Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 28: Chân tướng rõ ràng



Trong xe ngựa trang trí theo ý thích, bày ra lông cừu tinh xảo màu trắng, thảm len mềm mại đắp trên người Ngôn Mộc đang say ngủ.

Ta cúi đầu, nhìn khuôn mặt Ngôn Mộc gối lên trên đùi mình. Giờ phút này, y điềm tĩnh bình yên nhắm mắt lại, lông mi dài nhỏ che đậy đôi mắt, hai má đỏ bừng bừng làm cho y nhìn qua bất ngờ có chút trẻ con.

Xe ngựa an ổn chạy đi, ta cũng không dám động, sợ làm Ngôn Mộc ngủ say tỉnh dậy.

Mặt trời lặn về tây, ánh chiều tà buổi hoàng hôn khiến chân trời nhuộm màu ám trầm. Chạng vạng hoàng hôn đặc biệt mông lung, khiến người nhìn không chân thực.

Lúc ta ôm Ngôn Mộc xuống dưới, y mới ở trong lồng ngực của ta tỉnh dậy. Mở to hai mắt mông lung, bên trong ánh mắt mang theo đờ đẫn giật mình do mới vừa tỉnh ngủ.

Ngôn Mộc nhìn ta liếc mắt một cái, tiếng nói có chút mơ hồ vang lên ở bên tai: "Phu quân, thả ta xuống đây đi, ngươi sẽ rất mệt mỏi."

"Chỉ thân thể này của ngươi, sao có thể mệt?" Ta có chút buồn cười đẩy ra sợi tóc rơi xuống trên trán y, nhẹ tay nhéo mũi của y, trên mặt mang theo ý cười đùa cợt.

Ánh mắt Ngôn Mộc xin tha nhìn ta, trong đôi mắt lộ ra một luồng hơi nước mịt mờ. Lông mi dài dưới ánh trăng chớp chớp, tựa như nhiễm lưu quang.

Nhìn con mắt của y, ta buông lỏng tay ra, Ngôn Mộc chủ động hôn một cái lên môi ta, mới rũ mắt thấp xuống kiểm điểm. Ánh trăng lạnh lẽo rơi ở trên người y, chiếu rọi ra ánh mắt ngượng ngùng của y, hai má hồng nhuận khóe miệng hơi nhếch lên với ý cười thỏa mãn.

Ánh mắt của ta nhìn chăm chú ở trên người y, y dường như không chịu nổi cà cà bờ vai của ta, có chút quẫn bách vùi vào trong lồng ngực của ta.

Ta nhìn dáng vẻ e lệ của y, nguyên bản tâm tình có chút nặng nề cũng biến thành vui vẻ lên.

Bóng đêm càng thêm sâu thẳm, ta ôm Ngôn Mộc vào bên trong ngực mình chầm chậm tiêu sái trở về sân trước.

Đẩy ra gian nhà, nhóm lửa đốt ánh nến trong phòng, đặt Ngôn Mộc lên giường.

Trong phòng sáng lên hừng hực chiếu sáng ý cười dịu dàng ở trên mặt Ngôn Mộc, y thấy ánh mắt ôn nhu mà sâu sắc của ta, đưa tình ẩn tình mang theo trúc trắc.

Ta ôm y nhẹ giọng mở miệng: "Đói bụng không, ta gọi người hâm lại cơm nước. Cơm nước xong ngươi trước tiên rửa mặt, ta đi gặp mặt cha. Lần này ngươi phải ngủ sớm một chút cho ta, lại thấy ngươi còn chờ ta, ta liền đánh cái mông ngươi." Khi đang nói chuyện, tay của ta đã hạnh kiểm xấu sờ lên mông mềm mại của y, thân thể Ngôn Mộc hơi run rẩy, hai gò má đỏ ửng nhàn nhạt làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, y mắc cỡ đôi mắt cũng không dám nhìn ta.

"Đừng cho là ta chỉ nói thôi, thật đánh ngươi, ngươi xin khoan dung cũng vô dụng." Thả ra cái tay làm cho y ngượng ngùng, thấy trên mặt Ngôn Mộc tuy rằng mỏng hồng một mảnh, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm phải ý cười.

Ta sờ sờ đầu y, mới ra cửa gọi người.

Cùng Ngôn Mộc ăn cơm tối xong, dặn dò y nhiều lần, nhìn y bị ta đe dọa gật đầu không ngừng, ta mới xoay người đi đến sân cha.

Ánh trăng le lói, bầu trời đón gió thu man mát màn đêm đặc biệt hiu quạnh. Đi vào sân, dưới bóng đêm mùi thơm ngát càng tỏa ra, gió nhẹ thổi qua có thể nhìn thấy hoa quế đung đưa theo gió, ngọc viện quanh quẩn hương hoa khiến trong hô hấp người đều là từng trận mùi vị thơm ngọt.

Trong sân cha ánh nến còn chập chờn, ta biết hắn nhất định còn đang chờ ta, đường dưới chân đi càng nhẹ nhàng hơn. Lúc gõ cửa, cha rất nhanh ra mở cửa.

Hắn nghênh đón ta vào trong nhà, nhìn ta ngồi ở trên ghế. Hắn liếc mắt một cái nhìn ta, mới vui mừng mở miệng: "Ngươi tâm tình không tệ, Ngôn Mộc chăm sóc ngươi rất thỏa đáng."

Ta gật gật đầu, dưới sự đánh giá của cha nói rằng: "Cha, Ngôn Mộc mang thai."

Vừa nói, ánh mắt cha đều sáng, thần sắc y có chút khó lường, chỉ là ý cười ở ngoài khóe miệng đều là vui mừng.

"Đó là chuyện tốt." Hắn cúi đầu, lại tiếp tục ngẩng lên, ánh mắt của hắn tựa hồ trở nên xa xôi. Một lúc lâu, hắn mới mở miệng lần nữa: "Ngày mai, ta đến trong tù nhìn phụ thân ngươi."

Hắn lúc nói chuyện rất nghiêm túc, tiếng nói đặc biệt trầm thấp khàn khàn. Trái tim của ta nhảy một cái, nhìn hắn hiếm thấy uể oải dưới sự nhìn kỹ của ta nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy tang thương bi thương vạn phần.

Lúc ta đi, đáy lòng chập trùng bất định.

Ta tự biết bây giờ lưu ngôn phỉ ngữ (lời đồn xấu) làm sao nói với ta, sợ là nói ta là nghiệt tử, đại nghĩa diệt thân, ngay cả cha ruột cũng có thể mặc kệ không để ý.

Cái nhà này tất cả phải vào trại giam, ta tìm cách lâu như vậy, không chỉ khiến ngoại tổ phụ năm đó một nhà trầm oan đắc tuyết (oan sai sẽ được rửa sạch), càng nắm được chân tướng năm đó phụ thân cùng quan phủ cấu kết.

Quan phủ cho phép, chỉ là sau lưng có cao nhân, ta càng phải từng bước từng bước mưu tính, liên hợp với người thiên hoàng quý tộc, đem những người tham lam hoàng quyền trừ tận gốc.

Ta đi biệt trang, cũng chỉ là đánh lạc hướng, cũng chỉ vì làm người khác thả lỏng cảnh giác mà thôi.

Ta đi về chậm chạp, trong đầu vô số ký ức quay lại. Đợi đến lúc ta trở lại trong phòng, Ngôn Mộc đã nghe lời của ta ngoan ngoãn ngủ.

Thổi tắt ánh nến, ôm thân thể ấm áp của Ngôn Mộc vào trong ngực. Ổ chăn ấm áp,  trong lồng ngực ta còn có người này, là quan tâm lớn nhất đời này của ta.

Sâu trong địa lao, ám trầm tối tăm. Dưới tầm mắt tối, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng chuột kêu huyên náo. Ta yên lặng đi theo sau lưng cha, khoảng cách hơi có chút xa, không dám cho hắn biết ta theo đuôi phía sau hắn.

Tuy rằng hắn nói không cần ta bồi, nhưng ta đến cùng vẫn lo lắng cho hắn.

Thấy cha đứng ở nơi nhốt phụ thân, ta tìm một chỗ bọn họ không nhìn thấy, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Phụ thân mặc xiêm y bẩn loạn, sợi tóc thật dài ngổn ngang rơi xuống ở trước người, nếp nhăn trên trán càng khắc sâu hơn in lên ở giữa mặt mày. Hắn không còn tư thế oai hùng ngày xưa   nữa, trái lại mấy ngày lao ngục tai ương khiến mặt mũi hắn càng thêm tang thương, trong thần sắc tiều tụy không thôi.

Nhìn thấy có tiếng bước chân người đến, hắn khẽ ngẩng đầu lên, thấy là cha, mắt sáng như đuốc trừng người trước mắt, mặt mũi dữ tợn mang theo chán ghét sâu sắc.

Hắn từ trên giường đá đi xuống, con ngươi tràn đầy lệ khí, trong miệng phun ra lời nói: "Đến làm gì, là tới nhìn ta bây giờ đã chật vật cỡ nào sao. Không nghĩ tới a... Ta đã nuôi hổ trong nhà, kết cục bây giờ của ta toàn bộ là do hai cha con các người ban tặng."

Hắn bi phẫn rống giận, tay cầm lấy cửa lao phẫn nộ lay động, ánh mắt trừng cha hận không thể đem người giết chết.

Cha lùi về sau một bước, ánh mắt của hắn bình tĩnh cùng lạnh nhạt, giống như người trước mắt này thật sự không thể khống chế hết thảy cảm xúc của mình.

"Ngươi yêu ta sao?"

Phụ thân dường như không nghĩ tới cha sẽ thốt lên câu này, hắn ngạc nhiên liếc mắt nhìn cha, tiện đà cất tiếng cười to. Hắn cười đến có chút càn rỡ, khuôn mặt chật vật dưới khóe miệng đều co giật cùng một chỗ.

"A... Yêu... Ngươi hỏi ta yêu hay chưa từng yêu ngươi, có ý nghĩa sao?"

Ánh mắt phụ thân mang chút trào phúng nhìn chằm chằm cha, ánh mắt nhìn vợ cả mình đều trở nên tối tăm, mặt mũi bình tĩnh hơi gợn sóng, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng ngông cuồng.

"Như ngươi bây giờ cũng biết, ta thú ngươi cũng chỉ vì muốn lấy được gia sản của phụ thân ngươi. Ta hại chết người nhà của ngươi, ngươi năm đó không để ý hết thảy mười dặm trang sức gả cho ta, chỉ là dẫn sói vào nhà."

Thân ảnh Cha đều run run lên một cái, hắn cúi gập người xuống trước ánh mắt nhìn phụ thân, trầm thấp nặng nề nở nụ cười. Hắn cười đến rơi xuống nước mắt, nước mắt lướt xuống gò má của hắn, nặng trình trịch nện ở trên người ta.

Ta muốn đi ra ngoài, cũng không dám bước ra, ta bây giờ đi ra ngoài bất quá là khiến cha càng thêm lúng túng.

"Ngươi khiến ta rơi xuống địa ngục, cũng đừng nghĩ sống thật tốt."

Lời nói khủng bố của phụ thân còn vang bên tai, ta lại không cố kỵ bị cha phát hiện, đứng dậy mạnh mẽ ngăn chặn thanh âm của phụ thân, điểm huyệt hắn.

Phụ thân bình tĩnh đứng ở nơi đó, hắn không thể nói không thể động đậy, nhưng ánh mắt lại căm tức gắt gao nhìn ta.

"Mạch Bạch, để cho hắn mở miệng nói chuyện."

Ta quay đầu nhìn cha, thần sắc hắn kiên định, ánh mắt nhìn ta mang theo khẩn cầu. Ta sững sờ đứng tại chỗ, tim đập đến mức rối loạn, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Cha thấy ta thần sắc như vậy, nước mắt đều rơi ra, hắn hoảng loạn lau nước mắt, đánh rơi khăn mùi soa ta đưa tới trước mắt hắn trên đất.

Hắn chỉ là nhìn ta, ta đối với hắn lắc đầu, làm bộ như không thấy xoay người.

"Mạch Bạch, ta đã bị che mắt thật nhiều năm, phải biết vẫn nên biết. Ta là cha ngươi, ta có lẽ sẽ bởi vì chân tướng mà nhất thời khổ sở, mà ta cũng không muốn cả đời bị lừa gạt vây bên trong. Ta cuối cùng rồi sẽ muốn vì chính mình lựa chọn đánh đổi, nhưng mà ta không cách nào làm cho mình yên tâm thoải mái đi trốn tránh. Không phải trốn tránh, thì sự thật sẽ không tồn tại."

Âm thanh cha mang theo nghẹn ngào, hắn kỳ thực rất ít khi ở trước mặt ta biểu lộ tâm tình. Lúc biết đến ta muốn đối phó phụ thân, hắn cũng chỉ là miễn cưỡng gật gật đầu. Có thể hai ngày nay, ta đã tận mắt nhìn thấy hắn chật vật giãy dụa, nhìn thấy hết thảy khổ sở của hắn trong quá khứ.

Tay của ta chuyển qua trước mặt phụ thân, ta nhắm mắt lại, điểm lên một huyệt vị, phụ thân động đậy.

Hắn hạ thấp mi mắt, tóc dài trên trán che khuất khuôn mặt mơ hồ của hắn, chỉ có cặp mắt kia lóe lên, đặc biệt làm người ta sợ hãi.

"Mạch Bạch, không phải nhi tử của ta, là ngươi cùng Mạch Vân Hồi." Phụ thân dừng một chút, hắn liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của cha, khóe miệng nhếch lên, trên mặt tràn đầy nụ cười trào phúng.

Ta muốn lảng tránh, dù sao chuyện bí mật trong quá khứ, cha đến nhìn mặt của ta, cản trở đường đi của ta, hắn nhẹ giọng mở miệng: "Nếu đây là thân thế của ngươi, như vậy ngươi biết là chuyện đương nhiên."

"A... Xem ra là không tin, không cần lấy máu nhận thân phận, còn có Mạch Bạch thật giống ta sao?" Phụ thân ngẩng đầu nhìn phía cha, một câu một câu nói: "Năm đó, ta ở buổi tiệc tân hôn đi qua phòng ngươi, sau đó cũng chưa từng chạm qua ngươi. Mấy ngày đó, ta bất quá là hạ độc Mạch Vân Hồi, ta cũng coi như hoàn thành tâm nguyện trong lòng của ngươi, chỉ có điều không nghĩ tới tùy tiện làm một chút hắn đã chết rồi."

Hắn hất cằm lên, đánh giá nhìn cha cùng ta. Phụ thân xoay người, bóng lưng phảng phất có vô tận hàn ý ở trên người hắn phát tán ra ngoài.

"Ta và Mạch Vân Hồi cùng họ, sợ là các ngươi đều không hề nghĩ rằng, ta và hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Năm đó, phụ thân vứt bỏ ta và cha, cha cuối cùng đau lòng mà chết đi. Phụ thân sợ là không nghĩ tới có một ngày, ta sẽ cướp người con trai hắn yêu thích, làm cho tôn tử hắn kêu kẻ thù giết cha là phụ thân, làm cho hắn một nhà ba người toàn bộ cùng cha ta chôn cùng."

Hắn lúc nói chuyện dường như nghĩ tới người cha quá cố, sắc mặt tràn đầy oán giận, khi đang nói đến chôn cùng một mặt vui sướng vì thù lớn được báo.

"Lâm Linh Lan, ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ sống sót, ta muốn ngươi thống khổ sống tiếp. Nhớ kỹ, bọn họ đều là vì ngươi mà chết."

Gào thét điên cuồng tràn ngập ở bên tai, khuôn mặt phụ thân dữ tợn nhìn chúng ta, tiếng nói trầm thấp kia làm người ta sợ hãi mang theo lạnh lẽo tận xương làm người thấu tận tim gan.

Cha sắc mặt trắng bệch như tuyết, cơ thể hắn hơi lay động, được ta nâng đỡ lộ ra thần sắc khôn kể. Hắn nhắm hai mắt, tiếng nói run rẩy đặc biệt: "Mạch Bạch, chúng ta trở về đi thôi!"

Lúc đi ra ngoài, lời nói nguyền rủa của phụ thân vẫn cứ quanh quẩn bên tai, giống như là một cơn ác mộng không thể tránh thoát, lập lại vô số lần ở trong đầu.

Ta đỡ thân thể lắc lư của phụ thân, mỗi một bước đi của hắn tựa hồ đặc biệt nặng nề. Ngày thu ánh sáng mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, tựa như đã hóa thành tro tàn.

Đi được nửa đường, vốn sắc trời đang xanh thẳm đột nhiên ảm đạm xuống, mưa phùn lưa thưa đánh vào trên mặt, ta ôm lấy cha vội vàng trốn vào dưới mái hiên tránh mưa.

Mưa rì rào rơi vào trên mái hiên, âm thanh tí tách gõ lên xà nhà. Giọt mưa ngổn ngang khiến cha đón ở lòng bàn tay, thần sắc hắn có chút hoảng hốt, ánh mắt không nhìn nước mưa nữa, ta yên tĩnh ngốc ở một bên, ánh mắt cũng không dám từ trên người cha dời đi.

Tin dữ ngày hôm nay, không nói cha, ngay cả ta đều khó có thể tin.

Kiếp trước, ta không hề nghĩ rằng ta không phải nhi tử của hắn, hắn mặc dù bất công với ta, cho ta làm chuyện cũng đa số chỉ là chuyện nhỏ. Ta chỉ cho là, cha không được sủng ái yêu thương, cho nên đối với người trưởng tử là ta, hắn không yên lòng giao phó, sản nghiệp đều ít có liên quan đến ta.

Nếu như không phải kiếp trước lần bất ngờ kia, khiến ta phát hiện gia sản của ngoại tổ phụ dĩ nhiên lại ở trên người phụ thân. Lúc ta muốn điều tra, lại vì sai lầm một bước dẫn đến mất mạng.

Hắn có thể không chút do dự nào giết ta, chỉ là bởi vì ta không phải con của hắn mà thôi.

Ta suy nghĩ vạn ngàn, lúc ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn sửng sốt.

Mưa bụi mờ mịt, mưa phùn rơi đầy trên đường, Ngôn Mộc tay cầm cây dù hồng mai, một bộ bạch y phảng phất cùng màn mưa hòa thành một. Khuôn mặt xuất trần dưới giọt mưa rì rào mông lung như tuyết, bước chân y vững vàng, bạch y tung bay, nước mưa rơi vào trên dù, tóc dài rối tung ướt nhẹp hạt mưa sáng lên xuyên thấu ánh sáng, ống tay áo bị giọt nước nhỏ nhắn thấm ướt có chút trong suốt.

Ta nhìn y, âm thanh náo động xung quanh phảng phất đều đứng yên tại một chỗ. Trong trời đất, chỉ có ta và y, không còn người khác.