Kế Thê

Chương 30: Người cũ



Ngày ngày ở phủ Thái Tử thật là nhàm chán.

Thái Tử phi đối với những nữ nhân khác của Thái Tử đều rất cảnh giác, liền để các nàng đầu ngày thỉnh an đều miễn, nói là nhắm mắt làm ngơ.

Ngay cả Tiêu nhũ nhân, người luôn luôn giao hảo với Thái Tử phi, Thái Tử phi đều không có gặp nàng.

Dù sao cũng là bị người thân cận phản bội qua, ai có thể khẳng định Tiêu nhũ nhân không có tâm tư đối phó Thái Tử phi?

Trong viện Thái Tử phi liền càng thanh tĩnh đi không ít.

Cũng may, mặc dù Thái Tử vui vẻ với tiểu mĩ nhân, cũng dựa vào phần đông tiểu mĩ nhân kéo không ít thế lực, nhưng đối với việc Thái Tử phi có thai lần này, hắn vẫn thập phần coi trọng.

Dù sao đây là tiểu hoàng tôn mà Nguyên Vũ đế hy vọng đã lâu!

Thái Tử phi có thai không thể hầu hạ Thái Tử, nhưng mỗi ngày Thái Tử đều sẽ rút chút thời gian, đến nơi này của Thái Tử phi ngồi một lát.

Cho dù sẽ không lưu lại qua đêm, nhưng thái độ lại bày ra trước mắt.

Hướng gió trong phủ Thái Tử, trong khoảng thời gian ngắn bay ngược về phía Thái Tử phi.

Cùng làm cho thân phận tân tấn nữ quan của Thường Nhuận Chi, nước lên thì thuyền lên.

Nhìn hà bao trong tay, Thường Nhuận Chi đã bắt đầu dở khóc dở cười, biến thành chết lặng.

Nàng đem hà bao không tiếng động trả lại cho tiểu tỳ nữ, bất đắc dĩ nói: “Cứ làm việc cho tốt, có cái gì cần hỗ trợ, cứ nói thẳng, có thể giúp ta sẽ giúp. Chớ làm chuyện đút lót này.”

Người hầu trong phủ Thái Tử đều nói Thường nữ quan tính tình ôn hòa, có chuyện gì đến trước mặt nàng cầu, nàng có thể giúp đều sẽ thuận tay giúp. Như thế cũng làm cho nhân duyên của Thường Nhuận Chi tốt lên, đại gia chẳng sợ không thân cận, cũng sẽ không thể đắc tội nàng.

Trong tiểu viện, một ít tiểu nha đầu càng vui mừng đến nơi này của nàng hiến ân cần.

Tiểu tỳ nữ ngượng ngùng thu hồi hà bao, đỏ mặt bỏ chạy.

(BYT: cho ta xen ngang cái nha. Edit đoạn này, ta thấy mắc cười lắm mấy nàng ạ. Hắc hắc! Giống như có người “bị” cô nương gia người ta tỏ tình vậy. “Đỏ mặt bỏ chạy...” ô yeh yeh, không hay lắm nha. Tiểu Cửu ca đâu rồi, coi chừng mất quyền lợi đó nha.)

Thường Nhuận Chi cười lắc đầu, ra hội thần, liền nghe Du Chu gọi nàng: “Thường nữ quan, Thái Tử phi gọi ngài đó.”

“Ai, đến đây.”

Thường Nhuận Chi lên tiếng, vội vàng chạy qua.

Thái Tử phi nghiêng người ngồi trên sạp mềm, thấy nàng đi lại liền đưa qua một quyển sổ sách.

“Đây là công trướng tháng này của phủ Thái Tử, ngươi tự mình đi đưa đến tay Thái Tử, để hắn xem qua, chờ Thái Tử đắp chương, lại cầm trở lại.” Thái Tử phi phân phó nói: “Đừng để cho người khác nhìn thấy.”

Thường Nhuận Chi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lúc này giấu sổ sách đi ra trước viện.

Thời gian này, lâm thời Thái Tử phi đều muốn cùng Thái Tử đệ tin tức, đều sai Thường Nhuận Chi đi làm, nàng cũng đã quen.

Thường Nhuận Chi mượn chuyện này cũng hiểu biết một chút tình huống của Thái Tử.

Trong phủ Thái Tử tự thành một cái ******, đối ứng với lục bộ đều có nhân viên quản lý tương ứng, trong đó còn có người chuyên môn thay Thái Tử quản lý khố phòng.

Thái Tử ái tài, cũng rất vui vẻ vơ vét của cải, mỗi tháng phủ Thái Tử chi đều có hạn ngạch trong cung thông qua, Thái Tử đều sẽ đem bút phí này dụng hoa vừa vặn tốt, viết hợp tình hợp lý, không chút nào khác người.

Tháng trước Thường Nhuận Chi đưa qua một lần, liền nhìn ra một chút miêu ngấy. Tháng này lại đưa, thứ trên tay này có lẽ là cuốn sổ sách giả hoàn mỹ đi.

Trong lòng Thường Nhuận Chi không thể không cảm thán, Thái Tử này liền để cho Hoàng đế chi tiền tiêu vặt đều phải tìm danh mục tham, đây là có bao nhiêu yêu tiền?

Cầm theo sổ sách, Thường Nhuận Chi một đường thông hành không bị ngăn trở đến trước viện.

Thái Tử sớm hạ triều, lúc này đang cùng người ta nói chuyện, nghe nói nữ quan bên người Thái Tử phi đến, cũng không dừng lại, chỉ phân phó người để nữ quan và người phụ trách chuyện này chờ.

Thường Nhuận Chi liền ngoan ngoãn cùng người kia đi thiên thính chờ.

Có thể vào thiên thính, Thường Nhuận Chi liền ngây ngẩn cả người.

Trong đại sảnh có người, mà còn là người quen.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?!”

“Sao ngươi lại ở chỗ này?!”

Hai người đồng thời mở miệng, một người khiếp sợ kinh ngạc, một người khác cũng phiền chán buồn bực.

Thường Nhuận Chi dừng lại bước chân, cân nhắc một chút liền hiểu được: “Hóa ra, bây giờ Phương đại nhân làm việc cho Thái Tử.”

Người trong đại sảnh, rõ ràng là chồng trước đã ly hôn với Thường Nhuận Chi, Phương Sóc Chương.

Phương Sóc Chương chính là cấp sự trung ở Hộ bộ, Hộ bộ đã là địa bàn của Thái Tử, một cái Hộ bộ cấp sự trung nho nhỏ nguyện trung thành với Thái Tử gia, cũng là chuyện không khó phỏng đoán.

Phương Sóc Chương đối với sự xuất hiện của Thường Nhuận Chi, cũng là thật sự khiếp sợ.

Thẳng đến lúc, hắn nhìn thấy phục sức nữ quan trên người Thường Nhuận Chi.

“Ngươi làm nữ quan khi nào?” Phương Sóc Chương trừng mắt, hỏi: “Ngươi ở nơi nào nhậm chức nữ quan?”

Từ sau khi ly hôn, Phương Sóc Chương có một loại tâm lý rất phức tạp, không còn đi thám thính qua tin tức Thường Nhuận Chi. Cho nên, đối với những chuyện sau đó của Thường Nhuận Chi, hoàn toàn không biết gì cả.

“Như Phương đại nhân chứng kiến, phủ Thái Tử.” Thường Nhuận Chi đã khôi phục, bình tĩnh tâm tình, thản nhiên ngồi xuống, giọng điệu nhàn nhạt: “Trên cung yến chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, ta gặp được Thái Tử phi, nhận được coi trọng của Thái Tử phi, nàng để ta đến làm nữ quan bên người.”

Thường Nhuận Chi nhìn về phía Phương Sóc Chương, trong mắt bình tĩnh vô ba: “Mi di nương trong phòng Phương đại nhân vẫn còn tốt chứ? Tính ngày, mang thai có lẽ được năm sáu tháng rồi nhỉ?”

Lông mày Phương Sóc Chương nhảy dựng lên, cắn chặt răng, không còn môi hồng răng trắng giống như lúc trước.

Tô Nguyên Mi làm cho Phương Sóc Chương cùng Thường Nhuận Chi ly hôn, tạo nên một ngọn lửa, từ sau khi ly hôn, thanh danh Phương Sóc Chương cũng xuống dốc không phanh, đối với Tô Nguyên Mi cũng có chút oán hận. Hơn nữa sau đó hắn tra hậu viện nhà mình, tra ra chút chuyện không sạch sẽ, nhưng mà, khắp nơi đều có bóng dáng Tô Nguyên Mi...

Lúc này nghe Thường Nhuận Chi nhắc tới nàng, trong lòng hắn nhận định Thường Nhuận Chi đang châm chọc hắn, trong lòng không ngờ, giọng điệu liền rất kém: “Cùng Thường nữ quan có quan hệ sao?”

“Không quan hệ, tùy tiện hỏi.” Nhưng mà Thường Nhuận Chi không cho là đúng, cười cười: “Đến cùng, cũng là chuyện nhà Phương đại nhân, là ta tò mò.”

Nhân gia không hỏi, Phương Sóc Chương lại cảm thấy không dễ chịu.

“Thân thể Mi nhi rất tốt, ta lại chờ nhi tử ta sinh ra.”

“À, vậy cầu chúc Phương đại nhân mừng được quý tử.”

Thường Nhuận Chi vẫn cười rất ôn hòa.

Cùng Phương Sóc Chương gặp lại, kỳ thực trong lòng nàng xa xa không có chấn động như Phương Sóc Chương.

Đối với nàng mà nói, cùng chung quá khứ với Phương Sóc Chương không phải nàng, cho nên sau khi ly hôn, nàng hoàn toàn đem Phương Sóc Chương trở thành người xa lạ.

Đối với người xa lạ, làm sao có cảm tình đặc thù gì chứ?

Huống chi, nam nhân xinh đẹp như vậy (nguyên văn tác giả nhé “xinh đẹp”), thực không phải đồ ăn Thường Nhuận Chi muốn.

Đại khái là nàng tính tình tương đối hiền hoà, nàng càng vui mừng oai hùng chút, có thể theo ngoại hình đến nội tại đều làm cho nam nhân đối với nàng có cảm giác an toàn.

Suy nghĩ như vậy, trong đầu Thường Nhuận Chi liền hốt hoảng hiện ra gương mặt của Cửu hoàng tử Lưu Đồng.

Theo trên ý nghĩa mà nói, Lưu Đồng cùng nàng có một cái cộng đồng bí mật.

Loại cảm giác này... Còn rất kỳ quái.

Thường Nhuận Chi đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, Phương Sóc Chương thấy nàng không đáp cũng chẳng để ý mình, trong lòng cảm thấy tức giận, lại không thể không nề hà, chỉ có thể ngồi ở một bên hờn dỗi.

(BYT: dỗi chết luôn cũng không có người dỗ đâu anh ạ!)

Cũng may đợi một thoáng chốc, Thái Tử liền đến.

Hai người vội vã đứng dậy hành lễ, Thái Tử kêu miễn lễ, trước nhìn về phía Thường Nhuận Chi, cười nói: “Thường nữ quan đợi lâu.”

“Thái Tử có chính sự, là vi thần quấy rầy.”

Thường Nhuận Chi đưa lên sổ sách Thái Tử phi giao cho nàng, Thái Tử lật xem vài cái, vừa cẩn thận nhìn nhìn vài tờ cuối cùng, vừa ngồi vào bàn bên cạnh, cầm con dấu Thái Tử tùy thân mang theo bên người, ấn lên.

“Nếu Thái Tử không có chuyện gì phân phó, vậy vi thần liền cáo lui trước.” Thường Nhuận Chi thu hồi sổ sách, nhẹ giọng nói.

Thái Tử gật gật đầu, cũng không lưu nàng.

Chờ khi Thường Nhuận Chi đi, Thái Tử nhìn về phía Phương Sóc Chương, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Phương Sóc Chương nhìn chằm chằm bóng lưng Thường nữ quan, ánh mắt không chớp một cái.