Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 3



Nghe nói Lý Triển Bằng mới tuyển được một cô thư kýtên là Hứa Lâm Lâm, vô cùng xinh đẹp. đến mức “hoa nhường nguyệt thẹn”, đã thếcòn làm việc hết sức ăn ý với anh chàng.

Vở hài kịch ly hôn của bọn họ lại bắt đầu nổi lên, lầnnày là A Mông nhất quyết không chịu ly hôn. “Tôi nói cho anh biết, ly hôn á?Anh đừng có mà mơ!”. Cô ấy hét lên với cái điện thoại rồi vứt ngay nó vào mộtxó.

“Cái gì cơ? Lại còn có bồ nhí sao? Cho cô ta một trậnđi!” Tôi vô cùng hiếu kỳ xem rốt cuộc cô nàng Hứa Lâm Lâm này là người thế nàomà có thể khiến Lý Triển Bằng chủ động chọc tức A Mông.

“Cứ đợi đấy! Đừng để mình bắt gặp con hồ ly tinh đó,nếu không, mình sẽ cho hắn ta một trận nhừ xương!” A Mông nghiến răng.

“Ha ha, lần này lại vui rồi đây. Cậu thấy chưa? Cuộcsống này đúng là nhiều màu sắc thú vị!”. Lâm Sở vừa lái xe vừa cười, bảo vớitôi. Cô ấy muốn đi xét nghiệm để làm thụ tinh nhân tạo. Nghe nói trước khi bịtai nạn, tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy đi. Tôi còn giúp cô ấy liên hệ với một nữ bácsĩ sản khoa rất nổi tiếng nữa, người đó vẫn được mệnh danh là “Bồ tát tặngcon”.

“Thưa bác sĩ, mọi chuyện thế nào ạ?”. Lâm Sở vừa mớikiểm tra xong, hỏi bác sĩ.

“Không có vấn đề gì. Nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩthật kỹ, làm mẹ một mình không phải là chuyện dễ đâu!”. Bà bác sĩ cầm một tờghi đơn thuốc dài ngoằng như vải bó chân ngày xưa.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn có một đứa con!”. Lâm Sởtỏ ra rất quyết tâm.

“Vậy thì được, giờ tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, phảiđiều dưỡng một chút, sau đó sẽ kiểm tra lại cụ thể một lần nữa.”

Lý Triển Bằng gọi điện thoại, mời tôi đi ăn cơm.

“Đừng, em không dám ăn cơm với anh đâu, bây giờ anhđang là kẻ thù, A Mông mà biết được, nó không giết em mới là lạ đấy!”. Tôitrêu.

“Nói linh tinh, quán hải sản Goder Jaguar nhé, anh đợiđấy!”. Nói địa chỉ xong anh ta cúp máy luôn.

“Sao? Có chuyện gì thế?”. Tôi vừa ăn kem Haagen-Dazsvừa hỏi.

“A Mông phản ứng thế nào?”. Anh ấy gõ tay lên bàn, hỏitôi. A Mông từng bảo rằng khi nào hưng phấn, Lý Triển Bằng sẽ lại gõ tay nhưvậy.

“Lại còn phải hỏi hả? Anh chết chắc rồi!”. Tôi mỉm cườinhìn anh ta.

“Cái mà anh cần chính là như thế đấy!”. Không nhữnganh ấy không buồn bực mà còn có vẻ rất sung sướng nữa.

“Anh nói cái gì? Điên rồi hả?”. Tôi ngạc nhiên.

Lý Triển Bằng nói cho tôi nghe một sự thực kinh thiênđộng địa: cô bồ nhí đó là một diễn biên do anh ấy thuê để chọc tức A Mông.

2.

Bé mập nhà A Mông gần đây rất lạ. Thằng bé được thừahưởng vẻ đẹp của A Mông và trí thông minh của Lý Triển Bằng nên học cái gì cũngrất nhanh.

“Nghe đi! Cậu tự nghe đi!”. Vừa sáng sớm, A Mông đãgọi điện, bắt tôi tới nhà cô ấy.

“Nghe cái gì?”. Tôi bảo. Bé mập nhà cô ấy đang ngồichơi vui vẻ trên ghế sô pha.

“Con trai, con nói đi, nhanh lên!”. Cô ấy liền nhấcbổn thằng bé lên.

“Đồ ngu!”. Một câu chửi cực kỳ chuẩn phát ra từ cáimiệng xinh xắn của thằng bé.

“Trời đất ơi! Ai dạy nó vậy hả?”. Đến lượt tôi mắt chữA mồm chữ O.

“Mình không biết. Từ lúc đón nó ở chỗ Lý Triển Bằngvề, mình đã thấy thế rồi. Hắn không dám mắng mình nên dạy con mắng chắc?”. AMông kể chuyện huyên thuyên rồi lôi điện thoại ra.

“Ai bảo không dám mắng cậu, mình còn thấy lão Lý mắngcậu quá kinh khủng đấy!”.

“Đợi đó, mình cho hắn một trận!”. A Mông đi đi lạilại. “A lô, Lý Triển Bằng! Anh là đồ ngu!”.

Tôi bế thằng bé lên, nhìn A Mông nói chuyện điệnthoại. Cái này chắc là do di truyền, không biết thằng bé học được từ ai nữa. Nóthật đáng thương, ngày nào cũng nghe bố mẹ cãi lộn, có lẽ cái mà nó hiểu nhấtchẳng phải là hoa thơm thế nào, chim bay ra sao mà là phải làm gì để ly hônnhanh nhất!

Buổi chiều, Lý Triển Bằng tới, hai người lại tiếp tụcđánh chửi nhau.

“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi dạy con như thế hả?”.Lúc đầu, Lý Triển Bằng còn không tin, sau đó, được nghe con nói trực tiếp thìlàm ẫm ĩ cả lên.

“Thừa lời, không phải đồ ngu nhà anh thì là ai?”. AMông trợn mắt, bặm môi.

“Cô tự đi mà nghe xem, cái câu “đồ ngu” đó không phảilà câu cửa miệng của cô chắc?”

“Ngoan nào, cục cưng, con thông minh thật đấy, lần nàythì cái gì con cũng biết rồi đúng không?”. Tôi bẹo vào cái má phúng phính củathằng bé.

“Đồ ngu!”. Nó trả lời tôi rõ ràng.

3.

Gần đây, tôi thường mơ thấy An Nguyệt, chị ấy muốngiết tôi, khi tỉnh lại, tôi kể hết cho Cố Đại Hải, đồng thời anh ấy cũng nóivới tôi một việc rất khó tin.

“Ý anh là anh nghi ngờ An Nguyệt đâm vào em hả?” Tôinằm dài ra trên ghế sô pha, còn anh ấy ngồi lên bàn.

“Đến chín mươi phần trăm là vậy!” Anh ấy gật đầu.

“Chị ấy còn giả vờ ngã để hại “bà thím” của Ngụy Tử Lộnữa hả?”.

“Nói linh tinh! Thế không phải em gọi anh là “ông chú”sao?” Anh ấy có vẻ không đồng ý với cách tôi gọi Triệu Bồi.

“Đừng có bực tức như thế, theo như anh nói thì em cócuốn băng quay lại cảnh đó sao?”

“Không nhớ được thì thôi, anh sợ em cố nhớ lại sẽ bịđau đầu”. Anh ấy không ngừng bóp đầu cho tôi, bác sĩ nói tôi bị di chứng đauđầu. “Em ở một mình cùng An Nguyệt ít thôi, đi đâu thì bảo anh đi cùng!”.

Thực ra ngay từ đầu, tôi đã không thích An Nguyệt, chịta giả dối quá, ngày nào cũng như đang diễn cho người ta quay phim ấy, sốngkhông thật, thế nhưng chị ta xấu xa đến mức đó thì thật khó tin. Có điều Cố ĐạiHải nói cũng đúng, tôi nên ít gặp chị ấy thôi. Tôi phải mau chóng nhớ lại mọichuyện mới được, nếu không, chẳng mấy chốc sẽ bị hại chết. Thế nên tôi quyếttâm tới gặp bác sĩ tâm lý.

“Cô Thẩm, mời đi bên này!”. Cô y tá dẫn tôi tới gặpchuyên gia tư vấn.

“Bây giờ phải làm sao?” Giọng nói của ai đó nghe rấtquen vang lên, từ ngoài khe cửa, tôi nhìn thấy Ngụy Tử Lộ.

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh chút đã!”. Tôi bảo cô ytá đang đi phía trước.

“Tiểu Ngư!”. Lúc đẩy cửa ra, Tử Lộ nhìn thấy tôi thìrất ngạc nhiên.

“Sao? Trong lòng thấy có lỗi với tôi nên phát bệnhhả?”. Vốn dĩ tôi định nghe trộm xem thế nào, không ngờ lại bị anh ta trôngthấy.

“Không phải anh, Bồi Bồi dạo này bị mắc chứng hay lolắng, bồn chồn”. Mãi sau anh ta mới nói ra được.

“Anh muốn nghe tôi bảo là báo ứng hay là đáng đời?”Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh biết anh có lỗi với em, cả chị dâu em nữa, nhưngmà thực sự Bồi Bồi, cô ấy không cố ý.”

“Được rồi, không phải phí lời nữa, việc đó có thể doAn Nguyệt tự gây ra, Tôi đã từng có bằng chứng nhưng sau bị tai nạn thì mất đimột phần ký ức, hiện tại tôi vẫn chưa nhớ ra chứng cứ ở đâu.”

“Tai nạn ư? Em không sao chứ?” Anh ấy đột nhiên nắmlấy cánh tay tôi.

“Cất ngay cái điệu bộ giả nhân giả nghĩa đó của anh đi!”Nói xong, tôi quay người đi thẳng.

4.

Thẩm Lãng lại bị bệnh, cả nhà chúng tôi đi thăm anhấy. Theo tôi, cơ thể anh ấy chẳng sao cả, chỉ có tâm bệnh thôi.

Nhìn Thẩm Lãng bây giờ chẳng khác gì bị nhốt vào thiênlao địa ngục.

Ngày nào cũng vậy, cứ về đến nhà là An Nguyệt sẽ lạiôm lấy anh ấy, chẳng phải là biểu hiện yêu thương gì cả, chỉ là để ngửi xemtrên người có mùi nước hoa lạ nào không, sau đó dẫn anh ấy đi tắm, kiểm tra xemquần áo có bị mặc ngược không, nhất là quần đùi và quần sịp, nếu tất cả vẫnbình thường thì mới được phép đi ăn cơm. Đương nhiên, nếu không gắp thức ăn chochị ta thì buổi tối đừng hòng được ngủ yên… Đó đâu phải là cuộc sống của mộtcon người! Ốm ấy hả? Tôi thấy không chết đã là may lắm rồi.

“Sao anh lại thành ra thế này chứ?” Tôi bảo. khuôn mặtThẩm Lãng đáng thương trắng bợt ra, miệng thì sưng vều.

“Hụ, hụ! Tiểu Ngư, em không sao rồi hả? Còn đau đầunữa không?” Anh ấy đưa tay sờ lên trán tôi.

“Đồ ngốc, chữa khỏi bệnh cho anh đi đã! Xem anh kìa!”Tôi đặt tay anh ấy xuống. Thẩm Lãng tốt với tôi đến mức chính tôi cũng khôngdám tin nữa.

“Anh cứ chờ đi, sống chết gì em cũng sẽ phải nhớ chora để giúp anh ly hôn, lúc đó, số phận anh lại nằm trong tay em rồi.” Tôi vỗ vỗtrên trán Thẩm Lãng.

“Hắt xì!”. Cố Đại Hải bị cảm, lại còn sốt cao nữa.

“Đại Hải, anh không sao chứ?” Trán anh ấy nóng như lòlửa.

“Không sao, vợ à. Em có thể tự nấu cơm không? Hay đểanh đi nấu…?” Đại Hải nói mệt nhọc. Trẹn trán anh ấy còn đang đặt túi chườm.

“Thôi, làm thế em ngại lắm, tại em mà anh bị cảm. Cứyên tâm đi, đã có sách dạy nấu ăn rồi!”

“Cứu tôi với!”. Tôi vớ lấy cái chảo, chạy tới chỗ CốĐại Hải. “Lửa, bốc lửa rồi!”

“Mau đậy lại, đậy vung lại!”

“Được rồi, anh nằm đó đi, để em đi lấy vung!” Tôi lạibịt mũi chạy vào bếp.

“Xin lỗi, em dốt quá! Chẳng biết làm gì cả”. Tôi thởdài. Tối đó, chúng tôi ăn cơm do nhà hàng mang tới, còn có một nồi canh gà nữa.

“Không sao đâu vợ à, em không bị hỏng là tốt rồi”.Động viên tôi nhưng anh ấy lại chẳng chịu ăn gì cả.

Cả đêm, tôi không ngủ được, cứ nhìn Cố Đại Hải rồi lạisuy nghĩ. Tôi ngốc nghếch, không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp, cái gì cũngbắt Cố Đại Hải làm, nếu không có anh ấy, chắc tôi chết đói lâu rồi. Tôi nợ anhấy nhiều quá, ngay cả khi anh ấy bị bệnh cũng không biết phải chăm sóc thế nàonữa. Tôi sờ trán Đại Hải rồi lẩm bẩm: “Anh là người tốt với em nhất, em nghĩ,có lẽ em đã yêu anh rồi.”

Sáng hôm sau, tôi về nhà, nói với mẹ là tôi muốn họcnấu nướng. Nghe xong, mẹ tôi rơm rớm nước mắt.

“Mẹ sao thế? Sao lại khóc? Đừng để người khác nhìnthấy chứ!” Tôi vội vàng lấy giấy ăn đưa cho mẹ.

“Tiểu Ngư nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, mẹ vuilắm”. Mẹ tôi sụt sịt mãi trong phòng khách.

“Chỉ là nấu cơm thôi mà, tại con sợ khi Cố Đại Hảikhông ở nhà thì con sẽ bị chết đói mất”. Nói như vậy hơi có lỗi lương tâm, tôithực lòng muốn nấu cơm cho Cố Đại Hải ăn, nếu không thì thiếu sót với anh ấyquá.

“Đi, trước tiên mẹ dẫn con đi chợ!” Mẹ tôi sung sướngthay quần áo, xách theo cái làn rồi kéo tôi ra cửa.

Trên đường đi, mẹ dạy tôi khi mua đồ tươi sống phảichọn như thế nào, còn dạy cả cách mặc cả với người bán hàng nữa. Mẹ tôi bảo muabí thì phải chọn quả nào còn cả phấn ở trên, đậu thì không được chọn quả thẳngquá, hơi cong một chút mới ngon, cà rốt cũng không được lấy mấy củ nhìn đẹp đẹpmà phải hơi có nốt sần một tí mới được, dưa chuột nên chọn quả còn có hoa…

Mẹ tôi đã già rồi, bước đi rất chậm, tóc trên đầu cũngđã bạc nhiều. Ngày trước, người ngoài còn gọi là “cô ơi”, giờ đã gọi là “bà ơi”rồi.

Nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ thường đặt tôi và anhThẩm Lãng ngồi vào hai cái làn sau xe để đi chợ, mỗi đứa ngồi một bên. Tronglàn đầy những rau xanh, tôi vốn nghịch ngợm, vò nát cả đống rau, trước lúc vềtới nhà lại đổi chỗ cho Thẩm Lãng. Nhưng chẳng hiểu tại sao lần nào mẹ cũng biếtlà do tôi làm, mẹ bảo mẹ có “mắt thiên lý”, có thể trông thấy tất cả. Sau khibị đánh, món gì tôi cũng không thấy thèm nữa.

5.

A Mông muốn mời tôi ăn cơm, mặc dù thấy ngạc nhiênnhưng tôi vẫn đi, khi đến đó mới biết bữa cơm này chẳng phải ngon lành gì. LýTriển Bằng đang ngồi ăn cơm cùng em bồ nhí mới tuyển được ở cách đó không xa.

Chẳng hiểu A Mông ngốc thật hay giả vờ ngốc nữa, vàonhà hàng còn đội theo một cái mũ cói to đùng, mốt thì mốt thật, nhưng ai đingang qua cũng ngó về phía chúng tôi.

“Cậu thật không thấy cái mũ đó chuối lắm hả?”. Tôinhăn mặt.

“Câm miệng, hoặc là cậu ăn đi, hoặc là theo dõi chomình! Đừng có nói gì hết!”. Trong tay cô ấy còn có cả một cái ống nhòm, thực rachỉ cách nhau có ba bốn bàn thôi, chỉ có bị mù mới không nhìn thấy.

“Mình đi vệ sinh đã, cậu theo dõi nhé!” A Mông quaylưng đi vào nhà vệ sinh, đến cửa còn ngoái lại xem.

“Được rồi, đi đi!” Tôi vẫy tay ra hiệu cho cô ấy, đúnglúc đó, chuông điện thoại vang lên.

“Ăn phở “ngó” đủ chưa em?” Là điện thoại của Lý TriểnBằng, anh ta vừa nói vừa vẫy vẫy tay với tôi.

“Anh tưởng anh là con chim quý đấy hả?” Tôi uống mộtngụm cà phê. “Nói cho anh biết, hoặc là anh bỏ hẳn cô nàng diễn viên đó đi,hoặc là anh thử làm thật cho em xem nào! Đừng ra vẻ như là một đạo diễn lớnnữa! Hơn nữa, không thêm chút gia vị thì khán giả sẽ mất hứng đấy!”

“Đừng, kịch tính còn ở phía sau mà!”.

“Ha ha, kịch tính quá em sợ anh sẽ bị cho vào quan tàiluôn đấy!”

Dạo này, Lâm Sở rất tích cực bồi bổ cơ thể. Cố Đại Hảiđi công tác ở Hồng Kông, mua về một ít tổ yến, cái lành tôi chia đôi với LâmSở, còn cái bị vỡ tôi cho An Nguyệt, chủ yếu là vì tôi không chịu nổi thái độcủa chị ấy, coi Thẩm Lãng như con cún nuôi trong nhà vậy.

Lâm Sở nhìn thấy tổ yến thì còn thích thú hơn cả gặptôi nữa, sung sướng mang đi xào ngay. Tôi phát hiện gần đây cô ấy hình như béolên, nữ tính hơn, không còn vẻ nam tính khí phách như xưa nữa. Bây giờ, trôngLâm Sở giống hệt một bà cô trung niên.

Trời thì nóng mà Lâm Sở còn uống một cốc trà nóng, lạilà trà thảo mộc gì đó nữa.

“Cậu không thấy nóng hả?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Không, mình phải uống vì con mình.”

“Nếu cậu muốn có con đến thế thì mình cũng mách cậucách này, tới bế luôn đứa con của A Mông về ấy, dù sao họ cũng đang bận rộnchuyện ly hôn, không có con, bỏ nhau càng nhanh”. Tôi vừa xem ti vi vừa cười.

“Đừng có đùa, A Mông ngoài miệng thì kêu là muốn lyhôn, nhưng làm gì có chuyện họ bỏ được nhau!”

“Đó gọi là buông ra một tí để buộc cho chặt thôi, cậukhông thấy bọn họ đang chơi rất vui đấy sao?”.

6.

Thẩm Lãng vẫn nằm viện, sống chết cũng không chịu ra,chắc chắn là giả bệnh để trốn trong ấy. Chiêu này trước kia tôi cũng từng xàirồi nên chỉ nhìn qua là biết ngay.

“Anh khỏi rồi thì về nhà đi, giả vờ thế không thấy mệthả?” Tôi đạp Thẩm Lãng xuống đất rồi trèo lên giường.

“Sao em biết?” Anh ấy rất ngạc nhiên.

“Phí lời, trò này em chơi chán rồi!” Tôi bảo. ThẩmLãng bây giờ đã sợ đến nỗi chẳng còn biết phải làm gì nữa.

“Anh phải làm sao bây giờ?” Thẩm Lãng dựa vào ghế thanthở.

“Thực ra em có một cách, nhưng anh phải biết diễn tròmột tí!” Tôi quay người lại, nhìn anh ấy.

“Không được đâu!” Mười lăm giây sau, mặt Thẩm Lãngchợt trắng bệch ra.

“Anh đúng là… Chịu khổ một chút thôi mà! Chẳng qua làanh chỉ giả vờ bị điên thôi, An Nguyệt chẳng làm thế mấy lần rồi còn gì!” Tôibiết trước anh ấy không dám nên tiếp tục trêu. “Thôi được rồi, em biết là anhkhông dám, nhưng đến lúc nguy cấp thì vẫn phải dùng thôi, bây giờ, em không dễgì mà nhớ lại được mấy chuyện cũ đâu, bác sĩ tâm lý bảo là phải từ từ mới khôiphục lại được trí nhớ”. Tôi nhìn lên trần nhà, dạo này, tôi hay gặp Triệu Bồi,lại còn điều trị cùng một bác sĩ tâm lý nữa. Nghe nói bệnh của chị ta đã đỡnhiều rồi.

“À, đúng rồi, anh vừa gặp Ngụy Tử Lộ đấy, mẹ cậu tacũng nằm ở tầng này.”

“Vậy sao? Bệnh tình bác ấy chuyển biến xấu đi à?” Tôihỏi. Mẹ Ngụy Tử Lộ mắc bệnh ung thư vú, lúc tôi và Tử Lộ còn ở bên nhau, mẹ anhta đã bị thế rồi, nhưng bác gái kiên cường lắm.

“Bác ấy cắt bỏ được khối u rồi. Em không đi thăm à?”

Phòng 306, Triệu Thục Thanh

Tôi nhìn tấm biển treo trên tường rồi ngó qua cửakính, thấy Ngụy Tử Lộ đang bận làm gì đó trên giường. Lần đầu tiên mẹ anh ấyphẫu thuật, tôi cũng tới, tình cảnh lúc đó với bây giờ giống hệt nhau, chỉ làvai nữ chính bên cạnh anh ấy giờ đã thay đổi.

Mẹ Tử Lộ được phát hiện ung thư vú khi anh ấy bắt đầuvào đại học. Khi ấy, anh ấy đã uống rất nhiều, cứ thế khóc mãi, cuối cùng ômlấy tôi mà khóc, luôn mồm gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”. Thấy vậy, tôi rất đau lòng. Từtrước đến giờ, chưa có người quen nào của tôi bị ung thư nên tôi chẳng biếtphải khuyên Tử Lộ thế nào. Nếu chuyện đó xảy ra với gia đình tôi, chắc tôi sẽkhóc chết mất.

Việc phẫu thuật năm đó rất thuận lợi, nhờ vào mối quenbiết của gia đình mình, tôi đã tìm được bác sĩ tốt nhất cho mẹ Tử Lộ, lúc raviện, bác ấy đã khỏe hơn rất nhiều. Từ đó trở đi, Ngụy Tử Lộ càng đối với tôitốt hơn, tôi biết anh ấy muốn cảm ơn tôi. Nhưng không lâu sau đó, tôi lại cảmthấy đau lòng, vì dường như anh ấy đang dần rời xa tôi, mỗi lúc một xa.

7.

Nhìn dáng vẻ “phát tướng” của Lâm Sở, tôi bỗng dưngnhớ tới A Mông ngày trước, A Mông rất nghịch ngợm, ngay cả lúc có em bé cũngvậy, suýt chút nữa thì sẩy thai.

Học kỳ đầu của năm cuối đại học, trong khi mọi ngườiđều bận rộn đi kiếm việc làm, tôi và A Mông vẫn lo chơi bời vì đã được ngườinhà lo liệu công việc hết rồi, chỉ đợi nhận bằng tốt nghiệp nữa thôi. Khi đó,Ngụy Tử Lộ mải tìm việc làm, không còn quan tâm tới tôi nữa, Lý Triển Bằng thìbận rộn với công ty mới mà bố mẹ A Mông đã cho họ làm của hồi môn.

Một lần, mới năm giờ sáng, A Mông đã gọi tôi dậy, bắttới khu Tây Đơn, đi ăn với cô ấy. Tôi bảo: “Cậu điên à? Ở đó mười giờ mới mởcủa mà!” Nói xong, tôi ngủ tiếp. Cô ấy không chịu, bực tức đạp vào tường.

Chờ chán chê mới tới mười giờ, tôi và A Mông lập tứctới Tay Đơn, Lúc ngồi lên xe buýt, cô ấy cứ nhấp nha nhấp nhổm, chỉ muốn đượcbay ngay đến đó.

Ăn cánh gà xong, cô ấy mới mãn nguyện, nhưng chỉ mộtlát sau lại nôn ra hết, thật kinh khủng!

“Ai bảo cậu ăn nhiều thế làm gì?” Một tay bịt mũi, mộttay tôi đập vào lưng cô ấy.

“Chắc chắn là cánh gà đó bị hỏng rồi! Khỉ thật!” AMông vừa nôn vừa chửi bới người ta. Lúc ấy, chúng tôi không biết đó là triệuchứng nghén khi mang thai, chỉ thương cho cửa hàng bán cánh gà bị hai đứa chửimắng một trận tơi bời.

Hôm sau là ngày cô ấy sẽ bị hành kinh, nhưng đợi suốtmột ngày vẫn không thấy đâu, A Mông khó chịu, định uống thuốc bắc để điều kinh,làm cả phòng nồng nặc mùi thuốc. Nhưng nhìn bát thuốc một lúc, cô ấy liền đổhết đi: “Không được, mình không uống đâu, ngửi mùi này thấy buồn nôn quá!”.

“Cậu cố chịu đựng một chút đi! Cứ ngủ đi, muộn mấyngày không chết được đâu!”.

Đến tối, A Mông bắt đầu thấy khó chịu, cô ấy lay tôidậy, bảo rằng đau bụng. Tôi đang mơ mình sắp sửa được ăn một bữa thịnh soạn,vừa mới bê thức ăn lên thì bị cô ấy gọi dậy.

“Mình có Domperidone[1], cậucó uống không?” Tôi bảo.

[1]Thuốc chống nôn.

“OK, mình sẽ thử xem thế nào!” Cô ấy bắt tôi đi tìmthuốc còn mình thì nằm lên giường của tôi.

Nhưng khi tôi tìm được hộp thuốc thì chẳng còn viênnào cả, trong ấy toàn là băng dính. Có lẽ ông trời sợ chúng tôi phạm sai lầm,nếu đứa trẻ bị chết bởi tay tôi, chắc Lý Triển Bằng giết tôi mất.

Sau đó, A Mông và Lý Triển Bằng phải đi làm thủ tụcđăng ký kết hôn. Lúc ấy, tôi cũng đi cùng, ra khỏi cửa, A Mông còn giơ tờ đăngký lên xem.

“Đấy không phải là tiền, không sợ đồ giả đâu!” Tôicười to.

“Không phải, chỉ là mình không hiểu, ký vào tờ giấynày là chúng mình đã thành vợ chồng hợp pháp sao? Gương mặt cô ấy hiện rõ vẻ uám, tôi nghĩ nếu không có đứa con này, chắc cô ấy không bao giờ chịu cưới sớmnhư vậy.

Năm tháng sau, chúng tôi tốt nghiệp, còn nhớ ngày đó,A Mông mặc nột chiếc áo rất rộng, vốn không thể nhìn thấy rõ bụng, nhưng thậtkhông may khiến bụng A Mông bị lộ ra ngoài, thế là mọi người trong lớp như gặpchuyện lớn vậy, liên tục liếc trộm cái bụng của cô ấy.

“Nhìn gì mà nhìn? Người ta béo chút không được sao?”Trán lấm tấm mồ hôi, Lý Triển Bằng kéo áo của A Mông xuống.

Đến lúc nghỉ hè, cô ấy không liên lạc với chúng tôinữa, ngày nào cũng ở nhà dưỡng thai, lần tiếp theo tôi gặp A Mông là khi cô ấysắp sinh, Lý Triển Bằng khóc lóc, gọi điện cho tôi.

Lúc sắp vào phòng sinh, cô ấy vẫn nắm chặt lấy taytôi, nói thế nào cũng không chịu buông, mãi mới thốt ra được một câu: “Mình sẽkhông chết ở đây chứ?”, khiến tôi lộn cả ruột.

Hôm đó, tất cả chúng tôi đều tới. Lâm Sở, Trần Lộ,Dương Siêu, Ngụy Tử Lộ và Lý Triển Bằng, mọi người thay nhau đứng chờ ngoàicửa, không ai dám bước vào.

“Á!” Trong phòng hộ sinh có khoảng ba sản phụ nhưngnghe giọng A Mông là rõ nhất, hại Trần Lộ đứng tái mặt ở bên ngoài, nói rằngsau này sẽ không bao giờ sinh em bé.

“Hay là chúng ta cử ai đó vào trong xem sao?” Ngụy TửLộ đưa ra ý kiến.

“Cậu đi đi!” Lý Triển Bằng bảo. Anh ấy không dám vào,từ lúc đến đây, anh chàng cứ lắp ba lắp bắp.

“Đó có phải vợ tớ đâu!” Dương Siêu cũng không chịu.

“Lâm Sở, cậu vào nhé!” Tôi bảo Lâm Sở.

“Có gì đâu chứ, vào thì vào!” Lâm Sở tỏ vẻ không sợ gìcả, hùng dũng tiến vào, nhưng khi đi đến cửa thì đột ngột dừng lại hỏi: “Khôngphải mình sẽ bị dính máu khắp người đấy chứ?”

“Không nghiêm trọng đến thế đâu” Lý Triển Bằng sắpkhóc đến nơi, một mực kéo tay tôi. “Thẩm Ngư, anh xin em, em cũng vào đó đi!”

Phòng sinh không khác gì nhà tắm, chắc là để giữ vệsinh nên tất cả đều được làm bằng sứ, A Mông đang nằm trên một chiếc giường,bám chặt lấy tay vịn, lúc đó, chúng tôi nghĩ là sẽ đau lắm nên bảo cô ấy mổ đicho xong, nhưng cô ấy tự đẻ, đúng là tự mình hại mình.

“Á!!!” Tóc cô ấy đã tung ra hết, trán ướt đẫm mồ hôi.

“Lâm… Lâm Sở! Cậu lên trước đi, an ủi cô ấy đi!” Tôicứ thế đẩy Lâm Sở lên, trong khi vẫn nghe thấy tiếng giày cô ấy miết xuống đất.

“Không phải khách khí, cậu lên trước đi!” Lâm Sở tránhsang một bên khiến tôi mất đà, lao về phía trước.

“Á!!!” A Mông hét toáng lên, mặt mũi trắng bệch, làmtôi với Lâm Sở sợ quá, chạy vọt ra ngoài.

Mấy tiếng sau, A Mông mới sinh, đứa bé được đặt bêncạnh, mặt cô ấy tuy vẫn xanh xao nhưng có vẻ rất hạnh phúc.

“Là con trai đúng không? Mình biết ngay mà” Mắt cô ấysáng lên, tràn ngập tình mẫu tử ấm áp, đúng là rất cảm động.

Lúc còn ở cữ, A Mông có hẳn hai bảo mẫu phục vụ, ngoàimẹ chồng thường trực, Lý Triển Bằng cũng ở nhà hầu hạ, những ngày tháng đó, côấy chẳng khác gì lão phật gia. Hết ở cữ, không những chế độ đãi ngộ bị giảm điđáng kể mà còn phải tự mình dọn dẹp phòng, vệ sinh nhà cửa, vậy nên, A Mông rấtkhó chịu, tìm tôi kể khổ không dưới một lần.

8.

“Em quen Triệu Bồi phải không?” Bác sĩ tâm lý của tôiđột nhiên hỏi.

“Vâng ạ, em có quen.”

“Vậy thì chị nghĩ chị nên nói cho em biết, bệnh củaTriệu Bồi là từ em mà ra đấy.”

Bác sĩ nói rằng bệnh của Triệu Bồi không có nguyênnhân nào khác mà chỉ vì xấu hổ với tôi. Kỳ thực, Triệu Bồi là một người phụ nữvượt trội, chị ta có một thứ ma lực mà người khác không có, đó là tấm lòng đạilượng, khoan dung với những khuyết điểm của người khác, tôi thậm chí còn khôngthể hận chị ta.

Gần đây, tôi nhận thấy Cố Đại Hải hơi khác thường, anhấy thường gọi điện thoại sau lưng tôi, lén lén lút lút, di dộng cũng càipassword, lúc tôi hỏi thì ậm ừ không nói.

“Anh ấy có bồ nhí đúng không?” A Mông chỉ ra đúng vấnđề mà tôi không muốn nói.

“Có mà dám! Mình giết ấy chứ!” Tôi nhìn cô ấy, bảo.

“Đây, đến rồi, đến rồi!” Không hiểu Trần Lộ kiếm đâura một người chuyên phá mật khẩu điện thoại rồi đưa đến cho tôi. Hồi sáng, tôiđã giấu di động của Cố Đại Hải vào ngăn kéo, anh ấy tìm mãi không được, đànhphải đi làm mà không có điện thoại.

“Được không đấy?” Tôi hỏi. Có vẻ như Trần Lộ tới đểxem trò vui thì phải, cô ấy cứ cười một mình, tình cảm bị tổn thương khiến côấy trở nên thật đáng sợ.

“Hai trăm tệ, mười lăm phút là xong” Người vừa tới độimột chiếc mũ cối, lại còn kéo thấp xuống trông chẳng khác gì xã hội đen.

“Một trăm rưỡi!” Trần Lộ cầm lấy chiếc di động.

“Không được, một trăm bảy mươi!” Người kia nói.

“Chỉ một trăm rưỡi thôi!” Trần Lộ kiên quyết.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định phá mật khẩu với giámột trăm năm mươi tệ. Có vẻ kỹ thuật rất đơn giản, chỉ cần vài thao tác, ngườiđó đã làm xong, Trần Lộ vội vàng cầm lấy đưa cho tôi xem. Tôi lập cập mở tinnhắn, chẳng có gì cả, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Trong nhật ký điện thoạicũng chỉ có vài cuộc gọi của Triệu Bồi, Trần Lộ bảo như vậy là đủ để chứng minhcô ta có quan hệ mật thiết với Cố Đại Hải rồi, sau đó liền cười mỉa mai như mộtcon ruồi vo ve, làm tôi nổi cả gai ốc.

“Đừng nghe lời Trần Lộ, dạo này cậu ấy điên rồi!” AMông vừa lái xe vừa nói. Tôi đang bế bé mập nhà cô ấy, hôm nay phải đưa nó đitiêm, Lý Triển Bằng đã đến bệnh viện lấy số trước rồi.

Đột nhiên A Mông dừng xe lại, thần bí hỏi tôi: “Cậu cóbiết thế nào là hồn không?”

“Cái gì?” Câu hỏi ấy khiến tôi không kịp phản ứng.

Con trai A Mông dạo này buổi tối rất hay bị giật mình.Mấy người già bảo nó bị lạc hồn, phải gọi hồn về, như vậy thì nó mới không khócnữa. A Mông lo đến tái cả mặt, hỏi bao nhiêu người nhưng chẳng ai biết “gọihồn” thế nào. A Mông và Triển Bằng tuy bình thường suốt ngày cãi cọ nhưng trongnhững chuyện liên quan đến con cái thì lại rất đồng tâm nhất trí.

“Cậu đợi mình hỏi đã, xem bà có biết không!”

9.

An Nguyệt chạy ra mở cửa cho tôi, khiến tôi giật cảmình, cứ tưởng nhà tôi mới kiếm được một người giúp việc. Chị ấy tự làm mìnhtrở nên khốn khổ, mặt mũi thì đen đủi, trừ hai con mắt vẫn long lanh có hồn, cứnhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng. Ngày trước, Tôn Ngộ Không luyện được phép khiếncho đôi mắt tóe lửa, tôi thấy hình như An Nguyệt cũng sắp luyện thành công rồi.

“À, mọi người ra ngoài đi dạo rồi, vẫn chưa về” Chị taxắn ống quần lên rồi ngồi xuống lau sàn, nhìn xa đúng là chẳng khác gì mộtngười giúp việc.

“Chị có cần em giúp không?”

“Không cần đâu, xong ngay thôi, em cứ ngồi đó đi!” AnNguyệt mỉm cười với tôi rồi làm tiếp.

Tôi tiện tay cầm quyển album của cả nhà lên xem. Từ béđến giờ, chúng tôi đã chụp rất nhiều ảnh, mẹ tôi bảo để làm kỷ niệm, không đượcvứt đi. Bên cạnh mỗi tấm đều ghi chú rất rõ ràng, cụ thể, cái gì cũng có, đếncả việc chúng tôi làm vỡ đồ cũng ghi lại, còn có cả ảnh chụp hiện trường nữa.Thẩm Lãng vẫn thường bảo: “Đây mà gọi là album ảnh sao, gọi là quyển sổ ghi tộitrạng mới đúng, cái gì làm sai cũng lưu đủ cả, giữ lại để tự nhắc nhở bảnthân.”

Lật qua lật lại, tôi thấy một bức ảnh chụp tập thể,bên cạnh có ghi “Câu lạc bộ của Thẩm Lãng”, đó là một câu lạc bộ nhỏ mà anh tôivà mấy người bạn thành lập nên, hình như là câu lạc bộ chụp ảnh thì phải, ThẩmLãng thừa hưởng tính thích chụp ảnh từ mẹ. Trong bức ảnh đó, có ba người tôiquen: Thẩm Lãng, Cố Đại Hải và Triệu Bồi.

“Vợ ơi, anh về rồi!” Cố Đại Hải vui mừng, hớn hở bướcvào nhà, tay cầm một cái túi to đùng.

“Em xem, anh mua nhiều đồ lắm, toàn là thứ em thích ănđấy!” Nói rồi anh lấy từng cái một ra cho tôi xem. Phải thừa nhận là anh ấy rấttốt với tôi, tốt đến không tả nổi, có thể anh ấy sợ tôi không vui nên mới khôngnói cho tôi biết chuyện trước đây có quen Triệu Bồi, hoặc là do tôi bị mất kýức nên đã quên mất này.

“Em nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ thất thần của tôi, CốĐại Hải liền hỏi.

“Hả? Không có gì. Anh mua nhiều thế này, ăn đến baogiờ cho hết?” Tôi định thần lại. Bội Bội đang cắn một túi thịt bò khô.

“Em thích ăn thì mua thôi, nếu để lâu, hỏng là phảivứt đi đấy” Anh ấy nhìn tôi, cười.

“Đồ ngốc!” Tôi bảo, quyết định giữ chuyện bức ảnh đó ởtrong lòng, không nói cho ai cả.

10.

“Này, thế này có phải là mệt lắm không?” A Mông giươngmắt tròn xoe, hỏi.

“Đi đi, hãy nghĩ cho con của cậu!” Tôi và Lâm Sở tựalưng lên ghê sô pha, cười lớn. Mẹ tôi bảo, muốn “chiêu hồn” thì chỉ có một cáchthôi, đó là lấy quần áo của đứa trẻ, đi theo con đường vẫn hay đi dạo vào đúnggiữa trưa, vừa vẫy vừa gọi to tên đứa bé.

“Nhưng mình hỏi thật, cậu đã đặt tên cho nó chưa đấy?’Lâm Sở hỏi.

Ngày trước, vì chuyện đặt tên cho con mà bọn họ cãinhau không biết bao nhiêu lần, đó cũng là lần đầu tiên diễn ra cuộc chiến mẹchồng – nàng dâu. Lúc đầu, bên nhà Lý Triển Bằng định đặt tên cho đứa bé là LýÁ Trí, A Mông nghe xong liền cáu ầm lên, gặp ai cũng kêu đó là cái tên đen đủi.Sao lại là “Đứa trẻ câm nhà họ Lý”[2] chứ,đúng là hết thuốc chữa rồi. biết chuyện, mẹ chồng cô ấy tức điên lên, hai mẹcon mắng chửi nhau ầm ĩ, đá thúng đụng nia, khủng khiếp đến nỗi sau này trởthành chuyện cười cho mọi người.

[1]Chữ “á” ngoài nghĩa là thứ nhì thì còn có nghĩa là câm (“á khẩu” có nghĩa là bịcâm).

“Đặt rồi, là Lý Mông!” A Mông cắn một miếng dưa hấu.

“Đó là tên con gái mà!” Tôi thấy buồn cười quá.

“Này, cậu biết gì chứ, tên thế mới dễ nuôi!” Cô ấy lắcđầu nhìn tôi.

“Sao không gọi nó là “chó ngoan” luôn đi?” Lâm Sở ômlấy bé mập trêu.

Buổi trưa, Lý Triển Bằng cũng tới. Anh ấy vừa họpxong, nghe bảo phải “chiêu hồn” thì tỏ vẻ bực bội, lắc đầu như muốn nó rơixuống: “Phải làm như vậy thật hả? Nhưng ai đi thế? Anh không đi đâu, xấu hổlắm!”

“Không phải con anh sao?” A Mông đạp cho chồng mộtcái. “Còn không mau bắt đầu đi!” A Mông gắt. Tay cô ấycầm một cái quần.

“Vội cái gì chứ?” Lý Triển Bằng đành phải cầm một cáiáo.

“Được rồi, mau lên, quá giờ là mất linh đấy!” Tôi bảo,cố gắng lắm để không bò ra cười. May mà gần đây trong thành phố không có hộinghị gì quan trọng, không thì vợ chồng nhà này sẽ bị bắt đầu tiên mất. “Bao giờmình hô “Sẵn sàng” thì chuẩn bị xuất phát nhé!” Tôi nhìn đồng hồ.

“Lý Mông” Tiếng A Mông gọi trên đường.

“Về nhà đi!” Lý Triển Bằng ngại ngùng thỏ thẻ.

“Anh sao thế? Chưa ăn cơm hả?” A Mông xông lên, tátcho chồng một cái, Lý Triển Bằng đau đến nỗi cứ ôm lấy miệng.

“Lý Mông! Về nhà đi!” Tiếng “gọi hồn” của hai ngườibọn họ liên tục vang lên rồi càng lúc càng xa, tôi và Lâm Sở không nhịn được,ôm bụng cười sằng sặc.

Nghe nói đêm hôm đó, đứa bé tên Lý Mông đã ngủ rấtngon lành.

11.

Đợt này tòa soạn đang bận rộn phối hợp với công anthực hiên kế hoạch “Bài trừ tệ nạn”, vì vậy buổi tối, tôi không được về nhà màphải cùng bên tổng hội đi truy quét, nghe nói trong đó có cả một ổ cave đồngtính.

Lần truy quét ấy đúng là đã giúp tôi mở rộng tầm mắt.Mấy anh cave đó rất xinh đẹp, loại nào cũng có, to cao khỏe mạnh, ẻo lả đongđưa, thậm chí còn có cả mấy anh chàng õng ẹo, mặt mũi trắng bệch như quét vôi.Trong số đó, có một người trông rất quen…

“Này, anh làm sao thế?” Tôi chạy vội tới chỗ ngườiđang quỳ trên đất. Đấy chẳng phải là Dương Siêu sao?

“Đừng! Đừng nhìn anh!” Anh ấy cố che mặt lại nhưng tôivẫn nhận ra. Dương Siêu khoác một cái khăn nhỏ, nghe nói lúc nãy vừa mới nhảythoát y ở trong đó ra. Đúng là không thể tin nổi! Tuy gương mặt Dương Siêukhông có gì nổi bật, xuất chúng cho lắm nhưng thân hình khá cường tráng, hồitrước, tôi cứ tưởng Trần Lộ nói đùa, giờ mới biết là thật, thậm chí anh ấy còncó đủ sáu múi.

Tôi giáo huấn cho Dương Siêu một trận tơi bời rồi đưaanh ấy về nhà. Ngôi nhà đó hai người họ đã thuê cả năm, là Trần Lộ trả tiền.Thực ra, Trần Lộ vẫn còn suy nghĩ cho Dương Siêu, sợ anh ấy không có chỗ nào đểở.

Suốt đường về, Dương Siêu không nói câu nào, chỉ khôngngừng hút thuốc rồi khóc.

“Em có thể giữ bí mật không?” Lúc xuống xe, anh ấy hỏitôi.

“Em có thể nói với ai chứ? Đứng có làm như vậy nữa,đợi khi nào anh ổn rồi thì liên lạc với em! Yên tâm, em sẽ xóa mấy bức ảnh đi!”Tôi vỗ vai Dương Siêu rồi nhìn anh ấy lầm lũi cúi đầu, bước vào nhà.

12.

An Nguyệt điên thật rồi, suýt nữa chị ta đã giết chếtanh trai tôi, mà nguyên nhân chỉ vì một tin nhắn.

Hôm đó, Thẩm Lãng đi về muộn, cô thư ký sợ anh ấy điđường gặp nguy hiểm nên nhắn tin bảo lúc nào về đến nhà thì nhắn tin lại để côấy yên tâm. Đọc được tin nhắn đó, An Nguyệt nổi điên lên, cứ bám lấy Thẩm Lãng,hỏi xem có chuyện gì, lằng nhằng đến hơn ba giờ sáng, Thẩm Lãng mới lơ mơ ngủthiếp đi.

Sáng hôm sau, mở mắt ra, Thẩm Lãng thấy mình đã bịbuộc chặt trên giường. Anh kinh ngạc: “Thế này là thế nào?”

“Em cho anh cơ hội cuối cùng. Đó là ai? Các người quanhệ với nhau từ khi nào hả?” An Nguyệt đứng bên cạnh, tay cầm một cái chai, hìnhnhư trong đó là thuốc trừ sâu.

“Cô… cô điên rồi! Mẹ! Mẹ ơi! Bố, bố ơi!” Thẩm Lãng cốgắng giãy giụa.

“Đừng mất công gọi nữa, bố mẹ anh không ở nhà đâu. Embảo hôm nay anh không đi làm, bố mẹ sợ làm ồn khiến anh không ngủ được nên đãra ngoài đi dạo rồi” An Nguyệt quỳ lên giường, mở nắp chai ra, chuẩn bị đổ vàomiệng Thẩm Lãng.

“Chị làm cái gì vậy?” Tôi về nhà định lấy chút đồ, khiđi ngang qua cửa thì trông thấy nên vội vàng xông vào, đạp An Nguyệt xuống đấtrồi lập tức gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.

An Nguyệt ngồi trên giường, khóc ầm lên, chúng tôichẳng ai thèm ra khuyên nhủ. Nhìn tay Thẩm Lãng bây giờ toàn vệt dây thừng, mẹtôi đau lòng đến chảy nước mắt.

“Sau này còn sống làm sao được nữa? Phải ly hôn thôi!”Tôi lau nước mắt cho mẹ.

“Nhưng mà…” Bố tôi không muốn làm ầm ĩ mọi việc lên.

“Bố à, suýt nữa thì chị ta đã giết anh con rồi, saunày chẳng lẽ chị ta không dám châm lửa đốt nhà mình chắc?”

“Đừng, chị sai rồi, sai rồi, chị hứa sau này sẽ khôngthế nữa!” An Nguyệt chạy vội từ trong phòng ra rồi quỳ xuống đất, khóc lóc vanxin.

“Mọi chuyện đã như vậy rồi, con nghĩ mọi người nênbình tĩnh lại trước đã!” Cố Đại Hải bảo, định đỡ An Nguyệt ngồi dậy nhưng chịta không chịu.

“Chẳng có gì phải bình tĩnh cả! Ly hôn đi! Giờ chiatay còn có thể làm bạn, chứ không sau này chắc thành kẻ thù mất” Thẩm Lãng nhìnAn Nguyệt.

“Không!” An Nguyệt đứng bật dậy, chạy vụt vào bếp, cầmcon dao thái rau kề lên cổ.

“Cô làm cái gì thế hả? Bỏ xuống ngay!” Thẩm Lãng vộivàng giữ chặt tay chị ta.

“Bỏ em ra! Em không muốn ly hôn, trừ khi em chết đi!”An Nguyệt nghiến răng, giằng co với anh trai tôi. Phòng bếp vốn rất bé, chẳngmấy chốc, họ đã làm mọi thứ trong đó rơi hết xuống đất, muối, đường, gia vị đổtung tóe trên sàn, cái nào có thể vỡ thì đã vỡ hết. mọi thứ loạn cả lên, Cố ĐạiHải phải xông vào can.

“Á!” An Nguyệt bị anh tôi đẩy ngã, con dao đã bị CốĐại Hải cướp được nhưng lại cứa ngay vào tay anh ấy, máu chảy ra khá nhiều. Tôihốt hoảng, vội vàng chạy đi tìm bông băng.

“Trời ơi là trời! Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?” Mẹtôi chạy tới ôm lấy An Nguyệt, máu khôngngừng chảy ra từ hai chân chị ấy, tuôn thành vũng trên sàn.

“Mau gọi xe cấp cứu!” Bố tôi ôm ngực, ngã ra ghế sôpha.

“Bố! Thẩm Lãng, anh gọi xe ngay đi!” Tôi vứt đống bănggạc xuống, ôm lấy bố tôi, mặt ông đã tái xanh lại.

Ở bệnh viện, Thẩm Lãng và Cố Đại Hải lo cho An Nguyệtcòn tôi và mẹ bận chăm sóc bố. Khi trong thấy vị bác sĩ bước ra khỏi phòng cấpcứu, Thẩm Lãng vội chạy lại hỏi: “Bác sĩ, không sao chứ ạ?”

“Không sao cái gì? Biết là có thai mà lại để bị ngã,đứa bé không còn nữa, phải ở lại viện để theo dõi tiếp” Ông bác sĩ mắng choThẩm Lãng một trận tối tăm mặt mũi.

“Cô ấy không sao chứ ạ? Lần trước cũng bị sảy thai nhưthế rồi.”

“Hả? Cậu nói linh tinh gì thế? Cô ấy có dấu hiệu nàochứng tỏ từng bị sảy thai trước đây đâu, đây là cái thai đầu tiên đấy!” Ông bácsĩ trợn mắt nhìn Thẩm Lãng rồi bước đi.

“Sao rồi?” Nhập viện cho bố xong, tôi chạy vội tới chỗThẩm Lãng. Anh ấy đang bần thần ngồi trên ghế, chẳng nói một câu nào.

“Cô ta lừa anh! Khốn kiếp thật, dám lừa anh!” ThẩmLãng khuỵu xuống khóc, tiếng khóc đau thương vang khắp hành lang bệnh viện.

13.

“Tiểu Ngư, đây là nhân sâm loại tốt đấy!” A Mông mangđến cho tôi một hộp nhân sâm, nhìn qua chẳng khác gì hình người.

“Ồ, loại này tốt lắm đó!” Cố Đại Hải bảo. Trông mấycây nhân sâm này giống như sắp thành tinh tới nơi rồi.

“Đương nhiên là em phải cho chị em của mình thứ tốtnhất rồi!” A Mông vô cùng đắc ý.

“Cảm ơn cậu nhé! Cố Đại Hải, hôm nay anh đi đi, emkhông đi đâu, mệt lắm!” Tôi phái Cố Đại Hải tới bệnh viện.

“Bọn mình tới chỗ Lâm Sở đi! Cậu ấy mới kiếm được chairượu ngon đấy, đến đó uống nhé!” Tôi đề nghị đi uống rượu. Mấy chuyện xảy ragần đây khiến tôi sắp phát điên rồi.

Chúng tôi đập cửa nhà Lâm Sở, cô ấy đang sắp xếp lạiđống quần áo của trẻ con.

“Nhiều thế này mặc làm sao hết?” A Mông lật ra, hỏi.

“Hết chứ, con mình ngày nào cũng phải mặc thay đổimà!” Mấy hôm nữa, Lâm Sở sẽ tiến hành thụ tinh nhân tạo, nếu thành công, cô ấycó thể trở thành một người mẹ rồi.

“Cậu vui lắm đúng không? Đã nghĩ ra cái tên nào hayhay chưa?” Tôi lấy một đĩa cánh vịt từ trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa hỏi.

“Nghĩ ra rồi. Lâm Mặc! Mặc Mặc!” Lâm Sở có vẻ rất vui.

“Được đấy, tên hay! Tên mình đặt lấy vẫn là hay nhất.Chẳng hiểu nổi ông bà già nhà chồng mình, đặt tên kiểu gì thế không biết!” AMông bực dọc.

“Thằng câm nhà họ Lý thì đúng là hết thuốc chữa rồi!”Tôi và Lâm Sở không hẹn mà đồng thanh thốt ra.

14.

Gần đây, Trần Lộ xảy ra chút chuyện. Hoàng lão mao nóilà đón vợ cả tới rồi nên không thể thường xuyên đến gặp cô ấy được, nhưng kỳthực, cô nàng mà lão ta đưa về là một em bồ nhí mới vô cùng xinh đẹp. Mấychuyện này là A Mông kể cho chúng tôi, cô ấy bắt gặp bọn họ khi đi dự một bữatiệc, tên Hoàng lão mao đó chắc định thay đổi khẩu vị.

“Cậu nói thật chứ?” Dạo này, Lâm Sở trở nên hiền từmột cách đang kỳ lạ, đối với ai cũng tốt, đến xem mấy bộ phim truyền hình cũngkhóc theo.

“Thừa lời, cậu nghĩ mình mù chắc?” A Mông vừa nói vừanhai khoai tây chiên làm vụn rơi đầy ra sàn nhà, nếu như trước đây, trông thấynhư vậy, chắc chắn Lâm Sở đã lập tức đạp A Mông ra ngoài rồi.

“Trần Lộ thật là xui xẻo. Còn Dương Siêu thì… “Tôichống cằm xem ti vi.

“Hử? Dương Siêu lại làm gì à?” A Mông vốn thích suyđoán lung tung.

“À… mình cũng không biết. Nhưng dạo này chẳng thấy cótin tức gì thì làm sao mà tốt được chứ?” May quá, suýt chút nữa tôi đã để lộ ramọi chuyện rồi. Nói cho người khác thì không sao, chứ tin này mà vào miệng củaA Mông thì chẳng khác gì quảng cáo trên truyền hình cho cả thế giới biết.

Dương Siêu đã từ bỏ việc đó rồi, còn gầy đi nữa, cóđêm tự nhiên còn gọi điện đến cho tôi, nói chuyện rất lâu khiến Cố Đại Hải chịukhông nổi, dù nhắm mắt nhưng vẫn nghe lén. Tôi vừa ngừng lại là lập tức anh ấygiả vờ ngáy rõ to, ha ha, ngáy cũng biết chọn lúc cơ đấy!

Dương Siêu khoe đã tự mình mở một công ty kinh doanhtrên mạng, chuyên bán ý tưởng, kiểu như lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho kháchhàng hoặc tổ chức sự kiện gì đó, xem ra cũng không tồi, trước đây, anh ấy đãlàm bên quảng cáo, về mấy chuyện này thì chẳng ai so bì được. Dương Siêu cũnglà một người có năng lực.

Nói chuyện một hồi lâu, Dương Siêu mới cúp máy, trướcđó còn không quên nói: “Chúc ngon miệng nhé!” Anh ấy tỏ ra rất vui mừng, cóđiều câu nói này chẳng khác nào ông chủ cửa hàng cơm cả.

15.

Cuối tuần, tôi tới gặp bác sĩ tâm lý, không ngờ lạigặp Bồi Bồi ở đó.

“Em chỉ muốn nói cho chị biết một tin thôi, chuyện AnNguyệt giả vờ mang thai đã bị lộ rồi, chẳng liên quan gì đến chị cả” Tôi rủTriệu Bồi tới quán cà phê gần đó nói chuyện. Chị ấy uống cà phê Blue Mountaingiống Ngụy Tử Lộ, còn tôi lúc nào cũng chỉ cà phê đen, ngày trước, khi đến quáncà phê, chúng tôi đã thể hiện những sở thích khác nhau rồi.

“Chị biết rồi. Cảm ơn em!” Dáng vẻ Triệu Bồi khi cầmly cà phê vừa nho nhã vừa đẹp mắt, có lẽ chị ấy thực sự hấp dẫn hơn tôi rấtnhiều.

“Cố Đại Hải nói với chị à?’ Tôi chợt nhớ ra việc xemtrộm điện thoại của Cố Đại Hải hôm trước.

“Em đừng hiểu lầm nhé, chị…” Chị ấy bỗng dưng đỏ mặt,ngại ngùng trà lời tôi.

“Chị nhầm rồi, đó là tự do của hai người. Em biết chịlà mối tình đầu của anh ấy, người ta thường bảo mối tình đầu vốn rất đẹp mà,thế nên em nói thẳng với chị nhé, em cũng chẳng bao giờ quên được Ngụy Tử Lộđâu!” Tôi cười. “Thực ra em gặp chị, một là để nói cho chị biết chuyện của chịdâu em – An Nguyệt, hai là muốn hỏi thăm bệnh tình của chị, em biết chuyện đólà do em…” Tôi nghịch cái cốc rỗng. “Thực ra, em đã không còn trách chị nữa.Còn về Ngụy Tử Lộ, em nợ anh ấy rất nhiều, hơn nữa… hình như Cố Đại Hải mớichính là người đàn ông dành cho em. Em đã bỏ qua tất cả rồi, chỉ là có một sốchuyện không thể quên ngay được thôi.”

“Cảm ơn em, chị thật lòng cảm ơn em!” Triệu Bồi nói,nước mắt không ngừng rơi.

“Chúng ta hãy làm quen lại với nhau nhé!” Tôi giơ tayra: “Chào chị! Em là Thẩm Ngư, vợ của Cố Đại Hải…”

Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, tôi thấy trong lònghết sức thoải mái, bác sĩ nói rất đúng, chỉ có bỏ qua mọi chuyện thì mới vui vẻđược.

16.

Hôm nay, Lâm Sở sẽ tiến hành thụ tinh nhân tạo, quangày hôm nay thôi, cô ấy đã là một người mẹ rồi. Lâm Sở tỏ ra rất lo lắng, cứliên tục uống nước.

“Uống đi, cứ uống đi, để sau này tè một cái là con rangay!” Tôi bảo rồi giật lấy cốc nước trên tay cô ấy. Lâm Sở có một tật là khi lolắng lại uống nước, lúc đi thi đại học suýt chút nữa thì tè cả ra quần, may màcô giáo thương tình dẫn cậu ấy đi vệ sinh.

Vừa thấy Lâm Sở bước ra, tôi vội hỏi: “Thế nào rồi?”Tôi đỡ lấy cô ấy, mặt Lâm Sở đã trắng bệch.

“Không sao, chỉ cần về nhà nằm nghỉ một chút là đượcthôi!” Lâm Sở đưa tay sờ lên bụng, giờ đây trong đó đã có một sinh linh bé nhỏ.

Khoảng một tuần sau đó, tôi nhận được một cú điệnthoại.

“A lô, cô Ngư hả? Ngộ là lão Hoàng a!” Một giọng nóilè nhè cất lên.

“Có chuyện gì vậy?” A Mông hỏi tôi khi cả hai vội vàngtới chỗ Trần Lộ.

“Chẳng biết nữa, nhưng mà chắc là nghiêm trọng lắm,nếu không Hoàng lão mao đó gọi cho mình làm gì chứ?” Tôi không ngừng giục AMông đi thật nhanh.

Khi chúng tôi tới căn biệt thự thì thực sự hốt hoảng:Trần Lộ đang ngồi trên một cái vali, tay cầm con dao thái rau, trông chẳng khácgì cảnh trong phim, đồ đạc tung tóe trên sàn.

“Ngộ cầu xin em đó, em bỏ dao xuống đi đã!” Hoàng lãomao đang quỳ dưới đất, mạch máu nổi hết trên mặt, cà vạt lệch sang một bên, đầubốn chẳng có mấy cọng tóc giờ đã rụng mất gần hết. Thật may vì Trần Lộ chưa làmgì quá đáng, chứ không, chắc lão ta đã xong đời rồi.

“Thế này là thế nào?” A Mông ngẩn người ra.

“Cậu hỏi tên khốn này đi!” Trần Lộ vẫn không bỏ daoxuống.

“Chết tiệt! Đúng là đồ khốn…” Giờ thì Trần Lộ đangngồi khoanh chân đếm tiền.

“Thôi đi, cậu còn muốn làm gì nữa? Đã kiếm được nămmươi vạn rồi đó!” Tôi bảo. Cuối cùng tôi cũng được gặp người yêu tiền hơn cảtôi.

“Năm mươi vạn gì mà năm mươi vạn? Nếu các cậu khôngđến ngăn cản thì mình đã đòi được một trăm vạn rồi, chỗ này chưa đủ công mìnhdiễn xuất như thế đâu!”

“Tiền công diễn xuất gì chứ?”

Bây giờ, Trần Lộ đã tinh khôn hơn rất nhiều, lại cònrất giỏi bày trò, diễn cả với chúng tôi nữa. Hoàng lão mao có nằm mơ cũng khôngngờ được rằng em bồ nhí mới của ông ta chính là do Trần Lộ bỏ tiền ra thuê, đểcô ấy tranh thủ kiếm một món hời lớn.

“Trần Lộ giờ ghê gớm thật!”

“Trời, mình biết cậu ấy như vậy từ lâu rồi, cậu ấykhông hiền lành gì đâu!” A Mông kể. “Có nhiềuchuyện cậu không biết đấy, một lần cậu ấy rủ mình đi chơi, sau đó, mình bị mấtmột hợp đồng, thì ra là có người cầm bảng báo giá thấp hơn tới công ty đối táccủa mình, cướp luôn vụ làm ăn đó.”

17.

Gia đình Cố Đại Hải dạo này cũng xảy ra chuyện. Nghenói Cố Trần Khuê yêu một ca sĩ, đầu tóc để kiểu rất nghệ sĩ, quần thì như sắptụt xuống đất đến nơi, lại còn hay làm mấy cái động tác kỳ quái nữa.

“Mẹ, bọn con nhớ mẹ quá!” Tôi cầm túi lớn túi nhỏ,bước vào nhà họ Cố. Phòng khách chật kín người, hình như là một cuộc tổng độngviên trong họ đây.

“Ồ, hai đứa về rôi đấy à? Ở nhà thêm vài hôm rồi mớiđược đi đấy nhé!” Mọi người đều rất nhiệt tình, người thì xách đồ, người thìnhường chỗ cho tôi.

Đến tối, trong nhà mới yên tĩnh lại, hình như tất cảđều đến vì cô em chồng tôi.

“Anh đừng nói nữa! Càng nghe càng chán!” Giọng Cố TiểuKhê vang ra từ trong phòng, hình như bắt đầu cãi nhau rồi.

“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi!” Cố Đại Hải cũng gân cổlên.

“Sao thế hả con?” Mẹ chồng tôi vô cùng nuông chiều congái nên giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Rửa mặt xong, tôi ra bàn trang điểm mát xa mặt. Cố ĐạiHải vẫn chưa hết bực, lúc nãy, Cố Tiểu Khê lôi chuyện ngày trước của anh ấy rađể nói, bảo rằng chính anh cũng “tiền trảm hậu tấu” khi cưới tôi.

“Anh thật không thể hiểu nổi, một thằng nhãi ranhchuyên hát ở mấy quán bar thì có gì hay ho cơ chứ?” Cuối cùng Cố Đại Hải cũngchịu ngồi yên trên giường.

“Biết sao được, em gái anh còn đang ở tuổi teen mà!”Tôi rút tờ giấy mềm ra lau mặt. “Này, thực ra em thấy nếu cậu ta ăn vận chỉnhtề một chút thì…”

“Thì sao? Đúng là một thằng lưu manh! Anh sẽ không baogiờ để người nhà anh liên quan đến loại người như hắn…” Anh ấy hung hùng hổ hổnói một thôi một hồi rồi mới giật mình quay lại. “Không! Không phải! Anh khôngnói em, em là… là… tốt mà” Tiếng anh ấy càng lúc càng nhỏ.

Gâu, gâu, gâu! Bội Bội cứ cào cào cánh cửa.

“Bội Bội, sao thế?” Tôi qua đó ôm lấy chú cún, để mặcCố Đại Hải ngồi im như phỗng trên giường.

“Em lo chó nó làm gì, đến giờ rồi, đi ngủ đi!” Anh ấyvội vàng nhảy xuống đất.

“Ơ?” Hình như có ai đó ở bên ngoài, cái bóng in trêncửa đứng im bất động. Mở cửa ra, tôi thấy mẹ Cố Đại Hải đang ngại ngùng đứng ởđấy.

“À, mẹ vào xem hai đứa thế nào thôi, có cần thêm chănnữa không? Phòng này hơi lạnh đấy” Mẹ anh ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắttôi nữa.

18.

Mẹ tôi rất yêu quý Bội Bội, nếu không phải vì cũngthích có nó ở bên cạnh thì tôi đã cho mẹ tôi luôn rồi, sau đó sẽ mua một chúchó to cao hung dũng. “Hai người họ sao rồi mẹ?” Tôi thì thầm hỏi, An Nguyệtđang nấu cơm trong bếp.

“Còn sao nữa? Cứ thế mà sống thôi, không gây sự là tốtrồi” Sắc mặt mẹ tôi lập tức tỏ ra khó chịu.

“Sao phải thế chứ?” Tôi nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lạivẫn thấy Thẩm Lãng thật thất đức, lần này chẳng phải đã làm cho An Nguyệt cóthai thật rồi sao? Đàn ông đúng là… ngay cả với người con gái mà mình không yêuthương gì cũng có thể lên giường được, loài sinh vật nàyđúng là kỳ quái.

“Bội Bội, ngoan nào!” Mẹ tôi đang cho con Bội Bội ănmì. Chú cún rất ngoan, cho gì nó cũng ăn, mà còn ăn rất ngon lành nữa.

“Mẹ à, nếu mà thích thì con để nó ở đây cho mẹ nuôiđấy!”

“Đừng, chó nhà con cơ mà!” Mẹ tôi cười, lâu lắm rồitôi mới thấy bà cười như thế này, dạo này, mẹ tôi toàn thở dài.

Mẹ tôi bảo lúc bón cho Bội Bội ăn, bà lại nhớ khichúng tôi còn nhỏ, Thẩm Lãng ngoan ngoãn nên cho gì ăn nấy, không bao giờ đòihỏi kêu ca; còn tôi thì đáng ghét hơn, chẳng chịu ăn gì cả, đồ ăn gì cũng phảichọn đi chọn lại, không ăn đồ thừa, không ăn những thứ người khác đã nếm, nhìnkhông thích ăn là không ăn, ngửi không thích cũng không ăn… Nghe mẹ nói xong,tôi chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ để chui xuống. Không ngờ tôi lại phiền phức đếnthế.

Bố mẹ tôi giờ cũng có tuổi rồi, họ bảo rằng những ngàytháng đó thật đáng nhớ biết bao. Hai người thường nói tại già rồi nên hay nhớlại những chuyện cũ. Tôi nghĩ mình nên đối xử với bố mẹ tốt hơn, chẳng phải vìđiều gì to tát cả mà vì những phiền phức mà tôi đã gây ra cho họ.

Lý Triển Bằng gọi điện thoại, mời tôi đi ăn rồi nhờtôi tìm cho cô bé diễn viên mà anh thuê một đạo diễn tốt, bảo tôi cố gắng giúpvì cô ấy thực sự muốn được đóng phim, mà người ta diễn kịch giúp anh ấy lâu nhưvậy rồi.

“Em đang tự hỏi tại sao bỗng dưng anh lại trượng nghĩanhư vậy? Chẳng giống với đồ lưu manh giả nhân giả nghĩa ngày trước gì cả!”

“Ôi, câu này thì anh không muốn nghe đâu, ai bảo làanh không trượng nghĩa chứ?” Lý Triển Bằng cười híp mắt, trông chẳng khác gìmột tên thái giám.

“Chết tiệt! Anh có bao giờ là người tử tế đâu!” Tôidựa lưng vào thành ghế. “Nói đi, có phải anh với con bé diễn viên kia phim giảtình thật rồi đúng không?”

“Vớ vẩn! Anh là người đã có gia đình rồi!” Lý Triển Bằnggân cổ lên cãi.

“Chẳng phải anh định ly hôn đấy sao?” Tôi được đả trêuđùa tiếp.

“Cái đó thì… Ôi giời, thôi, mau ăn đi! Suốt ngày trêuchọc người khác, em chưa thấy chán hả?” Anh ấybắt đầu cuống lên.

Bữa cơm hôm ấy khá náo nhiệt, khoảng nửa tiếng sau đó,Cố Đại Hải tới ăn cùng chúng tôi, lúc sau, Hứa Lâm Lâm cũng tới, đưa tài liệugì đó cho Lý Triển Bằng, chúng tôi bảo cô ấy ngồi ăn luôn. Lúc ăn, Hứa Lâm Lâmkhông ngừng cảm ơn tôi, đúng là một cô bé khiến người khác phải quý mến, hếtsức dịu dàng, dễ thương. A Mông thì việc gì cũng mang bạo lực ra giải quyết. Ởnhà họ, so về thực lực hay võ lực, Lý Triển Bằng đều chịu thua A Mông một bậc.

“A lô, tổng giám đốc Triệu phải không ạ? Ôi, ông đãquên tôi rồi sao?” Cố Đại Hải cười tươi như hoa khi gọi điện thoại.

“Cố Đại Hải nhà em bận rộn quá nhỉ? Cậu ấy đúng làgiòi thật, lao vào kiếm tiền để em tiêu!” Lý Triển Bằng nháy mắt nhìn tôi.

“Xì! Suốt ngày chỉ lo làm ăn. Thế nào cũng có ngày emvứt ngay cái điện thoại ra ngoài bãi rác!” Tôi đang bóc tôm, ngón tay dính đầymỡ.

“Cái này thì không nên đâu! Đừng có vì một phút nôngnổi mà hủy hoại tiền tài cả đời chứ!”

“Nông nổi cái đầu anh ấy!” Tôi vớ ngay một con tôm totướng phi qua chỗ Lý Triển Bằng, bộ vest mới tinh của anh ấy bị tôi làm chodính đầy dầu mỡ.

Cộc cộc cộc… Từ ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gótgõ xuống sàn.

“Chết rồi!” Cố Đại Hải bám chặt lấy cạnh bàn. “Lữ…Tiểu Mông! Anh vừa gặp cô ấy ngoài sảnh, cô ấy bảo đang tìm em đấy.”

Cố Đại Hải chưa nói dứt câu thì chúng tôi nghe thấy giọngA Mông nói chuyện điện thoại ở bên ngoài nhà hàng vọng vào. Nếu không có cúđiện thoại đó cản trở, chắc cô ấy đã kịp xông vào đây rồi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lý Triển Bằng losợ, cứ giật giật cái cà vạt trên cổ.

“Sao mà phải lo lắng thế?” Tôi bảo rồi mở hé cửa sổphòng ăn. Phía sau nhà hàng này có một con hẻm nhỏ. “Nhày qua cửa sổ đi! Maulên!” Tôi nhấc vội cái cặp của Lý Triển Bằng, vứt ra ngoài.

“Được! Được!” Lý Triển Bằng cũng vội vàng kéo Hứa LâmLâm đứng dậy.

“Tổng giám đốc Lý, tôi…” Hôm nay, Hứa Lâm Lâm mặc mộtbộ váy bó, không thể nhấc chân lên cao được.

“Phải lo cứu mạng mình trước đã! Lát nữa tôi sẽ muacho cô bộ đồ mới!” Lý Triển Bằng chẳng sợ trời sợ đất gì, tóm ngay lấy váy HứaLâm Lâm, kéo một phát rách toạc luôn.

“Này, hai vợ chồng sung sướng thật đấy nhỉ” A Mônghung hổ đẩy cửa vào chẳng thèm khách sáo gõ cửa gì nữa.

19.

Mới đó mà đã một tháng kể từ lúc Lâm Sở làm thụ tinhnhân tạo, mọi chuyện vẫn ổn nên mọi người rủ nhau tới chúc mừng cô ấy.

Thời gian trôi qua nhanh thật! Chẳng bao lâu nữa, sẽcó một đứa trẻ ra đời. A Mông vui mừng hớn hở, cô ấy chỉ mong Lâm Sở sẽ sinhmột bé gái rồi coi nó như một đứa con dâu gả khoán, nuôi từ bé luôn. Thế nhưng,sau khi tôi kể cho cô ấy nghe chuyện của ông anh Thẩm Lãng với An Nguyệt thì côấy đã bỏ ngay ý định xấu xa đó.

Tôi thấy Lâm Sở không được vui lắm, liền hỏi: “Cậu saothế?”

“Không sao, chỉ là mình rất muốn về quê”. Cô ấy ngắmnhững vì sao ngoài cửa sổ rồi đưa tay lên xoa bụng. “Sau này, chắc mình chẳngthể về được nữa rồi…”

Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy buồn. “Không sao đâu,khi cậu sinh em bé xong, lúc nào muốn về quê thì gửi bọn mình trông giúp đượcmà”.

“Về quê với mình nhé!” Mắt Lâm Sở đã long lanh nước.

“Vợ yêu, đi đường em phải cẩn thận, không được gặp gìăn nấy đâu đấy!” Cố Đại Hải luôn miệng nhắc nhở tôi, xem ra còn phiền hà hơn cảmẹ tôi nữa.

“Em biết rồi mà!” Tôi không chịu nổi, phải quát tướnglên. “Sao anh chưa gì đã như ông già thế hả?”

“Không phải, tại anh lo cho em thôi”. Thấy Cố Đại Hảihạ giọng, tôi mới nhận ra mình ghê gớm quá. “Thôi, mọi người về đi!” Tôi ngóđầu ra khỏi cửa xe, bảo.

Cả Cố Đại Hải, Trần Lộ, A Mông, Lý Triển Bằng, DươngSiêu và Thẩm Lãng đều đang đứng bên ngoài, vẫy tay chào chúng tôi. Tuy Nhiêntôi lại thấy lo lắng, linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, thực sự không yêntâm chút nào.

Nếu biết trước lần này, chúng tôi sẽ gặp những thayđổi lớn như vậy thì có lẽ tôi và Lâm Sở sẽ không đi nữa…

Nhà Lâm Sở ở ngôi làng xa nhất phía Đông Bắc, nơi đâyvẫn còn giữ nguyên nếp sống thuần nông. Người Đông Bắc nhiệt tình, hay nóithẳng nói thật. Tôi thực sự mong mình có thể sống cả đời ở đây vì như thế sẽchẳng phải bon chen, lo lắng gì, cuộc sống rất thuần khiết, nhẹ nhàng, giốngnhư là nước vậy.

“Tiểu Sở, sao con về nhà mà không báo trước cho mẹ mộttiếng?” Mẹ cô ấy vửa trách vừa cầm túi giúp chúng tôi. Trông bác ấy còn rấtkhỏe mạnh, ngày trước, có lần tôi đã nghe Lâm Sở kể là ở làng cô ấy, bất kể giàtrẻ gái trai, ai cũng phải xuống đồng làm ruộng, trừ khi già quá không bước nổihoặc là người chết thì mới không làm thôi.

“Bác ơi, bác không phải làm đâu, bác cứ để kể bọncon!” Tôi vội vàng giành lấy ấm trà.

“Ôi, Tiểu Ngư đúng là ngoan ngoãn nhất! Tiếc là con đãcưới rồi, chứ không, thế nào bác cũng giới thiệu cho con một người chồng tốt!”Mẹ Lâm Sở rất quý tôi, mấy lần muốn nhận tôi làm con nuôi rồi.

“Mẹ, mẹ nói gì thế, chồng của Tiểu Ngư tuyệt vời lắmđấy!” Lâm Sở vừa cười vừa nhấc ấm trà lên rót nước.

20.

Dạo này, trào lưu các ông chồng có bồ nhí ở bên ngoàicàng lúc càng thịnh nên để đề phòng Cố Đại Hải, thỉnh thoảng tôi phải gọi điệnthoại về nhà kiểm tra. Một lúc lâu sau, anh ấy mới nhấc máy, làm tôi suýt nữathì tắt điện thoại trước.

“Anh đang ở cùng bồ đấy hả? Đã mặc quần chưa thế?”Nghe thấy cả tiếng anh ấy thở gấp gáp, tôi gắt.

“Vừa mặc rồi” Anh ấy bực mình bảo. Tự nhiên tôi thấytóc mình dựng ngược cả lên, cái này gọi là tức quá đây mà.

“Ồ, giỏi nhỉ? Thế bồ của anh thì sao?” Tôi nén giậnlại, hỏi.

“Đang ở ngoài ban công, anh vừa nhốt vào trong lồngrồi…” Anh ấy đắc ý cười phá lên, chẳng khác gì con gà mái mẹ, người nào khôngbiết lại còn tưởng anh ấy không biết bị trúng độc rồi cũng nên.

“Hả?”

“Bồ của anh tên là Bội Bội, anh mới tắm cho nó xong,bị ướt hết cả người, còn bị nó cắn cho một phát nữa.”

“Đáng đời! Giá nó cắn chết anh luôn đi có phải tốt hơnkhông! Đồ lưu manh, lại còn tắm chung nữa!” Tôi cười đau cả bụng.

Mấy ngày liền, tôi với Lâm Sở cứ phải “diễn kịch” chomọi người xem, tôi còn giả vờ khuyên cô ấy kết hôn đi, làm cô ấy tức đến tímtái cả mặt.

Nửa đêm hôm đó, tôi bị cuộc điện thoại của A Mông làmcho tỉnh giấc. “Mình sẽ giết con hồ ly tinh đó!” A Mông khóc ầm ĩ trong điệnthoại.

“Bĩnh tĩnh đã nào! Cậu nói từ từ thôi!” Tôi bảo.

Nghe A Mông nức nở một hồi, tôi mới hiểu đầu đuôi câuchuyện. Lý Triển Bằng và cô diễn viên kia đã lên giường với nhau. Lý Triển Bằngmuốn giúp cô ta trở thành diễn viên nổi tiếng để đền bù thiệt hại nên mới tớitìm tôi, nhưng cô diễn viên này cũng chẳng vừa, mấy hôm trước tới tận cửa nhàđể tìm A Mông. Chẳng biết cô ta có nhắc đến chuyện lần trước ăn cơm cùng vợchồng tôi với A Mông không nữa, cô ta mà nói, chắc tôi có nhảy xuống song HoàngHà cũng không rửa hết tội mất.

“Đi cẩn thận nhé!” Lâm Sở bảo. Cố Đại Hải lái xe tớiđón tôi về, Lâm Sở đứng ở cổng làng tiễn chúng tôi.

21.

Đường đi rất vắng vẻ, tôi và Cố Đại Hải vừa lái xe vừađùa với nhau, đúng lúc ra đến đường cao tốc Kinh Thạch thì bất ngờ tông vào mộtchiếc xe con khác.

Tôi ngồi trong xe, day day thái dương, cú va đập đókhiến cho trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, đó là một gươngmặt phụ nữ rất quen nhưng tôi lại không thể nhớ rõ.

“Em không sao chứ?”

“Sao cơ ạ? À, không sao đâu” Tôi bảo. Nhưng Cố Đại Hảivẫn hết sức lo lắng.

Hôm sau, tôi đến tìm Lý Triển Bằng. Anh ấy gầy đinhiều, chẳng biết là vì lo sợphải ly hôn hay là do mong ly hôn mà không được.Anh ấy đau khổ kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Hôm đó là buổi kỷ niệm thường niên của công ty LýTriển Bằng, vốn dĩ là một ngày tốt lành. Trùng hợp thế nào mà ai cũng có đôi cócặp cả, chỉ còn thừa ra Lý Triển Bằng và Hứa Lâm Lâm. Không thể phủ nhận rằngLý Triển Bằng là người rất cảm tính, hôm ấy, anh chàng uống khá nhiều rượu, tớikhi buổi tiệc kết thúc thì cũng chân đăm đá chân chiêu rồi. Mọi người đều sợphiền phức nên đi hết cả, chỉ còn mỗi Hứa Lâm Lâm ở lại hầu hạ tên say rượunày. Người ta vốn liễu yếu đào tơ như thế nên đành phải đưa giám đốc họ Lý vàokhách sạn gần đó.

Những việc sau đó anh ấy không kể lại rõ ràng nên cũngchẳng biết là Lý Triển Bằng ăn hiếp Hứa Lâm Lâm hay Hứa Lâm Lâm ăn hiếp anh ấynữa.

22.

Mấy ngày sau, A Mông quyết định tới nhà chúng tôi ở vìLý Triển Bằng ngày nào cũng đến nhà tìm cô ấy.

Nhưng việc cô ấy đến đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộcsống bình thường của tôi và Cố Đại hải. “Chồng yêu, ngoan nào! Anh ra ngủ ngoàighế sô pha đi, mấy hôm nữa, em sẽ bảo cô ấy đi mà!” Tôi xoa xoa cái bụng bự vìbia của Cố Đại Hải.

“Còn lâu! Anh không ngủ bên ngoài đâu! Đã mấy hôm anhkhông gặp em rồi đấy!” Anh ấy ôm chặt lấy eo tôi.

“Ngoan nào! A Mông đang ở đây đấy! Nhỡ để cô ấy thấythì ngại lắm” Tôi gỡ tay Cố Đại Hải ra rồi đưa chăn gối cho anh ấy.

Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bầu không khí thuận hòatrong nhà nhưng cuối cũng vẫn xảy ra chuyện. Giờ thì tôi đã thấu hiểu nỗi khổcủa Lý Triển Bằng khi phải đứng giữa mẹ anh ấy và A Mông, anh ấy không thể nàođắc tội với cả hai mà đương nhiên cũng chẳng muốn đắc tội với ai cả. Nhưng haingười kia thì không nghĩ như vậy, ai cũng cố gắng lôi kéo bằng được Triển Bằngvề phía mình, coi anh ấy chẳng khác gì đứa trẻ con.

“Tiểu Ngư, mình làm phiền cậu nhiều lắm phải không?” AMông nhìn tôi, dạo này, mắt cô ấy lúc nào cũng sưng húp.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy bật ra làm cả hai chúng tôi giậtmình. Cố Đại Hải cầm chai bia lảo đảo bước vào.

“Cố Đại Hải, anh giỏi nhỉ? Đưa bia đây cho em!” Tôibực mình, quát. Anh ấy làm tôi mất mặt quá!

“Không đưa! Tại sao anh lại phải nghe lời em chứ?” CốĐại Hải mặt mũi đó gay, cãi lại tôi. Từ trước đến nay, anh ấy chưa dám cãi tôinhư vậy bao giờ.

“Anh muốn chết hả? Tôi giơ tay, tát anh ấy một cái.

“Tiểu Ngư!” A Mông ngăn tôi lại.

“Tại cô! Tất cả là tại cô hết! Đây là nhà tôi! Cô ởđây làm gì hả? Mau biến ngay đi!” Cố Đại Hải kéo tay A Mông rồi đẩy cô ấy rangoài.

“Đồ khốn! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh mà dám đuổicô ấy đi thì anh chết với tôi” Tôi xông lên, giật lấy chai bia trên tay Cố ĐạiHải. Hai chúng tôi giằng co nhau.

“Đừng! Đều là lỗi của mình! Mình đi, mình đi… Đừngđánh nữa!” A Mông cũng lao vào, kéo tôi ra. Cả ba người cứ kéo kéo đẩy đẩy lẫnnhau, sau đó chỉ nghe “bụp” một tiếng, tôi cảm thấy đau nhói, miệng bỗng có vịlợ lợ…

Một mình tôi bước đi trên đường, đau rát cả mặt, có lẽvừa rồi, tôi đã bị ai đó đánh trúng.

Nghĩ lại, tôi vốn không thể tưởng tượng được rằng CốĐại Hải lại dám ra tay đánh tôi nên lúc đó, tôi mới ngây người ra… “Cố Đại Hải,anh là đồ khốn nạn!” Tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao ra ngoài đường cái. Tôichẳng mang theo gì cả. Xem ra bây giờ, tôi sẽ phải tự mình đi bộ về nhà bố mẹrồi. Tôi ngẩng mặt nhìn lên trời, những vì sao đang thi nhau lấp lánh, còn sánghơn tất cả những ngôi sao lúc tôi ôm Bội Bội ra ban công ngắm nhìn.

“Sao em lại ở đây?” Một chiếc xe dừng lại.

“Sao lại là anh?” Tôi hết sức ngạc nhiên.

Ngụy Tử Lộ xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi đột nhiênkhông biết phải làm gì nữa, chỉ nhớ lại như in mùa đông năm đó, trời cũng lạnhthế này, cũng vào khoảng thời gian cuối ngày như bây giờ, Ngụy Tử Lộ đã tìmthấy tôi. Cũng không hiểu sao mà chỉ có anh ấy mới tìm được tôi.

Đấy là năm mà tôi nghịch ngợm nhất. Tôi với mẹ hồi ấygiống như nước với lửa vậy. Chẳng còn nhớ rõ lần ấy là vì lý do gì mà tôi và mẹđã cãi nhau một trận rất lớn rồi tôi bỏ nhà đi, vừa đi vừa khóc, cuối cùngchẳng biết mình đang ở đâu nữa. Trên người tôi không có một đồng, lại còn gặpphải mấy tên lưu manh. Khi đó, Ngụy Tử Lộ đã xuất hiện trước mặt tôi như một vịcứu tinh. Anh ấy bị đám lưu manh đánh cho một trận nhừ tử, đầu chảy đầy máunhững vẫn cố sống cố chết bảo vệ tôi…

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư! Em sao thế?’ Ngụy Tử Lộ lo lắnggọi tên tôi. Mắt tôi đột nhiên hoa lên rồi tôi chẳng còn biết gì nữa.

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã ở trong một kháchsạn.Ngụy Tử Lộ đang ngủ gục ở cạnh giường, tay anh ấy vẫn nắm lấy bàn tay tôi.

“Em tỉnh rồi à?” Tôi mới hơi động đậy, anh ấy đã tỉnh,có vẻ vui mừng hỏi tôi.

“Đây là đâu?”

“À, anh xin lỗi! Anh thấy em bị ngất khi đi trên đườngnên chỉ đưa được em vào khách sạn này thôi” Ngụy Tử Lộ ngại ngùng cúi đầu.

“Em phải về nhà đây” Tôi nghĩ một chút rồi đứng dậy,chuẩn bị rời khỏi đó.

“Để anh đưa em đi! Hình như em chẳng mang theo gì cả”Ngụy Tử Lộ bảo. Anh ấy vốn nổi tiếng cẩn thận, trước đây, đi học cần mang sáchgì hay lúc thi phải có tài liệu gì, anh ấy đều âm thầm đưa cho chúng tôi.

Về tới nhà bố mẹ mình, tôi cảm ơn Ngụy Tử Lộ rồi quayngười bước vào thang máy, đến trước cửa nhà thì gặp Cố Đại Hải.

“Anh đến đây làm gì?” Tôi lạnh lùng nhìn Cố Đại Hải.

“Anh… Vợ của anh à, là do anh đã uống nhiều quá, xinlỗi em!” Cố Đại Hải nhìn tôi, ánh mắt anh ấy có vẻ hối lỗi.

“Có lẽ tôi đã sai lầm ngay từ đầu, tôi không nên kếthôn với anh mới đúng” Tôi cảm thấy mắt mình ráo hoảnh, xem ra tôi không thểkhóc nổi nữa rồi.

“Không! Không! Em à, là anh đã sai! Anh xin lỗi emmà!” Cố Đại Hải đột nhiên ôm chầm lấy tôi mà khóc ầm ĩ như một đứa trẻ.

23.

“Tiểu Ngư à, hay con về nhà đi!” Mẹ tôi bảo. Từ lúcđuổi Cố Đại Hải về, tôi cứ ở mãi nhà bố mẹ, đến hôm nay đã được một tuần rồi.

“Con nghe mẹ đi!” Mẹ đỡ tôi dậy. “Mẹ biết con đã chịunhiều ấm ức, ở nhà, bố mẹ còn chưa nỡ đánh con lấy một cái, nhưng có phải làcon không sai đâu!”

“Con không nói là con không sai, nhưng anh ta cũngkhông nên đánh con như thế!” Tôi ôm lấy mẹ, gần đây mẹ tôi hơi phát tướng, bụngđã thêm mấy ngấn rồi, mấy hôm trước tôi còn cười, bảo mẹ nhìn giống quả táotàu, bây giờ mới thấy ôm mẹ thế này rất dễ chịu.

“Con không còn là trẻ con nữa! Trong nhà không phảichỉ có mình con mà còn có cả Cố Đại Hải, con mời bạn bè đến nhà thì không saonhưng phải có chừng mực một chút! Cố Đại Hải cũng phải sống cuộc sống của nónữa, đúng không nào?” Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi như những lúc dỗ tôi ngủ hồi nhỏ.

“Nhưng giờ con đã về đây rồi, mẹ bảo con làm sao quaylại được chứ?” Tôi nằm trong lòng mẹ y như Bội Bội hay nằm trong lòng tôi vậy.

“Ngốc nào, chỉ cần tìm lý do là được chứ gì?”

“A lo, Đại Hải hả? Là mẹ đây!” Tôi cùng mẹ ra ngoàiphòng khách. Tôi ngồi bên cạnh, nghe mẹ nói chuyện điện thoại.

“Thực ra việc này bố mẹ cũng không muốn can dự vào,nhưng mà con làm vậy là không đúng, Tiểu Ngư vốn được nuông chiều từ bé, chưaai dám động vào nó, vậy mà con lại…”

“Vâng, vâng! Tất cả là do con sai ạ! Mẹ, mẹ khuyênTiểu Ngư giúp con với, con đã sai rồi”. Tôi nghe anh ấy cố gắng giải thích màkhông nhịn nổi cười. Đáng đời! Lẽ ra mẹ tôi phải dọa anh sợ chết luôn mới đúng!

“Con biết thế là được rồi!” Mẹ ra hiệu cho tôi khôngđược làm ồn. “Thế này đi, hôm nay con hãy tới đón Tiểu Ngư về nhà, hai vợ chồngtrẻ cãi nhau thì có gì đâu mà phải làm to chuyện chứ?”

Tôi vừa về đến nhà, Bội Bội đã nhảy ngay lên lòng tôinằm. Nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

“Em xem, Bội Bội nhớ em nên đã gầy đi rồi đấy!” Cố ĐạiHải vuốt ve Bội Bội.

“A Mông đâu?” Tôi giả bộ không quan tâm, hỏi anh ấy.

“Cô ấy được Lý Triển Bằng tới đón đi rồi. Thật mà, anhrất cung kính tiễn cô ấy chứ không dám làm gì thất lễ đâu, trước lúc đi, cô ấycòn cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt đấy!” Cố Đại Hải bắt chước lại điệu bộcủa A Mông cho tôi xem.

24.

“Tiểu Ngư! Em có hàng chuyển phát nhanh đấy!” Anh Trầnhớt hải chạy vào bảo tôi.

Vừa ra tới cửa, tôi đã hiểu tại sao mọi người lại xônxao đến thế. Trước cửa có một chú hề, trên tay còn cầm một bó hoa tươi và cáitúi gì đó nữa.

“Chị Tiểu Ngư phải không ạ?” Chú hề đó cất giọng hỏitôi.

“Ơ… vâng” Tôi ngạc nhiên trả lời.

“Tốt quá!” Chú hề đưa cho tôi bó hoa và cái túi, sauđó rút từ trong cặp ra một mảnh card nhỏ, đọc to: “Sau đây mà món quà mà quýngài Cố Đại Hải tặng chị… Vợ yêu, vợ yêu, anh yêu em, a di đà Phật, cầu chúccho em…”

“Tiểu Ngư à, chồng cậu vui thật đấy nhỉ!”

“Tiểu Ngư, hay đấy, có khi sau này anh cũng sẽ làm nhưthế với vợ anh.”

“Chúc mừng chị Tiểu Ngư nhé, ấn tượng thật đấy!”

Trên đường về, có rất nhiều người chào hỏi tôi, hạitôi suýt chút nữa phải che mặt lại mà đi.

“Này, Cố Đại Hải, anh làm em xấu hổ lắm đó, biết khônghả?” Tôi bào khi nghe điện thoại của Cố Đại Hải rồi mở chiếc túi anh ấy nhờ chúhề đem đến tặng, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương 1,5 cara kiểu mới nhất,mà số lượng bán ra có hạn, đúng 999 chiếc.

“He he, thấy anh giỏi không? Nếu không bận họp thì anhđã tự mình tới đó để tặng em rồi.” Anh ấy còn sung sướng cười “he he” trongđiện thoại nữa chứ.

“Sao tự nhiên anh lại nghĩ tới việc mua nhẫn thế?”

“Coi như anh cưới em thêm một lần nữa, đương nhiên làphải chuẩn bị thật chu đáo rồi” Giọng anh ấy có vẻ rất vui mừng.

“Gì cơ, cưới lần nữa sao? Hay là chúng ta yêu nhau lạinhỉ? Em sẽ kiếm thêm một tình địch để tranh giành anh, em cũng muốn thưởng thứcmùi vị bị người khác tranh cướp một chút” Tôi đã tưởng tưởng ra khuôn mặt đắc ýcủa Cố Đại Hải rồi.

“Cái gì? Ôi chà…” Cố Đại Hải vẫn chưa nói hết câu thìtôi đã nghe “bốp” một cái, rồi tiếng cô thư ký kêu ầm lên trong điện thoại.

“A lô? A lô? Sao thê?” Tôi lo lắng, hét lên.

“A lô, chị dâu à, Tổng giám đốc Cố bị ngã khỏi ghếrồi…” Cô em thư ký chắc phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng lắm mới dám nghe điệnthoại của tôi.

Đúng thật là…! Những người đen đủi thì mới chạm vàonước đá là đã bị buốt răng ngay rồi, Cố Đại Hải ngã chút xíu thôi đã phải đưavào bệnh viện vì bị rạn xương, lại rạn đúng đốt xương cụt nữa chứ. Giờ anh ấychỉ có thể từ từ ngồi xuống, sau đó quay người sang một bên thôi.

Mẹ của Cố Đại Hải vội vàng đến bệnh viện, liên tục kêuca khiến tôi thấy hơi khó chịu, người không biết lại tưởng chồng tôi bị tàn phếthật.

“Tiểu Ngư à, lần sau con phải cẩn thận hơn nhé, conxem, lần này chồng con bị ngã suýt chút nữa thành tàn phế rồi đấy!” Mẹ Cố ĐạiHải đang lo lắng xoa lưng cho cậu con trai yêu quý, không quên nhắc nhở tôi.

“Vâng ạ, con biết rồi” Tôi vừa nói vừa sửa lại ga trảigiường, thật sự muốn đấm cho cái bụng bia của Cố Đại Hải một phát. Cái gì màsuýt nữa thì tàn phế? Chẳng qua chỉ bị thương tí tẹo thôi chứ có gì to tát đâu,có khi là vị con trai của mẹ bị thiếu can xi đấy chứ!

Phải mất một lúc lâu, tôi mới thuyết phục được mẹchồng về nhà. Bà ấy có vẻ hài lòng, còn tôi thì đau khổ khôn nguôi. Dường nhưcâu nào của mẹ chồng cũng đang ám chỉ tôi vậy, rõ ràng là có ý đổ lỗi cho tôikhông lo cho Đại Hải tử tế, lại còn dặn dò tôi phải nghỉ làm mấy ngày để ở nhàchăm sóc anh ấy nữa.

“Em xem này, thâm tím hết rồi!” Nhìn thấy tôi bướcvào, Cố Đại Hải lại bắt đầu giả vờ đau.

“Đáng đời anh!” Tôi còn bồi thêm một cái tát nhẹ vàođầu anh ấy nữa.

“Em làm gì vậy? Mẹ anh cũng chỉ nói có mấy câu thôimà!” Cố Đại Hải tỏ ra ấm ức.

“Đồ khốn! Mẹ anh bắt em xin nghỉ ở nhà chăm sóc anhđấy, suýt nữa còn bảo em thôi việc luôn cho xong!” Tôi giũ mạnh cái khăn lôngđang đặt trên gối. “Em nói cho anh biết nhé, muốn em xin nghỉ chỉ có một trườnghợp thôi, nghỉ để lo tang lễ cho anh!”

25.

Tự nhiên nhớ ra là lâu lắm rồi mình không tới thăm AMông, thế nên ngay sau khi ở bệnh viện ra, tôi liền đi tới nhà cô ấy.

A Mông cứ lấm la lấm lét nhìn tôi.

“Cậu sao thế? Điên à?” Tôi chỉ muốn cởi giày ra, phicho cô ấy một phát.

“Mình sợ cậu trách mình. Nếu không phải tại mình thìcậu và Cố Đại Hải đã không cãi nhau rồi”. A Mông giải thích. Tôi đến chết mất.Hóa ra cô ấy tỏ vẻ kỳ lạ như thế là vì chuyện này.

Sau hôm đó, hễ có thời gian rảnh là tôi lại rủ A Môngđi chơi. Cô ấy bảo phải đi tiêu tiền, mua sắm để lấy lại cân bằng. A Mông làngười như vậy đấy, cứ không vui là lại muốn tiêu tiền đề tìm chút an ủi, đã thếcòn rất thích mời người khác tham gia các buổi tiệc đứng nữa.

A Mông đang chăm chú ăn kem, nãy giờ cô ấy đã ăn hếthai hộp rồi. “Dạo này Lý Triển Bằng có tới tìm cậu không?”

“Tìm mình để mình cho chết hả?” Đang ở cùng A Mông nhưthế này thì có điên mớ dám gặp anh ta. Tôi đâu có ngốc chứ!

“À, không có gì, mình chỉ hỏi thế thôi mà” A Mông cóvẻ không để tâm

Sau này, tôi mới biết, thì ra Lý Triển Bằng đã mấttích được hơn một tuần rồi. Trong lòng A Mông đương nhiên cảm thấy rất khóchịu. Cũng phải thôi, cô ấy đã quen được Lý Triển Bằng cung phụng như bà chủrồi, tự nhiên mấy hôm nay lại chẳng thấy anh ta đâu cả. Thực ra, cả hai ngườihọ đều rất ấu trĩ, ngay cả việc kết hôn cũng giống như mấy đứa trẻ con chơi đồhàng với nhau, nếu không phải vì đứa con thì họ đã ly hôn cả chục lần rồi táihôn cả chục lần, số giấy đăng ký kết hôn chắc sẽ xếp được cả một tập dày.

“Tôi lấy cái này, còn cái này không cần trả tiền lạiđâu” Giọng nói vang lên từ phía chiếc bàn đằng sau, chúng tôi nghe giống hệtgiọng Trần Lộ. Ban đầu, tôi còn nghĩ là không phải cô ấy, nhưng sau đó ngẫmlại, giờ Trần Lộ đã khác xưa lắm rồi, cũng đã học được cách đại gia tiêu tiềnnhư nước. Nghĩ vậy, tôi quay đầu lại thì nhận ra người đi cùng Trần Lộ là HứaLâm Lâm. Bọn họ vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vàng quay người đi mất.

26.

Lâm Sở mang bầu tới tháng thứ năm thì quay lại thànhphố, nếu cứ ở quê thì chẳng mấy chốc, cái bụng cô ấy sẽ lộ ra mất.

“Cố Đại Hải đâu rồi?” Lâm Sở ngó nghiêng một hồi, chắctưởng vợ chồng tôi cùng tới đón cô ấy.

“Anh ấy đang nằm viện, bị rạn xương cụt” tôi bảo.Nhắc tới chuyện này, tôi lại thấy buồn cười.

Tối đó, mấy người chúng tôi tụ tập ăn cơm ở nhà LâmSở. A Mông vẫn chưa đến, bọn tôi cũng không định đợi cậu ấy, đoán chắc lại tắcđường thôi. Dạo này, tình hình giao thông ở Bắc Kinh khiến cho ai cũng chánngán, không tắc chết con nhà người ta thì không chịu thôi.

“Để mình nói cho các cậu biết, đấy là các cậu khôngnhìn thấy gương mặt mẹ của Cố Đại Hải lúc đó, mặt bà ấy kéo dài tới tận đấtấy!”. Tôi kể lại chuyện Cố Đại Hải phải vào viện cho mọi người nghe.

“Thế ở đó thì Cố Đại Hải ăn gì? Nghe bảo cơm trongbệnh viện khó ăn lắm” Lâm Sở hỏi. Từ ngày mang bầu, cô ấy trở nên rất biết quantâm tới người khác.

“Ăn gì mà ăn! Mình còn chưa được ăn uống tử đây này!Nói thế thôi chứ mẹ chồng mình đã nấu mấy bát canh sườn đưa đến cho anh ấy rồi,mình còn gọi nhà hàng mang thêm vài món nữa. Mình thật sự không thể chịu nổimón canh sườn mà mẹ anh ấy nấu, canh sườn kiểu gì mà chả có tí cái nào, ít nhấtcũng phải cho một ít thịt vào chứ! Chẳng biết có phải vì mẹ Cố Đại Hải sợ mìnhăn vụng của anh ấy không nữa.”

“Chứ không phải là cậu muốn ăn…” Lâm Sở chưa nói hếtcâu thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm một cái.

“Cậu cút ngay cho mình! Đừng để mình nhìn thấy mặt cậunữa!” A Mông giận dữ xông đến, chỉ tay vào mặt Trần Lộ.

“Hừ!” Trần Lộ nhếch mép rồi xách túi đứng dậy. “Đi thìđi, có sao đâu chứ, dục vọng thì khó mà tránh được.”

“Đồ khốn!” A Mông không kiềm chế nổi, tát Trần Lộ mộtcái.

“Cậu làm gì thế hả?” Tôi và Lâm Sở vội vàng lao tới.

“Ối!” Trong cơn hỗn loạn, không hiểu ai đã đạp phảichân Lâm Sở làm cô ấy đau đớn hét lên, ôm lấy bụng, ngã ra đất.

“Cậu ấy đang có bầu đấy!” Tôi tức giận tát cho A Môngvà Trần Lộ mỗi người một phát.

27.

“Không sao chứ? Không sao chứ hả?” Dương Siêu ngheđiện thoại xong liền vội vàng chạy tới bệnh viện, tỏ ra hết sức lo lắng. Tất cảchúng tôi đang đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn trên cửa vẫn sáng. Tôiđã từng gặp cảnh tượng này trong một giấc mộng, cái đèn đó sáng càng lâu thìtôi càng cảm thấy bất an. Sao lần này nó cứ sáng trưng mãi như thế chứ?

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Một vị bác sĩ từtrong phòng vội vàng bước ra.

“Tôi ạ! Tôi đã được cô ấy ủy quyền!” Tôi đẩy mọi ngườira rồi bước lên phía trước. Từ lúc mới mang bầu, Lâm Sở đã lập một tờ cam kết,sau này lỡ xảy ra chuyện gì thì mọi việc liên quan tới cô ấy sẽ giao cho tôiquyết định.

“Bây giờ giữ mẹ hay giữ con đây?’ Bác sĩ lạnh lùnghỏi.

“Không thể cứu cả hai sao ạ?” Tôi bám lấy áo bác sĩ.

“Không được! Mau quyết định nhanh lên, trong đó vẫncòn đang phẫu thuật đấy!” Nhìn vẻ mặt bác sĩ, tôi biết chị ấy không nói đùachút nào.

“Giữ mẹ, giữ mẹ ạ! Sau này có thể nhận con nuôi mà!” CốĐại Hải đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Câu nói của anh ấy giống như mộtluồng ánh sáng dẫn lối cho tôi ở cuối con đường mịt mù, tối tăm.

“Cứu mẹ ạ!” Tôi gật đầu lia lịa rồi ký vào đơn. Có thểsau này, Lâm Sở sẽ trách tôi, song chúng tôi không thể để mất cô ấy được.

Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng thành công, nhưng LâmSở không bao giờ có thể mang thai lại được nữa. Nhìn gương mặt Lâm Sở, baonhiêu câu “nếu như…” vang lên trong đầu tôi. Nếu sớm biết thế này, chúng tôi sẽkhông bao giờ tụ tập ăn uống vào ngày hôm đó, cũng không gọi A Mông và Trần Lộtới, chỉ có hai đứa tâm sự với nhau thôi…

“Mình không trách cậu đâu, thật đấy!” Sau khi tỉnh lạiLâm Sở chỉ nói với tôi mỗi thế. Cô ấy không khóc, cũng không gào thét oán hậngì cả, chỉ âm thầm chôn chặt nỗi đau trong lòng.

“Mình xin lỗi, Lâm Sở…”

Ba người chúng tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việclặp đi lặp lại câu này. Tôi cũng không rõ giữa A Mông và Trần Lộ rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì mà gây sự với nhau như vậy. Đột nhiên, tôi có cảm giác tìnhbạn của chúng tôi đã tới hồi kết, một nỗi chua xót cứ thế trào lên trong lòngtôi.