Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 35: Động phòng lạ lùng



Bình minh chiếu vào, chim hót trên cành.

Cửa sổ phòng Long đại đương gia không đóng chặt, ánh nắngluồn qua khe cửa chiếu vào phòng, được đà chiếu lên lượt chăn mỏng trên trướcgiường nhỏ mềm mại. Thân hình trong tấm áo choàng đen hơi động đậy, lấy tay cheánh mặt trời chiếu vào mắt, đầu gối trái chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.

Long Hiểu Ất chau mày, đưa tay lần tới thứ phát ra hơi ấm bêncạnh mình, thấy thứ đó tròn vo như một cái bánh bao nhân thịt, liền dùng sứcđẩy nó ra. Một động tác đơn giản nhưng lại khiến đầu hắn đau nhói. Hắn thở dài,chống tay ngồi dậy. Cổ họng đắng ngắt khiến hắn phát ra một tiếng hắng khóchịu.

- Hu hu… Huynh tha cho tôi đi. Tôi không chịu nổi nữa. Để chotôi ngủ… để cho tôi ngủ…

Giọng nói mơ nhỏ dần vang lên từ bên cạnh hắn. Dường như nóđã tố cáo việc cầm thú bất nhân hắn đã làm tối qua, hại nàng không có cả thờigian để ngủ mà chỉ có thể khốn khổ chịu bị hắn làm này làm nọ. Hắn mở to đôimắt nhìn thứ đang chình ình trên giường, rùng mình, suýt nữa thì giơ chân đạpnàng xuống đất.

- Long Tiểu Hoa, cô làm gì ở đây?

Cảnh tượng trước mắt thật tàn khốc, rất không trong sáng. Áothì xộc xệch, váy thì vén cao, dây yếm thì tuột, dây thừng chằng ngang ngực.Long Tiểu Hoa lần đầu thể hiện vẻ nữ tính của mình đang ngủ trên giường hắn.Không…nói chính xác là nàng bị trói trên giường hắn. Hai tay bị buộc vào cáicột đầu giường, cánh tay của nàng che đầu đang ngủ, dường như là sự phản đối khônglời trong gian phòng này.

Nàng nhìn thấy người bên cạnh động đậy, cố gắng tỉnh táo lạinhưng hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, môi run run:

- Nữ nhi có tứ đức… Một là công, hai là dung, ba là ngôn, bốnlà… Hu hu, cho tôi ngủ…

- Bốn là hạnh! Cái gì gọi là “cho tôi ngủ” chứ?

Hắn ngồi dậy nhưng không quên chỉnh lại câu nói cho nàng.

- Hu hu! Cho tôi ngủ một lát được không? Tỉnh dậy rồi tôi lạitiếp tục cùng huynh làm xằng, làm xằng… làm xằng… - Đầu nàng nghiêng nghiêng,nước miếng chảy ra.

- … - Lẽ nào tối qua, hắn thực sự học theo cuốn tiểu thuyếtdâm đãng đó và làm xằng với nàng: - Không được ngủ. Cô nói tối qua, ta…

Cảnh tượng trước mắt đã rõ. Hóa ra hắn đã uống rượu, phóngtúng làm xằng như trong cuốn tiểu thuyết đồi bại kia ư?

- Hu hu! Con mệt lắm! Cha tha cho con đi… tha cho con đi…

Hắn mím môi không nói gì mà cởi trói cho nàng trước đã. Hắnnhìn sợi dây thừng trói nàng. Sợi dây thừng vừa được gỡ ra thì cả người nàng đổụp xuống, gục lên gối và chìm vào giấc mộng.

- Ai cho cô gọi ta là cha. - Cách xưng hô vớ vẩn đó thật làkhông ra sao cả.

- Hôm qua, huynh nói không gọi huynh là cha thì huynh sẽ tróitôi lại… - Câu trả lời ấm ức tố cáo hắn. Tối qua, hắn đã làm chuyện đó theocuốn sách kia. Hắn còn túm lấy nàng, trói nàng vào đầu giường để giày vò.

- … - Hắn đã nói những câu như vậy ư? Tất cả là tại cuốn tiểuthuyết chết tiệt đó: - Sau khi ta trói cô thì sao…

Thật ghê tởm. Tự biến mình thành cầm thú thì cũng thôi. Hắnlại còn không có chút ấn tượng nào nữa chứ. Hắn chỉ nhớ chiếc xe ngựa lắc lưkhiến hắn đau đầu, rồi hắn nhắm mắt ngủ suốt chặng đường về đến Long phủ. Hắnxuống xe ngựa như thế nào? Hắn vào phủ như thế nào? Hắn lên giường như thế nào?Hắn trói nàng như thế nào? Hắn chẳng còn một chút ấn tượng nào cả.

- Trói tôi xong ư? Hu hu! Huynh cư xử với tôi thật quái dị…tôi…

- Này! Ai cho cô ngủ lúc này? Long Tiểu Hoa, cô tỉnh dậy chota. Dậy đi.

- Huynh cư xử với tôi kỳ cục thế nào cũng được nhưng huynhphải cho tôi ngủ chứ?

- Rốt cuộc ta đã làm gì với cô?

- Huynh muốn tôi thế này thế nọ, thế nọ thế này… Hu hu!...Tiểu Giáp, Tiểu Đinh đều đứng ngoài trông thấy hết. Huynh còn muốn thế kia…Tôi… Tôi… Tôi hận huynh… - Tố cáo xong, nàng ngủ tiếp.

- …

Long Hiểu Ất chau mày cúi đầu nhìn tấm áo choàng trên mìnhđang phanh ra, những lọn tóc rối bời xõa xuống ngực. Hắn nhìn sao Long Tiểu Hoađã ngủ, xuống giường đi giày, bước nhanh ra mở cửa, vì thực sự hắn không thểnhẫn nại thêm được nữa…

- Rốt cuộc tối qua ta đã làm gì?

Tiểu Đinh đang bê chậu nước nóng định vào phòng hầu hạ haichủ nhân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vầng ngực của đương gia, làn da mịn mànglộ ra trong không khí buổi sáng phủ lấp tầm mắt của cô. Cô lắp bắp nói:

- Tối qua, đương gia đã cùng tiểu thư động phòng.

- … - Hắn bám chặt vào chốt cửa, cắn răng, phát ra tiếng hứlạnh lùng khó hiểu.

- Đương gia buồn vì sự trinh trắng bị hủy hoại hay vui mừngvậy?

- … - Liếc nhìn nha đầu trước mặt, môi hắn mím chặt, nghiêngngười cho cô bước vào phòng hầu hạ kẻ đang ở trên giường. - Đun thêm nước nóngđi. E là cô ấy muốn tắm đấy.

- Giả quản gia đã sai người đun nước nóng rồi ạ. Tiểu thư vấtvả cả đêm, chắc giờ mệt lắm rồi. Đương gia lại nhất quyết không chịu tha chotiểu thư. Tiểu thư đã khóc suốt cả đêm, nước mắt nước mũi lã chã. Thật là đángthương! - Chuyện động phòng hoa chúc khác xa so với những gì cô tưởng tượng.Dường như nó chẳng hề hạnh phúc như trong tiểu thuyết viết.

- … Sau này, ta sẽ nhẹ nhàng hơn. - Lần đầu không thoải máimà. Nữ nhi đều như vậy. Có gì phải khóc đâu chứ? Đúng là chưa từng làm chuyệnđó bao giờ.

- Hả? Vẫn còn lần sau ạ? Nhưng tiểu thư nói, thà chết cũngkhông cùng đương gia động phòng nữa.

- … Ta nói còn là còn. Cái nhà này đến lượt cô nói từ bao giờthế?

- Vâng… - Đương gia nổi giận rồi. Tốt nhất là đừng chọc giậnđương gia. Bê nước vào cho tiểu thư lau mặt đã. Tiểu thư khóc thật đáng thươngnhưng đương gia làm vậy thì ai dám vào phòng cứu tiểu thư chứ?

- Tiểu thư, lần sau tiểu thư học thuộc cuốn Điều răn nhinữ thì khi động phòng sẽ không khổ sở như vậy nữa. - Tiểu Đinh vừa laumặt cho Long Tiểu Hoa vừa nói.

- Chuyện này thì liên quan gì đến cuốn sách ấy chứ? - LongHiểu Ất chau mày.

- Hả? Đương gia quên tối qua đương gia uống say về đến cổngphủ. Đương gia bước từ trên xe ngựa xuống, đứng còn chưa vững thì đã kéo tiểuthư vào nói: “Chúng ta đi động phòng rồi làm xằng!”. Sau đó, đương gia kéo tiểuthư về phòng mình, trói tiểu thư vào đầu giường, bắt tiểu thư đọc thuộccuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm. Đương gia không nhớ sao?

- …

- Đương gia! - Thái độ thất vọng này là ý gì? Đương gia vẫnchưa hài lòng về cách động phòng tàn bạo của mình sao? Cô rất ít khi nghe nóilúc động phòng, tân lang có thể khiến cho nương tử của mình khóc không thànhtiếng như vậy.

- Cô nói, ta trói cô ấy vào đầu giường chỉ để ép cô ấy họcthuộc cuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm sao? Như vậy gọi là làmxằng gì chứ?

- Đúng… Đúng thế ạ… - Giả quản gia nghe thấy tiếng động phòngđó đã quá kích động mà ngất đi mà. Nhưng sau khi đương gia động phòng xong thìđương gia cũng ngủ thiếp đi luôn. Sáng sớm nay mới bình tĩnh trở lại đấy ạ.

- …

Chuyện học thuộc cuốn Điều răn nhi nữ quảthực rất quan trọng, cần phải bắt nàng hiểu hạnh đỏ vượt tường, một vợ haichồng là chuyện trời đất không tha, nhưng khi nào làm chẳng được, tại sao hắnlại muốn… Hắn hiểu ra rằng quả là hắn đã không làm xằng! Chết tiệt! Nàng còngọi hắn là cha làm gì? Quan hệ trong sạch, thêm cách xưng hô đó làm gì chứ?

Long Tiểu Hoa đang gặp ác mộng.

Nàng nằm trên giường của Long Hiểu Ất, ôm gối của hắn, đắpchăn của hắn, ngửi thấy mùi của hắn. Đầu óc nàng tự nhiên xuất hiện ác mộng.Cảnh tượng bi thảm đêm qua lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng trăm lần.

Hắn lảo đảo từ trên xe ngựa nhảy xuống, giữ chặt lấy eo nàng,kéo nàng về phía phòng hắn, hoàn toàn bất chấp con mắt kinh ngạc của mọi người.Hắn đẩy nàng lên giường, rồi lại ép nàng xuống và ra một mệnh lệnh độc ác:

- Gọi cha đi.

- Sao tôi phải gọi huynh là cha! Cách xưng hô này khiêu khíchlắm! - Trong đầu óc chứa đầy nội dung tiểu thuyết đồi bại của nàng, cách xưnghô này thật sự rất kích động.

- Không gọi ư? - Hắn chau mày, nhếch mép tỏ ý không hài lòng,đưa tay xuống.

- Sao huynh lại cởi dây lưng của tôi? Huynh định cởi váy tôiư? Á á á á!

- Gọi cha đi.

- Huynh là đồ biến thái. Hu hu! Tiểu Giáp, Tiểu Đinh, cứu tavới.

- Muội kêu đi. Dù muội có kêu rách cổ họng thì cũng không cóai đến cứu muội đâu. - Ánh mắt u tối của hắn nở nụ cười gian tà.

- … - Thật sự là một câu nói khiến người ta tan chảy. Nàngthề, sau khi hắn tỉnh rượu, chắc chắn hắn sẽ không nhớ hắn đã làm chuyện súcsinh gì, tuyệt đối cũng sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì với nàng: - Huynhtrói tôi lại làm gì? Huynh muốn làm gì?

- Muội nói xem ta sẽ làm gì? Hử?

Mẹ kế cười, dường như sắp làm cho Long Tiểu Hoa sợ phátkhiếp. Hai tay nàng bị trói, quỳ ở đầu giường, nhìn hắn ngồi trên giường, cởi đồđể lộ ra cả khuôn ngực lớn. Đầu gối trái khuỵu xuống, hắn giơ tay phải ôm lấyđầu đau đớn, tóc tai hắn bị những ngón tay luồn qua làm rối tung.

Sau đó, hắn dùng đôi môi mỏng hấp dẫn nói với nàng:

- Đọc thuộc cuốn Điều răn nhi nữ!

- Huynh nói gì?

- Đọc sai một câu sẽ bị xé một thứ đồ trên người.

- Cái gì? - Đây là trò chơi dâm loạn của quốc gia nào vậy?Sao quy tắc của trò chơi lại táo bạo như thế?

- Không thuộc nổi cuốn Điều răn nhi nữ thìmuội cần trong trắng làm gì? Bị người khác hủy hoại thì thà để ta hủy hoại cònhơn.

- … Huynh nói động phòng không phải là… - Động phòng làmxằng.

- Mau đọc đi. - Hắn giơ tay chuẩn bị xé đồ của ai đó.

- Hu hu!... Một là công… hai là dung… ba là…

- Cẩn thận đấy. - Hắn chau mày.

- Xé! - Chiếc áo voan bị xé…

- Hu hu, oa oa!

- Đọc tiếp đi.

- Vậy vậy… bốn là hạnh, năm chuyên tâm, sáu phục tùng, thúctẩu loạn luân… À không không không, không phải thúc tẩu loạn luân, không phải,không phải… Đó là tôi buột miệng…

- … - Hắn lim dim mắt. Trong đầu nàng quả là ngoài chuyệnloạn luân dâm dục thì chẳng có gì mà. Trừng phạt nàng!

- Xé! - Vạt áo trước tung ra, để lộ chiếc dây yếm…

- Hu…

Thế nên mới nói, một người đàn bà đừng dễ dàng bơi trong đôimắt của một người đàn ông. Không thể lên bờ nổi. Dù ánh mắt đó có mê hoặc chừngnào, sẩu thẳm chừng nào, lôi cuốn chừng nào thì kết quả cuối cùng vẫn là chếtđuối, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hơn nữa, bất cứ lúc nàohắn cũng có thể biến thành kẻ súc sinh, hủy hoại sự trong trắng mà không hề đemđến một chút khoái cảm nào.

Người ta nói rồi, chỉ cần nam nữ lên giường với nhau thì lậptức quan hệ sẽ không còn bình thường. Cho dù không làm chuyện gì thì trong lòngcũng sẽ có cái gì đó.

Câu này không chính xác, hoàn toàn không chính xác. Ít nhấtthì nó hoàn toàn không chính xác với hai chủ nhân thần kinh chậm chạp nhà họLong.

Sau một đêm phong lưu, Long Tiểu Hoa buộc lại tóc đi vàophòng ăn chuẩn bị ăn cơm. Nàng đã ngủ từ sáng tinh mở đến chập tối trong phòngcủa Mẹ kế. Cuối cùng, nàng cũng bù lại được trận mất ngủ đêm qua. Còn Long đạiđương gia ở trong thư phòng từ sáng sớm, không ra ngoài dù chỉ nửa bước. Khôngbiết đây có thể coi là đóng cửa suy ngẫm không? Nhưng đến giờ ăn tối thì hắnxuất hiện ở bàn ăn, thản nhiên như trong lòng chẳng hề có chút hối hận gì.

Chiếc ghế nhỏ vẫn được chuẩn bị cho người vợ cũ, đặt bên cạnhhắn. Long Tiểu Hoa cũng hoàn toàn không hàm hồ, nàng hiểu rõ chỗ ngồi của mìnhlà trên chiếc ghế đó. Nàng bưng bát cầm đũa, lẩm bẩm:

- Tôi muốn ăn thịt.

- …

Long Hiểu Ất nhìn khuôn mặt đang hướng lên đó, dường như vẫnchưa tỉnh ngủ, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ đợi. Có thứ gì đó mềm mại chạm vào tim hắn,đợi hắn sực tỉnh lại thì cơ thể đã hành động trước một bước, chỉ thấy kẻ đó hàilòng ăn thức ăn hắn gắp cho, ăn một cách ngon lành.

- Sau này cô phải nhớ, ở bàn tiệc rượu cần biết cách từ chối.Không phải người khác bảo cô uống thì cô liền cầm chén lên uống cạn. - Hắn vừagiáo huấn, vừa thu đũa về, cố gắng làm cho giọng của mình thật uy nghiêm.

- Người đó bảo tôi uống, tôi nói không biết uống mà.

- Có ta ở đó, cô cứ khăng khăng nói không biết uống là đượcrồi. Một khi đã phá lệ, sau này cô nói cô không biết uống cũng không ai tinnữa. Cô uống mấy chén mà say thì sẽ bị người ta lợi dụng. Đã hiểu chưa hả?

- Nhưng dù sao khi có huynh ở đó, tôi biết uống hay khôngcũng chẳng có gì khác nhau. - Nàng vừa ăn vừa nói điều đương nhiên.

- … Thế nếu ta không có ở đó thì?

- Nếu huynh không ở đó thì tôi cũng không bị người ta lôi điđâu. - Nàng trả lời lấy lệ.

- Rốt cuộc cô có thể hiểu một chút không vậy? Đừng có chuyệngì cũng chỉ biết dựa vào người khác.

Cạch! - Tiếng đập đũa làm tất cả mọi người đang ăn cơm imlặng, nhìn chằm chằm về phía Long đại đương gia đang nổi giận. Hắn chau màynhìn thẳng về kẻ đang ngồi dưới hắn chờ chết.

- Ta không mong cô có thể lo được chuyện làm ăn, có tiền đồgì. Ta chỉ muốn cô chăm sóc tốt cho bản thân cũng khó thế sao?

Nàng bàng hoàng. Nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lạinổi giận với mình. Đầu óc nàng mông lung bỗng bị đập mạnh một cái mới sực tỉnhlại.

- Tự nhiên huynh to tiếng như thế làm gì chứ? Tôi không chămsóc tốt cho mình khi nào? Huynh không có nhà, tôi không biết làm cho mình vuisao? Tôi chỉ thất bại là đã làm cho huynh mất mặt thôi. Tôi không giỏi như phunhân nhà người ta, không biết uống rượu, không biết mua vui, không biết đủ thứ.Chính huynh lôi tôi đến đó cho mất mặt đấy chứ. Tôi có nhờ huynh uống rượu giúpđâu. Huynh tự cầm chén lên uống cạn. Tôi uống say là chuyện của tôi. Huynh đưatôi về nhà là được rồi. Tôi đâu có tệ như huynh, uống say còn kéo người khácgào lên gì đó: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta phải đòi lại”.

Một tràng những câu nói không suy nghĩ bay ra từ miệng nàng.Tiếng ồ vang lên bên tai khiến nàng cảm thấy nhức óc. Nàng chưa bao giờ ở tìnhhuống này. Nàng chỉ nghe thấy mấy tiếng buông đũa khiến mình sực tỉnh. Da đầugiật giật, nàng ngẩng lên len lén nhìn hắn.

Long Hiểu Ất vẫn không nói gì, chỉ ngồi thất thần bên bàn ăn.Mãi sau, hắn mới lặng lẽ dùng ngón tay thon dài của mình đẩy bát cơm vào sâubên trong. Dường như không muốn thấy nàng nữa, hắn quay đầu sang một bên, môimím chặt. Sau cùng hắn đẩy ghế tựa, đứng lên, quay lưng lại phía nàng, lạnhlùng nói:

- Vậy cô cứ tiếp tục vui vẻ đi. Ta không làm phiền cô nữa.

Hắn vén rèm cửa phòng ăn bước ra ngoài không thèm để ý đếnmọi chuyện trong phòng ăn nữa, đi thẳng ra tiền đình, ngồi xuống bậc thềm, chốngcằm nhìn bầu trời đầy sao.

Hóa ra, hắn vẫn không cam lòng. Hắn thực sự tưởng mình đãquên được cái cảm giác rối bời đó, yên tâm để cho nàng nương tựa. Dù hắn phảidùng cả đến bàn tính và sổ sách, thứ mà hắn ghét nhất từ nhỏ đến lớn thì hắncũng chấp nhận. Sáng nay, khi Đinh nha đầu nói với hắn họ vừa động phòng, hắnđã dự định như vậy. Thế nhưng hắn đã nói với nàng, hắn không cam lòng bị đuổira khỏi hoàng thành như thế. Hắn muốn tìm người đó để đòi lại rất nhiều thứ.Hắn không thể quên được, cũng không có cách nào quên được.

Rời xa hắn, nàng có thể thật sự thoải mái. Vậy thì hắn còn lýdo gì để ở đây chứ? Vậy thì hắn còn không yên tâm điều gì? Ở đây đã có BạchPhong Ninh? Nàng nói nàng không cần dựa vào hắn. Khế ước hồi đó cũng chỉ là hứavới mẹ nàng sẽ chăm sóc nàng cho đến khi nàng có thể tự lập. Nếu như nàng khôngcần đến hắn nữa thì hắn hoàn toàn có thể vui vẻ thảnh thơi bỏ đi bất cứ lúcnào.