Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 48: Được Khen






11h30, nó trở về nhà sau khi duyệt xong núi tài liệu, vừa bước vào đã nghe thấy mùi Không Mấy Hấp Dẫn. Lại thấy hắn bước xuống trong bộ trang phục mới, hơi nước vẫn còn bám trên tóc. Tất nhiên là phải tắm rồi, vừa nãy khi hái rau, vô tình bứng nguyên cả đống rau muống khiến đất cát bay mù mịt, phải mất hai mươi phút mới dọn sạch sẽ, Ngọc Ly nhìn thấy hết mắt A miệng O liền ôm trán lắc đầu. Thôi thì toi rồi.


Nở nụ cười niềm nở (mang theo tội lỗi thầm kín) hắn kéo nó ra phòng bếp, nơi thức ăn được dọn vô cùng lộn xộn, phong cách bài trí chén đũa cũng chẳng ra làm sao, khiến nó thực sự cảm thấy no.


_Cái gì đây ?

_ Tất nhiên là cơm và thức ăn.

_ Ý tôi là do cậu nấu ? - nó nhìn hắn không có chút ngờ vực nào, vì nếu là người khác nấu thì làm sao tệ đến vậy chứ?

_ Phải. - hắn gật đầu một cái chắc nịch, kéo ghế ra ngồi luôn vào bàn, nhìn nó đầy thắc mắc.

_ Còn không ngồi xuống, ăn nhanh còn đến công ty nữa chứ ?


Nó lưỡng lự hai giây rồi tự kéo ghế ngồi, nhận lấy bát cơm từ hắn, nhìn quanh một hồi rồi dùng đũa gắp lấy vài cọng rau muống đã quá chín, hơi ngờ vực :


_ Cậu hái rau nhà tôi ?

_"....."gật đầu

_ Không làm bẩn khu vườn chứ ?

_"...." lắc đầu.

_ Chắc chắn ?

_"...." gật tiếp.

_ Không bị bới tung lên ?

_"...." lắc đầu.

_ Rửa sạch rồi ?

_"....." gật đầu .


Nó nhìn mấy cọng rau muống rồi cũng đưa vào miệng nhai nhai..... ngẩng đầu lên nhìn hắn :


_ Có bị cận thị không ?

_ Không.

_ Cậu lại nhầm lọ đường với muối.


Hắn cắn cắn đầu đũa rồi gắp vài cọng lên thử, lập tức gương mặt xám ngoét, .... ngọt hơn chè nữa. Vậy mà nó vẫn có thể bình tĩnh được như vậy, quả thực đáng khâm phục. Nó hứng thú nhếch môi một cái thật nhanh rồi tiếp tục các món khác, không đến nỗi tệ, tay nghề như vậy cũng khá rồi.


Xong xuôi, nó mở tủ lạnh kiếm nước suối thì thấy vô số kẹo sô cô la chật kín cả tủ, mở tủ trên thì cả tấn kem ngập cả mặt. Nuốt ực một ngụm nước, nó vơ một lúc bốn cây kem cỡ vừa, quay sang hắn lãnh đạm nói, nhưng ánh mắt hiện rõ ý cười :


_ Làm tốt lắm, trợ lí. - song, quay thẳng rồi mất hút ở cầu thang, để lại hắn đứng cười một mình, cảm giác như trái tim chộn rộn hơn hẳn. Nó vừa khen hắn, cảm giác thật hạnh phúc, giống như khoảng cách giữa hắn và nó được rút ngắn lại vậy.



Chap 49 : Sự thật (?!?)



Sự trừng phạt của Jun ngày càng lớn dần, những nụ hôn gần như hút toàn bộ sinh lực của nó. Thời hạn chỉ còn lại hai ngày, nên nó cũng cố gắng chịu đựng, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi kiệt sức.


Văn phòng chủ tịch KT, 8:00am, nó đang chuẩn bị cho cuộc họp với đối tác mới thì Jun bước nhanh vào, hàn khí khiến không gian như ngừng thở. Nó không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem xét lại bản hợp đồng, tiếng nói nhẹ như lông hồng nhưng hàn khí không hề kém cạnh với Jun :


_ Biết hết rồi sao ?


_ Phải, tất cả. - Jun đáp lại, hơi gằn giọng như đang cố dìm cơn tức giận của mình xuống.

_ Thật sự là tất cả ?

_ ..... - vụt... một cái, Jun đến ngay bên cạnh nó, những ngón tay thon dài đầy dụ hoặc vươn ra chạm vào chiếc cằm, ép nó phải nhìn cậu.


Đôi môi mỏng thoát ra khỏi hơi thở đầy nam tính, đôi mắt sâu không thấy đáy, có thể khiến đối phương bị chìm đắm vào đó, trái tim như lạc lối giữa rừng hoang và gặp... ác ma.


_ Chị.. à không... em giết chết người cha nuôi tôi yêu quý, rồi vờ như nhân đạo mang tôi về đào tạo thành con chó giúp việc cho em. Tôi nên đối xử với em thế nào cho đủ đây ?


Nó xưa nay rất kiệm lời, nghe Jun nói xong tuyệt nhiên không có chút phản ứng, nhàn nhạt đáp lại :


_ Phần đầu chấp nhận, phần sau phủ định, câu cuối cùng.. tùy.


Jun nghe xong câu trả lời, tay càng thêm lực, đôi môi mị lực hướng thẳng tới môi nó. Màn dạo đầu vô cùng nhẹ nhàng, lôi cuốn nhưng càng về sau lại mạnh mẽ, giận dữ rút cạn sinh lực. Hai thân ảnh to lớn một đứng một ngồi, gương mặt tuấn tú khiến các hủ nữ ngất ngây con gà tây. Đôi tay to lớn buông chiếc cằm kia, lại hướng thẳng đến cổ áo, mạnh bạo giựt luôn cả hàng cúc, thật sự không hiểu nổi, trang phục nó mặc thiết kế vô cùng chắc chắn, cớ sao người con trai kia chỉ dùng lực một phát đã đứt toàn bộ. Xem ra, nó thực sự cần phải điều chỉnh lại khâu sản xuất của công ty đa.


Sau năm phút tưởng chừng như thời gian đang ngừng trôi, Jun cuối cùng cũng buông nó ra. Gương mặt hơi chuyển sắc vì thiếu oxi, hơi thở cũng dồn dập một chút, hình ảnh mảnh vải kia phập phồng, âm giọng trầm thấp đầy mị hoặc vang lên :


_ Tư thế này thật vướng . - một khắc sau đó, nó bị nhấc bổng lên, một khắc nữa, cửa phòng nghỉ của nó mở ra, lại một khắc nó rơi tự do xuống chiếc giường King Size vô cùng êm ái. Ánh mắt cứ như vô cực nhìn trần nhà, giống như Jun chưa từng tồn tại trước mắt nó vậy. Về phần Jun, lớp áo bên ngoài đáp xuống nền đất lạnh lẽo, lộ ra cơ thể rắn chắc, cường tráng mê người. Hai đầu gối chống hai bên chân nó, đôi tay dài giam gương mặt kia trong tầm mắt :


_ Em biết tôi đã bao lần mơ đến ngày này không ?


_ Không.


_ Mỗi lần quét dọn căn phòng này, tôi đã tưởng tượng một ngày nào đó được ở trên em như thế này. - Jun dường như đang cố nén cơn giận của mình, quả nhiên nó không chỉ giỏi khiêu khích người khác mà còn rất giỏi trong việc đánh hụt toàn bộ cảm xúc của đối phương qua vài chữ thôi.


_ Chị không ngờ em có thể biến thái tới vậy ? - tức, tức, tức, cái gì cũng nói được nó có ý thức được ai là kẻ nằm trên không vậy ?


Jun dường như cũng biết có nói cũng như không, liền đưa tay lần mò chiếc móc của mảnh vải, môi nở nụ cười quái dị : cậu sắp có nó.


Nhưng nụ cười của nó còn quái quỷ gấp ngàn lần, móc khóa chưa kịp di chuyển thì cửa phòng bị đạp với lực cực mạnh khiến nó suýt chút thì bung luôn ra ngoài. Nó lẩm bẩm :


_ Cũng may là cửa đó là loại tốt nhất.


Đồng tử Jun mở to hết mức, quay ngược ra phía sau thì bất chợt cứng đờ, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần jean thoải mái lẫn đôi cao gót vẫn còn vươn thẳng trong không trung, đủ để biết cánh cửa kia tốt đến mức nào.


Sau cái bóng cao cao, quyến rũ là bốn thân ảnh cao lớn đang đỗ mồ hôi lạnh, nhưng giọng nói vang lên còn lạnh hơn gấp bội phần, đủ khiến đối phương như bị bóp đến đứt dây thanh quản :


_ Đỗ. Mạnh. Tường. Cậu. Xuống. Mồ. Ngay. Cho. Tôi!!!!1 - Ngọc Ly gằn từng chữ rồi hạ chân, lao đến tung một phát khiến Jun mất đã ngã xuống đất. Cô quay sang nó, cởi chiếc áo khoác trên người choàng vào, gài nút cẩn thận, sẵn tiện lườm bốn con người ngoài cửa như muốn nói : "Không muốn bị thiến thì cứ việc mở to mắt mà nhìn."



Jun gượng dậy, nhìn thấy nụ cười của nó thì chợt giật mình: "Hóa ra, nó đã có kế hoạch từ trước."