Kẻ Mạo Danh

Chương 44



Danny nhảy xuống xe bus, bắt đầu đi bộ ngược lên phố Bond. Anh có thể trông thấy một lá cờ màu xanh da trời phất phới trong làn gió nhẹ, kiêu hãnh trưng ra những chữ cái bằng vàng Sotheby’s.

Danny chưa bao giờ tham dự một phiên bán đấu giá, và bắt đầu ước gì đã ngồi dự một hai phiên trước khi lần đầu nhập cuộc. Viên cảnh sát mặc đồng phục đứng trước cửa đưa tay chào khi anh bước vào, như thể anh là một vị khách quen không hề nghĩ ngợi khi bỏ ra vài triệu cho một bức tranh nhỏ của trường phái Ấn tượng.

“Phiên đấu giá tem diễn ra ở đâu?” Danny hỏi người phụ nữ ngồi sau bàn tiếp tân.

“Trên gác,” người phụ nữ trả lời, chỉ tay về phía bên phải, “ở lầu một. Ông không nhầm được đâu. Ông có muốn một chiếc thẻ đấu giá không?” cô hỏi. Danny không hiểu rõ người phụ nữ muốn nói gì. “Ông có tham gia đấu giá không?”

“Không,” Danny nói. “Sưu tập, tôi hy vọng vậy.”

Danny leo lên cầu thang, bước vào một căn phòng rộng sáng choang, trong phòng chỉ có sáu người đang đi đi lại lại tất bật. Anh không dám chắc đã tới đúng chỗ cho đến khi trông thấy ông Blundell đang nói chuyện với một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục kiểu cách. Trong phòng kê đầy những hàng ghế, mặc dù mới chỉ có vài ghế có người ngồi. Phía trên hàng ghế đầu, nơi Blundell đang đứng, có một bệ tròn được đánh bóng sáng loáng, Danny đoán có lẽ đó là nơi cuộc đấu giá được thực hiện. Trên bức tường phía sau chiếc bục có một màn hình lớn hiển thị hệ số quy đổi của một số loại tiền tệ khác nhau, như vậy bất cứ khách hàng tham gia đấu giá nào tới từ nước ngoài cũng biết họ cần trả bao nhiêu, ở phía tay phải căn phòng có một dãy điện thoại màu trắng được đặt cách đều nhau trên một chiếc bàn dài.

Danny đi loanh quanh ở cuối căn phòng trong khi ngày càng nhiều người bắt đầu xuất hiện, ngồi vào chỗ. Anh quyết định ngồi xuống hàng ghế dưới cùng để có thể theo dõi được tất cả những người tham gia trả giá cũng như người điều khiển phiên đấu giá. Anh cảm thấy mình giống một quan sát viên hơn một người trong cuộc. Danny lần giở các trang của cuốn catalô, dù anh đã đọc đi đọc lại vài lần. Mối quan tâm thực sự duy nhất của anh là lô 37, nhưng anh nhận thấy lô 36, một con tem bốn penny màu đỏ phát hành năm 1861 có hình Mũi Hảo vọng, trị giá ước tính thấp nhất 40000 bảng, cao nhất 60000 bảng, mức giá khiến nó trở thành hiện vât đắt giá nhất được đấu giá.

Anh ngẩng lên, trông thấy ông Prendergast từ Stanley Gibbons bước vào phòng, gia nhập một nhóm nhỏ những người buôn bán hiện vật sưu tập đang thì thầm to nhỏ với nhau ở cuối căn phòng.

Danny cảm thấy bình tĩnh hơn khi ngày càng nhiều người mang theo thẻ đấu giá bước vào, ngồi xuống ghế. Anh xem đồng hồ - chiếc đồng hồ ông nội Nick đã tặng anh ta vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt - đã mười giờ kém mười. Anh không khỏi chú ý khi có một người đàn ông phải nặng trên một trăm sáu mươi cân bước vào căn phòng, trên bàn tay phải cầm một điếu xì gà to chưa châm lửa. Người đàn ông chậm rãi đi dọc lối đi trước khi dừng lại ngồi xuống chiếc ghế nằm ở cuối hàng thứ năm, chỗ ngồi có vẻ đã được dành trước cho ông ta.

Khi Blundell nhận ra người đàn ông - mà chắc chắn ông không thể không để ý thấy người này - ông tách khỏi nhóm của mình và bước tới chào ông ta. Danny ngạc nhiên thấy cả hai cùng quay lại nhìn về phía mình. Blundell giơ cuốn catalô của ông lên ra hiệu đã thấy anh, và Danny gật đầu. Người đàn ông có điếu xì gà mỉm cười như thể nhận ra Danny, sau đó tiếp tục trò chuyện với người điều khiển phiên đấu giá.

Các chỗ ngồi trong phòng nhanh chóng chật kín vì các khách hàng quen chỉ xuất hiện ngay trước khi Blundell quay trở lại phía trước phòng đấu giá. Ông bước lên sáu bậc thang của chiếc bục, mỉm cười nhìn xuống các khách hàng tiềm năng của mình, rót một cốc nước trước khi kiểm tra lại giờ trên chiếc đồng hồ treo tường. Ông gõ nhẹ vào micro và nói, “Chúc buổi sáng tốt lành, thưa quý bà quý ông, và chào mừng quý vị đến với phiên đấu giá những con tem quý tổ chức mỗi năm hai lần của chúng tôi. Sau đây là lô số một.” Một hình ảnh phóng to của một con tem có mặt trong catalô xuất hiện trên màn hình bên cạnh ông.

“Chúng ta bắt đầu phiên đấu giá hôm nay với một con tem màu đen giá một penny, phát hành năm một nghìn tám trăm bốn mươi mốt, trong tình trạng gần như hoàn hảo. Tôi có thể thấy một lời đề nghị ở mức một nghìn bảng không ạ?” Một người buôn bán đứng trong nhóm của Prendergast ở cuối phòng giơ thẻ của mình lên. “Một nghìn hai trăm?” Lời chào giá được đáp lại lập tức từ một người trả giá ngồi ở hàng ghế thứ ba, người cuối cùng mua được con tem, sau sáu lần nâng giá nữa, ở mức 1800 bảng.

Danny rất phấn chấn khi thấy con tem trị giá một penny đã được bán ở mức giá cao hơn nhiều so với ước tính ban đầu, nhưng khi những lô hiện vật mới được đưa ra đấu giá, mức giá đạt được lại hoàn toàn trái ngược. Với Danny, dường như không thể lý giải được tại sao một số hiện vật vượt xa mức ước lượng tối đa, trong khi có món lại không đạt nổi mức ước lượng thấp nhất, mỗi lần như thế người điều khiển phiên đấu giá lại khẽ nói, “Không bán.” Danny không muốn nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra nếu một câu “Không bán” xuất hiện khi đến lượt lô 37.

Thỉnh thoảng Danny liếc nhìn sang người đàn ông có điếu xì gà, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy ông ta đang tham gia đấu giá cho bất cứ lô nào trong số những hiện vật đầu tiên. Anh hy vọng mối quan tâm của ông ta đều dành cho chiếc phong bì gửi Coubertin, nếu không tại sao Blundell lại chỉ cho ông ta thấy anh?

Khi người điều khiển chuyển sang lô 35, một bộ tem của Khối Thịnh vượng chung được bán trong vòng chưa tới 30 giây với giá 1000 bảng, Danny đã trở nên rất căng thẳng. Lô số 36 khiến cả căn phòng xôn xao bàn tán, và cũng khiến Danny giở catalô của mình ra xem lần nữa: con tem bốn penny màu đỏ phát hành năm 1861 có hình Mũi Hảo vọng, một trong số sáu con tem hiếm hoi loại này còn lại trên toàn thế giới.

Blundell bắt đầu đấu giá ở mức 30 nghìn bảng, và sau khi vài tay buôn bán chuyên nghiệp và mấy nhà sưu tập nhỏ đã bỏ cuộc, hai người trả giá còn lại gồm người đàn ông có điếu xì gà và một người trả giá qua điện thoại không lộ danh tính. Danny chăm chú quan sát người đàn ông có điếu xì gà. Ông ta không thể hiện bất cứ dấu hiệu nào cho thấy đang trả giá, nhưng khi cuối cùng Blundell nhận được một cái lắc đầu từ người phụ nữ trực điện thoại, ông quay về phía ông ta và nói, “Bán cho ông Hunsacker với giá bảy mươi lăm nghìn bảng.” Người đàn ông mỉm cười nhấc điếu xì gà ra khỏi miệng.

Danny đã chăm chú theo dõi cuộc chiến đấu giá vừa diễn ra đến mức anh giật mình khi Blundell thông báo, “Lô ba mươi bảy, một chiếc phong bì độc nhất vô nhị dán một con tem thuộc đợt phát hành đầu tiên của Chính phủ Pháp để chào mừng lễ khai mạc Olympic hiện đại đầu tiên. Phong bì được gửi tới người sáng lập ra phong trào Olympic hiện đại, Nam tước Pierre de Coubertin. Liệu tôi có được một đề nghị trả giá đầu tiên ở mức một nghìn bảng không ạ?” Danny thất vọng khi Blundell khởi đầu đấu giá ở mức thấp như vậy, cho tới khi anh thấy vài chiếc thẻ giơ lên trong phòng.

“Một nghìn năm trăm?” Gần như số thẻ vẫn giữ nguyên.

“Hai nghìn?”Đã có thêm người bỏ cuộc.

“Hai nghìn năm trăm?” ông Hunsacker vẫn giữ điếu xì gà chưa châm lửa trên miệng.

“Ba nghìn?” Danny nghển cổ lên nhìn quanh phòng, nhưng không nhìn ra ai là người trả giá.

“Ba nghìn năm trăm?” Điếu xì gà vẫn yên vị ở chỗ cũ.

“Bốn nghìn. Bốn nghìn năm trăm. Năm nghìn. Năm nghìn năm trăm. Sáu nghìn.” Hunsacker lấy điếu xì gà khỏi miệng, khẽ cau mày.

“Bán, cho quý ông ngồi trên hàng ghế đầu, với giá sáu nghìn bảng,” người điều khiển phiên đấu giá tuyên bố trong khi gõ búa xuống. “Lô ba mươi tám, một mẫu vật rất hiếm...”

Danny cố nhìn xem ai là người ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng không thể tìm ra người đã mua chiếc phong bì của mình. Anh muốn cảm ơn họ vì đã trả giá cao hơn mức ước tính cao nhất. Bỗng anh cảm thấy có người vỗ vai, anh bèn quay lại và trông thấy người đàn ông với điếu xì gà đang đứng lừng lững bên cạnh mình.

“Tên tôi là Gene Hunsacker,” ông ta tự giới thiệu với giọng nói to không kém gì người điều khiển phiên đấu giá. “Nếu anh vui lòng cùng uống với tôi một tách cà phê, Sir Nicholas, có thể chúng ta có vài mối quan tâm chung cần thảo luận. Tôi là người Texas,” ông ta vừa nói vừa bắt tay Danny, “nên có thể sẽ đỡ ngạc nhiên hơn nếu chúng ta gặp nhau ở Washington. Tôi từng có vinh hạnh được làm quen với ông nội anh,” ông ta nói thêm trong lúc họ rời phòng đấu giá cùng nhau đi xuống cầu thang. Danny không nói một lời. Đừng bao giờ biến mình thành con tin, anh đã học được điều này từ khi bắt đầu vào vai Nick. Khi họ xuống tới tầng trệt, Hunsacker dẫn anh tới nhà hàng, ngồi xuống một chỗ hóa ra vốn được dành riêng cho ông.

“Hai cà phê đen,” ông nói với một người phục vụ đi ngang qua, không để cho Danny có lựa chọn. “Bây giờ, Sir Nicholas. Tôi thực sự không hiểu nổi.”

“Không hiểu nổi?” Danny nói, lần đầu tiên lên tiếng.

“Tôi không đoán ra được tại sao anh để chiếc phong bì của de Coubertin bị đem ra đấu giá, sau đó lại cho phép ông chú anh qua mặt tôi giành lấy nó. Trừ khi anh và ông ta hợp tác với nhau với hy vọng có thể ép tôi trả cao hơn nữa.”

“Chú tôi và tôi hiện không có được quan hệ tốt,” Danny nói, thận trọng lựa chọn từ ngữ của mình.

“Đó là một điểm chung giữa anh và ông nội đã quá cố của anh,” Hunsacker nói.

“Ông là một người bạn của ông nội tôi?” Danny hỏi.

“Nói là bạn bè thì hơi quá đáng,” người đàn ông Texas nói. “Học trò và đệ tử có lẽ là cách diễn đạt chính xác hơn. Có một lần ông đã thắng tôi trong cuộc đua giành một con tem hai penny rất hiếm màu xanh vào năm 1977, khi tôi vẫn còn là một tay sưu tập tem mới nhập môn, nhưng tôi đã học được rất nhanh từ ông và, nói cho công bằng, ông là một người thầy rất hào phóng. Tôi luôn đọc thấy người ta viết trên báo rằng tôi có trong tay bộ sưu tập tem quý giá nhất thế giới, nhưng không phải vậy. Vinh dự đó thuộc về người ông đã quá cố của anh.” Hunsacker nhấp một ngụm cà phê trước khi nói tiếp, “nhiều năm trước ông đã tiết lộ với tôi sẽ để lại bộ sưu tập cho cháu nội chứ không cho ai trong số hai người con trai của mình.”

“Bố tôi đã mất,” Danny nói.

Hunsacker tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi biết - tôi đã đến dự tang lễ ông. Tôi nghĩ anh đã trông thấy tôi.”

“Tôi có trông thấy ông,” Danny nói, nhớ lại mô tả trong nhật ký của Nick về một người Mỹ hộ pháp. “Nhưng lúc đó người ta chỉ cho phép tôi nói chuyện với luật sư của mình,” anh vội giải thích thêm.

“Phải, tôi biết,” Hunsacker nói. “Nhưng tôi cũng kịp nói vài lời với chú anh để ông biết tôi sẵn sàng mua nếu anh muốn bán bộ sưu tập. Chú anh đã hứa sẽ liên lạc. Chính vào thời điểm đó tôi nhận ra chú anh không được thừa kế nó, và hẳn là ông nội anh đã giữ lời và dành bộ sưu tập cho anh. Thế nên khi ông Blundell gọi điện cho tôi biết anh đưa chiếc phong bì của de Coubertin ra đấu giá, tôi đã bay qua đại dương tới đây với hy vọng chúng ta có thể gặp gỡ.”

“Tôi thậm chí còn không biết bộ sưu tập hiện ở đâu,” Danny thừa nhận.

“Có thể điều này giải thích tại sao Hugo sẵn sàng trả nhiều đến thế cho chiếc phong bì của anh,” người đàn ông Texas nói, “bởi vì chú anh hoàn toàn không có hứng thú với những con tem. Ông ta kia rồi.” Hunsacker chĩa điếu xì gà về phía một người đàn ông đang đứng tại bàn tiếp tân. Vậy ra đó là ông chú Hugo, Danny nghĩ thầm, đồng thời chăm chú quan sát ông ta kỹ lưỡng hơn. Anh cũng chỉ biết tự hỏi tại sao ông ta lại nóng lòng muốn có chiếc phong bì đến mức sẵn sàng trả giá cao gấp ba mức ước lượng như thế. Danny quan sát Hugo đưa một tấm séc cho ông Blundell, trong khi ông này trao lại chiếc phong bì.

“Mi là một thằng ngốc,” Danny lẩm bẩm, đứng bật dậy.

“Anh nói gì vậy?” Hunsacker hỏi, điếu xì gà rơi khỏi miệng.

“Là tôi, không phải ông,” Danny vội nói. “Nó đã luôn sờ sờ trước mặt tôi suốt hai tháng qua. Ông ta muốn có địa chỉ, chứ không phải chiếc phong bì, bởi vì đó là nơi Sir Alexander cất giữ bộ sưu tập của mình.”

Gene trông càng có vẻ bối rối. Tại sao Nick lại gọi ông nội anh ta là Sir Alexander?

“Tôi phải đi đây, ông Hunsacker, tôi thành thật xin lỗi. Đáng ra tôi không bao giờ nên bán chiếc phong bì.”

“Tôi ước gì có thể hiểu được anh đang nói về chuyện quái quỷ gì,” Hunsacker vừa nói vừa lấy ví từ túi áo trong ra. Ông đưa một danh thiếp cho Danny. “Nếu có lúc nào đó anh quyết định bán bộ sưu tập, ít nhất hãy cho tôi quyền ra giá đầu tiên. Tôi sẽ trả cho anh một mức giá đàng hoàng, không hề kèm theo vụ chiết khấu mười phần trăm.”

“Và cả không có khoản hoa hồng hai mươi phần trăm,” Danny mỉm cười trả lời.

“Quả là ông nào cháu đó,” Gene nói. “Ông nội anh là một quý ông xuất chúng và tài năng, không giống như ông chú Hugo của anh, mà tôi chắc anh cũng đã nhận ra.”

“Tạm biệt, ông Hunsacker,” Danny vừa nói vừa cất tấm danh thiếp vào chiếc ví của Nick. Hai mắt anh vẫn không rời Hugo Moncrieff, lúc này vừa cất chiếc phong bì vào cặp. Ông ta bước ra tiền sảnh tới bên một người phụ nữ mà Danny đến lúc này mới để ý tới. Người phụ nữ khoác tay ông ta, và hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.

Danny đợi thêm vài giây trước khi đi theo họ. Khi đã ra đến phố Bond, anh đánh mắt tìm kiếm cả về hai phía, và khi nhìn thấy hai người anh cũng phải ngạc nhiên về quãng đường họ đã bỏ xa mình chỉ trong quãng thời gian đó. Rõ ràng họ đang rất vội. Cả hai rẽ phải khi vừa đi qua trước bức tượng Churchill và Roosevelt đang ngồi trên một băng ghế, sau đó lại rẽ trái khi tới phố Albemarle, tại đây họ băng qua đường và đi bộ thêm vài mét trước khi biến mất vào trong khách sạn Brown’s.

Danny dừng lại bên ngoài khách sạn một lát trong khi suy nghĩ về những lựa chọn của mình. Anh biết nếu bọn họ phát hiện ra anh họ sẽ nghĩ anh là Nick. Anh thận trọng đi vào trong khách sạn, nhưng không thấy bóng dáng ai trong hai người ngoài tiền sảnh. Danny ngồi xuống một chiếc ghế khuất sau một cây cột, nhưng tầm nhìn vẫn cho phép anh quan sát được thang máy cũng như khu tiếp tân. Anh không hề để ý đến một người đàn ông cũng mới vừa ngồi xuống phía đối diện khu tiền sảnh.

Danny đợi thêm ba mươi phút, và bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đã mất dấu họ. Anh đang định đứng dậy đến quầy tiếp tân dò hỏi thì cửa thang máy mở, Hugo và người phụ nữ từ trong bước ra, kéo theo hai chiếc vali. Hai người đi tới quầy tiếp tận, tại đó người phụ nữ thanh toán hóa đơn trước khi cả hai người hối hả rời khỏi khách sạn theo một cửa khác. Danny vội vã lao ra ngoài, nhìn thấy họ leo lên băng ghế sau của một chiếc taxi màu đen. Anh vẫy chiếc tiếp theo xuất hiện, và thậm chí chưa kịp đóng cửa đã lớn tiếng ra lệnh, “Theo sau chiếc taxi kia.”

“Tôi đã đợi cả đời để được nghe ai đó nói câu này,” anh chàng lái xe đáp trong khi rồ máy lao đi.

Chiếc taxi phía trước rẽ phải ở cuối phố và chạy tới Hyde Park Corner, đi qua đường hầm, chạy dọc đường Brompton tới Westway.

“Có vẻ như họ đang ra sân bay,” tay tài xế nói. Hai mươi phút tiếp theo đã chứng minh anh ta đoán đúng.

Khi hai chiếc taxi chui ra khỏi đường hầm Heathrow, anh chàng tài xế của Danny nói. “Nhà ga số hai. Vậy là bọn họ chắc sẽ bay đi đâu đó ở châu Âu.” Hai chiếc xe cùng dừng lại bên lối vào. Đồng hồ trên xe báo 34,5 bảng, và Danny đưa cho người lái xe bốn mươi bảng, song vẫn ở lại trong xe cho tới khi Hugo và người phụ nữ đã đi khuất vào trong nhà ga.

Anh đi theo họ vào trong, và quan sát trong khi hai người gia nhập hàng người đang xếp trước khu vực hành khách hạng thương gia. Màn hình phía trên quầy làm thủ tục hiện dòng chữ BA0732, Geneva, 13.55.

“Ngu quá,” Danny lại lẩm bẩm, cố nhớ lại địa chỉ trên chiếc phong bì. Nhưng chính xác là tại chỗ nào ở Geneva? Anh nhìn đồng hồ. Vẫn còn đủ thời gian để mua vé và lên kịp chuyến bay. Anh chạy tới quầy vé của British Airway, và phải đợi một lát trước khi đến lượt.

“Cô có thể cho tôi đi chuyến 13 giờ 55 tới Geneva không?” anh hỏi, cố gắng không tỏ ra vội vã.

“Ông có hành lý không, thưa ông?” người nhân viên ngồi sau quầy bán vé hỏi.

“Không,” Danny nói.

Cô gái kiểm tra trên máy tính của mình. “Họ vẫn chưa đóng cửa, như vậy ông vẫn có thể lên máy bay. Hạng thương gia hay phổ thông?”

“Phổ thông,” Danny trả lời, mong muốn tránh xa nơi Hugo và người phụ nữ sẽ ngồi.

“Cửa sổ hay lối đi?”

“Cửa sổ.”

“Hai trăm mười bảy bảng, thưa ông.”

“Cảm ơn cô,” Danny vừa nói vừa đưa thẻ tín dụng cho cô gái.

“Ông làm ơn cho tôi xem qua hộ chiếu được không?”

Danny chưa bao giờ có hộ chiếu trong đời. “Hộ chiếu của tôi?”

“Vâng, thưa ông, hộ chiếu của ông.”

“Ôi không, chắc tôi để quên ở nhà rồi.”

“Nếu vậy, tôi e ông không lên kịp chuyến bay rồi, thưa ông.”

“Ngu ngốc, ngu ngốc,” Danny nói.

“Ông nói gì cơ?”

“Tôi rất xin lỗi,” Danny nói. “Là tôi, không phải cô,” anh lặp lại. Cô gái mỉm cười.

Danny quay đi, chậm chạp bước trở ra, cảm thấy bất lực cùng cực. Anh không hề trông thấy Hugo và người phụ nữ đi qua cửa có ghi chú Cửa lên máy bay, chỉ dành cho hành khách, nhưng một người khác đã nhìn thấy, người này đã theo sát cả hai người lẫn Danny.

***

Hugo bấm vào nút màu xanh lục trên chiếc điện thoại di động của ông đúng lúc loa phóng thanh thông báo, “Lần gọi cuối cùng cho tất cả hành khách đi Geneva trên chuyến bay BA0732. Xin mời quý khách tới ngay cửa mười chín.”

“Hắn đã đi theo ông từ Sotheby’s tới khách sạn, rồi từ đó tới Heathrow.”

“Nó có đi cùng chuyến bay với chúng tôi không?” Hugo hỏi.

“Không, hắn không mang theo hộ chiếu.”

“Nick điển hình. Vậy nó đang ở đâu?”

“Đang trên đường quay về London, như vậy ông đã có lợi thế ít nhất hai mươi tư giờ so với hắn.”

“Hãy hy vọng chừng đó là đủ, nhưng đừng rời mắt khỏi nó một giây nào.” Hugo tắt điện thoại, rồi cùng Margaret rời chỗ ngồi lên máy bay.

***

“Có phải ông tìm thêm được một món đồ gia truyền nào nữa không, Sir Nicholas?” ông Blundell khấp khởi dò hỏi.

“Không, nhưng tôi cần biết ông có bản copy chiếc phong bì được đấu giá sáng nay không,” Danny nói.

“Có chứ, tất nhiên,” Blundell đáp. “Chúng tôi lưu lại một bức ảnh chụp mọi hiện vật được đấu giá phòng trường hợp sau này có tranh chấp.”

“Liệu có thể xem qua nó được không?” Danny hỏi.

“Có vấn đề gì sao?” Blundell hỏi lại.

“Không,” Danny đáp. “Tôi chỉ cần kiểm tra lại địa chỉ trên phong bì.”

“Tất nhiên rồi,” Blundell trả lời. Ông ta gõ lên vài phím trên bàn phím máy tính của mình, và một khoảnh khắc sau bức ảnh chiếc phong bì xuất hiện trên màn hình. Ông xoay màn hình lại để Danny có thể thấy.

Nam tước de Coubertin

25 phố Chữ Thập Đỏ

Geneve

Thụy Sĩ

Danny ghi lại tên và địa chỉ. “Không rõ ông có tình cờ biết liệu Nam tước de Coubertin có phải là một người sưu tập tem không?”

“Theo tôi được biết thì không,” Blundell nói. “Nhưng con trai ông là người sáng lập ra một trong những ngân hàng thành công nhất ở châu Âu.”

“Ngu ngốc,” Danny nói. “Ngu ngốc,” anh lặp đi lặp lại trong lúc đứng dậy ra về.

“Tôi thực sự hy vọng, Sir Nicholas, rằng ông không thấy không vừa lòng với kết quả đấu giá sáng nay.”

Danny quay lại. “Không, tất nhiên là không rồi, ông Blundell, tôi thành thật xin lỗi. Vâng, xin cảm ơn ông.” Lại thêm một khoảnh khắc nữa khi anh cần cư xử đúng như Nick, và chỉ được phép suy nghĩ như Danny.

***

Việc đầu tiên Danny làm khi về tới The Boltons là tìm hộ chiếu của Nick. Molly biết đích xác nó nằm ở chỗ nào. “À tiện đây,” bà nói thêm, “có một ông Fraser Munro gọi điện đến, yêu cầu anh gọi cho ông ta.”

Danny rút lui vào phòng làm việc, gọi cho Munro và kể cho ông mọi chuyện vừa xảy ra sáng hôm đó. Người luật sư già lắng nghe mọi điều khách hàng muốn nói, nhưng không đưa ra bình luận nào.

“Tôi rất vui ông đã gọi lại,” cuối cùng ông lên tiếng, “vì tôi có vài tin mới cho ông, mặc dù có lẽ sẽ không khôn ngoan nếu thảo luận về chúng qua điện thoại. Tôi không biết lần tới ông dự định tới Scotland là khi nào.”

“Tôi có thể bắt chuyến tàu đêm tối nay,” Danny nói.

“Tốt lắm, và có lẽ tốt hơn lần này ông nên mang theo hộ chiếu.”

“Để đi Scotland sao?” Danny hỏi.

“Không, Sir Nicholas. Để đi Geneva.”