Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 21



Edit: Huongbb

Địch Mặc kết thúc cuộc gọi, bỏ đi động vào túi, chuẩn bị bát cơm đầy, một tay kia cầm chân heo hầm nhừ. Đi ra phòng ngoài, mắt vừa đảo qua một góc đột nhiên nhìn thấy bóng một người ------

Địch Mặc bị sợ tới mức cứng đờ. Đứng lại nhìn kỹ người kia, mới bật cười tới gần, "Sao cô lại xuống đây?"

Biểu tình của Lãnh Tĩnh có chút đơ ra, nhìn cậu, nhận lấy chén cơm liền quay đầu đi, "Anh lề mề như vậy, chờ cơm của anh đem lên không chừng tôi bị chết đói mất rồi".

Tên này da mặt dày, đuổi theo sau, nâng tay lên nắm lấy vai cô, cười hề hề nhìn mặt cô, "Sao vậy? Không hôn mê? Có sức cãi nhau rồi?"

"Lấy hai tay càn quấy của anh ra!"

"Ha ha"

"'Ha' cái đầu anh! Tôi nói lấy ra, có tin là tôi đem chúng đi hầm canh uống không?"

Hiển nhiên, lời nói của cô lạnh nhạt không có chú sức đe dọa nào, tên này trong nháy mắt đem chén canh hầm đưa qua bàn tay đang rảnh kia của cô.

Nhìn tình hình trước mắt, hai tay Lãnh Tĩnh bị bận rộn, càng thuận tiện cho bàn tay càn quấy kia làm bậy. Không phải là --- cậu không chỉ không buông, ngược lại càng mạnh mẽ tiến về bước chân đang đi lui của cô, trực tiếp thay đổi tư thế ôm eo cô, "Trong tô không phải có chân hầm rồi sao? Không cần cống hiến từ người tôi nữa".

Lãnh Tĩnh giận!

Lãnh Tĩnh nhịn!

Đem tất cả biến thành sức ăn, vừa ngồi xuống bàn lập tức ôm tô chân heo hầm gặm, tiếng xương sụn bị cắn nghe 'rạo rạo' vang lên, Địch Mặc ngồi bên cạnh nghe mà phát sợ, thậm chí không tự chủ chà sát hai cánh tay nổi từng lớp 'da gà'.

Cuối cùng cũng gặm xong một tô chân heo hầm, Lãnh Tĩnh lau miệng đầy mỡ, nhìn người đối diện bàn cơm bị tướng ăn dã man của cô làm sợ hãi khiến cô không nuốt nổi nữa. Lãnh Tĩnh nheo mắt nhìn anh, rồi lại liếc mắt thêm cái nữa, chỉ vì lo cơm no rượu say trước, sau đó cô mới dễ dàng nhớ tới nguồn gốc của chuyện cần suy nghĩ ------

Di động của anh để trong túi.

Lãnh Tĩnh vội vàng tính toán trong lòng, ưỡn cái bụng ăn no phình ra, có vẻ như không lo nghĩ chuyện gì, mãi tới lúc anh vùi đầu ăn cơm, ánh mắt Lãnh Tĩnh mới nhìn xuống dưới, nhìn vào vị trí nơi túi quần anh.

"Nè cô, liếc nhìn chỗ nào của tôi vậy?" - Một Địch Mặc đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên hỏi.

Lãnh Tĩnh bị bắt gặp, bất ngờ khiến cô sợ tới mức muốn nôn ra.

So sánh dáng vẻ bối rối của Lãnh Tĩnh, tương tự như người đó nào đó ăn uống lịch sự. Mặc dù anh vẫn cúi đầu ăn cơm như cũ nhưng lại có thể đoán được biểu hiện trên mặt cô. Thừa thắng xông lên, nói thêm một câu, "Bộ phận quan trọng không thể tùy tiện nhìn ngó lung tung".

Bộ phận quan trọng ------

Lãnh Tĩnh mất khoảng nửa giây mới hiểu được lời này, thật sự không biết nên khóc hay cười. Cô đương nhiên không thể nói: Chỉ muốn nhìn di động trong túi quần của anh, càng nghĩ càng nhận định, phải nhìn xem điện thoại ghi lại anh ta nói chuyện với ai ------

"Đúng vậy nha, tôi đột nhiên phát hiện 'em trai nhỏ' của anh đáng yêu nên nhịn không được nhiều nhìn hơn một chút, thế nào?"

Tay cầm đũa của Địch Mặc hoàn toàn cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn tới lúc cô cảm thấy ánh mắt có hơi càn rỡ. Địch Mặc có chút nóng nảy vò tóc, không một tiếng động đứng mạnh lên.

Nhìn hành động bất ngờ của anh, phản xạ có điều kiện của Lãnh Tĩnh phản ứng lại muốn trốn tránh, nhưng đáng tiếc khoảng cách giữa hai người không tới nửa mét. Anh đứng dậy hơi cúi sát người cô, Lãnh Tĩnh cong đang ngồi trên ghế trong nháy mắt không có đường lui, cũng không còn đường tiến lên.

"Nếu thấy nó đáng yêu như vậy thì... sờ sờ nó đi!"

Mặt Lãnh Tĩnh nhất thời chuyển thành 囧, phất phất tay chỉ muốn đem cái mặt này tránh xa một chút, "Được rồi được rồi, tôi nói không lại anh, tôi chịu thua, được chưa? Phong anh làm 'Vua tranh cãi' được rồi chứ?"

Dĩ nhiên Địch Mặc không muốn như vậy, cánh tay đang vung vẫy kia bị cậu nắm lại, "Tôi không phải là tranh cải, tôi nói thật" - Vừa nói xong còn kéo tay cô xuống dưới.

Nhìn thấy đang tới gần mục tiêu, trán Lãnh Tĩnh đầy sọc đen: Vì một dãy số điện thoại di động mà phải 'bán sắc', tới cuối cùng có đáng hay không?

Hết Chương 21.