Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 24



.

.

Sau khi về nhà, Tiểu Trương và Miêu tiên sinh vẫn đi làm như mọi khi, cuộc sống khôi phục lại trạng thái bình thường. Tiểu Trương từng lo lắng, hỏi sao không đến thăm cha mẹ Miêu tiên sinh, những lúc đó, Miêu tiên sinh chỉ qua loa đáp một câu, “Không cần, bọn họ…bỏ anh rồi!” Tiểu Trương cũng hiểu chút chút, cậu nhủ thầm, chắc là Miêu tiên sinh còn chưa muốn cho cha mẹ biết chuyện hai người họ, cho nên không nhắc tới nữa. Dù sao thì y cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, y từng trải, những chuyện phải lo lắng cũng rất nhiều.

Giống như năm ngoái, trước lúc đưa Tiểu Trương đi làm, Miêu tiên sinh sẽ cho cậu cái hôn chào buổi sáng, lúc đón cậu về lại cho cậu cái hôn chúc ngủ ngon. Nếu nói có chỗ nào khác trước, thì Tiểu Trương cảm thấy, Miêu tiên sinh càng lúc càng ‘đại hôi lang’ rồi.

Tiểu Trương vốn đã quen chuyện hai người thường xuyên ôm ấp lẫn nhau, hiện tại, Miêu tiên sinh còn thích sờ. Nhất là buổi tối khi ngủ, y rất thích thừa dịp hôn xong, tiếp tục gây rối. Có một lần, y thậm chí kéo chiếc áo ngủ ra khỏi cổ cậu, ôm thân thể trơn bóng của cậu sờ loạn.

Có một số lần hôn rất dài, có như thế nào cũng không chịu chấm dứt. Tiểu Trương cảm thấy cậu sắp hết dưỡng khí, hơi thở của Miêu tiên sinh cũng rất nặng, bàn tay to ở trên người cậu sờ soạng một hồi, theo hai má, cổ, tới ngực, sau đó hai tay lại trượt ra phía sau lưng cậu, thậm chí là chui vào trong quần. Do Tiểu Trương không nhìn thấy, cũng không rành về chuyện này, cho nên khi tiếp xúc như vậy, thân thể của cậu rất mẫn cảm. Thân thể hai người kề sát vào nhau, chen trong chiếc chăn nóng bừng. Cậu cảm thấy toàn bộ thế giới này chỉ còn tiếng hít thở của hai người họ, dường như còn có tiếng mèo kêu dưới chân cậu…Tiểu Trương nhịn không được, có phản ứng, cậu xấu hổ lấy tay che lại. Thậm chí là trong nụ hôn ngắn ngủi ấy, cậu đã chuẩn bị xong tâm lý, nếu quả thật có xảy ra những chuyện gì, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi…

Cuối cùng, Miêu tiên sinh dừng lại, y thoáng rời đi một chút, nhìn cậu một hồi. Có lẽ khi đó cậu rất khốn đốn, còn chưa kịp chuẩn bị thuận theo tự nhiên, ‘đại hôi lang’ chần chừ một hồi, thu móng vuốt trở vào. Sau cùng, y lại hôn cậu thêm mấy cái rồi từ bỏ. Tiểu Trương vội vàng kéo quần áo lại đàng hoàng, lúng túng nói: “Chúc ngủ ngon, Miêu tiên sinh…” Cậu xoay người lại, đưa lưng về phía Miêu tiên sinh, che kín mặt mình.

Những chuyện đó khiến Tiểu Trương rất ngượng ngùng, nhất là những khi cậu nghĩ tới chuyện có lẽ khi đó Miêu tiên sinh đã thấy cậu có phản ứng. Nhưng mà, dù có như vậy…

…Về sau, anh cũng không cần thu lại luôn chứ, Miêu tiên sinh ngu ngốc. Tiểu Trương nhủ thầm.

Mới đó lại tới Trung Thu, cách thời gian hai người họ come out đã hơn nửa năm. Do có chiếc xe già nua của Miêu tiên sinh giúp đỡ, mỗi tháng hai người đều trở về thăm má Trương một lần. Mấy ngày nay, sau những cố gắng không chút lơ là của Miêu tiên sinh, cuối cùng thì y cũng nhận được người mẹ này.

Về nhà đoàn viên là chuyện tốt, nhưng Tiểu Trương vẫn thấy lo — Không come out còn có thể hiểu, nhưng Miêu tiên sinh còn không định về nhà a. Cuối cùng, thừa dịp cuối tuần, Tiểu Trương đã thổ lộ nghi vấn bấy lâu đặt nặng trong lòng mình với Miêu tiên sinh đang chuẩn bị theo cậu về nhà chơi, “Miêu tiên sinh, Trung thu này, anh không muốn về nhà sao?”

Miêu tiên sinh thở dài một hơi, “Muốn về chứ!”

Tiểu Trương, “Bất kể là xảy ra chuyện gì, ba mẹ luôn hướng về con cái, anh xem mẹ của em đấy!”

Miêu tiên sinh lại thở dài, “Aizz, anh hiểu rồi, để gọi điện thoại trước đã!” Mấy năm trước, Miêu tiên sinh có gọi điện về nhà, nào ngờ lại bị ba y gác máy. Gần đây nhất, y có gọi điện hỏi mẹ y một chút tình huống trong nhà, mẹ bảo ba y vẫn kiên trì bảo y phải dắt vợ về nhà, mới chịu ngó tới y.

Tiểu Trương, “Ừm, vậy anh gọi liền đi!”

Miêu tiên sinh hít ba hơi thật sâu, lấy di động ra, ấn số nhà. Cà Phê ở bên chân y, cọ cọ liên hồi.

Ảnh hưởng từ đôi tai, âm lượng trong di động của Miêu tiên sinh được mở rất lớn. Tiểu Trương đứng cạnh dựng tai lên, có chút khẩn trương.

“Alo!” Điện thoại chuyển tới, là một giọng nam.

Miêu tiên sinh sửng sốt, ba nghe điện thoại của y, đúng là hiếm thật. Y có chút kích động, “Ba, con đây!”

“Ừ!”

“Ờ…Trung thu, con muốn, về nhà dùng cơm!”

“Tìm được vợ chưa?”

“…Tìm rồi!”

“Nam hay nữ?”

“…Nam!”

Người ở đầu bên kia trầm mặc thật lâu, Miêu tiên sinh cùng Tiểu Trương đều khẩn trương không dám nói câu nào.

Qua một hồi lâu, mới có tiếng thở dài nặng nề truyền sang. Ba y nói: “Biết rồi, về nhà rồi nói sau!”