Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích

Quyển 1 - Chương 48: So với ai khác càng bá đạo hơn



Tất cả mọi người đều bị biến cố trước mắt làm cho sửng sốt.

Linh Cưu cũng ngẩn ra, thấy một lão già mặc áo đen không biết xuất hiện trước mặt Tống Tuyết Y khi nào.

Đúng là hắn đã tập kích Tống Thu Hiên.

"Tuyết Y, ngươi muốn mưu hại Thu Hiên sao!"

Tống Thăng Vân vội vàng đi đỡ Tống Thu Hiên, thấy khóe miệng Tống Thu Hiên chảy máu, chỉ vào Tống Tuyết Y mắng.

"Tống Tiểu Bạch, hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu được ác nhân cáo trạng trước là như thế nào."

Sự tình phát triển đến mức này, cục diện giằng co đã rõ ràng, Linh Cưu cũng không sợ gây chiến thêm một phen nữa.

Tống Thăng Vân cả giận nói:

"Thu Hiênchẳng qua là đùa giỡn, cũng không có ý động thủ thật, ngươi lại làm hắn bị thương, thật sự là hẹp hòi giống lão đại!"

"Thăng Vân!"

Tống lão phu nhân bất mãn quát lớn.

Tống Thăng Vân vẫn không chịu thu liễm, đều nói mẹ nhờ con quý, hiện tại hắn xem như bằng hai đứa con xuất sắc mà địa vị tăng vọt.

"Nương, người không thể nhìn Tuyết Y thân thể không tốt liền chiều theo hắn, vì ngài phóng túng như vậy, mới làm cho hắn trở nên không có quy củ, không thể nói lý!"

Tống lão phu nhân làm sao có thể nhìn không ra ai đúng ai sai, bởi vì Tống Thu Hiên có tài hơn nữa Tống Lưu Giác là tôn tử nàng yêu thích khiến nàng cũng thiên vị phía Tống Thăng vân. Con người một khi bất công, đạo lý cái gì đều là hư ảo.

"Tuyết Y,lần này ngươi làm quá lên rồi."

Tống lão phu nhân nói:

"Còn không mau lại đây xin lỗi Thu Hiên?"

Tôn Cốc Lan sao có thể chịu được đứa con duy nhất của mình bị ủy khuất như vậy, thanh âm đã lạnh như băng.

"Nương, người quá thiên vị..."

"Họ Tôn kia, ngươi nói vậy là ý gì?!”

Tống Thăng Vân khẩu khí kiêu ngạo, hèn mọn nói:

"Ta nhìn mặt mũi của nương mới gọi ngươi một tiếng chị dâu. Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của mình đi, tam tòng tứ đức đã học đi nơi nào rồi ! Nếu ngươi không muốn làm đương gia chủ mẫu thì để cho Thiến Thiến làm đi."

Tôn Cốc Lan không để ý tới tiếng huyên náo của Tống Thăng Vân, nàng vẫn nhìn Tống lão phu nhân, thấy lão phu nhân nghe Tống Thăng Vân nói xong mặt nhăn mày nhíu, cũng không lên tiếng phản đối. Nàng không khỏi trào phúng cười.

"Được, ta sẽ không làm đương gia chủ mẫu nữa, xem ra hiện tại một đám các ngươi đều hận không thể đem ta cùng Tuyết Y đuổi ra khỏi Tống gia!"

"Cốc Lan, ngươi đang nói cái gì đấy!"

Tống lão phu nhân vẻ mặt bất mãn, dù nàng vô tình, cũng sẽ không thật sự để con dâu cùng cháu trai lưu lạc đầu đường, đây là tổn hại thanh danh Tống gia.

Tôn Cốc Lan vung tay lên, quyết tuyệt nói:

"Chia nhà đi."

Hai chữ 'chia nhà' này, làm đầu óc đám người Tống lão phu nhân mờ mịt không rõ.

"Tôn Cốc Lan, ngươi là người bên ngoài, có tư cách gì đòi chia nhà!"

Tống Thăng Vân là người nổi bão đầu tiên. Ở trong mắt hắn, Tống gia nhất định sẽ rơi vào trong tay Tống Thu Hiên, toàn bộ gia nghiệp Tống gia đều sẽ là tài sản của hắn, không thể bị Tôn Cốc Lan chia ra.

"Ngươi muốn rời khỏi Tống gia, tốt! Một người cút đi, nhưng đừng hòng mang đi một đồng tiền của Tống gia!"

"Đại tẩu tử, ngươi cũng đừng kích động ."

Tống Quy Sinh luôn đứng ngoài xem diễn nãy giờ vẻ mặt ôn hòa cười

"Chúng ta đang bàn chuyện nhà, sao có thể nháo đến mức chia nhà."

Lại nhìn về phía Tống Thăng Vân.

"Tiểu đệ , ngươi cũng thật là , cùng đại tẩu tử nói chuyện cho tốt, tật xấu vội vội vàng vàng khi nào thì mới sửa được đây?"

Tống Thăng Vân một mặt châm chọc.

"Ta đây là đang nói chuyện tốt, nhưng người ta lại nghe không hiểu lời hay, nhìn bộ dáng nàng ta kiêu ngạo đi? Thật cho là mình có thể làm chủ Tống gia sao? Một người phụ nữ như nàng ta suốt ngày thò mặt ra ngoài, thật không có chút liêm sỉ nào, vì muốn chiếm lấy sản nghiệp Tống gia, tâm địa thật rắn rết..."

"Tiểu thúc, câm miệng.”

Tiếng nói không nóng không lạnh của thiếu niên đột nhiên đánh gãy lời Tống Thăng Vân.

Tống Thăng Vân sửng sốt một giây sau cười to:

"Câm miệng? Ngươi bảo ta câm miệng thì ta phải câm miệng sao? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng thân thể ma ốm của ngươi?"

Một đạo bóng đen lướt qua ánh mắt của mọi người, đi đến trước mặt Tống Thăng Vân, hung hăng dùng tay rút lưỡi hắn.

"A ——!"

Cùng với tiếng kêu thê lương của Tống Thăng Vân, lực đạo của bóng đen giống như đem gốc lưỡi hắn cũng đứt đoạn, sau đó nhìn về phía Tống Tuyết Y khinh thường nói:

" Ánh mắt của bọn người này thật thiển cận, không thấy được tài năng của ngươi."

Thấy Tống Tuyết Y không nói lời nào, liền ghét bỏ buông đầu lưỡi hắn ra, lại đánh một quyền làm gãy mất mấy cái răng của Tống Thăng Vân.

"Hai lần , nhớ rõ đó."

Tống Tuyết Y vuốt cằm.

" Võ giả ít nhất đã ngoài cấp năm."

Tống Thu Hiên gắt gao nhìn chằm chằm kẻ mặc áo đen.

Lão ta hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là cam chịu .

Tống Thu Hiên cười nói:

“ Chỉ là một võ giả cấp năm liền nghĩ mình là thiên hạ vô địch ? Trong nhà Tống gia ta ở Tố Tuyết thành còn rất nhiều người như thế."

Trong đôi mắt của lão ta lóe lên ánh sáng lạnh.

"Trước khi Tống tổ gia phái người đến, ta giết ngươi không thành vấn đề."

Tống Thu Hiên thực quý trọng mạng sống, nghe xong những lời này liền an phận, có điều ánh mắt nhìn lão ta rõ ràng đầy không cam lòng.

Choang!

Một ly trà vỡ trên mặt đất.

Tống lão phu nhân giận dữ.

" Ầm ỹ đủ rồi!"

Tầm mắt quét qua một trận lên người mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tống Tuyết Y, một miệng đầy từ ngữ dạy dỗ.

"Tuyết Y, tùy tiện đem người ngoài vào Tống gia, còn làm bị thương đệ đệ và thúc thúc của mình... Ngươi thật làm cho bà nội thất vọng! Ngày mai ta sẽ đem sản nghiệp trên danh nghĩa của ngươi đưa cho Thu Hiên quản lí, ngươi không cần lo lắng, hôm nay phạt ngươi đi quỳ ở từ đường , trước mặt toàn tổ tông nhận sai, chờ khi nào nghĩ thông suốt rồi thì mới được ra."

"Lão phu nhân, Cưu nhi thấy ấn đường của người đã biến thành màu đen, trong mắt phiếm hồng, môi tím tái, rang nanh ố vàng, tâm thần không yên nha.”

Linh Cưu giống như thấy chuyện lạ hô lên, nhìn Tống lão phu nhân sắc mặt vặn vẹo, cười đến sung sướng thành khẩn.

"Thật sự nếu không đem tâm thần đặt vào đúng chuyện, sợ rằng thu hút tà linh, ác linh quấn thân nha."

"Người đâu, tới vả miệng nó cho ta!"

Tống lão phu nhân sẽ không khách khí với Linh Cưu.

Tống Tuyết Y không chút do dự ôm chặt bé con vào lòng lui từng bước về phía sau, ý muốn bảo vệ thật rõ ràng.

Tôn Cốc Lan đi tới chỗ hắn,đứng bên cạnh hắn.

"Lão phu nhân."

Lúc này, Tống Tuyết Y không hề gọi Tống lão phu nhân là bà nội nữa, giọng nói nghe không ra vui giận, chỉ có không nóng không lạnh nhàn nhạt nói.

"Ngài đã già rồi."

Bất cứ một nữ nhân nào cũng đều không thích nghe từ “già”, Tống Tuyết Y nói một câu như mũi tên đâm trúng vết thương lòng của bà ta.

"Nương, chúng ta đi thôi."

"Nghiệp chướng này!”

Tống lão phu nhân tức giận đến nỗi đứng bật dậy, chỉ vào bóng lưng đang rời đi của đám người Tống Tuyết Y.

"Hốn láo! Thiên Ảnh, bắt bọn họ lại, xử phạt theo gia pháp!"

Bỗng nhiên có mấy bóng đen từ trong chỗ tối xuất hiện, vây lấy đám người Linh Cưu.

"Lão phu nhân, gia quy Tống gia có nói, trừ phi làm ra chuyện lục thân không nhận, khi sư diệt tổ, giết cha giết huynh, mới có thể sử dụng Thiên Ảnh xử lý người trong nhà.

Tôn Cốc Lan sau khi sửng sốt, lập tức xoay người nhìn về phía Tống lão phu nhân, rốt cuộc trên mặt không che dấu được ánh mắt lạnh thấu xương.

"Ngài đã già đến mức thần chí không rõ rồi!"

Bị tiểu bối bất kính nhiều lần, Tống lão phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét.

"Bắt lấy bọn họ, chỉ cần lưu lại một hơi thở!”

Chát!

Âm thanh va chạm da thịt vang lên rất đột nhiên.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy đầu Tống lão phu nhân bị nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ càng hằn lên dấu năm ngón tay.

Tống lão phu nhân cũng ngẩn người, thậm chí quên cả đau.

Nội lực ngưng hình chỉ có võ giả ngoài cấp sáu mới có thể làm được, dấu năm ngón tay trên mặt của Tống lão phu nhân rất rõ ràng.

"Lão phu nhân, nó ở phía sau ngươi kìa.”

Giọng bé con mát lạnh, bang quơ vang lên, ý cười nhẹ nhàng làm người ta sợ hãi.

Mặt Tống Lưu Giác trắng bệch lại, đột nhiên nhìn sau lưng Tống lão phu nhân, thậm chí còn lui về phía sau hai bước ngày thường hắn ngụy trang rất khá, nhưng thật sự nội tâm đã sớm bị cơn ác mộng hơn một tháng kia tra tấn đến nỗi thần kinh yếu ớt.

"Ha, ngay cả nó cũng không thể nhìn được việc bất công đến thế."

Vẻ mặt Linh Cưu tươi cười thuần khiết .

"Chát!"

Má phải của Tống lão phu nhân lại nhiều thêm dấu năm ngón tay.

Một cái tát này so với một chưởng còn mạnh hơn, làm hai má Tống lão phu nhân sưng tấy lên, răng nanh buông lỏng.

Tống lão phu nhân trừng hai mắt, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng phẫn hận, bị ngôn ngữ ma lực của bé con nào đó tràn ngập tâm thần.

" Nếu ngươi không biết hối cải, sẽ chết rất thảm đó nha?"

Ngôn ngữ ngây thơ chất phác, so với nguyền rủa ác độc gì đó càng làm cho lòng người lạnh ngắt.

"Ngươi là người của thượng giới! ?”

Tống Thu Hiên bỗng nhiên sợ hãi kêu lên.

Thượng giới?

Linh Cưu nhớ lại kiến thức đã học được, cái gọi là thượng giới chính là tầng phía trên Cửu Châu đại lục, đồn là có tiên, yêu tồn tại . Nghe giọng điệu của Tống Thu Hiên, dường như đối với chuyện này rất hiểu biết, không giống như là tin vỉa hè không rõ thật giả. Hơn nữa trên người hắn có hơi thở của Linh lực, Linh Cưu lúc này bày ra vẻ mặt buồn rầu giận chó đánh mèo.

"Ai kêu ngươi nói ra thế! Đều tại ngươi nhóm, lần đầu lịch lãm của ta

vốn dĩ có thể bình yên trôi qua, hiện tại lại không thể không bại lộ thân phận!"

Một đống lửa bùa nổ tung trước mặt Tống Thu Hiên.

Tống Thu Hiên hoảng sợ, khuôn mặt đen lại. Vốn là trong lòng hắn còn có điểm hoài nghi, thấy Linh Cưu sử dụng chiêu thức ấy liền tin chin phần.

Loại thủ đoạn tần bí này này, hắn chỉ thấy vài người ở chỗ tổ gia sử dụng qua, đúng là thuật pháp thượng giới.

Ở đây ngoại trừ Tống Tuyết Y ra, tất cả mọi người đều giật mình nhìn Linh Cưu, trong ánh mắt mơ hồ còn có tò mò, kính sợ cùng với tham lam.

Linh Cưu kiếp trước là Thần Côn, giả trang thần bí, lãnh khốc gì đó đều là kỹ năng cơ bản.

Bởi vì Tống Thu Hiên ngắt lời, khiến cho nàng đột nhiên nghĩ ra kế hoạch khác, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nhỏ nhắn tức giận.

" Chuyện xảy ra hôm nay không ai được nói ra ngoài, nếu làm lớn... Ta tuyệt đối, sẽ, không, tha, cho, các, ngươi!”

Lúc này Tống Tuyết Y ôm nàng cùng Tôn Cốc Lan rời đi, không một ai dám ngăn cản