Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 31



CHƯƠNG 31



Cảm giác làm tiêu bản không tốt chút nào, hơn nữa lúc Lăng Hạ phát hiện trên người mình không một mảnh vải càng không tốt.

Thân thể này rất dễ nhận ra dù không có linh hồn của chủ nhân nhưng cũng không trì trệ không tiến, đơn giản đã có thân hình của thanh niên rồi. Tứ chi trở nên thon dài mà mềm dẻo, tỷ lệ cũng rất hoàn mỹ, điều không đạt duy nhất chính là vì rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên quá mức gầy yếu, hơn nữa da thịt cũng thật trắng nõn mịn màng, có thể xưng tụng là phím trắng đàn dương cầm. . . . . .



Liên tưởng đến vật hy sinh mà mấy em gái hung tàn ác độc gọi——Thánh mẫu bạch liên hoa con mẹ nó, Lăng Hạ đứng ngồi không yên, thật sự hận không thể lập tức nhảy ra ngoài để hai cái mặt trời thay phiên chiếu xạ làm làn da đen bớt khỏe mạnh một chút, luyện thành một thân cơ bắp.

Vật hy sinh cũng có tôn nghiêm được chứ?

A Ly hiển nhiên là ngày ngày coi chừng Lăng Hạ, nhìn thấy hắn tỉnh lại lập tức trợn tròn đôi mắt màu hổ phách, vọt nhảy lên vách hồ, lỗ tai dài hưng phấn phất lên phất xuống, phát ra mấy tiếng nức nở như mèo con.

Lăng Hạ cách lớp chất lỏng cười cười với nó, mặt mày cũng cong.

Nếu xuyên trở lại, vậy thì cố gắng thích ứng thay đổi tiếp thôi.

Hơn nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, tìm được Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ, nói cho bọn họ biết mình không có việc gì!

Đợi đến khi Lăng Hạ có thể đỡ vách hồ ngồi dậy hoạt động tự nhiên đã là ba bốn ngày sau.

Người đeo mặt nạ đơn giản nói tóm tắt tình huống của bọn họ, năm đó hắn tạm thời bảo vệ hơi thở cuối cùng của Lăng Hạ, vì tránh đám người Phái Thiếu Dương lùng bắt, người đeo mặt nạ liền mang theo hắn và A Ly rời đi.

Lăng Hạ nghe lại thấy mắc cỡ, trong truyện người trước mặt sợ phiền phức thế nào không phải hắn không biết. Nhân vật chính cũng chỉ ở với hắn hơn một tháng, hắn liền lặng yên không tiếng động rời đi, vậy mà bây giờ lại mang theo hắn – một gánh nặng ròng rã bốn năm. . . . . .Bây giờ hắn rất lo lắng cho hai đứa bé.

Hắn quan sát cảnh sắc bên ngoài hỏi: “Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Nơi bọn họ ở bây giờ là một sườn núi, thảm thực vật cùng chất lượng núi đá phía ngoài rất khác thành Sùng Minh.

“Thánh Nữ Phong.” Người đeo mặt nạ không chút để ý nói, “Nếu không ta phải đi đâu tìm người tu bổ tâm mạch bị tổn hại cho ngươi?”

Lăng Hạ liền kinh hãi, Thánh Nữ Phong? Vậy chẳng phải là đã cách Phái Thiếu Dương hơn vạn dặm rồi? Hơn nữa Thánh Nữ Phong chính là căn nguyên làm tính cách Ngự Chi Tuyệt vặn vẹo a. . . . . .

Phải biết, Thánh Nữ Phong một thanh nhất sắc toàn con gái, lấy Thánh nữ vi tôn. Nghe nói người lập giáo hận nhất là nam nhân phụ tình, cho nên lịch đại Thánh nữ không cho phép lập gia đình, những giáo đồ khác nếu muốn lập gia đình, nam tử kia phải thông qua tam trọng khảo nghiệm của bổn môn.

Thánh Nữ Phong có thuật trị liệu lợi hại nhất Dị Giới, nhưng nếu như là nam tử tới cầu trị, không thông qua các loại kiểm soát khảo nghiệm căn bản không thể lên núi.

Mẫu thân Ngự Chi Tuyệt chính là Thánh nữ tiền nhiệm Ngọc Linh Lung bị đại ma đầu tu ma đạo làm bẩn, điều này khiến ngọc nữ giáo chúng chán ghét nam tử hơn. Khi còn bé Ngự Chi Tuyệt lớn lên ở chỗ này, thỉnh thoảng bị một đám nữ nhân cực đoan quái dị đánh chửi, có thể sinh trưởng bình thường đến bây giờ mới gọi kỳ là.

Mặc dù bất mãn với cách dạy dỗ của các ngọc nữ, nhưng Lăng Hạ vẫn kích động. Bởi vì, nữ thần trong lòng hắn chính là muội muội Mộ Dung Tuyết – ở chỗ này a!

Đúng, Mộ Dung Tuyết chính là Thánh nữ đương nhiệm. Ừ, sau này trong truyện lại xuất hiện người làm thay đổi lòng của vị ngọc nữ này, đó chính là —— nhân vật chính!

Cho nên nữ thần, nàng cũng trở thành một thành viên trong hậu cung của nhân vật chính, thậm chí còn vì nhân vật chính mà chết trong tay nhân vật phản diện. . . . . . bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi.

Không hề nhận ra tâm tình Lăng Hạ, người đeo mặt nạ nói tiếp: “Tu bổ tâm mạch cho ngươi chính là Chưởng môn nơi này, Thánh nữ Mộ Dung Tuyết.”

Nữ, nữ thần nhìn thấy thân thể của mình? ! Mặt Lăng Hạ trong nháy mắt nóng lên, trái tim thình thịch nhảy loạn, xấu hổ hận không thể ngồi xỗm nơi góc tường vẽ vòng tròn.

Người đeo mặt nạ nằm xuống nhắm mắt lại nói: ” A, còn một việc nữa. Vì tu bổ tâm mạch cứu ngươi cho nên ta đã bỏ thêm một số thứ vào phương thuốc của nàng, chú ý đừng để người ta phát hiện máu của ngươi có thể chữa khỏi vết thương và tăng công lực.”

Lăng Hạ còn chưa kích động xong, lập tức ngây dại: “Cái gì?”

Người đeo mặt nạ lười biếng nói: “Ngươi cứ bất tỉnh nha, cho nên sau ba năm ta phải dùng phương pháp luyện chế dược người, ngươi xem, không phải ngươi đã tỉnh sao? Ha ha, người trẻ tuổi không cần lộ ra vẻ mặt kia. . . . . . Bây giờ thể chất của ngươi, tu tập lực tinh thần có thể nhanh gấp mấy lần so với trước, không phải rất tốt sao?”

Lăng Hạ sắp khóc rồi, sá, đương nhiên hắn biết cái gì là con mẹ nó dược người!

Có một lần nhân vật phản diện đại nhân thua nhân vật chính, hai bên liều mạng đều bị thương, gân mạch bị đứt đoạn, mỹ nữ thuộc hạ trung thành của hắn đã bỏ rất nhiều sức lực bắt được một dược người ẩn cư nơi sơn cốc tới trị thương thế cho hắn. Máu dược người không chỉ có thể làm người ta tăng công lực, hơn nữa chức năng chữa lành vết thương còn cao hơn thánh dược Ngọc Hư đan luyện chế khó nhất trong truyền thuyết một bậc.

Trong truyện miêu tả tỉ mỉ tinh tế đoạn nhân vật phản diện đại nhân làm như thế nào từ từ chậm rãi ưu nhã nâng ngón tay lên nắm cằm dược người, dùng hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn xuống cổ hắn, từng chút từng chút hút hết máu tên xui xẻo kia thành thịt khô!

Mà nhóm em gái lại bình luận hết sức thiết tha gào khóc kêu “Nhân vật phản diện đại nhân tới hút máu của em đi!” “Tiểu Ngự thật soái! Nhân vật phản diện thật mạnh mà!”

Nhưng đám ngu ngốc kia là thiếu nữ a! Ai có thể hiểu tâm tình bi ai của một người bị biến thành vật hy sinh dược người? Hắn không muốn bị người ta hút thành thịt khô!

Lăng Hạ khóc không ra nước mắt, tâm tình kích động muốn nhìn nữ thần một cái cũng tan thành mây khói.

Ông đây muốn tu luyện a tu luyện! Trở nên mạnh mẽ a trở nên mạnh mẽ!

Ai muốn hút máu ông đây, cẩn thận ông đây lấy mạng ngươi!

Người đeo mặt nạ vì cầu trị nên đã xông qua cửu cung mười tám trận cấp cao nhất của phái Thánh Nữ Phong, nhưng vẫn không được phép tiến lên đỉnh núi Thánh Nữ Phong, chỉ là, cách một đoạn thời gian sẽ có người đưa tới các loại dược liệu người đeo mặt nạ cần.

Khi bọn hắn nói chuyện, một thiếu nữ xinh đẹp cả người trắng thuần mặt không thay đổi xa xa đứng ở ngoài cửa nói: “Tiền bối, dược liệu ta đặt ở cửa.”

Lăng Hạ đi ra ngoài cầm lên, lễ phép gật đầu cười một tiếng: “Đa tạ cô nương.”

Cô gái kia liếc hắn, hình như mặt hơi đỏ một chút, nhưng khôi phục rất nhanh, mặt không chút thay đổi: “Thì ra công tử đã tỉnh rồi, vậy ta sẽ trở về khởi bẩm Thánh nữ Chưởng môn, đưa tiền bối cùng công tử xuống núi.”

Nàng nói rất nhanh, cúi người chào, bước chân rõ ràng không vững vàng như lúc mới tới.

Chờ Lăng Hạ nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong nước liền hiểu rõ tại sao cô gái kia đỏ mặt, bởi vì bây giờ tướng mạo hắn đã khác trước rất nhiều. Bộ dạng này vốn đã không tệ, bây giờ gương mặt ngây thơ trẻ trung của thiếu niên đã hoàn toàn nẩy nở rồi, hình dáng khuôn mặt hơi nhu hòa, mũi cao anh tuấn, đôi mắt đen hơi long lanh, cười lên giống hắn trước kia ba bốn phần.

Chỉ là, thân thể lại làm cho người ta có cảm giác yếu ớt như con gái. . . . . . Lăng Hạ không chút do dự chạy như điên ra ngoài, dưới ánh mặt trời chói chang lần lượt luyện tập cái chiêu thức thể tu căn bản mấu chốt mà người đeo mặt nạ truyền cho, luyện đến thở hổn hển.

A Ly nhàm chán nằm trên mặt đất nhìn, híp mắt thoải mái phơi nắng.

Thánh Nữ Phong làm việc hiệu suất hiển nhiên rất cao, rất nhanh có hai nữ đệ tử chừng ba mươi tuổi tới đưa hai người xuống núi. Hai người mắt đều nhìn thẳng, toàn thân áo trắng, vẻ mặt cứng nhắc không có chút cảm xúc giống hệt nhau.

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, từ nhỏ Ngự Chi Tuyệt đã bị những nữ nhân giống người máy này nuôi lớn?

Không thấy Mộ Dung Tuyết làm hắn hơi thất vọng, dù sao Thánh Nữ Phong và Thành Sùng Minh cách xa nhau vạn dặm, tới nơi này một chuyến mà lại không gặp được nữ thần dù sao cũng hơi không cam lòng, hắn còn chưa gặp mặt nói cám ơn đấy.

Nhưng so ra hắn đương nhiên nhớ thương hai đứa bé hơn, nhất là Ngự Chi Tuyệt, bốn năm đứa bé kia lớn lên thành dạng gì đây? Thấy mình còn sống có rất vui mừng hay không? Hơn nữa liên lạc với kịch tình lừa đảo trong truyện sau này, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. . . . . .

Xuống Thánh Nữ Phong, người đeo mặt nạ đưa một sợi dây chuyền cho Lăng Hạ: “Đây là không gian cấp tám ta luyện chế, ngươi mang theo sẽ không khiến người khác chú ý. Mặt khác, bên trong có đồ ta để lại cho ngươi. Còn nữa, ta có hẹn với người khác, cho nên A Ly để lại cho ngươi, tin tưởng ngươi sẽ đối xử tốt với nó.”

Lăng Hạ không khỏi kinh ngạc, người đeo mặt nạ muốn từ biệt mình sao? A Ly cũng ngẩn ngơ, con ngươi màu hổ phách lộ vẻ mê mang.

Người đeo mặt nạ nhìn một người một thú buồn bã lưu luyến trước mắt, khẽ mỉm cười: “Về sau sẽ có ngày gặp lại, ngươi tu hành cho tốt, đừng để người ta hút máu, đến lúc đó trả sợi dây chuyền này lại cho ta. A Ly, ngươi đi theo Lăng Hạ, ngoan ngoãn nghe lời không được tùy tiện vận dụng chân thân.”

Lăng Hạ nghe câu trước mặt 囧 một chút, sau khi nghe câu sau liền thương cảm: “Tiền bối, đến bây giờ ta còn chưa biết người là ai. . . . . .”

“Con người lúc còn sống, tên họ có gì quan trọng?” Người đeo mặt nạ cười ha ha nói, “Ngươi biết ta là ai cũng không quan trọng.”

Lăng Hạ suy nghĩ, gật đầu một cái, đương nhiên hắn sẽ vĩnh viễn nhớ người Vô Danh trong truyện trước mặt này là người nào.

A Ly không ký kết khế ước với người đeo mặt nạ, nhưng lúc này tách khỏi hắn cũng không nỡ, cọ xát mặt hắn một hồi lâu mới nhảy lên bả vai Lăng Hạ.

Người đeo mặt nạ không chút do dự xoay người, Thuấn Thân một cái đã xuất hiện ở nơi xa.

“Sư phụ!” Lăng Hạ không khỏi hô to một tiếng. Mặc dù lúc đầu hắn cũng biết người đeo mặt nạ này không thu đồ đệ ý, cũng chưa từng nói muốn bái người ta làm thầy, nhưng trong lòng thật ra đã sớm xem hắn là sư phụ của mình rồi.

Người đeo mặt nạ hiển nhiên bị xưng hô này kích thích dừng một chút, sau đó bỏ chạy nhanh hơn, màu tóc trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chợt lóe, dường như thuấn di một cái liền biến mất.

“. . . . . .”

Lăng Hạ ôm A Ly xuống núi. Trên thế giới này người chính mắt thấy qua ma thú tuyết viêm cấp bảy là rất ít, cho nên thỉnh thoảng có người đi đường vì A Ly đáng yêu nên nhìn một cái, cũng không có ánh mắt gì khác thường.

Người đeo mặt nạ để lại dây chuyền cho Lăng Hạ có không gian cực kỳ lớn, vì có thêm đá năng lượng ẩn tính, nên dù là cao thủ luyện khí, không thông qua quá trình kiểm tra đo lường tinh mật cũng không phát hiện được diệu dụng của nó.

Đồ vật bên trong cũng rất nhiều, hiển nhiên người đeo mặt nạ đã tỉ mỉ thu thập sửa sang lại, không chỉ có các loại tài liệu về luyện khí, dụng cụ, bộ sách, còn có bộ sách tu hành về lực tinh thần và năng lượng nguyên tố, thu góp mầm móng linh thảo các loại, thậm chí còn có lượng lớn tiền năng lượng của các khu vực khác nhau.

Hiển nhiên, có lẽ lúc hắn thức tỉnh, một chớp mắt kia người đeo mặt nạ liền bắt đầu chuẩn bị những thứ này.

Lăng Hạ vừa cảm động vừa buồn, người Sư Phụ thâm trầm này a. . . . . . Còn không phải xem mình là đồ đệ mà đối đãi sao?

Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Lăng Hạ cố ý mua hai xái túi đựng cấp thấp giắt bên hông, bỏ vào một ít tiền năng lượng.

Đường xá xa xôi, may nhờ có A Ly làm bạn. Trừ lúc lên đường, buổi tối thời gian nghỉ ngơi hắn đều khắc khổ tu hành.

Mặc dù dược người bị người ta xem như thịt Đường Tăng mà săn bắt, nhưng tương ứng, tu hành lực tinh thần và năng lượng nguyên tố cũng sẽ dễ dàng hơn.

Lăng Hạ vừa tiến hành tu tập lực tinh thần, vừa học cách dẫn năng lượng nguyên tố bên trong thân thể, khi hắn hoàn toàn rời khỏi địa bàn Thánh Nữ Phong thì đã có chút tâm đắc rồi.

Hắn cẩn thận hướng tới Phái Thiếu Dương. Thánh Nữ Phong và Thành Sùng Minh cách ba bốn môn phái lớn nhỏ, cũng tương đương với cách mấy quốc gia, còn có một vùng biển.

Năm đó Ngự Chi Tuyệt trốn khỏi Thánh Nữ Phong chỉ mới bảy tám tuổi, một người nho nhỏ, làm sao có thể một thân một mình đi qua nhiều quốc gia thế này, lưu lạc đến trấn nhỏ ngoài ngàn dặm?

Lăng Hạ vuốt đầu A Ly suy nghĩ mất hồn, hận không thể lập tức thấy đứa bé kia.