Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 20: Chân Tướng Động Trời



"Mẹ, mẹ điên rồi, đánh con làm gì?" Ngô Mỹ Phấn bụm mặt, hướng lão thái thái rống.

Người được gọi là mẹ không trả lời, mà là nắm lên cây chổi trong cầu thang liền hướng trên người kêu bà, vừa đánh vừa chửi, "Tao điên rồi? Điên cách mấy cũng không điên bằng mày!"

Ngô Mỹ Phấn bị đánh đến giống như con khỉ vừa nhảy vừa búng, trái nhảy lên bên phải tránh, nhưng cây chổi của lão thái thái giống như là nhận thức chính xác được bà, bà giấu đến nơi nào, cây gậy cùng tới đó, cuối cùng đành bắt tay bà Ngô, hướng ba Tiếu đứng ở một bên rống to, "Ông, đồ quỷ, thấy tôi bị đánh, còn không qua đây giúp một tay?"

Lão thái thái quay đầu nhìn chằm chằm ba Tiếu, trung khí mười phần mắng, "Mày dám qua đây, ngay cả mày tao cũng đánh, đánh chết hai đứa súc sinh bọn bây mẹ."

Bà Ngô dù sao cũng lớn tuổi, cùng con gái đoạt cây chổi liền mệt mỏi thở nặng, con dâu một bên vội vàng tới đỡ bà, "Mẹ, mẹ không nên giận vì họ, tổn hại thân thể."

Lão thái thái khoát khoát tay, chỉ vào Ngô Mỹ Phấn đã núp bên cạnh chồng nói, "Sao tao lại nuôi ra đứa con gái như mày. Ông bà có câu, hùm dữ cũng không ăn thịt con, súc sinh đối với con của nó còn có tình, mày ngay cả súc sinh cũng không bằng! Bọn mày luôn miệng nói khổ cực nuôi lớn con gái đến mức bán nhà, mày không sợ Diêm Vương Gia nghe được, lúc chết bị cắt lưỡi sao?"

"Căn nhà đó là ông của Tiểu Hàm để lại cho nó, kết quả bị bọn mày mê bài bạc mà bán mất. Bọn mày có nuôi nó sao? Từ nhỏ đến lớn ai trong bọn mày trông nom qua con bé? Đứa bé mới 10 tuổi phải giặt quần áo của hai người lười bọn bây, giặt không sạch sẽ còn phải bị đánh bị mắng!"

"Con bé hăng hái đi học, thành tích tốt thi đậu học trung học, bọn mày liền vì cầm một vạn đồng tiền của Vệ hiệu trưởng thưởng thế nhưng không cho phép nó đi ghi danh. Con bé muốn đi học, bọn mày không chịu đóng tiền, nó chỉ đành tự mình kiếm. Trong lúc nghỉ hè ở thị trường thuỷ sản làm công, giúp ngưởi ta bóc vỏ hàu, lấy nhân, tay cũng ngâm nát mới kiếm được 1500 đồng. Cứ như vậy tiền khổ cực kiếm được cũng bị hai kẻ không biết xấu hổ trộm đi, con bé khóc tìm Bác Hai nó muốn cho bọn mày giao ra, bọn mày không trả thì không nói, còn oan uổng nó nói láo, đánh cho con bé hai ngày cũng không xuống giường được, trên người máu ứ đọng một tháng còn chưa có tan."

Lão thái thái nước mắt nước mũi đau khổ tố tội ác con gái cùng con rể, người khác nghe được rối rít sinh ra tình thương tiếc, mà Chung Soái càng thêm gắt gao cắn răng, siết chặt quả đấm, cố gắng đè nén kích động phá hủy ba Tiếu, mẹ Tiếu.

Bà Ngô nhận lấy khăn giấy con dâu đưa tới lau lau nước mắt nói tiếp, " Tiểu Hàm chúng ta mệnh khổ mới có cha mẹ như vậy, nhưng nó không oán không nản chí, thi đậu đại học danh tiếng. Trước lúc con bé đi học, tao bảo nó cả đời đừng bao giờ trở lại, cha mẹ như vậy không đáng giá tôn trọng. Nhưng con bé ngốc này, tâm tính thật tốt! Sau khi nó tốt nghiệp, người làm mẹ như mày dám gạt nó nói mình bị ung thư vú, sắp chết, muốn con bé trở lại, nha đầu ngốc này niệm thân tình lại trở lại."

"Cái gì mà ung thư vú? Thật ra là cô cầm hình Tiểu Hàm khắp nơi đi xem mắt, được nhiều người có tiền nhìn trúng, cô sợ con rể rùa vàng chạy mất, mới thiết cái bẫy lừa gạt con bé!"

Nghe đến đó, ngay cả hai vị cảnh sát cũng không nhịn được hung ác trừng đôi vợ chồng núp ở cửa thang máy, đây quả thực là một đôi cặn bã!

"Vì ép con bé gả cho thằng nhóc khốn kiếp ở Vạn gia, bọn nó đi đến đơn vị con bé náo, tìm lãnh đạo, tìm đồng nghiệp, muốn nhảy lầu, muốn treo cổ, kết quả. . . . . . Hại khổ nó!"

"Hiện giờ Tiểu Hàm thật vất vả tìm được một người quý trọng nó, bọn mày lại tới náo. Tao hiểu, khẳng định đến đòi tiền chứ gì? Hừ, hôm nay, tao đem lời đặt xuống ở chỗ này, từ nay về sau nếu bọn mày lại dám đánh tiểu Hàm, tao dù liều cái mạng già này cũng đem hai đứa súc sinh bọn mày đánh chết. Hiện tại, bọn mày cút cho tao!"

Ngô Mỹ Phấn còn muốn nói điều gì, nhưng người vây xem đã bắt đầu kêu la, "Đi nhanh đi!" Còn có người nguyền rủa, "Thứ người như thế sẽ bị quả báo, coi chừng ra cửa bị đụng chết dó!" Thấy quần chúng phản bội, tình thế nghịch chuyển lớn, bà đành phải lôi kéo ba Tiếu ảo não chạy trốn.

Thấy người xung quanh cũng tản đi, lão thái thái mới kéo ký giả nói, "Cô bé, chuyện ngày hôm nay mong cô đừng đưa lên tivi, tôi muốn chừa chút mặt mũi cho cháu ngoại, được không?"

Cô gái gật đầu liên tục, bày tỏ không có đụng vào, cuối cùng còn hướng về phía sau lưng Chung Soái trầm mặc nói, "Bà xã anh là một cô gái tốt, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy!"

Chung Soái mặt không thay đổi gật đầu một cái, trong lòng đã sớm ba đào cuồn cuộn, lời nói mới vừa rồi của bà ngoại tựa như đạn, từng viên một đánh vào trong lòng của anh, nổ ra trăm ngàn vết thương, đau đến mức ngay cả hít thở cũng đều khó chịu.

Đưa mọi người ngoài rời đi, Chung Soái mới đem bà ngoại mời vào phòng, ngượng ngùng nói, "Bà ngoại hôm nay làm phiền bà rồi."

Bà Ngô thở dài, hướng về phía Tiếu Tử Hàm đứng ở cửa cầu thang ngoắc ngoắc tay, "Tiểu Hàm, ra ngoài, bà tới đây!"

Lão thái thái sờ sờ nhìn vết thương trên mặt cô sưng đỏ vừa tức lại đau lòng, "Mẹ con lại đánh con sao? Con ngu à? Không thể đánh trả, nhưng ngay cả tránh cũng không biết sao?"

"Bà ngoại, con không sao." Tiếu Tử Hàm nắm bà ngoại tay, cố gắng kéo ra nụ cười.

Lão thái thái vành mắt đỏ nhìn về Chung Soái, nhẹ giọng hỏi cô, "Nói cho bà ngoại, nó đối với con tốt không?"

Tiếu Tử Hàm gật đầu một cái.

"Vậy con đi với nó di, đi càng xa càng tốt, nơi này không có gì lưu luyến." Bà dùng sức cầm tay của cháu ngoại gái.

"Ai nói, còn có ngoại, mợ Chín, Bác Hai. . . . . ." Tiếu Tử Hàm sẽ không quên dưỡng dục cùng dạy bảo của mỗi một người bọn họ đối với mình, bọn họ cho cô tình yêu mà cô thiếu sót, dạy cô cái gì là yêu cùng tha thứ, mợ chín cho cô cho cô từng cái áo lông, cậu bảo bọc cô mười năm, bà ngoại canh giữ ở bên ngoài trường thi cho cô đưa canh đậu xanh cho cô. . . . . . Làm sao cô có thể bỏ xuống được?

"Nha đầu ngốc, bà ngoại cũng sắp về với đất, con có thể ở bên cạnh bà mãi sao? Huống chi có cậu mợ con ở đây, bọn họ sẽ chăm sóc bà. Bà nhớ con cũng có thể đi thăm con mà!"

"Bà ngoại, bà đừng nói vậy. Ngoại vẫn còn ở đây một ngày con cũng sẽ không đi. Huống chi ngoại không phải đã nói với con, cha mẹ con cái có kiếp này không có kiếp sau, nếu con đi thật, bọn họ làm thế nào?"

"Con đó, chính là quá mềm lòng, mới bị mẹ con nắm, hôm nay bà có thể giúp con đánh lui bọn họ, không chừng ngày mai lại chỉnh tiếp."

Nhìn Tiếu Tử Hàm vẫn lắc đầu, mợ Chín một bên không thể nhìn nổi nữa, kéo kéo tay bà bà chần chờ nói, "Mẹ, hay là chúng ta nói cho tiểu Hàm biết đi, con bé đã lớn có quyền biết."

"Mợ, nói cho con biết cái gì?" Tiếu Tử Hàm kinh ngạc hỏi, trong lòng thoáng qua lo lắng.

Thấy bà ngoại cùng mợ cùng trầm mặc, cô càng nóng nảy hơn, ôm tay bà ngoại, "Bà ngoại, có phải các người có chuyện gạt con hay không, chuyện gì? Van ngoại, bà nói cho con biết có được hay không?"

Chung Soái thấy cô nói chuyện cũng run rẩy, vội vàng ôm lấy cô, "Tiểu Hàm, em đừng khẩn trương." Sau đó nghiêng người sang nhìn về mợ Chín, "Các người đã muốn giấu thì giấu cho đến cùng, nếu như đã bắt đầu, lại không nói cho cô ấy, không phải để cho cô ấy thêm khổ sở sao?"

Mợ Chín quay mặt, tránh né tầm mắt Chung Soái cấp bách, lôi kéo tay bà bà nhờ giúp đỡ.

Bà Ngô xem ba người một chút, nhìn lại một chút vết thương trên mặt Tiếu Tử Hàm, một hồi lâu mới thở dài, "Mợ con nói đúng, con đã lớn, có quyền biết thân thế của con. Thật ra thì. . . . Con không phải là con ruột bọn họ."

Những lời này tựa như một chùy đánh xuống, đánh trúng đầu Tiếu Tử Hàm, làm lỗ tai cô ông ông, cổ họng phát ra gỉ sắt y hệt mùi máu tươi, thật lâu, cô mới nghe được mình phát ra thanh âm run rẩy từ phía xa bay tới, "Bà ngoại, bà đùa với con phải không?"

Nhìn cháu gái mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, bà Ngô thật sự không đành lòng nói tiếp, nhưng vừa nghĩ tới chính là bởi vì bọn họ giấu giếm mới để cho đứa nhỏ này nhiều năm chịu khổ như vậy, vẫn là nên nhẫn tâm vén lên đoạn quá khứ không muốn người biết.

Thì ra là Ngô Mỹ Phấn cùng ba Tiếu kết hôn ba năm vẫn không có con, sau khi kiểm tra mới biết được ba Tiếu tinh trùng yếu, hai người chạy chữa nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ đều nói khả năng có con cực thấp, chỉ có thể đợi kỳ tích.

Năm đó Ngô Mỹ Phấn là muốn cùng chồng ly hôn, nhưng Ngô gia lại cảm thấy bởi vì không sanh được con liền ly hôn thì mất đức quá, cho nên đề nghị bọn họ đi nhận nuôi một đứa bé. Mà ba Tiếu sợ người khác chê cười ông ta vô năng, ngay cả đứa bé cũng không sanh được, nên ra chủ ý, nói Ngô Mỹ Phấn giả bộ mang thai đến nhà mẹ dưỡng thai, chờ đứa bé đầy tháng lại mang về, như vậy thần không biết quỷ không hay, tất cả mọi người cho là Tiếu Tử Hàm chính là con ruột bọn họ.

Tiếu Tử Hàm gần như đờ đẫn nghe xong bà ngoại kể, trong mắt tràn đầy trống rỗng cùng tuyệt vọng. Trước kia cô cảm giác có cha mẹ như vậy rất thảm, không biết còn có chuyện thảm hại hơn, một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, một sinh mệnh không được chúc phúc cùng chờ đợi, có lẽ còn là một nghiệt chướng tràn đầy thù hận cùng tội ác.

Tiếu Tử Hàm đột nhiên cảm thấy lạnh quá, cái loại lạnh lẽo như trời đã vào đông, chân trời ném tới mảnh băng vụn làm trái tim băng giá, ngay cả trong máu, khí lạnh cũng tan ra tiến vào, cô ức chế không được run rẩy, hàm răng đánh nhau khanh khách, tay chân cũng không nghe sai sử run run, tựa hồ có thể nghe được tiếng khớp xương gõ ra lách ca lách cách.

Chung Soái thấy thế, vội vàng dùng lực ôm cô vào trong ngực, ôm chặt lấy, miệng liên tục nói, "Không có chuyện gì, anh ở chỗ này!"

Thấy một màn như vậy bà Ngô cùng mợ Chín không nhịn được rơi nước mắt, họ đây là tạo cái nghiệt gì!

"Tiểu Hàm. . . . . ." Bà Ngô lo âu nhìn cô, còn chưa kịp nói ra đoạn sau, liền bị Chung Soái cứng rắn cắt đứt, "Đủ rồi, các người đi đi, đừng nói nữa."

Câu quát khẽ này lại kích thích ý thức mơ hồ Tiếu Tử Hàm, cô chợt đẩy ra Chung Soái, ngoan cường nhìn chằm chằm bà ngoại, hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Nếu bọn họ không có ý định đối xử tốt với con, tại sao lại muốn nhận nuôi con?"

Bà ngoại há hốc mồm, do dự nhìn về Chung Soái, không biết nên tiếp tục nói hay không.

Tiếu Tử Hàm nhìn bà ngoại một chút, kinh ngạc đưa mắt nhìn Chung Soái, van xin nói, "Em muốn biết, em muốn biết tại sao bọn họ lại đối với em như vậy, không có ai yêu cầu bọn họ nhận nuôi em, nếu bọn họ cảm thấy em là gánh nặng, có thể lại đem em vứt bỏ, dù sao em cũng không phải con ruột họ. . . . . ."

Chung Soái nhìn cô thanh âm cũng nghẹn lại nhưng chết sống không chịu rơi nước mắt, chỉ đành nắm chặt tay của cô, sử dụng ánh mắt ám hiệu bà ngoại nói tiếp.

Bà Ngô thở dài, siết chặt quả đấm nói, "Con còn nhớ rõ năm con tám tuổi, mẹ con bị trật chân té không?"

Tiếu Tử Hàm gật đầu một cái, cô dĩ nhiên nhớ, xương chậu bị nứt chính là lúc đó lưu lại. Cô nhớ ban đầu mẹ cô bị hai cây gân da ở giữa trật chân té, cha cô từ bệnh viện trở lại liền quăng cô mấy bạt tai, sau lại còn thô bạo mà đem cô giơ lên ném ngã trên mặt đất, nếu như không có ông cô kịp thời chạy tới, cô có thể bị đánh chết rồi.

Sau đó cô đau đến núp ở trong ngực của ông phản phục giải thích, cây gân da này không phải cô cài chốt cửa đi, ông chỉ là vuốt đầu của cô yên lặng rơi nước mắt, cuối cùng đưa cô ra ngoài nhà dưỡng thương. Nhưng mà, bọn họ đối với mình như thế thì có liên hệ gì? Không đến nỗi vấp ngã liền ghi hận cô nhiều năm như vậy chứ?

Mợ chín thấy bà bà nói không được, vội tiếp nói, "Mẹ con lúc đó mang thai, kết quả bởi vì chấn động, đứa bé không có giữ được."

Tiếu Tử Hàm che miệng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn mợ, "Cái gân da đó không phải là của con, con cũng chưa cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa như vậy." Cô tinh tường nhớ, ngày đó sáng sớm ông liền mang theo cô đi bác chồng trang trí nội thất thủy quản, lúc về nhà bác chồng cho cô mua một xấp dầy kẹo bạc hà.

Bà ngoại mắt đỏ gật đầu, từ từ giải thích, "Ba mẹ con không phải trách con hại nó ngã xuống, mà là hận con chiếm đi hộ khẩu trên danh ngạch!"

Thì ra là năm đó khi ôm Tiếu Tử Hàm trở về, ông nội Tiếu liền thông qua quan hệ lấy được giấy khai sinh, để cho cô trở thành"Danh xứng với thực" "Con gái ruột" . Ai ngờ 8 năm sau Ngô Mỹ Phấn thế nhưng như kỳ tích mang thai, lần này trong bụng đứa bé lại thành siêu sinh, vì phòng ngừa kế hoạch sinh con phát hiện, kéo đi dẫn sinh, bọn họ không có nói cho bất luận kẻ nào, vốn định đợi đến bụng lớn không giấu được nữa sẽ len lén trốn bên ngoài đi sinh, không ngờ xảy ra. Sau khi bị vấp, Ngô Mỹ Phấn sợ bị phát hiện siêu sinh kiên trì không chịu đi bệnh viện, tìm đến bác sĩ ở nhà giữ thai, nhưng cuối cùng đứa bé không có giữ được còn dẫn đến xuất huyết, đưa đến bệnh viện ngay cả mệnh cũng vứt bỏ. Bởi vì bị thương nghiêm trọng, bác sĩ nói bà rất khó sống lại, mà để cho vợ chồng khó chịu lấy đứa bé chết ra.

(edit: theo như ta biết bên TQ tiến hành kế hoạch hóa gđ, mỗi nhà 1 con, đứa thứ hai gọi là siêu sinh)

Nghe đến đó, tất cả nghi ngờ cũng được được cởi ra. Cô khi còn bé động hay bất động đều bị đánh, cha mẹ tất cả nhìn về hướng "Tiền", vì tư lợi nghiền ép cô, không để ý hạnh phúc của cô xem cô như cây tiền tài, mắng những lời ác độc bẩn thỉu đối với cô. . . . . . Đều là bởi vì bọn họ là trách cô là "Người ngoài" chiếm dụng điều kiện đứa bé ruột thịt của bọn họ vẫn còn chưa sinh ra, làm hại bọn họ sống chung cùng người lạ, làm hại Tiếu gia đoạn tử tuyệt tôn.

Ở trong mắt bọn họ, cô là tội nhân, thiếu bọn họ, cũng thiếu Tiếu gia. Đã như vậy, bọn họ như làm sao lại đối với một tội nhân sinh ra nửa phần nhân từ? Nhưng cô sai ở chỗ nào? Nếu như có thể, cô tình nguyện đói chết ở đầu đường, cũng không cần một đôi cha mẹ không có nửa phần nhân tính, cô tội ở chỗ nào, nói cho cùng cũng chỉ là bọn họ hư vinh hại mình.

"Ha ha ha. . . . . ." Tiếu Tử Hàm vỗ trán chợt cười to, cô càng nghĩ càng buồn cười, càng cười càng lớn tiếng, cười đến rơi nước mắt, bụng lại bắt đầu đau.

Bây giờ là diễn phim truyền hình sao? Thật đúng là con mẹ nó cẩu huyết! Cô đời này thế nhưng lại gặp phải chuyện tình cẩu huyết như vậy, so kịch gia đình Đài Loan mười giờ hãy còn hơn.

"Tiểu Hàm, con đừng như vậy, muốn trách thì trách bà ngoại. . . . . . Sớm một chút nói cho con biết cũng sẽ không khiến con chịu khổ như vậy." Bà Ngô đau lòng nắm cánh tay của cô, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

Mợ chín nhìn mẹ chồng khóc không thành tiếng, vội vàng khuyên, "Mẹ, mẹ huyết áp cao, tuyệt đối đừng xúc động quá." Nói xong lại nghiêng đầu khuyên Tiếu Tử Hàm, "Tiểu Hàm, ban đầu chúng ta gạt con là không muốn con có ám ảnh, không nghĩ tới ba mẹ con đã nhiều năm như vậy, tâm kết không có cởi ra, ngược lại càng tệ hại hơn. . . . . . Con cũng không thể trách bà ngoại, nếu muốn hận thì hận mợ đi!"

Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, cô ai cũng không trách, ai cũng không hận. Bà ngoại, mợ chưa từng coi cô như người ngoài, không có bọn họ sẽ không có Tiếu Tử Hàm ngày nay. Cô chỉ tự trách mình số mệnh không tốt, chỉ hận đời trước nghiệp chướng quá nhiều, ông trời đời này tới thu thập cô.

"Tiểu Hàm. . . . . ." Bà ngoại khóc từng tiếng gọi cô.

Tiếu Tử Hàm không để ý đến, chậm chạp đứng lên, chậm rãi đi lên lầu, "Mọi người về đi, con mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Bà ngoại cũng nên trở về uống thuốc."

Thấy cô đi đầu cũng không quay lại, mợ chín đỡ mẹ chồng khóc đến thở không ra hơi dậy, "Mẹ, chúng ta đi thôi, để cho con bé yên tĩnh!"

Lão thái thái gật đầu một cái, kéo tay Chung Soái, "Cháu trai, bà xem con là người trong nhà, đem tiểu Hàm giao cho con, bà cũng yên tâm đi! Con giúp bà nói cho nó biết, dù có chuyện gì nó đều là cháu gái mà bà thương nhất."

Chung Soái gật đầu một cái, chậm rãi cam kết, "Mọi người yên tâm, con sẽ coi cô ấy như bảo bối mà thương yêu!"

Đưa bà ngoại về xong, Chung Soái đến phòng ngủ liền nhìn đến Tiếu Tử Hàm dùng đôi tay miễn cưỡng ôm lấy đầu gối, đầu chôn thật sâu ở bên trong vừa kéo mà cười, trong đôi mắt không thấy được trong trẻo, chỉ có tuyệt vọng cùng cơ khổ vô dụng.

Anh bước nhanh đi lên ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm trấn an, "Không có chuyện gì, có anh đây!"

Cô cười mệt mỏi, bắt đầu khóc, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, rất nhanh liền làm ướt ngực áo lông.

Chung Soái không biết nên làm sao sao an ủi cô, chỉ có thể ôm sát cô không ngừng lập lại, "Bảo bối, không có chuyện gì, có anh đây. . . . . ." Anh muốn lau đi lệ trên mặt cô, lại phát hiện càng lau càng nhiều, chỉ đành phải cúi đầu, tìm được môi cô lạnh lẽo, nhẹ nhàng hôn, dịu dàng liếm láp.

Cô được đôi môi mỏng ấm áp hạ dần dần nhịn xuống tiếng thút thít, cánh tay vòng trên cổ của anh, tựa lên môi anh nức nở nghẹn ngào, "Chung Soái, cầu xin anh, tuyệt đối, tuyệt đối không được gạt em!"

Vòng tay ở trên eo cô khẽ chặt, bởi vì nhắm mắt lại, cho nên Tiếu Tử Hàm không nhìn thấy trong đáy mắt người đàn ông của cô tràn ngập lo lắng. . . . . .