Kế Hoạch Mai Mối

Chương 21: Bắt “gian” (2)



Trong nhà hàng kiểu Âu, tiếng dương cầm thanh thoát dịu dàng tràn ngập tới mỗi góc phòng.

Chiếc đàn dương cầm được đặt trên bục cao, xung quanh là hoa tươi và nhữngngọn nến đủ sắc màu, ánh nến yếu ớt lay động càng làm tăng thêm vẻ rựcrỡ lấp lánh của nó. Trên mỗi bàn ăn được đặt một ngọn nến nhỏ xinh, ánhnến mong manh càng làm nổi lên khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lãng mạn màấm áp.

Khung cảnh như thế, bầu không khí như thế, rất đẹp đẽ,rất vui tươi phải không? Nhưng đương nhiên Tô Tiểu Mộc không nghĩ nhưthế. Cô nhìn chằm chằm vào thực đơn: “Không có ca cao nóng, cũng khôngcó pizza, thế bọn họ có món gì đây hả?”

Anh ba Tô Nhạc Trình cũng nói: “Đúng đấy, món bít tết rắc tiêu đen anh thích nhất cũng không có, bít tết của tôi ơi! Hu hu!”

Anh cả bên này cầm nĩa ăn cũng hạ giọng thì thầm: “Hiếm khi chú ba mời ăn cơm, thế mà gọi cái gì cũng không có.”

Trong bốn anh em chỉ còn có anh hai Tô Cẩm Trình vẫn bình tĩnh, nhìn mấyngười đang cãi cọ, anh chậm rãi uống ngụm cà phê rồi mới chỉ vào bà mối, nói: “Ca cao nóng, pizza, bít tết rắc tiêu đen, mấy thứ này trước khiem tới đều có hết.”

Bà mối nghe vậy thì giật mình, trừng mắt:“Liên quan…” Từ “đếch” sắp nhảy ra khỏi miệng thì bà mối liếc thấy Hạ Hà Tịch đang mím môi cười nhạt, nơi khóe mắt tràn đầy ý cười gian xảo. Cốgắng nuốt từ “đếch” vào bụng, bà mối chán nản nói: “Liên quan… gì tớiem? Không lẽ em đến thì nhà hàng này mất điện chắc?”

Đúng thế,dùng bữa tối dưới ánh nến không phải là chủ đề lãng mạn của nhà hàngkiểu Âu nổi tiếng đêm nay, mà là do… mất điện thật (==). Không những mất điện, chuyện mất điện này còn rất khả nghi. Chuyện là bà mối bị ba ônganh kéo tới nhà hàng này một cách khó hiểu, sau khi tận mắt trông thấyHạ Hà Tịch và Lộ Lộ đang nói cười vui vẻ, bà mối im lặng mất ba giây rồi quay người bước đi.

Tô Nhạc Trình thấy vậy bèn vội càng kéo bàmối lại, hùng hồn khuyên nhủ: “Em gái, mày đi như thế là sao? Bỏ qua cho đôi gian phu giâm phụ như thế à? Mày không phải là quay người bước đi,mà phải xông vào! Chất vấn tên gian phu này, tại sao trong nửa thángngắn ngủi mày đi công tác đã quấn lấy Lộ Lộ?”

Bà mối ngước mắt,im lặng nhìn ông anh ba một lượt, cuối cùng nặn ra hai từ: “Vớ vẩn!” Nói xong, cô quay sang lườm anh cả, anh hai, nói: “Tô Nhạc Trình rảnh rỗisinh nông nổi đã đành, sao hai anh cũng như vậy hả? Thích làm trò vớianh ấy à? Không phải đã giới thiệu Lộ Lộ cho Hạ Hà Tịch trước mặt tất cả mọi người rồi sao? Hai người họ ăn cơm thì kỳ lạ lắm sao? Nghe kinhkhủng lắm à? Thế mà các anh còn chơi trò theo dõi! Còn nữa, Hạ Hà Tịchthích ăn cơm với ai thì ăn cơm với người đó thôi, liên quan gì đến em?”

Nói xong, tất cả đều im lặng. Một lát sau, anh ba Tô Nhạc Trình mới sờ cằm, ngẩng mặt lên trời: “Sao anh… chậc, ngửi thấy có mùi chua nhỉ?”

Anh cả gãi đầu: “Ha ha.”

Bà mối lườm ba ông anh bằng ánh mắt sắc lạnh, bực bội nói: “Là cái mũi của anh không linh chứ sao! Chua với ngọt cái gì? Em thấy trên thế giới này thì anh là chua nhất, vớ vẩn nhất, hai người họ cùng ăn cơm thì có gìlạ? Nói thật cho các anh biết, Lộ Lộ có bạn trai từ lâu rồi, em đã gặp!”

Tô Khiêm Trình và Tô Nhạc Trình nghe vậy thì tắt tiếng hẳn. Chỉ có anh hai trầm tư suy nghĩ một lát, rồi khoanh tay, nhếch môi nói: “Em gái, anhhỏi em mấy câu nhé?”

“Anh hỏi đi.”

“Em nói Lộ Lộ có bạn trai rồi, thế anh ta có đẹp trai như Hạ Hà Tịch không?”

“Chậc, cái này…” Bà mối ngắc ngứ.

Tô Cẩm Trình đẩy ngọng kính lên, tiếp tục hỏi: “Có cao như Hạ Hà Tịch không?”

Bà mối tiếp tục nghẹn lời.

“Có ăn mặc, có nói năng, có làm đẹp lòng con gái như Hạ Hà Tịch không?”

Bà mối … nghẹn tới không thể nghẹn hơn được nữa. Cuối cùng, Tô Cẩm Trìnhthấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay, đôi môi mỏng khẽ mở ra, bắn ra câucuối độc ác nhất: “Cậu ta lấy gì để so sánh với lợi thế “có nhà, có xe,bố mẹ đã mất” mạnh nhất của Hạ Hà Tịch hả?”

“…” Tô Tiểu Mộc hoàn toàn ngậm hột thị, tuy lời anh hai nói có độc ác một chút, nhưng… lờinói thật thường là lời khó nghe. Tô Cẩm Trình thấy vậy thì vỗ vỗ vai emgái, vẻ mặt hài lòng như dạy được một đứa trẻ biết vâng lời: “Nếu anh là Lộ Lộ, anh cũng sẽ chọn đổi người (họ Hạ).”

Thế nên, dưới sựcông kích của ông anh hai, Tô Tiểu Mộc xuống nước, đồng ý vào ăn ở nhàhàng cùng với ba ông anh trai. Ba anh em bàn bạc xong xuôi, Tô NhạcTrình ỷ thế da mặt dày công vào đầu tiên, giả vờ tình cờ gặp mặt, chẳngthèm quan tâm tới vẻ kinh ngạc của Lộ Lộ mà chạy tới trước mặt Hạ HàTịch, hỏi:

“Ôi, anh Hạ, sao khéo thế này? Em với anh cả, anh hai cũng tới đây ăn cơm đấy!” Nói xong, không để Hạ Hà Tịch mở lời, đã vẫytay gọi phục vụ: “Nhập bàn, nhập bàn đi!”

Tô Khiêm Trình và TôCẩm Trình nghe ám hiệu, cũng lục tục vào nhà hàng. Tới khi bàn tình nhân ở gần cửa sổ bị đổi thành bàn dài cho tám người, mắt Tô Nhạc Trình mớisáng lên, nói: “Đúng rồi, sao lại quên em gái ở ngoài nhỉ? Em gọi điệnbảo nó vào nhé!”

Thế là, gọi điện thoại…

Thế là, nhân vật nữ chính lên sàn….

Thế là, mắt ba bảo bối lấp lánh chờ xem màn kịch bắt kẻ gian…

Thế là, bà mối đi giày thể thao chậm rãi bước lên “sân khấu”, chân trái vừa bước vào cửa, chân phải còn chưa kịp nhấc lên, cả phòng ăn mới nãy cònsáng choang ánh điện bỗng “phụt” một tiếng…

Tối om.

Nhà hàng kiểu Âu, mất điện…

Anh chàng phục vụ cầm thực đơn, chớp mắt giải thích: “Thành thật xin lỗiquý khách, nhà hàng chúng tôi đột nhiên mất điện, tất cả những món cầndùng điện để nấu nướng tạm thời không thể đáp ứng được. Nói ra cũng lạthật, chỗ chúng tôi lâu lắm rồi không mất điện, nếu có mất cũng sẽ cóngười tới thông báo trước…”

Anh chàng phục vụ ấm ức nói, Tô Nhạc Trình nghe vậy lại chỉ tay vào bà mối nói như đúng rồi: “Đúng, là conbé này tới đây nên mới mất điện đấy! Nhà hàng các cậu cứ tìm nó mà đòibồi thường.”

Anh chàng phục vụ hình như mới vào làm, nghe thếthì quay sang nhìn bà mối thật, lại còn gãi đầu gãi tai, trông cái dángngố ngố trời sinh, hỏi: “Thế không hay lắm đâu nhỉ?”

Khóe môi bà mối giật giật: “Chẳng lẽ nhà hàng các cậu không có máy phát điện?”

Anh chàng phục vụ nghe thế thì lại ngẩn ra, bà mối sợ đối phương sẽ hỏinhững câu ngớ ngẩn như: “Máy phát điện là cái giống gì thế?”, bèn vộivàng gào lên: “Còn đứng đây làm gì nữa? Vào bếp hỏi thử xem có máy phátđiện không? Lúc nào thì có điện?”

Lần này anh chàng không nghệtmặt ra nữa nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ. Bẽn lẽn một hồi, cậu chàngmới chọc chọc hai ngón tay vao nhau: “Em mới vào làm, đường tới nhà bếpchưa quen lắm, giờ đằng sau còn chưa kịp thắp nến…”

Trong lòng thì nói: “Hu hu, người ta sợ tối mà…!”

Bà mối phát khùng, thổ huyết mất thôi. Nhưng Tô Nhạc Trình vẫn cười thầm:“Hóa ra ghen có thể khiến mất điện, tiểu đệ xin bái phục, bái phục!”

Hạ Hà Tịch vẫn im lặng không nói lời nào, thấy vậy cũng nheo đôi mắt cáolại cười, đôi mắt sáng dưới ánh nến màu cam lại càng thêm rực rỡ, làmrung động lòng người.

Trong thoáng chốc, bà mối rùng hết cả mình vì bị anh nhìn chòng chọc. Chuyện ba bảo bối làm hôm nay chẳng có gìngoài sự không thể tin nổi, thật sự khiến cô chẳng còn mặt mũi nào nữa!Nắm tay càng lúc càng siết chặt, tức rồi lại tức, cuối cùng không thểnhịn được nữa, cô đập bàn đứng dậy, thở dài nói: “Em vào toilet mộtlát.”

——————Tôi là đường phân cách không thể nhịn nổi, lại phải nhịn tiếp—————-

Trong nhà vệ sinh cũng có… ánh nến lung linh. Nhưng dù có nến nhiều hơn đichăng nữa, không gian chật hẹp và tối tăm của nhà vệ sinh như thế nàyvẫn khiến người ta có chút sợ hãi. Rửa tay qua loa, bà mối vội vàng rờiđi. Nhưng vừa ngẩn đầu lên, nhìn vào gương một cái, đã bị dọa suýt nữalà hét lên.

Quay người nhìn Lộ Lộ đứng đằng sau, bà mối ôm ngựcthở phào: “Người đẹp ơi, cô nghĩ là cô đang đóng phim ma chắc? Dọa chếtchị luôn!” Cô ta đi giày cao gót mà không phát ra tiếng động nào chứ!

Lộ Lộ mỉm cười: “Chị dọa em sợ thì có! Thành phố lớn như thế, bao nhiêunhà hàng như thế, vậy mà nói gặp là gặp được.” Lộ Lộ không phải kẻ ngốc. Ba anh em nhà họ Tô hùng hồn xông vào nói “khéo gặp” như thế, là ngườikhác cũng không tin, lại thêm mấy câu trò chuyện ban nãy, Lộ Lộ đươngnhiên có thể đoán ra nguyên nhân của chuyện này.

Bà mối im lặng, thông minh như cô đương nhiên cũng hiểu ý trong lời nói của Lộ Lộ,thẳng thắn hỏi: “Lộ Lộ, em thấy Hạ Hà Tịch là người như thế nào?”

Lộ Lộ rút thỏi son làm bộ trang điểm lại, vừa tô son vừa cười: “Được lắm!Anh ấy trầm tĩnh, lại đàng hoàng. Thứ quý nhất là tài giỏi, biết kiếmtiền, con gái ai chẳng thích, chị thấy có đúng không, Tiểu Mộc?”

Bà mối lờ đi câu ám chỉ của Lộ Lộ, lảng sang chuyện khác: “Lâu lắm rồikhông gặp bạn trai em, lần trước anh ấy dạy chị xem chỉ tay, chị còn học lơ mơ, khi nào lại hẹn cùng đi ăn bữa cơm chứ nhỉ?”

Lộ Lộ cườikhẽ: “Chị muốn ăn cơm với anh ta, em cho chị số di động, chị tự hẹn đi,em không đi đâu.” Cô ta đảo tròn hai mắt, chậm rãi nói tiếp: “Cuối cùng, sửa lại cho chị một chút, không phải “bạn trai”, mà là “bạn trai cũ”.”

Bà mối nghe vậy thì bật cười, anh hai quả nhiên liệu sự như thần, thế nàymà anh ấy cũng có thể đoán được. Bà mối vốn là người thẳng thắn, , gặpphải chuyện như thế không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng: “Sau khi gặp HạHà Tịch mới chia tay phải không?”

Câu này rõ ràng là châm chọcLộ Lộ, nhưng cô ta nghe rồi chẳng hề bối rối, xấu hổ, vẫn cười tươi nhưhoa. Ngắm nghía trước gương, khi chắc chắn gương mặt trang điểm đẹp rồimới chầm chậm cất thỏi son môi, nháy mắt nói: “Chia tay trước khi quenHạ Hà Tịch hay sau khi quen Hạ Hà Tịch, chẳng có gì quan trọng. Quantrọng là giờ chuyện của em với Hạ Hà Tịch đã tiến triển rất tốt. Nam nam nữ nữ, chia tay rồi gặp mặt, vốn dĩ rất bình thường mà.”

Bà mối đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lộ Lộ, cuối cùng cũng hiểu ra. Lúc đầu côcho rằng Lộ Lộ sợ mình nói cho Hạ Hà Tịch biết chuyện cô ta đã có bạntrai mới lén lút chạy tới tìm mình nói chuyện. Giờ xem điệu bộ này,giọng điệu này, rõ ràng là tới cảnh cáo mình hãy tránh xa con cáo họ Hạra một chút!

Đúng vậy, xem ra nửa tháng mình đi công tác, mốiquan hệ giữa đồng chí Hạ và cô Lộ Lộ này đã có bước nhảy vọt rồi nên LộLộ mới có thể tự tin như thế. Cho dù giờ mình tố cáo cô ta, Hạ Hà Tịchcũng sẽ không tin. Nghĩ tới đây, bà mối không khỏi cắn môi. Được lắm,con cáo họ Hạ kia, cô ở nhà lo sốt vó lên vì chuyện hỏa hoạn của tậpđoàn Chính Uy thay anh, thế mà anh lại ở đây thân thân thiết thiết vớiphụ nữ, đây là cái gì? Hoàng đế không gấp mà thái giám gấp! Cô còn hớthải chạy tới đây, đúng là nực cười. Cô rẻ mạt như thế sao?

Lộ Lộ vẫn tiếp tục nói: “Bác cả nói, trước chị giới thiệu rất nhiều cô gáicho Hạ Hà Tịch mà anh ấy chẳng chọn được ai, ha ha, nếu em và anh ấythành đôi thật, chị chính là bà mối của bọn em rồi. Tiểu Mộc, chị yêntâm đi, tới lúc ấy em sẽ đưa phong bì tạ lễ chị mà.”

Cuối cùng, Lộ Lộ còn sờ cằm suy nghĩ, rồi tổng kết: “À, em rất vừa ý đối tượng xem mắt lần này!”

Xì, cô nghĩ xa quá đây! Bà mối liếc mắt nhìn Lộ Lộ, im lặng đi ra khỏiphòng vệ sinh, sau lưng, Lộ Lộ còn ồn ào: “Ơ, không phải chị muốn lấy số điện thoại bạn trai cũ của em à? Giờ em cho chị này…”

Bà mốicảm thấy buồn nôn, bước nhanh ra ngoài, đang xoay người ra khỏi cửa thìđụng phải Hạ Hà Tịch. Đúng lúc ấy, Lộ Lộ cũng nhẹ nhàng bước theo ngaysau. Trong phút chốc, bà mối trút hết một bụng lửa giận lên người Hạ HàTịch, đang chuẩn bị đẩy đối phương ra thì nghe một tiếng “a”, hai ngườicùng ngẩng đầu lên, thấy đèn trong nhà hàng lại sáng.

Con cáo họ Hạ ngẩng lên nhìn, bàn tay vẫn giữ bà mối không chịu buông, nói rõ ràng: “Có điện rồi.”

Hóa ra, ma sát có thể tạo ra điện thật. ~(@^_^@)~