Kế Hoạch Quyến Rũ Ông Xã Đại Nhân

Chương 6: Thì ra nữ thần quốc dân mặt dày vô cùng



Tử Nhan tựa người vào người đàn ông trước mặt, không ngừng uốn éo. Cô không tin mấy tên đàn ông có thể chịu được cái này, ôm nhuyễn ngọc trong tay ai lại không động tâm chứ.

Cô cũng muốn biết người cuồng công việc như hắn làm sao chịu được.

Mà sự thật là có người như vậy.

Dư Phong im lặng để cho cô tựa vào, ngay cả mí mắt cũng không liếc đến cô trực tiếp mở cửa sau đó đẩy cô vào nhà.

Lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó không cho một chút ý kiến nào đi lên lầu.

A! Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi đến khi cô hồi thần đã bị người ta đẩy vô nhà, lại nhìn căn nhà này thực sự rất không thể chấp nhận được.

Không có bất cứ vật dụng trang trí nào trừ bộ ghế sa long kèm theo tấm ảnh cưới to bự được treo trong nhà thì hầu như không có thêm bất cứ thứ gì.

Trên đời này thực sự có người có tiền nhưng lại có tính cách như này sao?

Tử Nhan có chút chán nản, lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông không hiểu phong tình, cô có chút không biết làm gì cho phải.

Dù sao nghiệp diễn viên, cô từng gặp không ít người đàn ông nhưng mà Dư Phong chính là cực phẩm trong cực phẩm.

Lại nhìn tấm ảnh cưới trên tường tâm trạng của cô có chút không biết nên nói gì.

Bỏ đi, Tử Nhan cũng đi theo hướng lúc nãy Dư Phong bỏ đi, khi bước đến bậc thang cuối cùng thì cô ngạc nhiên vô cùng.

Nếu bên dưới kia nhìn không muốn nhìn thì bên trên lại đặc sắc vô cùng.

Đó là một căn phòng rộng lớn, có một cái giường kingsize siêu bự, bên phải là một giá sách, bên trái là một cái bàn làm việc, cạnh đó là một phòng tắm xung quanh được lắp kính mờ, che đi hoàn cảnh bên trong.

Nhưng nhìn qua nhìn lại, lại chỉ thấy căn phòng này trống rỗng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Dư Phong đau cả.

Không lẽ người này đi tắm rồi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn phòng tắm của Tử Nhan có chút mờ ám.

Cơ hội tốt như vậy cô nhất định phải nằm bắt. Hơn nữa cô cũng nghe không ít lời đồn về người này, cô cũng muốn biết hắn rốt cuộc là có được hay không.

Vì vậy mỗ nữ nào đó rất không đứng đắng rón rén dáng người lên tấm kính phòng tắm, nhưng tấm kính này được lắp bằng kính mờ.

Có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn bên trong được.

Sau một hồi hì hục căn mắt nhìn, cô vẫn không thể nhìn bên trong. Cuối cùng cô chán nản thở dài: “ Nhất định phải đổi tấm kính chết tiệt này đi...”

“Cái kính này có vấn đề gì sao? “ Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.

Nhưng mỗ nữ nào đó lại tuyệt nhiên không hề hay biết mà còn rất không vui nói: “ Tất nhiên là có vấn đề rồi, cái kính này quá mờ không thể nhìn thấy bên trong được.”

Người phía sau nghe thấy lời cô nói thì cũng có chút suy ngẫm, hình như cái kính này quả thực quá mờ, hắn có nên suy nghĩ thay tấm kính khác không?

Bên này một người suy ngẫm bên kia Tử Nhan đã thấy không đúng. Vừa nãy cô nói chuyện với ai vậy?

Hình như là giọng của Dư Phong, hắn không phải đi vào phòng tắm sao?

Việc này không quan trọng, quan trọng là vấn đề nãy giờ cô nói.

Không được, không thể vứt hết mặt mũi của mình.

Vì vậy cô lạnh mặt xoay người tha thiết nhìn người đàn ông trước mặt: “ Ông xã, anh muốn thay kính hay là em giúp anh giới thiệu mấy chổ uy tín nhé.”

Nhìn vẽ mặt thành khẩn của cô, ánh mắt Dư Phong có chút lóe lên không biết là đang suy nghĩ cái gì đợi đến khi mỗ nữ nào đó hình như không kiên nhẫn nữa thì rốt cuộc hắn cũng phun ra một chữ đầu đuôi chẳng rõ: “ Được.”

Rồi cũng không để ý đến dáng vẽ của cô mà mở cửa phòng tắm đi vào.

Tử Nhan nhìn theo bóng lưng của anh, gương mặt không đứng đắng cũng từ từ thu lại thay vào đó là một vẽ mặt lạnh tanh. Ánh mắt cô ám ám nhìn cánh cửa thủy tinh trước mặt.

Chỉ vài câu nói nhưng cô không thể nắm bắt được con người của hắn. Bốn năm trước cô quả có chút bốc đồng thiếu suy nghĩ nhưng ở trong cái giới giải trí này nhiều gặp qua cũng không ít người, tự nhiên ánh mắt nhìn người của cô cũng khác đi.

Cô luôn dùng dáng vẽ này để lừa gạt mọi người nhưng cô đột nhiên cảm thấy dáng vẽ lưu manh này của cô ở trước mặt hắn hình như một chút đất dụng võ cũng không có.

Dư Phong người này cô không thể nắm bắt được.

Nhưng mà Tử Nhan cô cũng không phải dạng người dễ từ bỏ, đã là con người thì chắc chắn phải có điểm yếu, cô không tin hắn không có điểm yếu.

Chỉ cần nắm được điểm yếu, hung hăng đánh vào tâm lý hắn, cô nhất định sẽ quyến rũ được hắn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn qua chiếc giường bên kia mà có điều suy nghĩ.

Gương mặt vốn lạnh như tiên của cô đột nhiên lại hồng hào phát ra một ánh sáng tính kế lấp lánh vô cùng.

Đợi đến khi Dư Phong ra khỏi phòng tắm cũng là mười phút sau.

Hắn nghĩ chắc cô gái nhỏ kia cũng rời đi rồi nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến cô gái nhỏ kia không những không đi mà còn làm ra một việc kinh hãi thế tục.

Đó chính là ngang nhiên chiếm hết một nữa giường của hắn.

Dư Phong mặt lạnh nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường.

Mái tóc dái của cô có hơi lộn xộn, một vài cộng tóc phũ lên gương mặt xinh đẹp của cô. Gương mặt xinh đẹp có vài ửng hồng tạo thêm sức quyến rũ lạ kì.

Nếu ánh mắt có thể đục lỗ trên người thì không biết Dư Phong đã hung hăng đục mấy lỗ trên người mỗ nữ nào đó.

Nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đầu hàng, hắn dịu dàng sữa chăn lại cho cô, còn rất chu đáo giúp cô tắt điện. Sau đó cũng rất thân sĩ nhường luôn phòng ngủ của mình cho cô, Dư Phong quyết định xuống phòng khách ngủ một đêm.

Đợi đến khi hắn rời đi, căn phòng cũng trở nên yên tình lạ thường thì Tử Nhan mới mở mắt ra.

Cô im lặng nhìn trần nhà tối đen như mực không khỏi cảm thán.

Thì ra cô cũng mặt dày vô cùng, ngang nhiên chiếm giường của người khác quả thực là một hành động không tốt.

Bất quá ai kêu hắn mắt lạnh với cô.

Ngày mai cô còn phải ngang nhiên chiếm nhà của hắn, như vậy mới gọi là trả thù hoàn hảo.