Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 2 - Chương 84: Yêu nghiệt dâm thư mới xuất hiện



Cuộc đàm phán ký hòa ước giữa hai nước mới nắt đầu. Cung Diệu Hoàng cũng bắt đầu bận rộn hơn. Hằng ngày hắn đều phải liên tục vào cung thảo luận vềcác điều khoản hòa ước, về đến phủ đệ, lại phải bàn bạc tiếp cùng cácquan viên. Long Tiểu Hoa bị gạt ra ngoài chuyện đó. Mới đầu nàng cũng có thể coi là bận rộn, vì muốn làm chút gì đó thể hiện tình cảm bang giaogiữa hai nước, với cái danh Huyên vương phi của mình, nàng đã nhận lờimột số ông chủ đến cắt băng khai trương cho cửa tiệm của họ. Cũng khôngbiết vì phận nghèo hèn hay không có tài vận mà các cửa hàng do nàng cắtbăng đều lần lượt đóng cửa. Bởi vậy nàng có thêm một biệt hiệu…

Kẻ xui xẻo!

Thế nên người dân phiên thổ đều khinh miệt, coi thường nàng.

Mặt Cung Diệu Hoàng chẳng hề biến sắc, lòng hắn reo mừng. Nàng cứ ở trongphủ đệ sẽ tốt hơn, để hắn khỏi phải vừa tranh luận với người phiên thổđến đỏ mặt tía tai, vừa lo lắng nàng làm loạn bên ngoài.

Nhưng Long Tiểu Hoa đâu phải là người có thể ngồi yên một chỗ. Ở trong nhàchưa được hai ngày thì có người lén bẩm báo với hắn, nàng không chịu anphận ở trong khuê phòng, luôn có một người đàn ông mặc đồ phiên thổ rara vào vào phòng nàng. Để tránh phiền phức với Huyên vương gia, phận làm cháu như hắn cũng phải chú ý một chút. Người ở đây không như ngườitrung nguyên, không quá chú trọng lễ nghĩa, họ không hiểu rằng đạo vợchồng không phải là trò đùa.

Cung Diệu Hoàng nghe xong, nhướng mày, ngón tay dài của hắn miết trên tậpcông văn. Tiểu thẩm thẩm này thích chơi trò hạnh đỏ vượt tường cũng mặc. Hắn vốn định mắt nhắm, mắt mở bỏ qua. Có điều hắn không thể chịu đượcviệc nàng chê gần, thích xa, hành động kỳ quái, coi thằng cháu như hắnchết rồi! hắn chuẩn bị cả thang cho nàng trèo tường trong nước mà khôngtrèo, lại đi trèo tường nước khác sao? Quả nhiên là nàng muốn trả thùchuyện hắn khen ngợi bộ ngực của phụ nữ phiên thổ. Nha đầu này thật làhết chịu nổi.

Dạo này hắn bận không ngẩng đầu lên được nên chẳng còn tâm tư đâu mà quảnlý nàng. Nàng càng như cá gặp nước. Hôm nay, xong việc sớm, hắn về phủđể bắt quả tang nàng.

Khi Cung Diệu Hoàng thu xếp xong công việc về phủ, vài kẻ dưới được hắn sai giám sát tiểu thẩm thẩm liếc mắt ra hiệu rằng lúc này đôi gian phu dâmphụ vẫn đang ở trong phòng Huyên vương phi, lâu rồi chưa ra, chưa biếtchừng vẫn đang mây mưa trong đó. Hắn nhướng mày, sải bước vào đến trướcphòng nàng rồi đẩy cửa sổ nhìn vào.

Trong phòng Long Tiểu Hoa đúng là không bình thường.

Lúc này, hắn chỉ thấy nàng ngồi trước bàn trang điểm, tóc buông xuống,không hề định chải, chiếc gương trước mặt phản chiếu hình người phía sau nàng. Người đó vén tóc nàng lên, thận trọng hỏi:

- Cô sẵn sàng chưa? Ta mà làm là cô sẽ không thể hối hận được nữa đâu.

- Sẵn sàng rồi. Tôi đã chẳng còn chút lưu luyến gì nữa rồi. Làm đi.

Vì hai người quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn rõ nét mặt haingười. Nhưng vì câu nói chắc như đinh đóng cột của Long Tiểu Hoa khiếnhắn giật thót mình. Không phải nàng bị kích động quá đấy chứ? Chỉ là đêm đó nàng bị hắn lôi lên ngựa mà cương quyết giũ bỏ hồng trần như vậysao? Đây là Long Tiểu Hoa sao? Đây là Long Tiểu Hoa bội tín bội nghĩa đã từng hôn hắn như điên như dại ở thành Đồng Khê, về đến kinh thành thìđá hắn rồi nhào vào lòng phu quân sao? Lẽ nào nàng bị Thập cửu thúc tẩynão bằng cuốn Điều răn nhi nữ rồi? Chỉ có nàng được giày vò người khác, còn người khác giày vò thì lại cảm thấy mất mặt sao?

- Vậy chúng ta bắt đầu nhé. - Người đàn ông mặc đồ phiên thổ đó nói, cầmchặt dụng cụ gì đó tỳ sát vào đầu Long Tiểu Hoa. Tại sao nàng lại khôngchấp nhận hắn như vậy? Thật là tức chết đi được.

Hắn cắn môi, đạp mạnh cửa phòng, quát lớn:

- Họ Long kia, tiểu vương quyết không cho cô xuất gia. Bị tiểu vương hônmột cái mà cô đã điên khùng cạo tóc đi tu. Nếu tiểu vương thật sự hủyhoại sự trong trắng của tiểu thẩm thẩm thì cô nhảy xuống sông tự vẫnchắc?

- Cái gì? Cô bỡn cợt con trai ta cũng được, đến cả cháu bên chồng cô cũng không tha sao? Rốt cuộc cô là yêu ma quỷ quái gì đầu thai vậy? - Ngườiphiên thổ giả nam chống nạnh, một tay đập vào đầu Long Tiểu Hoa buôngnhững lời đầy giáo huấn.

Cái đầu bị đập một cách vô cớ của Long Tiểu Hoa nức nở. Cái đầu đó quay lại nhìn Cung Diệu Hoàng vừa đạp cửa xông vào chớp mắt:

- Ai muốn xuất gia?

Cung Diệu Hoàng vừa nghe thế liền nổi giận đùng đùng, hằn học nhìn ngườikia, sau đó chỉ vào Long Tiểu Hoa đang hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì,vốn định lên tiếng quở trách nàng thì lại phát hiện tạo hình của nànglúc này nghiêm túc tới mức không thích hợp…

Mái tóc đen lắc lư gợn sóng, tầng tầng lớp lớp loăn quăn, bồng bềnh. Đôimôi bĩu ra một cái tuyệt đẹp, mặt hoa da phấn, mắt tựa thủy triều, đôimắt nhìn thẳng vào hắn chớp chớp.

- … Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì?

- Tôi đang uốn tóc. - Nàng chỉ vào mái tóc đã uốn quăn được một nửa. Quenóng vẫn còn quấn trên đầu nàng. Ối! Bốc khói rồi! - Tiểu Như Ý, TiểuNhư Ý, tóc của tôi bốc khói rồi, bốc khói rồi. Nó cháy mất.

- Tránh qua một bên. Bây giờ lão nương càng coi thường cô hơn. Cô ức hiếp Hiểu Ất, trêu đùa con trai ta, bây giờ lại dụ dỗ cả cháu trai chồng. Cô có còn là người không vậy? Làm cháy tóc của cô là đúng, để cô khỏi dụdỗ người khác nữa. - Người phiên thổ giả nam lên tiếng, giọng nói đanhthép thể hiện mình là một người đàn bà mạnh mẽ.

- Tôi đâu có. Không phải tôi muốn theo bà học tuyệt chiêu phòng ngự đàn ông sao?

- Cô học rồi chỉ càng tạo oan nghiệt cho đàn ông đẹp mà thôi. Lão nươngtuyệt đối không thể giúp cô ngược đãi người khác như vậy. Cho dù contrai ta có bảo ta chăm sóc cô thì ta cũng để cô đi chết.

- Đừng mà. Bà đừng tàn nhẫn như vậy. Ít nhất thì cũng làm quăn nốt máitóc cho tôi đi. Nửa thắng nửa quăn thế này xấu lắm. Tôi còn muốn biếnthành búp bê đáng yêu cho lão gia ngắm. Khó khăn lắm mới được ra ngướcngoài một chuyến, không thể về không được. Không học được một chút gì đó ở nước ngoài thì hạnh phúc nửa đời còn lại của tôi sẽ tiêu tán mất.

- Lão nương dựa vào cái gì lại phải dạy cô ra tay cay độc. Cô còn nóimuốn giúp lão nương tìm cảm hứng viết tiểu thuyết. Kết quả lão nương lại phát hiện ra tật xấu của cô.

- Đây không phải là tôi giúp bà tìm cảm hứng sáng tác sao?

- Ở đâu?

- Chính là hắn. - Nàng ôm cái đầu có mái tóc nửa quăn nửa thẳng, chỉ vàoCung Diệu Hoàng đang ngây người không hiểu chuyện gì: - Tên cuốn tiểuthuyết mới của bà là…

- Là gì?

- “Điệt nhi, mau lên đây”. - Nàng nhanh chóng nghĩ đến chuyện bị hắn kéo lên con ngựa bạch mấy ngày trước.

- … Tên rất hay! - Tác giả ngay lập tức cảm thấy hài lòng với cái tên đó.

- Đúng thế. Tên tiểu thuyết mà Long Tiểu Hoa tôi nghĩ ra tất nhiên phải hay rồi.

- Nhưng dường như cháu trai nhà cô không thích lắm.

- Hả?

- Hắn đang định lao đến đánh cô đấy.

- Oa!

Một canh giờ sau, Cung Diệu Hoàng mới hiểu rõ mọi chuyện. Người phiên thổgiả nam nhân chính là mẫu thân của Bạch Phong Ninh, Tiểu Như Ý - tác giả viết dâm thư đang được yêu thích nhất hiện nay. Long Tiểu Hoa với máitóc rối nửa quăn nửa thẳng đang khóc lóc ôm chân Tiểu Như Ý.

Diệu tiểu vương gia cảm thấy rất thú vị. Hắn thấy nàng với mái tóc không dám ra ngoài gặp ai lại rất đáng yêu. Mái tóc loăn quăn, lung tung, như tổchim khiến ai cũng bật cười thì tại sao hắn lại cảm thấy rất đẹp, rấtmuốn chạm vào?

Hắn thực sự đã giơ tay ra chạm vào. Hắn mê mẩn vuốt ve mái tóc bồng bềnhkhiến Tiểu Như Ý và Long Tiểu Hoa đều phải ngẩng lên nhìn ánh mắt “biếnthái” của hắn.

- Tôi thành ra thế này mà Vương gia còn cười được sao? Rốt cuộc Vương gia có nhân tính không thế? - Long Tiểu Hoa lên tiếng.

- Haizzzz! Tại sao nhân vật nam chính của ta chẳng ai có được sở thíchnhư người bình thường vậy chứ? Đây là quy luật của dâm thư sao? - Đó lànghi vấn của Tiểu Như Ý. Bà nói xong thì quay đi, nhướng mày nhìn CungDiệu Hoàng đang vuốt mái tóc của Long Tiểu Hoa nói: - Này, tiểu tử.Trông cậu được đấy. Cậu có hứng thú làm nhân vật nam chính trong cuốntiểu thuyết mới của ta không?

Diệu tiểu vương gia tiếp xúc với tiểu thuyết cấm là do tiểu thẩm ép. Với cátính của hắn thì hắn chẳng có chút hứng thú gì với kẻ viết những thứlinh ta linh tinh, vớ va vớ vẩn đó. Muốn hắn đường đường một tiểu vươnggia lại đi phối hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết cấm ư? Hứ!Đừng có mơ nhé. Hắn không muốn kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm này làm ô nhục thanh danh cả đời của hắn. Nhưng nói là thế, tay hắn vuốt vuốt mái tóc, quay lại hỏi:

- Làm vậy có gì tốt?

- Nhân vật nam chính được rất nhiều cái lợi. Khi thăng hoa nhất sẽ nhìnthấy cầu vồng phía cuối chân trời. Ngoài chuyện trước khi thổ lộ tìnhcảm phải ghen một chút, khó xử một chút, ngây ra một chút, thì cuối cùng đều có thể đầu gối tay ấp với người đàn bà của mình. Đảm bảo vô cùnghạnh phúc!

- … - Nghe có vẻ không phải là vụ trao đổi không có giá trị.

- Trông khuôn mặt đẹp như ngọc khắc và vóc dáng hoàn mỹ của cậu, ta muốnmời hai người đi ăn bữa khuya. Sau này về trung nguyên, chớ có nói vớingười khác là đồ ăn của chúng ta khó nuốt. Đồ ăn ở trong cung thì nuốtlàm sao được? Họ cứ nói dinh dưỡng gì gì đó. Vớ vẩn. Muốn ăn ngon thìphải ra phố tự tìm. Thế nào? Điều kiện ta đưa ra được đấy chứ?

Cung Diệu Hoàng mân mê cằm suy nghĩ.

- Này, sao tiểu tử cậu lại nói năng kém hơn cả thúc thúc thế? Vì nghệthuật mà ta phải bôn ba bên ngoài. Ta nghe nha đầu thối này nói, cậu rất quý con trai ta. Để có được con trai ta, thậm chí cậu đã không từ thùđoạn nào.

- Oa! Tiểu Như Ý, bà nói chuyện để ý một chút được không? Đầu tôi vẫn còn ở trong tay hắn đấy. Bà bà bà bà nhẹ tay một chút thôi. Tôi tôi tôikhông có. Tôi chỉ nói, hai người có thể nhẹ nhàng một một một một chútđược không? - Bị gạt ra ngoài, Long Tiểu Hoa cố găng vớt vát mấy câu.

- Nha đầu thối, tránh qua một bên. Nữ nhân vật chính chỉ là phụ mà thôi.Tiểu thuyết chỉ cần nam nhân vật chính hào hoa tuyệt vời là đủ rồi. Takhông cần biết cô sống hay chết - Bạch Trì Như Ý xua tay, chẳng hề nểtình với nữ nhân vật chính mà tiếp tục mê hoặc nam nhân vật chính mới: - Khế ước bán thân một năm, con trai ta bán cho cậu đấy.

- … Một năm ư? - Trong tay hắn có thanh kiếm nhà họ Bạch thì đừng nói lànăm năm mà mười năm, hai mươi năm, chỉ cần hắn muốn thì Bạch Phong Ninhđều phải hầu hạ hắn. Hắn không thèm điều kiện này.

- Một năm còn ít sao? Vậy… một năm một tháng, không thể nhiều hơn. Hơnnữa, cậu phải hứa với ta, con trai ta bán nghệ chứ không bán thân. Cậumuốn có người cùng lên giường thì tìm kẻ khác. Đừng có ức hiếp đứa contrai giữ mình như ngọc của ta…

- Con trai bà đã sớm không còn trong trắng rồi…

- Nha đầu thối, im miệng!

Cung Diệu Hoàng chẳng thèm để ý đến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.Hắn khoanh hai tay trước ngực, hắng giọng rồi ra điều kiện trao đổi:

- Không được viết về nam nhân vật phụ khác.

Hả? - Tác giả viết tiểu thuyết cấm và độc giả trung thành nhìn nhau rồicùng quay đầu lại nhìn Cung Diệu Hoàng nhưng chỉ thấy hắn nhướng mày,nghi ngờ nhìn họ.

- Không hiểu ý sao? Ý của tiểu vương là nếu tiểu vương là nam nhân vậtchính thì người đàn bà kia chỉ dành cho một mình tiểu vương, không đượcviết về nhân vật khác. Tiểu vương muốn một mình nắm giữ.

Tiểu Như Ý nhìn Cung Diệu Hoàng đầy tính sở hữu trước mặt. Đôi mắt phượngcủa hắn lim dim, đôi môi cong, lộ rõ vẻ oai phong. Bà ngây người rồibỗng lên tiếng:

- Ồ! Thật độc tài! Thật không biết lý lẽ! Thật đàn ông! Như vậy đi. Tamuốn viết về một cậu cháu gian tà bá đạo khiến tiểu thẩm thẩm không trởmình nổi.

Nhưng Long Tiểu Hoa nghĩ đến vấn đề hiện thực. Nàng kéo vạt áo Tiểu Như Ý thì thầm:

- Không viết nam nhân vật phụ không ổn đâu.

- Có gì không ổn chứ? - Tiểu Như Ý nghi ngờ hỏi.

- Bà nghĩ thử xem. Nếu là tiểu thẩm thẩm thì ít nhất cũng có thúc thúc.Bà để hắn ra yêu cầu, không viết nam nhân vật phụ. Bà có biết tiểuthuyết bây giờ đều cần có nam nhân vật chính đạo. Bà chỉ viết một namnhân vật chính thì sẽ rất nguy hiểm.

- Ồ! Đúng rồi. Nếu là tiểu thẩm thẩm thì phải có thúc thúc xuất hiện ngăn chặn tình cảm của hai người phát triển chứ.

- Đúng thế.

- Không sao. Để hắn chết đi là xong.

- … Bà… bà định cho ai chết đi…

- Vị thúc thúc đó chết luôn từ hồi còn trẻ. Như vậy sẽ không có nam nhân vật phụ nữa.

- … Bà đối xử với nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết của chính mình nhưvậy sao? - Chỉ một câu nói là giết chết phu quân của nàng rồi. Thật quáđáng! Một tác giả không có nhân tính! Lợi dụng người đàn ông của ngườita xong thì qua cầu rút ván. Hóa ra không chỉ trong hoàng cung mới thấycảnh người nay cười, không ai thấy cảnh người xưa khóc. Híc!

- Đúng đấy. - Nhân vật nam được cưng chiều thừa thắng xông lên, giơ ngóntay ngọc yêu cầu: - Còn một chút vấn đề. Tiểu vương cảm thấy không cóhứng thú lắm trong căn phòng này.

- Ừm ừm ừm! Ta cũng có nghĩ đến điều này, thế nên lần này muốn có một chút đột phá thì phải tìm một nơi thật mới mẻ.

- Xì! Tôi không đi đâu hết!

- Ta không cần để ý đến cảm nhận của cô. Ta chỉ cần nam nhân vật chính thôi.

- ….

Được thôi. Bà tiếp tục trọng nam khinh nữ đi. Xì! Cũng là nhân vật chính,tại sao đãi ngộ dành cho nàng lại kém hơn nhân vật nam nhiều như vậychứ? Phì! Thế nên mới nói, tiểu thuyết cũng thế, bạch mã hoàng tử cũngthế, đều là lừa đảo cả.

Sau khi bàn xong chuyện đổi địa điểm trong cuốn sách, Tiểu Như Ý giữ lờihứa, dẫn hai đứa trẻ thích chơi đùa bị đói suốt mấy ngày đi ăn đồ ăn đêm của phiên thổ.

Trong cung toàn là thịt dê nướng, quá chú trọng đến chuyện dinh dưỡng, vốnkhông xem trọng hương vị. Thịt dê nướng thật sự nên dùng than đen đểnướng, rắc chút muối rồi phun rượu nho của phiên quốc lên. Cho thêmhương liệu vào có thể làm mất mùi hôi. Thái thịt dê nướng thành nhữnglát mỏng, ăn cùng với rau sống trần. Cắn một miếng mới thấy vị tươi ngon tuyệt vời.

Cầm hai gói thịt dê đưa cho hai người trung nguyên. Tiểu Như Ý tự hào chỉvào người cầm cưa mà có thể thái thịt dê thành lát mỏng tang phía saunói:

- Hai người thấy chưa? Lần này thì hai người thấy người phiên thổ cũng có món ăn ngon đấy chứ? Đây mới gọi là công phu thật sự! Cực kỳ ngon!Những thứ trong cung có là gì? Lấy ra tiếp đãi người trung nguyên, thậttội nghiệp! Vương thượng của chúng ta bị mấy người trung nguyên cácngười làm hỏng rồi. Cứ toàn học thứ lễ nghĩa gì đó. Ta thật không hiểunổi. Dân dã thì có gì không tốt chứ? Đồ ăn ngon, uống bát rượu lớn, cắnmiếng thịt lớn. Miếng thịt này phải dùng cưa để cắt mới ngon. Dùng condao nhỏ gì đó trong cung mà thái thì có thái đến mục thớt. Lúc đó thìthịt cũng nguội lạnh rồi. Ăn ăn ăn đi. Mau ăn đi cho nóng. Không đểnguội được đâu.

Thấy Tiểu Như Ý giới thiệu đặc sản quê hương hấp dẫn như vậy, Cung DiệuHoàng và Long Tiểu Hoa nhìn nhau rồi cùng đưa miếng thịt cuốn trong taylên miệng cắm. Miếng thịt mềm, thơm ngon, rau sống vẫn giòn, thịt còn cả bì được rưới nước xuýt lên, càng ngon hơn nữa.

Long Tiểu Hoa cắn hai ba miếng đã hết sạch miếng thịt cuốn trong tay. Nàngvỗ vỗ bụng rồi lại đón lấy xiên thịt dê nướng, nhấp một chút rượu nhotrong túi. Đi theo Tiểu Như Ý thưởng thức những món ăn và trò chơi đường phố của phiên thổ. Những người ở đây thoải mái nhảy múa không cần theonhững quy tắc trong cung đình. Họ nhảy múa không cần đúng điệu nhưngkhiến cho người khác cảm thấy cực kỳ tự nhiên. Quan trọng nhất là…

- Oa! Hóa ra không phải cô nương phiên quốc nào cũng có bộ ngực lớn.

Cũng có những cô nương có bộ ngực bình thường. Họ cười đùa và nhảy múa rất tự nhiên.

Tiểu Như Ý ngoái đầu lại nói:

- Ai quy định phiên quốc chúng ta chỉ có thể sinh ra những cô nương ngựclớn chứ. Một đất nước thì kiểu người nào chả có. Khi ta đến trungnguyên, thấy bao nhiêu là người béo người gầy đấy thôi.

- Nhưng ngày chúng tôi vào kinh thành, rõ ràng cả thành đều…

- Đồ ngốc, đó là trò của quân vương phiên quốc mà thôi. - Cung Diệu Hoàng đi sau cùng nói. Quân vương nước nào chẳng muốn giữ thể diện chứ. Không thể để cho người ta coi thường được. Cũng giống như ở thành Lâm Dương,khi tiếp người ngoài thì chỉ có nam thanh nữ tú ca hát nhảy múa. Ngàyhôm đó, thường dân đều không được ra khỏi nhà. Chỉ là diễn trò thôi. Mỗi người đều có thủ đoạn riêng.

Chỉ là…

Hắn nhìn Tiểu Như Ý đi phía trước đầy thâm ý. Người đàn bà này thật khôngđơn giản, e rằng không đơn thuần chỉ là tác giả viết tiểu thuyết. Nghĩtới phủ đệ bọn họ ở chẳng phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào, bà ta không những có thể vào được mà còn thuộc như lòng bàn tay toàn bộ những chuyện liên quan tới hoàng cung từ đồ ăn cho tới lễ nghi. Hắn chỉ biếtphụ thân của Bạch Phong Ninh là nhân vật giang hồ có tiếng của trungnguyên, còn mẫu thân là người phiên bang, nhưng hắn không rõ là rốt cuộc lai lịch của bà ta như thế nào?

Hắn thăm dò Bạch Trì Như Ý và tình cờ lướt qua Long Tiểu Hoa thì chỉ thấynàng như kẻ mất hồn mải gặm xiên thịt nướng mà không hề để ý đâm thẳngvào người trước mặt. Nàng bị người đó va chúi vào tường, ngã phịch môngxuống đất, nhìn người cao lớn như ngọn núi trước mặt. Vì hắn đang suynghĩ chuyện khác nên không kịp đỡ, nhất thời vội quá chỉ kịp nhào đếnbên nàng.

Nàng ôm mông đứng dậy, cũng biết là tại mình không nhìn đường nên xấu hổ ôm đầu cười trừ, nói:

- Xin… xin lỗi. Tôi mải ăn quá nên không để ý đường đi.

Người đó vừa nghe Long Tiểu Hoa nói thì chau mày, lên tiếng, những tiếng bôlô ba la bực tức loạn xì ngậu nhưng nàng không hiểu ngôn ngữ mà hắn nói. Nàng bị chửi mắng mà cũng không biết. Nhưng vì từ nhỏ đã học qua tiếngnên Cung Diệu Hoàng đứng bên cạnh vẫn hiểu được đại khái…

Câu nói của hắn thật khó nghe…

- Lấy đâu ra loại tạp chủng trung nguyên này chứ? Mẹ kiếp, hung hăng chạy đến phiên thổ của chúng ta mà lại còn dám nói tiếng trung nguyên gì đóvới bổn đại gia sao? Không biết nói tiếng nước người ta thì cút về trung nguyên đi. Đây là địa bàn của người phiên thổ. Ai cho phép loại tạpchủng trung nguyên như ngươi hung hăng chứ?

Người đó nói xong, giơ một tay lên định giáng xuống. Long Tiểu Hoa hoàn toànkhông hiểu tại sao mình lại sắp bị đánh, cứ ngây người ra.

Cung Diệu Hoàng vội kéo nàng về phía sau rồi giơ tay lên chặn lại. Đôi môimỏng của hắn mím chặt, đôi mắt lạnh lùng nhưng hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu tiếng phiên thổ mà không biết chửi lại thế nào? Chỉ tại kẻhậu đậu này gây nên chuyện.

- Mẹ kiếp, bây giờ chúng ta làm sao vậy? Cứ ra phố là gặp tạp chủng trung nguyên. Các ngươi nghĩ rằng mỹ nhân nương nương chó má của các ngươi gả cho Vương thượng của chúng ta thì có thể coi phiên thổ của chúng ta như địa bàn của mình sao. Đem nương nương nhà các ngươi cút về trung nguyên cho đại gia.

- …

- Sao năm đó Vương thượng lại hồ đồ cho loại tạp chủng trung nguyên vaylương thực chứ? Tốt nhất là để cho chúng chết đói đi. Các ngươi nghĩrằng chơi trò mỹ nhân với Vương thượng của chúng ta thì có thể xâm chiếm đất đai của chúng ta sao? Phì! Thú hoang mà còn muốn làm thái tử. Têncẩu hoàng đế trung nguyên của các ngươi thật là hết chỗ nói. Đến cả vợmình cũng không cần. Tạp chủng! Mọi người nói xem có phải như vậy không?

- Ha ha ha ha! Người trung nguyên thật bỉ ổi! Lần này lại còn muốn kếtthân với chúng ta nên sai cả cháu trai của nương nương đó đến đàm phán.

- Đúng thế. Đúng thế. Tất cả là tại phi tử trung nguyên sau khi vào cungkhiến cho Vương thượng mê muội dời đô, lại còn trọng dụng người Hán, học tiếng Hán. Thi cử còn phải thi tiếng Hán nữa. Phì! Tiếng Hán là thứ vớvẩn. Có quỷ mới cần học.

Long Tiểu Hoa thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh họ, nàng nắm chặt cánh tay Cung Diệu Hoàng đứng trước mặt. Lúc này nàng mới phát hiệm rahắn đang nắm chặt nắm đấm, cắn răng như đang phải chịu đựng điều gì:

- Họ làm gì mà lại vây quanh chúng ta vậy? Tiểu Diệu, họ… họ nói gì thế?Làm gì mà còn cười chúng ta? Tôi xin lỗi rồi. Rõ ràng là tôi xin lỗi rồi mà.

- … Cô đứng ra xa một chút. - Mắt hắn khép hờ, tay sờ thanh kiếm đeo bênhông. Chỉ cần rút kiếm, một nhát thôi nhưng một bàn tay đã ngăn hắn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Bạch Trì Như Ý đẩy kiếm của hắn ra, nở nụcười nói tiếng phiên thổ với người kia:

- Ngươi không biết chữ hả? Không biết chữ thì Bạch Trì Như Ý ta cũngkhông ngại dẫn ngươi đi xem cáo thị. Vương thượng viết, kể từ ngày kýhòa ước, ai vô cớ gây chuyện với người trung nguyên sẽ bị chém đầu không tha.

- Trì… Trì Như Ý ư?

- Ồ! Nhận ra ta rồi. Nhận ra ta rồi thì tốt. Nếu không ta lại tưởng ngươi ở đâu đến cơ. Các ngươi muốn làm mất thể diện của người phiên thổ chúng ta sao? Hừ! Hay là con trai các ngươi không học nổi tiếng Hán nên không thi đỗ làm quan được khiến ngươi ngứa ngáy như vậy? Mau cút về nhà đọcsách đi. Người trung nguyên có một câu rất hay. Con không dạy được thìđừng có làm cha. Con trai không thi đỗ thì trách người làm cha không dạy dỗ cho con. Thế mà ngươi còn dám trách Vương thượng sao? Các ngươi ăngan hùm gan báo rồi hả?

Người đó cúi gằm xuống, chuẩn bị bỏ đi thì bị Cung Diệu Hoàng nhanh tay tómlấy cánh tay kéo lại. Hắn cậy mình là người phiên thổ to lớn, cho rằngtiểu tử trung nguyên này không phải là đối thủ của mình nhưng nào ngờchỉ bị một cánh tay tóm lại mà đã không nhúc nhích được, mồ hôi túa ra,ánh mắt đầy sát khí nhìn Cung Diệu Hoàng chằm chặp.

Cung Diệu Hoàng thấp giọng nói:

- Này, bà viết tiểu thuyết, phiền bà dịch giúp tôi vài câu với tên khốn này.

- Hả? Dịch gì vậy?

- Bốn năm.

-…

- Cho tiểu vương thời gian bốn năm, nhất định tiểu vương sẽ trả lại sốlương thực đã vay phiên thổ. Đến lúc đó sẽ không nợ nần gì nữa.

Lần này thì Long Tiểu Hoa dù không nghe được cũng hiểu được đại khái nhữnglời của người phiên thổ kia. Nàng cắn môi nhìn thái độ của Cung DiệuHoàng. Nàng biết, hắn là người đàn ông có hoài bão, không cam lòng. Hắnnổi giận vì danh dự đất nước bị người ta lăng nhục. Nàng cũng đã từngchứng kiến cơn giận đó ở phu quân của mình. Đó là bộ dạng hung dữ khuphu quân nàng chỉnh lý quốc khố. Cơn giận nổi lên vì đất nước, vì chínhbản thân, vì hận mọi thứ không hoàn hảo, thế nên phu quân mới nghiêmkhắc với nàng như vậy.

Sợ nàng có chuyện.

Vì lý do bốn chữ đó nên phu quân không muốn cho nàng đến phiên thổ. Nàngnghĩ phu quân lo nàng không quen đồ ăn, nơi ở. Nhưng sự thực lại chínhvì phu quân không muốn nàng phải đối diện với nỗi nhục này.

Long Tiểu Hoa cúi đầu đi theo sau Tiểu Như Ý, không dám ngẩng lên nhìn CungDiệu Hoàng đi như bay phía trước. Dường như hắn đang dồn hết cơn giậnvào bước chân.

Tiểu Như Ý huých huých Long Tiểu Hoa ra hiệu cho nàng đi an ủi nam nhân vậtchính của mình nhưng nàng lắc đầu. Lòng nàng đang rối bời vì nàng có một chiếc ngọc ấn. Bất luận là thật hay giả thì nàng cũng phải giấu nóxuống gầm giường để ba bông hoa ngày đêm canh giữ. Nếu thật sự là ngọcấn thì tại sao cha chồng hoàng đế lại giao nó cho nàng chứ? Người muốnnàng giao nó cho ai đây? Phu quân của nàng hay là cháu trai nàng?

- Ai da ai da! Thật ngại quá! Ta vốn muốn dẫn hai người đi thưởng thức đồ ăn phiên thổ. Thật không ngờ lại gặp phải loại cặn bã đó làm mọi ngườimất cả hứng. Ta… ta mời, ta chịu trách nhiệm. Chúng ta tiếp tục đi ănnhé.

Cung Diệu Hoàng bỗng dừng lại, ngoái đầu hỏi Bạch Trì Như Ý:

- Bà là ai? Tại sao người đó nghe đến tên bà thì lại ngây người ra?

- Ta ư? Ta không phải là người quan trọng đâu.

- Bà nói hay không?

- Được được được. Hôm nay tâm trạng cậu không tốt. Ta nói là được chứ gì? - Bạch Trì Như Ý ngáp dài một cái rồi kéo Long Tiểu Hoa đang suy tưphía trước. - Ai da! Cậu biết rồi đấy. Trong hoàng cung, hoàng đế cónhiều thê thiếp là chuyện thường tình. Năm xưa người phiên quốc và người Hán không thông hôn. Con cái sinh ra không được giữ lại. Cha ta chínhlà phụ thân của Vương thượng bây giờ đã ôm ta ra khỏi cung nuôi dưỡngnên không ai dám chọc giận ta cả.

- …

- Thế nên ta không cần cái quan hệ huyết thống này nhưng lê dân vẫn biếtnguồn gốc của ta, không thay đổi được. Chớ có nói rằng trung nguyên cácngười không có thái độ coi thường phiên thổ giống như thái độ coi thường trung nguyên của kẻ ban nãy. Cái tư tưởng Hán - phiên hòa hảo một khicòn nằm trong tay đương kim thánh thượng của các người thì cứ coi nhưchuyện không còn hy vọng. Liệu vị hoàng đế đó có thể làm gì để sửa đổicái thành kiến lâu đời này chứ? - Khi hai dân tộc cùng nhau chung sốnghòa bình mà mỗi bên vẫn giữ phong cách, định kiến của mình thì thái độcủa những người trên cao là vô cùng quan trọng. Tuy rằng chỗ nào cũngđều có những kẻ ngu ngốc bảo thủ, nhưng nếu thái độ của những người đứng đầu tích cực, thì cuối cùng cũng vẫn dung hợp được thôi.

Cung Diệu Hoàng không nói nhưng ánh mắt lại đầy thâm ý, nhìn lên bầu trời không sao thăm thẳm.

Tiểu Như Ý mỉm cười. Dường như bà nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói:

- Nhưng ta đã có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như thế này. Cậu và Hiểu Ất thật không hổ là chú cháu, bề ngoài giống nhau thì không nói,đến cả cung cách nói chuyện cũng rất giống nhau.

Cung Diệu Hoàng khó chịu trước câu nói đó, quay sang nhìn Bạch Trì Như Ýđang ngẩng đầu ngắm thinh không, lại thấy bà cười nói với Long Tiểu Hoa:

- Cô có biết Hiểu Ất đã làm gì mà khiến cho Tiểu Phong Ninh nhà ta cứ khăng khăng một mực đòi theo hắn không?

Long Tiểu Hoa ngây người nhưng khẽ lắc đầu. Dường như Hiểu Ất chưa từng nóivới nàng về chuyện quá khứ. Thân thế của hắn là điều cấm kỵ không đượcnhắc đến.

- Khi hắn làm đại chưởng quỹ ở khách điếm nhà cô, không phải hắn thường ra ngoài làm ăn buôn bán sao?

Trong những ngày ấy, cũng là tình cảnh này, người ta đã lăng nhục, chửi mắngmẫu phi của hắn lấy chồng xa. Lúc đó, ánh mắt hắn giống hệt như ánh mắtcủa cháu cô, u ám và đáng sợ.

- … - Hóa ra ở bên ngoài hắn chịu khổ, chịu ấm ức nhiều như thế, vậy màmột lời than thở nàng cũng chưa từng thấy hắn nói. Dù hắn ôm hận tronglòng hay nói ra cũng vậy, căn bản là nàng chỉ biết nghĩ đến mình, muốnhắn cưng chiều mình mà không chịu hiểu hắn đang nghĩ gì. Vậy thì nàngđịnh sẽ yêu thương hắn thế nào đây? Tự cho bản thân không đủ xinh đẹp,không đủ nữ tính, kỳ thực là nàng không đủ hiểu người ta, căn bản khôngbiết trong lòng người ta rốt cuộc đang nghĩ gì.

- Điều đáng yêu nhất là đến câu nói khi bị trêu chọc tàn nhẫn của họ cũng giống nhau. Ta còn nhớ Tiểu Phong Ninh từng nói với ta. Khi Hiểu Ất nói câu đó, nó biết, hắn có khả năng thế nào và nó chọn hắn làm chủ là hoàn toàn đúng.

- Hắn đã nói gì? - Câu này là Cung Diệu Hoàng hỏi. Hắn chau mày, giọng buồn bã.

- Hai năm. - Bạch Trì Như Ý giơ hai ngón tay ra, bắt chước tư thế LongHiểu Ất căm hận nói năm đó: - Cho ta hai năm. Ta nhất định sẽ trả lại số lương thực đã vay phiên thổ các ngươi không thiếu dù chỉ một hạt.

Cung Diệu Hoàng lim dim đôi mắt phượng, cười mỉa mai:

- Hắn còn ngông cuồng hơn cả tiểu vương ta. Hai năm ư? Không thiếu dù chỉ một hạt ư? Hứ! Hắn về kinh thành kiểm tra sổ sách bộ Hộ thì sẽ biết bản thân mình ngốc nghếch thế nào khi buông ra câu nói điên khùng đó.

Dù cho Long Hiểu Ất có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể bù hết sốlương thực thâm hụt trong quốc khố trong thời gian hai năm, lại còn nghĩ đến chuyện trả phiên quốc ư? Trả hết sao? Nói thì dễ nhưng trừ khi đicướp lương thực. Hơn nữa rốt cuộc hoàng gia gia muốn giao giang sơn nàycho hoàng tử làm thâm hụt quốc khố hay người cháu giỏi dùng binh đang đi ký hòa ước thì còn khó nói lắm. Cung Diệu Hoàng hắn đã từng nói, hắnkhông muốn làm cái bóng của người khác. Hắn không phải là vật thay thếThập cửu điện hạ. Tuyệt nhiên không phải. Hoàng gia gia không hề coi hắn là vật thay thế… không hề.

Hắn sải bước về hướng phủ đệ, như thể đang vội chứng minh điều gì đó. Chânhắn vừa bước lên bậc thang thì thấy người đưa tin của hắn ở kinh thànhđang đứng trước cổng. Người này thấy hắn vội khấu đầu.

- Diệu tiểu vương gia, Diệu tiểu vương gia, chuyện lớn không hay rồi.

- Kinh thành xảy ra chuyện gì? Mau nói!

- Khởi… khởi bẩm Tiểu vương gia, Thánh… Thánh thượng… Thánh thượng băng hà rồi.

-… - Cung Diệu Hoàng nắm chặt hai tay run rẩy.

- Diệu tiểu vương gia mau về kinh đi ạ. Kinh thành không có Vương gia thì sẽ loạn mất. Huyên vương gia đã phong tỏa tin tức Thánh thượng băng hà, không cho người báo tin cho Vương gia biết. Hạ quan đã phải mất baocông sức mới đem được tin tức đến. Hạ quan phải tranh thủ thời gian đếnngay đây, chỉ sợ Vương gia không kịp về kinh. Huyên vương gia đó vô cùng ghê gớm, một tay che cả bầu trời, tước ngôi đoạt vị.