Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 1: Tiểu thánh nhân



Edit: Heidi

Năm hạn bất lợi, trong vòng một tháng Lãnh Tĩnh liên tục gặp phải ba cú sốc lớn.

Cú sốc thứ nhất, cô bạn thân Hồ Nhất Hạ đi lấy chồng, rời khỏi thế giới con gái của các cô, từ bỏ tình bạn cách mạng của bọn họ, đầu cũng không ngoảnh lại lao vào vòng tay của đàn ông.

Cú sốc thứ hai, bạn trai mối tình đầu của cô cũng sắp kết hôn, chiều cao của cô dâu là 144. 5(CM), giá trị 144. 5(Trăm triệu, Đài tệ), nữ có tiền nam có sắc, thật xứng đôi vừa lứa.

Cú sốc thứ ba, thiết kế của cô dũng mãnh đoạt giải thưởng quốc tế lớn, được người tài trợ đánh giá không ngớt miệng, minh tinh điện ảnh quốc tế mặc nó lên, khiến người ta kinh diễm trên thảm đỏ, bốn tạp chí nổi tiếng nhất cũng có đăng bài ——

Chuyện tốt như thế cũng được tính là cú sốc lớn sao?

Tính!

Lúc Lãnh Tĩnh ở trên mạng đọc thấy tin tức này thì giận đến thiếu chút nữa đem máy tính đập luôn, nguyên nhân rất đơn giản: Thiết kế của cô lại bị người khác đề tên lên.

Mà kẻ lấy cắp bản quyền thiết kế kia, chính là kẻ năm ngoái đã đuổi việc cô, "Miss. Thời kì mãn kinh" .

Thù mới thêm hận cũ, Lãnh Tĩnh kiên quyết nên vì mình đòi hỏi một lời giả thích.

Đang nước ngoài đi công tác nhân tiện du lịch hưởng tuần trăng mật - Hồ Nhất Hạ tựa hồ so với cô cũng không tốt hơn được bao nhiêu, ở bên kia đầu điện thoại đầu thở phì phò: "Mình cho rằng mình và đức ông chồng thân yêu ở bên đây gặp phải động đất đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới người chị em tốt của mình so với mình còn xui hơn. Không sao, chờ mình quay lại, mình và bồ sẽ hất tung cái phòng thiết kế của cô ta!"

Lãnh Tĩnh tự nói với mình: Lãnh Tĩnh! Điều chỉnh tốt tâm tình, mới có thể thuận lợi xét đoán được cảnh ngộ bi thảm bản thân gặp phải trong mấy ngày liên tiếp này, "Mấy ngày trước mình có tới phòng thiết kế của Miss. Thời kì mãn kinh, mới vừa ra khỏi thang máy đã bị hai tên cao to vạm vỡ như hùm đuổi ra khỏi cửa, đừng nói đến việc hất tung cái phòng thiết kế, ngay cả mặt của cô mình cũng chẳng thấy đâu."

"Bồ không phải cứ để mọi chuyện như vậy chứ? Để vậy không được, tất cả quần áo do cậu thiết kế đầu tiên đều là của mình, hiện tại bị cô ta lấy cắp rồi, về sau mình có mặc lại nó đi ra ngoài, người khác còn tưởng mình mặc hàng nhái thì sao!"

"Yên tâm, mình không —— thể —— nào —— để yên như vậy ." Lãnh Tĩnh cắn răng nắm chặt tay.

Giờ phút này cô đang ngồi trên xe, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen che nửa khuôn mặt. Xe dừng ở bên ngoài tòa cao ốc nơi có phòng thiết kế đó, hai mắt của cô nhìn chằm chằm vào cửa chính, trong tay cô nắm thứ vũ khí quan trọng—— máy ghi âm.

Cứ như vậy ôm cây đợi thỏ gần một tiếng đồng hồ, một người phụ nữ có hình dáng như quả bóng rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa cửa chính, Lãnh Tĩnh thầm kêu lên thật tốt quá, mắt thấy Miss. Thời kì mãn kinh ngồi lên xe chạy băng băng lướt qua bên cạnh cửa chính, đồng thời chạy băng băng cũng rất mau chạy xuống làn đường dành cho xe hơi, Lãnh Tĩnh một khắc cũng không trì hoãn, đạp mạnh chân ga, đẩy tay gạt số, rượt đuổi bám sát theo sau.

Lao theo chiếc xe phía trước lượn mấy vòng lớn, Miss. Thời kì mãn kinh cuối cùng cũng tới đích, Lãnh Tĩnh theo đuôi cô ta đi vào một khách sạn cao cấp, Miss. Thời kì mãn kinh vào thang máy xoay người đứng ngay ngắn, một khắc đó Lãnh Tĩnh thiếu chút nữa đụng phải ánh mắt của cô ta.

Trong nháy mắt, nhịp tim của Lãnh Tĩnh gần như dừng lại, vội vàng lắc mình trốn phía sau bồn hoa. Cô phải ổn định nhịp thở mới trở ra, cửa thang máy đã từ từ khép lại, vóc dáng hình cầu kia cũng biến mất ở sau cánh cửa thang máy.

Đếm số tầng lầu thang máy liên tiếp nhảy lên, sau đó ngừng lại, Lãnh Tĩnh liếc mắt nhìn——lầu 67. Một giây kế tiếp, cô đã nhanh chóng tiến vào một cái thang máy khác.

Tầng 67 chuyên dành cho khách VVIP sử dụng, tất cả tầng lầu chỉ có 8 phòng, Lãnh Tĩnh liên tiếp do dự, chỉ đứng ở cửa thang máy coi chừng chờ Miss. Thời kì mãn kinh tự động đưa tới cửa? Hay là chủ động xuất kích, tóm cô ta luôn?

Rất nhanh, cô đưa ra kết luận, nhắm mắt mặc niệm một câu: Thượng Đế phù hộ!

Làm động tác hít sâu, sau đó nhấn chuông cửa phòng thứ nhất.

Nhưng rất dễ nhận thấy, Thượng Đế cũng không chuẩn bị phù hộ cô.

Lãnh Tĩnh liên tiếp bấm chuông cửa năm phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Miss. Thời kì mãn kinh. Một thân nhếch nhác, đi tới bên ngoài cửa phòng thứ 6, đột nhiên có chút uất ức.

Chắp tay trước ngực, nhắm mắt, thành kính cầu nguyện: Bồ Tát phù hộ!

"Reng reng ——" - Lại một lần nữa nhấn chuông cửa.

Không phải đợi lâu đã có người tới mở cửa.

Người mở cửa này vóc dáng rất cao, Lãnh Tĩnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả ánh sáng đều bị cản trở, phản quang không thấy rõ mặt mũi của đối phương, Lãnh Tĩnh cũng không định nhìn rõ mặt mũi của người đối diện, không đợi đối phương mở miệng, cô đã giang hai cánh tay nhào tới: "Hon¬ey!"

Nick name ngọt như mật vậy cả đời Lãnh Tĩnh cũng chưa từng nói qua, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải liều, giống hệt gấu Koala ôm chặt này người xa lạ không thả ra, thừa cơ hội liều mạng chen vào lách mình qua cửa.

Nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, liền lập tức chen vào phòng khách, người đàn ông kia lại đột nhiên ngừng chân. Lãnh Tĩnh thầm kêu không xong, còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, bỗng dưng cảm thấy cánh tay nhói đau ——

Màn kế tiếp, người đàn ông này bẻ ngoặt cánh tay của cô, đem cô áp lên trên tường.

"Cô là ai?" Thanh âm của anh ta rất căng thẳng.

Cánh tay Lãnh Tĩnh cũng đã tê rần, nghiến răng chịu đựng nở nụ cười, vẫn còn muốn nũng na nũng nịu: "Quỷ à, anh ngay cả em cũng quên rồi sao?"

Hắn tựa hồ có chút do dự, hơi buông lỏng cô ra, Lãnh Tĩnh đang định tính kế cho bước kế tiếp, thì lúc này, trong phòng khách truyền đến một tiếng, "Tiểu Thánh Nhân?"

Tiểu —— Thánh —— Nhân?

Tên thân mật gọi người yêu này đã khiến Lãnh Tĩnh mắc ói rồi, mà nay lại do Miss. Thời kì mãn kinh phát ra, chỉ càng làm cô mắc ói hơn.

Lãnh Tĩnh lúc này mới có thời gian quan sát tình trạng trước mắt. Người đàn ông này mặc áo tắm, tóc có chút ướt, khó trách lúc mới vừa giao đấu với anh ta lại có nước bắn tung tóe lên mặt cô.

Người đàn ông tươi mới thân thể cường tráng, khoảng thời gian này ở khách sạn tắm, cộng thêm một kẻ đói khát như Miss. Thời kì mãn kinh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết được bọn họ đang làm mánh khóe gì——

Sinh tồn có thể nhẫn, còn điều gì không thể nhẫn chứ, Lãnh Tĩnh trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, tất cả mưu đồ đều bị ném ra ngoài chín tầng mây, cô chợt đẩy mạnh người đàn ông này ra, nhấc chân lên chạy vào bên trong.

Nhưng không chạy được hai bước, trên eo cô lại đột nhiên chặt chẽ, hai chân cũng đột nhiên treo lơ lửng trên không——

Lãnh Tĩnh cứ như vậy bị người ta bắt như bắt gà, chặn ngang eo bắt về.

Người đàn ông kia hỏa tốc lấy xuống mũ lưỡi trai cùng mắt kiếng của cô, Lãnh Tĩnh cúi đầu tránh né, anh ta trực tiếp nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên: "Nói, cô rốt cuộc là ai?"

Lãnh Tĩnh cắn răng, chết sống cũng không lên tiếng, nhưng đã có người thay cô trả lời, "Lãnh. . . . . . Lãnh Tĩnh?"

Địa bàn người Trung Quốc, Bồ Tát so với Thượng Đế linh thiêng hơn, vào giờ phút này, Miss. Thời kì mãn kinh đang đứng ở trước cánh cửa nối tiếp với phòng khách, cặp mắt nhìn chằm chằm không thể tưởng tượng nổi gọi tên của cô.

Nhếch nhác không quan trọng, quan trọng hơn chính là bản thân nhếch nhác lại bị Miss. Thời kì mãn kinh nhìn thấy, Lãnh Tĩnh nóng máu xông lên não, cúi đầu nhắm vào tay của anh ta cắn xuống một cái.

Người đàn ông đó lúc này bị đau buông ra, Lãnh Tĩnh tránh thoát, đảo mắt liền chạy đến trước mặt Miss. Thời kì mãn kinh, cười đến có chút dữ tợn, "Nhà Thiết kế Chu đáng kính của tôi, cô hẳn biết nguyên nhân tôi tìm đến nơi này đúng không!"

Miss. Thời kì mãn kinh né tránh ánh mắt của cô, muốn vòng qua cô, "Cô gái này điên rồi, Tiểu Thánh Nhân anh giúp người ta gọi bảo vệ lên đem cô ta. . ."

Vẻ đề phòng trên gương mặt người đàn ông này lập tức tiêu tán, ngược lại đổi thành biểu tình lười biếng, ung dung quan sát Lãnh Tĩnh, "Tôi thấy cô ta rất bình thường ."

Thân thủ anh ta rất tốt, Lãnh Tĩnh vốn còn có chút kiêng kỵ, sợ anh ta nối giáo cho giặc, hiện tại cuối cùng có thể buông lỏng chút, chuyên tâm đối phó với Miss. Thời kì mãn kinh, "Cô không phải đã nói là tác phẩm của tôi đều là đồ bỏ đi sao? Tại sao còn phải ăn cắp đồ bỏ đi của tôi?"

Phụ nữ trẻ tuổi lúc không cười ngũ quan càng thêm lạnh lùng xinh đẹp, vừa chất vấn vừa ép đối phương thẳng hướng lui về phía sau, rất khí thế, người đàn ông đó giống như rất cảm thấy hứng thú, híp híp mắt, khoanh hai cánh tay đứng ở một bên, yên tĩnh đợi tình thế phát triển tiếp theo.

Miss. Thời kì mãn kinh từng bước một lui về phía sau tránh né, Lãnh Tĩnh từng bước một ép sát, cho đến bị bức đến chiếc điện thoại bên cạnh, Miss. Thời kì mãn kinh đột nhiên tựa như nhìn thấy cứu tinh, chộp ống nghe lên, vừa quay số điện thoại vừa nhỏ giọng đùa cợt nói, "Những thiết kế đó đúng là của cô, nhưng thế thì thế nào? Cô ở trong giới thời trang chỉ là vô danh tiểu tốt, có tài năng hơn nữa thì có ích lợi gì, có người sẽ thưởng thức cô sao? Chẳng bằng cho tôi. . . . . ."

Lãnh Tĩnh đứng không nhúc nhích, Miss. Thời kì mãn kinh cười tùy tiện, suy đoán đứa nhỏ này bị hù dọa rồi, nhưng không biết Lãnh Tĩnh giấu ở trong túi quần, tay đang gắt gao nắm chặt máy ghi âm, đem lời nói của cô ta không sót một chữ nào thu lại.

Nhận được điện thoại cầu cứu, bảo vệ rất nhanh chạy tới, Lãnh Tĩnh vốn là không có ý định phản kháng, hết sức phối hợp khoanh tay chịu trói.

Bị bảo vệ lôi tới người đàn ông bên cạnh được gọi là Tiểu Thánh Nhân thì Lãnh Tĩnh thậm chí bật cười, "Tiểu bạch kiểm à, khuyên anh một câu nhé, mau tìm tài chủ khác đi, đi theo dạng người như cô ta không vớt vát được lợi lộc nhiều đâu."

Thấy anh ta nhíu mày, Lãnh Tĩnh không biết sảng khoái tới mức nào, nhưng cũng không đi được bao xa đã bị gọi lại: "Đợi đã nào...!" Là giọng của tên “Tiểu bạch kiểm” đó.

Bảo vệ dừng lại, Lãnh Tĩnh cũng bị dừng lại một cách vội vã, nụ cười đùa cợt của cô còn chưa kịp thu lại, tên Tiểu bạch kiểm chạy tới trước mặt cô.

Tay của anh ta, chậm mà cợt nhã từ cằm cô trượt đến xương quai xanh, trượt xuống chút nữa ——"Ối!" Lãnh Tĩnh thét chói tai, khuôn mặt tươi cười của cô tắt ngấm, khuôn mặt tươi cười của anh ta hiện lên.

Tay của anh ta từ trên xuống dưới, trượt thẳng đến trong túi quần cô, "Vậy cô cảm thấy tôi nên tìm dạng tài chủ nào?"

Lãnh Tĩnh bởi vì khẩn trương mà bất chợt nhanh chóng co rút con mắt lại, phản ánh cái bóng ngược của đôi môi anh ta khẽ mở ra khép lại, cô chỉ có thể không biết bao nhiêu lần lặng lẽ an ủi mình: anh ta không thể nào biết được trong túi quần cô có cái gì, tuyệt đối không có khả năng. . .

Trong quần của cô, anh ta móc ra bút ghi âm, ở trước mắt cô quơ quơ, "Trước khi cô nói cho tôi biết đáp án về tài chủ, cái đồ vật này tạm thời được bảo quản ở chỗ tôi."