Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 44: Nói muội cần ta đi



Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng khôngthể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thểgọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đàidiễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ. Rờixa nơi đó, nàng chẳng là gì cả, không phải tiểu thư, không phải cô gái đángthương, chỉ là một kẻ mà đến cả cái tên Long Tiểu Hoa cũng chẳng ai muốn gọi.

Dường như số phận đã định nàng phải dựa vào người khác mới cóthể sống được. Con đường đi làm cố định hằng ngày, chân nàng như con ngựa quenđường cũ hướng thẳng về nhà. Dường như ngoài con đường này, những con đườngkhác đều hoàn toàn xa lạ. Đúng là nàng chẳng có tài cán gì. Nàng ôm chiếc bàntính đứng trước cổng Long phủ, quyết định sẽ đem tặng Long Hiểu Ất vào sáng ngàykia. Hiếm khi nàng mới có lòng như vậy. Hắn không nên lãng phí tình cảm củanàng.

Thế nên nàng bước qua cửa và nghe có một giọng nói lạ vang ratừ đại sảnh.

- Thánh chỉ đến. Quỳ xuống nghe thánh chỉ.

Thánh chỉ ư? Đó là thứ ở tít tắp xa xôi cơ mà. Sao nó lạichạy đến nhà nàng vậy?

Nàng hoài nghi nhíu mày, tay cầm bàn tính giấu phía sau, cẩmthận bước từng bước tới đại sảnh. Nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều quỳ rạpdưới đất, chỉ có một người đàn ông thấp mặc áo xanh đang đứng. Trên đầu ngườiđó đội mũ quan, tay cầm tờ thánh chỉ màu vàng, đang tuyên đọc. Hắn dừng lạinhìn về phía Long Hiểu Ất đang chần chừ, nói:

- Điện hạ, xin mời quỳ xuống nghe thánh chỉ. Thần phải tuyênđọc thánh chỉ rồi.

Một vị quan khác đang quỳ vội vàng đứng dậy nói mấy câu vớingười đọc thánh chỉ. Người đọc thánh chỉ lập tức hiểu ý, cười nói:

- Hoàng thượng có chỉ. Điện hạ có thể không cần quỳ nghethánh chỉ cũng được.

Long Hiểu Ất liếc mắt nhìn vị quan đó không đáp lại, mặtkhông hề tỏ thái độ gì. Hắn vén áo dài ngồi lên ghế, với tay lên chén trà trênbàn nhưng không uống lấy một hớp.

Người tuyên đọc thánh chỉ không nói thêm câu nào mà mở thánhchỉ ra đọc lớn:

- Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Thập cửu hoàngtử, mười năm trước, vì mắc tội làm thâm hụt quốc khố nên bị đuổi khỏi kinhthành. Trẫm rất buồn. Mười năm trừng phạt đã đủ. Nay cho phép Thập cửu hoàng tửhồi kinh về triều. Khâm thử. Tạ ân.

Thập cửu hoàng tử, mười năm trước, làm thâm hụt quốc khố, bịđuổi khỏi kinh thành, trừng phạt đã đủ, cho phép hồi kinh… Là chuyện linh tinhgì vậy? Thánh chỉ đó có thể báo nhầm. Hoàng đế già hồ đồ rồi sao? Nhà nàng támđời bần nông, năm đời thương gia, thành phần thuần chất, làm gì có hoàng tử đếnnhà chứ? Ông ta làm sao thế? Lại còn Thập cửu hoàng tử. Lão hoàng đế này sinhnhiều quá nên không nhớ rõ ai với ai nữa, nên mới cho rằng con trai mình đếnnhà người khác…

Nàng nép vào một bên nhìn phản ứng của Long Hiểu Ất. Hắn vẫnchưa thay chiếc áo choàng đen đã ướt sũng. Bị cảm lạnh thì khổ. Tóc hắn khôngcòn nhỏ nước nữa. Hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế trong đại sảnh tiếp tục nhâm nhitrà, bất chấp các vị quan đang đứng phía sau bàn tán, mãi sai, mới lên tiếnghỏi:

- Người vẫn khỏe chứ?

- Điện hạ hỏi thăm Thánh thượng ư? Sức khỏe của Thánh thượnglà phúc của muôn dân…

Nàng không nghe rõ những lời vị quan đó đáp, chỉ thấy thấy LongHiểu Ất thừa nhận cái gì đó.

“Cô đã từng nghĩ đến thân thế của Long Hiểu Ất chưa? Cha mẹhắn là nhân vật như thế nào?”, Bạch Phong Ninhđã từng hỏi nàng câu đó. Nàng lắc đầu không biết.

“Haizzz! 1227, thực ra cô có biết đương gia rất có uy thếkhông? Chẳng phải các vương tôn công tử ở kinh thành cũng đều có dáng vẻ nhưvậy sao?”, 813 không chỉ một lần nhắc nhở nàng vềkhí chất cao yuý của Long Hiểu Ất, chỉ cần tà ác thêm vài phần nữa thôi, vị trínhân vật nam trong dâm thư chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Thế nhưng hiện tại, nàng hoàn toàn không muốn biết cha mẹ hắnlà ai, cũng không cần quan tâm thân phận phi phàm của hắn có phù hợp với nhânvật nam trong tiểu thuyết không? Nàng chỉ cảm thấy khoảng trống trong lồng ngựcmình ngày càng lớn. Hồi kinh về triều là ý gì? Nàng chưa từng nghĩ quá xa. Dướisự chăm sóc của hắn, dường như nàng chỉ yên phận ở trong thành, có cơm ăn áomặc, vui vẻ vô cùng. Kinh thành ở đâu? Cách đây bao xa? Sao hắn phải Fuay vềnơi đó? Có phải từ nay về sau, hằng năm hắn sẽ không còn xuất hiện trước mặtnàng nữa không?

Nàng không hề biết rằng nói sai lại bị trừng phạt nhanh đếnnhư vậy, báo ứng lại nghiêm trọng đến như vậy. Cho dù là phạt nàng nói sai,cũng không thể ứng nghiệm nhanh như thế chứ. Nàng hối hận rồi mà. Sao có thểtrả thù nàng nhanh như vậy? Nàng không cố ý nói họ không có quan hệ gì, khôngthèm nghe lời hắn. Hắn đừng dùng ánh mắt chần chừ đó, ngồi đó mà không nói gìcả. Hắn lại đi nói chuyện với những người lạ. Họ nhận nhầm người rồi. Hắn khôngphải là Thập cửu hoàng tử nào cả. Hắn là Long Hiểu Ất, Long Hiểu Ất ghét bàntính mà nàng đã nhặt được ở góc phố mười năm trước, là Long đại đương gia mà mẹnàng nói có thể chăm sóc cho nàng, là “Mẹ kế” xấu xa đã bỏ nàng nhưng không chonàng “hạnh đỏ vượt tường”.

Xem này, không phải là họ không có quan hệ gì. Họ có baonhiêu thù hận cũ chưa giải quyết xong mà. Hắn không đi như vậy được. Sao có thểbỏ lại mình nàng chứ? Nàng thường nói vở kịch không có nhân vật nữ chính diễnthì không thể tiếp tục được nữa, nhưng nếu không có hắn thì nàng thật sự khôngcó hào quang, không có ai cần, chẳng ai phát hiện ra nàng cả.

Không thể như vậy được. Hắn không thể đi cho dù là hoàng tửtừ trên trời rơi xuống cũng không thể nói đi là đi. Đúng rồi. Hắn có khế ướcbán thân. Khế ước bán thân của hắn ở đâu. Hắn đã ký vào khế ước bán thân. Giấytrắng mực đen, hắn không thể đi được. Cho dù là Hoàng đế thì cũng phải biết lýlẽ chứ. Con trai Hoàng đế đã bán thân cho nàng. Nàng không trả lại đấy, nói gìcũng không trả. Nàng không muốn một mình. Nàng muốn có người cùng nàng ăn cơmđón năm mới, có người kéo nàng đi khám đại phu khi nàng bị thương, có ngườiuống rượu thay nàng trong các cuộc vui. Tại ban đầu Hoàng đế không cần hắn,đuổi hắn đi đấy chứ. Bây giờ nàng cần hắn, ông ta không thể hối hận mà đến cướpcủa nàng được.

Nàng nghĩ vậy liền quay về phòng mình. Cú vấp của nàng đã thuhút sự chú ý của mấy vị quan, tự nhiên cũng kéo theo sự chú ý của Long Hiểu Ất.Hắn không nói gì, chỉ là hiếm có lý do gì mà nàng sống chết bất chấp lịch sự,đẩy cửa chạy về phòng mình.

- Điện hạ, xin hỏi khi nào thì chúng ta có thể lên đường trởvề kinh ạ? Thánh thượng đã khai ân, không trách tội người năm đó nữa.

- Tội ta năm đó ư? Là chuyện ta làm thâm hụt quốc shố ư? -Hắn ngẩng đầu nhìn vị quan không còn trẻ đó: - Hay là người còn dặn dò ông, đợita tạ ân?

- Thánh thượng… Thánh thượng có dặn, không nhắc đến chuyện cũnữa, chỉ mong điện hạ sớm quay về kinh. Người rất nhớ điện hạ.

- Bây giờ người đã con cháu đề huề, đâu cần tới một đứa contrai bị đuổi khỏi hoàng thành như ta về tận hiếu. Ta cũng không biết dưới tacòn có bao nhiêu huynh đệ, nhưng nếu thiếu ta thì ít nhất trên ta vẫn còn cómười tám hoàng huynh. Lẽ nào Fuốc khố lại xảy ra chuyện gì nên mới vội vã triệuta về gánh họa?

Vị quan đó bị những lời đại nghịch bất đạo của hắn làm cho sợtoát mồ hôi hột, rụt cổ lại. Một vị quan trẻ khác đứng ra nói:

- Điện hạ, tuy thần vào triều muộn nhưng cũng có nghe chuyệnnăm xưa. Nếu điện hạ còn để ý chuyện năm đó thánh thượng đã gả mẫu phi củangười cho nước khác để đổi lấy lương thực thì thần cho rằng Thánh thượng là vìnghĩ cho lê dân, không nỡ thấy muôn dân đói khát. Cũng là vì mẫu phi của ngườixinh đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ nên người của hoàng thất láng giềng mới để ýtới. Chúng nhân cơ hội này để ép Thánh thượng. Thánh thương cũng vô cùng đaulòng nhưng vì muôn dân nên đành phải kìm nén nỗi đau.

- Ngươi vào triều năm nào? - Long Hiểu Ất liếc nhìn hắn.

- Thưa điện hạ, thần vào triều năm thứ sáu ạ.

- Ngươi có biết mẫu phi của ta đổi được bao nhiêu thạch lươngthực, bao nhiêu đấu vàng, bao nhiêu tơ lụa không?

- Đương nhiên là thần biết. Tổng cộng là mười vạn thạch lươngthực…

- Ngươi có biết bà phải đổi tên thành gì để gả cho người takhông? - Hắn bỗng ngắt lời viên quan đó, nở nụ cười hàm ý không mang chút hơiấm nào.

- Điều này…

- Bị bỏ trước, rồi lại gả đi. Ngươi cảm thấy nỗi đau đó thếnào?

- … Thánh thượng vì…

- Bảo vệ sự tôn nghiêm của hoàng đế. Ta hiểu. Ta chẳng lẽkhông hiểu rõ lòng người hơn ngươi sao?

- Nếu không phải vì năm đó điện hạ còn trẻ chưa quản lý chặtđược quốc khố thì cũng không đến mức đó.

Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ nhìn vị quan này, rồi lại nhìnnhững người khác, không đáp lời vị quan đó. Bỗng hắn hỏi:

- Ngươi… tên là gì?

- Thần họ Dư, tên Trung Quân.

- Hử? Ngu Trung Quân[1] ư? Thảo nào ngươi lạitrung quân ái quốc như vậy. – Hắn cười nhạo đứng lên, không nói gì với các vịquan, chỉ để họ chờ đợi, đợi câu trả lời của hắn.

[1] Chữ “Dư” và chữ “Ngu” có cùng âm đọc là “yú”. Long HiểuẤt gọi Dư Trung Quân thành Ngu Trung Quân là có ý giễu cợt vị quan này trungthành với vua một cách mù quáng.

- Về hay không về?

Hắn biết không có chuyện hắn tự nhiên vô duyên vô cớ quay vềbên người mà hắn từng gọi là phụ hoàng đó. Hắn sẽ không cam tâm tình nguyệnquản lý quốc khố cho ông ta, sẽ không coi ông ta là phụ thân nữa. Nếu hắn vềkinh thì nhất định chỉ có thể để đòi lại công bằng. Vì mẫu phi, vì chính mìnhmà đòi lại công bằng. Mười năm trước, khi hắn bị đuổi khỏi kinh thành, hắn đãnghĩ như thế. Không giờ nào khắc nào hắn không muốn quay về, không giờ nào khắcnào hắn không muốn báo thù. Hắn đến nơi này, chỉ vì ở gần biên giới, dễ dàngsang nước láng giềng nhưng dù hắn có đi thế nào cũng không thể gặp được mẫu phiđến một lần.

Hắn đã mất rất nhiều thời gian để Fuen rằng mình không còn làhoàng tử hô phong hoán vũ, mỗi bước đi hắn đều phải dựa vào sự cố gắng củachính mình. Mười sáu năm trong cung chỉ khiến hắn hiểu ra rằng hắn chẳng có gìngoài niềm kiêu hãnh và khả năng sử dụng bàn tính. Thế nên hắn đã ký khế ướcbán thân và gánh lấy một gánh nặng. Hắn đã từng nhìn gánh nặng này thở dài, chỉhy vọng nàng nhanh chóng trưởng thành, lập gia thất. Thoát khỏi nàng, hắn cóthể đi làm chuyện lớn của mình.

Nào ngờ người này hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của hắn, cònlàm ngược với ý hắn, gây thêm rắc rối cho hắn, giơ chân không cho hắn tiến lênphía trước nhưng lại khiến hắn không nỡ bỏ lại nàng. Hắn sợ khi hắn không có ởđây, không còn ai đón năm mới cùng nàng, không còn ai ăn món mỳ mà nàng nấu, sợkhi hắn không có ở đây thì nàng sẽ đắm chìm trong đống tiểu thuyết vớ vẩn,không tìm được phu quân tốt, không ai cần đến, phần đời còn lại là một kẻ côđộc đáng thương. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười năm đã trôi qua, hắn camtâm tình nguyện để nàng dựa dẫm vào mình, cho dù bản thân hắn không là gì cả.

Hắn hết lần này đến lần khác thuyết phục mình rằng, chỉ vìbản khế ước bán thân đó, chưa hết giao ước nên hắn không thể đi, hắn đành phảiở bên nàng. Để nàng dựa dẫm cũng tốt, để nàng làm nũng cũng tốt, cùng hắn làmviệc cũng tốt, chỉ là hắn dần dần kéo dài thời gian mỗi lần xa nàng hơn, để saunày hắn ra đi nàng sẽ không cảm thấy có quá nhiều thay đổi. Tốt nhất là coi nhưchưa từng có hắn, tiếp tục sống những ngày tháng vô tư lự của nàng.

Nhưng nghĩ đến việc nếu không có hắn, bản thân nàng vẫn cóthể sống vui vẻ, thoải mái, tự do thì hắn lại thấy không cam lòng. Thời gianmười năm hắn dành cho nàng, sao nàng có thể thật sự coi như không có hắn chứ?Hắn ghét việc nàng không cần đến hắn, không nhớ đến hắn, coi thường hắn. Thếnên dù bận, hắn cũng phải vội vã về nhà đón năm mới, cho dù nàng không hề monghắn quay về. Hắn cũng kiên trì dùng quy định kỳ lạ để nói với nàng rằng hắnkhông đi cách nàng quá xa. Nàng muốn làm loạn thì cũng phải xem sắc mặt củahắn. Nàng càng bị coi thường thì hắn càng phải mang về cho nàng thứ gì đó. Dùbị nàng cố ý vứt đi cũng tốt, dù nàng chẳng buồn nhìn đến nó cũng tốt, dù cuốntiểu thuyết có bị nàng giẫm lên đá ra ngoài mưa cũng tốt.

Hồi triều hay không?

Hắn không thể đưa ra đáp án cho câu hỏi này. Hắn chỉ có thể đểngười khác thay hắn trả lời.

Nếu nàng giữ hắn lại thì hắn sẽ đi chậm lại, hắn không cólòng dạ nào, chỉ muốn ở lại bên nàng. Hắn không có lòng dạ nàng, tất cả chỉmong nàng giữ hắn lại. Hắn không có lòng dạ nàng, chỉ mong đoạn đường cuối cùngđược ở bên nàng, chuẩn bị mọi thứ trước khi hắn ra đi. Hắn sợ hắn phải đi. Bướcchân hắn chậm lại, hắn không cam lòng có phải vì biết sẽ có một ngày bị nànggiày vò đến chết không?

Hắn đứng trước cửa phòng nàng, không nói gì, nhếch môi, mãisau mới lên tiến:

- Đồ ngốc, ta cho muội một cơ hội nữa. Nếu muội nói không cầnta thì ta sẽ thật sự nổi giận cho muội xem. Biết không hả?

Nhưng tiếng mưa quá to, át đi tiếng nói nhỏ nhẹ của hắn,khiến giọng hắn lạc vào hư không, không thể vượt qua cánh cửa vào trong phòngđược.