Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 15: End



“Chàochị, chúng tôi là người ở sở cảnh sát…”. Lúc nhận điện thoại, tay tôi bất giácrun rẩy, không sao kìm lại được.

“Chúngtôi đã bước đầu tìm ra nghi phạm của vụ án chị gặp phải khi ở Nhật Bản, đó làvợ cũ của anh trai chị, An Nguyệt”. Một người nói với tôi khi chúng tôi tới sởcảnh sát. Giờ ai còn tâm trạng mà nghe chuyện An Nguyệt cơ chứ? Cố Đại Hải mớilà người tôi đang lo lắng cơ mà.

“Vậy đãbắt được chị ta chưa?”. Lâm Sở hỏi.

“Vẫnchưa. Chúng tôi gọi chị Thẩm Ngư đến đây còn vì một chuyện nữa. Chị không có ấntượng gì về vụ tai nạn cách đây mấy năm sao?”

“Tôichỉ nhớ mơ mơ hồ hồ thôi, nhưng hình như đó là một người phụ nữ, còn những thứkhác thì tôi không nhớ được.”

“Chúngtôi tìm được một bức ảnh về vụ tai nạn đó nhưng nó khá mờ, không biết chị cóthể nhận ra được hung thủ không”. Viên cảnh sát đưa cho tôi một bức ảnh. “Cònnữa, hi vọng cô Lâm Sở đây có thể giúp chúng tôi phục chế lại bức ảnh này.Chúng tôi đã nghe danh cô từ lâu.”

“Đượcthôi”. Lâm Sở cầm lấy bức ảnh từ tay tôi.

“Chúngtôi đang cố gắng tìm chồng chị, có bất cứ tin gì, chúng tôi sẽ báo cho chịngay”. Viên cảnh sát nói rồi tiễn tôi và Lâm Sở ra cửa.

“Tôicầu xin các anh, nhất định phải tìm thấy anh ấy. Các anh hãy đi hỏi An HoaThiên, tôi nghĩ chắc chắn anh ta biết, chắc chắn biết đấy”. Tôi nắm chặt tayanh cảnh sát.

Điệnthoại của tôi đổ chuông, tôi vội vàng mở máy ra nghe, nhưng lại là mẹ chồng tôigọi tới.

“TiểuNgư à!”

“Mẹ…”.Không kìm được, tôi bật khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã.

“Conngoan, đừng khóc nữa! Đừng lo lắng, bố mẹ tin là Đại Hải sẽ không sao đâu”. MẹCố Đại Hải an ủi tôi. “Con à, về ở với bố mẹ đi, giờ con ở đó cũng không antoàn.”

“Không,con không đi được, con đã làm liên lụy tới Đại Hải rồi, con không thể…”. Tôinhất quyết từ chối.

“Khôngsao, con tới đây đi! Nhìn thấy con, bố mẹ mới đỡ thấp thỏm lo lắng”. Mẹ Cố ĐạiHải vừa khóc vừa nói.

2.

“Em đểchị ra ngoài đi! Chỉ cần chị ra mặt, An Hoa Thiên chắc chắn sẽ xuất hiện.”

“Khôngđược! Giờ không có chứng cớ nào chứng tỏ An Hoa Thiên đang giam giữ anh traiem. Nếu anh ấy về nhà mà không nhìn thấy chị thì bọn em không gánh nổi tráchnhiệm đâu”. Cố Tiểu Khê một mực lắc đầu.

Đã bagiờ sáng rồi mà tôi vẫn chưa thể ngủ nổi, chỉ biết đi đi lại lại trong phòng.Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Tôi vội lao tới nghe máy. Để tránh HoaThiên gọi đến, tôi đã thay số di động, không ai biết số này ngoài Cố Đại Hải.

“A lô,Cố Đại Hải à?”

“Khôngngờ phải không?”. Đầu kia phát ra giọng nói của Hoa Thiên.

“Anh đãlàm gì Cố Đại Hải hả?”. Tôi gần như hét lên.

“Anhrất nhớ em, tại sao không tới tìm anh?”. Giọng anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnhđến rợn người.

“Đừnghại anh ấy! Tôi sẽ đi tìm anh, đi tìm ngay bây giờ”. Tôi mặc vội áo khoác.

“Em vộigì chứ? Người nhà hắn đồng ý cho em ra ngoài muộn thế này sao?”. Hoa Thiêncười.

“Vậyanh muốn gì?”. Tôi chỉ muốn chui qua điện thoại, sang bên đó ngay lập tức.

“Sángmai, anh đợi em ở công viên”. Nói xong, hắn cúp máy.

Sángsớm, tôi bảo Cố Tiểu Khê đưa tôi ra công viên, nó thấy nên để tôi đi dạo cho dễchịu nên không phản đối gì.

“Chịdâu, chị đợi ở đây nhé! Em đi mua cho chị chai nước.”

Thấy CốTiểu Khê đi xa rồi, tôi lập tức gọi cho Hoa Thiên. “Anh đang ở đâu?”

“Emthông minh thật đấy!”. Giọng Hoa Thiên sang sảng.

“Đừngcó nhiều lời! Anh đang ở đâu?”. Tôi chỉ muốn đập vỡ cái điện thoại.

“Racổng sau của công viên, em sẽ thấy một chiếc xe ô tô đậu ở đó”. Hoa Thiên nóirồi ngắt máy.

Mở cửaxe, tôi thấy Hoa Thiên đang đeo kính đen ngồi bên trong. “Cố Đại Hải đâu?”

“Vứtđiện thoại ra ngoài đi!”. Lúc tôi đang đóng cửa, Hoa Thiên bảo.

“Được”.Tôi nghe theo, nhưng hắn không biết tôi đã tháo sim ra từ trước.

“Emngoan quá!”. Hoa Thiên vuốt má tôi.

“Cố ĐạiHải ở đâu?”

“Imngay cho anh!”. Hoa Thiên tát tôi. “Anh không muốn nghe thấy cái tên đó! Yênlặng đi!”

3.

“Đúngthế, em đã đặt hai vé máy bay đi Nhật rồi”. Hoa Thiên vừa lau tóc vừa nóichuyện qua điện thoại với An Nguyệt. Hắn không mặc áo, vết sẹo ở bụng sau lầnbị An Nguyệt đâm ở Nhật Bản hiện ra rất rõ. Chính vì vết sẹo đó mà tôi đã phạmsai lầm. Nếu biết trước sự tình sẽ thế này thì tôi thà nhận nhát dao đó cònhơn.

“Chị takhông chạy nổi đâu, cảnh sát đã nghi ngờ vụ án ở Nhật là do chị ta làm rồi”.Tôi nhìn Hoa Thiên.

“Thếthì sao chứ? Bọn họ không có bằng chứng”. Hoa Thiên cười rồi ngồi sát vào tôi,đưa tay vuốt tóc tôi.

“Rốtcuộc anh muốn gì?”. Tôi tức giận nhìn anh ta, anh ta còn hôn lên tay tôi nữa.

“Muốnem lấy anh. Em nợ anh nhiều như thế thì phải lấy anh chứ”. Hoa Thiên giữ chặttôi rồi hôn tới tấp làm tôi không thể cựa quậy được.

“Anhlàm gì thế hả?”. Tôi cắn vào môi Hoa Thiên rồi cố hết sức đẩy anh ta ra.

“Emkhông rời khỏi anh được đâu!”. Trong mắt anh ta hằn lên ánh nhìn giận dữ, tôibiết anh ta rất hận tôi.

“Vậythì tốt nhất anh hãy để cho tôi được yên, nếu không, thứ anh còn có chỉ là mộtxác chết mà thôi”. Tôi không chống cự nữa, nhắm chặt mắt lại.

“Đượclắm, coi như là em giỏi!”. Anh ta đã chịu dừng lại. “Hãy theo anh về Nhật Bản,khi đó, anh sẽ thả Cố Đại Hải ra.”

“Tôi cótin anh được không?”. Tay tôi run run nắm lấy áo, không dám nhớ lại nhữngchuyện vừa mới xảy ra.

“Emchẳng có sự lựa chọn nào cả. Hoặc là theo anh, hoặc là ở đây đợi xác Cố ĐạiHải”. Nói xong, Hoa Thiên bỏ ra ngoài.

4.

Lúc ánhmặt trời chiếu vào mặt, tôi mới biết mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, bên cạnh vẫncòn vỏ chai nước mà Hoa Thiên đưa cho tối hôm qua, khi đó, anh ta bắt tôi phảiuống hết.

Anhđã bỏ thuốc an thần vào trong nước, em nghỉ ngơi đi!

Một tờgiấy bay xuống.

“Đồkhốn nạn!”. Tôi nhặt nó lên rồi xé vụn ra. Tác dụng của thuốc làm tôi chưa tỉnhtáo hẳn, suýt nữa thì ngã khỏi giường. Tôi chống tay xuống, bỗng phát hiện diđộng của Hoa Thiên đang ở đó, chắc là hắn đã làm rơi lúc định giở trò với tôi.

“Mayquá!”. Tôi lấy sim điện thoại ở dưới đệm lên rồi lắp vào máy của Hoa Thiên.Điện thoại vừa bật đã có hơn chục tin nhắn gửi tới.

“Trảlời điện thoại đi!”. Tôi thì thầm. “Nghe điện thoại đi mà!”. Tôi vừa gọi choLâm Sở vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ đúng lúc này, Hoa Thiên lại về.

“Cuốicùng cậu cũng nghe máy rồi!”. Giọng Lâm Sở gấp gáp. “Cậu đang ở đâu thế?”

“Là HoaThiên, Hoa Thiên đang giữ Cố Đại Hải”. Tôi vội nói.

“Cậuphải tránh xa Hoa Thiên ra! Mình đã phục chế lại bức ảnh mà cảnh sát đưa rồi,người ngồi trong xe khi đó chính là…” Đang nói, bỗng nhiên Lâm Sở im bặt.

“LâmSở! Cậu sao rồi? Lâm Sở!”. Tôi hét to, không quan tâm mình đang ở trong tìnhthế nào nữa.

“Đúnglà anh không nên đánh giá thấp em”. Giọng Hoa Thiên vang lên trong điện thoại.

“Anh đãlàm gì Lâm Sở hả?”. Chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này. “An Hoa Thiên! Tôi sẽgiết anh!”

“Em sẽgặp cô ta ngay thôi”. Anh ta nói rồi lạnh lùng cúp máy.

“Buôngtao ra!”. Lâm Sở giãy giụa, đầu cô ấy bê bết máu. Hoa Thiên quẳng Lâm Sở xuốngsàn rồi trói tôi vào ghế.

“Emchẳng biết nghe lời gì cả”. Hắn giật mạnh tóc tôi.

“Á! Anhlà thằng điên!”. Tôi giận dữ nhìn hắn ta.

“Anhđiên từ lâu rồi, điên từ lúc biết tin em mang thai đứa nghiệt chủng đó cơ!”.Hoa Thiên nắm đầu tôi đập mạnh xuống bàn.

“Thacho Lâm Sở đi! Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này”. Lâm Sở đang nằm bấttỉnh bên cạnh tôi.

“Khôngđược! Cô ấy biết quá nhiều chuyện”. Hoa Thiên không nhìn tôi.

“Là AnNguyệt đâm tôi đúng không?”. Tôi nhớ lại chuyện Lâm Sở nói khi nãy.

“Cả anhnữa”. Hoa Thiên lạnh lùng nói. “Khi đó, anh cũng ngồi trên xe.”

“Khiđó, anh…”. Tôi không dám tin vào tai mình. Tại sao Hoa Thiên lại làm thế vớitôi cơ chứ?

“Anhkhông cố ý đâu, em biết mà, làm sao anh nỡ nhìn em chết được?”. Hoa Thiên nângcằm tôi lên.

“Anhkhông còn là người nữa rồi. Anh độc ác hơn lũ quỷ gấp trăm nghìn lần.”

Đúnglúc đó, Lâm Sở từ từ tỉnh lại. “Đây là…”

“Côbiết quá nhiều chuyện rồi”. Hoa Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên.

“Dừnglại ngay!”. Tôi sợ hãi nhìn anh ta.

“HoaThiên, mày không thoát tội được đâu”. Lâm Sở bình tĩnh nhìn con dao trong tayHoa Thiên.

“An HoaThiên, nếu anh dám làm hại Lâm Sở, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh đấy!”. Tôi cốlay cái ghế để nó đổ xuống đất.

“Em dámsao?”. Hoa Thiên quay sang nhìn tôi.

“Hừ,anh đã bao giờ nghe chuyện cắn lưỡi tự tử chưa?”. Tôi cười nhạt.

“Cáigì?”. Hắn ngừng lại.

“Cómuốn xem thử không?”. Tôi lè lưỡi ra.

“Đừng!”.Hoa Thiên vội buông dao xuống, lao tới ngăn tôi lại.

“Hoặclà tôi chết cùng Lâm Sở, hoặc là anh thả cô ấy ra”. Tôi lạnh lùng nói.

“Có vẻnhư em đã học được cách uy hiếp anh rồi”. Hoa Thiên nhét vải vào miệng tôi rồiđi ra ngoài.

5.

“Emxem, anh đã nấu món cơm rang trứng khoái khẩu của em này, anh còn mua loạihương liệu mà em thích nhất, anh phải đi khắp nơi mới tìm được nó đấy”. HoaThiên vừa nói vừa bưng bát cơm vào, rút miếng vải trong miệng tôi ra.

“ThảLâm Sở ra!”. Tôi nói.

“Emngoan ngoãn ăn cơm đi! Ngày mai chúng ta lên máy bay rồi!”. Hoa Thiên thổi cơmcho nguội rồi đút cho tôi.

“Khôngthích sao? Nhưng anh sẽ không làm món khác đâu, đừng có kén cá chọn canh nhưthế!”. Anh ta đặt bát cơm xuống. “Hay em ăn táo nhé? Nếu không, em sẽ bị đóiđấy!”

“Anhkhông nghe tôi nói hả?”. Tôi nhìn anh ta.

“Em cóbiết anh vừa bảo gì không? Ngày-mai-chúng-ta-sẽ-bay-về-Nhật!”. Anh ta cầm condao lên.

“Thả côấy ra đi! Tôi sẽ đi với anh”. Tôi quay về phía Lâm Sở, cô ấy vẫn chưa tỉnh.

“Lâm Sởkhông sao đâu, anh đã xem rồi, cô ta chỉ bị mất máu thôi”. Hoa Thiên nhìn tôi.“Ngày mai, sau khi chúng ta lên máy bay, anh sẽ gửi tin nhắn thông báo nơi CốĐại Hải đang ở và chỗ này.”

“Anhchắc chắn chứ?”

“Embuộc phải tin anh thôi, không đúng sao?”. Hoa Thiên nhét miếng táo vào miệngtôi. Tôi đành cắn một miếng.

“Emngoan quá!”. Anh ta vỗ nhẹ lên má tôi rồi cắt thêm một miếng táo nữa.

“Uốngcái này đi!”. Anh ta đưa một cốc sinh tố cho tôi. “Hơi đắng đấy, nhưng anhkhông làm thế này thì em lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc ngủ.”

“Không!”.Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng lại bị Hoa Thiên vạch miệng ra, ép uống bằng hết.

“Em lạikhông nghe lời rồi, đúng là chẳng biết điều gì cả”. Giọng Hoa Thiên dường nhưcàng lúc càng nhỏ dần. “Ngủ ngoan em nhé! Đợi khi chúng ta lên máy bay, mọichuyện sẽ tốt đẹp như xưa.”

6.

Khitỉnh lại, tôi thấy mình đã ở sân bay, Hoa Thiên đang ngồi bên cạnh, một bên làđống hành lý.

“Emtỉnh rồi hả?”. Hoa Thiên bỏ tờ báo trên tay xuống, quay sang hỏi tôi.

“Saochúng ta vẫn chưa đi?”

“Bọn anninh hơi phiền phức, yêu cầu em phải tỉnh táo mới được phép xuất cảnh”. Anh tanhìn tôi. “Em đừng giở trò gì đấy!”

“Anhnghĩ là tôi sẽ không giở trò sao?”

“Hừ,anh biết là em sẽ không ngoan mà”. Hoa Thiên cầm một vật lên. “Đây là thiết bịkích hoạt, anh đã để hai quả bom ở chỗ Lâm Sở và Cố Đại Hải, nếu em không nghelời, anh chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi, thế là bọn họ sẽ tan thành mây khói.”

“Sangđược Nhật thì sao chứ? Sớm muộn gì anh cũng bị bắt thôi”. Tôi nhìn chằm chằmvào vật trên tay anh ta.

“Khôngai có thể tìm được em hết! Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra chân tướng sự việcthì chúng ta đã ở một làng quê nào đó bên Nhật rồi”. Anh ta cười đắc ý rồi kéotôi đứng lên. “Đi thôi, sắp phải lên máy bay rồi!”

“Anhđang làm tôi đau đấy”. Tôi muốn hắn ta buông tay ra.

“Ngoanngoãn đi!”. Hoa Thiên hạ giọng.

“Côkhông sao chứ?”. Một nhân viên bảo vệ của sân bay đi lại phía chúng tôi, chắcvẻ mặt đau khổ của tôi đã làm anh ta chú ý.

“Tôikhông sao”. Tôi cười cười.

“Suýtthì quên mất”. Hoa Thiên gỡ chiếc kính đen đang đeo, đưa cho tôi. “Em đeo vàođi!”

“Xincáo lỗi, do nguyên nhân thời tiết mà chuyến bay tới Nhật Bản phải lùi thời giankhởi hành lại, mong quý khách hết sức thông cảm…”. Từ loa vang lên tiếng thôngbáo.

“Ha haha!”. Tôi bật cười.

“Emcười cái gì?”. Hoa Thiên nắm chặt tay tôi.

“Đúnglà người tính không bằng trời tính nhỉ?”. Tôi nhìn Hoa Thiên.

“Câmmiệng!”. Tay tôi bị hắn siết đến đau nhói.

7.

“Anh cóbật lửa chứ?”. Một người đàn ông đột ngột đứng chặn trước mặt Hoa Thiên và hỏi.

“Không!”.Hoa Thiên thô bạo đẩy anh ta ra. Khi chúng tôi đi qua, người đó nhanh chóngnhét một tờ giấy nhỏ vào tay tôi.

“Emmuốn đi vệ sinh!”. Tôi bảo Hoa Thiên.

“Đợiđi! Chờ máy bay cất cánh đã!”. Hoa Thiên không chịu rời tôi nửa bước.

“Anh sợcái gì thế? Bọn họ vẫn nằm trong tay anh, tôi có thể giở trò gì chứ?”

“Được!Vậy anh đợi em bên ngoài”. Hoa Thiên buông tay tôi ra.

“Đithôi!”. Hoa Thiên đợi tôi ngoài cửa, vừa thấy tôi ra liền xông ngay tới, kéotôi đi. Tôi chỉ liếc anh ta một cái rồi lẳng lặng đi theo.

“1, 2,3”. Tôi đếm thầm trong đầu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. “Á!”. Bất thần, tôi ngồithụp xuống đất, hét to.

“Em saothế?”. Hoa Thiên hoảng hồn. Trong chốc lát, những cảnh sát cải trang thành hànhkhách ở quanh đó lập tức bao vây lấy Hoa Thiên. Một tiếng súng vang lên, HoaThiên bắn bị thương một người rồi kéo tôi đứng dậy.

“Dừngtay!”. Thẩm Lãng lao đến, quát lớn.

“Đừngqua đây!”. Hoa Thiên nắm chặt cổ áo tôi.

“Rốtcuộc mày muốn gì hả?”. A Mông cũng chạy tới, vừa khóc vừa nói.

“Muốntôi cùng chết với anh sao?”. Tôi quay đầu lại, nhìn Hoa Thiên.

“Nếuanh không thể rời khỏi đây thì có lẽ đó là một ý kiến hay đấy”. Hoa Thiên kềsát tai tôi, nói.

“An HoaThiên, anh có biết tại sao bây giờ tôi chẳng có vẻ vì là sợ hãi không?”. Tôicười.

“Cáigì?”

“Bọn họcó thể tìm đến đây thì chứng tỏ Lâm Sở và Cố Đại Hải đã được tìm thấy rồi”. Tôibình thản nói. Tôi có thể cảm nhận được trái tim Hoa Thiên đang đập mạnh.

“Emđừng ngây thơ quá như thế! Họ sẽ không bao giờ tìm được hai người kia đâu”. HoaThiên trợn mắt nhìn tôi.

“Nếuphải xuống địa ngục, anh nghĩ tôi sẽ theo anh sao?”. Tôi khẽ bảo.

“Em nóigì?”. Bàn tay Hoa Thiên bỗng nới lỏng ra.

“Tôinói là anh sẽ phải xuống địa ngục, còn tôi sẽ lên thiên đàng cùng Cố Đại Hải”.Tôi chọc mạnh vào bụng anh ta rồi chạy vụt đi.

Khiđang lao về phía trước, tôi nghe thấy một tiếng súng vang lên. Tôi quay lạinhìn Hoa Thiên, có cảm giác như mình đang chạy trên mây…

“Anhthua rồi. Thực ra, tôi chẳng biết Cố Đại Hải còn sống hay không”. Tôi mỉm cười.Hoa Thiên đang sững sờ đứng ở đó, để mặc cho cảnh sát lao tới, giật khẩu súngkhỏi tay anh ta…

8.

“Á! Mẹơi! Không đẻ nữa đâu!”. Trong phòng hộ sinh vang lên một tiếng kêu rất đáng sợ.

“Làmthế nào bây giờ?”. Dương Siêu lo lắng, nhấp nha nhấp nhổm ngoài cửa.

“Làm gìđược chứ? Cứ đợi thôi!”. Lý Triển Bằng gác hai chân lên nhau.

“Im đi!Anh tưởng lúc đẻ, em không đau chắc?”. A Mông tát cho Lý Triển Bằng một cái.Dạo này, A Mông béo lên nhiều, đứa bé trong bụng cô ấy gần được sáu tháng rồi.

“Ôiôi... Em đánh chết anh cũng được, nhưng phải nghĩ đến Tiểu Dao Dao của chúng tachứ!”. Lý Triển Bằng van vỉ. Đứa bé này ra đời sẽ mang đến cho Triển Bằng hainiềm vui: thứ nhất là Lý Mông có thể cứu được, thứ hai là anh ấy lại được làmbố. A Mông cứ luôn miệng gọi đứa bé này là “Thuốc Thuốc” vì cô ấy coi nó nhưthứ thuốc chữa bệnh cho Lý Mông, nhưng Lý Triển Bằng bảo cho dù có là “thuốc”[1]thìcũng không thể gọi nó như vậy được, thế nên anh ấy quyết định nếu là con gáithì sẽ gọi là “Dao Dao”, nếu là con trai sẽ đặt là “Nghiêu Nghiêu”.

[1] Từ “thuốc” trongtiếng Trung có âm đọc giống với từ “Dao” và từ “Nghiêu”.

“Sinhrồi! Con gái!”. Cô y tá thò đầu ra nói.

“Vạntuế!”. Dương Siêu nhảy cẫng lên.

“Vạntuế! Con trai tôi có vợ rồi!”. A Mông cũng nhảy cẫng lên.

“Bà cốtổ của tôi ơi!”. Thấy vợ như thế, Lý Triển Bằng lo đến phát khóc.

“Congái cậu xinh thật đấy!”. Lâm Sở xách một giỏ hoa quả tới thăm Trần Lộ, khen lấykhen để.

“Tấtnhiên, con gái mình mà! Bây giờ các cậu phải nịnh mình, nếu không sau này, cậuchàng nào bén mảng tới là mình vác gậy đuổi đi hết”. Trần Lộ ngồi dựa vào đầugiường, cười sung sướng.

“Ôm tínào!”. Lâm Sở đón lấy đứa bé từ tay Bobo.

“Ôi,đáng yêu quá!”. A Mông cười tít mắt.

“Đimau! Đừng làm con bé sợ!”. Lâm Sở vội bảo.

“Mấytháng nữa tớ sẽ bắt nó về nuôi!”. A Mông hậm hực.

“Mọingười nghĩ xem nên đặt tên con gái tôi là gì đi!”. Dương Siêu bảo.

“LâmNiệm Ngư”. Lâm Sở ôm lấy đứa bé rồi hôn vào má nó.

“Tênhay!”. Lý Triển Bằng vỗ đùi bảo.

“Đúng,cái tên đó chỉ hợp với họ Lâm thôi, gọi là Dương Niệm Ngư chẳng hay tí nào”.Trần Lộ cười.

“Hê hêhê!”. Lâm Sở cao hứng, vỗ vỗ đứa nhỏ.

9.

ThẩmLãng bước trên thảm đỏ trong tiếng vỗ tay của mọi người. Hôm nay là một ngàytuyệt đẹp để kết hôn. Lý Mông đi theo sau. Thằng bé mặt mày nghiêm trang, lạicòn diện một bộ vest hàng hiệu nữa.

“Đứa béđáng yêu quá!”

“Chỉmuốn hôn một cái thôi”. Mọi người đều có vẻ thích Lý Mông.

“Lúcnào mới được ăn đây?”. A Mông ngả rạp xuống bàn, đã sắp qua giờ lành rồi mà vẫnchưa thấy động tĩnh gì cả.

“Chẳngphải là mọi người vẫn chưa tới đủ sao?”. Lý Triển Bằng vừa nghịch điện thoạivừa bảo.

“Anhđang nhắn tin với gái hả?”. A Mông trợn mắt nhìn chồng.

“Trờiđất, anh đang chơi trò chơi mà!”. Lý Triển Bằng vội đưa điện thoại cho A Môngkiểm tra.

“Trônghọ hạnh phúc quá!”. Bobo nói với Lâm Sở.

“Anhcũng sẽ cho em một đám cưới, chúng ta đi đăng ký ở nước ngoài là được”. Lâm Sởôm chặt bạn gái mình rồi tranh thủ không khí buổi lễ để cầu hôn. “Em đồng ý lấyanh chứ?”

“Emđồng ý”. Bobo cũng ôm lấy Lâm Sở, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói. “Cả đời nàyquyết không hối hận.”

“Anhcũng thế, cả đời không hối hận”. Lâm Sở gục đầu vào vai bạn gái.

“Ngoannào, con có thích không?”. Dương Siêu đang bận ôm con gái trong khi Trần Lộ mảimê đánh mạt chược với mọi người.

“Anhđừng làm con khóc nữa! Để em chơi một lúc không được hả?”. Trần Lộ lườm chồng.

“Anhkhông dỗ được”. Mặt Dương Siêu đầy mồ hôi.

“Cậuphải ôm thế này này!”. Lý Triển Bằng bế con Dương Siêu một cách chuyên nghiệp.

“Đángnể thật!”. Dương Siêu trầm trồ.

“Tấtnhiên, cái này phải luyện. Đợi khi nào nó tự ngồi được thì mình khỏi phải bếnữa”. Lý Triển Bằng dương dương tự đắc.

“Tớiđây, tới đây!”. Một lát sau, Cố Tiểu Khê ôm váy chạy tới, suýt vấp ngã vì giẫmphải váy.

“Dẹpnào! Dẹp nào!”. Trần Lộ vơ đống bài lại.

“Bâygiờ, hôn lễ của anh Cố Tiểu Khê và chị Thẩm Lãng chính thức bắt đầu…”. Cậu MCđợi lâu quá nên đọc ngược cả tên của cô dâu, chú rể.

“Và xinkính mời người làm chứng cho hôn lễ ngày hôm nay, anh Cố Đại Hải!”. Cậu MC giơtay sang một bên, ánh đèn lập tức rọi vào Cố Đại Hải.

“Cảm ơnmọi người đã tới dự hôn lễ của em gái tôi…”. Cố Đại Hải vừa nói vừa toát mồ hôihột, phải vớ một cái giấy ăn để lau, không ngờ vụn giấy dính luôn trên mặt.

“Haha…”. Một trận cười như pháo rang nổ ra dưới khán phòng.

“Hihi…”. Cố Đại Hải không hiểu có chuyện gì, chỉ biết cười theo. “Thực ra mối nhânduyên này do tôi và một người phụ nữ nữa chứng kiến, nhưng mà…”

“Anhlại quên lời rồi hả?”. Tôi vội lao lên sân khấu. “Đồ ngốc, chẳng phải em đã bảoanh đợi em à?”. Tôi lườm anh ấy rồi quay ra phát biểu. “Tôi thực sự rất vui,Thẩm Lãng và Cố Tiểu Khê đã vượt qua rất nhiều sóng gió để đến được với nhau…”

10.

“TiểuNiệm Ngư, đợi bác với”. Cố Đại Hải vừa đuổi theo đứa con gái nuôi của Lâm Sởvừa gọi lớn. Anh rất thích đứa bé này, thích từ vẻ ngoài đến tên gọi.

“Cậuđúng là…! Làm như mình chết rồi không bằng, cái gì mà “Niệm Ngư” chứ!”. Tôi đáLâm Sở.

“Lắmchuyện! Ai bảo lúc đó cậu nguy kịch như thế, lúc mình đi thăm, cậu còn chưatỉnh, mình sợ ngộ nhỡ…”. Lâm Sở vừa nhìn tôi vừa thật thà kể.

“Cậuchưa mang vòng hoa đến nên mình phải cảm ơn cậu chắc?”. Tôi cấu cho cô ấy mộtcái.

“Khôngcần khách khí!”. Câu trả lời của cô ấy chỉ khiến người ta thấy tức hơn.

“Ôi ôi,đáng yêu quá!”. Tôi bế con Trần Lộ.

“Nó rấthợp để làm con dâu mình đấy!”. A Mông vội nói chen vào.

“Thôiđi! Con gái mình không lấy con trai cậu được, nhỡ sau này, Tiểu Ngư cũng đẻ contrai thì sao?”. Trần Lộ giật đứa bé lại.

“HoaThiên thế nào rồi?”. A Mông hỏi tôi.

“Đã kháhơn trước, chỉ không nhớ được mình là ai thôi”. Tôi cười. Vừa nãy, tôi và CốĐại Hải đi thăm Hoa Thiên nên mới đến buổi tụ tập muộn.

“AnNguyệt! Cô đã bị bắt!”. Phía cảnh sát mang theo lệnh bắt đến chỗ An Nguyệt. Lúcđó, chị ta đang sống ở một ngôi làng nhỏ rất xa, còn mở một cửa hàng bán mì. AnNguyệt bình thản đưa tay vào còng, không nói gì hết.

“So vớilúc nhập viện, bây giờ cậu ta đã tốt hơn nhiều rồi đấy”. Bác sĩ nói khi đi cùngtôi và Cố Đại Hải ở hành lang. Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng nhỏ.

“Tôi nổsúng đây… nổ súng…”. Hai tay của Hoa Thiên bị buộc về phía sau, miệng lảm nhảmnói một mình.

“Tôi cóthể vào thăm không?”. Tôi nhìn ông bác sĩ.

“TiểuNgư à…”. Cố Đại Hải kéo tay tôi.

“Khôngsao đâu anh”. Tôi bảo Cố Đại Hải.

“HoaThiên!”. Tôi đi tới trước mặt anh ấy, đưa tay nâng mặt Hoa Thiên lên.

“Hi hi…cuối cùng chúng ta cũng về rồi, đúng không?”. Anh ấy giương đôi mắt thất thầnlên nhìn tôi.

“Đúngthế, Hoa Thiên, chúng ta về rồi”. Nước mắt tôi trào ra.

“Không!Chị, đừng đâm nữa! Không được đâm! Không được đâm!... Tiểu Ngư của em, chịkhông được đâm!...”. Hoa Thiên đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi rồi quay lại đậpđầu liên tiếp vào tường.

“HoaThiên! Hoa Thiên! Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!”. Tôi ôm lấy anh ấy.

“Haingười ra ngoài mau! Đừng làm anh ta bị kích động!”. Bác sĩ và y tá chạy vào,một cô y tá đè Hoa Thiên ra để tiêm thuốc, anh ấy vùng vẫy một chút rồi nằmyên.

11.

“AnNguyệt, An Hoa Thiên phạm tội cố ý gây thương tích, nhưng tòa xét thấy bị cáoAn Nguyệt biết tội của mình và có thái độ thành khẩn nên phạt An Nguyệt mườilăm năm tù giam, còn An Hoa Thiên do đã được giám định bị tâm thần phân liệtnên tòa xử bị cáo bị giám sát điều trị suốt đời.”

Khi tòatuyên án, tôi thấy An Nguyệt run run quay về phía chúng tôi rồi cúi gập người,lầm lũi bước đi.

“Cố ĐạiHải, em có tin vui muốn báo với anh!”. Từ bệnh viện trở về, tôi vui đến mức chỉmuốn nhảy cẫng lên.

“Chuyệngì thế?”. Lúc tôi gọi điện thoại, hình như Cố Đại Hải đang họp.

“Chúngta có con rồi!”. Tôi hét lớn, không thèm quan tâm đến việc mình đang ở trênđường, ai thích nhìn thì cứ cho họ nhìn.

“Thậtsao? Vạn tuế!”. Cố Đại Hải cũng hét to. “À, xin lỗi! Xin lỗi các vị!... Vợ ơi,anh đang họp, lát nữa đi ăn mừng nhé!”. Anh ấy thì thầm rồi cúp máy.

“A!!!!!!!!”.Tôi hét to trước cửa phòng làm việc của Lâm Sở.

“Cậuđiên đấy à?”. Cô ấy tức giận mắng tôi.

“Mìnhcó con rồi!”. Tôi không thèm để ý đến cô ấy, tiếp tục hét.

“Tưởngchuyện gì”. Cô ấy nhún vai rồi bỏ đi.

Vốn dĩLâm Sở định ra ngước ngoài định cư nhưng bị tôi và A Mông giữ chặt lấy mà khóclóc một trận long trời lở đất, gần đến ngày cô ấy đi nên xé vé máy bay, vứt cảhành lý, kéo Bobo tới chỗ chúng tôi, chẳng để cô ấy ngủ, tỉ tê kể lể ba ngày bađêm, cuối cùng Lâm Sở đành phải từ bỏ ý định ấy, chỉ biết suốt ngày than thântrách phận.

“Cậu cómừng cho mình không hả?”. Tôi nhìn Lâm Sở.

“Đượcrồi, mình ghen tị đến chết mất”. Cô ấy lườm tôi.

“Mìnhbiết là cậu cũng vui mà, chẳng qua là ngại nên không nói ra thôi”. Tôi cườikhì.

“Ôi!Ông trời ơi, xin ông tha cho con đi! Đừng để hai đứa con gái ngốc nghếch này ámhại con nữa!”

Mặc LâmSở nói gì thì nói, cuối cùng tôi vẫn bắt Lâm Sở nói chuyện huyên thuyên với tôicả đêm khiến cô ấy suýt phát điên.

12.

“TiểuNgư à, đừng có chạy lung tung, cẩn thận ngã đấy!”. Dạo này, mẹ chuyển tới nhàtôi ở, theo lời mẹ là “để chăm sóc con gái lúc bụng mang dạ chửa” nhưng theotôi, thực ra mẹ đang muốn làm phiền tôi đến chết mất.

“Mẹ nóiđúng đấy, em đừng ra ngoài nhé!”. Cố Đại Hải vỗ vai tôi. Mấy hôm trước, mẹ anhấy cũng đến nhưng tôi phải nói hết nước hết cái mới bảo mẹ chồng về được. Nhưngđúng là “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, tôi không ngờ là mẹ Cố Đại Hải vừa đithì mẹ tôi lại tới.

“Haingười muốn ép con chết hả?”. Tôi rên rỉ.

“Ăn nóilinh tinh! Cái gì mà ép chết chứ? Đen đủi lắm!”. Mẹ tôi tát nhẹ vào má con gái.

“Á! Mẹđánh con sao?”. Tôi níu chặt vạt áo mẹ, làm nũng. Chưa bao giờ tôi và mẹ thânthiết với nhau như vậy.

“Đừnggây chuyện nữa! Đợi sinh xong, con muốn đi đâu thì đi!”.

“Dàoôi… Á, mẹ ơi, con đau bụng!”. Đang nói thì tôi bỗng cảm thấy bụng đau nhói.

“Đừnggiả vờ! Đáng ghét!”. Mẹ dí ngón tay vào đầu tôi.

“Khôngphải… Mẹ ơi, thật… con đau… thật… đấy…”. Mồ hôi tôi vã ra.

“Làmthế nào bây giờ?”. Cố Đại Hải luống ca luống cuống.

“Làmthế nào bây giờ?”. Mẹ cũng lo lắng nhìn tôi.

“Trờiạ! Nhìn con làm gì chứ? Gọi xe cấp cứu đi, gọi mau!”. Mắt tôi sắp lòi cả rangoài rồi mà vẫn phải tự cứu mình.

“Đúngđúng, số điện thoại là bao nhiêu nhỉ?”. Cố Đại vừa cầm điện thoại vừa lẩm bẩm.

“112…”.Mẹ tôi vội vàng vơ lấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn cho tôi để vào viện.

“Ôitrời ơi! Đấy là số điện thoại gọi cấp cứu tai nạn giao thông mà!”. Tôi kêu lên,không sớm thì muộn tôi cũng chết trong tay Cố Đại Hải và mẹ tôi thôi.

“Cứutôi với!”. Trong phòng đẻ, tôi gào to, vừa hét vừa mắng A Mông. Đồ bạn đểucáng, chưa bao giờ cô ấy nói với tôi là lúc đẻ lại đau thế này.

“Thếnào rồi?”. A Mông và Trần Lộ cùng chạy vào.

“Cậu làđồ khốn nạn!”. Tôi đánh A Mông, mồ hôi túa ra khắp người.

“Á! Cậulàm cái gì thế hả?”. A Mông trốn sau lưng Trần Lộ.

“Đồ…khốn nạn…Ôi trời ôi… Tại sao cậu không nói với mình… là… đau thế này?”. Giờ tôichỉ muốn chết luôn cho xong.

“Cậu đãxem mình đẻ rồi còn gì, vậy mà không biết à?”. A Mông trợn mắt lên nhìn tôi.

“Contrai hay con gái?”. Đó là câu nói đầu tiên của tôi khi vừa tỉnh lại.

“Contrai!”. Cố Đại Hải cười toe toét.

“Mayquá! Tránh được A Mông rồi!”. Tôi thở phào.

“Nóinhảm gì thế? Cậu cứ làm như người ta tha thiết muốn nhận con gái cậu làm condâu không bằng ấy!”. A Mông bĩu môi rồi bỏ đi.

“Nóithật đi, cậu có buồn không hả?”. Tôi hỏi với theo.

“Buồngì chứ, cậu đẻ thêm đứa nữa là được”. Cô ấy ngoảnh lại nhìn tôi rồi cười.

“Có chovàng mình cũng không thèm”. Nghe A Mông nói thế, tôi suýt ngất.

13.

“Maulên! Mau lên!”. Sau khi đã đứng vào chỗ, chúng tôi rối rít gọi Lâm Sở.

“Đợití, đợi tí!”. Cô ấy chỉnh ống kính rồi chạy vào. Chúng tôi đã thống nhất rồi,mọi người phải chụp chung một bức ảnh để lưu giữ giây phút hạnh phúc này mãimãi.

“Tạodáng đi nhé!”. Lâm Sở để Bobo sửa giúp mái tóc. “Mình đếm đây! 1, 2, 3 cườinào!”

Trongảnh, nụ cười rạng rỡ nở trên môi tất cả mọi người. Bởi vì chúng tôi đều đanghạnh phúc. Tôi nghĩ, nếu ông trời cho tôi một cơ hội để làm lại, chắc chắn tôivẫn chọn được ở cùng những con người đáng yêu này, chọn cả việc gặp Cố Đại Hảivà kết hôn với anh ấy nữa.

HẾT