Kén Cá Chọn Canh

Chương 19: Hi Duệ thật sự rất tuyệt



Tần Dư Kiều thấy Lục Cảnh Diệu thực sự ngồi xuống trước người cô, một luồng khí nóng chợt đập vào ót cô, ngay cả huyệt Thái Dương cũng đập mạnh không ngừng, cô đứng sau lưng anh bối rối nói được hai chữ "Này, này" rồi im bặt, đầu lưỡi như dính lại.

Tình huống này làm Lục Cảnh Diệu bắt đầu có chút không kiên nhẫn, anh lên tiếng hối thúc: "Nhanh lên, đừng để tôi hối hận."

Còn hối hận? Tần Dư Kiều thực nghi ngờ không biết Lục Cảnh Diệu có vấn đề gì không, rõ ràng người vô lý là anh ta thế mà anh ta lại có thể nói những lời làm cô xấu hổ không thôi, Tần Dư Kiều nhỏ giọng nói: "Không cần anh cõng."

Lục Cảnh Diệu xoay đầu nhìn cô, gương mặt anh tuấn nhuộm màu ánh trăng trong vắt, tiếc là vầng trăng dịu nhẹ cũng không làm lu mờ được gương mặt ấy: " Gì?"

Tần Dư Kiều tăng thêm ngữ khí: "Tôi nói không cần anh cõng, không cần anh phải tốt như vậy."

"À, thế thì phải nói sớm chứ." Lục Cảnh Diệu đứng dậy, phũi bụi trên đầu gối của mình, vẻ mặt vô cùng tự nhiên tựa như vừa rồi người làm những chuyện hoang đường kia chẳng phải là mình.

"Anh..."

Gió đêm hiu hiu thổi, Tần Dư Kiều lảo đảo chống chân đứng dậy, vì cơn tức giận đang sôi trào mà không hề cảm thấy lạnh.

Lục Cảnh Diệu nghiêng mắt liếc nhìn Tần Dư Kiều một cái, cơn gió lạnh làm anh nhớ đến một ngày nào đó khi còn ở Scotland, buổi tối hôm đó, trên pháo đài cũng có gió lành lạnh và trời không sao thế này. Cô gái kia với đôi má ửng đỏ, vừa tháo giày cao gót, vừa cúi đầu tựa vào vai anh cười hì hì nói: "Lục ca... Lục ca ca, tiểu Lục Lục... sao anh lại đi chậm thế?"

Lúc này, cũng là cô gái ấy, nhưng từng tiếng gọi "Lục ca", "Lục ca ca" "tiểu Lục Lục" nay đã đổi thành "Lục thiếu, "Lục tiên sinh", "ba Lục"...

Đôi khi đời người thật lắm ngã rẽ, tựa như ông trời muốn trêu ngươi con người.

***

Khi Tần Dư Kiều khập khiễng bước về đến trước cổng nhà họ Bạch thì thấy Lục Nguyên Đông từ trong nhà họ Bạch đi ra. Khi anh ta thấy cô về cùng Lục Cảnh Diệu, chân bước khập khiễng phía sau liền vội vàng bước nhanh về phía cô, cười nói: "Cảm ơn chú nhỏ đã đưa Kiều Kiều về."

Lục Cảnh Diệu thờ ơ đáp: "Không có gì."

Tần Dư Kiều xoay người: "Có muốn vào nhà uống ly nước không?"

"Không cần, tôi không khát." Lục Cảnh Diệu híp mắt, nhìn xuống chân trái của Tần Dư Kiều một lúc rồi nói: "Tạm biệt."

Tần Dư Kiều chẳng lên tiếng đáp lời Lục Cảnh Diệu, trái lại, Lục Nguyên Đông cười hì hì nói: "Tạm biệt chú."

Lục Cảnh Diệu nhìn về phía cháu của mình: "Không về cùng chú sao?"

Lục Nguyên Đông mỉm cười: "Cháu đưa Kiều Kiều lên lầu."

"Ừm." Lục Cảnh Diệu gật đầu, dừng bước, xoay người đi.

Khi Lục Cảnh Diệu đi khỏi, Lục Nguyên Đông nhìn xuống chân Tần Dư Kiều, hỏi với vẻ lo lắng: "Kiều Kiều, làm sao thế?"

"À." Tần Dư Kiều khoác tay Lục Nguyên Đông, so ra, khi ở cạnh anh ta so với Lục Cảnh Diệu thì thoải mái hơn nhiều. "Tiểu Đông, mau đỡ em lên lầu đi."

***

Khi Lục Nguyên Đông xuống lầu lấy nước đá lên thì Tần Dư Kiều đang ngồi xem tạp chí thoáng ngẩng đầu lên, vô tình trông thấy áo sơ mi của anh ta có chút ẩm ướt, cô hỏi: "Sao lấy nước đá cũng để ướt áo sơmi thế kia?" Dừng một chút, không đợi Lục Nguyên Đông trả lời, cô nói tiếp: "Anh đưa đá cho em, trong phòng tắm của em có máy sấy đấy, anh vào sấy khô áo đi."

Lục Nguyên Đông cúi đầu nhìn vết nước trên ngực áo mình, lòng bỗng thấy bối rối vô cùng, tựa như vết nước kia, từng bước từng bước thấm vào lòng anh.

Áo sơmi của anh bị ướt không phải vì lấy nước đá, mà do ban nãy giúp Vương Bảo Nhi sửa vòi nước không cẩn thận để dính vào, Lục Nguyên Đông cảm thấy mình không có gì phải bối rối, nhưng tay chân anh vẫn có chút luống cuống, thế nên người ta thường nói, so ra, lòng của đàn ông thành thật hơn suy nghĩ trong đầu họ nhiều.

Cũng giống như trước mặt họ có thứ gì đó hấp dẫn, đừng thấy họ không có phản ứng gì mà lầm, thật ra họ còn cảm nhận được sớm hơn người ở xung quanh nữa, có điều dạng tín hiệu này qua xử lý của CPU não bộ lại trở thành tín hiệu kết bạn bình thường, cuối cùng tiếp tục xem như đấy là hiển nhiên mà quen dần và chẳng hề thấy thẹn với lương tâm.

Khi Lục Nguyên Đông lái xe từ nhà họ Bạch về nhà, thì nhận được tin nhắn của Vương Bảo Nhi, là một tin nhắn cảm ơn, Lục Nguyên Đông ấn xem, không trả lời.

***

Thật ra thì Lục Hi Duệ cũng không biết rốt cuộc chị Dư Kiều có đến xem cậu thi đấu đá bóng hay không, có điều hôm nay khi ra sân, cậu vẫn quyết định sử dụng miếng bảo vệ gối mà chị Dư Kiều đã tặng cậu hôm trước.

Lục Cảnh Diệu thật sự chẳng có chút hứng thú gì với mấy trò đá bóng này, một đám con nít bé xíu chạy tới chạy lui giành giật quả bóng thì có cái gì mà thú vị.

Bởi vì suy nghĩ này, nên mỗi khi Hi Duệ đi thi đấu, tuy rằng anh ta cũng có đến xem, nhưng vẻ mặt thì đầy vẻ bất mãn, so với những phụ huynh khác thì chênh lệch vô cùng. Người ta ai cũng hào hứng đến xem, không băng rôn cũng bảng nhỏ, hò hét cổ vũ vô cùng nhiệt tình.

Cho nên, nếu hôm nay không phải anh biết Tần Dư Kiều cũng đến xem thì vẻ mặt của anh không được "hài hòa" thế này đâu.

***

Lục Hi Duệ vẫn chưa vào sân mà cúi đầu ngồi cạnh Lục Cảnh Diệu, cậu bé đã thay trang phục thi đấu, hai tay cầm nghịch miếng bao đầu gối, thỉnh thoảng cậu lại quay đầu vế phía cửa sân thi đấu với ánh mắt đầy mong chờ.

Ngay cả Lục Cảnh Diệu bình thường lúc nào cũng thờ ơ với mọi chuyện, tuy không đến nỗi liên tục quay đầu nhìn ra cửa, nhưng cũng thường nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: "Lục Hi Duệ, con có thể để cổ mình nghỉ ngơi một chút không? Không thì lát lên thi đấu, ngay cả khung thành ở đâu con cũng không nhìn thấy."

Lục Hi Duệ quay đầu, nhìn Lục Cảnh Diệu, hỏi: "Ba, ba nghĩ chị Dư Kiều có đến xem không?"

Lục Cảnh Diệu cũng phối hợp mà tặng con mình hai câu: "Con có nói cho chị ấy biết giờ và nơi con thi đấu không?"

Lục Hi Duệ gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ có."

Lục Cảnh Diệu quét mắt nhìn xuống sàn đầu: "Ba không phải cô ấy, sao mà biết cô ấy có đến hay không."

Lục Hi Duệ không cảm nhận được trong câu trả lời của ba mình có sự bất mãn, nên hỏi tiếp: "Con hỏi ba có nghĩ chị Dư Kiều sẽ đến hay không mà?"

Lục Cảnh Diệu hừ một tiếng, đang định bảo Hi Duệ đừng đợi nữa, thì Lục Hi Duệ bỗng đứng bật dậy, tung tăng chạy về phía cổng lớn: "Chị Dư Kiều, chị Dư Kiều, em ở đây, ở đây này."

Lục Cảnh Diệu nhìn về phía Hi Duệ đang chạy đến, trông thấy Tần Dư Kiều mặc bộ quần áo thể dụng có màu xanh, trùng hợp lại giống hệt như Hi Duệ đang mặc, anh nhìn lại quần áo của mình, nhất thời có chút buồn bực.

"Giám đốc Lục." Tần Dư Kiều mỉm cười chào Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu híp nửa mắt, nở nụ cười sáng lạn: "Tần tiểu thư đúng là người thay đổi thất thường, lại đổi cách xưng hô."

Tần Dư Kiều mỉm cười, thật là đau đầu. Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô: "Chị Dư Kiều, chị ngồi ở đây này."

Lục Hi Duệ nhảy sang một bên, chỉ vào chỗ cạnh ba mình, Tần Dư Kiều mỉm cười xoa đầu Lục Hi Duệ hỏi: "Khi nào Duệ Duệ mới thi đấu?"

Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bảng tỉ số: "Khoảng mười phút nữa."

Sau khi Tần Dư Kiều ngồi xuống bên phải Lục Hi Duệ, liếc nhìn bốn phía xung quanh, ở đây đều là các cặp vợ chồng đến xem con mình thi đấu. Sáng nay lúc thức dậy Tần Dư Kiều đã có chút hối hận, nhưng cô đã hứa với Hi Duệ rồi nên không đành lòng để cậu bé thất vọng, chỉ có thể đến kiên trì đến thôi.

Đúng lúc này, có một cậu bé đến nói gì đó với Lục Hi Duệ, cậu bé này cũng mặc bộ quần áo thể thao cùng màu với cậu bé, Lục Hi Duệ vừa thấy cậu bé kia liền vui vẻ ôm lấy vai bạn mình, cả hai đều cao tương đương nhau, cậu chỉ một cậu bé khác đang uống nước dưới sàn đấu, nói: "Hôm nay Đại Hoàng Phong thực kiêu ngạo quá, lát nữa cậu kèm cậu ta, còn mình tấn công bên trái."

Cậu bé này cũng nghiêm túc gật đầu, rồi nhìn Lục Hi Duệ, nói: "Không thành vấn đề, đội trưởng."

Vừa nghe thấy hai chữ "đội trưởng", ánh mắt Tần Dư Kiều nhìn Lục Hi Duệ khác hẳn trước đây, có thêm vài phần kính nể. Sau đó, cậu bé kia nhìn Lục Hi Duệ, cười hì hì hỏi: "Hi Duệ, đây là mẹ mới của cậu sao?"

Gương mặt Lục Hi Duệ lập tức đỏ bừng: "Không... không phải, chị ấy là chị Dư Kiều."

Cậu bé kia lại nói tiếp: "Em chào chị Dư Kiều, em là Nhan Thư Đông."

Khi Nhan Thư Đông rời đi, Lục Hi Duệ nói nhỏ với Tần Dư Kiều: "Thư Đông là bạn tốt nhất của em, cậu ấy cũng không có mẹ giống em."

Thực là một vấn đề vừa xấu hổ lại không vui, cộng thêm Lục Cảnh Diệu đang ngồi bên cạnh, Tần Dư Kiều đành kéo tay Lục Hi Duệ, đổi đề tài: "Hóa ra Hi Duệ là đội trưởng đó nha."

Lục Hi Duệ gãi đầu, tai đỏ hồng lên.

Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu khẽ cười nói: "Đội trưởng của bọn nhỏ tháng trước mới bị gãy chân, Hi Duệ là đội trưởng tạm thời thôi."

Lục Hi Duệ: "..."

Tần Dư Kiều: "..."

Một tiếng huýt chợt vang lên, huấn luyện viên của hai đội đã ra sân, huýt còi gọi các thành viên của đội tập hợp, Lục Hi Duệ chạy đến đứng cạnh vị huấn luyện viên của đội mình. Tuy Lục Cảnh Diệu nói Hi Duệ chỉ là đội trưởng tạm thời nhưng Tần Dư Kiều vẫn cảm nhận được Lục Hi Duệ rất có dáng làm đội trưởng, nhất là khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu, cậu bé tập trung 11 thành viên chính thức và 12 thành viên dự bị thành một vòng tròn, hô to cố lên khích lệ sĩ khí.

Tần Dư Kiều ngồi trên khán đài quan sát, lòng đầy xúc cảm, ngay lúc này, cô cảm nhận được Lục Hi Duệ xoay đầu lại nhìn mình, cô vẫy tay chào cậu bé, con người trong tình huống tâm trạng kích động thường làm ra những hành động vô cùng ngớ ngẩn, Tần Dư Kiều cũng thế, cô đứng dậy vừa vẫy tay vừa hét to: "Hi Duệ cố lên."

Vì ở đây có không ít ông bố bà mẹ mang tâm trạng xúc động thế này, thậm chí có ông nội của cậu bé nào đấy đem theo cả một lá cờ to, tính ra hành động của cô không có gì quá khích, nhưng so với Lục Cảnh Diệu đang bình tĩnh ngồi xem thì cô có phần hơi bị nổi bật.

Tần Dư Kiều gượng cười: "Hi Duệ thật sự rất tuyệt."

Lục Cảnh Diệu cũng liếc mắt nhìn con trai mình đang chạy dưới sân thi đấu, từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh gần như đã khắc lên mấy chữ: "Đấy là do tôi dạy dỗ tốt."

Hai mươi phút sau, khi kết thúc hiệp đấu đầu tiên, cả hai đội đều ghi được một bàn thắng. Tuy bàn thắng bên đội của Hi Duệ không phải do cậu bé ghi bàn, nhưng cậu bé cũng rất vui mừng ôm chúc mừng đồng đội của mình.

Từ thời điểm bóng lăn bánh, Tần Dư Kiều đã quan sát cực kỳ cẩn thận, nếu đường bóng ấy không có Hi Duệ phối hợp chặn đường, đồng đội của cậu bé cũng không thể đá vào.

Khi còn ở Anh quốc, Tần Dư Kiều đã xem không ít trận bóng, khi thi đấu, vấn đề quan trọng nhất chính là sự phối hợp và đoàn kết, tránh việc tham giữ bóng mà đánh mất cơ hội. Nên khi cô thấy Hi Duệ bỏ qua cơ hội lên bóng của mình mà phối hợp với đồng đội, cô vừa cảm thấy vui mừng vừa kiêu ngạo.

Đứa bé Lục Hi Duệ này luôn làm cô cảm thấy tự hào, tuy Tần Dư Kiều không biết mình lấy tư cách gì mà kiêu ngạo nhưng đôi khi con người không thể khống chế được cảm xúc của mình, đừng nói chi là tìm hiểu nguyên nhân đến từ đâu, cô thậm chí còn suy nghĩ xem mẹ của Lục Hi Duệ là ai. Nếu cô gái kia còn sống trên đời này, làm sao lại bỏ rơi một đứa trẻ ưu tú như thế, cậu bé đến giờ vẫn chưa gặp được mẹ của mình.

Có lần cậu bé nói với cô, cậu rất muốn gặp được mẹ mình, tuy không biết mẹ cậu tròn méo ra sao.

Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều, vẻ mặt cũng đã thay đổi, anh đưa cho cô một cai nước, nói: "Đang trong giờ nghỉ, cô đưa cho Hi Duệ uống chút nước đi."