Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 3



.

.

Bị vị ‘tiên sinh trầm mặc’ ấy gọi đích danh đã là chuyện của hai tuần sau. Trong những ngày ấy, Tiểu Trương đã xoa bóp rất nhiều bả vai, rất nhiều tấm lưng, cũng tán gẫu rất nhiều ngày. Nhưng, khi nhắc tới vị tiên sinh trầm mặc ấy, cậu vẫn rất có ấn tượng. Tiểu Trương nhìn không thấy, nên mũi rất nhạy cảm, cậu nhớ rất rõ cái mùi thơm ngọt rất quen thuộc đó, nó đến từ cửa tiệm bánh ngọt Miêu tiên sinh cách vách, mỗi ngày đi làm, cậu đều ngửi thấy.

Lúc Tiểu Trương mò mẫm tới trước sảnh, nghe cô lễ tân nói vị tiên sinh ấy là một người điếc lại nói ngọng, nghe không được, nói cũng không trọn câu, không hiểu sao lại không mang máy trợ thính.

“Xin chào!” Cậu vẫn theo thói quen, chào hỏi: “Tôi là Tiểu Trương số 86!”

Cậu đẩy xe gỗ vào nhà, sờ sờ lên giường, phát hiện người đó đã nằm sấp xuống, phối hợp rất tốt. Trong phòng có một mùi rất thơm, có mùi bơ và mùi ô mai. Cậu lén hít hít mấy hơi, sau đó bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Cậu cảm thấy tiên sinh trầm mặc khoảng tầm ba mươi tuổi, tập quán sinh hoạt rất tốt, không có lớp mỡ thừa, nhưng khi ấn lên có hơi chặc. Xúc cảm trên tay Tiểu Trương rất tốt, không chỉ đoán được tuổi thọ của khách, còn có thể đoán được thói quen của họ. Giống như lúc cậu mát xa cho tiên sinh trầm mặc, cậu biết là y thường hay đứng làm việc.

Cậu mát xa cho tiên sinh trầm mặc nửa giờ, khi đó, cậu chăm chú lắng nghe tiếng hô hấp của y, nếu hít vào, thì là lực quá lớn, cậu sẽ nhẹ tay hơn một chút. Mỗi vị khách mỗi tính nết, Tiểu Trương rất thích khai quật những chuyện này.

Trước mắt xem ra, tiên sinh trầm mặc vẫn rất thỏa mãn. Mát xa xong, dù biết đối phương không nghe được, nhưng cậu vẫn nói: “Xong rồi, Miêu tiên sinh! Lần sau hoan nghênh anh tới tìm tôi!”

Tiểu Trương nghe tiếng tiên sinh trầm mặc đứng dậy, không nói tiếng nào, ra khỏi phòng. Cậu thấy có chút tiếc nuối, vì thiện ý của cậu không thể truyền tới khách của mình. Nhưng cũng hết cách rồi nha, cậu tự nhủ với lòng.

Tiểu Trương đưa tay sờ sờ xe gỗ của mình, phía trên có khắc tên của cậu, và đặt đầy những chiếc bình chứa dầu mát xa. Nhưng khi cậu chạm vào tay lái, cậu đột nhiên phát hiện trên hiện trên xe có nhiều hơn một món.

Tiểu Trương rụt tay, bởi vì cậu phát hiện xúc cảm thật xa lạ. Sau đó, cậu thử đưa tay, cảm nhận hình dạng vật đó.

Đó là một cái hộp giấy, vuông vuông, nho nhỏ. Đầu ngón tay Tiểu Trương lướt qua mặt ngoài hộp giấy, đụng tới một hàng chữ — hôm nay tiệm làm nhiều, tặng cậu đấy! Nét viết rất nặng, có một số nét còn lồi cả ra ngoài.

Tiểu Trương sờ lại hàng chữ đó một lần, không sờ được thêm gì nữa. Cậu đứng ngây ra bên cạnh chiếc xe gỗ một hồi, chần chờ một hồi, cuối cùng thử mở hộp giấy ra. Động tác của cậu rất cẩn thận, sợ làm đổ vật bên trong ra ngoài.

Khẽ mở nắp hộp ra, Tiểu Trương cẩn thận đưa tay vào. Lúc đầu ngón tay cậu chạm vào một thứ mềm mềm, ươn ướt, cậu khẽ đưa lên lưỡi, liếm liếm. Mùi bơ và vị ô mai chua chua phút chốc lan đầy khoang miệng cậu, cậu đỏ mặt.

Đây là cái bánh nhỏ khách cho cậu, cậu thật vui.

Cậu lại lưu luyến, liếm liếm thêm chút bơ, sau đó sờ sờ, đóng hộp giấy lại, vui vẻ đẩy xe ra ngoài phòng.

Miêu tiên sinh nãy giờ vẫn đứng ở cửa nhìn thấy phản ứng của cậu, xoay người đi.

.