Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 36



Khải Ca ngủ đến khi tự tỉnh dậy, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được bầu trời đang dần tắt nắng. Có lẽ đã vào khoảng giờ dậu rồi đi. Sống từ nhỏ ở vùng quê khiến nàng cũng học được bản lĩnh nhìn sắc trời đoán giờ của người nông dân.

Nghe thấy tiếng động sau bình phong, Ngọc Nhi khẽ bước vào, hỏi nhỏ.

“Tiểu thư, em mang nước ấm cho người rửa mạt trước nhé”.

“Ừ, em mang vào đi”.

Nàng rửa mặt, sau đó Ôn Nhi tiến vào giúp nàng thay xiêm y màu phấn hồng, búi một búi tóc đơn giản của tiểu nữ nhi, cài thêm hai đoá châu hoa kết từ trân châu ánh hồng, đeo vòng tay gắn chuông bạc. Chỉnh trang xong, nàng xoay người hỏi.

“Phụ thân ta đã về chưa, Noãn Nhi đã trở lại?”.

Vừa dứt lời, bên ngoài sân vang lên tiếng Tiểu Ngao “gâu...gâu” báo hiệu, sau đó một bóng đen lao vào phòng, phi đến chân Khải Ca rồi khựng lại, mềm nhẹ nằm xuống cọ cọ đầu vào chân nàng. Lại một bóng nhỏ thoăn thoát leo lên bàn trang điểm, chi chi hai tiếng rồi như làm ảo thuật lấy ra một hạt khô gặm a gặm.

Nha hoàn trong phòng kinh hãi, đang định lao lên cản lại đã thấy bóng đen to lớn kia ngoan ngoãn phục dưới chân tiểu thư nhà mình, thở dài nhẹ nhõm. Vì Tiểu Ngao đã biến hình thu nhỏ thân hình gần nhỏ bằng con chó bình thường nên không khiến đám nha hoàn sợ hãi. Thậm chí nó còn biết thu lại móng vuốt, không lộ răng nanh, giả manh giả đáng yêu khiến trên dưới Tịnh Phong Cư yêu thương không để đâu cho hết. Huống chi bộ lông màu cam ( đã biễn hình thanh đổi màu lông từ màu lửa đỏ sang) rất bắt mắt khiến cả viện yêu thích không thôi.

“Không sao, đây là hai sủng vật của ta, các em nhắc nhở người dưới chú ý, đừng trêu chọc tới bọn chúng, chúng rất thông minh, nếu có người nói ra lời không nên nói hay làm gì đó, chúng nổi nóng lên ta cũng sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên bình thường chúng rất an phận, sẽ không chủ động khi dễ người”.

Sau khi các nàng đáp lời, Khải Ca hài lòng gọi Noãn Nhi vừa đi vào sau đó, kêu nàng mang hết đồ vật lấy ra. Hai thô sử nha hoàn cùng Đại Bảo vác một đống đồ lỉnh kỉnh đi vào đặt trên sàn, thứ đáng giá để trên bàn.Nàng mở bọc vải lớn ra, lấy đệm ngủ hương thảo của Tiểu Ngao và Tiểu Bạch đến, sai Hương Nhi trải gần giường ngủ của nàng, xiêm y nàng thường dùng để Ngọc Nhi cất vào tủ quần áo, những đồ đạc thường dùng, trang sức cũng để Ôn Nhi cất vào vị trí. Khải Ca tự tay sửa sang lại đồ vật trên bàn, vốn là lễ vật đưa cho phụ thân mẫu thân và phu thê nhị thúc. Có rượu nho “Đan Tuyền” cực phẩm nhưỡng từ giống nho có sản lượng rất ít còn chưa đưa ra thị trường, mẫu hương liệu mới chuẩn bị cho đợt khai trương Phiêu Hương Các ở kinh thành, tinh dầu bạc hà giúp định thần tĩnh khí, thả lỏng cơ thể.

Nàng vừa phân phó nha hoàn dọn dẹp xong thì nha hoàn bên viện mẫu thân đến báo phụ thân đã về, gọi nàng đến dùng cơm.

“Ca nhi ra mắt phụ thân, mẫu thân, nhị thúc, nhị thẩm”.

“Con lại đây đi. Để tổ phụ con biết lại nói ta lễ tiết rườm rà cho xem. Ha ha, Tiểu Ca Nhi, lần này tới kinh thành ở lâu một chút, cũng nên để mẫu thân ngươi đưa ngươi đi ra mắt vài nhà thân thiết với chúng ta trong kinh mới được”.

“Dạ, phụ thân”. Nàng quay lại phía sau, gọi nhỏ.

“Noãn Nhi, mang lễ vật ta chuẩn bị cho phụ mẫu cùng nhị thúc, nhị thẩm mang lên đây”.

Nàng tiếp lễ vật từ tay Noãn Nhi, đưa cho gã sai vặt bên cạnh phụ thân và nhị thúc.

“Phụ thân và nhị thúc phải từ từ thưởng thức nha, cũng không nên để cho tổ phụ biết con cất giấu riêng Đan Tuyền tửu cực phẩm cho Hai người nha, nếu không lãi nhân gia ngươi sẽ giận dỗi đó”.

“Ha ha, không uổng công ta thương con như vậy, lần trước viết thư lão thái gia người còn khoe khoang với ta mà, không ngờ mới đây thôi ta đã được hưởng đến rồi. Ta phải giấu kĩ, không thể để họ Hoắc kia ngửi thấy mùi đến trộm rượu của ta được”.

“Hì hì, còn đây là hương liệu mới của Phiêu Hương Các chuẩn bị đưa ra trong đợt khai trương này. Điều phối từ hương mẫu đơn, hoa hồng, vỏ cam quýt, tiêu hồng và gỗ tuyết tùng. Mẫu thân và nhị thẩm thử dùng và cho con ý kiến nha. Nhất định còn phải giới thiệu với các quý phụ kinh thành giúp con đó”.

“Được được, đến lúc đó chúng ta không cần giới thiệu các nàng đã tranh nhau hỏi thăm rồi cũng nên, phải không đại tẩu”.

Nhị thẩm che khoé miệng cười khẽ, lại tò mò hỏi thăm về bình lưu ly nhỏ trang trí tinh mỹ còn lại trong phần lễ vật.

“Đó là tinh dầu bạc hà, khi ngâm mình nhỏ một hai giọt vào nước tắm, giúp cơ thể thả lỏng, thoải mái tinh thần”.

“Được rồi, trưởng bối chúng ta đều nhận tấm lòng của con, đây là lễ ra mắt thúc thẩm cho con, mong cả nhà chúng ta luôn hoà thuận êm ấm”.

Nhị thúc từ tay nha hoàn đưa cho nàng một khay son, trên đó có một miếng ngọc bội phỉ thuý đế vương lục trong vắt điêu khắc thành hồ lô, một đôi trâm hoa mai dương chi bạch ngọc, lại có thêm kim bộ diêu trân châu tử sắc, có tua vàng quý phái.

“Ca Nhi rất thích. Tạ nhị thúc, nhị thẩm”.

“Được rồi, cả nhà mau ngồi xuống, cho người truyền thiện đi”.

Lúc này Khải Ca mới ngồi vào bàn ăn, vị trí của nàng là giữa mẫu thân và Tiểu Thiên. 4 đệ đệ lúc này mới đước đối diện với nàng, đều tinh nghịch nháy mắt trêu chọc nàng.

Ăn cơm ở đây quy củ hơn, mọi người không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng sai sử nha hoàn gắp cho bọn trẻ vài món chúng thích. Sau đó phụ thân và nhị thúc cùng nhau đi thư phòng, mẫu thân lôi kéo nàng ở lại, cùng nhị thẩm hàn huyên chút chuyện. Kinh thành bát đại thế gia có Hoắc gia và Nghiêm gia đều có giao tình sâu đậm với nhà họ, nhất định phải bái phỏng. Còn có bạn khuê phòng thời thiếu nữ của mẫu thân, Văn phu nhân nhà Quang lộc tự khanh, Trần phu nhân nhà Học sĩ Hàn lâm viện, còn có Điền phu nhân nhà Đại lý tự thiếu khanh, đều nhất nhất muốn bái phỏng. Mẫu thân muốn nàng ngày mai chờ người tới đo may y phục, lại chọn trang sức, còn muốn nàng học thêm một chút lễ nghi. Nàng đều biết này là muốn tốt cho nàng, cũng đồng ý, dù sao sau này nàng muốn đi sâu vào tầng lớp quý tộc đế đô, lễ nghi cơ bản cũng không thể quá kém đi.

Ngày hôm sau, nàng liền hối hận rồi. Lê nghi quý tộc đúng là thứ không phải dành cho người mà. Nàng đã quen lêu lổng khắp núi rừng Đăng Phong sơn, chạy nhảy thì có thể, đi nhẹ nói khẽ cười duyên – không phải nghề của nàng. Qua một buổi chiều tập luyện, dù nàng đã rất cố gắng nhưng ma ma lễ giáo vẫn chỉ tua đi tua lại một câu “chưa đạt”. Vừa mệt mỏi, vừa ấm ức, nên quyết định không thèm học nữa. Nàng là người chơi, chứ có phải Npc đâu mà bắt nàng chịu cái tội này. Nhưng không sao, nàng không muốn chịu khổ, vậy cắt thịt dùng điểm tích luỹ đổi kỹ năng a. Trong hệ thống không có kỹ năng nào là không có, quan trọng là bạn có chịu chi điểm tích luỹ ra hay không.

Học tập toàn bộ lễ nghi quý tộc, cung đình đến mức nhuần nhuyễn, tốn 10 điểm tích luỹ, vậy là nàng còn lại 215 điểm. Phải cố gắng dùng tiết kiệm a. Không biết có ai dùng điểm tích luỹ đi mua kỹ năng bình thường như nàng hay không nhỉ.

Hôm sau ma ma kiểm tra lại được dịp há hốc mồm kinh ngạc vì nàng, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù, nàng rất lễ phép đưa cho ma ma khăn tay để nàng che lại cái miệng đang há hốc, haiz, thật là mất lễ nghi mà. Ma ma xấu hổ quẫn bách, cuối cùng đành phải cáo từ với mẫu thân, nói không còn gì để dạy nàng nữa. Ma ma vội vàng rời đi, mẫu thân chỉ kịp hiểu lễ nghi nàng không có vấn đề gì, kiểm tra lại đúng là rất có khuôn có dạng, liền bỏ qua cho nàng.

Hôm sau nữa, nàng bị ăn mặc trang điểm cho một thân y phục rườm rà, châu hoa chuông nhỏ gắn khắp búi tóc, vòng cổ vòng tay đeo khắp người, sau khi kiên quyết không đeo thêm một đống đồ trang sức, chạy trối chết thoát khỏi Tịnh Phong Cư, theo mẫu thân đi ra ngoài. Có lẽ mẫu thân đã báo trước cho ba người khuê hữu của mình, họ hẹn nhau gặp mặt tại Trần phủ, sau khi làm lễ ra mắt ba vị trưởng bối, đều nhận được lễ ra mắt rất quý trọng. Nàng biết họ đều là bạn tốt của mẫu thân, vì vậy không do dự gì, nhận luôn.

Trần phu nhân và Điền phu nhân đều dẫn theo hai nữ nhi, Trần Khả Nhu hơn nàng 1 tuổi, Điền Linh Lung lại bằng tuổi nàng, hai cô bé một người mềm mại dịu dàng, một người hoạt bát đáng yêu, cũng coi như hợp ý nàng. Trước làm bằng hữu, còn có thể thành khuê mật hay không còn cần thời gian. Vì trước đó mẫu thân có nhắc qua, nàng cũng chuẩn bị lễ vật cho hai bạn nhỏ, hai lọ hương liệu Phong Linh, rất hợp với tiểu cô nương như các nàng.

Hai người không nghĩ tới nàng tặng đồ quý trọng như vậy, hơi ngại ngùng thu lại, nhưng cũng tặng nàng lễ vật đã cẩn thận chuẩn bị trước. Ba người họ nói chuyện coi như hợp, lại bởi vì Khải Ca từng là người hiện đại, kiến thức coi như phong phú, cũng ở bên ngoài kinh doanh đã vài năm, nghe được nhiều chuyện từ đại giang nam bắc, cũng có thể biên chuyện trả lời hai cô bạn “mười vạn cậu hỏi vì sao” được rồi.

Mọi người vui vẻ mà đến, thoả mãn mà về, nàng có hai ngày sắp xếp công việc chuẩn bị khai trương sản nghiệp. Sau đó phải theo mẫu thân tham gia một buổi tụ hội ở phủ Hoắc tướng quân do lão thái thái nhà đó tổ chức. Nhắc tới Hoắc gia, nàng nhớ tới mình còn từng quen biết tiểu thiếu gia nhà họ đây, không biết có cơ hội gặp lại hắn hay không, trên cổ nàng vẫn còn đang đeo vòng tay huyết ngọc quý giá nhà họ đây. Tiểu Ngao từng bảo nàng thử giám định vòng ngọc, không ngờ là huyết linh ôn ngọc quý giá không phải phàm vật, đeo trên người có thể cường thân kiện thể, đông ấm hạ mát, ôn dưỡng tinh thần. Cũng không biết hắn có biết sự quý trọng của vòng ngọc này hay không mà lại tặng nó cho nàng, nhưng cũng không quan trọng, cho nàng thì tất nhiên là của nàng, có quý hơn nữa cũng không có đạo lý đòi lại đi.

Hôm sau nàng sai Ôn Nhi gọi Đại Bảo Tiểu Bảo chuẩn bị sẵn sàng, sau khi được Ngọc Nhi giúp thay nam trang màu tố lam thêu hoa lan, Ôn Nhi lại giúp búi tóc , buộc dây lụa màu lam cài trâm bạch ngọc, liền để 4 nha hoàn thiếp thân ở lại trông coi Tịnh Phong Cư, mang theo Đại Tiểu nhị Bảo, Tiểu Ngao Tiểu Bạch từ cửa sau ra khỏi phủ. Nàng đi đến Phiêu Hương Cư, thấy thê tử của Vương Chính Vương Tô thị - chưởng quầy tại kinh thành đang quay qua quay lại sai sử người dọn dẹp trang trí hoàn thiện khách sảnh chờ ngày khai trương. Nàng rấg hài lòng với hiệu xuất làm việc của thủ hạ nhà mình, sau khi dặn dò vài việc cuối cùng thì đi tiếp tới Đạm Hương Lâu. Nơi này vì không cần đồ gì vận chuyển từ Nguyên Châu nên đã sớm khai trương trước, nàng đi vào gian phòng riêng của mình, gọi chưởng quầy manh sồ sách tới cho nàng xem qua, để cho bọn Đại Bảo tuỳ tiện gọi chút điểm tâm trà trái cây ngồi cạnh nhấm nháp. Lúc đâu bọn họ nhất quyết không chịu, nhưng đã thành người của nàng sao có thể không nghe nàng, hai ba câu doạ nạt liền ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng vừa xem qua sổ sách, lại nghe chưởng quầy báo cáo về thị hiếu của người trong kinh thành, xác lập kế hoạch kinh doanh lâu dài. Bởi vì là kinh thành, quan lại quý tộc nhiều, con em bọn họ cái gì thiếu chứ tiền thì không. Vậy nên dòng trà dành cho thiếu nhi rất được ưa chuộng, nàng nghĩ phải nghiên cứu thêm vài sản phẩm mới được. Điểm tâm mới lạ độc đáo có phong cách riêng cũng khiến nhiều nhà xếp hàng chờ mua loại cao cấp số lượng có hạn trong ngày. Kinh thành nệ biết làm ăn thì đúng là kiếm đầy bồn lớn. Cũng may nàng có danh tiếng tổ phụ và phụ thân che chở, người dưới lại cũng biết điều kéo quan hệ các tầng, làm ăn cũng coi như yên ổn.

Cuối cùng nàng tới Hương Cư. Bên này đã trang hoàng xong hết, khi nàng tới Vương Chính đang cùng đại trù bàn bạc lại thực đơn khai trương, nàng lại tiện tay vung bút chép hơn mười món ăn mới từ hệ thống cho họ, rồi bảo đại trù cầm muôi của tửu lâu làm một bàn ăn các món vương bài của Hương Cư cho nàng nếm thử. Gọi riêng cho Tiểu Ngao hai con vịt quay mật ong và cho Tiểu Bạch một đĩa lớn hạt thông ngào đường. Đại Bảo Tiểu Bảo vốn nghe lời cha nói tiểu thư rất được lão thái gia khen ngợi đã rất khâm phục tiểu thư nhà mình, phải biết lão thái gia là đương triều Đại học sĩ cần chính điện quan cao nhất phẩm, liệu có mấy ai được lão thái gia khen ngợi ra miệng. Bây giờ lại biết ba sản nghiệp lớn do tiểu thư tự mình xây dựng thì trố mắt ra mà nhìn. Tiểu thư nhà họ năm nay mới hơn 10 tuổi a, đi theo tiểu thư đúng là có tiền đồ mà. Tiểu thư phân quá nửa đồ ăn cho họ, còn mình thì mỗi món nếm một chút, hài lòng ngồi phẩm trà chờ bọn họ ăn sau.

Nàng đang tính toán sau khi khai trương tửu lâu và hương các, bước tiếp theo nên làm gì. Có lẽ nên chờ Lý Dật Phong tới kinh thành rồi nhờ hắn tìm kiếm tung tích thần y Thẩm Tắc Danh trước tiên, tiếp đó mua cho đủ điền sản lớn ở hai huyện còn lại ở Nguyên Châu để hoàn thành nhiệm vụ địa chủ trước đã. Sau đó tìm kiếm thêm vài ngành kinh doanh lợi nhuận lớn, kiếm thật nhiều tiền, bước trên con đường trải hoàng kim trở thành thủ phủ Nguyên Châu a.

Thương đội cũng phải mở rộng, phát triển mạnh mẽ, trong tương lai sẽ trở giúp rất nhiều cho việc trở thanh đệ nhất thương nhân của nàng. Nói đến mới nhớ La Thanh Phong đi theo thương đội học hỏi rất nhiều, đã vòng quanh kinh thành một vòng thăm dò thị trường, hiện giờ đang trên đường trở lại Nguyên Châu. Hắn trên đường luôn bám sát đội trưởng dẫn đội lần này để học hỏi kinh nghiệm, cũng rất có cố gắng. Tên tiểu tử này có vẻ bị nàng kích thích, quyết làm ra thành tích cho cha hắn xem, tương lai kế thừa gia nghiệp cũng sẽ không bỡ ngỡ a.

Bọn họ từ nhỏ đã quen biết, nàng cũng mong muốn hắn có khả năng, có thể theo kịp bước chân của nàng, để bọn họ có thể luôn sóng vai, mãi mãi là bằng hữu tốt. Nếu tương lai nàng không tìm được phu quân như ý, thì tên La Thanh Phong dễ bắt nạt này cũng có thể xem xét đến a. Tất nhiên, nếu hắn tìm được người thương nàng cũng sẽ ủng hộ hết mình, nghĩ tới hắn chỉ là dự phòng, dự phòng thôi mà.

La Thanh Phong thiếu niên anh khí sức sống bừng bừng đang thống khoái cưỡi ngựa rong ruổi trên đường, bỗng dưng hắt xì một cái đánh rùng mình. Ngơ ngác xoa xoa mũi không hay biết ở kinh thành xa xôi tiểu bằng hữu thanh mai trúc mã có thuộc tính ẩn đại ma nữ đang tính toán mưu hại tương lai của hắn.