Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 14



“LâmSở, em sang bên này mà xem, đẹp lắm, nếu lấy cảnh này…”. Hoa Thiên xin nghỉhọc, đưa tôi và Lâm Sở đi chơi.

“Đượcđấy, cậu đợi mình qua bên kia đã nhé!” Lâm Sở vác máy ảnh lên, chạy đi luôn.Hoa anh đào ở đây quả thật rất đẹp, thảo nào Lâm Sở cứ bấm máy lia lịa.

“Chúngta có nhất thiết phải về không?”. Mắt Hoa Thiên hơi đỏ, tôi biết trong lòng anhấy đang rất buồn.

“Emcũng không biết nữa, con trai A Mông mắc bệnh máu trắng, em không thể yên tâm được”.Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Liệukhông về có được không?”. Hoa Thiên nâng cằm tôi lên.

“Anhđừng như thế! Em vào nhà vệ sinh chút đã, lát nữa Lâm Sở sẽ quay lại đấy!”. Tôitránh anh ấy.

“Phù…”.Tôi nhìn vào gương rồi thở dài, nghĩ lại mọi chuyện trước đây.

“Á!”.Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau đẩy tôi vào sát gương, tôi thấy đỉnh đầu đaunhói liền vùng quay lại, đẩy người đó ra. Theo lý mà nói, ở mấy chỗ như thếnày, không vụ án nào có thể xảy ra mới đúng chứ!

Lúcnhìn rõ người phía sau, tôi vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó mặc áo mưa, đeokính đen, trên mặt có một vết sẹo dài, trông vô cùng quen thuộc.

“Tạisao chị lại ở đây?”. Tôi lùi lại sát tường, toàn thân nổi da gà.

“Đếnthăm em chứ sao nữa? Chị sợ em sẽ nhớ chị”. Chị ta tháo kính xuống, ngoài vếtsẹo do tôi gây ra thì gương mặt không thay đổi chút nào.

“AnNguyệt, rốt cuộc chị muốn làm gì?”. Tôi nhìn ra cửa sổ, từ chỗ tôi tới đó chỉcách vài bước chân thôi.

“Đềutại mày hủy hoại cuộc đời tao.” Ánh mắt sắc nhọn của Ánh Nguyệt làm tôi sợ đếnđứng tim, quên cả việc chạy trốn. “Mày cứ tưởng sống sung sướng ở đây thì taosẽ không tìm được mày hả?”. Chị ta rút ra một con dao sắc lẻm kề lên má tôi.Cảm giác lạnh toát nhanh chóng lan ra toàn cơ thể. Tôi biết mình phải chiếnđấu.

“Ở đâycũng có cảnh sát đấy, chị mà manh động là sẽ phải ngồi tù!”. Tôi bấu chặt tayvào tường.

“Tao đãtìm hiểu kĩ rồi, camera ở chỗ này vừa mới thay, còn đang trong thời gian kiểmtra”. An Nguyệt nhếch mép. “Đợi tới khi có người phát hiện ra mày nằm ở đây,chắc tao đã yên vị trên máy bay rồi.”

“TiểuNgư! Bọn anh đi trước đây!”. Giọng Hoa Thiên từ xa vang tới. “Lâm Sở không đợiđược nữa, em mau lên nhé!”

“Tạisao… nó lại…”. An Nguyệt lắp bắp. Nhân lúc đó, tôi đẩy chị ta rồi vùng chạy rangoài.

“Saovậy em?”. Trông thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi, Hoa Thiên liền kéo lại hỏi.

“Đi! Đimau lên!”. Thấy An Nguyệt đang lao ra ngoài, tay vẫn lăm lăm con dao, tôi cuốngquýt.

“Chị!”.Hoa Thiên ngạc nhiên khi gặp An Nguyệt ở đây. Vừa thấy con dao, nhanh như chớp,anh ấy đẩy tôi ra. Tôi chỉ nghe thấy “phập” một tiếng rồi anh ấy ngã xuống.

“HoaThiên!”. Tôi nhìn thấy rất nhiều máu đang chảy ra từ khóe miệng anh ấy.

“Em…tại sao em lại ngăn chị?”. Bàn tay An Nguyệt toàn là máu, trên mặt cũng vậy.

“HoaThiên, anh không sao chứ?”. Tôi vội ôm lấy anh ấy, không biết phải làm gì tiếptheo nữa.

“Chị…”.Hoa Thiên vừa mở miệng, máu đã lại trào ra.

“Cáccậu đang làm gì thế hả? Mình bỏ tiền ra cho các cậu vào đây đấy nhé, mau rađi!”. Giọng Lâm Sở cũng vang lên gần đó.

Tôinhìn An Nguyệt, phân vân không biết có nên gọi Lâm Sở hay không. “Đừng gọi!Đừng gọi!”. Hoa Thiên nắm lấy bàn tay tôi. “Chị… mau nấp đi!”

Câu nóicủa Hoa Thiên làm An Nguyệt định thần lại, chị ta vội vàng chạy vào nhà vệsinh.

“Chị…”.Tôi ngẩn người nhìn An Nguyệt chạy trốn, cổ họng như bị cái gì đó chẹn lại.

“Khôngthể để chị ấy bị sao được, anh xin em, đừng nói ra, coi như là giúp anh đi!”Máu từ khóe miệng Hoa Thiên chảy ra càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo len củatôi.

“LâmSở!”. Tôi hét lên.

2.

“CôThẩm, cô thật sự không nhận ra đó là ai sao?”. Bên phía cảnh sát điều một nữnhân viên tới thẩm vấn tôi.

“Xinlỗi, tôi không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một người xông ra thôi”. Nếu tôi khôngtiết lộ mà camera ở chỗ đấy vẫn đang trong thời gian kiểm tra thì chắc chắnkhông một ai có thể biết được hung thủ là An Nguyệt.

“Nhưngxem ra chuyện này đáng lẽ là nhằm vào cô”. Nữ cảnh sát đó vẫn hy vọng tôi cóthể tiết lộ thêm một chút.

“Tôithực sự xin lỗi”. Tôi cúi đầu.

“Rốt cuộclà ai làm chứ?”. Lâm Sở ôm lấy tôi, hỏi.

“Mìnhnhìn không rõ, chắc là tên lưu manh nào đó”. Tôi giấu cả Lâm Sở, Hoa Thiênkhông muốn nói chuyện này với bất cứ ai khác.

“HoaThiên đáng thương quá!”. Lâm Sở ôm tôi thật chặt.

“Anh ấysao rồi?”. Tôi bật khóc.

“Vẫnchưa qua giai đoạn nguy hiểm”. Lâm Sở giúp tôi lau nước mắt. Ngày bé, mỗi khitôi khóc nhè, mẹ cũng hay làm vậy với tôi.

“HoaThiên!”. Tôi gọi. Hoa Thiên phải nằm trong phòng quan sát đặc biệt, quanh ngườilà một đống dây lằng nhằng, nhìn rất tội nghiệp.

“Xinlỗi, chỉ có một người được vào thôi, giờ bệnh nhân rất yếu”. Bác sĩ nói.

“Cậu điđi, mình đứng ở ngoài cửa nhìn vào cũng được, không sao đâu!”. Lâm Sở vỗ vaitôi.

“Họkhông biết là ai đã làm đâu”. Tôi nói khẽ với Hoa Thiên. “Anh yên tâm, em sẽkhông nói gì cả”. Mắt Hoa Thiên vẫn nhắm chặt.

“Anh sẽkhỏe thôi, không sao đâu”. Tôi nhìn anh ấy, vuốt nhẹ lên má anh, bỗng tôi thấyhàng mi Hoa Thiên hơi động đậy, sao đó anh ấy từ từ mở mắt ra.

“HoaThiên!”. Tôi quỳ gập người xuống gọi.

“Cảm…cảm ơn!”. Anh ấy mấp máu đôi môi nhợt nhạt.

“Không,không, phải là em cảm ơn anh mới đúng, nếu không có anh, chắc em đã…”

“Đừngnói vậy!”. Hoa Thiên khẽ lắc đầu. “Hãy lấy anh nhé… trước lúc anh chết…”. Anhấy nhìn tôi rồi ho dữ dội, ho ra cả máu nữa. Máy móc xung quanh bỗng kêu “títtít” nghe rất đáng sợ.

“Anh sẽkhông chết đâu! Anh không thể chết được! Bác sĩ!”. Tôi lao như người điên rangoài, va cả vào Lâm Sở. Bác sĩ vội vàng chạy tới.

“Xinlỗi, anh biết em không muốn…”. Ba tháng sau, Hoa Thiên mới được xuất viện, LâmSở đã về từ trước, tôi nhờ cô ấy nói với gia đình tôi rằng tôi sắp kết hôn vớiHoa Thiên, có lẽ sẽ định cư ờ đây luôn, không về nữa.

“Anhbiết em vẫn không yên tâm về chuyện con trai A Mông”. Hoa Thiên ngồi xuống cạnhtôi.

“Đợikhi em nhìn thấy thằng bé không sao nữa, mình sẽ quay trở lại đây, sau đó,chúng ta sẽ chuyển nhà tới một nơi không ai tìm thấy, dù cho là vùng quê cũngđược, rồi mua một ngôi nhà nhỏ”. Tôi dựa đầu lên vai anh.

“Ừ”.Anh ấy hôn lên trán tôi.

3.

“Mìnhtưởng cậu không về nữa chứ!”. A Mông lao đến chỗ tôi. “Hu hu… Mình cứ nghĩ cậusẽ ở lại đó mãi mãi”. Cô ấy ôm chặt lấy tôi mà khóc, lớp phần trang điểm trênmặt bị nhòe nhoẹt hết cả.

“Cậuđúng là đồ khốn! Con ốm như vậy mà sao không thèm nói với mình một câu hả?”.Tôi lườm A Mông.

“Mọingười sợ em lo lắng. Nếu biết em về nước thế này, anh đã nói từ lâu rồi”. GiọngLý Triển Bằng có vẻ cứng cỏi hơn.

Trần Lộvà Dương Siêu vừa tới, Trần Lộ đang mang bầu, tôi lại sắp có thêm một đứa connuôi nữa.

“Về rồithì đừng đi nữa nhé!”. Mặt Trần Lộ cũng giàn giụa nước. “Đúng rồi, Lâm Sở bảocậu sắp…”. Trần Lộ liếc Hoa Thiên rồi thì thầm vào tai tôi. “Sắp kết hôn vớiHoa Thiên à?”

“Ừ,mình sẽ lấy anh ấy, nhưng phải đợi chuyện của các cậu xong xuôi đã”. Tôi mỉmcười.

“Mẹ!”.Vừa bước vào nhà, tôi vội lao tới, ôm chầm lấy mẹ.

“Convới chả cái! Đi rồi là không thèm về với mẹ nữa hả?”. Mẹ tôi khóc lóc, lệ chảydài theo những nếp nhăn trên khóe mắt.

“Mẹ à,con về rồi mà!”. Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi thấy mẹ khóc nhiều như vậy.

“Ngồiđi, Hoa Thiên!”. Thẩm Lãng đỡ hành lý giúp chúng tôi, ba năm qua, anh ấy đãthay đổi ít nhiều. Bây giờ nhìn ông anh tôi chững chạc hơn, cổ phiếu của côngty Thẩm Lãng sắp được niêm yết trên sàn chứng khoán nữa.

“Anhđược lắm! Cuối cùng anh cũng biết tự mình giải quyết mọi thứ rồi”. Tôi vỗ vaiThẩm Lãng.

“Thìnhờ em dạy anh mà. Không có em, chắc anh không khá nổi”. Thẩm Lãng khoác vaitôi, cười vui vẻ.

4.

“Cậu sẽkết hôn với Hoa Thiên thật hả?”. A Mông hỏi khi chúng tôi tụ tập ở nhà Lâm Sở,lần này trở về, tôi đã thành đứa thấtnghiệp mất rồi.

“Ờ,mình chẳng nghĩ ra lý do gì để không đồng ý cả”. Tôi nằm trên ghế sô pha củaLâm Sở. Cô ấy mới nuôi một con chó, đặt tên nó là Ngư Ngư, làm tôi tức chết điđược!

“Mìnhcũng không nghĩ ra”. Mặt A Mông buồn buồn.

“Contrai cậu thế nào rồi?”. Tôi nghĩ nói vào chuyện chính vẫn tốt hơn.

“Khôngsao cả, giờ nó vẫn bình thường. Đợi mình sinh thêm một đứa nữa rồi tính.”

“Bọnmình về rồi đây!”. Hôm nay, Lâm Sở dẫn Hoa Thiên tới tham gia phỏng vấn ở mộtstudio rất nổi tiếng. Chúng tôi đều đang tìm công việc mới vì đợi đến lúc AMông sinh con, chắc phải mất hơn một năm.

“Saorồi anh?”. Tôi nhìn Hoa Thiên đang ngồi xuống cạnh mình.

“Kháổn, bên đó lương cũng khá cao”. Hoa Thiên giúp tôi sửa lại lọn tóc vương trướcmắt. “Em định thế nào?”

“Em hả?Chắc em sẽ tới làm chỗ Thẩm Lãng, anh ấy định giao một chi nhánh cho em quảnlý”. Tôi bảo.

“Dạonày, ông anh cậu giỏi giang ra phết đấy”. A Mông uống nước rồi nói với tôi.

“Thậthả?”. Tôi không tin lắm.

“Thậtmà, cậu không biết chứ, lần trước có một container hàng, bọn mình đã định lấyrồi, không ngờ bên đó lại thích ông Thẩm Lãng nhà cậu, sống chết gì cũng khôngchịu giao cho bất cứ đối tác nào khác, cho dù chiêu gì bọn mình cũng dùng rồi,ngay cả Cố Đại Hải cũng…”. A Mông buột miệng nói ra cái tên khiến lòng tôi đaunhói.

“AMông!”. Lâm Sở quát. “Mau lại đây! Lau sàn đi! Cậu đổ nước đầy ra đây rồi này!”

5.

“Mấyhôm nữa, anh về thắp hương cho bố mẹ, em muốn đi cùng không?”. Trước lúc tôixuống xe, Hoa Thiên hỏi tôi.

“Vâng,hôm ấy anh tới đón em nhé!”. Tôi vẫy tay.

“TiểuNgư!”. Tôi giật bắn mình khi Thẩm Lãng gọi. Anh ấy đang ngồi trước cổng.

“Làm gìmà anh cứ như lũ lưu manh thế hả?”. Tôi ngồi cạnh anh ấy rồi lấy thuốc ra, châmlửa hút.

“Đợi emthôi. Em định cưới Hoa Thiên thật hả?”

“Trờiạ, mọi người điên hết rồi phải không? Sao ai cũng hỏi em câu đó thế? Em lấychồng thì ngạc nhiên lắm à?”. Tôi lườm anh ấy.

“Anhchỉ sợ em không hạnh phúc thôi”. Trước đây, Thẩm Lãng rất ít khi nói những lờinhư thế này, xem ra ba năm vừa qua đã khiến anh ấy thay đổi không ít.

“Thôiđi! Giờ anh giỏi rồi nên bật lại em hả?”. Tôi cười rồi rít một hơi thuốc.

“Ờ, thìthôi vậy, ly hôn khiến người ta trưởng thành hơn mà.”

“Ha ha,đúng là cùng một giuộc!”. Tôi cười. “Em nợ Hoa Thiên nhiều lắm, anh ấy suýtchết vì em đấy”. Tôi kể cho Thẩm Lãng nghe chuyện ở bên Nhật, chỉ có điều hungthủ được thay bằng một tên lưu manh. Nếu biết đó là do An Nguyệt làm, chắc chắnanh ấy sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.

“Ờ, emvui là được rồi, chỉ là anh thấy buồn thay cho Cố Đại Hải thôi”. Thẩm Lãng đứngdậy. “Mình về nhà thôi, ngoài này lạnh quá!”

“Anh ấyvẫn khỏe chứ?”. Tôi cũng đứng dậy.

“Ừ, mấynăm nay cậu ấy làm như bán mạng, giờ thì chuyển tới công ty ở rồi”. Thẩm Lãngkhẽ vỗ tay để đèn bật sáng.

“Anh ấykhông biết em đã về chứ?”

“Hìnhnhư là thế.”

“Anhđừng nói nhé! Đợi sau khi con trai A Mông khỏi bệnh, em sẽ âm thầm ra đi, coinhư chưa có chuyện gì xảy ra”. Tôi chỉ muốn khóc.

“Emthực sự không muốn gặp lại cậu ấy sao? Giờ Cố Đại Hải gầy tong teo, trôngthương lắm”. Thẩm Lãng không quay đầu lại, bảo tôi.

“Gặprồi thì sao chứ? Nói với anh ấy rằng em chuẩn bị lấy chồng à?”. Tôi cười đaukhổ.

6.

“Nàynhóc, còn nhớ dì không?”. Tranh thủ thời gian rảnh, tôi đến thăm con trai AMông. Tuy bị bệnh máu trắng nhưng do ăn uống tốt nên nhìn bề ngoài, thằng nhócnày trông khá bình thường, còn hơi béo một chút nữa.

“Dì NgưNgư!”. Nó giương mắt nhìn tôi một hồi rồi reo lên.

“Thôngminh quá! Con vẫn nhớ dì phải không?”. Tôi xoa đầu nó, đứa bé này hẳn phải làmột thần đồng, giỏi hơn bố mẹ nó nhiều.

“Dì NgưNgư đừng đi nữa nhé! Dì đi rồi, mẹ con toàn khóc thôi…”. Nó kéo tay tôi, kể lể.

“Ừ, dìsẽ không đi đâu nữa”. Tôi bế thằng nhóc lên, giờ nó nặng hơn trước nhiều, cònbiết ăn nói hơn cả A Mông.

“Ơ, emđến chơi à?”. Lý Triển Bằng xách một túi đồ ăn tới, tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìnthấy tôi.

“Này,con trai anh thông minh quá, vẫn còn nhớ em đấy, hơn hẳn bố mẹ!”. Tôi cười.

“Đươngnhiên! Lúc em không ở đây, mỗi lần nhớ em, A Mông lại kể cho thằng bé nghe vềem”. Lý Triển Bằng bế con quay lại giường bệnh rồi đưa cho nó một túi khoailang.

“Emđịnh cưới thật hả?”. Anh ấy vừa gọt hoa quả cho con vừa hỏi.

“Mọingười mắc bệnh gì thế không biết! Hôm qua, A Mông cũng hỏi em câu này”. Tôi cắnmột quả táo.

“Đềunghĩ cho em thôi mà. Cố Đại Hải vẫn đang đợi em đấy.”

“Đừngnói chuyện này trước mặt Hoa Thiên, anh ấy sẽ buồn lắm”. Tôi vứt hạt táo rangoài.

“Anhbiết rồi. Em tưởng anh giống A Mông sao?”. Lý Triển Bằng ngẩng đầu lên, trợnmắt nhìn tôi.

“Giờanh và A Mông mới giống vợ chồng đấy, tốt hơn mấy năm trước nhiều”. Tôi quàngtay ra sau ghế.

“Đúngvậy. Khi biết bệnh của con, A Mông khóc nhiều lắm. Lúc đó, trái tim anh như bịai đó bóp chặt. Thật đấy! Đau đớn vô cùng, suýt nữa thì anh đã quay lưng bỏ đirồi”. Lý Triển Bằng gọt táo xong rồi bảo con cầm lấy ăn. “Đau đến tan nát cảruột gan… Đến khi ấy, anh mới hiểu tại sao ngày xưa anh lại lấy cô ấy. Thật sựkhông phải vì có con nên phải cưới mà bọn anh thực sự yêu thương nhau. Cái đógọi là trách nhiệm, anh phải chăm sóc cho vợ và con mình, nếu không trong timsẽ thấy rất đau.”

“Anhcũng đã hiểu chuyện như Thẩm Lãng vậy. Chà, xem ra lần này em đi là hợp lý, mọingười đều biết mình nên làm gì rồi”. Tôi cười.

“Anhnghĩ em không nên đi. Sao em phải chạy trốn chứ? Rõ ràng hai người còn yêunhau…”. Lý Triển Bằng tỏ ra hơi kích động.

“Thôi!Anh đừng nói nữa! Em đi tìm Hoa Thiên đây, hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy đilàm, bọn em hẹn nhau đi ăn rồi”. Tôi xách túi lên, bước ra ngoài.

7.

“Được,em sẽ đợi anh”. Tôi bảo. Hoa Thiên nói anh ấy còn đang sắp xếp đồ đạc nên tôiđứng chờ dưới sảnh. Một chiếc xe ở gần đó khiến tôi chú ý, hình như nó cùngloại với xe của Cố Đại Hải, màu sắc cũng y hệt. Bước lại gần, tôi thấy trong xecó một con chó Chihuahua rất giống Bội Bội của tôi.

“Gâugâu!”. Vừa nhìn thấy tôi, con Chihuahua đó liền sủa ầm ĩ, lại còn không ngừngngoe nguẩy đuôi nữa.

“BộiBội à?”. Tôi nhìn nó.

“Gâu!”.Nó sủa lại như trả lời tôi.

“BộiBội, ngồi xuống!”. Tôi thử bảo nó.

“Gâu!”.Con chó ngoan ngoãn ngồi xuống, giương mắt lên nhìn tôi.

“Đúnglà mày hả?”. Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra. Đồ quỷ nhỏ này, đã lâu như vậyrồi mà nó vẫn còn nhớ tôi.

“Đu Đu,lần sau không được ăn nhiều như thế nữa nhé!”. Một giọng nói quen thuộc vanglên từ góc đường, tôi vội nấp sau một chiếc xe khác.

“Gâugâu gâu!”. Bội Bội không thấy tôi đâu nên sủa váng lên.

“BộiBội, mày làm sao thế? Đu Đu về rồi còn gì”. Có tiếng mở khóa xe, sau đó là tiếngđóng cửa. “Ngoan nào, lát nữa, tao sẽ đưa chúng mày về nhà. Bội Bội, không đượcbắt nạt Đu Đu nữa! Nó vừa tiêm xong đấy”. Tiếng xe nổ máy khiến tôi không ngheđược giọng Cố Đại Hải nữa. Run run đưa tay lên bịt chặt miệng, tôi cố gắngkhông thốt ra cái tên quen thuộc kia.

“TiểuNgư!”. Lúc Hoa Thiên ra, tôi đang dựa vào xe của người khác để hút thuốc.

“Hả?”.Tôi giật mình.

“Xechúng ta ở bên này cơ mà!”. Hoa Thiên giật lấy điếu thuốc trên tay tôi.

“Ơ, emnhầm, em quên bẵng đi mất”. Tôi luống cuống, nếu biết chuyện tôi vừa thấy CốĐại Hải, Hoa Thiên chắc chắn sẽ không vui.

“Lâulắm không ăn đồ nướng rồi, chúng ta đi ăn nhé!”. Hoa Thiên hỏi tôi.

“Em ăngì cũng được”. Tôi thắt dây an toàn.

“Mọingười nói… chị anh đã mất tích khá lâu rồi”. Lúc qua ngã tư, Hoa Thiên độtnhiên nói.

“Chị tatrốn rồi sao?”. Tôi di di ngón tay lên mặt kính.

“Nếutìm được chị ấy, anh sẽ nói với chị ấy rằng không sao đâu, không cần phải trốntránh nữa”. Hoa Thiên thở dài.

“HoaThiên à, anh tốt thật đấy!”. Tôi nhắm mắt lại.

“Anh đãtừng làm những chuyện không tốt mà”. Anh ấy khẽ nói.

“Vậysao? Đối với em, anh luôn là người tốt”. Tôi mở mắt ra.

“Nếunhư… anh nói là nếu như, nếu như anh làm một chuyện gì đó không tốt thì em cóhận anh không?”. Anh ấy dừng xe lại hỏi tôi.

“Anhkhông bao giờ làm điều xấu cả, em tin là thế!”. Tôi nhìn Hoa Thiên. Thực ratrước đây, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, anh ấy bảo nếu vì một phútbồng bột mà tôi đồng ý kết hôn thì anh ấy có thể cho tôi thêm thời gian. Điềunày làm tôi rất khó nghĩ, nhất là khi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt vừa chứachan hy vọng vừa thấp thỏm lo âu, lại có cả nỗi xót xa, chua chát.

“Cám ơnem!”. Anh ấy khởi động lại máy.

“Hômnay em ở lại đây được không?”. Hoa Thiên hỏi khi tôi đưa anh ấy về nhà, lúc nãyanh ấy uống hơi nhiều rượu. Ngôi nhà này là tài sản duy nhất mà bố mẹ Hoa Thiênđể lại nên anh ấy không nỡ bán đi.

“Maianh còn đi làm mà, em cũng phải tới chỗ Thẩm Lãng nữa”. Tôi nhẹ nhàng đẩy tayanh ấy ra.

“Mỗibuổi sáng không nhìn thấy em, anh đều cảm thấy lo lắng”. Anh ấy vẫn không muốnbuông tay.

“Em sẽgọi điện thoại cho anh”. Tôi dìu anh ấy lên nhà, đỡ vào giường rồi đắp chăn laumồ hôi trên trán cho anh ấy. Xong xuôi tất cả, tôi mới yên tâm về nhà.

“Phù…”.Tôi dựa vào tường. Dạo này, tôi toàn bị mất ngủ, có khi thức trắng đêm. Như mọilần, tôi lại mở máy tính ra, viết nhật ký. Tôi đặt mật khẩu là ngày sinh của CốĐại Hải, chẳng hiểu tại sao khi đó, tôi lại chọn dòng kí tự đó nữa, nhưng thếcũng tốt, sẽ không có ai biết mà đọc trộm được nhật kí của tôi.

“Cố ĐạiHải, hôm nay em đã gặp Bội Bội rồi. Nó còn nhớ em, vẫn y như trước đây, thấy emkhông mở cửa xe ra là lo cuống cuồng lên. Còn nhớ lần đầu tiên ngồi ô tô, BộiBội đã rất sợ hãi, cứ cào vào cửa, bắt em bế nó ra, xước hết cả kính. Tha lỗicho em vì em đã trốn tránh! Em không dám gặp anh bởi trong tim em vẫn còn chỗcủa anh, ở đây này, anh vẫn còn chiếm một khoảng rất lớn. Nhưng em không thểkhông lấy Hoa Thiên được, em đã nợ anh ấy quá nhiều, em không muốn làm tổnthương anh ấy thêm nữa. Có lúc em từng nghĩ, tại sao khi ấy, em lại không nghelời khuyên của mọi người? Nếu em không tham dự hôn lễ của Ngụy Tử Lộ thì chúngta đã không phải chịu đau khổ nhiều đến như vậy.

HoaThiên, em thực sự không muốn quay lại Nhật Bản. Ở đây có quá nhiều thứ mà emkhông thể từ bỏ được: bố mẹ em, Thẩm Lãng, A Mông, Lý Triển Bằng, Tiểu Lý Mông,Lâm Sở, Trần Lộ, Dương Siêu, vợ chồng Ngụy Tử Lộ, cả đứa con nuôi em mới gặpmột lần… Nhưng em không thể làm anh bị tổn thương nữa, càng không thể khiến anhđau khổ.

Em khóchịu lắm, trong lòng rất đau đớn, có lúc em rất sợ hãi phải tỉnh dậy, bởi vì cứmở mắt ra là những ngày em ở đây lại ít đi một ngày.”

Tôi gậpmáy tính lại, ngước mắt nhìn không gian đang sáng dần lên, mặt trời đã mọc rồi.Lại một ngày mới bắt đầu.

8.

“TiểuNgư, lại đây! Đây là phòng làm việc của em, thấy được chứ hả?”. Thẩm Lãng dẫntôi lên tầng.

“Chà,không tồi đâu! Thẩm Lãng à, anh không sợ em làm anh bị thua lỗ sao?”

“Sao emlại nói vậy? Lỗ anh vẫn vui”. Thẩm Lãng trợn mắt nhìn tôi.

“ThẩmLãng, có chuyện phải bàn với anh đây”. Ngụy Tử Lộ đẩy cửa bước vào phòng. Anhấy béo hơn trước nhiều, nhưng gương mặt thì vẫn thế.

“Hi!”.Tôi ló mặt qua lưng Thẩm Lãng.

“TiểuNgư! Em về lúc nào thế?”. Ngụy Tử Lộ đẩy Thẩm Lãng sang một bên rồi lao tới, ômchầm lấy tôi.

“Này,Ngụy Tử Lộ, anh học được cái tính kích động ấy từ bao giờ vậy?”. Tôi hỏi khi điăn cơm trưa cùng Thẩm Lãng, Ngụy Tử Lộ.

“Gặp emnên anh vui quá. Nếu không có em, chắc giờ này, anh đã không còn gia đình nữarồi”. Nói đến đây, Ngụy Tử Lộ khóc sụt sùi.

“Thôithôi!”. Thẩm Lãng đưa giấy ăn cho Tử Lộ.

“Đúngđấy, anh không thấy Thẩm Lãng đã bỏ được cái tật khóc lóc rồi à?”. Tôi quay ratrêu Thẩm Lãng.

“Trậttự!”. Thẩm Lãng lườm tôi.

“Haha…”. Ngụy Tử Lộ vừa lau nước mắt vừa cười. “Tối tới nhà anh ăn cơm đi, contrai anh muốn gặp mẹ nuôi của nó đấy!”

“Được,nhưng em phải đi đón Hoa Thiên trước đã”. Từ khi về nước, tôi vẫn chưa có thờigian đến thăm mẹ con Triệu Bồi.

“À, anhnghe nói em sắp kết hôn với Hoa Thiên hả? Em nghĩ kỹ chưa?”. Ngụy Tử Lộ nhìntôi chăm chú.

“Trờiđất ơi! Chắc sau này em phải viết ba chữ “Nghĩ kỹ rồi” lên trán mất. Mấy hômnay, ai cũng hỏi em câu này đấy”. Tôi vừa húp canh vừa cười.

Nhìnthấy tôi, Triệu Bồi sững người trong giây lát rồi ôm lấy mà khóc, quý tử nhàchị ấy cũng khóc theo. Nhóc con này nghĩa khí thật!

“Conyêu, gọi mẹ nuôi đi!”. Ngụy Tử Lộ đẩy cậu con trai đến trước mặt tôi. Thằngnhóc này trông giống hệt anh ấy, nhìn mặt cũng thật thà như vậy. Nó cứ níu lấyáo Ngụy Tử Lộ, chắc là cu cậu đang sợ.

“Maugọi đi con!”. Triệu Bồi lại đẩy nó lên.

“Thôi,không sao đâu! Trẻ con thấy người lạ nên sợ ấy mà”. Tôi xoa đầu thằng bé. Đếncái khoản dễ tính này nó cũng giống y chang bố, ai muốn xoa đầu thế nào cũngđược.

“Khinào em cưới?”. Triệu Bồi vừa rửa bát vừa hỏi tôi.

“Đợibệnh tình của con trai A Mông ổn định đã chị ạ. Lần này cũng vì nó mà em vềđây, em không yên tâm được. Không có em, mọi người như bị mất đi trụ cột vậy, AMông bảo thế đấy”. Tôi xếp bát lên kệ.

“Anh ấycó biết em về không?”

“Có lẽlà không. Em dặn mọi người không được nói mà”. Tôi gượng cười. “Em không dámgặp Cố Đại Hải… vì em vẫn còn yêu anh ấy.”

“Thựcsự chị thấy rất đáng tiếc”. Mắt Triệu Bồi ươn ướt.

9.

“Đứa béđó dễ thương thật đấy!”. Trên đường về nhà, Hoa Thiên nói với tôi.

“Đúngthế, nó giống hệt Ngụy Tử Lộ hồi bé, muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, emtoàn bắt nạt anh ấy”. Tôi thực sự rất thích cậu con nuôi kia. “Nhanh thật! Lúcem đi nó còn bé xíu như một con mèo ấy.”

“Trẻcon lớn rất nhanh mà. Nếu chúng ta cũng có một đứa con ngoan như thế thì tốtbiết bao!”

“Nhưngcái tính ương bướng của em mà di truyền cho con thì nguy hiểm lắm”. Vừa nóixong, tôi thấy có người gọi điện đến.

“Emgái! Về nhà rồi sao không đến thăm anh hả?”. “Công lực” của Triệu Tam vẫn y nhưtrước đây, giọng anh ấy khiến tôi thủng cả màng nhĩ.

“Em mớivề mà. Anh sao rồi?”. Tôi cười, tưởng tượng ra hình ảnh cái đầu trọc lóc củaTriệu Tam đang lắc lư trước mặt.

“Tớiđây đi! Anh đợi em, anh em ta phải gặp nhau chứ!”. Có vẻ Triệu Tam đang rấtphấn khích.

“OK!Đợi em một chút!”. Tôi cúp máy rồi bảo Hoa Thiên đưa tôi tới Phan hoa viên.

“Anhvào với em được không?”. Từ khi về nước, Hoa Thiên dường như không muốn rời tôibất cứ lúc nào, giống hệt Cố Đại Hải hồi trước, cứ làm như thể phải nhìn thấytôi mới yên tâm được. Tôi nghĩ chuyện này có lẽ chỉ là tạm thời thôi, sang Nhậtlà Hoa Thiên sẽ không thế nữa. Tôi biết Hoa Thiên đang lo lắng điều gì.

“Đượcạ”. Tôi chẳng nghĩ ra bất cứ lý do gì để bắt anh ấy về cả.

“Chị AThi!”. Từ đằng xa, tôi đã trông thấy A Thi và Triệu Tam đang đứng trước cửa.

“Emchết ở đâu vậy hả?”. A Thi lao tới chỗ tôi, vừa khóc vừa nói không ngừng.

“AnhTam, đứng ngoài làm gì, lạnh lắm!”. Tôi đỡ A Thi vào nhà.

“Anhđang vui mà! Dẫu có bị đóng thành băng thì anh cũng cam lòng”. Triệu Tam cườitươi rói.

“Emcưới thằng đó à?”. Triệu Tam hỏi tôi khi Hoa Thiên ra ngoài nghe điện thoại. Từlúc vào nhà, anh ấy cứ liếc Hoa Thiên suốt.

“Nếu embảo là muốn cưới anh thì anh có dám lấy không?”. Tôi vừa húp nước lẩu vừa tủmtỉm cười, nghe nói dạo này A Thi quản anh ấy ghê lắm.

“Thôi,cho anh xin! Em gái à, anh vẫn thấy gã mập lần trước tốt hơn”. Triệu Tam châmthuốc.

“Embiết, nhưng em không thể bắt anh ấy chờ em mãi được”. Tôi gặm miếng cánh gà, vịcay xè xộc thẳng lên làm nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. “Hic hic…”

“Uốngnước, uống nước đi!”. A Thi vội rót nước cho tôi rồi quay sang mắng chồng. “Lãotrọc này, anh điên à? Ai bảo mua đồ cay thế hả?”

“Anhxin lỗi, anh sai rồi”. Đúng là bây giờ Triệu Tam ngoan ngoãn chẳng khác gì mộtcon mèo.

10.

Lúc mởmắt ra, tôi thấy mình đang nằm ở nhà Hoa Thiên.

“Ơ, thếnày là thế nào?”. Tôi ngồi dậy, cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua.

“Emtỉnh rồi hả? Anh sắp làm xong bữa sáng rồi đây”. Hoa Thiên bước vào phòng, mỉmcười với tôi. Câu này tôi nghe rất quen, giống như ba năm về trước.

“Hômqua em say quá, đưa em về nhà thì chắc mọi người sẽ rất lo lắng nên anh mới đưaem về đây”. Hoa Thiên bảo tôi.

“Lúcnào chúng ta đi thăm mộ hai bác ạ?” Tôi chợt nhớ ra Hoa Thiên bảo sẽ tới thắphương cho bố mẹ anh ấy.

“Đầu emcòn đau không?”

“Hômnay mình đi luôn ạ?”

“Nếuđầu em vẫn đau thì chúng ta để hôm khác đi cũng được”. Lúc nào Hoa Thiên cũngchu đáo như thế, giống người đàn ông ba năm về trước của tôi.

“Khôngsao đâu, em đi được!”. Tôi nhìn lịch. “Hôm nay là ngày tốt đấy!”

“Baogiờ chúng ta mới đi chọn ngày hả em?”. Hoa Thiên ôm tôi từ phía sau, để đầu tôidựa vào ngực anh ấy.

“Cònmột năm nữa cơ mà, chọn ngày sau cũng được”. Tôi vờ đi rót nước để rời khỏi anhấy.

“Anhmuốn sơm sớm một chút. Hay là mình mời mọi người đi ăn rồi đính hôn trướcnhé!”. Hoa Thiên đặt tay lên bình nước.

“Anhkhông tin em à?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Khôngphải, nhưng ở đây có quá nhiều thứ liên quan đến em. Anh rất sợ, sợ rằng mộtngày nào đó, em nghĩ lại…”. Tay anh ấy run run.

“Để vềnhà, em nói bố mẹ chọn một ngày tốt”. Tôi ôm anh ấy.

“Bố,mẹ, con đến thăm hai người đây, bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”. Hoa Thiên vừa nói vừalấy khăn, cẩn thận lau bia mộ. Tôi lẳng lặng bày hoa quả và mấy thứ đồ khác ra.“Con và Tiểu Ngư sắp cưới nhau rồi, bố mẹ yên tâm nhé! Nhưng chắc sau này conkhông thể thường xuyên tới thăm bố mẹ được nữa.”

Tôichẳng biết phải nói gì cả, trong lòng rất do dự, thực sự tôi không muốn phảirời khỏi nơi này một lần nữa.

“Đithôi em! Bố mẹ anh thích yên tĩnh, chúng ta không làm phiền họ nữa”. Hoa Thiênnhẹ nhàng nói rồi kéo tôi cùng xuống núi.

11.

Cuốituần, không có việc gì làm, tôi tới chỗ Lâm Sở chơi. Đúng lúc đó, tôi gặp mộtđám phóng viên tới thực hiện phỏng vấn, không khí hết sức ồn ào náo nhiệt. LâmSở đang rất vui vẻ, không biết có chuyện gì nữa.

“TiểuNgư! Tiểu Ngư!”. Trông thấy tôi, Lâm Sở đẩy đám phóng viên ra, bế tôi lên quaymấy vòng.

“Á!Chóng mặt quá! Cậu làm sao thế hử?”. Tôi và Lâm Sở cùng ngồi ra ghế.

“Ha ha,mình đứng thứ nhất đấy! Mình biết trước là sẽ đứng đầu mà”. Lâm Sở nằm dài lênghế, thở hổn hển.

“Thậtkhông?”. Tôi còn nhớ trước khi tôi đi, Lâm Sở bảo sẽ có lúc, cô ấy đoạt đượcgiải cao cho tôi xem. Mấy năm nay, Lâm Sở đã tham gia rất nhiều cuộc thi, đọcmấy tạp chí nhiếp ảnh của Nhật, tôi thường xuyên thấy đăng tin cô ấy đoạt giải.

“Đây làcuộc thi lớn nhất đấy! Đoạt được giải này chứng tỏ mình vô địch thiên hạ rồi!”.Nước mắt Lâm Sở bỗng chảy giàn giụa.

“Đồngốc, khóc lóc gì chứ?”. Tôi lấy khăn giúp cô ấy lau mặt.

“Ăn đi!Ăn thật nhiều vào cho mình!”. Lâm Sở gọi tất cả mọi người tới chỗ cô ấy ăn thịtnướng làm cả phòng ngập đầy khói.

“Ăn cáigì mà ăn! Hụ hụ hụ… Lý Triển Bằng, anh muốn thui chết tôi hả?”. A Mông mắng LýTriển Bằng vì quạt khói bay về phía cô ấy.

“Khôngphải anh, tại gió thổi theo hướng ấy chứ!”. Lý Triển Bằng vội vàng giải thích.

“DươngSiêu, anh mang cái này qua cho Trần Lộ đi!”. Tôi đưa đĩa thịt đã nướng xong choDương Siêu. Trần Lộ sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên ngồi cách xa chúngtôi một đoạn. Con trai Ngụy Tử Lộ đang ngồi chơi bên cạnh cô ấy, thằng nhócngoan ngoãn thật!

“Ờ, mọingười cứ nướng đi, bọn tôi ăn trước nhé!”. Dương Siêu không khách khí gì, bưngđĩa đi luôn.

“Khôngbiết xấu hổ gì cả!”. Lâm Sở đá vào chân anh ấy.

“TiểuNgư, có ăn cái này không?”. Hoa Thiên đưa miếng lòng đã nướng chín cho tôi.

“Có! Cứđồ ăn là em “xực” được tất!”. Tôi hí hửng giơ tay ra lấy, nửa đường lại bị AMông giật mất.

“Lý TriểnBằng! Anh xem đi, dạy dỗ vợ kiểu này đấy hả?”. Tôi cũng cho Lý Triển Bằng mộtcước.

“Anhquản nổi cô ấy sao?”. Lý Triển Bằng ấm ức.

“Đúngrồi, mọi người nghe này!”. Hoa Thiên giơ cốc đứng dậy. “Tôi và Tiểu Ngư chuẩnbị đính hôn, mấy ngày nữa sẽ gửi thiếp mời tới mọi người.”

Trongchốc lát, tất cả như gặp đèn đỏ, không ai nói câu gì.

“Mấyngười có ý gì thế hả? Thái độ gì vậy chứ?”. Tôi cố gắng cười phá lên rồi quaysang đá Lâm Sở. Cô ấy lập tức tỉnh ra.

“Chúcmừng! Chúc mừng nhé!”. Lý Triển Bằng bắt tay tôi, nhưng nhìn ánh mắt của anhấy, tôi thấy có lẽ anh ấy không nghĩ như vậy.

“Có cầnmang theo phong bì không?”. A Mông ki bo bủn xỉn chỉ nghĩ tới chuyện tiền nongthôi.

“Tất cảmọi người không phải mang, riêng cậu đi hai suất!”. Tôi lườm cô ấy. May có câunói đùa đó của A Mông mà không khí mới ồn ào trở lại, không còn ngượng ngùngnhư lúc nãy nữa.

11.

“Ngư à,con nghĩ kỹ rồi chứ?”. Mẹ xoa đầu tôi, hỏi.

“Conkhông còn là trẻ con nữa, mẹ cứ suốt ngày xoa đầu con thôi”. Tôi kéo tay mẹ, nũngnịu.

“Mẹthực sự lo lắng cho con. Thằng Cố Đại Hải…”

“Mẹđừng nói nữa! Con nợ Hoa Thiên quá nhiều, vì con mà anh ấy thành người cô độc,còn suýt mất mạng ở Nhật Bản nữa, con không thể không bù đắp cho anh ấy được.Đây là điều anh ấy luôn hi vọng. Con tin anh ấy có thể chăm sóc tốt cho con”.Tôi ngả đầu vào lưng mẹ, làm thế này, mẹ sẽ không nhìn thấy tôi đang khóc.

“Đừngkhóc! Hoa Thiên là người tốt, mẹ biết”. Mẹ kéo tôi lại, buộc tôi phải nhìnthẳng vào mắt bà. “Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, phải làm theo lời trái timmình mách bảo. Từ bé, con đã là đứa không thể chịu đựng được những gì mà mìnhkhông thích rồi mà.”

“Conkhóc mà mẹ cũng biết sao?”. Nước mắt tôi ướt nhòa trên mặt.

“Conngốc này! Con làm gì mà mẹ lại không biết chứ?” Mẹ ôm lấy tôi, cảm giác ấy ấmáp vô cùng.

Một látsau, Thẩm Lãng và Hoa Thiên về tới nhà, lúc nãy, hai người họ cùng tới kháchsạn để lo chuyện lễ đính hôn. “Các anh về rồi à?”. Tôi giúp Hoa Thiên treo áolên móc.

“Thưadì, con muốn Tiểu Ngư tới ở nhà con trước ạ”. Đang ăn cơm, Hoa Thiên bỗng nóivới mẹ tôi như vậy.

“Cáigì?”. Đôi đũa của Thẩm Lãng đang giơ lên giữa chừng chợt dừng lại.

“Tùy ýTiểu Ngư thôi, nhưng hai bác muốn ngày nào cũng nhìn thấy nó”. Mẹ tôinhìn sang tôi.

Tôichẳng biết phải nói gì cả, đành cắm cúi ăn.

“TiểuNgư, em nghĩ sao?”. Thẩm Lãng nhìn tôi.

“Thếnào cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải về Nhật, hằng ngày em sẽ về nhà ăncơm”. Tôi quyết định nghe theo lời Hoa Thiên vì không muốn để anh ấy đau lòng.

13.

“Anhvui lắm, cuối cùng em cũng trở về bên cạnh anh rồi”. Hoa Thiên chui vào phòngngủ, ôm lấy tôi.

“Chúngta vốn không thể rời xa nhau mà”. Tôi cười rồi đẩy anh ấy ra.

“Đừngtrách anh nữa!”. Vòng tay anh ấy siết chặt hơn.

“Anhđừng như vậy!”. Tôi thấy sợ, anh ấy hôn lên cổ tôi càng lúc càng mãnh liệt.“Đừng ép em! Cho em thêm thời gian đi!”

“Ba nămrồi, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi gì, anh luôn mơ thấy được ở bên cạnhem…”. Hoa Thiên lần tay vào trong áo tôi, ngay lập tức, tôi cắn thật mạnh vàovai anh ấy.

“Em…”.Hoa Thiên sững người.

“Em xinlỗi, em không cố ý”. Tôi thấy máu đang thấm qua lớp áo sơ mi của anh ấy. “Xinlỗi anh! Hãy cho em thêm thời gian! Em nhất định sẽ lấy anh, em sẽ không chạyđâu, em hứa!”. Nước mắt tôi trào ra.

“Em xinlỗi!”. Tôi bôi thuốc lên vết thương của anh.

“Khôngsao, tại anh không tốt. Xin lỗi vì anh đã không tin em”. Hoa Thiên cúi đầu,nhìn xuống sàn.

“Em đãhứa rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Thật đấy! Em nói được là làm được!”. Tôiquỳ xuống, nâng cằm anh ấy lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Anhrất sợ…”. Mắt Hoa Thiên đỏ hoe.

“Embiết, em biết mà, mỗi giờ phút ở đây, anh luôn cảm thấy lo sợ. Tất cả đều làlỗi của em”. Tôi dựa đầu vào ngực Hoa Thiên mà khóc. Anh ấy lặng lẽ ôm tôi, cứnhư thế rất lâu, cho đến lúc Lâm Sở gọi điện rủ tôi đi ăn cơm.

14.

“Chàoem!”. Hoa Thiên đột nhiên tới văn phòng tìm tôi.

“Ơ! Hômnay anh không bận gì à?”. Tôi đang có chút việc, tuy Thẩm Lãng để mặc công tycho tôi muốn làm gì thì làm nhưng tôi không thể chỉ ăn không ngồi rồi được.

“Ừ, hômnay anh rảnh. Anh tìm được một quán ăn rất ngon, muốn dẫn em đi”. Hoa Thiênchống tay xuống bàn.

“Đượcthôi, đợi em một chút nhé! Em phải làm xong việc đã!”. Tôi mỉm cười rồi quaylại với đống giấy tờ.

HoaThiên bỗng đưa tay ra, giúp tôi buộc phần tóc đang xõa xuống. “Cám ơn anh!”.Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy rồi cúi xuống làm việc tiếp.

“Anhthực sự vui lắm, em là niềm ước ao của anh đấy!”. Anh ấy hôn nhẹ lên má tôi.

“Anhngồi xuống đi! Nhỡ có người nhìn thấy thì sao?”. Tôi cố giữ nụ cười, chỉ muốnnhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“ThẩmLãng! Tiểu Khê bảo tôi mang cái này tới cho… cậu…”. Bỗng nhiên Cố Đại Hải xuấthiện trước mặt chúng tôi. Hoa Thiên ngay lập tức kéo tôi vào lòng.

“Thẩm…Lãng không có ở đây”. Tôi cố gắng lắm mới thốt nên lời, tim tôi như đang bị aiđó bóp chặt lấy.

“Ừ. Emvề khi nào thế?”. Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe, bàn tay run run.

“Đượcmấy hôm rồi. Anh gầy đi nhiều quá”. Tôi không biết mình đã nói gì nữa. Thậm chítôi quên cả việc Hoa Thiên đang ở bên cạnh, trong mắt tôi bây giờ chỉ có Cố ĐạiHải.

“Em…khỏe chứ?”. Anh ấy ngập ngừng.

“Em vẫnkhỏe”. Tôi đáp. Hoa Thiên lại kéo tôi về phía anh ấy, ngón tay bấu chặt vàongười tôi. Tôi khẽ nắm tay Hoa Thiên, ý bảo anh ấy cứ yên tâm.

“Mấyhôm nữa, chúng tôi sẽ đính hôn, lúc đó anh nhớ tới dự nhé!”. Cuối cùng HoaThiên cũng mở miệng. Tôi sững người. Đó là chuyện cuối cùng trên đời này tôimuốn để Cố Đại Hải biết.

“HoaThiên!”. Tôi quay sang nhìn anh ấy.

“Tôi sẽtự tay đưa thiếp mời tới cho anh”. Anh ấy không nhìn tôi mà giương mắt lên,nhìn chằm chằm vào Cố Đại Hải.

“Vậy…chúc mừng nhé!”. Cố Đại Hải quay người bỏ đi. Dõi theo dáng vẻ đau khổ ấy, tôithấy đau nhói trong lòng.

15.

Chúngtôi không nói gì với nhau cả, chỉ có những tiếng thở dài trên suốt đoạn đườngvề. Tôi không trách Hoa Thiên, anh ấy làm thế vì sợ bị tôi bỏ rơi, nhưng tôicũng không thể tha thứ cho anh ấy được, vì Hoa Thiên đã làm tổn thương Cố ĐạiHải – người đàn ông tôi yêu thực sự.

“Xinlỗi em”. Buổi tối, tôi đang ngồi trong phòng thì nhận được tin nhắn của HoaThiên. Từ sau lần gặp Cố Đại Hải, tôi chuyển sang ở trong phòng nhỏ, Hoa Thiênđã đồng ý cho tôi thêm thời gian để thích ứng.

“Muộnrồi, anh ngủ đi!”. Nhắn tin xong, tôi tắt di động.

Một látsau, tôi khởi động lại máy rồi bấm số điện thoại mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm.

“Emkhỏe chứ?”. Giọng Cố Đại Hải nhẹ nhàng vang lên, vẫn thân thuộc và ấm áp nhưxưa.

“Vâng.Xin lỗi anh về chuyện Hoa Thiên, anh ấy…”

“Khôngsao, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi”. Giọng Cố Đại Hải rất bình tĩnh.

“Thựcra, em luôn… Mà thôi, em vốn không muốn cho anh biết là em đã trở về, biết rồithì ai cũng buồn”. Tôi cố gắng không để nước mắt trào ra.

“Emtoàn như vậy mà, anh cũng quen rồi”. Cố Đại Hải thở dài.

Khôngchịu nổi nữa, tôi tắt máy luôn.

Xinlỗi, sáng nay anh phải ra ngoài chụp ảnh, em nhớ ăn sáng nhé!

- Hoa Thiên -

Sánghôm sau, Hoa Thiên để lại cho tôi mảnh giấy rồi rời khỏi nhà. Tôi biết đêm quaanh ấy đã thức trắng, trên ghế sô pha toàn là tàn thuốc lá, đèn ngoài phòngkhách đến sáng vẫn còn chong.

“Mẹ, mẹxem cái này đi ạ!”. Tôi đưa cho bố mẹ tôi tờ thực đơn của khách sạn.

“Menuđược đấy, Trần Lộ đang mang bầu, mình đừng đặt mấy đồ nóng!”. Thẩm Lãng nói.

“Cái đócòn cần anh nói hả? Em đương nhiên là biết rồi”. Tôi nhìn Thẩm Lãng.

“Hômqua, em đã gặp Cố Đại Hải”. Tranh thủ lúc Thẩm Lãng gọt hoa quả trong bếp, tôibảo.

Tiếngdao chạm vào thớt bỗng ngừng lại. “Sau đó thì sao?”

“HoaThiên nói với anh ấy chuyện bọn em sắp đính hôn, Cố Đại Hải có vẻ rất buồn”.Tôi nhìn Thẩm Lãng.

“Ừ, emnghĩ thế nào?”

“Giúpem khuyên anh ấy nhé! Em không muốn anh ấy buồn như vậy”. Tôi nhìn ra phòngkhách, Hoa Thiên đang vui mừng bàn bạc chuyện đặt món ăn với bố mẹ tôi. Trongba năm ở Nhật Bản, chưa bao giờ tôi thấy anh ấy vui như vậy. “Em chẳng thể làmgì được. Nếu em nói ra dù chỉ một câu thôi, niềm vui của Hoa Thiên sẽ bị hủyhoại. Em không có quyền làm như vậy.”

“Anhthực sự không hiểu tại sao hai đứa lại trở thành thế này nữa”. Thẩm Lãng khôngquay đầu lại, chăm chú gọt hoa quả.

“TiểuNgư, chúng ta đi ăn cánh gà nhé!”. Hoa Thiên ngoảnh đầu lại, bảo tôi.

“Đượcạ. Hồi ở bên Nhật, em vẫn muốn ăn mà không thấy bán. Trước thì thấy ngấy, vậymà không hiểu sao bây giờ lại thấy ngon vô cùng”. Đến lúc này, tôi đã hoàn toànnắm bắt được mọi niềm vui nỗi buồn của Hoa Thiên rồi.

16.

Lâm Sởhoan hỉ bảo tôi đến chỗ cô ấy.

“Cóchuyện gì thế?”. Thấy tôi bước vào, Ngư Ngư vẫy đuôi rối rít. Con chó này rấtthích tôi, lần nào tôi tới cũng như vậy, Hoa Thiên bảo đó là vì tên của tôi vànó giống nhau.

“Việctốt đây, mình dẫn cậu đi chơi nhé!”. Lâm Sở cười toe toét.

“Điđâu?”. Tôi ngồi xuống ghế sô pha, con Ngư Ngư sán ngay đến, liếm tay tôi, lạicòn rên ư ử nữa.

“TớiHồng Kông lĩnh thưởng! Ban tổ chức bao ăn bao ở, còn cho đi tham quan nữa.”

“Hết sảy!Thế con chó của cậu thì tính sao?”

“Mangtới nhà cậu đi!”. Cô ấy đáp rất dứt khoát.

“Em điHồng Kông nhận giải thưởng với Lâm Sở được không?”. Tối về đến nhà, tôi hỏi HoaThiên.

“Chỉ cóhai người thôi à?” Hoa Thiên đang bận lau kính.

“Vâng,Lâm Sở bảo có thể tranh thủ chơi vài ngày”. Tôi uống trà.

“Ừ, emđi đi. Khi em về, chắc anh đã lo xong hết mọi chuyện rồi, thiếp mời cũng gửi đirồi”. Anh ấy cười bảo, dạo này Hoa Thiên rất vui vẻ.

“Anhhứa với em một chuyện được không?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Gìthế?”

“Đừngđưa thiếp mời cho Cố Đại Hải”. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy mình phải nóira câu này. Nghe tôi bảo vậy, Hoa Thiên liền đặt dụng cụ trên tay xuống sàn.

“Anhđừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn gặp anh ấy thôi. Anh ấy mà tới dự, mọingười sẽ không vui”. Tôi ngồi xuống trước mặt Hoa Thiên, anh ấy cúi đầu nên tôikhông thể nhìn rõ nét mặt anh ấy lúc này.

“Anhđồng ý. Cho anh xin lỗi chuyện lần trước nhé!”. Hoa Thiên gật đầu.

“Khôngđâu, em cũng sai, em nên dặn lễ tân không được cho Cố Đại Hải vào mới phải”.Tôi dựa đầu lên đùi Hoa Thiên, tim đau như bị dao cứa vào. Cuối cùng tôi đãhiểu tại sao An Nguyệt lại điên khùng như vậy. Có lẽ chị ta là người thực sựhiểu thế nào là điên vì tình, riêng về chuyện tình cảm, chẳng ai trong bọn tôibằng chị ta cả.

17.

“Điđường cẩn thận đấy! Tới nơi nhớ gọi điện cho anh!”. Ở sân bay, Hoa Thiên lưuluyến không muốn rời tay tôi.

“Embiết rồi”. Thấy Lâm Sở đang bĩu môi, tôi liền lườm cô ấy.

“Chà,thực sự Hoa Thiên không nỡ rời xa cậu đâu”. Lâm Sở vừa ngồi xuống đã bắt đầunói linh tinh.

“Cậu đichết đi! Bọn mình sắp cưới rồi còn gì!”

“Mìnhnghĩ cậu nên nói chuyện với Cố Đại Hải, anh ấy đau khổ lắm đấy”. Lâm Sở nhìntôi.

“Khôngđược, mình sợ làm vậy sẽ có lỗi với Hoa Thiên”. Tôi không nhìn cô ấy.

“Chỗngồi của anh ở bên này”. Cô tiếp viên hàng không dẫn một người tới ghế bên cạnhtôi, trong phút chốc, cả tôi và Lâm Sở đều ngẩn người ra.

“Cố…Đại Hải?”. Lâm Sở lắp bắp, trông cô ấy lúc này không khác gì một gã ngốc.

“Haingười định đi đâu thế?”. Cố Đại Hải mỉm cười, nhưng vẻ đau thương, buồn bãtrong mắt anh không thể nào che giấu nổi.

“HồngKông, đi lĩnh thưởng”. Lâm Sở đáp gọn lỏn. “Còn anh thì sao?”

“Anhcũng có một buổi họp ở Hồng Kông”. Cố Đại Hải để chiếc túi nhỏ đang cầm trêntay lên ngăn để hành lý.

“Trùnghợp thật!”. Ba chúng tôi cùng cười gượng gạo.

“Chúngta còn cơ hội gặp nhau nữa không?”. Ngồi ngay bên cạnh nhưng Cố Đại Hải lại gửitin nhắn cho tôi.

“Em đãnợ Hoa Thiên quá nhiều, không thể không bù đắp cho anh ấy”. Tôi nhắn tin trảlời.

“Choanh mấy ngày thôi, anh từng bảo sẽ đưa em đi du lịch, hãy cho anh một kí ức vuivẻ!”. Tôi chợt nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại củaCố Đại Hải, dường như đó là một giọt nước mắt.

“Được”.Tôi vừa khóc vừa nhìn anh ấy.

“Cám ơnem!”. Anh ấy nghẹn ngào nói.

“Xinlỗi cậu nhé, Lâm Sở!”. Tôi để đồ đạc ở khách sạn xong rồi tạm biệt Lâm Sở,chuẩn bị ra ngoài với Cố Đại Hải.

“Ừ, điđi! Nếu không, cậu sẽ mãi đau khổ đấy!”. Lâm Sở ủng hộ.

“Vợơi!”. Cố Đại Hải hí hửng gọi.

“Đángghét, bao nhiêu người thế này”. Tôi trách yêu. Lúc trước, tôi vẫn còn lo lắngvề chuyện đối mặt với Cố Đại Hải nhưng tiếng gọi quen thuộc đó đã khiến tôi vứtbỏ được tất cả những gánh nặng trong lòng.

“Ở đâychẳng ai hiểu được đâu, em vừa nghe là biết anh đang gọi em mà, làm gì có aikhác là vợ anh nữa đâu”. Cố Đại Hải cười hì hì hệt như ba năm về trước. Tôi cócảm giác thời gian dường như chưa bao giờ trôi đi cả, mọi thứ đều quay trở lạinhư lúc ban đầu.

“Emnhìn cái này đi!”. Cố Đại Hải kiếm được một cái mũ ở Disneyland, sung sướng độilên đầu cho tôi xem.

“Ha haha, Trư Bát Giới!”. Tôi ôm bụng cười.

“Em đãbao giờ thấy Trư Bát Giới nào đẹp trai thế này chưa hả?”. Cố Đại Hải bĩu môi.

“Đượcrồi, anh là đại mĩ nhân!”. Tôi cười rồi đẩy Cố Đại Hải lên phía trước. Tôi nấpsau lưng anh ấy đi vào nhà ma.

“Ma!”.Tôi nhảy lên, ôm chầm lấy Cố Đại Hải.

“Bìnhtĩnh, bình tĩnh! Cái này là giả, là giả thôi!”

“Đichưa? Nó đi chưa?”. Tôi vẫn không dám mở mắt ra.

“Anhkhông biết.”

“Hả?Tại sao anh lại không biết?”

“Anhcũng đang nhắm mắt mà.”

18.

“Em ănđi. Anh đã gỡ hết xương ra rồi”. Cố Đại Hải lọc thịt ở cánh gà rồi bỏ vào báttôi.

“Chà,anh giỏi thật! Quả là có năng khiếu đấy!”. Tôi kinh ngạc nhìn miếng cánh gà vẫncòn nguyên dạng.

“Tấtnhiên rồi, anh là thiên tài mà! Trước đây, em hay bảo ghét ăn cánh gà vì nótoàn xương, vậy nên anh đã nghiên cứu ra cách rút xương này để đợi em về thì…”.Cố Đại Hải nói một hồi rồi đột nhiên bỏ dĩa xuống.

“Em xinlỗi”. Tôi thấy miệng mình đắng ngắt.

“Ba nămqua, em sống vui vẻ chứ?”. Anh ấy chăm chú nhìn tôi.

“Khôngvui cũng chẳng buồn. Em thấy mình giống như một xác chết biết đi, trong đầutoàn nghĩ về anh”. Tôi nhìn Cố Đại Hải, chúng tôi đã cam kết rằng trong nhữngngày ở đây, cả hai sẽ nói thật tất cả, không được giấu giếm hay dối trá bất cứđiều gì.

“Cậu tacó đối tốt với em không?”. Cố Đại Hải nắm tay tôi.

“HoaThiên rất tốt, em đã nợ anh ấy quá nhiều. Em vốn định không kết hôn nữa…”. Tôiđặt tay lên tay Cố Đại Hải.

“Trướckia anh không tốt, chỉ biết giam hãm em, khiến em phải buồn. Anh xin lỗi!”.Trên đường về khách sạn, mắt Cố Đại Hải hoe hoe.

“Khôngđâu, em mới là người có lỗi! Em chỉ vì bản thân mình mà không nghĩ tới cảm giáccủa anh”. Tôi ôm anh ấy.

“Tạisao chúng ta lại phải chia tay nhau?”. Cố Đại Hải cũng ôm tôi thật chặt.

“Emkhông muốn, em thực sự không muốn!”. Không thể kiềm chế nổi mình nữa, tôi hônlên đôi môi ấm áp của Cố Đại Hải.

“Nếunhư có thể, anh muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại”. Cố Đại Hải ôm ghì tôi vàolòng mình.

“Sao emlại quen anh cơ chứ?”. Tôi khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Là lỗicủa anh, lẽ ra hôm đó, anh không nên mặc bộ đồ đen tới dự đám cưới Triệu Bồi.Tại sao anh lại mặc cái màu không may mắn đó vào lần đầu gặp em?”. Cố Đại Hảihôn lên mắt tôi.

“Emkhông muốn về, em muốn ở cùng anh, không bao giờ rời xa anh nữa!”. Tôi nhìn CốĐại Hải, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh ấy.

“Chúngta đi thôi!”

“Cámơn anh đã mang đến cho em tất cả. Đây là ngày vui nhất của em, em thực sự yêuanh. Tình cảm mà em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi, dù em ở đâu.”

Sánghôm sau, tôi để lại mảnh giấy cho Cố Đại Hải rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Ngay tốihôm ấy, sau khi Lâm Sở nhận được cúp, chúng tôi đáp chuyến bay đêm trở về BắcKinh. Đến điện thoại tôi cũng không dám mở, bởi vì bây giờ, chỉ cần một câu nóicủa Cố Đại Hải, chắc chắn tôi sẽ bỏ mặc tất cả để theo anh ấy…

19.

“Alô!”. Tôi ngả người lên ghế, nghe điện thoại. Hôm nay ở công ty chẳng có việcgì nên tôi về nhà, Hoa Thiên đi vắng nên tôi cảm thấy rất thoải mái.

“Quađây đi! Bọn mình đi chơi!”. A Mông giục rối rít.

“Chơi ởđâu?”

“Trungtâm kiểm tra sức khỏe”. Cô ấy cho tôi một đáp án bất ngờ. A Mông bảo phải đikiểm tra tổng thể, lần này chắc chắn cô ấy phải sinh một đứa con thật khỏe mạnhđể chữa bệnh cho Lý Mông.

“Saomình cứ có cảm giác cậu coi đứa thứ hai chẳng khác gì một loại thuốc thế nhỉ?”

“Trướcmắt thì đúng là như vậy. Bất kể thế nào, mình cũng phải cố gắng sinh trong nămnay, con trai mình đang đợi”. A Mông kéo tôi đi lấy phiếu khám.

“Mìnhnghĩ người phải khám là Lý Triển Bằng mới đúng chứ!”. Tôi nhìn danh sách các đềmục phải kiểm tra.

“Anh ấykhám rồi, cũng cai thuốc rồi”. A Mông rút ví ra, tôi thấy cô ấy mang theo rấtnhiều tiền.

“Chiphí khám là bao nhiêu thế?”

“Ở đâyđang giảm giá đặc biệt, mua một phiếu được kiểm tra thêm một người nữa”. A Môngcười sung sướng.

“Hả?Thế ra mình là đồ khuyến mại à?”. Tôi tức giận.

“Nóilung tung! Mình giúp cậu kiểm tra tổng thể trước khi cưới còn gì?”. A Mông cườinhăn nhở. Nghe cô ấy nói thế, tôi chẳng biết phải phản bác lại thế nào nữa.

“Á!”.Lúc lấy máu, A Mông sợ quá, bấu chặt lấy tay tôi, hét ầm ĩ.

“Chẳngphải ngày trước, cậu từng đi lấy máu rồi sao?”. Tôi nhớ là trước đây, mỗi lầnlấy máu, A Mông đều vô cùng dũng cảm, lúc nào cũng xông pha lên trước như chẳngcó chuyện gì to tát cả.

“Ừ,nhưng giờ thì mình sợ rồi. Mỗi lần người ta lấy máu của Tiểu Mông, mình lạithấy đau lòng, còn đau đớn hơn cả khi người ta chọc kim vào mình nữa. Cứ phảichứng kiến cảnh tượng đó, mình chỉ muốn chết đi cho xong”. Nước mắt của A Môngrơi từng giọt trên tay tôi.

“Oa…không khí bên ngoài vẫn là tuyệt nhất!”. Tôi vươn vai trong lúc A Mông đi lấyxe.

“Saotrông cậu mệt mỏi thế hả?”. Cô ấy quẳng túi của tôi ra ghế sau.

“Chắctại mấy ngày đi chơi với Lâm Sở mệt quá, Hồng Kông tuy không xa nhưng cũngchẳng gần”. Dạo này, lúc nào tôi cũng thấy buồn ngủ, Hoa Thiên bảo tôi sắpthành gấu ngủ đông mất rồi. “Lát có rủ Lâm Sở đi ăn cơm luôn không?”

“OK!”.A Mông lái xe ra đường chính.

20.

“Em điđâu về thế?”. Hoa Thiên mở cửa cho tôi.

“À, emvừa ăn cơm với bọn Lâm Sở”. Tôi thay dép.

“Cô ấykhông sao chứ?”

“Sao làsao?”. Tôi ngạc nhiên.

“Emkhông đọc báo à?”. Hoa Thiên đưa báo cho tôi. Trên đó đăng tin có kẻ ám chỉ LâmSở là người đồng tính. “Chuyện gì thế này?”

“Chẳngrõ nữa, anh cũng mới biết thôi.”

“Lúcnãy… Lâm Sở vừa ăn vừa bảo bọn em rằng đây là lần cuối cùng, cô ấy phải đi đâuđó rất xa”. Tôi kể. Lúc Lâm Sở nói thế, tôi và A Mông còn cười, bảo Lâm Sở thầnkinh không bình thường.

“AMông, cậu đọc báo chưa?”. Tôi ngồi vào xe và gọi điện ngay cho A Mông.

“Vừađọc xong, giờ mình đang tới chỗ Lâm Sở đây”. Giọng A Mông có vẻ rất lo lắng.

“LâmSở, cậu không được làm chuyện gì dại dột đâu đấy!”. Tôi thầm cầu nguyện.

“LâmSở!”. Lúc tôi tới nơi, A Mông đang đập cửa ầm ầm.

“Saorồi?”. Tôi nhìn cánh cửa bằng sắt vẫn đang đóng chặt.

“Chẳngbiết, anh gọi lâu lắm rồi nhưng không có ai mở cửa, đèn phía sau vẫn sáng mà”.Lý Triển Bằng chạy tới từ phía đằng sau nhà.

“Phảiphá cửa thôi!”. Hoa Thiên tông người vào cửa.

Tôi lấybình cứu hỏa cạnh đó ra hỗ trợ.

“Bênnày!”. Dương Siêu dẫn mấy người bảo vệ đến, tay họ đang cầm cưa sắt.

“Maulên! Mau lên!”. Tôi giục. Nếu không phải Hoa Thiên kéo tôi, tôi đã xông tớigiật mấy cái cưa rồi.

Lúcchúng tôi ùa vào, Lâm Sở đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng lông dê, mặc cáiáo sơ mi trắng và chiếc quần đen mà cô ấy thích nhất, một con dao rơi ở bêncạnh, máu không ngừng chảy ra từ cổ tay xuống sàn nhà, đọng thành một vũng lớn…

21.

“Lâm Sởđâu rồi?”. Hai giờ sáng, Bobo mới bay từ Thượng Hải về, tất tưởi chạy đến bệnhviện.

“Vẫnchưa ra”. Lý Triển Bằng kéo cô ấy lại.

Bobongồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệnh, miệng lảm nhảm. “Anh ấy bảo đợi em về sẽcùng đi ăn mừng… Bọn em còn chưa mở sâm banh mà…”

“Lâm Sởsẽ không sao đâu”. Dương Siêu đặt tràng hạt trên tay xuống, anh ấy đã khôngngừng niệm kinh từ lúc tới đây đến giờ.

“Cho emmột điếu thuốc được không?”. Bobo khẽ nói. Tôi liền đưa bao thuốc của Hoa Thiêncho cô ấy.

“Ai cónhóm máu O?”. Một cô y tá chạy từ phòng cấp cứu ra.

“Tôi,tôi!”. Dương Siêu và A Mông cùng đừng dậy.

“Đitheo tôi, bệnh nhân cần truyền máu gấp!”

“Cậu ấysẽ ổn thôi!”. A Mông nói rồi chạy theo cô y tá, cô ấy đã hoàn toàn quên mấtchứng sợ lấy máu của mình.

“Sao emlại không phát hiện ra sớm hơn chứ?”. Tôi không khóc nổi nữa, mắt khô rát nhưcó lửa đốt.

“Đừngnghĩ ngợi nhiều! Vẫn kịp mà, Lâm Sở sẽ không sao đâu”. Hoa Thiên vẫn ở cạnh tôinãy giờ.

“Cóphải là em không nên trở về không? Nếu em không về, có khi không xảy ra nhiềuchuyện thế này…”. Tôi gối đầu vào vai Hoa Thiên, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Khôngliên quan gì đến em cả! Chẳng ai đoán trước được tương lai mà”. Hoa Thiên nắmtay tôi.

“Rarồi!”. Lý Triển Bằng hét lên. Chúng tôi vây ngay lấy chiếc băng ca vừa đượcchuyển ra khỏi phòng cấp cứu.

“LâmSở!”. Bobo vừa không ngừng gọi vừa đặt tay lên má Lâm Sở, khuôn mặt hồng hàongày trước nay đã trắng bệch ra, nhợt nhạt như mất hết sức sống.

“Tránhra nào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi!”. Y tá ngăn chúng tôi lại rồi đẩy Lâm Sở vàophòng.

22.

“Rốtcuộc chuyện này là sao?”. Tôi lật đi lật lại tờ báo, trên đó chỉ nói đơn vị tổchức phế ngôi vị quán quân của Lâm Sở và thay bằng một người khác, không giảithích gì thêm.

“Xem rađang có người chống lại Lâm Sở”. Hoa Thiên cầm tờ báo. “Hả? Là tòa soạn em làmtrước đây mà!”

“Cáigì?”. Tôi giật lại ngay.

“Em rangoài chút đã!”. Tôi vơ túi rồi chạy ra ngoài, bằng mọi giá, tôi phải tìm chora kẻ đã hại Lâm Sở.

“TiểuNgư!”. Hoa Thiên định kéo tôi lại nhưng không kịp.

“Bàibáo này do một cậu chàng đưa cho anh. Cậu ta còn mang tới rất nhiều ảnh, đều làảnh chụp Lâm Sở ở cùng một cô gái, chắc là chụp trộm. Quan hệ của họ rất khôngbình thường”. Anh Trần kéo tôi ra ngoài tòa soạn rồi kể.

“Anh cóbiết là ai không ạ?”. Tôi nhìn anh Trần, thực ra anh ấy không có quyền tiết lộchuyện này.

“Là mộtngười ngoại quốc, tên tiếng Trung là Long gì đó…”

“Thomasphải không?”. Trong đầu tôi lập tức hiện ra cái tên này.

“Đúng,đúng, cậu ta bảo tên mình là trộm ngựa[1] gì gìđó”. Anh Trần châm thuốc hút.

[1] Từ “trộm ngựa”trong tiếng Trung có cách đọc gần giống Thomas.

“Thằngkhốn nạn!”. A Mông tức giận dí điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn.

“Mìnhsẽ cho hắn một trận!”. Tôi nhìn ra ngoài.

“Đánhmột trận chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Cậu còn nhớ hắn đã làm gì vớimình không?”

Quảthật, tôi đã quên mất món nợ của hắn với A Mông ngày trước.

“Bâygiờ, chúng ta phải khiến hắn thân bại danh liệt, chỉ có làm như vậy mới bù đắpđược cho Lâm Sở”. A Mông châm điếu thuốc khác, hút mấy hơi rồi nói với tôi.“Chó không bỏ thói quen ăn cứt được, điểm yếu của hắn vẫn là háo sắc.”

“Chọnai làm mồi nhử bây giờ?”. Tôi nghĩ một hồi. Chắc tôi phải nhờ Triệu Tam tìm mộtem nào đó.

“Mình!”.A Mông nhẹ nhàng nói.

“Cậunói gì vậy?”. Tôi đứng bật dậy.

“Mìnhđã từng tiếp xúc với hắn, mấy chiêu của hắn mình biết rất rõ”. A Mông từ từ nhảra một vòng khói thuốc.

23.

Chuyệntrong bệnh viện tôi đã sắp xếp ổn thỏa, không ai biết người đang nằm trong đólà Lâm Sở - nữ nhiếp ảnh gia vừa đoạt giải thưởng.

Mọi thứdiễn ra đúng theo dự đoán của chúng tôi, A Mông làm như ngẫu nhiên gặp lạiThomas. Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, mèo không tránh được trò ănvụng, Thomas nhanh chóng bị đưa vào tròng, bắt đầu đòi hẹn hò với A Mông.

“Cuốicùng ngày hôm nay cũng tới”. A Mông vừa trang điểm vừa bảo.

“Cậu đicẩn thận nhé!”. Tôi hơi sợ.

“Khôngsao đâu, mình đã nói với Lý Triển Bằng mọi chuyện rồi”. A Mông nhìn tôi. “Mìnhbảo anh ấy rằng “nếu anh chê em thì chúng ta sẽ ly hôn, nhưng trước đó, phảiđến bệnh viện lấy tinh trùng ra, em còn phải cứucon!”. Anh ấy đã khóc, thật đấy, mình chưa từng thấy anh ấy như vậy, trước đây,lúc đánh nhau với mình, anh ấy cũng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc nhiều đếnthế…”

“Xinlỗi cậu nhé, A Mông, bọn mình đã khiến cậu bị liên lụy rồi”. Mắt tôi đầy nước,không còn nhìn rõ khuôn mặt A Mông nữa.

“Điênà! Mình có làm vì cậu đâu! Đây là vì Lâm Sở! Lát nữa, Lý Triển Bằng sẽ tới, anhấy bảo phải cho tên khốn đó một trận.”

Thomasbị chúng tôi đánh đến thừa sống thiếu chết trong khách sạn rồi lôi tới đồn côngan. Vì chúng tôi có chứng cứ nên hắn chỉ biết cúi đầu nhận tội cưỡng bức AMông. Khi hắn bị đưa vào trại giam, tôi bảo Triệu Tam liên lạc với mấy anh em ởtrong đó.

“Em yêntâm! Đứa nào động vào em gái anh chính là động vào anh. Thằng đó bị giữ mườilăm ngày đúng không? Anh sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!”. Triệu Tam ngẩngcổ lên, uống cạn một ly rượu.

“Cảm ơnanh Tam!”. Tôi định uống cùng anh ấy nhưng đột nhiên cảm thấy khó chịu trong cổhọng.

“Emgái, sắc mặt em không được tốt lắm”. Triệu Tam nhìn tôi.

“Dạonày em nhiều việc quá”. Tôi cúi đầu, gắp thức ăn.

“Emgái, anh nói câu này, em phải nghe nhé, đừng lấy hắn, thật đấy! Anh em ta chơivới nhau bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh thấy em sống vui vẻ như khi ở bêntên béo đó. Có thể người bây giờ tốt với em, nhưng đó không phải là người mà emcần”. Triệu Tam rót cho tôi một ly đầy.

“Cám ơnanh! Em biết anh tốt với em mà”. Tôi cố nén cơn buồn nôn, uống cạn cốc rượu.

24.

Tối hômấy, tôi mơ thấy Cố Đại Hải. Anh ấy hét lên với tôi câu gì đó nhưng tôi lạikhông nghe rõ, rồi Hoa Thiên xuất hiện, bắn một phát súng vào Cố Đại Hải. Tôisợ hãi, giật mình tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi định thầnlại rồi mở di động ra.

“Làmình đây, có kết quả kiểm tra rồi, cậu tới chỗ mình đi!”. Giọng A Mông rất gấpgáp.

“Saothế?”. Lúc đẩy cửa bước vào, tôi thấy tất cả mọi người đang ở đó.

“Cậuxem đi!”. A Mông đưa tờ kết quả kiểm tra cho tôi xem. Lúc nãy, nghe giọng củacô ấy, tôi nghĩ chắc mình mắc phải chứng bệnh nan y gì rồi nên đã chuẩn bị tinhthần để đón nhận tin dữ.

“Saolại thế nào được?”. Tôi sửng sốt. Tờ kết quả đó ghi tôi đã có thai được nămtuần.

“Lẽ nàocậu và Hoa Thiên…”. A Mông ngập ngừng.

“Khôngđâu. Có thể là…”. Tôi đang châm thuốc thì bị Lý Triển Bằng giật lấy. “Có chuyệnnày mình chưa kể với mọi người, khi ở Hồng Kông, mình đã gặp lại Cố Đại Hải.”

“Cậuđịnh làm thế nào?”. A Mông ngồi đối diện với tôi.

“Làmsao mình nỡ bỏ đứa con này chứ?”. Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy.

“Nhưng…còn Hoa Thiên…” Dương Siêu đặt tay lên vai tôi.

“Sớmmuộn gì cậu ta cũng biết thôi”. Lý Triển Bằng nói.

“Tôibiết cái gì?”. Hoa Thiên đẩy cửa bước vào, anh ấy tới đón tôi, tay cầm ô. Tuyếtđang rơi, chẳng biết anh ấy đã đứng ở ngoài bao lâu mà người phủ đầy tuyếttrắng.

25.

Mọingười lui cả ra ngoài, để lại tôi và Hoa Thiên. Hút hết nửa bao thuốc, anh ấymới ngẩng đầu lên, hỏi tôi. “Em định thế nào?”

“Em sẽgiữ nó. Nếu anh muốn… em sẽ theo anh về Nhật ngay bây giờ, vĩnh viễn không quaylại đây nữa”. Tôi xoay xoay cốc sinh tố A Mông rót cho khi nãy.

Choang!Bàn tay Hoa Thiên lướt qua trước mắt tôi, ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất,vỡ tan tành.

“Embiết anh rất buồn, nhưng em nhất định phải giữ lại đứa con này. Nếu anh khôngchấp nhận thì chúng ta chỉ có một con đường, đó là chia tay”. Tôi cố nói mộtcách bình tĩnh rồi quay người đi ra.

“Cậukhông sao chứ?”. A Mông lo lắng, nắm chặt lấy tay tôi.

“Đừngnói chuyện này với Cố Đại Hải nhé! Anh ấy ngốc lắm, nhỡ lại gây chuyện”. Tôidặn mọi người.

“Được”.Lý Triển Bằng gật đầu.

HoaThiên chẳng nói gì, lẳng lặng bước qua chỗ chúng tôi.

Đi lòngvòng một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định về nhà Hoa Thiên. Tôi biết bây giờanh ấy đang đau khổ, nhưng tôi không thể bỏ đứa con này được.

“HoaThiên!”. Tôi gọi to. Hoa Thiên vẫn chưa về, đồ đạc trong nhà còn nguyên y nhưlúc sáng tôi đi.

“Xinchào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin vui lòng…”. Nghetiếng tự động trả lời của tổng đài, đầu óc tôi như đang chìm trong một mớ bòngbong, toàn thân nhẹ bỗng. Ngày trước, tôi vẫn mong có một đứa con với Cố ĐạiHải, giờ thì ước mơ đó đã thành hiện thực, nhưng trớ trêu làm sao, nó lại đếnkhi tôi sắp đính hôn với Hoa Thiên.

Tối hômqua, tôi ngủ quên trên ghế, sáng nay tỉnh dậy, tự nhiên tôi ngửi thấy mùi canhtrứng sực nức trong phòng.

“HoaThiên à?”

“Đợilát nữa là ăn được rồi”. Hoa Thiên quay lại cười rồi tiếp tục thái rau.

“Em nằmmơ sao?”. Tôi đi về phía Hoa Thiên, đưa tay ra, sờ lên mặt anh ấy.

“Anhxin lỗi vì đã làm em lo lắng”. Anh ấy khẽ nắm tay tôi.

26.

“Hello!”.Tôi tới thăm Lâm Sở. Cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường, cười hì hì vớitôi.

“Mìnhkhông sao. Mình nghĩ kỹ rồi, đợi bọn cậu đi, mình và Bobo sẽ ra định cư ở nướcngoài”. Lâm Sở vừa gọt táo vừa hỏi tôi. “Chuyện của cậu thế nào?”

“Trờiyên biển lặng”. Tôi cười.

“HoaThiên… anh ấy chịu để yên à?”

“Ừ. Thếnên mình sắp sang Nhật với anh ấy, chắc không đợi được đến lúc A Mông sinh conđâu. Nhưng có lẽ bọn mình sẽ chờ Trần Lộ sinh rồi mới đi”. Bỗng dưng tôi lạimuốn véo má Lâm Sở.

“Á! Làmgì thế hả?”. Bị tôi véo cho một cái, cô ấy hét toáng lên.

“Lưulại tí kỉ niệm”. Tôi bấu mạnh hơn.

“Thế cócần mượn dao không?”. Lâm Sở thản nhiên đưa dao gọt hoa quả cho tôi.

Lượnmột vòng qua nhà mọi người rồi tôi mới trở về nhà của Hoa Thiên. Vừa tới cửa,tôi thấy Thẩm Lãng đang ngồi đợi ở đó.

“Em vềrồi à?”

“Cóchuyện gì thế?”. Tôi mở cửa, bảo anh ấy vào nhà.

“Anhnghe mọi người nói…”. Thẩm Lãng lắp bắp một lúc mới mở miệng. “Họ nói… em cóthai rồi.”

“Đúngvậy”. Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên.

“HoaThiên biết chưa?”. Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.

“Anh ấybiết rồi. Vậy nên đợi Trần Lộ sinh em bé xong, bọn em sẽ quay về Nhật”. Tôingồi xuống cạnh Thẩm Lãng, định châm thuốc hút nhưng cuối cùng lại buông xuống.

“Nhanhvậy sao?”. Thẩm Lãng kinh ngạc.

“Vâng,Hoa Thiên không muốn em ở lại đây nữa.”

“Cố ĐạiHải có biết chuyện đó không?”. Thẩm Lãng uống một ngụm nước rồi hỏi tôi.

“Anh ấykhông biết, mà em cũng không muốn cho anh ấy biết, đứa con này là của em”. Tôixoa tay lên bụng, đây là món quà quý giá nhất của tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấmáp.

Lúc HoaThiên về, Thẩm Lãng vẫn đang ở đây.

“Anh vềrồi. Ơ, anh trai tới chơi ạ? Anh ở lại ăn cơm cùng bọn em nhé!”. Hoa Thiên vồnvã. Dạo này, anh ấy ngủ không ngon. Anh ấy thường lặng lẽ nhìn tôi, nhiều đêmrất khuya rồi mà vẫn ngồi ở phòng khách. Tôi nghĩ sau khi chúng tôi quay vềNhật, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.

“Hay làmấy đứa em về nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm sườn xào chua ngọt đấy”. Thẩm Lãngđứng dậy vươn vai.

“Tuyệtquá, em đỡ phải vào bếp”. Tôi cười sung sướng, mẹ tôi làm món sườn xào ngonmiễn chê.

“Bọncon sắp quay lại Nhật bố mẹ ạ”. Lúc ăn cơm, tôi nói.

“Gấpthế sao?” Đôi đũa trong tay bố tôi rơi xuống bàn.

“Vâng,con còn công việc bên đó mà”. Tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ mọi người nhìnthấy mắt tôi đang ầng ậng nước.

“ĐếnTết, bọn con sẽ về ạ”. Hoa Thiên cũng chẳng biết nói gì nữa.

“Đúngđấy mẹ. Hai đứa nó đều có nhiều việc phải làm ở Nhật mà”. Thẩm Lãng nói đỡ chochúng tôi.

“Khôngxảy ra chuyện gì chứ?”. Ăn cơm xong, mẹ kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ.

“Có gìđâu mẹ, chỉ là bọn con có chút chuyện phải giải quyết thôi. Mẹ yên tâm, còn mấytháng nữa là đến Tết, bọn con nhất định sẽ về mà”. Tôi ôm lấy mẹ, dạo này mẹtôi đã béo lên. Tôi vẫn còn nhớ mẹ từng đuổi đánh tôi khắp mấy con đường, lúcđó, nếu không có Thẩm Lãng giúp, chắc chắn tôi đã không dám về nhà. Những lầnnhư thế, tôi luôn nghĩ rằng phải mau chóng rời khỏi căn nhà này, nhưng bây giờ,tôi muốn mình có thể ở lại đây mãi mãi.

27.

“NgưNgư!”. Lý Mông gọi tôi. Lần dã ngoại này, A Mông đưa cả con trai đi cùng.

Con chóđáng ghét của Lâm Sở cứ nghe thấy người gọi “Ngư Ngư” là lao ngay tới.

“Cútmau! Ai kêu mày hả?”. Tôi đánh nó. “Còn cả nhóc nữa, con phải gọi là dì Ngưchứ! Chẳng biết phép tắc gì cả!”. Tôi cốc nhẹ vào trán Lý Mông.

“Hi hi,có hai Ngư Ngư!”. Tiểu quỷ nhà A Mông vừa cười vừa chạy về phía Lý Triển Bằng.

“Này!Hai người có biết dạy con không hả?”. Tôi xông lên, đá cho A Mông một phát.

“Dạy gìchứ? Cậu đi mà bảo Lâm Sở ấy, chó của cậu ấy mà!”. A Mông chống tay vào hông,hếch mũi lên nói, trông giống hệt con lợn con.

“LâmSở, cậu có dạy con chó của cậu không hả?”. Tôi quát Lâm Sở nhưng cô ấy đang bậnthả diều với Bobo. Thời nào rồi mà còn thả diều chứ? Tôi không tin là nó có thểbay lên được.

“TiểuNgư, khi nào bọn em đi?”. Dương Siêu ra ngồi cạnh tôi. Sức khỏe của anh ấy chưađược tốt lắm nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.

“Đợi vợanh sinh xong, bọn em sẽ đi.”

“Emkhông quay về nữa thật sao?”. Dương Siêu hỏi.

“Có lẽlà thế. Nhưng lần này về, em có thu hoạch lớn mà, được hẳn một đứa con, vụ làmăn này lãi quá”. Tôi quay ra làm mặt xấu với anh ấy.

“Emthấy ổn là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”. Dương Siêu cầm chùm nho lênăn.

“Cònanh nữa đó, phải biết tự chăm sóc mình, đừng gây chuyện nữa! Chỉ vì hai ngườicứ thích sinh sự với nhau mà suýt nữa bọn em chẳng được nhìn thấy vợ chồng anhhạnh phúc viên mãn như bây giờ đấy!”

“Trờiđất, em thì gây chuyện ít hơn bọn anh hả?”

Nhìnmọi người nô đùa vui vẻ, tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Ai cũng tìm được hạnhphúc rồi: A Mông và Lý Triển Bằng sắp có thêm một đứa con nữa; Dương Siêu cócửa hàng riêng của mình, không bị di chứng gì từ vụ tai nạn trước kia; ba thángsau, Trần Lộ sẽ sinh em bé; hết năm sau, con của Ngụy Tử Lộ sẽ bắt đầu đi học;Cố Tiểu Khê đang sống hạnh phúc với anh trai tôi. Còn Cố Đại Hải…

“Emnghĩ gì thế?”. Hoa Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Emđang nghĩ bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn rồi, chẳng còn là lũđiên ngày xưa nữa”. Tôi nhìn Hoa Thiên. Liệu anh ấy có phải là bến đỗ của cuộcđời tôi không?

“Chúngta sẽ sống hạnh phúc hơn họ, anh hứa đấy!” Hoa Thiên đưa một bình nước cam chotôi, bảo rằng anh ấy vắt từ sáng sớm.

“Cám ơnanh!”. Tôi mở bình ra uống, hơi đắng một chút. “Hụ hụ… Đắng quá!”

“Ừ, hơiđắng đấy, anh đã cho thêm một ít vỏ cam vào mà, thế này mới tốt cho em và con”.Hoa Thiên nhìn ra phía trước.

“Vângạ”. Tôi uống hết chai nước cam. “Con yêu, mẹ xin lỗi vì không thể để con ở lạiBắc Kinh được. Tuy bố con có thể chẳng biết đến sự tồn tại của con nhưng mẹ sẽchăm sóc con thật tốt. Mẹ nghĩ, chú Hoa Thiên cũng sẽ làm như vậy. Con sẽ làđứa trẻ hạnh phúc hơn bất kì đứa trẻ nào khác trên thế gian này…”. Tôi thì thầmvới sinh linh bé bỏng trong bụng mình.

28.

“HoaThiên, em thấy hơi khó chịu”. Từ từ mở mắt ra, tôi nói một cách khó nhọc. Saukhi đi dã ngoại về, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, miệng khô khốc, váng vất đầuóc, người giống như bị mất nước vậy.

“HoaThiên!” Tôi ngồi dậy. Bật đèn lên, tôi thấy trên ga trải giường toàn là máu.“Cái này… là sao chứ?”

“HoaThiên!”. Điện thoại di động của tôi không biết đang nằm chỗ nào, dây điện thoạicũng bị cắt, bụng tôi thì đau dữ dội.

“HoaThiên… anh ở đâu? Em khó chịu lắm…”. Tôi vừa bò ra phía cửa vừa rên rỉ. Cửa đãbị khóa chặt, một vài tia sáng ngoài phòng khách le lói qua khe cửa. “Anh có ởđó không? Mở cửa ra! Em khó chịu lắm… Mau mở cửa ra đi!”. Tôi cố hết sức đậpcửa nhưng không ai trả lời tôi cả.

“TiểuNgư!”. Khuôn mặt của Thẩm Lãng xuất hiện trước mắt tôi.

“Anh…”.Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một từ.

“Tỉnhlại là tốt rồi, em có uống nước không?”. Thẩm Lãng sờ trán tôi. Hồi nhỏ có mộtlần tôi bị ốm, Thẩm Lãng cũng chăm sóc tôi như thế này cho tới tận lúc bố mẹvề. Anh ấy cứ xoa xoa trán tôi, thậm chí còn ra ngoài trời đứng cho lạnh cóngrồi chạy vào xoa đầu giúp tôi hạ nhiệt. Kết quả là anh ấy ốm theo tôi, nằm bẹpsuốt một tuần, suýt nữa còn bị viêm phế quản nữa.

“Concủa em đâu?”. Nhớ ra tôi vội bật dậy.

“Emuống nước nhé! Để anh đi rót!”. Thẩm Lãng đứng lên.

“Nóicho em biết đi, con của em đâu? Anh đừng vòng vo nữa!”. Tôi muốn nhảy ra khỏigiường bệnh nhưng đầu óc hoa lên, đứng không vững nữa.

“Em nằmxuống mau!”. Thẩm Lãng kéo tôi lại rồi đỡ tôi nằm xuống. “Em đến bệnh viện muộnquá, suýt nữa cả em cũng bị nguy hiểm…”. Thẩm Lãng còn nói gì đó nữa nhưng tôichỉ nghe thấy anh ấy nhắc đi nhắc lại “muộn quá, muộn quá…”.

“HoaThiên đâu?”. Tôi bấu chặt tay Thẩm Lãng.

“Cậu taở bên ngoài, để anh đi gọi”. Thẩm Lãng chạy ra ngoài cửa.

“Saoanh lại làm vậy với tôi?”. Tôi trừng mắt nhìn Hoa Thiên, chỉ muốn kết liễu anhta ngay lập tức.

“Xinlỗi em, anh phát hiện ra em muộn quá”. Hoa Thiên nắm lấy tay tôi nhưng bị tôigiật ra ngay.

“Đừngvờ vịt nữa!”. Tôi tức giận nhìn anh ta. “Anh đã bỏ cái gì vào nước cam hả?”

“Em mệtquá rồi, mau nghỉ đi”. Hoa Thiên ấn tôi nằm xuống.

“Thôiđi, anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa!”. Tôi đẩy anh ta ra. “Là anh, chính anh đãgiết con tôi!”

“Nhưnganh không thể cứ mở to mắt chờ nó xuất hiện trước mặt anh được!”. Hoa Thiên hétlên. “Nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ tới Cố Đại Hải, nó như cái gai luôn xuất hiệntrong đầu anh!”. Anh ta giận dữ đạp đổ cả bàn thuốc cạnh giường.

“Anh cóquyền gì mà giết nó hả?”. Tôi ném chai nước truyền về phía Hoa Thiên. Gương mặtHoa Thiên bị rạch một vệt dài.

“Emkhông thấy mình có lỗi với anh sao? Chúng ta đang sống yên ổn ở Nhật, đó làkhoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh, vậy mà em lại lừa anh trở về đây. Emnói gì anh cũng nghe theo, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Hết lần nàytới lần khác, em cự tuyệt anh để có con với Cố Đại Hải. Việc đó chẳng khác nàonhát dao đâm thẳng vào tim anh! Vậy mà em còn bắt anh phải vui vẻ tiếp nhận nó.Em có biết là anh không thể thở nổi? Anh sắp không sống được nữa rồi!”. HoaThiên ngồi phịch xuống đất.

“Emkhông sao chứ?”. Thẩm Lãng đẩy cửa bước vào.

“Vâng”.Nước mắt lăn dài trên má tôi. “Đúng, là tôi có lỗi với anh. Nhưng tôi đã từngcầu xin anh hãy buông tôi ra, chính anh nhất quyết không chịu, anh ép tôi phảiquyết định dứt khoát, bắt tôi phải quay về Nhật, thậm chí tôi còn phải hứa vớianh rằng không bao giờ trở lại đây nữa. Nhưng nơi này còn có gia đình của tôi!Tại sao anh không buông tha cho tôi chứ!”

“Hãytha thứ cho anh! Chúng ta sẽ quay về Nhật, làm lại tất cả từ đầu, được khôngem? Ở đó, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”. Hoa Thiên quỳ bêngiường tôi, van vỉ.

“Anhcút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh là đồ ma quỷ!”. Tôi rút dâytruyền trên tay ra.

“TiểuNgư! Đừng làm thế! Hoa Thiên, cậu ra ngoài được không?”. Thẩm Lãng ấn tôi ngồixuống rồi gọi Lý Triển Bằng kéo Hoa Thiên ra ngoài.

“Khôngsao rồi, cậu ta đi rồi”. Thẩm Lãng ôm tôi vào lòng, cả phòng bệnh bây giờ chỉcòn lại tiếng khóc nức nở của tôi.

29.

“Cô ấykhông sao chứ?”. Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lênbên tai tôi.

“Ừ, cậuở lại đây với nó nhé! Khó khăn lắm nó mới ngủ yên được đấy”. Thẩm Lãng nói rồiđóng cửa, đi ra ngoài.

“Đồngốc này, sao không nói với anh?”. Anh ấy nắm tay tôi, những giọt nước mắt ấmnóng không ngừng tuôn rơi trên đó. “Nếu em nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽđưa em tới một nơi không ai biết chúng ta cả. Anh chẳng cần gì hết, anh sẽ từbỏ mọi thứ: công ty, bạn bè, người thân… Tất cả đều không bằng em, anh chỉ cầnmình em thôi!”

“Em xinlỗi!”. Tôi mở mắt, gương mặt của Cố Đại Hải xuất hiện ngay trước mắt tôi. “Emcứ nghĩ rằng mình có thể che chở được cho con của chúng ta.”

“Mọichuyện đã qua rồi, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ nữa”. Đôi môi ấm ápcủa Cố Đại Hải chạm nhẹ lên tay tôi.

“Đúngra em nên tới tìm anh, nên nói cho anh biết, có lẽ khi đó, con sẽ không rời bỏem…”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, ôm chầm lấy Cố Đại Hải và khóc tứctưởi.

“Cậusao rồi?”. Khi Lâm Sở bước vào, tôi đang dựa người vào Cố Đại Hải, từ lúc đótới giờ, anh ấy không rời tôi nửa bước.

“Khôngcó gì”. Tôi ngồi dậy.

“Cậukhông sao là tốt rồi”. Lâm Sở ôm lấy tôi, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng nói. “Mình locho cậu quá. Nếu sớm biết thế này, hôm đó, mình đã mang tất cả đồ ăn đi choxong.”

“Mìnhkhông sao thật mà! Lần này, mình đã hiểu ra mọi chuyện rồi”. Tôi nhìn Cố ĐạiHải rồi quay sang nói với Lâm Sở. “Mình đã sai, sai ngay từ đầu, sai lầm lớnnhất của mình là quyết định lấy Hoa Thiên để báo ân khi không biết rằng tìnhyêu thực sự thì chẳng có cách nào để quên đi được. Giờ mình đã hiểu tại sao AnNguyệt lại hận mình như vậy…”

“Đừngnói nữa, anh không muốn em lại khóc đâu!”. Cố Đại Hải vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Đúngđấy, cậu đừng nói nữa! Giờ cậu phải lo bồi bổ sức khỏe đi đã!”. Lâm Sở bảo.

“Ừ”.Tôi gật đầu. “Mình không nói nữa. Cố Đại Hải, anh có còn cần em không?”

“Chẳngphải em nói là em chưa áp bức anh đến chết thì chưa thỏa nguyện mà, anh vẫnsống sờ sờ đấy thôi”. Câu nói đùa của Cố Đại Hải làm tôi phì cười.

30.

“Ăn đi,ăn đi cho nóng!”. A Mông đon đả. Chẳng biết cô ấy kiếm đâu ra ít lòng, bảo làcủa quý, đã nấu nướng cẩn thận ở nhà rồi mới mang đến cho tôi.

“Ghêquá! Cậu chắc chắn đây không phải của người chứ?”. Tôi bịt mũi.

“Ghêđâu mà ghê!”. A Mông bĩu môi.

“Mìnhnghe nói ăn lòng người là đại bổ đấy!”. Lâm Sở góp chuyện.

“Thậthả? Thế để mình đi kiếm cho cậu nhá!”. A Mông nói rồi chạy đi tìm điện thoại.

“Thôi,thôi, cậu không muốn mình sống nữa hả? Thế có khác gì là ăn thịt người đâu?”.Trán tôi vã đầy mồ hôi.

“TiểuNgư! Mình mang đồ bổ dưỡng tới này!”. Trần Lộ hiên ngang bước vào với cái bụngto tướng và Dương Siêu tháp tùng ở bên cạnh.

“Saocậu lại tới đây? Cứ ở nhà nghỉ đi chứ!”. A Mông vội vàng đỡ Trần Lộ ngồi xuống.

“Mìnhtập đi bộ cho dễ sinh”. Trần Lộ nói rất bình thản trong khi Dương Siêu mồ hôimồ kê nhễ nhại.

“Ê, bênnày cơ mà!”. A Mông ngó ra ngoài cửa, quát nhặng xị. “Mau lên! Anh làm gì mà cứngơ ngơ ngẩn ngẩn thế hả?”

“Đây,tới đây! Ô, nhiều người thế này cơ à?”. Tay xách một cái cặp lồng, Triệu Tamtất tả chạy vào.

“Nhiềungười thì sao hả? Mau đưa cho Tiểu Ngư đi!”. A Mông đạp cho Triệu Tam một cáilàm anh ấy ngã dúi dụi về phía trước.

“Ha haha…!”. Tôi ngồi dựa vào thành giường, không nhịn được cười.

“Hềhề…”. Triệu Tam cũng ngúc ngoắc cái đầu trọc, cười theo tôi.

“Anhmang cái gì đến thì lấy ra đi!”. A Mông lại đập anh ấy.

“Ờ,đúng đúng, em xem này, canh dạ dày đấy!”. Triệu Tam mở nắp cặp lồng ra.

31.

“Conkhờ quá, sao bây giờ mới nói cho mẹ biết chứ?”. Mẹ tôi sụt sịt. Thấy bố mẹ cùnglo lắng như thế, tôi rất sợ hãi, nhỡ hai cụ giận quá mà xảy ra chuyện thì tôichẳng biết làm sao cả.

“Con béngốc này! Bình thường tinh ranh là thế, sao giờ lại ngốc vậy hả con?”. Bố tátnhẹ vào má tôi, nếu là trước đây, chắc tôi đã bị tẩn cho một trận tơi bời rồi.

“Conxin lỗi ạ!”. Tôi nói khẽ. Đúng là bố mẹ già yếu quá, chẳng còn hơi sức để đánhtôi nữa.

“Con béngốc…”. Bố tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc khiến tôi ngẩn người. Đâylà lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, từ trước đến giờ, dù tôi làm trò gì, bố chỉnhăn nhó mặt mày thôi.

“Mẹ!”.Cố Đại Hải ngượng ngập đứng ngoài cửa, do dự mãi mới lên tiếng.

“Ừ, conmau lại đây đi! Mấy hôm nay, con phải chăm sóc đứa trẻ dại dột này đúngkhông?”. Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải vào.

“Có gìđâu ạ, con tự nguyện mà”. Cố Đại Hải có vẻ ngạc nhiên, cả tôi cũng vậy, thậmchí còn thấy hơi sờ sợ nữa. Đã bao giờ bố mẹ đối xử như vậy với con nhóc nghịchngợm này đâu, chỉ có Thẩm Lãng mới được thế thôi.

“HoaThiên cứ đứng trước cửa nhà mình nói lảm nhảm, hôm nay vừa bị anh trai con đuổivề rồi”. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa thì thầm.

“Conkhông thể tha thứ cho anh ấy được. Mặc dù con cũng có lỗi”. Tôi cúi đầu.

“Tínhcách của nó và Tiểu Nguyệt giống nhau. Nhưng xét cho cùng, cả hai đứa nó đềuđáng thương”. Mẹ tôi khẽ thở dài.

“Đợimột thời gian nữa rồi con và Cố Đại Hải sẽ nói chuyện với Hoa Thiên. Anh ấymuốn gì, con cũng sẽ đáp ứng, miễn là anh ấy buông tha cho con”. Tôi nói rồiquay sang nhìn Cố Đại Hải đang đánh cờ với bố tôi ở bên cạnh. Bố tôi sắp thuarồi, nhăn nhó bắt chơi lại, Cố Đại Hải tuy không muốn nhưng vẫn phải tươi cườiđồng ý, tôi thấy khó chịu thay cho anh ấy.

Sau khira viện, tôi được Cố Đại Hải đưa về ngôi nhà chúng tôi ở ngày trước.

“Mọithứ ở đây vẫn như xưa”. Tôi nhìn một lượt.

“Anhchẳng thay đổi bất cứ cái gì. Mất cả ngày hôm qua để quét dọn lại, anh chỉ sợem không thấy vừa lòng”. Cố Đại Hải ôm tôi từ phía sau.

“Có anhở bên, làm sao em lại không vừa lòng được chứ?”. Tôi dựa vào anh ấy. Trên thếgian này, chỉ có bờ ngực đó mới khiến tôi có cảm giác ấm áp, yên ổn.

“Tiếnggì thế nhỉ?”. Tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ.

“Thôichết, anh quên mất!”. Cố Đại Hải vỗ trán rồi mở cánh cửa tủ giày, Bội Bội và ĐuĐu liền nhảy vọt ra ngoài.

“Ha ha,anh định để hai đứa nó ngộ độc vì mùi giày của anh đấy hả?”. Tôi cười lớn. BộiBội lập tức chui tọt vào lòng tôi còn Đu Đu ngồi xuống bên cạnh, ngước mắtnhìn.

“Anhmuốn làm em bất ngờ mà. Chỉ cần em bước vào cửa, thay giày ra là sẽ thấy bọnchúng ngay. Anh mất bao nhiêu lâu mới nhét được hai đứa nó vào đấy!”. Cố ĐạiHải cười hì hì.

“Đồngốc!”. Tôi nhìn anh ấy.

Tối hômđó, đang nằm trên giường, Cố Đại Hải chợt quay sang hỏi tôi: “Em ngủ chưa?”

“Emkhông ngủ được, tại đang vui quá”. Tôi rúc vào ngực anh ấy. Đu Đu đang nằm dướichân chúng tôi còn Bội Bội thì ngoe nguẩy trên sàn, giương đôi mắt bé xíu nhìnlên.

“Anhcũng thế”. Cố Đại Hải ôm chặt lấy tôi.

“Làm gìbây giờ nhỉ?”. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi âu yếm.

“Bọnmình đi ăn trộm hồng nhé!”. Cố Đại Hải đột ngột đề nghị.

“Cóphải cây này không nhỉ?”. Nửa đêm, Cố Đại Hải còn kéo tôi đi quanh khu nhà đểtìm cây hồng ngày xưa.

“Đúngrồi, anh xem này! “Cấm hái hồng, vi phạm sẽ bịphạt””. Tôi chỉ vào tấm biển dưới gốc cây.

“Độngthủ thôi!”. Cố Đại Hải cười híp mắt.

“Anhtrèo nhé! Em không được vận động mạnh mà”. Tôi nhắc lại lời dặn của bác sĩ.

“Khỏi,chúng ta có vũ khí rồi!”. Chẳng khác gì một nhà ảo thuật, Cố Đại Hải lập tứcrút từ trong xe ra một cây gậy chuyên dùng để hái trái cây.

“Ôitrời ơi! Cái này mà anh cũng có hả?”. Tôi kinh ngạc.

“Anhchuẩn bị từ lâu rồi, ngày nào cũng để nó ở trong xe, chỉ đợi em về là mang đihái trộm hồng thôi đấy”. Cố Đại Hải ưỡn ngực lên khoe. Sau đó, anh ấy nói mìnhlàm được, bảo tôi ra xe ngồi chờ.

“Này!Cậu béo béo kia! Cái cậu đang ăn trộm hồng ấy… Đứng lại!!!”. Giọng người bảo vệkhu nhà vang lên làm tôi giật bắn mình.

“Chạymau! Chạy mau!”. Cố Đại Hải xách một túi nilon chui tọt vào trong xe, vội vàngkhởi động cho xe lao đi, để lại chú bảo vệ vẫn đang đứng hét ở phía sau. Biểnsố xe đã được chúng tôi lấy vỏ đĩa CD che lại từ trước rồi.

“Đượcđấy! Giờ anh còn lưu manh hơn cả em!”. Tôi không nhịn nổi cười.

“Hi hi,em xem này, anh bẻ cả cành luôn”. Cố Đại Hải hí hửng giơ lên cho tôi xem.

“Chúngta đi một vòng chứ?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.

“Vâng.”

“Ra bờsông nhé!”

“Được.”

“Hả?”.Cố Đại Hải ngạc nhiên, trơn mắt nhìn tôi. “Sao cái gì em cũng bảo được thế?”

“Saunày, anh nói gì, em cũng đồng ý hết.”

“Vậy…bọn mình cưới lại nhé!”. Cố Đại Hải dè dặt.

“Được”.Tôi cười.

“Hí híhí!”. Cố Đại Hải vẫn nhìn tôi chằm chằm.

“Nhìnđằng trước kìa! Có cột điện đấy!”. Tôi vội nắm lấy vô lăng.

32.

Sợ tôiở nhà một mình buồn nhưng lại lo tôi ra ngoài chẳng may gặp phải Hoa Thiên(nghe nói anh ta đang tìm tôi khắp nơi) nên Cố Đại Hải gọi Cố Tiểu Khê đến chơivới tôi.

“Dạonày, em và Thẩm Lãng vẫn ổn chứ?”. Tôi hỏi.

“Rấttốt ạ”. Má Cố Tiểu Khê đỏ bừng.

“Chịsắp phải gọi em là chị dâu ấy nhỉ?”. Tôi mỉm cười.

“Chịnói gì thế?”. Cố Tiểu Khê ngượng ngập, chạy đi rót trà.

“TiểuNgư, mở cửa ra!”. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Hoa Thiênvang đến tai tôi rõ mồm một.

“Tiểu Khê…”.Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê. Bội Bội sủa ầm lên.

“Suỵt!”.Cố Tiểu Khê bảo tôi trốn vào nhà tắm rồi khóa cửa lại (trước đây, chúng tôi lắpcái khóa này để Đu Đu không vào nhai giấy vệ sinh).

“Anhtìm ai?”. Cố Tiểu Khê chỉ mở lớp cửa bên trong chứ không mở cửa bảo vệ bênngoài.

“ThẩmNgư đâu?”. Hoa Thiên có vẻ rất tức giận.

“Anhtìm nhầm chỗ rồi, ở đây chẳng có Thẩm Ngư nào hết!”. Cố Tiểu Khê vẫn bình tĩnh.

“Côtưởng tôi không biết cô là ai sao? Các người giấu cô ấy ở đâu hả?”. Hoa Thiênlao vào phá cửa bảo vệ.

“Anh…anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy!”. Cố Tiểu Khê sợ hãi. Tôi muốn bước rangoài nhưng không mở được cửa nhà tắm, chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho tôi vàCố Tiểu Khê thôi.

“Tạisao cậu lại tới đây?”. Giọng Cố Đại Hải từ xa vang tới, anh ấy đã về rồi.

“ThẩmNgư đâu?”. Hoa Thiên lạnh lùng.

“Liênquan gì tới cậu chứ?”. Giọng Cố Đại Hải rất giận dữ.

“Cô ấysắp kết hôn với tôi rồi, anh là cái quái gì hả?”. Câu nói của Hoa Thiên giốngnhư phát súng bắn vào tim tôi.

“Cậuđang nói vớ vẩn cái gì đấy? Vẫn còn hoang tưởng sao?”. Hình như Cố Đại Hải đangcố gắng ngăn Hoa Thiên đánh mình, tôi nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khê.

“Bỏ tayra!”. Hoa Thiên hét lên, tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hình như bọn họđang đánh nhau.

“Anh!”.Cố Tiểu Khê hét khản cả giọng. Tôi cố gắng đẩy cửa ra mà không được.

33.

“Bọnanh tìm được cho em một chỗ rồi đấy, ở ngay gần nhà anh, nhỡ có chuyện gì thìbọn anh có thể tới ngay”. Lý Triển Bằng bảo khi đưa tôi và Cố Đại Hải tới nơi ởmới.

“Phiềnhai người quá!”. Cố Đại Hải đưa cho Lý Triển Bằng một điếu thuốc.

“Thôi,em đang cai. Phiền phức gì chứ, bọn em có phải là người xa lạ đâu!”. Lý TriểnBằng ngước mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

“Mìnhđã cho số của mình vào danh sách gọi nhanh rồi nhé, cậu nhấn phím 1 là được,biết chưa hả?”. Trên đường đi, A Mông cứ giữ điện thoại của tôi mãi.

“Ờ,biết rồi”. Tôi giật lại.

“Cóchuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, mình sẽ qua ngay, nghe thấy không hả?”. Cô ấydặn đi dặn lại mấy lần liền.

“Saocậu lắm chuyện hệt như Cố Đại Hải thế?”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

“Ơ,phải nói nhiều cho cậu chết luôn!”. A Mông lườm tôi.

34.

Cố ĐạiHải còn phải quay về công ty xử lý công việc nên tối nay, tôi phải ở lại đâymột mình.

“Anh đinhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh!”

“Anhyên tâm, em sẽ ở lại với nó”. A Mông ôm một cái túi to tướng tới chỗ tôi.

“Cậu ấyhả? Không cần đâu”. Tôi không nghĩ rằng A Mông lại qua đây.

“Tháiđộ gì thế không biết!”. A Mông đẩy tôi ra rồi bước vào nhà.

“Em nhớngủ sớm nhé!”. Vừa bước được ba bước, Cố Đại Hả đã quay đầu lại dặn.

“Anh đicẩn thận!”. Tôi nhìn theo anh ấy, tới lúc chiếc xe đi xa hẳn mới vào nhà.

“Tìnhcảm quá nhỉ?”. A Mông dựa người vào cửa, nhìn tôi.

“Biếnđi!”. Tôi lườm.

“Anhđến đâu rồi?”. Tôi thấy bồn chồn, liền gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.

“Anhsắp tới nơi rồi, em vẫn chưa ngủ hả?”

“Anhthử nghe tiếng ngáy của A Mông mà xem!”. Tôi dí điện thoại vào mồm A Mông.

“Mẹ ơi,đây là A Mông hay là Lý Triển Bằng thế?”. Cố Đại Hải giật mình.

“LýTriển Bằng cái gì chứ? Ngày trước, A Mông toàn bị gọi là cái bễ lò rèn đấy!”

Cố ĐạiHải còn nói chuyện với tôi một lúc rồi mới chịu cúp máy.

“Ngủđi, sáng mai anh sẽ tới. Ngủ ngon nhé!”

“Á!”.Nửa đêm, tôi sợ hãi bật dậy làm A Mông cũng dậy theo. Đang nằm cuộn trong lòngtôi ngủ, Đu Đu nhảy ngay xuống đất.

“Cậusao thế?”. A Mông nhìn tôi.

“Phù…Sợ quá! Sợ chết mất!”. Tôi vỗ ngực.

“Cậukhông sao chứ?”. A Mông giúp tôi lau mồ hôi.

“Khôngsao, mình mơ thấy Cố Đại Hải gặp chuyện. Giấc mơ ngược lại với hiện thực, đúngkhông cậu?”. Tôi kéo áo A Mông.

“Đúngđúng, là ngược lại, ngược lại. Không sao đâu, không sao đâu!”. A Mông vỗ vềtôi.

Suy đitính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Chuôngreo một lúc, anh ấy mới nhấc máy.

“Anhđang ở đâu vậy?”

“Anh…anh đang ở bên ngoài, giờ vẫn chưa về được”. Cố Đại Hải ngập ngừng.

“Saothế?”. Tôi cảm thấy như anh ấy có điều gì đó không thể nói với tôi.

“Khôngsao, anh không sao mà. Em cẩn thận đấy…”. Tiếng anh ấy bị đứt quãng, sau đóđiện thoại ngắt luôn.

“Khôngcó chuyện gì chứ?”. Tôi nhìn A Mông.

“Có lẽtại tín hiệu không tốt thôi, cậu đừng lo”. A Mông há miệng ra ngáp rồi ngủtiếp.

“Títtít…”. Tiếng chuông báo tin nhắn của tôi vang lên.

“Anhkhông sao, tại tín hiệu không tốt thôi, em ngủ đi nhé!”. Cố Đại Hải nhắn tincho tôi.

“Anhcũng ngủ sớm đi, không nhìn thấy anh, em hơi sợ”. Tôi nhắn lại, nhưng Cố ĐạiHải không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ôm điện thoại, ngủ thiếp đi.

35.

Sánghôm sau, Thẩm Lãng dẫn Cố Tiểu Khê tới thăm tôi.

“Emkhông sao chứ?”

“Sao làsao? Hai người đến đúng lúc thật, mọi người đến đông đủ rồi, định mở hội hả?”.Tôi dẫn họ vào phòng khách, tất cả bạn bè của tôi đang ngồi ở đó, thậm chíTriệu Bồi và Ngụy Tử Lộ cũng tới.

“Trùnghợp quá!”. Cố Tiểu Khê cười nhạt.

“Khôngxảy ra chuyện gì chứ?”. Tôi vội hỏi.

“Cậuđiên à?”. A Mông đá tôi.

“Khôngsao thật không?”. Tôi nhìn Ngụy Tử Lộ, trong số những người ở đây, chỉ có anhấy là không biết nói dối. Ánh mắt của mọi người đều hướng vào Ngụy Tử Lộ.

“Không,không có chuyện gì cả!”. Anh ấy lắc đầu quầy quậy.

“Mọingười đừng gạt mình, không ai lừa được mình đâu!”. Tôi giận dữ chỉ vào mặt họ.

“Ai màlừa được cậu chứ?”. Lâm Sở mím môi lại nói.

“Thậtkhông?”

“Cậunhạy cảm quá rồi đấy!”. Trần Lộ ôm tôi. “Người ta bảo chỉ có người mang thaimới hay nhạy cảm thôi.”

“Tốtnhất là đừng giấu mình chuyện gì!”. Tôi nhìn mọi người rồi qua sang Cố TiểuKhê. “Anh trai em đâu? Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, anh ấy quên mang theo điệnthoại.”

Tôi nóixong, mặt A Mông liền biến sắc, cô ấy định mở miệng ra nói nhưng bị tôi lừ mắtchặn lại.

“Sángnay, anh trai em vẫn ở đây ạ?”. Quả nhiên Cố Tiểu Khê đã mắc bẫy.

“Cố ĐạiHải làm sao rồi?”. Tôi nhìn Cố Tiểu Khê.

“Anhấy… anh ấy không sao”. Cố Tiểu Khê cúi đầu.

“Thôiđi! Các cậu còn định lừa mình sao? Mình chỉ hỏi thử xem sao thôi, chứ anh ấyrời khỏi đâu từ tối hôm qua rồi”. Tôi đứng bật dậy. “Nói đi chứ!”

“Bọnanh không tìm thấy anh ấy”. Lý Triển Bằng hạ giọng.

“Từ tốihôm qua đến giờ, không ai liên lạc được với anh ấy cả”. Dương Siêu nói thêm.

“Tốiqua, lúc gọi cho anh ấy, mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi. Tómlại là làm sao hả?”

“Tốiqua, anh gọi điện thoại cho Cố Đại Hải để hỏi cậu ấy xem bọn em chuyển nhà thếnào rồi…”. Thẩm Lãng nhìn tôi rồi từ từ kể lại mọi chuyện.

36.

“A lô!”

“Cố ĐạiHải à, Thẩm Lãng đây”. Thẩm Lãng nhìn đồng hồ.

“Ờ, saothế?”

“Khôngcó gì, hôm nay hai đứa chuyển nhà à? Ổn thỏa cả chứ?”. Thẩm Lãng dựa người vàolan can nói chuyện.

“Mọichuyện ổn cả. Chỗ đó rất được, lại gần nhà A Mông, có chuyện gì cũng dễ xoayxở… Á!”. Điện thoại vọng ra tiếng hét của Cố Đại Hải rồi im bặt.

“Saothế? Cố Đại Hải? Cậu không sao chứ?”. Thẩm Lãng lo lắng không yên.

“Khôngsao, em không sao”. Năm phút sau, giọng Cố Đại Hải mới vang lên.

“Cậulàm mình sợ quá, đang lái xe hả?”. Tim Thẩm Lãng khó khăn lắm mới đập bìnhthường trở lại.

“ThẩmLãng”. Cố Đại Hải bỗng nhiên nói rất nhẹ nhàng. “Bảo với Tiểu Ngư là em vẫn ổn,đừng tìm em, đừng ra ngoài!”. Anh ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc tròchuyện vừa xong rồi tắt máy, Thẩm Lãng gọi lại mấy lần nhưng đều không liên lạcđược.

“Bọnanh đã báo cảnh sát rồi”. Thẩm Lãng trấn an tôi.

“Là anhta, chắc chắn là anh ta! Các người phải đi tìm hắn chứ!”. Tôi nắm chặt lấy vạtáo Thẩm Lãng, nhìn tất cả mọi người.

“Cảnhsát đã điều tra rồi nhưng anh ta cóchứng cớ ngoại phạm”. Cố Tiểu Khê ôm tôi. “Chị đừng lo, không sao đâu!”

“Chắcchắn là hắn đấy, nếu không, Cố Đại Hải đã không bảo mình là không được rangoài!”. Tôi kéo áo từng người, nói với họ.

“Cậubình tĩnh đã! Không có chuyện gì đâu”. A Mông cũng ôm tôi.

“Cậubảo mình phải bình tĩnh thế nào đây?”. Tôi đẩy cô ấy ra.

Bốp!Nhận cái tát như trời giáng của Lâm Sở, tôi mới tỉnh ra. “Cậu cứ thế này thìbảo bọn mình phải làm thế nào hả?”. Lâm Sở mắng. Tôi ngã người xuống ghế, chẳngbiết phải nói gì nữa.

“Cậunghe này, tất cả mọi người đều là bạn tốt của cậu. Chúng ta sống chết có nhau,bọn mình không bao giờ giương mắt nhìn cậu đau khổ cả, hãy tin bọn mình!”. LâmSở nắm chặt vai tôi.

“LâmSở…”. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy cô ấy.