Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến đi!



Tối nay, phủ nhà họ Long đã thu hút sự chú ý của làng giềngxung quanh bằng việc Long đại đương gia phá lệ không trở về phủ vào đêm GiaoThừa như mọi lần mà lại về vào giữa mùa hạ. Chiều tối mùa hạ khá dài. Ăn cơmxong mà trời vẫn chưa tối hẳn. Khúc nhạc Lệ phượng hoàng nhưtiếng khóc nỉ non vang ra từ đại sảnh của Long phủ. Tiếng nhạc lạ lùng nhưtiếng thần chú của cây đàn cổ.Do vậy, Long phủ tối nay chẳng trách lại không có ai chạy đếnkhiếu nại rằng tiếng đàn kỳ quái của Long Tiểu Hoa - Long đại tiểu thư làm ảnhhưởng đến hàng xóm láng giềng.

- Đàn hay! Khúc nhạc hay! - Một bóng dáng quen thuộc vẫn chưathay y phục màu trắng đứng trước cổng Long phủ. Nụ cười trên khuôn mặt cũngchưa hề thay đổi. Hắn nghiêng người nói với người mặc đồ đen mang thanh kiếmbạc phía sau mình:

- Xem ra, đúng là Long Hiểu Ất đã lừa ta. Hắn nói Long đạitiểu thư chẳng hiểu biết gì rõ ràng là muốn mượn cớ thoái thác. Khúc nhạc réorắt, giai điệu nỉ non này không thể là một cô gái chẳng biết gì có thể đánhđược.

Nghe câu nói đó, một người hầu vẫn đứng ở cổng Long phủ khônghài lòng bĩu môi:

- Hứ! Vị thiếu hiệp này là người vùng khác ư? Vị tiểu thư đócủa Long phủ sao có thể đánh được khúc nhạc này. Khúc nhạc này là do nhị tiểuthư nhà họ Lâm chúng tôi chơi đấy. Tiểu thư nhà chúng tôi sáu tuổi đã có thểngâm thơ, bảy tuổi biết vẽ, tám tuổi biết chơi đàn, sao có thể là nha đầu vừamới xuất giá đã bị bỏ, cả ngày chỉ biết gây họa kia chứ?

- Ồ! - Công tử áo trắng nhíu mày: - Hóa ra không phải là LongTiểu Hoa, Long đại tiểu thư đánh đàn ư?

- Long đại tiểu thư đánh đàn mà có thể nghe được sao? Công tửbiết không, có người vì tránh phải nghe tiếng đàn của Long tiểu thư này mà đãcất công đi từ đây sang phía đông thành tìm tiểu thư nhà tôi đấy. Nhà cửa ởphía tây thành đều bị mất giá vì cô ta. Nếu ngày nào cô ta cũng đánh đàn thìnơi này sẽ mau chóng biến thành hoang mạc mất.

Công tử áo trắng hơi do dự, nở nụ cười, cũng không nói nhiềumà định quay người bỏ đi.

- Ấy! Thiếu hiệp không hỏi tên tiểu thư nhà chúng tôi sao?

- Tiểu thư nhà các ngươi ư? - Công tử đó ngoái đầu lại nhìnkẻ hầu kia một cách khó hiểu, cười lạnh lùng: - Ta không có hứng thú với tiểuthư nhà các ngươi.

- Tại sao vậy? Tiểu thư nhà chúng tôi là tiểu thư nổi tiếngtinh thông cầm kỳ thi họa mà…

- Vậy thì sao nào? - Công tử đó mỉm cười, giọng điệu bỗngnhiên cao vút: - Tiểu thư nhà các ngươi có số phận bi thảm không?

- Ơ!

- Có bị người khác ức hiếp không?

- Điều này…

- Có bị người ta chiếm mất cơ nghiệp tổ tông không?

- …

- Không ư? - Công tử đó nhún vai, lắc đầu: - Vậy thì hết cáchrồi. Những điều khác Bạch thiếu gia ta không có hứng thú mà chỉ thích cứu ngườinày ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi cho người này.

Bỏ lại tên đầy tớ đang há hốc mồm ngạc nhiên, công tử đó cầmquạt giấy phe phẩy, bước đi thư thái như một văn nhân.

- Thiếu chủ, sao thiếu chủ đi qua cửa Long phủ mà lại khôngvào? - Người mặc đồ đen xách kiếm bạc thấp giọng hỏi.

- Vào lúc này chắc chắn sẽ bị Long Hiểu Ất đuổi đi.

- … Vì thiếu chủ đã ăn mà không trả tiền sao?

- Ngươi đến muộn nên ta đành phải dùng hạ sách đó thôi.

- Thuộc hạ không biết ăn quỵt còn có thể đến mức y phục xộcxệch.

- Hả? - Công tử đó cúi đầu đủng đỉnh cười: - Nhà họ Long vuithật đấy! Đến cả nha đầu tiểu nhị cũng rất thú vị!

- … Thiếu chủ muốn tìm vợ ở đây thật sao?

- Đúng vậy. Ta cũng không còn nhỏ nữa. Lập gia thất chẳngphải là chuyện tốt sao?

- … Điều kiện cầu thân đó của thiếu chủ không tốt. - Cái gìmà cứu người ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi chứ?

- Không tốt? Ta cảm thấy rất có hứng mà! Phải rồi. Còn phảiđi mua một con ngựa trắng nữa, trắng như tuyết là tốt nhất. Đi thôi.

- …

Khúc nhạc kết thúc.

Ngón tay ngọc rời khỏi dây đàn, Lâm Nội Hàm đứng dậy, thướttha uyển chuyển đến bên Lâm viên ngoại đang ngồi đối diện Long Hiểu Ất.

Không đợi Long Hiểu Ất mở lời, Lâm viên ngoại đã cười nói:

- Ha ha! Nghe nói hiền điệt từ xa về, Lâm mỗ lập tức dẫn tiểunữ Nội Hàm đến hỏi thăm. Biết hiền điệt thích đàn, thích nghe đàn nên Lâm mỗ đãsai tiểu nữ đàn một khúc mời hiền điệt thưởng thức.

Lâm Nội Hàm không nói gì, chỉ đứng đó. Long Hiểu Ất liếc nhìnngười đứng bên Lâm viên ngoại:

- Long mỗ nghe nói về tài đánh đàn của Lâm tiểu thư. Khôngbiết tiểu thư học đàn ở đâu? - Hắn điềm đạm trả lời, bưng chén trà lên nhấp mộtngụm.

- Nội Hàm theo thầy học đàn từ nhỏ nhưng không phải là sư phụcó danh tiếng. Sau này bản thân có hứng thú và tự tập luyện. - Lâm Nội Hàm cũngưu nhã trả lời.

- Như vậy xem ra, Lâm tiểu thư cũng rất hứng thú với đàn.Thật là người tao nhã!

- Nội Hàm không dám nhận hai chữ tao nhã, chỉ mạo muội gẩybừa mà thôi.

- Lâm tiểu thư khiêm tốn rồi. Chỉ cần người đó còn sống thìcả đời này cụm từ “Gẩy bừa” sẽ không bao giờ đến lượt Lâm tiểu thư đâu. - Hắncười lạnh lùng, môi kề bên miệng chén ngọc, đặt chén trà xuống, liền nhận ra cóngười đứng ở góc cửa.

- Long đại đương gia nói đến Tiểu Hoa, người vợ trước củangài ư?

- Ngoài người đó ra, còn có ai khác hợp với cụm từ tuyệt diệunày chứ?

- Không giấu gì ngài, Nội Hàm và Tiểu Hoa cũng có thể coi làbạn bè thân thiết. Khi ngài không có ở phủ, Nội Hàm và Tiểu Hoa thường ra ngoàichơi với nhau.

- Long mỗ cũng có nghe nói. Cảm ơn Lâm tiểu thư ngày thườngvẫn chăm sóc cho thê tử của ta. - Hắn nở nụ cười, thái độ tỏ ra như một điềuđương nhiên.

- Haizzz! Không phải hiền điệt đã bỏ Long tiểu thư rồi sao?Sao còn gọi là “thê tử” được chứ? Cách xưng hô này có vẻ không ổn. Nếu đồn rangoài thì còn ra thể thống gì nữa. - Nghe hai từ nhức tai ngứa mắt đó, Lâm viênngoại cười khà khà châm chọc.

- Lâm viên ngoại dạy rất phải, chỉ có điều nhiều năm đã thànhquen, Long mỗ ngại thay đổi và thấy cũng không có gì.

- Ha ha! Lâm mỗ biết hiền điệt là người niệm tình xưa nghĩacũ. Tuy khách điếm nhà họ Long có ơn chi ngộ với hiền điệt nhưng bây giờ đãkhác. Hiền điệt vẫn giữ cô tiểu thư nhà họ Long đó ở phủ mà không đuổi cô ta đithì đã được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Hiền điệt đã hai mươi lăm tuổi,không thể vì cô ta mà làm lỡ chuyện lớn cả đời của mình được. Lâm mỗ sớm nghenói hiền điệt mến người con gái tinh thông cầm kỳ thi họa, dịu dàng duyên dáng,khí chất độc lập nên đã đưa tiểu nữ đến ra mắt hiền điệt. Biết đâu tiểu nữ nhàta có thể lọt vào mắt xanh của hiền điệt. Có phải hiền điệt cũng đã suy nghĩ vềchuyện hôn nhân Lâm mỗ đề nghị lần trước? - Nói đoạn, Lâm viên ngoại liếc nhìncon gái mình mấy lần.

Không đợi Long Hiểu Ất lên tiếng, Lâm Nội Hàm bỗng bước lênmột bước rồi quỳ gối xuống đất nói:

- Cha, chuyện hôn nhân của con gái, xin cha để con gái tựchọn. Con gái không thể lấy Long đại đương gia được.

- … - Long Hiểu Ất nhíu mày, lời còn chưa nói ra đã kịp nuốtvào, hắn chú ý đến Lâm Nội Hàm đang quỳ dưới đất và quyết định im lặng đối vớichuyện nhà họ Lâm là đúng đắn.

Lâm viên ngoại hoàn toàn không ngờ con gái mình lại đột nhiênquỳ xuống từ chối chuyện hôn nhân. Ông ta đứng bật dậy, cao giọng nói:

- Cái gì? Con nói ngốc nghếch gì thế? Mau theo ông chủ Longđi.

- Nội Hàm biết là mình quá đường đột nhưng thực sự Nội Hàm cólý do không thể theo được. - Nội Hàm cụp hàng mi cúi xuống nhìn nền nhà.

- Hừ! Không phải Lâm tiểu thư cũng đợi bạch mã hoàng tử đếnđấy chứ? - Hắn bật cười, nhấn mạnh từng từ từng chữ. Đầu óc cô nương này cònquá đơn giản, cần điều chỉnh một chút mới có thể thay đổi được.

- Nội Hàm… Nội Hàm là bạn thân thiết của Tiểu Hoa, Nội Hàmkhông thể cướp phu quân của cô ấy được. Dù Long đại đương gia đã bỏ Tiểu Hoanhưng cô ấy vẫn ở Long phủ, thường xuyên giáp mặt nhau. Dù đương gia khôngthích Tiểu Hoa thì vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy. Nội Hàm không muốn mất đingười bạn tốt và cũng… cũng không muốn… chung phu quân với người khác.

Hai người ngoài cửa nghe những lời đó mà cắn răng, nắm chặttay, hận là không thể xông vào đẩy ai đó xuống nền nhà mà đánh cho một trận.

- Tiểu thư, cô ta lại bắt đầu rồi. Thế chẳng phải là bảođương gia đuổi tiểu thư ra khỏi Long phủ sao? Lấy lui để tiến, cô ta còn nói côta đã nhiều lần xem những cuốn sách tình cảm mà chúng ta hay đọc. Cô ta vốn cóâm mưu, biết đâu lại trốn vào đâu đó nghiên cứu hằng ngày. - Tiểu Đinh đứng phíasau lắc lắc Long Tiểu Hoa.

- Khốn khiếp! Còn trách nhiệm nữa. Ta mong bà mẹ kế Long HiểuẤt đó có trách nhiệm khi nào chứ? Hắn chuyên ngược đãi ta thì có. Tiểu Đinh, emnói xem ta tệ đến mức cần có đàn ông chịu trách nhiệm sao? Đợi ta tìm được bạchmã hoàng tử, đợi ta…

Nàng đang nghĩ cách thể hiện chí khí của mình thì trong nhàvọng ra giọng nói của Long Hiểu Ất:

- Như vậy là tình bạn giữa Lâm tiểu thư và thê tử của ta rấtthân thiết. Thảo nào những ngày Long mỗ không ở nhà thường nghe nói Lâm tiểu thưvà cô ấy tặng quà cho nhau.

- Ý ngài là gì ạ?

- Ý ta là những thứ son phấn hay y phục ấy. - Long Hiểu Ất vêcằm, liếc nhìn Lâm tiểu thư đang quỳ dưới đất mà không ngại ngần thể hiện mình.Bất kỳ cơn gió thổi làm lay động cây cỏ nào ở cái nhà này thì hắn đều nắm rõnhư lòng bàn tay. - Lâm tiểu thư coi trọng thê tử của ta như vậy thật là đángquý. Lần này trở về, Long mỗ cũng mang về khá nhiều thứ. Sau này không phiềnLâm tiểu thư nhọc lòng vì cô ấy, những món quà của Lâm tiểu thư cũng không cầnđưa đến Long phủ nữa.

- … - Lâm Nội Hàm giật mình cụp mi xuống khiến Lâm viên ngoạichẳng hiểu gì chớp chớp mắt.

- Hiền điệt nói gì vậy? Tiểu nữ tặng cho Long tiểu thư thứ gìsao?

- Cũng không có gì. Chỉ là những thứ mà Lâm tiểu thư khôngdùng đến thôi. - Hắn không nói rõ mà chỉ nhếch môi nhìn Lâm viên ngoại cười: -Xem ra chuyện hôn sự này phải đợi Lâm viên ngoại và Lâm tiểu thư thống nhất mớiđược. Long mỗ tạm thời chưa cần phải suy nghĩ vội. - Dù sao cũng không ai để ýđến cảm nhận của hắn. Người quỳ dưới đất kia lại cứ tự cho rằng mình đã được gảvào nhà họ Long rồi.

- Ơ… Điều này… Hiền điệt đừng vội, đợi ta về nói chuyện vớitiểu nữ đã. Con bé này được nuông chiều từ nhỏ nên khó tránh khỏi có chút ươngbướng.

- Long mỗ cũng sớm lĩnh giáo qua tính ương bướng của tiểuthư. Không sao, Lâm viên ngoại cứ từ từ dạy bảo. - Dạy bảo không được, hắn cũngchẳng ngại mà bày cho ông ta vài chiêu cải tạo thiên kim nhà mình.

Nghe xong đoạn nói chuyện bay ra từ sảnh, Tiểu Đinh đẩy LongTiểu Hoa đã ngây người đờ đẫn, nuốt nước bọt:

- Tiểu… tiểu thư, sao đương gia biết “Không Nội Hàm” đó cố ýtỏ vẻ yêu thương cô, còn nói là đem tặng đồ trang điểm không dùng đến và nhữngy phục đã mặc một hai lần tặng cho cô?

Long Tiểu Hoa lắc đầu tiếp tục đờ đẫn…

- Thảo nào đương gia bỗng nhiên tặng cô đồ trang điểm. Vậyngười làm như vậy… có thể coi là giúp cô lấy lại thể diện không?

Long Tiểu Hoa lắc đầu, lại càng đờ đẫn…

- Làm sao đây? Tiểu thư, Tiểu Đinh bỗng nhiên cảm thấy đươnggia thật vĩ đại. Tiểu thư đừng ngây người ra nữa. Tiểu thư không cảm thấy đươnggia vĩ đại sao?

- Ta… - Nàng há hốc mồm, nuốt lại câu nói vào bụng, phải cốép mình quay trở lại, thật là khó chịu.

Hắn có mục đích khác. Nàng không thể mắc lừa được, phải giữvững lập trường. Còn không nghe ra sao? Hắn chẳng qua là sợ lỡ miệng làm mấtthể diện và hình tượng vĩ đại của mình, để người khác cho rằng đương gia Longphủ như hắn mà lại phải dựa vào sự cứu giúp để sống qua ngày, nên mới miễncưỡng thu lại một chút sự ác độc của mẹ kế. Thực ra suốt ngày phải làm một bàmẹ kế độc ác cũng rất mệt mỏi. Hắn chỉ thích những kẻ thần kinh tinh thông cầmkỳ thi họa chứ không thể là người bình thường chỉ biết gặm xương sườn như nàng…

- Tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự này nữa. Hiền điệt cóthể suy nghĩ về điều Lâm mỗ nhắc trong tấm thiệp, cùng hợp tác mở khách điếm ởkinh thành. - Lâm viên ngoại tạm thời không bàn chuyện hôn sự nữa mà quyết địnhbàn việc công trước.

- Long mỗ đã hiểu ý của Lâm viên ngoại. Khách điếm Đại LongMôn tuyệt đối không mở quán ở kinh thành. - Nhắc đến chuyện này, Long Hiểu Ấtkhó chịu chau mày.

- Hiền điệt, kinh thành nhiều người qua lại, cơ hội làm ănrất lớn, lại ở ngay dưới chân thiên tử. Không nói chuyện khác, mở quán ở đó sẽcó danh có lợi. Dựa vào thực lực của hiền điệt hiện nay, mở quán ở đó chẳngphải chuyện gì lớn. Lâm mỗ cũng muốn góp chút vốn, kiếm chút lợi…

- Lâm viên ngoại, nếu hôm nay ông đến đây để khuyên Long mỗmở quán ở kinh thành thì xin đừng nhắc đến nữa. Một khi Long Hiểu Ất vẫn còn làchủ nhà họ Long thì tuyệt đối sẽ không có chuyện mở quán ở kinh thành. Xin mờiviên ngoại về cho.

- Vậy lần này hiền điệt về không phải là vì việc bàn chuyệnhôn sự và mở mang khách điếm với ta sao?

- Long mỗ đã hứa hẹn với Lâm viên ngoại khi nào sao? - Ngàyđó khi khách điếm có chuyện, Lâm viên ngoại cũng từng nói với hắn như vậy. Giaotình là một chuyện, còn việc bỏ tiền bỏ sức ra là chuyện khác. Trong đầu Lâmviên ngoại đã không có cụm từ “kịp thời giúp đỡ”, Long Hiểu Ất cũng chẳng cónhã hứng thêu hoa trên gấm[1].

[1] Thêu hoa trên gấm: Ám chỉ những việc thừa thãi, không cầnthiết.

- Nhưng hiền điệt quay về là vì…

- Có người bạn cũ muốn mở tiệc kén vợ nên Long mỗ về tham dự,hoàn toàn không có ý gì khác.

- Tiệc kén vợ ư?

- Bạch Phong Ninh, thiếu chủ nhà họ Bạch. - Ngón tay LongHiểu Ất gõ nhẹ trên chén trà mấy cái, tiện miệng nói: - Chẳng phải Lâm tiểu thưvẫn chưa kết hôn sao? Chắc có thể suy nghĩ. Thiếu chủ nhà họ Bạch này cũng làmột người nổi tiếng giàu có.

- Nhà họ Bạch? Hiền điệt nói tới con trai độc nhất của nhà họBạch, võ lâm minh chủ ư? Bạch Phong Ninh sao?

Hắn nhìn ánh mắt Lâm viên ngoại sáng lên thì chỉ gật đầu màkhông nói gì.

- Công tử đó sẽ đến thành này kén vợ? Điều này… Nội Hàm à,con mau đứng dậy chào từ biệt ông chủ Long đi. Khụ! Chuyện hôm nay đều chỉ làcâu chuyện đùa giữa cha và ông chủ Long. Chuyện hôn nhân của con gái còn phảitheo duyên phận.

Hắn cười lạnh nhạt không nói gì, chỉ uể oải đứng dậy, giơ tayra hiệu họ có thể đi rồi. Lâm viên ngoại còn đứng chưa vững đã cũng con gái đira ngoài. Ánh mắt Lâm Nội Hàm lướt qua Long Hiểu Ất, mím môi bước đi.

Hắn đi theo họ qua bậc cửa, tiễn khách rồi quay đầu lại phủnhìn hai cái bóng đang thu mình trong phòng. Hắn nhíu mày, mắt lim dim, đôi môimỏng hơi nhếch lên nói:

- Giả quản gia!

- Đương gia, có chuyện gì thế ạ?

- Ông đến phòng Long Tiểu Hoa mang đàn đến đây.

Bóng người ở góc tường cứng đơ, cái cổ đã dài lại càng dàihơn. Long Tiểu Hoa quay đầu “chỉnh trang lại dáng vẻ” chuẩn bị thể hiện bộ dạngcảm động phát khóc trước “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất, nhưng nàng lại không thấy bấtkỳ sự cảm thông nào trong ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Híc… Bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi. Tại sao hắn không thểbình thản chấp nhận sự thực rằng, nàng không bao giờ có thể trở thành một cônương thật sự? Chẳng phải điều này phải nên có từ khi hắn rời khỏi nhà họ Longđi mấy năm trước sao? Sao bây giờ bệnh cũ lại tái phát vậy?

- Haizzz! - Giả quản gia mơ hồ nhìn đương gia nắng mưa thấtthường của mình. Chẳng phải đương gia vừa nghe Lâm tiểu thư đánh đàn sao?Nghiện rồi chắc.

- Không đàn xong một khúc thì cô ta không được đi ngủ.

- Haizzz! - Nhưng muốn tiểu thư đánh xong khúc nhạc thì tấtcả bọn họ cũng không được đi ngủ.

- Bây giờ em còn thấy hắn vĩ đại không? - Long Tiểu Hoa runrun chỉ ngón tay cái về phía sau, nhìn khuôn mặt đau khổ của Tiểu Đinh.

- Tiểu thư, dường như sự vĩ đại của đương gia không thể kéodài quá một khắc. Híc! Chẳng đẹp trai chút nào! - Sao đương gia luôn thích dùngkhuôn mặt đẹp đó để làm tổn thương người khác đến như vậy? Đúng như sách nói,người đẹp lòng rắn, những người làm chuyện xấu đều có khuôn mặt đẹp sao? Tốinay họ lại không được ngủ rồi.

- Tốt lắm! Vậy khẩu hiệu của chúng ta là gì?

- Đả đảo Mẹ kế! Bạch mã hoàng tử vạn tuế!

- Tốt lắm! Không uổng công ta dạy dỗ em. Mau giúp ta đóngkhung mấy chữ đó treo lên đầu giường.

- Tiểu thư… chuyện đóng khung cứ để sau hãy nói. Tiểu thưphải nghĩ làm sao đánh hết khúc nhạc đi đã. Trước mặt đương gia mà tiểu thư đànlinh tinh là không được đâu.

- … - Chết tiệt, mấy thứ công phu cầm kỳ thi họa vớ vẩn nàysao có thể tùy tiện ép ra được chứ? Người thể hiện tốt thì hắn không cần, việcgì phải chạy đến bức ép nàng như vậy? Vòng hào quang số phận bi thảm trên đầunàng thế là đủ lắm rồi, không cần hắn phải bồi thêm nữa đâu. Bạch mã hoàng tửcủa nàng thị lực rất tốt, nhất định sẽ tìm ra nàng thôi.

Bạch mã hoàng tử, tối nay, tuy nàng suýt bị mê hoặc trước thủđoạn của Mẹ kế nhưng nàng vẫn tỉnh táo thấy rõ bản chất nịnh nọt, xảo quyệt củahắn. Bởi vậy, xin đừng nghi ngờ nàng thay đổi, mau mở to mắt ra để nhìn thấynàng đang đáng thương ở nơi này.