Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 33



Edit: Huongbb

Chạy một mạch như điên mà tới, Địch Mặc có chút hụt hơi không kịp thở, nhưng ánh sáng trong mắt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, phảng phất như muốn dùng ánh mắt để trói buộc cô.

Bị loại bóng đêm buồn bực này bao trùm làm trái tim người nào đó mê mang, "Tôi...."

"Cô đừng bao giờ nói với tôi chỉ tình cờ đi ngang qua" - Địch Mặc ngắt ngang lời cô, "Loại nói dối này không có chút kỹ thuật nào".

Vẫn là tư thái không đứng đắn của anh ta, nhưng là loại không đứng đắn này lại ẩn chứa một loại chắc chắn. Lãnh Tĩnh cảm thấy nổi giận, giận anh ta, giận mình, nhất là thấy bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay giờ phút này. Mỗi khi cô bực bội đều sẽ không nói chuyện, Địch Mặc vẫn với bộ dáng vô lại xem xét cô. Người phụ nữ này, bởi vì nổi giận mà không nói một lời nào lập tức quay đầu bỏ đi quá nhiều lần, Địch Mặc đã sớm có chuẩn bị, gần như lúc cô xoay người, chỉ một cái chớp mắt trước đó anh đã bước nhanh tới giữ cánh tay cô.

"Nếu đã tới đây rồi thì giúp tôi đi" - Anh nói.

"............." - Lãnh Tĩnh nhìn cái móng vuốt trên cánh tay mình, theo bản năng muốn đẩy ra.

"Ngay bây giờ, bắt đầu từ ngày mai cả hai chúng ta sẽ không thái thiếu nợ nhau. Như vậy có được không?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Lãnh Tĩnh nghe anh nói chuyện nặng nề như vậy, có chút gì đó dần dần trở nên không thể kiểm soát, cánh tay anh ta không ngừng nắm chặt tay cô tích tụ một loại lực lượng nào đó khiến người ta cam tâm khuất phục, ngay cả ánh mắt của anh đều ẩn ẩn như có sức nặng. Chính Lãnh Tĩnh cũng không biết tại sao mình muốn lên lầu với anh ta, anh ta vào phòng, cô cũng theo sau; anh ta vào phòng ngủ, cô chần chừ một lúc cũng đi vào. Mãi tới khi anh bắt đầu cởi quần áo----

"Anh, anh bây giờ...."

"Làm sao vậy? Sợ à?"

Trong lúc đó Lãnh Tĩnh đột nhiên thấy hối hận, yên lặng thụt lùi một bước. Nhưng mà anh ta lại tiến đến gần cô một bước. Lãnh Tĩnh cứ như vậy bị bắt buộc lui tùng bước về phía sau, anh ta cũng ngày càng lấn tới, đi đến gần cô hơn, đột nhiên bắt đầu cởi áo sơ mi.

"Ngày mai tôi sắp đính hôn rồi...." - Anh ta nói điều ngụ ý nhìn thẳng vào mắt cô, đồng thời hơi cúi người, hai tay từ từ hướng về phía cô, giống như muốn giữ hai vai cô.

Trong lúc này đầu óc Lãnh Tĩnh hoàn toàn rối tung rối mù, không tự chủ dưới đáy lòng sắp xếp thành một câu nói theo công thức này: Ngày mai tôi đính hôn rồi, tối nay là đêm cuối cùng của chúng ta, cho nên hãy trân trọng giây phút này.

Ngày mai tôi sẽ đính hôn, bất quá sau đó tôi giống như cô mỗi người đều chơi đùa, cho nên tôi sẽ không ngại quan hệ giữa tôi và cô, phải biết rằng trong thế giới tình ái, kẻ không được yêu kia mới đúng là kẻ thứ ba----

Ngón tay của anh chạm đến vai cô khiến tinh thần cô thức tỉnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy anh ta cúi đầu xuống giống như muốn hôn cô.Lãnh Tĩnh theo phản xạ có điều kiện cắt chặt răng, nhắm mắt lại, cả khuôn mặt căng cứng như tượng đá, hoàn toàn ngăn cách bất kỳ tiếp xúc nào đang tới gần.

Nhưng mà cái cô chờ đợi -- không có nụ hôn nào, cũng không có cái gì gọi là tuyên ngôn 'Lần cuối cùng', mà đến khi-----

"......Nhưng mà lễ phục của tôi có vấn đề".

Lãnh Tĩnh ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy anh ta vượt qua đầu vai cô nghiêng người ra giá treo phía sau lưng cô lấy một bộ lễ phục của nam, "Cô có thể giúp tôi chỉnh lại để vừa vặn cho tôi chứ? Nhà thiết kế Lãnh?"

Lãnh Tĩnh nhìn anh ta, nhìn lại vật trên tay anh, cuối cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giá treo đang treo một bộ Tuxedo (áo đuôi tôm), một bộ lễ phục phẳng phiu gọn gàng, thêm nữa là trên tay anh là bộ lễ phục dành cho ngày mai, chỉ cần nhìn thấy kiểu dáng này cũng có thể đoán được lễ đính hôn ngày mai long trọng cỡ nào.

Giống như rốt cuộc cũng ý thức được không thể thay đổi thực tế, Lãnh Tĩnh yên lặng cúi đầu, mắt cũng không nháy, đầu óc suy tính, đột nhiên ủy khuất gần như muốn khóc.

Cô nghe thấy chính mình nói, "Tôi tới chỗ này thật là muốn nói cho anh biết, lần trước anh tới thấy không phải là que thử thai của tôi. Anh có kết hôn với người phụ nữ khác cũng không cần phải áy náy".

Địch Mặc sửng sốt một lúc lâu. Chẳng qua cho dù có quá nhiều cảm xúc phức tạp, cúi đầu muốn đánh giá Lãnh Tĩnh nhưng nhìn rõ mặt cô.

"Cô biết rõ tôi không...."

Lần này Lãnh Tĩnh không tự động ghép câu theo công thức nữa, cô thậm chí không muốn nghe anh nói lời dối trá gì nữa, cô ngẩng đầu nở nụ cười, "Anh đều đã cởi áo ra rồi, vừa đúng lúc, trước tiên thay áo sơ mi để tôi nhìn xem có chỗ nào cần chỉnh nhỏ hay nới rộng ra không".

Mọi chuyện liên quan tới lễ phục may vá đều có người đứng ra đảm nhận, đối với lễ đính hôn Địch Mặc không hề để ý. Đối với khách sạn, khách mời, thậm chí lễ phục, Hàn THiên Thiên đều cũng không thích thú chút nào, chỉ riêng có có những thứ liên quan tới chú rễ cô mới cảm thấy hứng thú, thậm chí không nói không rằng kéo anh trai mình đi thử lễ phục, kiểm tra lễ phục xong, đương nhiên với thân hình của Địch Mặc không khớp, nhà thiết kế phải đến tận nơi để chỉnh sửa, bất đắc dĩ người nào đó đi đến cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh một lát sau đó không khách khí 'mời' nhà thiết kế đến tận nơi để sửa.

Mấy ngày nay Lãnh Tĩnh được rèn luyện trong công việc nên tốc độ tăng nhanh chóng, đã sớm luyện nên cảnh giới thần tốc khiến người khác giận sôi người, không tới nửa tiếng sau bộ lễ phục đã được chỉnh sửa hoàn tất.

Đem quần áo được chỉnh sửa ném cho anh ta, "Mặc vào thử xem".

"Cô thật sự hy vọng tôi và cô ta lấy nhau sao?"

"Nhìn giống như có vẻ không vừa lắm, để tôi chỉnh lại".

"Trả lời tôi".

"Ông chủ, trễ như vậy mà tôi phải chạy tới đây tăng ca, có tiền tăng ca cho tôi không?"

"Lãnh Tĩnh! - Địch Mặc chộp lấy đồ trên tay cô vứt đi, không cho cô bất kỳ cơ hội phân tâm nào, "Đáp án của cô đối với tôi rất quan trọng".

Lãnh Tĩnh nhìn cánh tay trên bả vai mình, cảm thấy hết sức hoang đường, "Ngày mai anh đính hôn rồi, anh còn muốn tôi nói cái gì?"

"Nếu như tôi nói, chỉ cần một câu nói của cô tôi sẽ không đính hôn nữa thì sao?"

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Tĩnh là bực tức tách tay anh ra, "Phát bệnh thần kinh gì vậy?"

Sắc mặt anh sa sầm, nặng nề, cuối cùng lộ ra vẻ mặt lắng đọng. Lãnh Tĩnh không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của anh, xoay người sang phía khác, "Nếu không có tiền tăng ca vậy thì tôi không tiếp được bệnh điên của anh".

Cô một mình bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra phòng ngoài, xuyên qua hành lang đến thang máy, cô một mạch nói với chính mình, cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm, bản thân tự thôi miên đến cùng, bước chân của cô không tự chủ càng chậm dần.

Còn chưa đi đến thang máy, bước chân đã dừng lại.

Lãnh Tĩnh ngửa đầu nhìn con số chớp tắt lên mỗi tầng khác nhau, trong lòng có một loại chua xót, tựa như có nổi đau xót, ba chữ 'Không cam lòng' từng chút từng chút đánh lên một nơi nào đó trên trái tim mềm yếu của cô-----

Tới cuối cùng thì người nào mới là kẻ điên?

Cau mày, cắn răng xoay người, từ từ đi về, so với tình hình lúc đi ra hoàn toàn khác hẳn, lần quay lại này Lãnh Tĩnh đi càng lúc càng nhanh. Cuối cùng đến khi trở lại phòng, cô mới thở hổn hển.

Cửa phòng mở rộng, cùng với lúc cô bỏ đi giống nhau như đúc.

Người đàn ông lúc nãy đâu? Có phải lúc cô bỏ đi anh có bộ dạng cô đơn, tuyệt vọng hay không?

Lãnh Tĩnh bước tới một bước muốn tìm hiểu nhưng kết quả là-----

"Cô ấy thế nào?"

Đây là giọng của '998'

Lãnh Tĩnh dừng bước.

"Cô ấy nói gì với anh?" - Giọng của '998' có chút nóng nảy.

"Đến cuối cùng cô ấy có bị chúng ta kích thích không?"

"Haiz haiz nói chuyện đi chứ! Tới cuối cùng anh có nắm bắt được cô ấy không?"

"Anh ngược lại phải nói một câu đi chứ! Tốt xấu gì cũng uổng phí tôi đợi ở phòng bênh cạnh lâu như vậy".

"Nếu cô ấy không phải tới xin anh đừng kết hôn, vậy đánh cuộc của chúng ta, chỉ có anh thua. Cuối cùng thì kết quả thế nào? Anh tóm lại có nói chuyện không, tôi cũng không muốn đính hôn với anh!"

"Tiểu Thánh Nhân? Anh câm điếc à?"

Bên trong, Tiểu Thánh Nhân á khẩu không trả lời được.

Bên ngoài Lãnh Tĩnh cũng á khẩu không trả lời được.

Chuyện bất quá tam, vì cái gì mà mỗi mình cô bị cái tên này lừa gạt nhiều lần như vậy?

Người đàn ông bên trong im lặng bao lâu thì Lãnh Tĩnh bên này suy nghĩ bấy lâu, ngay khi đang hoài nghi đắn đo tình hình thực tế, cộng với chỉ số IQ, sau khi hoài nghi đủ các loại, Lãnh Tĩnh yên lặng hạ quyết tâm. Cô vừa đi vừa cầm điện thoại ra nhấn số gọi, ngón tay nắm điện thoại có chút cứng đơ.

Bên kia nghe máy nhưng không mở miệng.

"Tôi lừa anh" - Lãnh Tĩnh nói.

Có lẽ vì lời nói quá đột ngột của cô nên Địch Mặc bên kia không nói tiếp.

"Tôi lừa gạt anh hai việc" - Cô nói thêm.

".........."

"Cái que thử thai kia... thật ra là của tôi".

Cô chậm rãi rót ra những lời này giống như tiếng sấm rền ném vào hồ nước, chỗ nước sâu bị kích thích tạo ra những cơn sóng lớn, đến nổi tiếng nói của anh đều mơ hồ run run, "Cô còn ở khách sạn không? Đừng đi, bây giờ tôi lập tức...."

"Trước hết nghe tôi nói xong đã" - Một lời nói dối từ một người không giỏi nói dối nói ra, đó là độ khó cao cỡ nào, cho nên Lãnh Tĩnh nói ra đặc biệt chậm rãi, "Tôi còn có chuyện muốn thẳng thắn chân thành nói với anh".

"............."

"Thật ra... tôi không muốn anh kết hôn chút nào".

"............."

"Dường như tôi..... tôi yêu anh mất rồi".

Lãnh Tĩnh biết câu nói sau cùng của mình giống như bom mìn nặng ký cỡ nào, có thể tưởng tượng được phản ứng của người đàn ông kia sau khi nghe xong. Không đợi anh ta mở miệng, Lãnh Tĩnh không chút do dự cúp máy, một bên đi vào thang máy, một bên ở trong lòng lặng lẽ nói: Họ Địch kia, anh khinh người quá đáng, anh gặp nạn rồi.........

Hết Chương 33.