Kế Thê

Chương 18: Đánh tiếng



Trước đó, lúc Thường Mộc Chi trở về phủ An Viễn hầu được lão thái thái căn dặn, muốn nàng đánh tiếng với Cửu hoàng tử.

Đương nhiên, Thường Mộc Chi cũng rất vui vẻ muốn cho tỷ muội thay đổi số phận, cho nên cũng thập phần nhiệt tình thúc đẩy chuyện này.

Bây giờ, thật vất vả mới có cơ hội, tự nhiên muốn tỉ mỉ hỏi một câu.

Lưu Đồng đối với chuyện này cũng không mấy hứng thú.

Lưu Đồng nhún vai, chỉ cười cười, nói: “Cũng không phải không có cưới qua, không phải cưới rồi cũng như vậy sao? Nhưng mà, hình như Ngũ tẩu chưa từng hỏi ta chuyện này á, chẳng lẽ Ngũ tẩu xem trọng cô nương nhà ai, muốn làm mối sao?”

Thụy vương cười mắng Lưu Đồng, sao đó nghiêm túc nói:

“Nếu Ngũ tẩu đệ nguyện ý làm mối, đệ nên vụng trộm vui mừng đi. Bất quá Tiểu Cửu à, thật sự cũng đã đến lúc đệ nên cưới Hoàng tử phi rồi, cũng đỡ bị Mạc gia bên kia thường xuyên đến trước mặt đệ quấy rầy.”

Nhắc tới Mạc gia, Lưu Đồng còn có chút ghê tởm.

Mạc thị là vợ cả của Lưu Đồng, tuy rằng hai người thành thân mới hai tháng, cơ bản cũng không có gặp mặt nhiều, nhưng nàng vẫn chiếm danh phận đích thê Cửu hoàng tử, ghi chép trong gia phả Hoàng gia.

Cọc hôn sự này, là do Thái tử làm mối, Lưu Đồng là phụng chỉ cưới vợ, trước đó chưa từng gặp qua Mạc thị.

Hắn cũng từng ảo tưởng qua muốn cầm sắt hài hòa cùng thê tử.

Nhưng không nghĩ tới, thê tử này vừa vào cửa mới mấy ngày liền té gãy chân, rồi sau đó liên tục dưỡng bệnh, bất quá hai tháng sau vẫn cứ “Bệnh chết“.

Mà hắn, cũng bởi vì việc này, liên hệ lên thân mẫu tử hắn, trở thành “Người điềm xấu” trong miệng nhóm Hoàng tử.

Mẫu phi hắn là hậu duệ tiền triều Toa Xa quốc quốc vương Tây Vực, bản thân có nhiều huyết thống. Khi hắn sinh ra, ánh mắt phiếm lam, bị người của Khâm Thiên Giám coi là “Dị tộc”, không thấy hoàng đế vui mừng. Khi còn nhỏ, mẫu phi Du quý nhân ở trong cung thất khởi vũ mà chết, càng làm cho quanh thân hắn phủ thêm một tầng sắc thái quỷ dị.

Cho đến khi trưởng thành, Thái tử làm mối, Hoàng đế hạ chỉ, cưới con gái Mạc gia vào đại môn phủ Hoàng tử.

Vốn tưởng rằng, hết thảy bụi bặm sẽ không còn, sau này hắn cũng có thể an tâm góp sức, không nghĩ tới hôn sự này lại có đường rẽ như vậy.

Trước khi Mạc thị chết, hắn liền sáng tỏ “Chân tướng” trong đó...

Hắn chán ghét, phẫn hận, lại chỉ có thể cắn răng nuốt xuống máu hận, nghiêm túc tiến hành đám tang cho Mạc thị.

Hắn nói cho Thụy vương biết, kỳ thực nữ nhi Mạc gia bệnh tình đã sớm nguy kịch, nhưng không có thông báo ra ngoài, hại hắn gánh chịu cái danh khắc thê, cho nên hắn không có chút hảo cảm nào với Mạc gia.

(BYT: Ta cực kỳ khinh bỉ cả nhà Mạc phủ này á. Ti tiện quá sức hà, làm tội nghiệp Tiểu Cửu đáng iu của ta. Hụ hụ. Ta muốn tru di thập nhị tộc Mạc gia và diệt sạch phủ Thái tử. Yaaa!)

Thụy vương muốn bẩm tấu lên Thánh thượng, nhưng bị hắn ngăn cản, nói Mạc thị làm người không tệ, không muốn nàng ở dưới đất không yên, huống hồ, cũng không tốt khi đắc tội Thái tử.

Sủng thiếp của Thái tử sinh một nhi tử, là tỷ muội với Mạc thị. Ở trong phủ Thái tử, địa vị vị Mạc nhũ nhân này gần với Thái tử phi cùng hai vị lương đệ Thái tử.

Thụy vương cũng chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của hắn, đem chuyện này giấu diếm.

Nhưng kỳ thực, chân tương này cũng chẳng phải thật.

Chân tướng chân chính, Lưu Đồng không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Ngũ ca mà hắn luôn luôn kính yêu hắn cũng không có nói.

Mỗi khi hắn thấy người Mạc gia tự cho mình là đúng, khi Thái tử ở trước mặt hắn phân phó hắn làm việc, cảm giác phẫn hận cùng chán ghét này lại dâng lên.

Hắn hy vọng sao có thể mau mau nhìn thấy ngày mà Thái tử rơi đài.

Nhưng bây giờ hắn, cái gì cũng làm không xong.

Lưu Đồng nghĩ, hai tay nắm chặt, trên mu bàn tay toát ra gân xanh, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng có chút vặn vẹo.

Thường Mộc Chi liền phát hoảng, Thụy vương nhíu mày gọi hắn: “Tiểu Cửu!”

Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại, vội cúi người tạ lỗi.

Sắc mặt Thường Mộc Chi phức tạp:

“Tiểu Cửu... Hôm qua, khi ta vào cung, mẫu phi nói tới chuyện hôn sự của đệ, người Mạc gia mỗi ngày đều đến trước mặt mẫu phi nói... Mạc thị đã chết hai năm, đệ cũng nên cưới một phòng thê một lần nữa. Mạc gia bên kia, cứ nhìn đệ chằm chằm không tha, biết là đệ khắc khuê nữ nhà bọn họ, còn muốn gả nữ nhi cho đệ, nếu đệ không chịu tính toán cho mình, chờ khi Mạc gia mở miệng, đảm bảo Thái tử sẽ đồng ý hôn sự này, không phải đệ có thể tùy ý để người khác làm chủ sao?”

Thụy vương biết “Chân tướng”, Thụy vương phi đương nhiên cũng biết.

Phu thê bọn họ đều là người giữ kín miệng, cho nên ngay cả mẹ đẻ của Thụy vương là Hiển tần cũng không biết chút gì trong đó, còn cảm thấy Mạc gia không tệ, nói bọn họ không bị lời đồn đãi nhảm nhí kia ảnh hưởng, thật sự khó được. Mà Mạc gia xem trọng Lưu Đồng như thế, bà rất là vui mừng, tự nhiên là nỗ lực thúc đẩy hôn sự cùng Mạc gia.

Trời biết, Lưu Đồng hận không thể cách Mạc gia càng xa càng tốt.

Có thể, lời Thường Mộc Chi nói, chính xác là nhắc tới lời trong lòng Lưu Đồng.

Nếu như cưới gia thế bình bình, nữ tử không hề có sở trường, cũng tốt hơn cùng Mạc gia có qua lại.

Suy nghĩ như vậy, Lưu Đồng liền đứng dậy nghiêm cẩn thi lễ với Thường Mộc Chi.

Lưu Đồng thở dài một tiếng: “Đa tạ Ngũ tẩu thay đệ lo lắng, quan tâm đệ. Nếu không có Ngũ tẩu nhắc nhở, chỉ sợ bây giờ đệ còn không biết đại sự này đâu.”

Thường Mộc Chi cảm thán trấn an: “Đệ hiểu rõ lợi hại trong đó là tốt rồi.”

Nàng dừng một chút, nói thẳng: “Cửu đệ, đệ đối với hôn sự này, có suy nghĩ gì hay không?”

Lưu Đồng lắc lắc đầu: “Không dối gạt Ngũ tẩu, đệ phía trước... Không nghĩ tới chuyện cưới vợ.”

Thụy vương nhân tiện nói: “Bây giờ, Ngũ tẩu đệ đã nhấc lên, đệ nên ngẫm lại. Tiểu Cửu à, đệ có thể âu yếm nữ tử không vậy?”

“A?”

Lưu Đồng nhất thời ngẩn ngơ.

Thụy vương chớp chớp mắt mấy cái nhìn hắn, nói: “Ta cùng Ngũ tẩu đệ, trước lúc thành hôn rất vui vẻ nhận thức nhau. Nam nữ a, muốn hay là không muốn xem mắt, mới tốt khi ở cùng nhau.”

Sắc mặt Thường Mộc Chi nhất thời hồng hồng.

Nếu như Thường Nhuận Chi có thể thấy một màn như vậy, trong lòng sẽ hiểu rõ, lời lão thái thái nói lúc trước, hôn sự của Thụy vương và đại tỷ, bà dùng thủ đoạn, chính là nói bà nắm đúng tính tình Thụy vương, để cho bọn họ có cảm tình trước.

Lưu Đồng giật giật khóe miệng, có chút tự giễu nói: “Một người mang danh điềm xấu như đệ, nữ nhân trốn đệ còn không kịp.”

Thụy vương lắc lắc đầu: “Đệ cũng đừng tự coi nhẹ mình. Đệ không có âu yếm nữ tử, vậy nói với đệ một chút, đệ yêu thích cô nương như thế nào hả? Cũng tốt cho việc Ngũ tẩu đệ thay đệ xem mắt, có thể có cô nương nhà ai thích hợp.”

Thụy vương vừa hỏi, ngược lại làm cho Lưu Đồng có chút mờ mịt.

“Ừm...” Hắn khó được lộ ra một tia lúng túng: “Không nhiều chuyện lắm là được.”

Thụy vương bật cười: “Đệ nói thật đơn giản. Tướng mạo, gia thế, tính tình, cái này tổng có thể nói trên một hai câu đi?”

Thường Mộc Chi rất là tha thiết nhìn Lưu Đồng, Lưu Đồng suy nghĩ một lát, nói:

“Tướng mạo không bắt buộc, không đến nỗi nhìn không được là được. Gia thế sao... Cũng không có yêu cầu gì, đệ như vậy, cũng không muốn cưới một cao môn nhà giàu trở về cung, còn muốn quan tâm nhạc gia, nhà cửa tiểu hộ là có thể. Nói đến tính tình, dịu ngoan một chút là tốt rồi, mềm mại rộng lượng, có thể chống đỡ được phủ Hoàng tử, biết quản lý nhà cửa là được.”

Trong lòng Thường Mộc Chi tinh tế tính toán, cảm thấy trừ bỏ phương diện gia thế, vậy mà tam muội lại cực kỳ phù hợp nha.

Nhưng nếu đi hỏi muốn đích nữ hay thứ nữ, nghe lại có chút kỳ quái.

Nàng do dự, đầu óc vòng vo suy tính cười thở dài: “Yêu cầu của Cửu đệ cũng thật đơn giản. Ai, vẫn là nam tử tốt, cưới lần nữa, cũng còn có thể nói ra một hai điểm yêu cầu. Nữ tử tái giá... Ngay cả yêu cầu cũng không dám nói.”

Tâm tư Thụy vương nhạy bén, vừa nghe Thường Mộc Chi nói tới việc nữ tử tái giá, liền hiểu rõ nàng muốn nói tam muội nhà mẹ đẻ.

“Nàng lo lắng cho muội tử(1) sao?” Thụy vương nhẹ giọng hỏi.

(1): em vợ

“Cũng không phải sao.” Thường Mộc Chi phiền muộn cúi đầu, nói: “Sau khi Nhuận Chi ly hôn trở về, hiện tại bây giờ đi theo bên người lão thái thái, thiếp nhìn muội muội làm người bình tĩnh, có chút buồn thay cho hôn nhân của nàng. Lão thái thái cũng oán giận với thiếp, nói thân phận này của Nhuận Chi, tái giá, cũng không gả được tốt...”

Lưu Đồng nghe thấy cũng không hiểu rõ lắm, hắn ngược lại cũng không có lòng hiếu kỳ hỏi nhiều.

Nhưng Thường Mộc Chi cũng là muốn thông qua chuyện này, mở ra đề tài.

Thường Mộc Chi nói: “Lão thái thái nói, nếu Nhuận Chi tái giá, hứa là chỉ có thể tìm tục huyền. Đã có thể là tục huyền, cũng không nhất định phải tìm tới Nhuận Chi.”

Đề tài liên quan đến muội muội của thê tử mình, Thụy vương khó mà nói nên lời.

Nào biết Thường Mộc Chi lại hỏi Thụy vương: “Vương gia, chàng nói... Lúc ấy chúng ta gặp nhau, nếu thiếp là phụ nhân đã ly hôn đợi gả, chàng còn có thể nguyện ý cưới thiếp làm chính thê không?”

(BYT: Mộc tỷ này cũng cách bắt mối cho em gái quá ta. Hiếm thấy truyện nào đích tỷ lại quan tâm cho em gái thứ nữ khác mẹ. Hê hê)

Thụy vương có chút lơ mơ, hắn không nghĩ tới Vương phi của hắn sẽ hỏi vấn đề này nha, một chốc thật đúng là không biết trả lời làm sao.

Vẫn là Lưu Đồng mĩm cười, nói: “Ngũ tẩu, ngũ ca đệ cũng không phải là loại người thế tục này, huynh ấy sẽ vui vẻ bẩm tấu, tự nhiên sẽ cưới tẩu về. Đúng không ngũ ca?”

Thụy vương tìm được bậc thang, vội vàng gật đầu.

Thường Mộc Chi biết Lưu Đồng là giải vây giúp Thụy vương, khẽ hừ một tiếng nói: “Nếu như lúc đó ta là cái phụ nhân, sợ là ngũ ca đệ sẽ không có tâm tư kia, ta còn không hiểu biết hắn?”

Thụy vương vội vã biểu lộ tâm ý, nói mình không phải loại người như vậy.

Thường Mộc Chi cũng không tính buông tha, tìm chuyện hỏi Lưu Đồng: “Vậy còn đệ, Cửu đệ? Đệ có xem thường nữ tử đã ly hôn, thấy nàng không xứng làm thê không?”

Lưu Đồng nghiêm mặt nói: “Ngũ tẩu nói đùa, đệ là quan phu, cần gì xem thường người bất hạnh giống như đệ chứ?”

“Lời này của đệ còn có thể nghe được.” Thường Mộc Chi tựa tiếu phi tiếu, cũng không biết là khen hay là trào phúng.

Lưu Đồng lại rất đứng đắn nói: “Ngũ tẩu, đệ là nói thật. Người đã ly hôn, nam tử ngược lại cũng thôi, nhận càng nhiều chê trách, hơn phân nửa là nữ tử. Thế nhân đã bất công đánh giá nữ tử như vậy, tại sao đệ có thể giẫm lên bất hạnh của họ chứ, không phải là sát thêm muối vào hay sao?”

Thường Mộc Chi yên lặng nhìn Lưu Đồng một lát, cuối cùng vừa lòng gật đầu: “Cửu đệ, lời của đệ đều xuất từ phế phủ. Ta tin đệ.”

Lưu Đồng nhẹ nhàng cười.