Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 32: Họp Mặt Bạn Cũ



Địa điểm tụ hội là tại một Câu Lạc Bộ tư nhân, Tiếu Tử Hàm chưa từng tới club tư nhân, vẫn nghĩ rằng nơi này có cảnh vệ uy nghiêm, cổng gác bằng thiết sắt, kết quả ngay cửa cũng chỉ là bằng gỗ, để cho cô chút thất vọng. Cho đến khi vào sảnh lớn, mới có một trai đẹp tây trang thẳng thớm chào đón,"Chào hai vị, xin hỏi các vị là khách cùa vị nào ạ?"

Chung Soái báo tên tuổi Chu Duyên, trai đẹp cũng không kiểm tra chỉ dẫn bọn họ vào phòng của Chu Duyên, trên đường Tiếu Tử Hàm kéo cánh tay Chung Soái, nghi ngờ nói thầm, "Anh ta làm sao biết chúng ta là tới làm khách?"

"Nơi này là quy định hội viên, chỉ chiêu đãi hội viên, mà bọn họ phục vụ biết từng hội viên." Chung Soái nhỏ giọng giải thích.

"A, vậy sao anh không phải hội viên?" Cô tò mò hỏi. Bọn họ không phải là con cái cán bộ sao?

Chung Soái cười véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Chồng em nếu nhập hội, nhất định tồn tại hành động trái luật, nơi này phí nhập hội phải . . . . ."

Anh tiến tới bên tai cô nói ra một con số, Tiếu Tử Hàm mắt mở to kinh ngạc! Loại địa phương này không phải dễ vào nha!

Phục vụ dẫn bọn họ đến phòng liền lui ra. Trong phòng nhỏ đang xoa mạt chược, thấy bọn họ đi vào, cô gái đối diện nơi cửa kêu một tiếng, "Lão Tam tới rồi!"

Đồng loạt ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ, Tiếu Tử Hàm bình tĩnh cười, nghênh đón mọi người.

"Nhóc Tam, đây chính là vợ của cậu sao?" Nam nhân ngồi phía sau cô gái hỏi.

Chung Soái dẫn Tiếu Tử Hàm đi hai bước tới bàn mạt chược, cười giới thiệu, "Lão đại, đây là bà xã em, Tiếu Tử Hàm." Sau đó lại giới thiệu từng người một trong phòng.

"Em dâu là người thành phố C?" Chị dâu lớn Phan Thần đứng dậy, kéo Tiếu Tử Hàm ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh.

"Vâng!"

"Khó trách trắng trẻo như vậy, em còn muốn hỏi chị bảo dưỡng thế nào, đúng là trời sanh." Bà xã của Lão Ngũ Kiều Y theo hòa cùng nói, cũng ngồi xuống theo .

Cánh đàn ông thấy ba người phụ nữ nói chuyện phiếm, cũng không chen miệng, chọn phòng tiếp khách thong thả ung dung uống trà nói chuyện phiếm.

Đang trò chuyện thoải mái, cửa lại bị đẩy ra, Tiếu Tử Hàm ghé đầu nhìn ra, là khuôn mặt tuấn tú xa lạ tham gia tụ hội bằng hữu.

"Thiếu Khanh tới?" Phan Thần rõ ràng là hỏi, nhưng Tiếu Tử Hàm nghe thế nào đều giống như thông báo, cực kỳ có ý tứ chính là, ngay cả Kiều Y dùng lời nhỏ nhẹ theo cũng đề cao thanh âm kêu một tiếng"Anh Hai!"

Trong phòng, mấy người đàn ông nghe tiếng đi ra, rối rít chào hỏi.

Cô không nghe thấy tiếng Chung Soái, tò mò nghiêng đầu nhìn lên, không biết là hoa mắt hay là do cô nghi ngờ, cô cảm thấy sắc mặt của Chung Soái đặc biệt khó coi.

Đang âm thầm nghi ngờ, bên trên Phan Thần chợt dắt cánh tay của cô cười hì hì nói, "Tiểu Hàm, đây là Giang Thiếu Khanh. Thiếu Khanh, đây là vợ Chung Soái, xinh đẹp chứ?"

Giọng nói kia giống như muốn biểu diễn giới thiệu hàng mẫu, khiến Tiếu Tử Hàm đặc biệt không thoải mái. Mà cô còn khó chịu hơn khi người đàn ông kia mặc dù thần sắc lành lạnh, nhưng đáy mắt không che giấu chút nào biểu lộ ra hắn đang bình phẩm giá trị hàng mẫu!

Một hồi lâu Giang Thiếu Khanh mới gật đầu, nói một tiếng, "Xinh đẹp!"

Tiếu Tử Hàm nhẹ nhíu mày, dựa theo Kiều Y mới vừa gọi, lễ phép kêu một tiếng, "Anh Hai!"

Giang Thiếu Khanh không có trả lời, tầm mắt lướt qua cô nhìn về Chung Soái, hai người cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau, không khí chợt chùng xuống, hệ thống sưởi trong phòng giống như bị ngừng hoạt động, Tiếu Tử Hàm không chịu nổi cũng cảm thấy ớn lạnh.

Bọn họ từng có quan hệ! Tiếu Tử Hàm nhanh chóng làm ra phán đoán.

Phan Thần nhìn mọi người ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, vội đi ra hoà giải , "Khụ. . . . . . Đừng đứng nữa, qua đây ngồi đi, Tiểu Lục, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên."

Chu Duyên cũng phản ứng kịp, cười ha hả nói, "Đúng, mới vừa rồi lão Tứ còn nói đói bụng."

Chung Soái vẫn như cũ không lên tiếng, trầm mặt đi tới bên cạnh Tiếu Tử Hàm, dắt tay của cô đi thẳng tìm vị trí ngồi xuống.

"Tốt lắm, cùng ngồi!" Phan Thần vui vẻ nói, giọng điệu nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Món ăn quả thật ngon, màu sắc, hương vị đều hoàn hảo; người còn khách khí hơn, Phan Thần cùng Y Y chỉ sợ cô ăn không đủ no, mỗi món ăn lên bàn cũng trước chuyển tới phía cô, Chung Soái cũng hết sức dịu dàng, gắp thức ăn chia thức ăn, nhất phái cầm sắt hài hòa chi tướng. Chỉ là, cô cảm thấy anh như đang che dấu tâm sự, cũng chỉ gắp cho cô, còn anh cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Bữa cơm ăn được phân nửa, không khí cũng náo nhiệt lên, không biết thế nào đã nói đến yến tiệc mùng sáu, Phan Thần hỏi, "Tiểu Hàm, các em giấy đăng ký đều nhận rồi, tại sao không trực tiếp làm hôn lễ?"

Tiếu Tử Hàm cười cười, "Người trong nhà nói không kịp, năm sau lại tính tiếp."

Phan Thần cười mập mờ, "Ha ha, là không kịp, ban đầu chị nghe nói lão Tam đã lấy vợ, bị dọa giật mình, còn tưởng rằng cậu ấy đem con gái nhà người ta làm lớn bụng rồi chứ!"

Tiếu Tử Hàm lúng túng cúi đầu, Chung Soái lại kéo tay của cô, cười hì hì nói, "Chị dâu, em cũng muốn được vậy!"

Tiếu Tử Hàm bóp nhẹ hắn một cái, nũng nịu, "Nói hươu nói vượn cái gì!"

Giang Thiếu Khanh nhìn biểu hiện thân mật của bọn họ, bưng chén nước lên uống, nhàn nhạt nói, "Coi như không kịp, cũng phải mang tiểu Hàm về thăm nhà một chút chứ? Ông bà đều nói cậu thật lâu không trở về Giang gia!"

Cái gì ông bà, cái gì là về nhà? Tiếu Tử Hàm nghe không hiểu ra sao. Đợi chút, Giang gia, mẹ chồng họ Giang, này Giang Thiếu Khanh? Anh họ? Chung Dao?

Tiếu Tử Hàm đột nhiên hiểu ra áp suất thấp đến từ nơi nào, Giang Thiếu Khanh chính là đối tượng Chung Dao bắt cá hai tay, khó trách bọn họ có vẻ mặt đó!

Hiểu được mọi chuyện, Tiếu Tử Hàm trong lòng khổ sở không nói ra được, thì ra là do Chung Dao, quá khứ không thể vượt qua!

"Thật xin lỗi, em muốn đi rửa tay!" Tiếu Tử Hàm thấp giọng đẩy ghế ra đứng lên, gần như hoảng hốt rời đi.

"Tiểu Hàm. . . . . ." Phan Thần gọi cô lại, còn không kịp nói, phòng vệ sinh đều ở trong phòng, cô đã biến mất .

"Đây là làm sao rồi?" Phan Thần kinh ngạc nhìn chồng.

Đầu tiên Chung Soái cùng mọi người đều không hiểu ra sao, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, có lẽ cô từ Giang Thiếu Khanh nghĩ tới Chung Dao, vì vậy vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nhưng nhìn khắp bốn phía đều không thấy được bóng dáng của cô, liền hỏi phục vụ, "Có thấy vị tiểu thư mới vừa đi ra không?"

"Có! Cô ấy nói không muốn dùng phòng vệ sinh bên trong phòng, một nhân viên phục vụ đã đưa cô ấy qua bên kia rồi!"

"Cám ơn!" Chung Soái nói cám ơn, nhấn hạ thang máy.

Tiếu Tử Hàm đứng nhìn mình trong kính ở trước bồn rửa tay, vừa rồi cho đến lúc vào thang máy cô mới phát hiện chạy đi như vậy thật thất lễ, nhưng là. . . . . . Trong nháy mắt đó, nghĩ đến Chung Soái vì Chung Dao ảnh hưởng tâm tình, cô đã cảm thấy như bị cái sương phòng to lớn đặc biệt đè nén. Nơi đó người nào cũng biết Chung Dao cùng Chung Soái mười năm tình yêu, mà cô là người ngoài đột ngột xông vào bọn họ, kinh hoảng lại không được tự nhiên, cảm thấy không hòa nhập được vào thế giới ai cũng đều hiểu, chỉ có cô mơ hồ thật vô cùng hỏng bét.

Cô mở vòi sen, lấy chút nước rửa tay lại xoa xoa tay, cho đến tay chà xát đỏ mới đi ra. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chung Soái đứng ở cửa, cô không nhịn được kinh ngạc hỏi, " Tại sao anh lại đứng ở đây?"

Anh mỉm cười, kéo tay cô, "Chờ em!"

"Chờ em làm gì? Sợ nơi này quá lớn, em lạc sao?"

Chung Soái không trả lời, bàn tay giữ chặt ngón tay cô mềm mại, "Bà xã, anh vừa rồi biểu hiện rất kém cỏi phải không? Lại để cho em không thoải mái à?"

Tiếu Tử Hàm mím môi lắc đầu.

Chung Soái đem ngón tay cô dính vào trên môi, "Tiểu Hàm, thật xin lỗi. Nhưng anh muốn nói, đoạn quá khứ kia quá dài quá lâu, anh không biết làm thế nào để coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nhưng anh sẽ cố gắng quên và sẽ quên được, em và anh sẽ cùng cố gắng, có được không?"

Tiếu Tử Hàm nghiêng mặt sang, gật đầu. Vi Vi nói đúng, ai chẳng có quá khứ, nếu lựa chọn cho thêm cơ hội, tại sao còn đau khổ níu lấy những thứ đã qua kia, tự tìm mất mặt, còn ảnh hưởng tình cảm lẫn nhau?

"Thật xin lỗi, là em nhỏ mọn!" Tiếu Tử Hàm nói xin lỗi

Chung Soái khẽ cắn ngón tay của cô, ngượng ngùng nói, "Đúng nha, rất là nhỏ mọn.Trước kia sao anh lại không phát hiện ra nhỉ?"

Tiếu Tử Hàm tức giận rút tay về, nói, "A, anh bây giờ hối hận vẫn còn kịp!"

Chung Soái nào chịu để cho cô rút tay đi, giữ chặt cổ tay của cô kéo cô vào trong ngực, "Anh chỉ hối hận, không biết em sớm hơn một chút!"

Tiếu Tử Hàm nhìn Chung Soái một cái, oán thầm người đàn ông này gần đây khẳng định mật đường ăn quá nhiều, chỉ toàn nói lời ngon tiếng ngọt .

Lời đàn ông nói nếu đáng tin thì heo cũng có thể leo cây, nhưng nhìn đáy mắt anh chân thành thì Tiếu Tử Hàm cũng nguyện ý ngốc giống heo.

"Đi thôi, bọn họ chắc đang cười nhạo em rồi!" Tiếu Tử Hàm nói.

"Người nào cười nhạo anh không quan tâm, chỉ là bà xã, em thật không có chuyện gì sao? Có phải trong lòng vẫn khó chịu không?" Anh kéo qua hông của cô hỏi.

Tiếu Tử Hàm giương cằm lên, "Ai nói vậy, hiện tại trong lòng em vẫn còn hoài nghi đấy!"

Chung Soái ở trên trán cô hôn xuống một cái, "Hoài nghi sao? Không sợ, buổi tối anh sẽ giúp em thông suốt!"

Thông? Suốt? Tiếu Tử Hàm phản ứng kịp, 囧khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ráng sức ở ngang hông bấm anh một cái, cáu mắng, "Lưu manh!"

Chung Soái bắt được tay của cô, giả bộ uất ức nói, "Anh là tính toán buổi tối làm công tác tư tưởng cho em, khai đạo, làm sao lại lưu manh đây? Nha. . . . . . Em nghĩ sai lệch, bà xã, em mới lưu manh!"

Tiếu Tử Hàm bị anh vừa ăn cướp vừa la làng giận đến dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn anh một cái, tránh khỏi ngực anh, thẳng hướng sương phòng đi tới, vừa đi được mấy bước, ngang hông liền dính sát một đôi bàn tay, Chung Soái thanh âm hài hước mang theo hơi thở ấm áp trượt vào tóc của cô, "Bà xã, đàn ông không lưu manh, sinh lý không bình thường"

Tiếu Tử Hàm bất đắc dĩ trợn mắt, tức giận chống lại một câu, "Đàn ông quá lưu manh, sớm muộn tinh tận chết người!"

Chung Soái kinh ngạc da mặt cô mỏng như tờ giấy lại biết đùa giỡn chuyện này, hơi sững sờ chốc lát mới quấn chặt hông của cô nói, "Nhóc con, tối nay sẽ để cho em biết anh có thể bị mất hay không!"

Trở lại trong phòng, Tiếu Tử Hàm còn lo lắng mọi người sẽ hỏi cô vì sao đi ra ngoài, nhưng lúc đi vào, mọi người chỉ là cười nhạt, ăn uống thoải mái vui vẻ, hoàn toàn giống như không có chuyện gì xảy ra. Cô vừa nghĩ, cũng đúng, đều là người từng trải việc đời, sớm học được không quan tâm hơn thua.

Ăn cơm xong, Chu Duyên đề nghị đi chơi bóng, Chung Soái chỉ về phía cô áy náy cười, "Không được, còn phải đi xem lễ phục."

Mọi người cũng biết bọn họ vội vàng vì chuyện bữa tiệc, cũng không miễn cưỡng, Giang Thiếu Khanh nhìn Tiếu Tử Hàm nói, "Tiểu Hàm, hai ngày nay nói Chung Soái dẫn em trở về, ông bà rất muốn gặp em một chút."

Tiếu Tử Hàm cười gật đầu, cùng đoàn người cáo biệt.

Ra đến cửa thì Chung Soái quay đầu lại nói, "Anh hai, anh nói với ông ngoại, ngày mai em tiểu Hàm trở về ăn cơm."

Âm thanh tùy ý, lại làm cho mọi người vừa mừng vừa sợ, ngay cả Giang Thiếu Khanh hỉ nộ không biểu lộ ra ngoài ,đáy mắt cũng thoáng qua tia vui mừng, phải biết từ chuyện Chung Dao, hơn năm năm, từ miệng Chung Soái không bao giờ nghe được"Anh hai" .

Khóe môi anh nở nụ cười nhạt, nhìn chăm chú vào Tiếu Tử Hàm nói, "Anh sẽ bảo người trong nhà chuẩn bị mấy món của thành phố C."

Cho đến khi bọn họ đi xa, Phan Thần mới lôi kéo ông xã cảm khái vô hạn, "Anh xem nhóc tam là thật sự thích Tiểu Hàm rồi!"

Chung Soái đưaTiếu Tử Hàm đến nơi mẹ chỉ định Ver­sace. Bởi vì bà Chung đã dặn trước qua điện thoại, cho nên bọn họ sau khi tiến vào vừa nói lên tên bà, cửa hàng trưởng lập tức chào đón, "Chung phu nhân nói các vị cần lễ phục? Chúng tôi đã chọn lựa mấy bộ, các vị xem có thích không?"

Dứt lời, một nhân viên phục vụ khác đã lấy ra vài bộ lễ phục đặt ở trước mặt bọn họ, "Mấy mẫu này đều là mẫu mới của quý, hàng mới về, tiểu thư, cô từ từ chọn lựa?"

Trừ lần trước kết hôn, Tiếu Tử Hàm còn chưa bao giờ mặc qua lễ phục, cho nên đều nhờ Chung Soái giúp đỡ.

Chung Soái cười xoa xoa tóc của cô, chỉ vào nhân viên bán hàng trên tay cầm váy dài màu xanh ngọc nói, "Thử cái này đi!"