Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 43



Edit: Huongbb

Câu nói của anh làm Lãnh Tĩnh lạnh cả người, bàn tay anh không ngại gió sương tiếp tục vươn tới nhẹ nhàng vuốt lưng cô, khiến Lãnh Tĩnh liên tiếp rùng mình. Trừng mắt nhìn anh, anh ta không khách khí cúi đầu hôn lên môi cô.

"Anh đứng đắn chút cho tôi!" - Lãnh Tĩnh nghiêng đầu né miệng anh.

Địch Mặc vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm môi cô một lúc, "Được rồi, anh nói chuyện nghiêm túc, vậy tới cùng khi nào em mới dẫn anh về gặp cha mẹ?"

Trong nhất thời Lãnh Tĩnh càng thêm đau đầu, "Gấp như vậy làm gì? Đã nói là xem biểu hiện của anh".

Cô lại nói qua loa, anh quyết định nói tới đề tài thực tế hơn, "Không phải anh gấp, mà là Tiểu Thánh Nhân nhỏ gấp, chẳng lẽ em muốn vác bụng lớn mặc áo cưới?"

Vác bụng lớn mặc áo cưới.....

Giờ phút này Lãnh Tĩnh hoàn toàn không có ý thức được lúc này một câu nói sẽ trở thành lời tiên tri, "Anh thật đúng là vì Tiểu Thánh nhân nhỏ mà suy nghĩ". Lãnh Tĩnh ngoài miệng thì nhận lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, khi đó anh ta ra sức dày vò cô dưới thân sao không suy xét cho cảm nhận của Tiểu Thánh nhân nhỏ?

Ngay khi Lãnh Tĩnh đang âm thầm phỉ báng, anh đột nhiên xoay người lật người đặt cô dưới thân. Lãnh Tĩnh thừa nhận, ngay khi anh ta nhìn cô từ trên cao, cô có cảm giác đang thưởng thức một vẻ đẹp cực kỳ quỷ dị, cô là bị cảm giác này làm cho khiếp sợ, tiếp đó nụ hôn của anh rơi xuống, cực kỳ cực kỳ tinh tế nhẹ nhàng chạm nhẹ trên môi cô, một cảm giác rất tốt, cô hơi hé miệng hừ một tiếng, nhân cơ hội này anh biến nụ hôn này thành một nụ hôn sâu sắc, trằn trọc ngậm lấy, đầu lưỡi Lãnh Tĩnh bị anh mút hơi run lên, anh mới chậm rãi dời xuống dưới. Lãnh Tĩnh nhìn trần nhà, ánh mắt cũng quên nháy, chỉ đơn giản là toàn bộ thần kinh, toàn bộ cảm quan đều bị bờ môi anh dẫn dắt. Một bên ngực bị anh ngậm lấy trở nên nóng bỏng, bàn tay anh đang chăm chú cầm lấy bầu ngực bên kia. Bờ môi anh trượt đến bụng cô, "Tiểu Thánh nhân nhỏ nhanh đi ngủ nha, kế tiếp ba ba làm chuyện thiếu nhi không được xem".

Lãnh Tĩnh bật cười.

Một giây sau cô cười không nổi nữa.

Anh đột nhiên giữ chặt hai đầu gối cô, sau đó cong chúng lên. Trong nháy mắt, cả người Lãnh Tĩnh bị anh kiềm lại. Hiển nhiên, lúc này Lãnh Tĩnh có thể đoán được anh muốn làm gì.

Chuyện thiếu nhi không nên xem? Rõ ràng là chuyện người lớn cũng 'không nên' nữa chứ? Lãnh Tĩnh vội vàng giơ tay ngăn cản, môi của anh đáp lên mu bàn tay cô.

"Em mệt".

"Vậy em cứ nghỉ ngơi"

Lãnh Tĩnh nhẹ nhàng thở ra.

Lại không ngờ anh ta bổ sung thêm một câu, "Thể lực của anh rất tốt".

Vừa nói hết câu cũng không giải thích gì thêm kéo mông cô đến gần anh hơn, Lãnh Tĩnh bị dọa sợ thiếu chút nữa hồn bay phách tán, đúng lúc này-----

"Ding dong'! - Tiếng chuông cửa như Chúa cứu thế giá lâm.

Địch Mặc không thể không ngừng động tác, Lãnh Tĩnh nhất thời thở phào một hơi. Ngay sau đó, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. Nghe tiếng chuông lần này khiến Địch Mặc cau mày, anh cắn răng, không thèm quan tâm cúi đầu muốn tiếp tục.

Hổ không ra uy thì coi cô như mèo bệnh sao? Lãnh Tĩnh che **, đá đá vai anh, "Đi ra mở cửa".

Do dự nhiều lần và giãy giụa hồi lâu--- Kết quả, Địch Mặc xám xịt xuống lầu mở cửa.

Được sống sót sau tai nạn, Lãnh Tĩnh lập tức nhảy xuống giường, vội vàng chạy tới cửa sổ, tạ ơn trời đất, nhìn xem tới cùng ai có thể chọn thời gian thích hợp xuất hiện cứu cô một mạng.

Xuống lầu mở cửa, Địch Mặc lại hoàn toàn mang theo một tâm tình khác, 'hoắc' kéo cửa ra, chuyện tốt bị phá đám nên vẻ mặt anh hết sức bất mãn. Sau khi thấy người đứng ngoài cửa là Lục Chinh, cả khuôn mặt ngay tức khắc biến thành Bao Công, "Anh tới làm gì?"

"Tôi tạm thời ở đây, Lãnh Tĩnh không nói với anh sao?" - Lục Chinh đánh giá người đàn ông trước mặt---- quần áo không chỉnh tề, ham muốn không được thỏa mãn---- dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được tới cùng là chuyện gì.

Người ở tạm? Ngắn ngủn trong nửa giây, Địch Mặc cân nhắc đủ các loại lợi và hại, sau đó lạnh lùng lên tiếng, "Chậm đã"

Đảo mắt một cái, cả người chạy như điên lên lầu, sau một cái chớp mắt đã trở về đứng cạnh cửa, đưa Lục Chinh một cái thẻ phòng và chút tiền mặt, "Anh ở khách sạn đi"

"Tại sao?"

"Bất tiện".

Lục Chinh nén cười, biết rồi mà còn cố hỏi, "Tại sao bất tiện?"

Trong lòng Địch Mặc đến cả suy nghĩ muốn giết người cũng có, đang lo lắng không biết có nên trực tiếp đánh hôn mê người trước mặt sau đó ném ra khỏi cửa hay không, thì ngay lúc này trên lầu vang lên tiếng của ai đó, "Lục Chinh về rồi à?"

Quay đầu lại nhìn, cả người đang mặc quần áo trong nhà - Lãnh Tĩnh - đang đứng trên cầu thang lầu hai, thái độ vô cùng thân thiết hỏi, "Ra giường trong phòng khách còn chưa trãi, cậu tự lên làm đi".

Lục Chinh nhìn Địch Mặc cười xin lỗi, lấy thẻ phòng lẫn chút tiền mặt nhét lại cho anh ta, sau đó thản nhiên đi lên lầu.

Suốt dọc đường đi, Lục Chinh hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt như một ngọn lửa cháy mãnh liệt đang chăm chú trên lưng anh, nhưng với loại này anh cũng không để ý.

Dùng ánh mắt trút hết lửa giận xong, Địch Mặc đứng bơ vơ đóng cửa, bất đắc dĩ vỗ trán, cũng thầm cắn răng: Khó khăn lắm mới tính được thời gian tính phúc (#Huongbb: Tớ nghĩ là chu kỳ sinh lý), anh làm sao có thể để một kẻ khách không mời mà tới làm hỏng được?

Hết Chương 43.