Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 1



Trong cuộc đời, mỗi người đều phạm phải rất nhiều sailầm, mà thường sau khi mắc sai lầm đầu tiên, người ta luôn phải dùng vô sốnhững sai lầm khác để “chữa cháy”. Giống như việc tôi kết hôn với Cố Đại Hảivậy, một lời nói dối để đổi lấy một ông chồng, cũng có thể xem đây là một mónhời. Vào tháng sáu năm đó, trước sinh nhật tôi đúng ba ngày, tôi mặc bộ váy màuđỏ rực, đầu ngón tay dán urgo, tham dự một hôn lễ như trong mơ. Tôi vẫn bảoviệc quen biết Cố Đại Hải đúng là một kì tích: một đám cưới đau lòng lại tạonên câu chuyện của chúng tôi.

2.

“Em ơi, tóc em phải cắt ngắn hết sao?”. Anh chủ tiệmcắt tóc sai cậu thợ phụ đến hỏi tôi.

“Ừ, cắt ngắn hết đi!”. Đang chúi đầu đọc quyển tạp chíRayli dàycộp, tôi ngẩng lên. “Nhưng mà… cắt xong thì nhớ bó lại phần tóc thừa nhé, để emmang đi!”

“Em không thấy tiếc sao? Đã dài thế này rồi mà”. Anhchủ tiệm vừa giúp tôi buộc tóc vừa xuýt xoa.

“Thứ mà mình không cần nữa thì giữ lại làm gì chứ?”.Tôi đáp luôn.

“Ờ, thế anh bắt đầu cắt nhé!”. Gương mặt đẹp trai củaanh ta có chút ngần ngại.

“À, anh cắt đều phần đuôi tóc cho em rồi hãy bó phầntóc thừa đó lại nhé! Em định mang đi tặng đấy”. Tôi nghĩ, có lẽ tôi là kháchhàng kỳ quái nhất của tiệm trong ngày hôm nay.

Từ tiệm cắt tóc bước ra, tôi lắc lắc đầu, từ giờ trởđi, sẽ không còn cảm giác mái tóc dài đung đưa sau lưng nữa rồi, thay vào đó làkiểu đầu Bob hoàn toàn mới, đúng là cắt khá đẹp. Tôi khẽ vặn mình rồi đi tớiđiểm tiếp theo.

“Chị muốn lấy cái màu đỏ rực đó… Không, không… Cái dâybuộc không phải màu vàng, toàn bộ là đỏ hết!”. Tôi mua được một cái hộp và mộtchiếc túi gấm màu đỏ rất vừa ý, trên túi có thêu hình đôi uyên ương. Uyên ươngthực ra chỉ là một đôi vịt mà thôi, nhưng khi “hai con vịt” lên chức thì cũngnên chúc mừng một chút. Tôi liền để bó tóc vào trong.

“Chị đi cẩn thận ạ!”. Cô bé bán hàng cung kính tiễntôi ra cửa, đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

“Tiểu Ngư, em đang ở đâu thế? Em không sao chứ hả?”Ông anh trai Thẩm Lãng của tôi lo lắng hỏi.

“Sao thế? Anh tưởng em chết rồi chắc?”. Tôi vừa nhìnthấy một bộ váy đỏ rực, đỏ đến tức cả mắt, đúng là hợp với sở thích của tôi.

3.

“Tiểu Ngư à, có gì không vui thì cứ nói ra đi, bọnmình sẽ lập tức giúp cậu đánh chết tên đó!”. Trong nhà toàn là bạn bè của tôi,vừa nhìn đã biết chắc chắn là do ông anh trai yêu quý gọi tới.

“Thẩm Lãng, anh điên rồi hả?”. Tôi ném cái gối tựa vàomặt anh ấy.

“Anh không có… Thôi, mọi người nói chuyện đi nhé!”.Thẩm Lãng vội vàng đi ra ngoài, từ nhỏ, anh ấy đã rất sợ tôi.

Anh trai tôi đúng là kiểu người cần tài có tài, cầnsắc có sắc, tính tình rất tốt, nhưng đối với tôi, anh ấy chỉ là một tên ngốcnhát gan. Lúc nhỏ, Thẩm Lãng luôn bị người khác bắt nạt, lần nào cũng là tôi ratay báo thù hộ, thế nên câu cửa miệng của anh ấy mới là: “Mày mà dám đánh tao,tao sẽ về mách em gái tao!”, giống như một thứ bùa chú vậy. Hiện giờ, Thẩm Lãngđang kinh doanh một trang web, không lớn lắm, song cũng đủ để anh ấy vẫy vùngnửa cuộc đời. Nếu không gặp Cố Đại Hải, tôi phải thừa nhận anh trai mình cũngcó thể được xem là một viên đá quý. Tất nhiên là… dù viên đá đó chẳng đáng mấyđồng nhưng như thế cũng là có giá trị rồi.

Còn tôi, tốt nghiệp đại học xong, nhờ gia đình có mốiquen biết nên được nhét vào làm trong một tòa soạn báo, thỉnh thoảng lại trốnra ngoài làm phiên dịch tiếng Nhật hoặc hướng dẫn viên. Vì công việc làm thêmbên ngoài của tôi hết sức phong phú nên loại người nào tôi cũng quen, từ cáctiểu thư, đại gia, địa chủ đến công an, luật sư, lãnh đạo thành phố…

“Những ai trượng nghĩa thì hãy cùng mình đến dự đámcưới đó, ai không dám thì biến ngay đi cho mình!”. Tôi lên giọng như một đại caxã hội đen, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

“Tiểu Ngư…” Tôi vừa định ra đóng cửa thì ông anh lạilò dò bước vào.

“Anh thấy cái váy này đẹp không?”. Tôi giơ cái váy màuđỏ ra cho anh ấy xem.

“Đẹp…Tiểu Ngư nhà ta mặc gì mà chẳng đẹp”. Cái váy đóquả thật rất đẹp, đường kim mũi chỉ đều được làm thủ công, từng mũi từng mũiđều hoàn mĩ như tình yêu đã mất của tôi vậy.

“Anh biến đi, em còn có việc!”. Tôi đạp Thẩm Lãng rangoài, sau đó mở máy tính lên. Hình nền vẫn chưa thay, người trong đó đang tươicười hớn hở.

Máy in kêu ro ro, trong chốc lát đã in bức ảnh nền ấyra.

Tôi vừa hát ngâm nga vừa đi kiếm cái bật lửa, lấy ngóntay kẹp bức ảnh lại rồi từ từ đốt, ngọn lửa trông thật vui mắt, chẳng mấy chốcđã cháy tới mặt anh ta.

“Tiểu Ngư!”. Như một gáo nước lạnh dội lên đầu tôi,ông anh Thẩm Lãng lại vào rồi!

4.

Chú rể là Ngụy Tử Lộ, bạn trai cũ của tôi, còn cô dâutên Triệu Bồi, lớn hơn anh ta năm tuổi, là con gái của ông chủ anh ta.

Trong đám cưới hôm đó, tôi nhìn thấy một người đàn ôngmặc bộ âu phục đen - màu của tang lễ, nét mặt ủ rũ. Có lẽ hôm nay chẳng phảichỉ mình tôi không vui.

“Chà, bộ đồ của cô hợp với đám cưới quá nhỉ!”. Đó làcâu đầu tiên mà anh ta nói với tôi.

“Anh cũng không tồi đâu, nếu cầm thêm bó hoa cúc[1] nữa làđủ bộ. Tôi liếc nhìn anh ta.

[1]Người đi đám tang thường mặc âu phục đen và cầm theo một bó hoa cúc.

“Ồ, vậy sao, thật thất lễ, thất lễ quá!”. Anh ta đưacho tôi một chiếc danh thiếp, tôi tiện tay bỏ luôn vào túi.

“Sao hả? Cô dâu kết hôn mà chú rể không phải là anhchăng?”. Tôi hỏi.

“Thông minh đấy!”. Nói rồi anh ta ngồi xuống bên cạnhtôi, cùng uống một chai rượu hỉ. Đây là chuyện vui của người ta mà.

“Đồng bệnh tương liên[2] à?”.Tôi thấy trên chai rượu ghi năm 1999.

[2]Cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.

“Cô đã nghe nói chưa? Có một nhà tiên tri đã dự đoánrằng…”.

Lúc uống đến chai rượu thứ hai, anh ta bắt đầu nóinhiều hơn.

“Năm 1999 cả thế giới sẽ diệt vong”. Tôi tiếp lời.

“Cạn ly!”. Chúng tôi cười lớn, âm thanh ấy át cả tiếngcảm ơn, chúc mừng gì đó của đôi uyên ương kia.

5.

Chúng tôi từ biệt mọi người, dìu nhau ra cửa kháchsạn, định kiếm chỗ nào đó để uống rượu tiếp, uống ở đây thật chẳng vui vẻ gì.

“Nhà tôi có một bình rượu ngon đấy!”. Anh chàng kiangồi xuống ghế bên cạnh tài xế taxi.

“Dẫn đường đi!”. Tôi thì như sắp ngã xuống ghế phíasau. Tôi liếc thấy tên tài xế đang nhếch mép cười. Đồ khốn! Lát nữa tôi phảinôn một bãi ra xe của hắn mới được.

Tuy ước mong nôn ra xe taxi không thành hiện thựcnhưng khi vừa bước xuống xe để lên gác, hai chúng tôi đã “công đức” cho cáithang máy một đống rõ to. “Tôi nói cho anh biết, có người bảo, thứ nôn ra chínhlà tâm tư của mình đó…”. Tôi vịn vào cửa thang máy để kéo anh ta ra ngoài.

“Vậy sao? Bye bye nhé, “tâm tư”!”. Anh ta quay lại,cúi đầu hành lễ với cái thang máy.

“Ha ha ha, bệnh hoạn! Nào, mau mở cửa cho tôi…!” Tôi đáanh ta một cái.

Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn phòng ngủ, uống rượu.

“Ôi, khó chịu quá!”

“Cô có thấy chúng ta bị thiệt lắm không?”. Anh ta hỏi.

“Ai thấy không thiệt thì phải làm con!”. Tôi vẫn tiếptục uống.

“Thôi, ra ngoài mau, lão nương phải đi ngủ!”. Tôi lảođảo đứng dậy, kéo cổ áo anh ta. Chẳng hiểu là do chân đã mềm nhũn hay vì haingười đều cần một cái gì đó mà hai chúng tôi liền ngã cả lên giường.

Dường như tôi đã quên đi tất cả, trong lúc mơ mơ màngmàng, tôi có cảm giác người trước mặt mình là Ngụy Tử Lộ, anh ấy thích nhất lànhìn tôi như thế này, thích hôn lên mái tóc tôi, vậy nên, mỗi khi gội đầu, tôiphải gội đi gội lại ba lần. Ngày nào tôi cũng xức tinh dầu hoa ngọc lan, mùihương này kích thích mạnh, anh ấy thường bảo tôi “dụ dỗ” anh ấy…

Thế nhưng tại sao Tử Lộ lại bảo lần này chúng tôi sẽchia tay? Sao anh ấy chưa tới xin lỗi tôi? Biết rõ là tôi không thể rời xa anhđược mà sao anh ấy vẫn đi cưới người khác? Đúng là khốn kiếp!

Nghĩ tới đó, tôi không thể tiếp tục âu yếm người đànông bên cạnh được nữa. Tức giận đạp cho anh ta một cái, tôi lăn qua một bên,lấy chăn quấn chặt vào người rồi ngủ thiếp đi.

6.

Trong giấc mơ, tôi và Ngụy Tử Lộ vẫn tiếp tục cãinhau.

Tôi chửi anh ta không có liêm sỉ, bực tức tới mức đạpcho anh ta một cái, nhưng hình như động tác mạnh quá nên tôi bất giác tỉnhgiấc. Trời đã sáng rồi, mà tại sao mặt trời lại chiếu thẳng vào mặt thế nhỉ?Hóa ra đầu tôi đang ở dưới sàn nhà, còn chân thì gác lên giường.

“Ui da…”.Khó khăn lắm tôi mới đứng dậy được để trèolên giường. Phát hiện ra mình bị chảy máu cam, từng giọt rơi xuống tấm ga trảigiường, bộ váy trên người cũng dính đầy máu, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh. Vốnlà người ưa sạch sẽ, không chịu được mấy thứ bẩn kiểu này nên tôi cởi ngay váyra, thả vào bồn nước để giặt.

Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở khiến tôi giật bắnmình. Trước cửa là một người đàn ông.

“Á!”. Anh ta ngớ người ra, thành thật mà nói, tôi cũngđang đứng ngẩn người, lúc ấy, tôi chẳng có mảnh vải nào che thân cả.

“Anh trai, nhìn đủ rồi thì làm ơn đóng cửa lại đượckhông?”. Nhớ lại những gì tôi nói lúc đó, đúng là xấu hổ quá đi mất!

“Ơ, được”. Anh ta vội vàng đóng cửa lại.

“Xin lỗi, ừm… có phải tôi đã làm gì đó rồi không?”.Một lúc lâu sau, chúng tôi mới ngồi lại nói chuyện với nhau, chắc anh ta tưởngbọn tôi đã làm chuyện ấy rồi.

“Theo anh thì sao?”. Nhìn vẻ mặt thật thà của anh ta,tôi liền dừng câu tiếp theo lại. Tôi đang định nói là: “Đang mặc quần áo thìcòn làm cái quái gì được chứ?”

“Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”. Anh ta nói một cáchnghiêm túc.

“Trời, anh trai, tôi có biết anh là ai đâu?”. Đúng làbuồn cười chết mất.

“Tôi là Cố Đại Hải, giới tính: nam, hai mươi tám tuổi,gia đình gồm có…”. Anh ta cứ thế đọc một mạch bản sơ yếu lý lịch dài dằng dặccủa mình.

7.

Từ chỗ Cố Đại Hải đi ra, tôi mới hiểu tại sao anh talại nghĩ phải chịu trách nhiệm, chắc anh ta đã hiểu lầm chuyện cái ga trảigiường rồi.

Đến bây giờ, tôi cũng không biết tại sao khi đó tôilại lừa anh ta như vậy. À không, phải nói là tôi chưa kịp giải thích rõ ràngthôi. Mà anh ta có hỏi tôi đâu cơ chứ.

Về đến nhà, tôi bị “các vị lãnh đạo” mắng cho mộttrận, nhưng về việc tối qua đã ngủ ở đâu, tôi tuyệt nhiên không hé răng lấy nửalời, nói ra chỉ tổ chuốc thêm phiền phức.

Tôi cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại CốĐại Hải, nhưng nếu không gặp nhau nữa thì đã chẳng nên chuyện, Cố Đại Hải hóara lại là bạn thân hồi đại học của anh trai tôi. Khi bị Thẩm Lãng kéo đi dulịch cho đỡ buồn, tôi đã gặp lại nhân vật “kỳ diệu” này.

“Chúng ta kết hôn đi!”. Anh ta dựa vào lan can bên bờsông, nói với tôi.

“Anh không bị điên chứ hả?”. Suýt chút nữa tôi đã phunngụm Coca trong miệng ra.

“Tôi không điên đâu. Chúng ta kết hôn đi!”

“Được, nhưng tôi muốn một đám cưới sang trọng hơn đámcưới của Ngụy Tử Lộ!”. Tôi nhìn vào mắt anh ta, đôi mắt ấy quả thực rất đẹp,trông như đôi mắt của một chú mèo con dễ thương.

“Kì diệu thật! Ngụy Tử Lộ và Triệu Bồi đã trở thànhngười mai mối cho chúng ta.”

“Tuyệt vời!”. Tôi lao về phía Cố Đại Hải, kết quả làcả hai đều bị ngã xuống sông, ướt như chuột lột.

8.

Chúng tôi đi đăng kí kết hôn một cách thần tốc rồi mớithông báo cho hai bên gia đình. Về cơ bản, gia đình Cố Đại Hải rất hài lòng vềtôi, chủ yếu là vì trông tôi rất ngoan ngoãn, hiền lành, chẳng cần biết bêntrong ghê gớm thế nào, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì đúng là không ai nhận ra cả.Bên nhà tôi, mọi người cũng chẳng có ý kiến gì, chuyện tôi và Ngụy Tử Lộ từngsống chung, mẹ tôi cũng biết, thế nên trong mắt bà, tôi chẳng qua là tái giávới người khác, mừng còn không kịp thì trách gì tôi nữa?

Người duy nhất bị sốc nặng là gã ngốc Thẩm Lãng, anhấy cho rằng trong lúc đi dã ngoại, tôi đã gặp tình yêu sét đánh với Cố Đại Hải.“Tiểu Ngư, em còn dụ dỗ cả bạn học của anh nữa à?”. Anh ấy dí tay vào mũi tôi.

“Dụ dỗ cái con khỉ ấy, anh dám nói em gái anh như thếsao?”. Tôi nhảy dựng lên. “Hơn nữa, chính Cố Đại Hải nhất quyết đòi cưới emđấy!”

“Em…em…em…em…”. Thẩm Lãng cứ bị kích động là lại nóilắp, hồi bé, anh ấy suốt ngày bị người khác chê cười vì chuyện đó.

“Em, em, em, em! Em lấy chồng đấy, vậy thì sao hả?”.Tôi nhảy lên cái bàn thấp dùng để uống trà, dù không thể đứng cao hơn anh ấymột cái đầu nhưng ở trên cao thì vẫn có thế hơn.

Sáng hôm sau, khi đi làm, tôi được phái đi phỏng vấn.Nghe nói đó là một doanh nhân IT từng du học ở Nhật Bản, vì tôi có bằng phiêndịch nên sếp mới cử tôi đi. Một người đã về nước rồi thì còn nói tiếng Nhật làmgì cơ chứ? Đúng là dở hơi!

“Xin hai vị đợi một lát, chủ tịch của chúng tôi sắphọp xong rồi”. Cô thư kí này trông rất yểu điệu, quả là có đủ tư chất làm mộtem bồ nhí.

“Cũng không biết là thuộc loại người nào nữa”. Tôi vừaquan sát vừa bĩu môi.

“Tiểu Ngư, lát nữa em hãy tự xoay sở nhé, anh khôngbiết nói tiếng Nhật đâu đấy!”. Anh Trần đi cùng bảo tôi.

“Trời đất! Có ai về nước rồi mà lại còn nói tiếng Nhậtkhông chứ? Người như thế không phải là Hán gian thì cũng bị thần kinh!”

9.

“Chắc tôi chưa tới mức ấy đâu”. Ngoài cửa bỗng cótiếng người nói.

Thôi xong, vụ phỏng vấn này chắc chắn là hỏng rồi, thểnào tôi cũng bị trừ lương. Tôi lo lắng quay đầu lại. “Hả? Cố Đại Hải, là anhsao?”. Đúng là không thể tin được, người đang đứng trước mặt tôi chính là CốĐại Hải.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của tôi vang lên, tôitranh thủ cơ hội trốn khỏi tình huống khó xử này. “A lô!”

“Thẩm Ngư, em điên rồi hả? Sao lại tùy tiện vơ bừa lấymột người để kết hôn chứ?”. Giọng nói trong điện thoại vô cùng đáng ghét, chínhlà tên khốn Ngụy Tử Lộ.

“Liên quan gì đến anh?”. Tôi tức giận đáp.

“Phải, anh biết, là tại anh nên em mới kiếm bừa mộtngười để cưới như vậy, nhưng em cũng không thể mang cả cuộc đời mình ra để đùađược…”. Tiếng anh ta cứ vo ve bên tai tôi thật chẳng khác gì một con nhặng.

“Ngụy Tử Lộ, anh nghe tôi nói một câu được không?”.Tôi ngắt lời.

“Em nói đi!”. Anh ta nghĩ một lát rồi bảo.

“Anh là đồ khốn nạn!” Tôi hét lên rồi phi vèo cái điệnthoại qua lan can tầng hai mươi hai xuống dưới.

Người ta nói nhảy lầu ở tầng hai và tầng hai mươi hailà hoàn toàn khác nhau. Tầng hai sẽ là “bịch, á” còn tầng hai mươi hai sẽ là“á, bịch”. Không hiểu trong điện thoại, Ngụy Tử Lộ sẽ nghe thấy tiếng “á” hay“bịch” trước đây.

“Ném đẹp lắm!”. Phía sau vọng tới một tiếng khen. LàCố Đại Hải.

“Khiến anh phải chê cười rồi!”. Tôi lập tức đứng thẳngngười, thực hiện nghi thức chào kiểu Nhật hết sức chuẩn xác.

Buổi tối, khi tôi về tới nhà, một chiếc điện thoại mớicứng và sim đã nằm yên vị trên mặt bàn của tôi.

“Chu đáo quá nhỉ!”. Sau khi lắp sim vào, tôi gọi ngaycho Cố Đại Hải.

“Nếu đã gọi tôi là Hán gian thì cũng phải nịnh nọtthánh thượng một chút chứ!”. Giọng anh ta khá thú vị, không giống nhiều tênngốc khác.

10.

Hôn lễ của chúng tôi được ấn định vào ngày mùng mộttháng sau, mẹ Cố Đại Hải đã đi tới chỗ một ông thầy bói mù để xem ngày lànhtháng tốt. Đúng là các bà già, lúc nào cũng mê tín như vậy, nhưng kể ra thìcũng có lúc tôi thấy tin tin, nếu không, tại sao lại có nhiều chuyện không thểgiải thích nổi như vậy chứ?

Sáng sớm, nhận được điện thoại của Triệu Tam bảo tớilấy tiền hoa hồng, tôi vội vàng thu xếp công việc rồi gọi taxi tới đó.

“Tới Phan Gia Viên nhé!”. Tôi bảo tài xế, đó là chợ đồcổ nổi tiếng nhất Bắc Kinh.

Triệu Tam là người bạn tôi quen từ khi còn ở khu tậpthể, lớn hơn tôi năm tuổi, bằng tuổi với Thẩm Lãng. Từ bé, anh ta đã có đầu óckinh doanh, ăn trộm xe mang đi bán, sau khi bị mấy chú cảnh sát bắt được thì đãngoan ngoãn hơn, nhưng sau đó, không biết anh ta lại kiếm đâu ra một đống bútmực hỏng, dùng vũ lực bắt bạn bè phải mua, năm mươi tệ ba chiếc, không mua sẽbị đánh một trận, cứ thế mà làm. Anh trai tôi chính là khách hàng đầu tiên củaTriệu Tam.

Khi thấy Thẩm Lãng khóc lóc chạy về nhà, tôi điên tiếtbảo anh mình dẫn đường, xách thêm một cây gậy to đi tìm hắn. Không may là lúc đóTriệu Tam chuồn mất rồi, chúng tôi chỉ tìm thấy người em song sinh của hắn làTriệu Tứ, liền đánh cho một trận. Quan điểm của tôi là: không đánh được đúngngười thì đánh một người giống y hệt cũng được. Chuyện đó khiến Triệu Tam cựckì tức giận, hôm sau, tôi và Triệu Tam đánh nhau ở trường rồi bị đưa lên phònggiám hiệu, đợi phụ huynh tới.

“Ê, sợ không?”. Triệu Tam đưa mắt sang nhìn tôi, mắtanh ta bị tôi đánh cho thâm tím.

“Sợ cái con khỉ ấy!”. Tôi lẩm bẩm, đưa tay lên vuốtlại tóc, quần áo tôi bị hắn làm rách te tua, nhìn như đứa ăn mày.

“Được đấy! Thôi thế này, anh xin lỗi vì đã đánh anhtrai em”. Hắn nói với tôi.

“Ừm… Em cũng đánh em trai anh mà, hòa nhé! Anh học lớpnào vậy?”

“Lớp 6/4. Em là học sinh mới à?”

“Phải, em học lớp 1/3.”

Từ đó, chúng tôi kết bạn với nhau cho đến tận bây giờ.

“Chị Ngư!”. Triệu Tam hiện đang mở một cửa hiệu bán đồcổ, mới tuyển được một tên nhóc bán hàng khá mồm mép. Trông thấy tôi, hắn nhanhmiệng chào.

“Triệu Tam đâu?”. Tôi đặt cái kính đen lên trên quầy.

“Anh Tam đang ở phía sau ạ”. Rồi hắn đến gần tôi, nóinhỏ: “Tiểu Lật cũng ở đây đấy ạ”. Đó là bạn gái mới của Triệu Tam, họ Lật.

“OK, để chị đi tìm!”. Tôi cầm túi đi ra phía sau.

Đằng sau có một cái sân nhỏ, trên đó bày đầy những taynắm cửa, đồ sứ, đồ sắt, còn có cả một đống ngô phơi khô nữa.

“Triệu Tam! Ra đây cho lão nương!”. Tôi đập cửa, lậptức bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, còn có giọng con gái: “Không biếtquần lót của em đâu rồi nhỉ?”

“Tiểu Ngư, sao em cứ phá đám chuyện tốt của anh thếhả?”. Lát sau, Triệu Tam đẩy cửa bước ra.

“Là anh gọi em tới còn gì, đáng đời!”. Phòng anh tatrông chả khác gì cái chuồng lợn.

“Nào, em đi mua đồ về đây để anh uống rượu với em gáianh đi!”. Triệu Tam bảo Tiểu Lật.

“Sao? Nghe nói em sắp cưới hả?”. Lúc chúng tôi ngồi ănở cái bàn trong sân, Triệu Tam bỗng hỏi.

“Không được à?”. Tôi liếc anh ta.

“Ồ, được chứ! Ai dám ngăn cản em gái của anh sao?”.Anh ta lộc cộc nhai đậu phộng. “Đây, của em ba vạn”.

“Để vào túi đi!”. Tôi chỉ nhìn qua chứ không cần đếm,chắc chắn anh ta không dám lừa tôi đâu. Hôm đó, tôi làm hướng dẫn viên du lịchcho một gã, đưa tới cửa hàng của Triệu Tam, gã ta mua ngay một đôi tay nắm cửasổ. Nhờ có sự giúp đỡ của tôi, Triệu Tam thu được một đống tiền. “Thôi, khôngnói nữa, em phải đi tìm A Mông đây, dạo này nó lại muốn ly hôn rồi!”. Tôi bảo.

11.

Tôi còn chưa kịp gõ thì cửa đã bật mở, một cái túi lớnbị ném thẳng ra ngoài. “Lữ Tiểu Mông! Cô giỏi lắm, cứ đợi đấy!”. Sau đó, mộtngười đàn ông chạy ào ra.

“Sao thế hả?”. Tôi chặn anh ta lại, đó là Lý TriểnBằng, chồng của A Mông.

“Ơ, Tiểu Ngư hả? Em hỏi cô ta xem! Thật là ghê gớm!”.Anh ấy lập tức kể lể, bắn cả nước bọt vào mặt tôi.

“Ngồi đi, cậu đợi tý, mình bế con xuống liền!”. A Môngđang đứng trên tầng hai, vẫy tay gọi tôi.

“Ờ, bế xuống đây đi!”. Tôi đi vào trong, ngồi trên bộsa lông bằng da xịn.

Lữ Tiểu Mông là bạn thuở nhỏ của tôi, từ cấp một đếnđại học đều học chung một lớp, nổi tiếng là nghịch ngợm. Chẳng hiểu vì sao anhấy lại yêu một anh chàng có thành tích học tập cao nhất khối như Lý Triển Bằng.Không chỉ tôi thắc mắc mà đến cả các thầy cô giáo cũng coi đó là chuyện kì lạ.A Mông đã mất hai năm triển khai kế hoạch “vây bắt” Lý Triển Bằng, còn tôi,trong lúc cô bạn không để ý đến, cũng yêu Ngụy Tử Lộ.

A Mông là một người có cá tính mạnh, có lúc còn hơi kìdị. Hồi học đại học, cô ấy là người can đảm nhất khoa, dám chụp ảnh tốt nghiệpvới cái bụng mang thai năm tháng, để rồi trở thành nhân vật truyền kì tronglịch sử của trường. Đến bây giờ, cô ấy vẫn tự hào kể với con: “Con nhìn xem, mẹcon từ lúc học đại học đã mang thai con rồi đấy.”

“Con chào dì Tiểu Ngư đi!”. A Mông bế thằng nhóc mậpmạp tới chỗ tôi.

“Ôi, mập quá!”. Cu cậu béo đến nỗi chẳng nhìn thấy mắtđâu nữa.

“Con tớ mà lại, đương nhiên là toàn ăn ngon rồi”. Đúngthế, nhà A Mông vốn rất giàu, nhà Lý Triển Bằng cũng không thua kém, cả hai đềulà con của những gia đình có thế lực.

“Oa… oa…” Không hiểu tại sao thằng bé bỗng dưng khócầm lên, càng lúc càng to, mãi không ngừng.

“Khóc khóc cái gì? Còn khóc nữa tao đánh chết bâygiờ!”. A Mông bắt đầu dọa dẫm đứa con mà vừa nãy, cô ấy đã coi như bảo bối đểmang đi triển lãm.

“Thôi, thôi, đừng đánh nó nữa!” Tôi thấy A Mông đánhđến nỗi mông thằng bé đỏ hết lên nên ngăn lại.

“Tiểu Lan! Bế nó lên gác đi!”. A Mông bảo cô bảo mẫuđang đứng bên cạnh.

“Cậu thấy đấy, ngày nào cũng gây chuyện, có lúc mìnhthực sự muốn bóp chết nó luôn”. A Mông châm một điếu thuốc. “Sao hả? Định kếthôn à?”. Cô nàng nhả khói thuốc ra thành một vòng tròn.

“Ờ”. Tôi vừa uống trà vừa bảo.

“Để mình nói cho cậu biết, cưới thì OK, nhưng đừng cósinh con đấy!”. Dáng vẻ của A Mông bây giờ nhìn như đã từng trải lắm, truyềnlại kinh nghiệm cho tôi.

“Cậu chịu đủ rồi hả?”. Tôi cười.

“Đừng có cười, thật đấy! Nếu không có đứa con đen đủinày, mình và ông xã vẫn còn tốt đẹp lắm, đâu đến nỗi phải ly hôn”. Cô ấy thanthở với tôi chuyện mãi mà chưa ly hôn được.

Thực ra, chuyện của họ chẳng có gì to tát cả, chủ yếulà do hai người không chịu nhượng bộ, toàn là các công tử, tiểu thư nhà giàunên mới vậy. Việc ly hôn chưa thể giải quyết xong chủ yếu là vì vấn đề đứa bésẽ ở với ai, cả hai bên đều muốn nuôi con nên mới lằng nhằng đến tận bây giờ.

12.

Trên đường về, tôi nghĩ mãi đến chuyện đám cưới. Thựcsự tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nữa, thậm chí chẳng hiểu làvì mình muốn thế hay là để trả thù Ngụy Tử Lộ.

Về gần tới nhà, tôi trông thấy một gương mặt rất quenthuộc – Ngụy Tử Lộ. Anh ấy đứng đợi tôi hệt như một tháng trước đây, khôngngừng đi đi lại lại, hai tay đút vào túi quần. Trong phút chốc, tôi cảm thấydường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hai người chúng tôi vẫn giống nhưtrước, khi đó, tôi chỉ mong quan hệ giữa chúng tôi cứ như vậy cho đến lúc già.

“Sao em về muộn thế?”. Giọng nói của Tử Lộ vẫn vô cùngấm áp. Tôi để mặc cho anh ấy lại gần, đưa tay lên vuốt má tôi. Bên tai chợt đaunhói vì bị chiếc nhẫn đính hôn của anh ấy cứa vào, tôi liền tỉnh ngộ.

“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, cút đi!”. Tôi giơtay tát anh ta rồi cứ thế bước thẳng về phía trước, không quay đầu lại.

Tắm xong, tôi ngồi trên giường đếm tiền. Tôi rất thíchnhững lúc như thế này, việc sờ vào từng đống tiền khiến tôi thấy rất thú vị. Cólúc, tôi còn nghĩ, tiền chắc chắn là nhân tình trong kiếp trước của tôi, nếukhông thì tại sao tôi lại thích thú như vậy chứ?

“Tiểu Ngư, em ngủ chưa?”. Thẩm Lãng đột nhiên đấy cửabước vào, làm hỏng cả giây phút hạnh phúc của tôi với “tình nhân” bé nhỏ, tôichưa kịp cất chúng đi thì anh ấy đã đứng trước mặt.

“Anh không biết gõ cửa à?”. Tôi chau mặt với tên “tộiđồ”.

“Anh không biết em đang bận đếm tiền”. Anh ấy ngồitrên giường tôi. “Em nghĩ kỹ rồi chứ?”. Mắt Thẩm Lãng vẫn không rời tôi từ lúctôi đếm tiền xong đến lúc cất vào ngăn kéo.

“Em nghĩ kỹ rồi. Sao thế?”. Tôi nghĩ chắc chắn là NgụyTử Lộ nhờ anh trai tôi đến làm thuyết khách đây. Anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằmnhư thể một tên háo sắc vậy.

“Anh nhìn cái gì? Muốn ăn đánh hả?”. Tôi vung tay lên.

“Chỉ cần em cảm thấy tốt là được”. Anh ấy buông mộtcâu rồi đi ra.

13.

Lý Triển Bằng đột nhiên tới tìm tôi rồi mời tôi đi ăncơm.

“Đúng là kỳ lạ thật, tên ki bo kẹt xỉn như anh mà cũngmời em đi ăn cơ đây!”. Tôi bảo.

Lý Triển Bằng ngồi đối diện với tôi. Anh ta chẳng kháchồi đi học là mấy, nếu muốn tìm điểm khác biệt thì có lẽ là đống thịt ở bụng đãxệ ra, chảy cả xuống dưới, lại còn đeo thêm một cái thắt lưng rất chặt, tôi chỉsợ một lát nữa, nó không chịu nổi rồi bục ra mất.

“May mà anh chưa nghèo tới mức không mời nổi em mộtbữa cơm”. Nụ cười của Lý Triển Bằng trông thật giống mấy bà già, lúc còn đihọc, bọn tôi toàn gọi anh ấy là “bác gái”.

“Mời em đi ăn là để mừng hai người ly thân hả?”. Tôiđoán chắc chắn là có chuyện gì đó liên quan tới A Mông, vì quan hệ giữa tôi vàanh ta chẳng đến mức phải mời tôi đi ăn thế này.

“Đúng là từ bé em đã rất nhanh nhạy rồi.”

Nghe anh ấy nói vậy, tôi chợt nhớ lại, đúng ra chúngtôi đã có thể coi là bạn thanh mai trúc mã vì hồi cấp một, chúng tôi từng họccùng nhau, nhưng lên đến cấp hai thì tôi lại vào học ở trường chuyên theo yêucầu của bố mẹ.

“Anh nói luôn đi, có chuyện gì?”. Tôi cắt một miếngbít tết cho lên miệng rồi nhấp một hớp rượu vang.

“Cũng không có gì đâu, em có thể phiên dịch tiếng Nhậtđược chứ?”. Triển Bằng ngúc ngoắc đầu.

“Thế mà cũng hỏi! Ngoài em ra thì anh còn tìm được aikhác nữa hả?”. Tôi nghiêm mặt bảo.

“Thế thì giúp anh việc này với, tuần sau bọn anh cóbuổi họp, đang thiếu một phiên dịch.”. Anh ấy mừng như bắt được vàng, mặt hớnha hớn hở.

“Ờ, OK”.

“Đừng có quên đấy, thứ hai tuần sau nhé!”. Trước lúcđi, anh chàng không quên dặn dò tôi.

14.

Cố Đại Hải mang theo một đống mỹ phẩm, cầm đến nhà tôihết túi lớn tới túi nhỏ. Tên này xem ra cũng có chút thành ý.

Mẹ tôi thì nhiệt tình không thể tả được, không ngừngpha nước rót trà.

“Không cần đâu cô ơi, cô để cháu tự làm ạ!”

“Đúng đấy mẹ à! Có phải anh ấy không có tay đâu!”. Tôigác chân lên bàn, liền bị ông anh trai gạt ngay xuống.

“Này, Thẩm Lãng, anh giỏi nhỉ?”. Tôi cầm ngay quả táo,phi thẳng về phía Thẩm Lãng.

“Con không thể giống con gái một chút được à?”. Mẹtrừng mắt nhìn tôi.

“Này, anh không thấy hối hận chứ?”. Buổi tối, nhân lúcbị mẹ bắt dẫn Cố Đại Hải ra ngoài đi dạo, tôi tranh thủ xác định lại một chút.

“Sao phải hối hận? Em hối hận rồi à?”. Anh ấy vừa cườivừa hỏi tôi.

“Nhầm! Không bao giờ có chuyện đấy!”

“Vậy thì được rồi, giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện hôn lễthôi, nước đến chân rồi đấy!”. Đại Hải bảo tôi.

“Triệu Bồi và anh, cả anh trai em nữa, đều học cùnglớp đúng không?”. Trên đường về nhà, tôi không kìm được liền hỏi.

“Ờ, khi đó, cô ấy còn là hot girl của trường bọn anhđấy!”. Ánh mắt Đại Hải đột nhiên trở nên rất tình cảm, chả trách chuyện TriệuBồi lấy chồng lại làm anh ấy buồn như vậy.

“Nhưng chị ta già rồi mà!”. Thực ra, cái bà Triệu Bồiđó nhìn qua cũng không xấu.

“Ha ha, em ghen hả?”. Lúc Đại Hải cười, lông mày nhếchlên trông rất giống Ngụy Tử Lộ.

“Thèm vào, em chả có cảm giác gì với mấy bà cô đó!”.Tôi trợn mắt.

“Cô ấy là người rất coi trọng sự nghiệp, cũng rất biếttính toán, không có ai hay việc gì có thể cản trở bước tiến của cô ấy”. Chúngtôi ngồi xuống vườn hoa trước nhà nói chuyện.

“Anh chính là trở ngại đó à?”. Tôi duỗi chân, lật qualật lại dây giày.

“Đúng thế, anh chính là trở ngại của cô ấy, thế nêntrong đám cưới đó mới nhặt được một cô vợ như em”. Đại Hải choàng tay qua vaitôi.

“Được, ở trước mặt em, anh có thể nhớ tới chị ta,nhưng nhất định phải nói cho em biết tất cả những suy nghĩ của anh!”. Khônghiểu tại sao tôi cảm thấy như đã quen anh ấy từ lâu lắm rồi, thậm chí có cảmgiác rằng cả đời này anh ấy sẽ đối tốt với tôi. Thẩm Lãng cũng vậy, mặc dù tôiluôn bắt nạt anh ấy nhưng tôi biết, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh trai tôivẫn luôn ở bên cạnh, ủng hộ tôi.

“Cảm ơn em!”. Anh ấy đặt môi lên tóc tôi.

“Nhưng anh cũng phải cho em nghĩ tới Ngụy Tử Lộ đấy!”.Tôi dựa vào anh ấy, nhẹ nhàng nói.

“Ừ, anh đồng ý”. Bờ vai của Cố Đại Hải rất vững chắc,bỗng nhiên tôi muốn yêu thực sự người đàn ông này.

“Vậy em cũng cảm ơn anh!”. Tôi đẩy anh ra. “Anh về nhàđi, ngày mai còn phải đi làm nữa!”

“Ngày mai chúng mình đi ăn cùng nhau được không?”.Anhấy gọi với theo.

“Để xem tâm trạng em thế nào đã, mai nhớ hỏi em sớmmột chút!”. Tôi không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy.

15.

Tôi gọi A Mông và Trần Lộ cùng tôi đi thử váy cưới,tiện thể gọi luôn cho em chồng tương lai – Cố Tiểu Khê, tính tình rất dễ chịu,khá hợp với tôi. Chúng tôi thân thiết đến vậy là nhờ một người phụ nữ, đúng, cảhai đều ghét ả đàn bà tên Triệu Bồi đó.

Thử váy mấy cả một buổi sáng, sau đó chúng tôi tớiPizza Hut ăn trưa. Bốn người ăn hết hai cái pizza lớn, thêm cả một “núi” salatđi kèm. Phải gọi là một “núi” salat vì Trần Lộ ăn nhiều khủng khiếp, giống hệtmột con dế cỡ bự.

Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc ấy. “Bà chị hai” TrầnLộ, bước đi với điệu bộ như thể một lão phật gia, trên tay bưng một khay salatlớn, trước khi bước đi một bước còn cẩn thận nhìn một cái, thần thái đó đến TừHy thái hậu sống lại cũng phải “chào thua”.Vì lo đồ ăn sẽ rơi mất nên bên cạnhcô ấy còn có hai người hộ giá, Tiểu Khê và A Mông. “Núi” salat mà Trần Lộ bưnglên càng nhìn càng thấy khủng khiếp, cao tới hơn mười phân, ai trông thấy cũngtránh xa, chỉ sợ sẽ va phải.

“Trời đất ơi, không phải các cậuđịnh ăn hết chỗ này đấy chứ?”. Sau khoảng mười lăm phút di chuyển nhàn nhã, ungdung, “núi” salat cuối cùng đã được bê tới trước mặt tôi.

Bảo Trần Lộ giỏi thật không ngoa. Khay salat đó chứabao nhiêu là thứ, vòng dưa chuột bên ngoài to hơn cả miệng khay, bên trong còncó một đống dưa gang cao như tường thành, phía trong là các loại hoa quả, đậutrộn với nhau, trên cùng còn có một lớp sốt trứng gà nữa.

“Nhìn đi, ăn thế này mới là ăn chứ!”. Trần Lộ đắc ýlau tay.

“Chị thật lợi hại!”. Miệng Tiểu Khê vẫn là ngọt ngàonhất, cô nàng không ngừng nháy mắt với tôi. Nếu không phải cửa sổ tầng hai bịđóng chặt, chắc tôi là người đầu tiên nhảy xuống mất. Xấu hổ quá! Mấy ngườiphục vụ trong quán chỉ nhìn khay salat của chúng tôi thôi cũng thấy phát sợrồi.

“Cái gì? Lý Triển Bằng! Anh có còn là người nữa khônghả? Con tôi không theo tôi thì theo ai? Anh muốn nuôi nó hả? Anh có sữakhông?”. Đang ăn uống vui vẻ thì A Mông nhận được điện thoại của LýTriển Bằng, liền cầm túi, lao ngay đi tìm anh ta nói chuyện.

“Bye bye!”. Chúng tôi để mặc A Mông chạy đi, đợi cô ấyxuống tới tầng một thì tất cả đồng loạt ngó qua cửa sổ, chỉ thấy A Mông vộivàng mở cửa xe rồi đóng sập một cái, xe lao vút đi, người trông xe ngoài cổngvội vàng đuổi theo đòi tiền, cửa xe liền mở, tờ một trăm tệ bay vèo ra ngoài.

“Trời, nếu sớm biết thì mình đã đổi tiền cho cậu ấyrồi, mình có tiền lẻ mà”. Lời của Trần Lộ vang lên phía sau làm tôi suýt chútnữa phun cả đống thức ăn trong miệng ra.

16.

Ăn cơm xong, vốn định ai về nhà nấy nhưng Trần Lộchẳng mấy chốc đã đuổi kịp tôi, rủ rê: “Đi Hậu Hải chơi không?”

“Sao? Cậu đang buồn chuyện gì hả?”. Tôi khoác tay TrầnLộ.

“Cậu đoán được rồi à?”

“Xì, mình là ai cơ chứ!”. Tôi đưa tay ra vẫy một chiếctaxi.

Chúng tôi tới một quán bar, bên trong toàn là khóithuốc.

“Có chuyện gì thế?”. Tôi giơ ly lên.

“Thì vẫn là chuyện tên Dương Siêu đáng ghét đó thôi”.Cô nàng mệt mỏi chạm ly với tôi.

Dương Siêu là bạn trai của Trần Lộ, hai người đó yêunhau được ba năm thì cãi nhau hết ba năm, chủ yếu là xích mích vì những chuyệnnhỏ như con muỗi và hầu hết đều liên quan đến tiền bạc. Lần nào họ cũng cãi vãthừa sống thiếu chết nhưng chỉ được một lúc lại làm lành ngay. Vậy nên chúngtôi đã quen với chuyện đó rồi.

“Nói xem, lần này lại là chuyện gì nữa?”. Tôi vừa nghenhạc vừa nhai bắp rang bơ.

“Mình nghi là anh ấy có người khác”. Mặt Trần Lộ độtnhiên xịu xuống.

“Hâm à, cậu đang đùa đấy hả?”. Chuyện này tôi tuyệtđối không tin. Tên Dương Siêu đó vốn thật thà đến mức khó chịu, không bước chânra khỏi cửa bao giờ, hàng ngày, ngoài đọc sách thì chẳng còn việc gì khác, nóichuyện với con gái thì mặt đỏ tía tai, gặp bọn lưu manh thì co rúm sợ hãi,chẳng được điểm nào cả. Ngày trước, có lần tôi hỏi Trần Lộ thích anh ta vì cáigì, cô ấy chỉ nói một câu: “Thật thà!”

“Thật đấy, dạo này anh ấy lạ lắm, nghe điện thoại toànlén lén lút lút”. Vẻ cười cợt của tôi khiến Trần Lộ bực tức.

“Dù sao cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi, biết đâu anhấy muốn bí mật mua quà cho cậu thì sao?”. Tôi vội tỏ ra nghiêm túc, bảo với côấy.

“Thật không?”. Nét mặt căng thẳng của Trần Lộ dịu đitrông thấy.

“Này, đó có phải là anh trai cậu không thế?”. Trần Lộngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra châu lục mới.

“Ôi trời, mình không nhìn nhầm đấy chứ?”. Tôi thấyThẩm Lãng ngồi cách chỗ chúng tôi không xa, lại còn đang ôm ấp một cô em nữachứ!

“Chúng ta có nên qua đó không?”. Trần Lộ hỏi trong khitôi đang tìm cái máy ảnh kĩ thuật số. “Cậu định làm gì thế?”. Cô ấy lay lay taytôi.

“Sẽ có lúc cần dùng tới!”. Tôi gạt tay Trần Lộ ra,chỉnh đúng cự ly, ánh sáng rồi hướng về đôi tình nhân đó, chụp ngay một tấm.

17.

“Tiểu Ngư về rồi đó hả?”. Khi tôi về đến nhà, bố mẹvẫn chưa đi ngủ, nói vọng ra.

“A, chị Tiểu Nguyệt tới chơi ạ?”. Tôi đứng cới giàyngoài cửa, thấy có người trong nhà liền chào.

Đó là An Nguyệt, chị dâu tương lai của tôi, cũng làbạn thanh mai trúc mã của Thẩm Lãng. Chị ấy yêu thầm anh tôi nhiều năm rồi, maymắn nhờ sự trợ giúp của hai bên gia đình, cuối cùng đã đạt được ước nguyện. Thếnhưng, tôi luôn có cảm giác chị ấy giống như một cô con dâu được gả khoán từnhỏ. Chị ấy và anh trai tôi cũng xấp xỉ tuổi nhau. Lúc này, tôi bỗng dưng lạithấy thương chị ấy, nếu chị ấy nhìn thấy bức ảnh trong máy tôi, chắc An Nguyệtsẽ lập tức quay lưng bỏ về.

Sáng hôm sau, lúc vừa ngủ dậy, tôi cố ý đứng ở cửa mộtlát. Giày của An Nguyệt vẫn còn ở đây, chứng tỏ tối qua chị ấy đã ngủ lại nhàtôi, chắc giờ đang nấu bữa sáng trong bếp. Sau khi tốt nghiệp đại học, chị ấythường xuyên đến ở nhà tôi như một cô dâu mới về nhà chồng. Lúc trước, tôi cảmthấy rất khó chịu, không hiểu tại sao chị ấy cứ tới nhà tôi như vậy, nhưng giờthì tôi đã hiểu tất cả.

“Tiểu Ngư, em dậy rồi à?”. Anh trai tôi đang đứng thắtcà vạt trước gương.

“Vâng. À, tối qua anh đi chơi đâu thế? Làm chị TiểuNguyệt chờ cả tối”. Tôi đứng ở cửa, cười tủm tỉm, khiến cho Thẩm Lãng giậtmình, lấm lét quay đầu lại. Dáng điệu đó không làm tôi thấy ngạc nhiên.

“Anh… anh… hôm qua… hôm qua, anh đi gặp khách hàng”.Anh ấy lại bắt đầu lắp bắp.

“Sao? Khách hàng ấy hả? Nhưng em lại không thích khôngkhí mờ ám trong nhà hàng đó lắm, chẳng thoải mái chút nào”. Nói xong, tôi quayngười đi đánh răng.

18.

Hết giờ làm việc, tôi tới tìm Lâm Sở, một nhiếp ảnhgia nổi tiếng, là bạn thân của tôi. Vì cô ấy thay đổi chỗ ở liên tục nên tôiphải đích thân mang thiệp mời tới.

“Tiểu Ngư đấy à?”. Lâm Sở đang bận chụp một loạt ảnhthời trang. “Cậu đợi mình một chút nhé!”

Lâm Sở trông giống con trai hơn, ngoài phần ngực rathì mọi thứ chẳng khác bọn con trai là mấy.

Hồi trước, khi chúng tôi tập quân sự, Lâm Sở cũng từngbị người ta hiểu lầm.

Hôm đó, có một cô gái bước vào nhà vệ sinh thì trôngthấy Lâm Sở, lập tức chạy vội ra ngoài. Lâm Sở nhếch mép cười rồi tiếp tục đivào buồng vệ sinh, cô ấy đã sớm quen với chuyện này rồi. Lát sau, cô gái kialại đi vào, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không sai mà, đây đúng là nhà vệ sinh nữ…”.Sau đó, cô ta chọn một buồng xa chỗ Lâm Sở. Những việc kiểu này xảy ra với LâmSở đúng là không thể nào kể xiết, nhiều như lá rụng mùa thu vậy. Nhưng chúngtôi cũng không để tâm lắm, vẫn thường thay quần áo, tắm giặt trước mặt cô ấy,thậm chí còn ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.

Ngồi đối diện với tôi là bạn gái mới của cô ấy. Đúng,không sai, bạn không nghe nhầm đâu, là bạn gái. Lâm Sở là les. Cô ấy công khaigiới tính của mình ngay từ lúc bắt đầu học đại học. Trong giới đồng tính, cô ấythuộc loại đại gia phong lưu, nguyên số bạn gái đã là ba cô rồi.

“Sao tự dưng lại rảnh rỗi đến tìm mình thế?”. Gần batiếng sau, Lâm Sở mới kết thúc công việc, cô ấy đưa tay vòng qua eo tôi.

“Ờ, phải tới tìm cậu trước khi cậu chuyển nhà lần nữa,nếu không lại tìm không được”. Tôi lấy thiệp mời ra, tiện thể đẩy tay Lâm Sởqua một bên, bạn gái của cô ấy đang xị mặt ra. Đợi tới lúc cô gái kia đi rangoài rồi, tôi mới kéo Lâm Sở đi ăn cơm.

19.

“Thật hả? Sao cái số mình lại khổ thế không biết!”.Lâm Sở uống chút bia rồi nắm chặt lấy tay áo tôi. “Mình cũng muốn kết hôn! Tạisao mình không thể kết hôn chứ? Sao cứ phải lén lén lút lút như vậy hả?”. Cô ấycứ thế tuôn ra một tràng, khiến tôi chẳng nói nổi câu nào.

“Có bút không?”. Vừa im lặng được một lúc thì cô ấylại hỏi.

“Có!”. Tôi còn đưa thêm cho cô ấy một quyển sổ. Tôisuýt quên mất, mỗi lần uống nhiều, Lâm Sở lại thích viết, mà nội dung thì lầnnào cũng như lần nào: “Nam nữ bình đẳng rồi, tại sao đồng tính nữ lại khôngđược kết hôn chứ?”. Không có chỗ viết thì thế nào cô ấy cũng viết lên bàn, lêntường, thậm chí là cả lên người bên cạnh, tóm lại, kiểu gì cũng phải viết ra.Thế nên, để tránh phiền phức cho xã hội, mỗi lần đi ăn cùng cô ấy, chúng tôiđều phải mang theo bút và sổ, hoặc ít nhất là một tờ giấy.

Lâm Sở uống nhiều đến mức chẳng biết trời đất gì nữa,tôi đành phải bảo anh trai tôi tới đón, tiện thể đưa cô ấy về nhà luôn.

“Tiểu Ngư, em thấy anh và An Nguyệt có hợp nhaukhông?”. Trên đường về, Thẩm Lãng đột nhiên hỏi tôi.

“Hử? Ý anh là gì?”. Tôi đang lơ mơ ngủ.

“Không sao, anh chỉ hỏi thế thôi, mà… hôm đó em đãthấy anh đúng không?”. Thẩm Lãng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em có thểgiữ bí mật cho anh không?”. Anh ấy dừng hẳn xe lại, hỏi tôi.

“Em đã nói gì đâu”. Tôi nhìn qua cửa kính xe.

Về đến nhà, tôi tắm xong thì A Mông gọi điện tới, côấy khóc ầm lên trong điện thoại.

“Sao thế? Cậu nói đi, đừng khóc nữa!”. Tôi chạy ra tậnngoài hiên mà vẫn không nghe rõ gì cả. “Hay là thế này đi, giờ cậu tới nhàmình, biết địa chỉ chưa hả?”

“Biết, biết rồi!”. Tôi chỉ nghe được mỗi câu này.

“Tốt, qua đây đi, mình sẽ đợi!”

Vừa bước vào cửa, A Mông đã ôm chầm lấy tôi mà khóc,cứ thế khóc hơn nửa tiếng đồng hồ không dứt. “Anh ấy… hôm nay… Anh ấy nói làđồng ý tất cả, ngày mai tới tòa án để làm thủ tục ly hôn…”. A Mông nghẹn ngàonói được mấy câu.

“Có phải lần đầu đâu, cậu sợ cái gì chứ?”. Đây khôngphải là lần đầu hai vợ chồng họ lôi nhau ra tòa.

Lần đầu tiên là lúc hai người vừa cưới nhau không lâu.Họ còn gọi cả tôi, Trần Lộ, Lâm Sở, Ngụy Tử Lộ cùng tới nữa. Khi chúng tôi đếntòa án thì cả hai đã ngồi trên chiếc ghế dài ở đó.

“Chia tay thật hả?”. Tôi ngồi xuống cạnh A Mông.

“Sao thế hả, anh giai?”. Lâm Sở đập đập vào vai LýTriển Bằng.

“Ai mà biết được!”. Lý Triển Bằng cứ thế ngồi hútthuốc.

“Này, đây là cơ hội cuối cùng đấy, chúng ta nói chuyệnlại đi!”. A Mông quay ra đá cho Lý Triển Bằng một cái.

“Nói cái gì chứ?”. Lý Triển Bằng quay ra nhìn cô ấy.

“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”. AMông tự nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Nói thật là cuộc hôn nhân của họ vô cùng kì quái, bắtđầu từ việc ăn cướp, sau tự dưng lại trở thành yêu nhau tha thiết.

Đó là năm chúng tôi học lớp mười một, mặc kệ gia đìnhphản đối, tôi nhất quyết chơi với A Mông. Chúng tôi hết đi đánh nhau lại trốnhọc. Rồi vào một buổi chiều hết sức buồn tẻ, chúng tôi chẳng cần biết làm thếlà không đúng, bắt chước bọn trấn lột trên phim: tôi trông chừng còn A Mông sẽra tay cướp. Khi đó, trên phố không có một ai chứ đừng nói gì là bọn học sinh.Không ngờ đúng lúc chúng tôi định từ bỏ kế hoạch thì ông trời đã đưa Lý TriểnBằng tới.

“Tiến hành chứ?”. Tôi nhìn điệu bộ ốm yếu, bước chânxiêu vẹo của Lý Triển Bằng đang đi vào con ngõ nhỏ gần đó, hỏi. Cổng trường ởngay ngã ba đường, sau khi tan học, mọi người thường tản ra các ngả đường khácnhau, trong đó có một con hẻm rất tối, thường là chỗ hẹn hò của mấy đôi họcsinh. Lý Triển Bằng xui xẻo đang đi vào đúng con hẻm đó.

“Tối nay muốn ăn KFC không?”. A Mông vứt điếu thuốcxuống đất.

“Hỏi thừa!”

“Thế thì đi!”. A Mông liền đứng dậy, bước về phía conhẻm.

“Có tiền thì đưa đây!”. A Mông xông lên, cho cậu chàngxui xẻo một cái bạt tai.

“Không…”. Lý Triển Bằng mặt trắng bệch, chưa nói hếtcâu đã ngã lăn ra đất.

“Lại đây mau! Tiểu Ngư, Tiểu Ngư!”. A Mông kéo tôi lạiphía Triển Bằng.

“Sao? Kiếm được món lớn rồi à?”. Tôi tưởng cô ấy cướpđược nhiều tiền quá nên sợ, ai dè lại thấy Lý Triển Bằng đang nằm bất động trênmặt đất. “Cậu đánh hắn hả?”

“Không, không phải”. A Mông lắc đầu sợ hãi. “Hắn tựngã.”

“Làm thế nào bây giờ? Hay làchúng ta trốn đi!”. Lúc đấy, trong đầu tôi chỉ nghĩ ra được cách này.

“Không được, nhỡ hắn chết thì làm thế nào? Có dùngnước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu, chúng ta đưa hắn tới chỗ giáoviên đi!”. A Mông nói ra những câu rợn người.

Thế là tôi và A Mông khiêng hắn quay về trường. Tên đókhông hiểu ăn gì mà nặng khủng khiếp, suýt nữa đè chết tôi rồi. Nhưng đúng làtrong cái rủi có cái may, chẳng những không bị mắng vì chuyện trốn học mà chúngtôi còn được nhận giấy khen, trên đó viết dòng chữ “Tuyên dương thiếu niên anhhùng”. Sau đó, tôi mới biết, thì ra Lý Triển Bằng thấy khó chịu trong người nênxin cô giáo cho về sớm, không ngờ bị tôi và A Mông phát hiện. Nhưng chuyệnchúng tôi vì định trấn lột mới gặp cậu ta thì chẳng ai nói với thầy cô và bố mẹcả.

Bố mẹ của Lý Triển Bằng còn mời chúng tôi tới nhà ăncơm nữa. Điều lạ lùng là hai người đó bỗng nhiên quấn lấy nhau, thành tích họctập của A Mông cũng bắt đầu khởi sắc. Người duy nhất thấy không vui là tôi, tựnhiên lại mất đi một người bạn “hợp cạ”, đã thế còn bị bắt học hành chăm chỉnữa.

Đúng vậy, chuyện đó rất kì lạ, tuy nhiên tôi vẫn khônghiểu tại sao bỗng dưng A Mông lại nhắc tới chuyện đó vào lúc này.

“Chuyện từ đời thuở nào rồi, cô còn nhắc lại làm gì?”.Mắt Lý Triển Bằng hơi đỏ.

“Không phải!”. A Mông quay ra nhìn chồng, đôi mắt lấplánh nước. “Em đang nghĩ, nếu khi đó, em cứ để mặc anh thì giờ đã không phảithế này.”

Trái tim yếu đuối của Lý Triển Bằng không thể chịu nổinữa, anh chàng sụt sùi một hồi, cuối cùng hai người lại ôm nhau mà khóc.

Hai tiếng sau, chúng tôi rời tòa án, tới một nhà hànggần đó ăn cơm. Trên đường đi, A Mông lại níu chặt lấy cánh tay Lý Triển Bằng,trông chẳng khác gì hai người vừa đi đăng kí kết hôn về vậy.

“Số hai mươi tám, hai mươi tám!... Hả? Người đâurồi?”. Trong tòa án, chỉ còn lại cô nhân viên mẫn cán vẫn đang gọi ầm lên.

Sau đó, chúng tôi còn được chứng kiến mấy lần như thếnữa, vậy nên chẳng biết lần này làthật hay đùa.

20.

Hôm sau, chỉ có mình tôi đi cùng A Mông tới tòa án,những người khác đã chán vở kịch này rồi, còn mỗi tôi là khán giả trung thành,bị vai nữ chính ép phải tới xem.

“Anh ấy vẫn chưa đến, ngồi xuống đây đợi một lúc đi!”.Tôi và A Mông ngồi xuống băng ghế dài. Đó là loại ghế dành cho năm người, nếucó hai đôi ly hôn ngồi vào thì vẫn còn thừa một chỗ, không lẽ chỗ còn lại làdành cho em bồ nhí sao?

Nhưng hôm đó, mặc cho chúng tôi chờ tới tận trưa, khitòa án đã đóng cửa, Lý Triển Bằng vẫn không tới. Thực ra chuyện này tôi cũngđoán ra từ trước rồi, Lý Triển Bằng vốn dĩ không muốn ly hôn mà.

“Cạn ly!”. Dường như đã quên hẳn vẻ buồn bã lúc trước,A Mông phấn khích quá độ, luôn mồm chửi anh chồng, sau đó bốc thịt dê lên ăn,tay dính đầy mỡ.

“Này, cậu có thể ăn uống tử tế một chút được khônghả?”. Tôi nhắc. Nếu không phải là đang ở trong nhà hàng thì chắc cô ấy đã cởiluôn cả giày ra rồi.

“Mình đang vui mà! Tên Lý Triển Bằng đáng chết, dámlừa mình!”. Cô nàng ngoạm một miếng thịt to, dùng cả bàn tay còn nguyên dầu mỡcầm lấy chai bia.

“Cậu ăn đi! Vài hôm nữa là đến đám cưới của mình rồiđó, cấm cậu với Lý Triển Bằng nhắc đến mấy chuyện li hôn kiểu này nữa, kiêngđấy!”

“Ờ ờ, biết rồi!”. A Mông cầm hẳn cục xương to lên gặm.

21.

“Nhớ kĩ cho em nhé, người mai mối bên nhà gái là NgụyTử Lộ, bên nhà trai là Triệu Bồi!”. Tôi nhắc lại với bên công ty tổ chức lễcưới, ngày mai đã là đám cưới của tôi.

“Nhất quyết phải mời họ lên sao?”. Người bên công tytổ chức sợ để Ngụy Tử Lộ và Triệu Bồi lên phát biểu sẽ làm hỏng hôn lễ.

“Anh cứ mời họ lên cho em, nếu họ có thể ở trên đóphát biểu khoảng mười phút, em sẽ cho anh thêm tiền!”. Tôi gọi anh ta vào mộtgóc rồi nói nhỏ.

“Thật sao?”. Anh ta dường như không thể tin là cóchuyện kì lạ như vậy.

“Tiểu Ngư, em chuẩn bị xong hết chưa?”. Thẩm Lãng bỗnghỏi, làm cắt ngang dòng suy nghĩ đang đà hưng phấn của tôi.

“Xong hết rồi, anh không thấy em đang rất vui saohả?”. Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

“Đây là chuyện cả đời, anh mong là…”

“Thôi thôi!”. Tôi khoát tay. “Chẳng qua chỉ là một tờgiấy đăng kí kết hôn thôi mà, anh đang ghen tức vì em kiếm được anh chồng giàusang phải không?”. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói ra chuyện ấy của Thẩm Lãng.

“Tiểu Ngư, con ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việclắm!”. Mẹ mang vào cho tôi một cốc trà thảo mộc rồi đi ra.

“Trời, ngủ cái gì chứ?”. Trong đầu tôi bây giờ đangquay mòng mòng một đống việc. Tôi trèo lên sân thượng, nằm ngửa mặt lên, ngắmbầu trời. Trên đó có vô số những ngôi sao lấp lánh, trăng cũng rất sáng, nhưnghình như còn có cả gương mặt của tên khốn Ngụy Tử Lộ nữa. Chết tiệt! Tôi bật dậy,đi kiếm viên đá, thẳng tay ném vào mặt tên khốn đó.

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, mau dậy đi!”. Ông anh trai yêuquý đang lay tôi. Tối qua, sau khi đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, tôi liền lên sânthượng ngắm trăng rồi ngủ quên ở trên đó, gần bốn giờ sáng lạnh quá lại chui vềphòng.

“Biến đi, em đang ngủ!”. Tôi lấy cái gối đập ThẩmLãng.

“Đám cưới! Đám cưới của em đấy!”. Trong lúc tránh tôi,anh ấy còn cố hét lên khiến tôi giật mình tỉnh lại.

“Thưa các vị khách quý, tôi xin trân trọng tuyên bố:hôm nay, vào ngày lành tháng tốt, cô Thẩm Ngư và anh Cố Đại Hải chính thức nênduyên vợ chồng!”. Người dẫn chương trình không biết hét kiểu gì, âm lượng toquá làm tai tôi cứ ong ong.

Tôi nhìn thấy A Mông đang ngồi cạnh Lý Triển Bằng, haingười họ không nói gì nhưng bốn chân dưới gầm bàn thì không ngừng đá nhau, làmcái khăn trải bàn hết phồng lên lại xẹp xuống. Tiếp đó là Lâm Sở, cô nàng tỏ raghen tỵ với tôi, môi mím chặt lại. Trần Lộ và Dương Siêu đang thì thầm gì đó,chắc là bàn chuyện hôn lễ của họ.

Cuối cùng cũng đến lúc Ngụy Tử Lộ và Triệu Bồi bướclên phát biểu. Bọn họ nói gì tôi nghe không rõ, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ xấuhổ, ngượng ngùng trên hai gương mặt đó, tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

“Lát nữa nhớ đưa thêm tiền cho người dẫn chương trìnhhộ em nhé!”. Tôi kéo tay Cố Đại Hải.

“Ừ, nhưng em sao vậy? Sao taylại nóng thế này?”. Anh ấy quay sang nhìn tôi. Tự nhiên tôi thấy khuôn mặt anhméo xẹo, giống như lúc nhìn trong nhà gương ở công viên vậy. Tôi định cườinhưng cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy ai đóbảo: “Mau gọi xe cấp cứu đi!”. Ai dám giở trò trong hôn lễ của lão nương thếhả? Lão nương đang làm đám cưới mà, gọi xe cứu thương làm gì chứ?

22.

“Cậu đúng là buồn cười thật, cưới kiểu gì mà đến nỗiphải vào bệnh viện?”. Trần Lộ nhìn tôi, A Mông thì đang gọt hoa quả bên cạnh.

Giờ tôi mới cảm thấy đầu rất đau, họ bảo tôi bị sốt virút. “Còn tên khốn Ngụy Tử Lộ đâu?”. Tôi hỏi. Thù lớn chưa trả thì sao mà vuivẻ được.

“Thôi đi, em còn định làm gì nữa? Đúng là thất đức, cònbắt người ta làm mai mối nữa!”. Lý Triển Bằng cười.

“Anh không biết thì đừng có phun ra những lời như thế,nếu muốn phun thì chạy vào nhà vệ sinh ấy!”. Trước giờ A Mông nói gì cũng rấtghê gớm, thật khiến người khác phải bực mình.

“Này, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhé!”.Lý Triển Bằng lúc này cũng giống A Mông, trở nên ghê gớm hơn rồi.

“Được đằng chân lân đằng đầu thì sao? Muốn ăn đánhhả?”. A Mông vứt ngay quả táo đang gọt dở ra trước mặt tôi, chuẩn bị tiếpchiến.

“Đi ra, ra ngoài hết cho lão nương…!!!”. Cố dốc chútsức lực còn lại trong người, tôi hét lên.

“Em không sao chứ?”. Cố Đại Hải nói khi đưa tôi vềnhà.

“Không sao”. Tôi còn đang bận đếm tiền mừng, đó là “bồnhí” của tôi mà.

“Không khát sao?”. Anh ấy nhìn tôi cười.

“Thôi, làm việc của anh đi, hình như có nhiều ngườikhông tới đó, em phải đếm kĩ mới được!”. Trên đầu còn đeo túi chườm, tay tôivẫn tiếp tục đếm tiền.

“Hôm nay đúng là còn nhẹ tay với tên Ngụy Tử Lộ”. Tôiuống một ngụm nước. “À không, thực ra là chơi vẫn chưa vui lắm!”

“Em hiền hơn một chút đi!”. Anh ấy véo mũi tôi. Cố ĐạiHải như phiên bản thứ hai của anh trai tôi vậy, lúc nào cũng muốn tôi kiềm chếlại.

Sau đám cưới, tôi phải nghỉ ngơi ba ngày mới khỏe lại.Cố Đại Hải hôm nào cũng nấu cơm cho tôi ăn rồi vội vội vàng vàng đi làm. Tôithấy hơi có lỗi với anh nên quyết định sẽ tự tay nấu một bữa.

“Cho một chút muối!”. Tôi vừa nhìn sách dạy nấu ăn vừamở tủ bếp.

“Muối là cái nào đây nhỉ?”. Tìm một hồi, tôi cũng thấyba cái lọ. “Thôi, đành nếm thử vậy”. Tôi liền lấy một ít trong cái lọ đầu tiêncho vào mồm.

“Á á á… Đây là cái quái gì thế?”. Trong mồm tôi toànlà bột, hình như đó là lọ bột chua.

“Thôi được, thử lại, lần này chỉ lấy một ít thôi”. Tôichép miệng, chuẩn bị lần thử nghiệm thứ hai. “Trời ạ, ghê quá, muối sao lạikinh khủng thế này chứ?”. Tôi vội vàng vặn vòi nước, ghé miệng vào rửa.

“Mang cho tôi một đĩa tôm bóc nõn, cải chíp xào nấm,à, thêm món thịt bò hầm và canh chua cay nữa!”. Tôi gọi điện thoại cho tiệm cơmgần đó. Bếp nhà tôi lúc này đã tanh bành cả rồi. Nếu cứ cố làm tiếp, chắc tôikhỏi ăn cơm tối luôn.

“Anh về rồi!”. Cố Đại Hải về nhà đúng lúc người đưahàng vừa đi khỏi.

“Anh yêu, anh về rồi à?”. Tôi kéo ngay Cố Đại Hải sangphòng ăn, chứ nếu nhìn thấy nhà bếp, chắc anh ấy sẽ phát hoảng lên mất.

“Em nấu đấy à?”. Cố Đại Hải nhìn chăm chăm vào mấy đĩathức ăn trên bàn.

“Hì, anh hỏi chuyện đó làm gì, mau ăn đi!”. Tôi vộivàng xới cho anh một bát cơm đầy.

“Em không cho anh đũa thì anh ăn bốc à?”. Cố Đại Hảibèn quay người, đi vào bếp.

“Trời ơi, bếp của tôi!”. Một tiếng kêu rất thảm thiếttừ trong đó vọng ra.

23.

Sáng thứ Hai, cuộc sống tẻ nhạt bắt đầu trở lại, tôiphải đến cơ quan làm việc.

“Chà chà, Tiểu Ngư, sao lại tới đây?”. Bạch Phong làphóng viên nhóm bên cạnh, khuôn mặt trông rất khắc khổ, chúng tôi luôn gọi anhấy là “xã hội cũ”, anh ta luôn tìm cách gây sự với tôi, nếu không phải vì tôicó “hậu phương” vững chắc thì có lẽ đã bị anh ta hại từ lâu rồi. “Tưởng em đượcgả vào nhà giàu rồi, cần gì phải đi làm nữa!”. Anh ta cười cợt.

“Biết làm sao được, ai bảo có nhiều người muốn được emphỏng vấn như vậy chứ! À, đúng rồi, cảm ơn anh lần trước đã giúp em sắp xếp tưliệu kĩ càng nhé!”

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, mau nói xem, tuần trăng mật thếnào hả?”. Trương Vi Vi là cô gái nhiều chuyện nhất nhóm tôi.

“Có đi đâu đâu, em bị ốm, sốt vi rút”. Tôi quẳng túixách vào ngăn kéo.

“Tiểu Ngư, em lại bực anh chàng “xã hội cũ” đấy à?”.Anh Trần giờ mới đi trả máy móc về.

“Là do anh ta không biết tự lượng sức mình thôi”. Tôipha cho anh Trần một tách trà ngon. “Anh thử xem, là trà em mới mua đấy!”

“Vẫn là em gái thương anh nhất!”. Tính cách anh Trầnrất tốt, chúng tôi ai cũng quý anh ấy.

“Nhưng mà cái tên “xã hội cũ” đó thật đáng ghét, lầntrước còn bảo sau khi em thành thiếu phu nhân rồi, sẽ không đi làm nữa, anh tasẽ thay vị trí của em đấy!”

Vi Vi bắt chước điệu bộ của anh ta: “Tôi nói cho mọingười biết, sau này Thẩm Ngư không đến nữa rồi, các người phải nghe lời tôi!”

Buổi trưa, tôi vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị đi ngủthì A Mông gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu.

“Thế mà cũng hỏi, mình đang ở cơ quan chứ còn ở đâunữa!”

“Cậu còn đi làm làm gì? Điên à?”. Chắc cô ấy cũngtưởng tôi đã ở nhà làm mợ chủ rồi.

“Cậu muốn gì thì nói mau lên!”

“Để mình tới đó gặp cậu, có chuyện lớn đấy, đợi týnhé!”. Cô ấy nói một lèo rồi cúp máy.

Xem ra chiều nay, tôi lại “được” nghe chuyện ly hôncủa họ rồi. Trưa phải ngủ thêm một tý mới được. Vừa mới đặt lưng xuống, Vi Viđã bảo tôi ngoài cửa có người tìm, chẳng cần đoán cũng biết là A Mông, cô ấy cóthói quen đến tận cửa mới gọi điện thoại mà.

“Bà chị ơi, lần sau đến rồi thì bảo luôn đi, có phảihơn không?”. Tôi thấy A Mông xách túi to túi nhỏ đi vào.

“Rót nước cho mình đi, mình sắp chết khát rồi đây!”.Cô ấy để hết đống đồ đó lên bàn làm việc của tôi. “Mình đã nhìn thấy anh traicậu! Thẩm Lãng, anh ấy có bồ nhí đấy!”. A Mông nói liên thanh, bắn cả nước bọtvào mặt tôi.

“Bồ nhí?”. Tôi lôi máy ảnh ra, tìm bức ảnh ngày hômđó. “Là cô này hả?”

“Đúng là cô ta!”. A Mông tu ừng ực cả cốc nước.

“Cậu vội vàng chạy đến đây để báo cho mình cái tin cũxì này à?”. Chắc đầu óc A Mông có vấn đề rồi, mà cũng đúng thôi, việc ly hôn đãlàm cô ấy tốn biết bao thời gian và sức lực.

“Không phải!”. A Mông ném giày sang một bên.

“Đi giày vào đi, để người khác nhìn thấy xấu hổ lắm!Thế cậu đến đây làm gì?”

“Mình muốn nhờ cậu đưa cái này cho Lý Triển Bằng, dùgì thì cậu cũng phải làm phiên dịch cho anh ấy mà”. Cô ấy lôi ra một cái áo namkiểu mới giá 1380 tệ, tôi với Cố Đại Hải cũng mới đi xem cái áo này nhưng anhấy mặc không đẹp.

“Sao việc gì cậu cũng biết thế hả?”. Tôi nghi ngờ côấy đã lắp máy nghe trộm trên người tôi.

Đối tác của Lý Triển Bàng đúng là khó khăn, phiền phứchơn hẳn mấy ông du khách mà tôi hay gặp, cái gì cũng muốn biết thật cụ thể, làmcho tên ngốc Lý Triển Bằng bị quay như chong chóng. Nếu vụ này không thànhcông, chắc anh ta sẽ bị hành đến chết.

“Cạn ly, cạn ly! Cảm ơn nhé, Tiểu Ngư!’. Xưa nay, LýTriển Bằng có biệt danh “một ly đã đổ” nên thường chỉ dám uống bia, không hiểusao giờ còn học đòi người ta cạn ly nữa.

“Thôi đi, dù sao cũng xong rồi, em tiện thể cầm luônđồ tới cho anh đây này”. Tôi kéo cái túi từ gầm bàn lên.

“Oa, còn có quà cho anh nữa sao?”. Anh ấy vui mừng ramặt.

“Anh mơ à? Là vợ anh mua cho anh đấy!”

“Là cô ấy hả?”. Lý Triển Bằng lập tức xịu mặt xuốnggiống như quả bóng bị xì hơi.

“Không có chuyện gì thì đừng gây chuyện nữa! Đang tốtđẹp như vậy, hai người cứ gây gổ với nhau làm gì?”. Tôi gắp một miếng thịt bò.

“Ai mà không muốn sống yên ổn cơ chứ? Nhưng bà xã nhàanh… mà thôi, ăn cơm đi, lát nữa anh đưa em về”. Triển Bằng bảo tôi.

Sau khi bọn họ kết hôn, tôi rất ít khi gặp Lý TriểnBằng nên lần này chúng tôi ăn rất lâu, vừa ăn vừa nói bao nhiêu chuyện, về AMông, về Ngụy Tử Lộ, về tất cả những gì liên quan và cả không liên quan đếnchúng tôi… Hình như tôi lại uống hơi nhiều rồi.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi đã nhìn thấy mình nằmtrong nhà của tôi và Cố Đại Hải, tôi chẳng biết gọi như thế có đúng không nữa,nhưng thực sự trong lòng tôi, chỉ nơi có bố mẹ tôi và Thẩm Lãng mới được gọi lànhà.

“Tiểu Ngư, em tỉnh chưa? Hôm qua em uống nhiều quá, vềnhà còn khóc lóc nữa, lần sau đừng như thế nữa nhé!”. Cố Đại Hải từ trong bếpngó đầu ra, anh ấy đang nấu mì thì phải.

“Có vẻ anh không đến nỗi vô dụng như anh Thẩm Lãngnhỉ?”. Tôi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, thật lòng khen.

“Em nhớ nhà hả?”. Anh ấy vừa lau bát vừa hỏi.

“Thế mà cũng hỏi!”. Lúc nãy, tôi cũng định lau bát,nhưng vừa động vào đã làm vỡ mất hai cái.

“Vậy thì lát nữa về nhà em, đến tối qua nhà anh!”

Trên đường đi, tôi cứ nhìn Cố Đại Hải mãi, anh ấygiống như anh trai thứ hai của tôi vậy, lúc nào cũng đối xử tốt với tôi, baodung với tôi. Thậm chí khi tôi ra ngoài ăn cơm, uống rượu say sưa với người đànông khác, anh cũng không tức giận. Đúng là tôi đã kiếm được của quý rồi, saunày tôi phải đói tốt với anh ấy, nếu không sẽ bị trời phạt mất.

Lúc về tới nhà, nhìn thấy tôi, mẹ tỏ ra rất vui, ThẩmLãng cũng thế. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không khí có vẻ kì lạ, hình như mọi ngườivừa cãi vã chuyện gì đó.

Tôi thấy An Nguyệt đang ngồi lau nước mắt trong phòngThẩm Lãng.

“Chị không sao chứ?”. Tôi bước vào, đoán chắc ThẩmLãng đã bị phát hiện chuyện có người khác, đúng là ngu ngốc mà!

“À, không sao. Tiểu Ngư về nhà rồi đó hả? Em muốn ăngì không để chị mua?”. An Nguyệt lau nước mắt, làm như không có chuyện gì. Chịấy giờ đã trở thành bảo mẫu của nhà tôi rồi.

24.

Lâm Sở là người có tính cách khá đặc biệt. Cô ấy gọiđiện cho tôi, vừa mở mồm đã bảo mượn Cố Đại Hải một tuần.

“Này, anh ấy có phải đồ chơi đâu mà muốn mượn mà mượnhả? Cậu không đùa đấy chứ?”. Tôi bảo.

“Không phải, mẹ mình… mẹ mình sắp đến thăm mình, làmthế nào bây giờ?”.Tôi thấy đầu dây bên kia vọng lại tiếng nhạc ầm ĩ, chắc cô ấyđang ở trong phòng làm việc.

“Hả? Cái gì?”. Tôi chạy ra hành lang nhưng vẫn khôngnghe rõ Lâm Sở nói gì, đành phải tắt điện thoại đi, sau đó nhắn tin cho cô ấy:“Lát nữa mình sẽ tới chỗ làm của cậu.”

Đúng một rưỡi chiều, tôi tới chỗ Lâm Sở. Cô ấy đã thuêmột ngôi nhà mới, phía trên để ở, phía dưới là nơi làm việc.

“Lâm Sở!”. Tôi cẩn thận trèo lên cái cầu thang lộthiên đáng sợ, đứng bên trên có thể nhìn thấy rõ những thứ dưới chân mình.Thường thì chẳng ai dám vừa đi lên vừa nhìn xuống dưới cả, càng không dám đinhanh như bay, trừ Lâm Sở. “Lâm Sở, mở cửa ra!”. Tôi nói. Bên trong vang lêntiếng nhạc rất to.

“Tôi nói rồi,cút đi, đừng đến tìm tôi nữa!”. Lâm Sở vừa hét vừa kéo cửa. “Hả? Là cậu à, vàođi!”

Nếu tôi không nhìn nhầm thì Lâm Sở đang mặc một cái áosơ mi nhưng không cài cúc. Cô ấy rất ghét bị bó buộc nên chẳng thèm mặc đồ lót,thế nhưng vẫn chẳng có gì lộ ra cả. Cô ấy luôn tự hào về bộ ngực phẳng lì củamình, đó là chỗ phân biệt cô ấy với những người con gái khác.

“Trời đất, sao lại bí thế này hả?”. Tôi thấy trong nhàđầy khói thuốc.

“Mẹ mình ngày kia sẽ lên đây”. Lâm Sở vẫn tiếp tục hútthuốc.

“Nhưng ngày mai Cố Đại Hải phải ra nước ngoài bànchuyện làm ăn rồi, hai ngày nữa mới về, chắc không kịp đâu”. Tôi dựa vào ghế sôpha, đây là ghế Lâm Sở tự thiết kế, ngồi rất thoải mái.

Quê của Lâm Sở là một thị trấn nhỏ còn rất lạc hậu.Đừng nói đến chuyện đồng tính, chỉ riêng việc ngoại tình cũng chưa xảy ra baogiờ. Cứ cách vài năm, mẹ Lâm Sở lại lên thăm con gái một lần. Đây là việc mà côấy luôn thấy rất khổ sở, vì vừa phải tìm cách che giấu bạn gái lại vừa phảikiếm một anh chàng tới giả làm bạn trai. Trước đây, vai nam chính này luôn doNgụy Tử Lộ đảm nhận, năm nay thì không được nữa rồi, chuyện tan vỡ giữa tôi vàNgụy Tử Lộ rõ ràng đã gây ra cho cô ấy một tổn thất đáng kể.

Suy đi tính lại, cuối cùng chúng tôi cũng nghĩ ra đượcmột cách, đó là giả vờ tuyển người mẫu để tìm một người có tố chất tốt mộtchút.

“Nếu không thì cậu đưa Ngụy Tử Lộ đến cho mình chắc?”.Lâm Sở đang bố trí lại phông nền. “Mình còn phải tìm lý do hợp lý để giải thíchvới mẹ chuyện chia tay với anh chàng cũ đây này!”

“Đừng có nhắc tới chuyện đó nữa!”. Tôi ngồi trên mộtđống rèm cửa, ăn sữa chua.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là công ty người mẫukhông ạ?”. Bên ngoài cửa có tới mấy người.

“Ờ, vào đi!”. Lâm Sở đứng ở giữa phòng, trông như mộtông chủ lớn vậy.

Nghề người mẫu cũng không dễ “xơi” chút nào. Theo nhưtôi biết, còn phải tùy vào ý tưởng mà chọn lựa cẩn thận, có lúc cần béo, có lúccần gầy, còn phải chọn chiều cao, màu da, có khi đến cả màu móng tay cũng phảichọn thật kĩ.

“Người tiếp theo!”. Lâm Sở không ngừng cho mấy ứngviên đó “trượt vỏ chuối”, làm tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Như ngườilúc nãy đó, xinh đẹp quá đi chứ, chẳng khác gì con gái cả!

“Không được, mẹ mình chỉ thích người thật thà thôi,trông cậu ta như ăn trộm ấy”. Hình như mấy mĩ nam kia đều không lọt được vàomắt xanh của Lâm Sở.

“Thôi, chọn người này đi, người cuối cùng rồi đấy!”.Lâm Sở chọn lâu tới mức “ông bầu” cũng thấy chán rồi, tôi đành quyết định thaycô ấy. Người này có vẻ ngoài rất tuyệt, cơ thể cường tráng, nước da ngăm đen.

“OK, cậu ở lại đi!”. Lâm Sở nhìn chàng trai. “Giờnhiệm vụ đầu tiên của cậu là giả làm bạn trai lừa mẹ tôi!”. Cô ấy tiến lên, kềvai bá cổ cạu chàng rồi nói.

Lúc được Lâm Sở đưa về nhà, tôi trông thấy Thẩm Lãngbước ra từ một chiếc ô tô, hình như là do một cô gái lái.

“Anh trai cậu cũng khá đấy nhỉ?”. Lâm Sở tỏ ra kíchđộng hơn ai hết.

“Anh ấy như vậy không chỉ một hai ngày thôi đâu”. Tôinhanh chóng xuống xe, bước vội tới chỗ Thẩm Lãng.

“Á!”. Nhìn thấy tôi, anh ấy giật mình, chân khuỵu cảxuống.

“Đừng lo, em chỉ muốn xem ai đưa anh về thôi!”. Tôibóp vai anh ấy.

“Đợi một chút, đợi một chút, chân anh không đi nổi nữarồi!”. Vẻ mặt đâu khổ của anh ấy lúc này chắc không phải giả vờ.

25.

Cuối tuần, Trần Lộ rủ tôi đi dạo phố nhưng tôi cảmthấy cô ấy còn có mục đích khác. Cô ấy đang tìm cách điều tra các số điện thoạigọi đến cho Dương Siêu. Có lẽ Trần Lộ muốn tới phòng giao dịch điện thoại lớnnhất Tây Đơn.

“Chính là số điện thoại này!”. Trần Lộ nhìn danh sáchcác số điện thoại gọi đến, khóc không ngừng.

“Sao hả? Số này á?”. Tôi cuống cả lên, cô ấy khóc tớinỗi mắt sưng vù rồi.

“Cậu nhìn đi, đây này!”. Cô ấy dùng bút chỉ cho tôi.“Chính là số điện thoại này, có ngày gọi đến bốn lần liền.”

“Cậu chắc chắn không nhầm chứ?”. Tôi kéo gần lại đểxem.

“Đợi tí!”. Cô ấy lôi một quyển sổ từ trong túi ra,trên đó toàn là các số điện thoại. Nhắc đến chuyện này, Trần Lộ lại đắc ý,quyển sổ đó là do cô copy từ danh bạ điện thoại của Dương Siêu ra, hơn nữa, côấy còn điều tra cả số QQ[3] củaDương Siêu nữa. Tự mình không thể làm được nên cô ấy thuê hẳn hacker. Trong QQcủa cô ấy, toàn là mấy chương trình truy tìm số tìm mật mã, chuyên rình trộm,tìm tư liệu cá nhân gì gì đó… đúng là rất đầy đủ.

[3]Tương đương với Yahoo

“Sao cậu không gọi tới số này hỏi xem sao?”

“Mình không dám nên mới gọi cậu tới, cậu gọi giúp mìnhđi!”. Vậy mà lúc tôi định gọi thì cô ấy lại tắt máy đi, lấy lý do là sợ hãi.“Thực ra các cậu không biết đâu, thật đấy, các cậu không hiểu được đâu”. Cô ấythở dài, uống một hơi cạn cả cốc cà phê.

Trần Lộ và Dương Siêu đều đến từ nông thôn, có thể coilà bạn thanh mai trúc mã, thậm chí họ đã đính hôn ở quê rồi, chỉ chờ tốt nghiệpđại học là cưới.

Lúc mới lên đại học, tôi và A Mông mang theo hết túilớn đến túi hỏ, Ngụy Tử Lộ và Lý Triển Bằng trở thành hai nhân viên khuân vácbất đắc dĩ, chỉ nguyên quần bò của A Mông đã hơn năm mươi cái, lại còn chăn, tủquần áo gì đó nữa. Trong khi đó, Trần Lộ chỉ mang theo vài bộ quần áo và mấythứ đồ dùng cá nhân. Lúc ấy, phòng tôi có bốn người, rồi một người bỏ học đinước ngoài, thế nên ba chúng tôi trở thành bạn thân của nhau.

Mỗi lần đi ăn cơm, tôi và A Mông toàn chọn bừa các mónnhưng Trần Lộ thì phải nhìn tờ thực đơn rất lâu mới quyết định, chúng tôi biếtcô ấy muốn chọn mấy món rẻ hơn.

Thành tích học tập của Trần Lộ luôn rất tốt. Mỗi lầnđến kì thi, tôi và A Mông đều phải nhờ cô ấy kèm cặp mới qua được. Nhưng xã hộiluôn không công bằng, tốt nghiệp xong, tôi tới làm ở tòa soạn, A Mông thì mởcông ty riêng, còn Trần Lộ thì phải tự mình kiếm việc, cuối cùng cô ấy tới làmhướng dẫn viên cho một công ty du lịch địa phương, năm nào cũng thế, cứ đến mùahè là cô ấy gầy và đen đi nhiều.

“Thực ra về quê cũng tốt, nhưng mình lại không muốnthế, lên thành phố để học là vì muốn thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất bán lưngcho trời. Dương Siêu cũng vậy, cả hai chúng mình đều cố gắng phấn đấu vì sựnghiệp và tình yêu. Nhưng khi đã thành đạt trong sự nghiệp rồi, chúng mình lạitrở nên lạnh nhạt với nhau, có lúc nằm trên giường mà anh ấy chẳng động tớimình. Lúc bận rộn thì có khi cả tuần chẳng gặp nhau tới một lần. Nếu sớm biếtcàng có tiền càng cô đơn, thà mình về quê làm ruộng còn hơn…”. Cô ấy vừa khóclóc vừa nói, sau đó đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.

26.

Những câu nói của Trần Lộ khiến tôi trằn trọc mãitrong khi Cố Đại Hải đang ngủ rất ngon bên cạnh. Nhìn anh ấy, tôi chẳng biết làhọa hay phúc nữa, quan hệ giữa chúng tôi giống anh em hơn là vợ chồng. Anh ấylà một người tốt, tôi thì không hẳn. Sau khi trấn tĩnh lại để suy nghĩ, tôithấy mình thật buồn cười, đã đường đường chính chính gả cho người ta rồi màchẳng biết người mình lấy như thế nào nữa.

“Mau lên, Tiểu Ngư! Bảy giờ bốn mươi rồi!”. Cố Đại Hảigọi tôi. Đêm qua, tôi nằm nghĩ lung tung, đến gần sáng mới ngủ được.

“Gì thế? Em không đi đâu”. Tôi quay người, ngủ tiếp.

“Mau lên, dậy đi!”. Anh ấy nhất quyết bắt tôi dậy đilàm.

Tôi tới tòa soạn hơi muộn nhưng vẫn không sao. Cóđiều, tôi nhận được một nhiệm vụ rất bất ngờ, đó là đi phỏng vấn một nữ doanhnhân, người ấy lại chính là Triệu Bồi.

“Chị Triệu, chị có thể cho chúng tôi biết ý kiến củachị về việc tổ chức lại công ty không?”. Tôi hỏi.

Triệu Bồi có vẻ chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìnkhông già chút nào, tuy nhiên, mấy vết nhăn ở đuôi mắt đã bán đứng chị ta. Tôithừa nhận, có thể vì đố kị nên tôi chẳng có cách nào đánh giá một cách kháchquan được.

“Thực ra, việc cơ cấu lại lần này đối với công ty tôimà nói…”. Chị ta vừa cười vừa trả lời, tỏ rõ phong độ của một giám đốc.

“Bồi Bồi, mấy tài liệu này…”. Ngụy Tử Lộ đột nhiên đẩycửa bước vào.

“Cô Thẩm, xin đợi một lát!”. Triệu Bồi cũng đã nhìnthấy Ngụy Tử Lộ, bảo tôi. Cả ba đều ngại ngùng, mỗi người mang một tâm sựriêng.

“Tôi phỏng vấn xong rồi. Chị Triệu, tôi xin phép vềtrước đây”. Tôi thu dọn máy ghi âm, chuẩn bị rời khỏi đó.

“Tiểu Ngư!”

“Chị cứ nói đi!”. Tôi vẫn không quay đầu lại.

“Tôi biết mình không nên nói điều này, nhưng mà… xinlỗi cô!”. Giọng chị ta có vẻ rất thành thực.

“Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì đâu có ngày hômnay!”. Tôi kéo cửa, đi ra ngoài.

“Tiểu Ngư, anh muốn nói chuyện với em!”. Ngụy Tử Lộchạy theo, kéo tay tôi.

“Tôi chẳng còn gì để nói với anh cả!”. Tôi gạt tay anhta ra, chặn một chiếc taxi lại. “Còn nữa, lần sau, xin anh hãy gọi tôi là chịCố!”

Nhìn vẻ mặt ngẩn ra như nuốt phải côn trùng của NgụyTử Lộ, tôi thấy thật đáng ghét, định đi tìm Thẩm Lãng để giải sầu. Ảnh đã chụprồi thì không thể để phí được, tôi đang cần một chút vui vẻ.

“Đủ rồi! Tôi không muốn nói thêm nữa, từ trước đếngiờ, tôi chỉ như quân cờ trong tay các người, chẳng lẽ không thể cho tôi một cơhội tự quyết định hay sao?”. Vừa đi tới hành lang, tôi đã nghe thấy giọng phẫnnộ của Thẩm Lãng. Anh trai tôi dạo này có vẻ không bình thường, trước đây chỉcó người khác quát anh ấy, giờ anh ấy đã dám quát người khác cơ đấy.

“Anh làm sao vậy?”. Không thèm để ý đến cô thư kí đangnhăn nhó vì khó chịu, tôi đi thẳng vào phòng.

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau!”. Anh ấy cúp máy, nhìntôi. “Tìm anh có chuyện gì không?”

“Chẳng có gì, chỉ là em vừa trông thấy thứ buồn nônquá”. Tôi liền kể cho anh ấy chuyện gặp Ngụy Tử Lộ. “Còn anh thì sao?”

Im lặng một lúc lâu, anh ấy mới chậm rãi bảo: “Anhkhông muốn cưới An Nguyệt.”

“Anh có bồ nhí từ lúc nào thế?”. Tôi nhìn anh ấy, lâulắm rồi hai anh em không nói chuyện với nhau như thế này.

“Năm ngoái”. Anh ấy cúi đầu.

“Cái gì? Anh giỏi thật đấy!”. Tôi còn tưởng chuyện đómới diễn ra được mấy tháng nay thôi chứ.

Đúng là chuyện long trời lở đất! Buổi tối, tôi đi ănvới Thẩm Lãng, nói ra chắc chẳng ai tin, tối hôm đó, chúng tôi đã uống rấtnhiều.

Gần đây, tôi hay uống rượu. Lúc học cấp hai, đầu tiêntôi chỉ uống mấy chai bia, khi vui vẻ mới uống, nhưng sau đó, những chuyện đaulòng ngày càng nhiều, uống cũng nhiều lên, lắm lúc thực lòng tôi muốn say mộttrận nhưng uống thế nào cũng không say nổi. Hình như luôn luôn tỉnh táo mới làđiều đáng sợ nhất, vì như thế, ngay cả một chỗ để trốn tránh cũng chẳng có.

Mẹ của Lâm Sở cuối cùng cũng đã đến, mang theo một túito các loại đặc sản quê nhà như mấy lần trước. Tôi đi cùng Lâm Sở ra đón bácấy.

“Tiểu Ngư à, con bảo Tiểu Sở nhà bác…”. Mẹ Lâm Sở cóvẻ không thích anh chàng người mẫu kia lắm nên tìm tôi nói chuyện.

“Sao vậy bác? Bác à, công việc của Lâm Sở bao nhiêungười mơ ước còn chẳng được đấy ạ, lương cao mà nhàn, lại còn đúng việc mà cậuấy thích nữa”. Tôi đỡ bác gái ngồi xuống.

“Không phải! Ý bác là cái cậu lần trước tốt thế, saolại chia tay chứ?”

“Đó là việc của hai người bọn họ, bác lo cũng khôngđược đâu ạ”. Tôi bóc quýt cho mẹ Lâm Sở ăn. Ngụy Tử Lộ đúng là rất được lòngngười khác, thành tích tốt, thông minh, ai cũng coi như bảo bối, dù có làm saichuyện gì cũng chẳng ai trách mắng, kể cả việc đá tôi…

27.

Đại chiến ly hôn của A Mông vẫn tiếp tục tái diễn, haingười bọn họ còn ăn bữa cơm cuối cùng với nhau rồi.

“Ăn đi, đừng khách khí, đằng nào cũng là bữa cuốicùng!”.A Mông khảng khái nói.

“Các cậu còn định ăn thêm mấy bữa cơm như thế này nữahả?”. Tôi dựa lưng vào ghế, nói.

“Này, ý cậu là gì hả?”. A Môngtrừng mắt nhìn tôi.

“Có muốn mình nói thẳng ra không, hai người chẳng lyhôn được đâu, đùa giỡn thế là đủ rồi, muốn bọn mình chết mệt theo hay sao?”.Tính Lâm Sở rất nóng, nghĩ gì nói nấy.

“Ý mấy người là gì thế? Bữa cơm cuối cùng cũng ăn rồi,không có lý gì mà không chia tay được, thế chẳng phải là mất mặt quá sao?”. LýTriển Bằng không ngồi yên được nữa.

“Đúng đấy, ly hôn, có chết cũng phải ly hôn!”. A Mônggạt phăng cốc nước, vỡ choang ra sàn.

“Này, cô ném cái gì chứ? Muốn chết hả?”. Lý Triển Bằngđứng bật dậy.

“Mau tránh ra, bắt đầu rồi đấy!”. Tôi thì thầm cảnhcáo Cố Đại Hải.

“Hả?”. Từ lúc bước vào đến giờ, Cố Đại Hải vẫn đangbận nghe điện thoại.

“Tôi ném đấy! Ném đấy!”. A Mông ném hết cốc trên bànxuống đất.

“Đừng tưởng chỉ mình cô làm được! Tôi cũng làm đượcđấy!”. Lý Triển Bằng hất luôn cả bàn làm đồ ăn bắn cả vào váy tôi.

“Anh giỏi lắm, có giỏi thì mang con đi mà nuôi, đừngcó chọc tức tôi!”. A Mông cũng không vừa, xông ngay vào đánh nhau với Lý TriểnBằng.

“Làm sao bây giờ?”. Cố Đại Hải chưa từng được chứngkiến việc này.

“Không sao, không sao, đánh đủ là sẽ tự đi ấy mà,chúng ta đợi ở ngoài là được”. Lâm Sở đứng ngoài, nói với Cố Đại Hải.

“Nhưng họ hất đổ cả bàn rồi”. Đi ra tới cửa rồi nhưngCố Đại Hải vẫn còn lo lắng.

“Lữ Tiểu Mông! Hãy đợi đấy!”. Lát sau, Lý Triển Bằngtrên người đầy thức ăn chạy ra ngoài, còn A Mông thì ở trong phòng ngồi khóc.

Lúc chúng tôi về tới nhà thì đã gần nửa đêm.

“Em có hối hận vì đã kết hôn với anh không?”. Cố ĐạiHải đột nhiên hỏi.

“Trên đời này, làm gì có thuốc chữa hối hận chứ!”. Tôiđang bận viết bản thảo để ngày mai nộp, không để ý tới anh.

28.

Hôm nay, Lâm Sở đưa mẹ ra bến xe để về quê, anh chàngngười mẫu kiêm “người yêu” kia không tới, chuyến này bác gái lại không vui rồi.

“Tiểu Ngư, cháu khuyên nó hộ bác, nó chẳng chịu nói gìvới bác cả, chỉ tâm sự với cháu thôi”. Lúc lên xe, mẹ Lâm Sở cứ nắm lấy taytôi.

“Cháu biết rồi, bác yên tâm!”. Nếu biết con gái yêucủa mình thích phụ nữ, chắc bác ấy quay đầu đi luôn mất.

“Cuối cùng cũng đã xong!”. Lâm Sở sung sướng hét to,mấy ngày hôm nay đúng là mệt mỏi.

Cố Đại Hải mượn máy ảnh của tôi, vô tình thấy bức ảnhchụp Thẩm Lãng và cô gái lạ mặt. “Sao lại thế này?”. Anh ấy vội vàng tới hỏitôi.

“À, có gì đâu, cô gái đó là bồ của anh Thẩm Lãng.”

“Cái gì?”. Anh ấy tí nữa thì nhảy dựng lên. “Thế AnNguyệt thì sao?”

“Ái chà, anh quan tâm gớm nhỉ?”. Tôi véotai anh ấy. “Em nói cho anh biết, chuyện này không ai lo được, kể cả bố mẹem!”. Tôi tuyên bố với Cố Đại Hải thông điệp cuối cùng.

Mấy tuần nay, mỗi khi về nhà, tôi cảm thấy không khírất khác thường, không phải chỉ khác thường một cách giản đơn, nó giống như sựtĩnh lặng đáng sợ trước khi cơn phong ba sắp sửa ập đến.

“Đại Hải à, ăn đi con, đậu tươi lắm đấy!”. Mẹ tôi gắpthức ăn cho con rể.

“Dạ, để con tự gắp, anh Thẩm Lãng đâu rồi ạ?”. Thức ăndường như không bịt được miệng anh ấy.

“Anh lo mà ăn đi!”. Tôi đá Cố Đại Hải một cái.

“Thưa dì, con ăn xong rồi ạ”. An Nguyệt mắt đỏ hoe đilên phòng của Thẩm Lãng, mẹ tôi cũng lên theo.

“Ăn đi con! Đại Hải, ăn gì thì tự gắp con nhé!”. Bốtôi sợ không khí trở nên ngượng ngùng, liên tục thúc giục.

“Con về rồi ạ”. Thẩm Lãng từ ngoài cửa lảo đảo bướcvào, không biết là lại đi uống ở đâu về.

“Dìu anh ấy lên đi!”. Tôi giúp Cố Đại Hải đưa ThẩmLãng về phòng.

“Ơ, sao cô vẫn còn ở đây hả?”. Thẩm Lãng chỉ vào mặtAn Nguyệt.

“Con điên rồi hả?”. Mẹ tôi quát.

“Đúng là con sắp điên rồi đây. Cô cút đi, ra khỏi nhàtôi ngay!”. Thẩm Lãng bước lên, kéo tay An Nguyệt.

“Mày không phải là người nữa rồi!”. Không chịu nổinữa, bố tôi hét lên, lấy chân đạp cho Thẩm Lãng một cái.

Mọi chuyện cứ thế ào ào tuôn ra, ai cũng nói hết nhữngđiều giấu kín trong lòng. Thẩm Lãng muốn chia tay với An Nguyệt, chuyện đó gióngnhư sấm chớp đang nổ ầm ầm trong nhà tôi.

Thẩm Lãng từ bé đã ngoan ngoãn thật thà, chỉ biết dốclòng hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà mọi người đặt ra, cuộc sống của anh ấy nhưđã được gia đình tôi sắp đặt sẵn. Bố mẹ tôi không ngờ rằng con thỏ non hiền lànhcũng có lúc hung dữ, muốn cắn người. Kết cục không ai chịu nhường ai. Cưới AnNguyệt thì Thẩm Lãng chẳng khác gì chết đi, còn không cưới An Nguyệt thì bố mẹtôi cũng nhất quyết không chịu.

29.

Cuối cùng Trần Lộ cũng quyết tâm ra tay.

Bắt gặp Dương Siêu và một bà giàu có đi vào trongkhách sạn, cô ấy liền khóc lóc gọi điện thoại cho tôi. “307”, cô ấy chỉ nói mỗisố phòng, ngoài ra chẳng nói thêm gì nữa.

Tôi vội vàng chạy tới. Dương Siêu đang ngồi trêngiường, cúi đầu hút thuốc, Trần Lộ thì đứng ngoài cửa. Chẳng ai nhìn ai, cứ yênlặng như vậy.

“Đừng nghĩ nhiều nữa!”. Thực ra gặp chuyện này, tôicũng chẳng biết phải nói gì cả, trong khi đó, mặt Trần Lộ chỉ toàn nước mắt.Toàn thân cô ấy mềm nhũn, đưa được cô ấy về nhà, tôi cũng mệt đứt hơi.

“Tối nay cậu ở lại với mình được không?”. Nhìn cô ấythật đáng thương.

“Được, mình sẽ không đi đâu cả!”. Vừa nói xong thì LâmSở gọi điện tới, hỏi tối nay có muốn ra ngoài đi chơi không, tôi bèn từ chốingay.

Cả tối, Trần Lộ không nói gì, làm tôi ngay cả thở cũngkhông dám thở mạnh, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi. Buổi sáng, tôi bị tiếng độngbên ngoài làm cho thức giấc, nhìn xung quanh thì không thấy Trần Lộ đâu cả.

“Mọi người đi bên đó, em và Tiểu Ngư đi bên này!”. LâmSở phân công mọi người thành các nhóm nhỏ, lần lượt tới bờ sông, bến xe và sânbay tìm Trần Lộ.

“Trần Lộ!”. Nước mắt tôi không ngừng rơi, gió thổi vàomặt đau rát, giống như cảm xúc hiện giờ trong tim tôi vậy.

“Trần Lộ! Là mình, Lâm Sở đây! Trần Lộ!”. Giọng củaLâm Sở như muốn vỡ ra, cô ấy đứng trong gió, quần áo bay phần phật.

Cuối cùng A Mông và Lý Triển Bằng cũng tìm thấy TrầnLộ ở bến tàu. Cô ấy ngồi yên trong một góc, không mang theo bất cứ hành lý nào.

“Trần Lộ, chúng ta về nhé!”. A Mông kéo Trần Lộ đứngdậy rồi cùng Lý Triển Bằng đưa cô ấy về nhà, sau đó gọi điện thoại cho chúngtôi.

“Cậu ấy ngủ rồi”. A Mông vừa bế con vừa nói.

“Đưa con cho anh!”. Lý Triển Bằng bế con lên gác chonó ngủ.

“Tôi có thể gặp cô ấy không?”. Dương Siêu đứng ở ngoàicửa, không biết có nên đi vào hay không.

“Sao lại như vậy?”. A Mông châm một điếu thuốc. “Tôicòn tưởng hai người sẽ yêu nhau đến sông cạn đá mòn cơ mà?”

“Sông cạn đá mòn gì chứ? Cái thứ cổ tích đó đã biếnmất từ lâu rồi! Lúc yêu, ai mà chẳng thề hẹn sẽ yêu nhau đến khi sông cạn đá mòn?Nhưng sông vẫn có thể cạn, đá vẫn có thể mòn đấy thôi. Chia tay cũng chẳng phảilà do ý muốn của ai cả”. Tôi cười nhạt.

“Đó là cuộc sống mà, ha ha ha, hay thật đấy!”. A Môngphá lên cười, tôi cũng cười theo cô ấy, nhưng cười mà nước mắt vẫn không ngừngtuôn rơi.

30.

Những ngày sau đó vô cùng tẻ nhạt, hơn nữa, tôi cònphát hiện ra giữa tôi và Cố Đại Hải có hiều điểm rất không hợp nhau.

Anh ấy bị dị ứng với tinh dầu hoa ngọc lan, mà mùihương này đối với tôi lại giống như một thứ thuốc phiện, không dùng không được.Đại Hải rất khó chịu, nó khiến anh ấy ho, hắt hơi, chảy nước mắt, còn nôn rabọt trắng nữa. Thế nên, tôi chỉ dám xức một chút tinh dầu ngọc lan lúc anh ấykhông có nhà để tinh thần hưng phấn, trước lúc anh ấy về lại bật quạt và mở cửasổ cho bay hết mùi.

Tôi cảm thấy mình rất giống một bà quả phụ, Cố Đại Hảivô cùng bận rộn, ngày nào cũng như ngày nào, còn bận hơn cả tổng thống, khôngđi họp thì cũng đi công tác. Có lúc, tôi tức đến mức chỉ muốn đập đầu vàotường. Nhưng sau đó, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên: tôi nên nuôi chó. Một chúchó to lớn, hung dữ!

“Anh yêu, em muốn nuôi chó!”. Tôi gọi điện cho Cố ĐạiHải trong trạng thái cực kì hưng phấn.

“Hợp đồng này đọc xong tôi sẽ kí… Cái gì cơ? Em muốnnuôi chó hả?... Đúng, đặt ở bên đó đi… Buổi tối về anh sẽ mua cho em, chỉ làmột con chó thôi mà, chỉ cần vợ anh thích là được… Số liệu trong hợp đồng đó cóvấn đề. Không thể làm thế được!”. Anh ấy vừa nói với tôi vừa kêu gào về cái hợpđồng khốn kiếp nào đó.

“Em muốn một con chó thật to! Thậtlợi hại! Uy phong!”. Tôi mau chóng đưa ra yêu cầu của mình.

“OK! Đưa hợp đồng xuất khẩu cho tôi xem!”

Suốt cả buổi chiều tôi cứ mơ mộng về chú chó cao tođó, tốt nhất là loại chó Becgiê, không thì chó Husky cũng được, trông nó giốngnhư một con sói vậy. Tôi gọi điện thoại cho A Mông để khoe về chú chó uy phongcủa mình, hẹn cô ấy ngày mai tới xem.

“Đây là cái gì?!!!”. Tôi ngớ người với con chó mà CốĐại Hải mua về. “Em muốn một con chó to! Đây là cái gì thế? Anh nhìn xem, nhìncái ngực bé tí của nó, chân cũng bé tẹo!”. Tôi giơ ra cho anh ấy xem, đấy chỉlà một con Chihuahua bé tí tẹo, gió thổi là bay mất.

“Chẳng phải em muốn con lợi hại nhất còn gì? Lúc ởtiệm thú nuôi, anh thấy nó đang đuổi theo cắn một con chó lông vàng đấy”. CốĐại Hải còn cố lí sự với tôi.

“Em bảo là muốn một con chó uy phong cơ mà! Anh cố ýgây sự với em đúng không?”. Tôi gập ngay cái laptop mà anh ấy đang làm việclại.

“Trời, cái hợp đồng này anh còn chưa lưu! Chỉ là uyphong thôi đúng không, nó có thể đấy!”. Nói xong, Đại Hải liền đặt con chóxuống đất. “Cục cưng, mau lên, thể hiện sự lợi hại của mày xem nào!”. Con cúnxui xẻo đó ngay lập tức sủa gâu gâu mấy tiếng. Rõ ràng nó chỉ là một con thúcưng thôi, tức chết đi được!

“Ha ha, đây chính là con chó uy phong, lẫm liệt củacậu đấy hả? Ha ha ha!”. A Mông vừa vuốt ve con Chihuahua vừa cười ngặt nghẽo.

“Câm miệng ngay cho mình!”. Tôi chỉ thiếu điều nhảytới và bóp chết cô ấy thôi.

“Ha ha, buồn cười quá, đây là một con chó to lớn, dũngmãnh sao? À, đúng rồi, loại mini, mini, ha ha ha…”. A Mông lại còn mang tới mộtcái nhà cho chó rất hoành tráng nữa, chắc giờ có thể chuyển thành biệt thự củacon Chihuahua rồi!

“Nhưng cậu cũng làm khó cho Cố Đại Hải quá, tìm đâu racon chó uy dũng như thế chứ?”. Cô ấy cười đủ rồi thì quay lại chấn chỉnh tôi.

“Thế nào cũng có lúc mình cho anh ta một trận, tứcchết đi được!”. Tôi kéo con chó lại gần, vốn định sáng nay sẽ đi tới tiệm thúnuôi để đổi nó nhưng con vật này đúng là rất hiểu chuyện, tôi vừa quay quanhìn, nó đã đứng ở trên giường, giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, nhìn rất chiđáng thương.

“Thôi cũng được, người ta bận như vậy, thế cũng là tốtrồi!”. A Mông lắc đầu. “Cậu nhìn lão Lý nhà mình mà xem, đến tận nửa đêm mớixuất hiện, chả khi nào thấy hắn, nếu không phải hàng ngày nhìn thấy đứa con thìchắc mình sẽ điên lên mà đi tìm tên đàn ông khác để ở cùng rồi.”

31.

Bỏ qua cả danh tiếng giáo sư đại học, cha mẹ An Nguyệtđến nhà chúng tôi, làm ầm lên chẳng khác nào mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ.

“Con mau về ngay đi! Làm sao bây giờ? Tất cả đều docái thằng anh Tiểu Lãng thất đức của con đó!”. Mẹ lén lút gọi điện thoại chotôi, ở nhà, mỗi lần xảy ra chuyện gì cần tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ một chút thìmọi người đều tìm đến tôi.

“Tiểu Ngư về rồi hả?”. Vừa vào nhà, tôi đã thấy ngayhai cái va ly to đùng, chẳng lẽ An Nguyệt định đến ở nhà tôi luôn sao?

“Ồ, sao nhiều người thế này?”. Tôi hỏi.

Bố mẹ An Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, bố chị ấyim lặng không nói gì.

“Tiểu Ngư về rồi đấy à?”. Nụ cười của mẹ An Nguyệt làmtôi lạnh cả người.

“Chỉ cần Thẩm Lãng thành thật thừa nhận lỗi lầm củamình, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn như trước đây thì coi như chưa có chuyện gìxảy ra”. Họ nói. Đã khuyên giải mấy lần mà họ vẫn nhất định không chịu nhượngbộ, thậm chí còn cố ý làm tôi mất mặt trước Cố Đại Hải nữa.

“Sao hai bác lại nói thế ạ? Hai bác đã thấy bọn cháu lớn lênnhư thế nào, hai bác cũng biết rõ tính cách của anh cháu rồi mà!”. Tôi vừa bóccam vừa nhìn họ.

“Chính vì đã nhìn thấy hai đứa lớn lên nên chúng tôimới thấy lạ đấy! Tôi thật không ngờ là trong nhà này chẳng có ai tốt đẹp cả!”.Mẹ An Nguyệt bắt đầu ăn nói bừa bãi.

“Bác đã nói thế thì cháu cũng chẳng có gì mà không dámnói cả!”. Tôi vứt quả cam lên bàn, Cố Đại Hải ngăn tôi lại. “Anh bỏ ra! Bác đãnhìn thấy bọn cháu lớn lên như thế nào, không sai, từ bé cháu đã là đứa khôngra gì, chắc bác cũng biết rõ, vậy thì mời bác ra khỏi nhà cháu! Sau đó, nhàcháu sẽ trả lời cho bác hài lòng, nếu không, cháu gọi người mời bác ra khỏi đâyđấy! Khi ấy, cháu không dám đảm bảo là bác có thể đường đường chính chính mà rakhỏi chỗ này đâu!”

“Tiểu Ngư!”. Cố Đại Hải suýt chút nữa thì kéo gãy cổtôi.

“Trời ơi, đúng là không còn chút đạo lý gì nữa rồi!”.Mẹ An Nguyệt bắt đầu kêu trời kêu đất.

“Đúng thế đấy! Để tôi cho mọi người xem mấy vị giáo sưđại học đạo mạo lên cơn chanh chua thì thế nào!”. Bây giờ trong phòng đã loạnhết lên rồi, Cố Đại Hải giữ tôi, bố mẹ tôi giữ lấy bố mẹ An Nguyệt.

“Tất cả im lặng hết đi!”. Thẩm Lãng bỗng từ đâu xôngra, không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếngcủa một cái kim rơi xuống.

Buổi tối, sau khi về nhà, Cố Đại Hải cứ như một ngườikhác, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Anh làm sao thế hả?”

“Em hết giận rồi à?”. Mặt anh ấy giống hệt conChihuahua.

“Hả? Giận gì cơ?”. Tự nhiên anh ấy hỏi làm tôi ngẩnmặt ra.

“Hôm nay không phải là…”

“Ôi, anh đúng là đồ ngốc, đó là vì em muốn trấn an mọingười thôi”. Suýt chút nữa tôi chết vì cười mất, hóa ra cả tối nay, anh ấy chỉdám len lén nhìn tôi là vì chuyện này.

“Bội Bội, lại đây!”. Tôi đặt tên cho con Chihuahua làBội Bội, tên đầy đủ là… Bội Lộ Hạ, đó là tên một con hổ trong game đang thịnhhành, nhưng Cố Đại Hải lại cho rằng đó là do tôi muốn ám chỉ Triệu Bồi. Sau khitôi bảo là vì sợ anh ấy cô đơn, anh ấy không nói gì nữa. Vốn dĩ là như vậy mà,“Bội Bội”, tôi đã để cho tất cả mọi người trong nhà gọi tên người yêu cũ củaanh rồi, còn muốn gì nữa chứ?

Bội Bội rất ngoan ngoãn, luôn biết nịnh nọt ngườikhác, lại còn thông minh nữa, chẳng mấy chốc đã học được cách bắt tay. “Nhìnđi, con chó anh chọn đấy, đúng là thông minh!”. Đại Hải ôm lấy Bội Bội.

“Thôi đi, đừng có tự khen mình, em muốn một con chó tocơ mà! Đây là cái gì chứ? Chả khác gì một nhúm lông cả!”. Tôi dí tay vào đầuanh ấy.

32.

Vì bài phỏng vấn chết tiệt mà tôi phải tới công tyTriệu Bồi mấy lần liền, lần nào cũng không hẹn mà gặp Ngụy Tử Lộ ở đó. Bây giờ,anh ta đã là giám đốc công ty rồi, có thể coi là có chút công danh. Tôi cũngthừa nhận anh ta là người có tài, lần này xem như gặp thời đi.

Còn nhớ mùa hè năm đó, anh ấy vui mừng báo với tôi làđã tìm được việc làm, từ đó về sau, không hiểu vì sao trong lòng tôi luôn cócảm giác bất an.

“Tổng giám đốc của bọn anh” dần dần đã trở thành câucửa miệng của anh ấy. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vị trí của “tổng giám đốc”trong lòng Tử Lộ, tôi đột nhiên thấy sợ hãi, tình địch xuất hiện rồi! Thực ratrước đây, tôi đã biết qua về Triệu Bồi, anh trai tôi vẫn nói đó là người dámnghĩ dám làm, chỉ trong vòng vài năm đã đưa một công ty nhỏ phát triển thànhdoanh nghiệp lớn, hiện tại còn chuẩn bị niêm yết trên sàn chứng khoán nữa.

Tiếp đó, mọi chuyện xảy ra nhanh hơn cả tưởng tượngcủa tôi, Triệu Bồi nhanh chóng dụ dỗ được Ngụy Tử Lộ…

“Xin lỗi em, Tiểu Ngư. Anh biết anh có lỗi với em,nhưng em mạnh mẽ quá, lúc nào cũng phải sống trong sự bao bọc của em, anh khôngthích nghi được, thậm chí còn chẳng biết mình làm thế nào mới đúng nữa. TriệuBồi rất ngưỡng mộ anh, hơn nữa không vì sợ anh làm sai mà ngăn cản anh mọiviệc.”

“Chị ơi, tới rồi!”. Giọng nói của người lái xe độtnhiên vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của tôi. Lâm Sở đã đứng đợi tôingoài cổng từ lúc nào.

“Sao? Tìm mình có việc gì mà gấp thế?”. Không hiểu LâmSở có chuyện gì, bảo việc này chỉ có tôi mới giúp được.

“Mình sắp chụp một bộ ảnh mới, cần một ít đồ gốm sứThanh Hoa, không cần hàng thật, đồ giả cũngđược, sau này mình sẽ trả lại”. Lâm Sở nhìn tôi với ánh mắt hi vọng. Tôi lậptức gọi điện thoại. “Có bao nhiêu đồ mang đến hết cho em, ờ ờ, mang tới…”

“Tiểu Ngư à, sao mình yêu cậu thế không biết!”. Lâm Sởvui mừng khôn xiết. “Đi, mình mời cậu ăn gì đó nhé!”

“Này, đó chẳng phải là Trần Lộ sao?”. Lúc tới cửa quánăn, chúng tôi nhìn thấy Trần Lộ đang lôi lôi kéo kéo ai đó.

“Dương Siêu?”. Mắt của Lâm Sở tốt hơn tôi, ngay lậptức nhận ra đó là Dương Siêu.

“Có qua đó không?”

“Đừng, để họ nói chuyện đi!”. Lâm Sở liền kéo tôi vàotrong quán.

Lúc chúng tôi đang ăn cơm, đột nhiên ngoài cửa sổ córất nhiều người tụ tập lại, đang chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó phía trên.

“Trên đó có gì vậy?”. Cửa sổ đã bị đóng chặt, nếukhông, chắc chắn tôi sẽ ngó đầu ra xem.

“Mình không biết. Này! Cảnh sát tới kìa!”. Lâm Sở bảo.

“Bên ngoài có chuyện gì thế?”. Tôi kéo một nhân viênphục vụ lại hỏi.

“Hình như có người định nhảy lầu…”

“Chết rồi!”. Hai chúng tôi quay ra nhìn nhau, lập tứcchạy ngay ra ngoài.

“Chị ơi, còn chưa trả tiền mà!”. Tiếng nhân viên phụcvụ gọi. “Thương trường” chính là như vậy đấy, cho dù trời có sập xuống thì cũngphải đợi trả tiền xong đã.

Lâm Sở liền rút ra bốn trăm tệ vứt lên bàn, thực ra đồăn chúng tôi gọi còn chưa mang lên hết nhưng lúc này, ai còn tâm trạng để ănuống gì nữa!

Tôi đã nhìn thấy cảnh tượng mà mình không muốn nhìnthấy nhất: Trần Lộ đang đứng trên thành sân thượng, Dương Siêu thì quỳ ở phíaxa, giờ cô ấy như một con phượng hoàng chuẩn bị lột xác, không sống thì chết!

Trần Lộ nhảy xuống nhưng cảnh sát đã cứu được. Bâygiờ, trông cô ấy không khác gì một con phượng hoàng cô độc, vẫn tiếp tục sốngtrong đau khổ.

Vì việc nhảy lầu làm ảnh hưởng tới an toàn nơi côngcộng nên Trần Lộ bị cảnh sát phê bình.

Người nhà cô ấy cũng tới, họ không trách Dương Siêu màquay ra mắng Trần Lộ, bảo rằng một người con gái như cô sao lại dám làm mấychuyện đó, chẳng phải Dương Siêu đã xin lỗi rồi sao. Lúc đó, tôi thực sự muốnhỏi họ xem, có phải ở làng họ vẫn cho phép cưới vợ lẽ hay không, nhưng đã bị CốĐại Hải kéo đi chỗ khác. Đây là đạo lý gì chứ?

Cùng thời gian ấy, An Nguyệt ngày nào cũng tới công tyThẩm Lãng, khóc lóc ầm ĩ ở đấy.

Mẹ tôi thì ngày nào cũng tới tìm tôi rồi khóc, nhưngvấn đề là ai dám đùa cợt với mấy chuyện tình cảm cơ chứ? Tuy vậy, việc này cũngphải trách Thẩm Lãng, đã không thích người ta sao lại còn để người ta ở bêncạnh làm gì?

Thẩm Lãng đột nhiên mất tích, chẳng ai biết anh ấy điđâu, điện thoại cũng tắt, không gọi về cho gia đình. Bị trói buộc bao nhiêu nămnay, cuối cùng anh ấy đã dám bước ra ngoài, tôi nghĩ chắc lần này, anh ấy đãdùng dũng khí của cả nửa cuộc đời còn lại để ra đi, không thành công thì cũngthành “nhân”.

“Em nghĩ xem, anh Thẩm Lãng có thể ở đâu được nhỉ?”.Buổi tối, Đại Hải không đi ngủ ngay mà ôm lấy Bội Bội, hỏi tôi.

“Sao? Chị An Nguyệt đã tìm tới anh hả?”. An Nguyệt dạonày cứ lẵng nhẵng theo chúng tôi như đỉa đói vậy.

“An Nguyệt tìm anh làm gì chứ, anh chỉ thấy hiếu kìthôi, không ngờ anh Thẩm Lãng cũng dám làm như vậy.”

“Ha ha, đến người thân như em mà còn chẳng biết, anhthì hiểu được gì chứ? Em nghĩ thế nào chị An Nguyệt cũng tới tìm em cho màxem”.

Giờ thì tôi thực sự phục cái miệng của mình rồi, quảnhiên An Nguyệt tới tìm tôi, vẻ mặt hết sức bi thương, chắc chị ấy đang địnhquyết chiến với gia đình tôi đây mà. “Anh trai em đâu rồi?”

“Em không biết! Giờ em kết hôn rồi, rất ít khi vềnhà”. Tôi thấy chị ấy lúc này rất giống nhân vật Tường Lâm[4] trong tiểuthuyết của Lỗ Tấn, chỉ có điều, anh trai tôi vẫn còn sống.

[4]nhân vật trong cuốn “Cầu phúc” của Lỗ Tấn.

An Nguyệt bắt đầu khóc lóc. “Tại sao đến em cũng lừachị?’

“Thôi đi, chị thừa biết tính em rồi mà, bây giờ nướcmắt của chị chẳng đáng một xu, hơn nữa, làm vậy thì có tác dụng gì chứ?”. Tôidẫn chị ấy ra một quán cà phê gần đó.

“Có thể em thấy vô nghĩa. Nhưng chị không thể rời xaThẩm Lãng được!”. Chị ấy gọi một ly sinh tố.

“Anh ấy có gì tốt đâu? Nhút nhát, ngờ nghệch…”

“Em biết không, từ nhỏ chị đã thích anh ấy rồi. Lúchọc lớp 1, chị đã thề là sau này nhất định sẽ phải lấy anh ấy”. Thực lòng mànói, An Nguyệt khá xinh đẹp, đôi mắt hai mí rất có hồn, mặt trái xoan, nhưngkhông giống trái xoan tây như tôi, chị ấy là xoan ta.

“Chị lớn rồi thì cũng nên tỉnh mộng đi, nếu không tỉnhsẽ thành mộng du cả đời đấy!”. Chẳng biết tại sao tôi cứ muốn cười.

“Không được!”. Khuôn mặt chị ấy đột nhiên trở nên rấtdữ tợn.

33.

“Đúng là buồn cười thật đấy!”. Tôi kể với A Mông nhữngbiểu hiện của An Nguyệt.

“Haizz, cứ chờ xem, thế nào chị ta cũng bảo là có thaiđấy!”. A Mông vừa ôm con vừanói.

“Cục cưng ơi, ăn cơm chưa?”. Tôi nắm bàn tay mập mạpcủa đứa trẻ, đúng là béo thật, toàn là thịt, lại còn thích cười nữa, trêu mộttí là cười, dễ thương quá!

“Nó ăn rồi, lát nữa Lý Triển Bằng tới đón đi”. A Môngbóp bóp vai.

Tôi nheo mắt nhìn cô ấy. “Hả? Hòa bình rồi à?”

“Quên đi! Mình nhường đấy, mấy hôm nay việc ở công tynhiều quá, không có thời gian chăm sóc nó”. Xem ra kế hoạch của cô ấy bây giờ làbiến đứa con thành “thú cưng” để nuôi chơi.

“Trần Lộ sao rồi?”. Tôi hỏi. Dạo này nhà tôi có nhiềuviệc đau đầu quá, không có thời gian để tới bệnh viện thăm Trần Lộ.

“Tinh thần khá hơn rồi, nhưng vẫn chưa cho Dương Siêuđến thăm, vừa bước vào là cậu ấy la hét inh ỏi cả lên”. A Mông châm thêm điếuthuốc nữa.

“Này này, con cậu đang ở đây đấy!”. Tôi vội vàng xuakhói thuốc.

“Tiểu Lan, bế em lên gác đi!”. A Mông không bỏ điếuthuốc xuống mà gọi bảo mẫu bế con ra chỗ khác.. “Mình đang nghi ngờ thần kinhcủa Trần Lộ có vấn đề, lúc không gặp Dương Siêu thì vẫn bình thường, vừa nhìnthấy anh ta thì lập tức như người điên vậy. Cậu xem, mình thật sự không hiểu,vì một người đàn ông như thế có đáng không?”

“Đánh phải chịu thôi, cậu ấy vốn khác chúng ta mà. Bọnmình không có đàn ông thì chỉ thấy cô đơn một chút thôi, còn cô ấy không cóDương Siêu thì như trời sắp sập xuống đến nơi vậy. Mấy hôm trước, mình có điphỏng vấn một chuyên gia tâm lý, để lúc nào mình đưa cô ấy tới đó xem sao”. Tôivới tay lấy điếu thuốc A Mông đưa cho.

“Ờ, đấy gọi là nghĩ không thông, An Nguyệt cũng thế,cậu cứ chờ xem, thế nào cũng có chuyện!”

“Thế không phải là chết mình sao? Không được, mìnhphải đi tìm anh Thẩm Lãng!”. Tôi đoán Thẩm Lãng chỉ trốn về quê thôi, tôi cócảm giác là anh ấy đang ở đó.

34.

Lâm Sở mua hết đống đồ gốm của Triệu Tam, chẳng nóiqua với tôi một tiếng.

“Cậu tốn bao nhiêu tiền?”. Lúc tôi biết chuyện, điềuđầu tiên tôi hỏi là giá tiền.

“Chưa đến mười vạn”. Cô ấy nói rất thản nhiên.

“Trời, cái tên khốn đó! Chẳng qua chỉ là mấy thứ đồ bỏđi thôi mà!”. Tôi tức mình liền đi tới chỗ anh ta.

“Triệu Tam, anh muốn chết hả?”

“Ôi, em gái Tiểu Ngư của anh đến rồi đó hả, tiền củaem anh đã chuẩn bị đủ rồi, đang định gọi cho em đây”. Anh ta đang được bạn gái mátxa cho, nghe nói cô gái này trước đây chuyên làm mát xa ở bể bơi.

“Sao? Đến bạn bè em mà cũng dám lừa hả? Mấy cái thứ vỡnát đó của anh thì đáng mấy đồng chứ? Quá năm vạn em đi đầu xuống đất, mau, đưahết tiền đây, có muốn mai đóng cửa luôn không hả?!”. Tôi ngồi phịch xuống chiếcghế dài trong vườn, vì vừa chạy một mạch tới đây nên mệt đứt cả hơi.

“Ấy, đừng nóng! Sau này anh sẽ trả mà!”. Triệu Tam vộivàng ngồi dậy.

“Đưa tiền đây rồi nói chuyện!”. Tôi tiện tay cầm cáiquạt nan lên, mùa này dùng quạt nan là tốt nhất, nhưng mấy thứ kiểu này ở BắcKinh không bán, chỉ mấy chợ bán buôn ở ngoại ô mới có.

“Tiền của cậu đây!”. Nửa tiếng sau, tôi lại hộc tốcchạy tới chỗ Lâm Sở, thấy tôi vứt nắm tiền lên bàn, cô ấy há hốc miệng vì kinhngạc.

“Giật cả mình! Mình còn tưởng cậu tới đòi người chứ!”

“Người nào mà đòi?”. Tôi ngồi trên ghế sô pha, uốngbia.

“Lâm Sở, vòi hoa sen nhà em không có nước!”. Thẩm Lãngbước xuống cầu thang, vừa đi vừa lau đầu.

“Trời đất! Gã ngốc này từ đâu chui ra vậy?”. Tôi chớpchớp mắt. “Lâm Sở, cậu thích đàn ông mình không có ý kiến, nhưng mà Thẩm Lãngthì không hợp đâu!”

“Còn lâu, mình thèm vào!”. Cô ấy giơ tay chỉ ThẩmLãng. “Mau mặc quần áo vào đi, để bạn gái em thấy là chết đây!”

“Anh giỏi nhỉ? Trốn ở đây cơ đấy!”. Tối hôm ấy, tôigọi cả Cố Đại Hải tới, bốn người cùng ngồi ăn thịt dê ở chỗ Lâm Sở, anh ấy cònđem cả Bội Bội theo nữa.

“Con chó này hay nhỉ, đây chính là con chó to lớn uyphong mà cậu kể với A Mông đấy à?”. Lâm Sở dung một tay nhấc Bội Bội lên.

“Cậu hỏi anh ấy đi, hỏi kĩ càng hộ mình xem có biếtthế nào là chó ta không!”. Tôi chỉ sang Cố Đại Hải.

“Anh cũng định về quê, nhưng lúc đó tự nhiên lại gặpLâm Sở”.

Ông anh trai quay sang liếc tôi một cái rồi lại ăntiếp.

“Hôm đó, mình đi chụp ảnh ở gần công ty Thẩm Lãng…”.Thì ra dạo này, Lâm Sở đang chụp cái gì đó về thời trang cao cấp, lúc Thẩm Lãngđang chuẩn bị chạy trốn thì gặp cô ấy, liền bị đem về đây luôn.

Thẩm Lãng ăn xong mới hỏi tôi. “Ở nhà thế nào rồi?”

“Nhộn nhịp lắm, hôm nào cũng có gà bay chó nhảy”. Tôiôm lấy Bội Bội, hôm nay nó rất ngoan, chơi đùa với Lâm Sở cả tối.

“Bố mẹ cô ấy lại tới gây chuyện hả?”

“Đúng thế, em cho một trận, sau đó đuổi đi rồi”. Tôiuống Coca, thứ đồ uống này phản ánh rất chính xác cuộc sống lúc này của ThẩmLãng – thật tức cười!

“Cảm ơn nhé!”. Anh ấy gật đầu.

“Nghe buồn nôn quá! Chẳng qua là em thấy đáng ghét quáthôi, nghề của em mà!”. Tôi cho anh ấy một cái tát nhẹ, đáng đời!

35.

Tối đến, mí mắt tôi cứ nháy mãi không thôi.

“Mắt trái hay mắt phải?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Mắt phải”. Tôi giơ tay xoa xoa, từ lúc tắm xong đếngiờ mí mắt cứ giật giật liên tục.

“Thế là xong rồi, trái phá sản, phải bị thiêu. À,không phải, phải phá sản, trái bị thiêu.”

Bị tôi véo vào đùi, Đại Hải đau đến mức không chịunổi, phải hét lên. Tôi nói: “Ai bảo anh mồm miệng thối tha, đáng đời!”. Đúng làăn nói lung tung!

“Cái gì? Anh không đùa chứ?”. Tôi giật mình. Nửa đêm,Thẩm Lãng gọi điện cho tôi, bảo là An Nguyệt gửi tin nhắn tới, nói rằng cô ấycó thai rồi.

“Có chuyện gì thế?”. Đại Hải nheo mắt hỏi.

“Cái miệng độc địa của A Mông đoán trúng rồi!”. Tôiliền kể hết cho Đại Hải nghe.

“Không đen đủi đến thế chứ?”

“Mau theo em, đến tìm bọn họ xem thế nào!”. Tôi vộivàng trở dậy mặc quần áo, chuyện này đúng là rắc rối thật.

Canh ba, chúng tôi lại tới chỗ của Lâm Sở, bên trongvẫn còn sáng đèn.

“Làm thế nào bây giờ?”. Tay chânThẩm Lãng run lẩy bẩy.

“Còn làm gì được nữa?”. Tôi tức giận, việc đến mức nàythì phải chịu thua rồi.

Cố Đại Hải nêu ý kiến: “Giờ thì nói gì cũng vô íchthôi, tốt nhất anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ rồi nói chuyện rõ ràng với cô ấy!”

“Tôi nói rồi, nhưng cô ấy không chịu!”. Có khi ThẩmLãng đã nghĩ đến việc chết đi cho xong rồi ấy chứ!

“Thôi, trước hết hãy thu dọn đồ đạc, anh hãy chạy điđã!”

Chúng tôi đang bàn chuyện thì cửa đột nhiên bật ra, AnNguyệt và bố mẹ tôi, cả người nhà An Nguyệt nữa, tất cả cùng xông vào.

“Tiểu Ngư!”. Thẩm Lãng đưa mắt nhìn tôi.

“Trời đất chứng giám, không phải do em!”. Tôi lại đưamắt nhìn Cố Đại Hải.

“Cũng không phải anh, anh thề đấy!”. Cố Đại Hải cũngthề thốt, thế là tất cả chúng tôi quay ra nhìn Lâm Sở.

“Mình có điên đâu! Người nào mà làm sau này đẻ con đuiquè mẻ sứt!”. Lâm Sở bảo.

“Đừng có đoán nữa, là tôi đi theo xe hai người tớiđây!”. An Nguyệt đang giận dữ đứng ngoài cửa, ánh mắt như tóe lửa.

Xem ra An Nguyệt quyết tâm “bắt chồng”, chưa đạt đượcthì chưa chịu thôi, phen này Thẩm Lãng chết chắc rồi. Lúc đầu tôi định bảo đưaAn Nguyệt đi bệnh viện khám lại, nhỡ lần trước khám nhầm thì sao, nhưng cuốicùng lại không dám mở miệng, bây giờ ai mà nói trước sẽ trở thành kẻ thù củatất cả mọi người ngay, thế nên tôi chỉ dám giương mắt nhìn.

“Liệu bệnh viện có khám nhầm không? Lần nào chúng concũng cẩn thận lắm mà!”. Giờ thì Thẩm Lãng chẳng còn sợ trời sợ đất gì nữa,trong đầu nghĩ gì thì nói thẳng ra hết.

“Mày nói cái gì? Đúng là đồ khốn nạn, đã chiếm đoạtcon gái nhà người ta rồi mà còn dám nói thế hả?”. Bố An Nguyệt xông lên choThẩm Lãng một cái tát.

“Sự thật như thế nào thì anh ấy nói như thế! Làm saonào? Bác muốn đánh nhau hả? Cháu sẽ chơi với bác!”. Trong phút chốc, tôi khôngkiềm chế được, liền quát ầm lên, tuy lúc bình thường tôi hay bắt nạt Thẩm Lãngnhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể cứ đứng đấy, giương mắt lên nhìnngười ta bắt nạt anh trai tôi được.

“Vậy cô muốn thế nào?”. Thẩm Lãng rút bao thuốc ra,anh không thể chịu nổi nữa rồi.

“Chẳng thế nào cả, kết hôn đi, chúng ta bắt đầu lại,cùng sống hạnh phúc!”. An Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.

“Ha ha, đã như thế này rồi thì cưới nhau liệu còn tốtđẹp gì nữa chứ?”. Câu nói của tôi kéo theo một loạt ánh mắt hằm hè, đến Cố ĐạiHải cũng quay ra cấu tôi một cái.

Sau đó, mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng, ThẩmLãng cũng nói ra quyết định của mình, anh ấy sẽ kết hôn. Tôi biết ngay mà, sựviệc đến nước này rồi thì đành phải giải quyết như vậy thôi, là phúc hay là họađều do ông trời quyết định.

“Này này, sao lại thế? Sao họ lại cưới nhau thế?”. AMông hỏi khi bế cậu con trai tới tham sự buổi hôn lễ đau thương của Thẩm Lãng.Lý Triển Bằng vừa mới trả con cho cô ấy hôm qua.

“Cậu lo được chắc? Cứ ly hôn cho xong đi rồi hãynói!”. Lâm Sở ở bên cạnh trêu. “À, đúng rồi, A Mông, cậu cho mình mượn con cậuchút được không? Chiều mình muốn chụp vài kiểu ảnh”.

“Bế đi đi, bế luôn đi!”. A Mông liền đưa đứa bé choLâm Sở. “Để lát nữa mình với Lý Triển Bằng đánh nhau cũng thấy đỡ vướng.”

An Nguyệt vừa bước ra, hôm nay, chị ấy trang điểm cựckì lộng lẫy, còn Thẩm Lãng đáng thương thì điệu bộ như một ông nông dân mất mùavậy. Mọi người thay nhau chúc mừng nhưng trong lòng toàn những ý nghĩ không mấytốt đẹp, người thì thương Thẩm Lãng đen đủi, kẻ thì nghĩ An Nguyệt đúng là ghêgớm. Lúc hai bên gia đình cùng nhau chụp ảnh thì rất vui vẻ, nhưng vừa buôngcái máy ảnh xuống là chiến tranh ngay lập tức nổ ra, chẳng khác gì như nước vớilửa, suýt chút nữa là lao vào đánh nhau đến nơi.

“Oa… oa…”. Con trai A Mông không hiểu tại sao độtnhiên khóc ầm ĩ làm Lâm Sở luống ca luốngcuống.

“Đại ca của tôi, đừng khóc nữa được không? Xem này,xem này!”. Cô ấy tờ giấy ăn chơi đùa với thằng bé. “Người huynh đệ à, cho côchút thể diện đi, đừng khóc nữa nhé!”

“Không được dỗ nó như thế!”. Mẹ tôi từ đâu đi tới ômlấy thằng bé dỗ dành.

“Đứa bé này đáng yêu quá!”. Mẹ An Nguyệt cũng xúm vào,nhờ đứa con của A Mông mà không khí giữa hai gia đình đỡ căng thẳng hơn nhiều.

***

“Mời ra giá!”. Tôi kéo tấm thẻ bài lại phía mình, bảoLý Triển Bằng và A Mông ra giá.

“Căn nhà trị giá hai trăm vạn!”. A Mông ngay lập tứcrút ra tờ bìa đất, đúng là rất đáng giá.

“Bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty!”. Lý TriểnBằng cũng không hề do dự, hai người bọn họ đúng là ngang tài ngang sức.

Hai bọn họ nghĩ ra cách mới để quyết định quyền nuôicon, kiểu như là đánh bạc, ai thắng người ấy được nuôi, tất cả đều dựa vào ýtrời. Vừa khéo lúc ấy, Lâm Sở có một cái bàn mạt chược, hoàn toàn tự động màrất sang trọng nữa.

“Lý Triển Bằng! Công ty đó là của hồi môn của tôiđấy!’. A Mông cướp lấy tờ chứng nhận tài sản: “Đó là tài sản của tôi!”, sau đótiện tay dúi đầu Lý Triển Bằng một cái.

“Cô bị điên à? Công ty đó nhờ tôi nên mới có ngày hômnay. Cô đã làm được gì hả?”

“Cái gì cơ? Anh muốn chết à?”

Tôi chạy một mạch lên trên tầng, đặt phịch người lêncái ghế sô pha của Lâm Sở. “Trong phòng cậu không có thứ gì quý giá chứ hả?”.

“Đừng lo! Mình đã dọn hết đồ lên đây rồi.”. Lâm Sở giơtay chỉ đống đồ đạc trên bàn.

“Thế thì yên tâm rồi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăncơm!”. Tôi thở phào rồi giơ tay véo má Lâm Sở.

“Cô là đồ đàn bà thối tha!”.. Tiếng Lý Triển Bằng gàolên.

“Cảm ơn nhé! Không ngờ anh lại còn khen tôi, nếu khôngtôi lại tưởng mồm anh chỉ nhét toàn côntrùng thôi đấy!”

“Còn mồm cô thì dùng để ăn cơm chắc?”

“Đừng nghĩ ai cũng thích làm mấy việc giống như anh,ngoài việc nuốt côn trùng ra, anh còn biết làm gì nữa hả?”

Chúng tôi đi ăn về rồi mà hai bọn họ vẫn còn chửi nhauở trên tầng mãi không dứt. “Thôi thôi, ăn cơm đã, ăn xong lại đánh nhau tiếp,trong bụng không có gì thì chẳng còn sức mà đánh nhau đâu!”. Tôi kéo bọn họ ratrong khi Lâm Sở trút thức ăn trong hộp ra đĩa.

“À, Lâm Sở này, nhà cậu có tỏi không?”. A Mông vừanhai vừa bảo.

“Để làm gì?”

“Mình muốn ăn, lát nữa còn hà hơi cho tên khốn kiếpnày chết sặc”. A Mông trợn mắt lên nhìn Lý Triển Bằng.

“Tiểu Ngư, mua hộ anh ít đậu phụ thối về đây, để anhxem ai sẽ phải khốn khổ hơn đây!”. Lý Triển Bằng móc mấy tờ tiền ra, đặt lênbàn.

“Con người anh sắp biến thành đậu phụ thối đến nơirồi, còn bắt Tiểu Ngư đi mua làm gì nữa?”. A Mông cầm một cục xương ném vào đầuanh chàng.

“Cô làm cái gì thế hả?’. Lý Triển Bằng gắp ngay mộtcái đầu cá phi trả lại.