Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 21



Không biết tiểu cô cùng gia gia và nãi nãi đã đã nói gì, nhưng bữa cơm chiều trải qua trong bầu không khí rất trầm trọng. Đại bá vốn hàm hậu mà giờ sắc mặt cũng đen xì, cả nhà ăn nhanh rồi nhanh chóng đuổi đám hậu bối các nàng về phòng đẻ bàn bạc gì đó. Nàng dắt tiểu Tùng Quân, đại ca ôm tiểu muội Hiểu Linh trở lại phòng.

Đại ca ngồi sau bàn luyện chữ, nàng ôm muội muội ngồi trên ghế, lấy con búp bê vải đùa với nàng, tiểu Tùng Quân đang lăn lộn với Tiểu Ngao trên sàn trải thảm. Thảm này chính là nàng dùng sợi len to đan thành các hình ô vuông rồi khâu chúng lại với nhau thành tấm lớn, bên dưới lót một lớp chiếu cói, trải trên đất chính là chỗ vui chơi của tiểu Tùng Quân trong mùa đông. Trên bàn nhỏ cạnh chỗ nàng ngồi là Tiểu Bạch, nó đang dùng hai chân trước ôm lấy một hạt hạnh nhân gặm lấy gặm để, bọng má hai bên căng phồng lên, tròn vo.

“Chủ nhân, mãi mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng nữa. Hay ta ra ngoài tìm một tên bệnh tật về cho người hoàn thành nhiệm vụ nhé”.

“Ngươi nghĩ thật hay, người ta không tự nguyện, đâu tính là hoàn thành nhiệm vụ được”.

“Nếu không thì làm thế nào, nếu người chưa hoàn thành giai đoạn 1, cũng không bắt đầu được giai đoạn 2 của 2 tuyến nhiệm vụ còn lại đâu”.

“Ừ, chờ thêm một thời gian nữa, qua năm mới ta sẽ nghĩ cách”.

Nàng còn đang muốn nói với Tiểu Ngao chuyện muốn đi thành Duệ Văn thì nương lại đây gọi bọn họ trở về phòng ngủ. Nương nói đem nay nàng nhường phòng mình cho tiểu cô và muội muội, qua phòng cha nương để ngủ tạm. Cha tới thư phòng cạnh phòng gia gia ngủ, nàng ngủ với nương cùng đệ đệ. Đợi nương dỗ cho đệ đệ ngủ say, nàng mới mon men dò hỏi nương chuyện tiểu cô.

“Nghe tiểu cô ngươi nói là đã hòa ly rồi. Nhị cô phụ ngươi là muốn rước một cái nữ nhân con gái địa chủ Cảnh Đức lí bên đó về làm bình thê nhưng tiểu cô ngươi không đồng ý. Bà bà nhà đó nói cô cô ngươi phậm thất xuất là ghen tị, còn gắn cho tiểu cô ngươi cái tội không sinh được nhi tử, sợ nhà họ Nguyễn bọn họ tuyệt hậu...Haiz, là cái nghiệp chướng gì đây. Tiểu cô ngươi cũng là quá nóng nảy, chưa kịp về bàn bạc lại với nhà mẹ đẻ đã quyết ý hòa ly rồi. Nữ nhân mới vào cửa đó còn không đồng ý nuôi muội muội ngươi, vậy mà nhà bên đó cũng đồng ý, đã gạch tên khỏi gia phả nhà họ rồi. Đúng là sống mà không tích phúc đức mà, sao có thể ác độc như vậy a...”.

Nàng nghe nhưng cũng không nói lại cái gì, trong suy nghĩ của nàng vẫn chưa thoát ly hết ký ức từ thời hiện đại, nàng không nghĩ nữ nhân sau khi hòa ly thì không thể sống. Cùng lắm sau này nàng thành địa chủ nuôi luôn một nhà tiểu cô là được. Còn sống cùng với cái gia đình bạc bẽo đó làm gì, cũng không sợ ghê tởm bản thân. Lại có thể lấy lí do khốn khiếp như vậy ép tiểu cô nhà nàng...

Sáng hôm sau cả nhà dậy rất sớm, có lẽ người lớn đều không ngủ được đi. Ăn xong điểm tâm, gia gia tuyên bố từ giờ cô cô sẽ chuyển về sống cùng cả nhà. Lũ trẻ bọn họ thì chẳng có ý kiến gì. Đại bá mẫu cùng nương nàng ở nhà thu dọn lại căn phòng trống vốn định để cho đệ đệ bên cạnh phòng nàng, mua mới giường tủ, chăn màn bàn ghế cho tiểu cô dọn vào ở. Gia gia mang theo đại bá cùng cha nàng đi tới Trương gia thôn bên kia, gọi bọn họ lên quan phủ làm cho rõ ràng, từ nay về sau hai nhà không còn liên quan gì đến nhau nữa, tiểu muội sau này là con cháu Hà gia, nếu họ đã nhẫn tâm gạch tên trong gia phả đi thì sau này có hối hận cũng đừng hòng đòi lại.

Trong nhà ổn định lại rất nhanh, tiểu cô tuy tính tình quật cường với nhà chồng nhưng lại nhất ỷ lại hai người chị dâu của mình, sống chung cũng hòa thuận. Tiểu Hiểu Linh thành bạn chơi chung của tiểu Tùng Quân, hai đứa bé ngoạn rất vui vẻ.

Cách tất niên một tuần, gia gia đồng ý đưa cả nhà tới thành Duệ Văn mua sắm đồ tết, đại ca Thiên Ân cùng Tiểu Ca nhi đương nhiên được đi theo mở mang tầm mắt. Nàng cũng đưa tin cho Dương Quảng thúc kín đáo đi theo. Nàng dự định đi qua vài sản nghiệp trong thành nhìn một chút, cũng định hướng rõ ràng kinh doanh trong tương lai.

Gia gia mang theo đại bá, đại bá mẫu cùng cha nương nàng cùng đi theo. Nhà nàng sau khi ổn định trên trấn đã mua một cỗ xe ngựa, đại bá còn gia cố lại thêm khiến xe rất chắc chắn. Gia gia mang theo nông sản xuất ra từ ruộng đất nhà mình làm quà đi thăm vài vị lão đồng nghiệp thân quen, nhiệm vụ mua đồ tết cho đại bá cùng cha nàng phân công nhau đi mua sắm. Đại ca Thiên Ân dọc đường có lẽ đã ngắm nghĩa thỏa mãn, tỏ vẻ muốn tới cửa tiệm sách chọn vài cuốn sách, sẽ ở đó chờ mọi người quay lại. Nàng cũng lấy lí do mệt mỏi muốn ở lại cùng. Người lớn phân biệt hai đường đi mua sắm đồ vật, nàng cũng nhân dịp đại ca đang mải mê đọc sách chọn sách, để lại một câu nhắn nhủ cho tiểu nhị đề phòng đại ca tìm nàng rồi cùng Dương Quảng thúc đứng chờ ngoài hiệu sách đi mất.

Đi qua xem xét vị trí và kiến trúc ba sản nghiệp của mình, nàng càng hài lòng hơn với năng lực của Quảng thúc. Cũng thấy may mắn mình phản ứng nhanh, chỉ cần thêm một hai ngày chắc chắn chỗ này không có cái giá nàng đã mua được đâu. Một khi thương lộ thành lập cố định, giá trị của nó sẽ tăng như leo thang cho xem.

Dạo qua sản nghiệp của mình xong, tiểu Khải Ca hăng hái quay trở lại, nhân tiện dặn dò Quảng thúc một vài công việc và phát tiền thưởng cuối năm trước khi cho người làm ở tửu lâu nghỉ tết. Sau đó để Quảng thúc từ quay về trấn trước, mình thì trở lại tiệm sách. Vừa đến trước cửa đã thấy đại ca đi qua đi lại nóng nảy lo lắng, vừa thấy nàng đã túm lấy răn dạy.

“Muội đi đâu vậy, cũng không nói với ta một tiếng, thành Duệ Văn lớn như vậy, lỡ đi lạc thì làm sao hả”.

“Không phải muội đã nhờ tiểu nhị nhắn cho huynh rồi sao, muội nhìn thấy người làm nhà La thúc, đi theo đến của hàng của thúc ý xem một chút...hì hì, từ sau muội sẽ nói trước với huynh, sẽ không vậy nữa đâu, huynh đừng nói cho người lớn có được không...có được không”.

Nàng túm lấy tay áo đại ca, lắc qua lắc lại, mặt dày giở tuyệt chiêu làm nũng. Hết cách với nàng, đại ca đành dồng ý, nhưng vẫn cố làm mặt nghiêm nghị đe dọa nàng không được có lần sau.

Gần trưa thì tất cả người lớn đều quay trở lại.Gia gia đi gặp vài người bạn trở về tâm trạng rất tốt, mang theo cả nhà tới một tửu lâu cách hiệu sách không xa để ăn cơm. Sau đó mua chút điểm tâm về cho người ở nhà.