Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 8: Chiếc nhẫn bạch kim



Bởi vì gấp rút quay cho xong những phân cảnh của Uất Trân, khi tan ca thì trời đã khuya. Vệ Hồng luôn luôn ở ngoài phim trường đợi Đoàn Hàn Chi, Hoa Cường đã về nhà thăm cha mẹ, trước khi đi liền trịnh trọng giao nhiệm vụ trông chừng Đoàn Hàn Chi lại cho Vệ Hồng.

Đoàn Hàn Chi người này khi không có ai chú ý sẽ chạy đi hút thuốc uống rượu, hoặc cùng bạn bè đi hát karaoke thâu đêm suốt sáng, ngày hôm sau vì thế mà mất ngủ. Mỗi lần tan ca, Vệ Hồng sẽ trực tiếp đón y, có hôm cùng y ra ngoài dùng bữa, có hôm trực tiếp đưa y về, tận mắt nhìn y ngủ.

Vừa bước ra khỏi phim trường, Đoàn Hàn Chi đã thấy Vệ Hồng ngồi trước cửa, lập tức hất hất cằm, ý bảo hắn ra ngoài khởi động xe chờ y. Trợ lý ở phía sau buồn bực nói: “Đạo diễn Đoàn, bộ phim này hình như không phải để lăng-xê nam diễn viên mới, mà là lăng-xê con cún bự nhà ngài?”

“Nói hươu nói vượn, có loại cún nào vừa gặp mặt liền nhào tới tấn công răng cửa của chủ nhân không?”

Trợ lý chú ý nhìn một chút, răng cửa của Đoàn Hàn Chi quả thật đã làm lại, nghe nói còn tính toán nếu lỡ không ổn liền trực tiếp nhổ ra trồng răng mới.

Này là chơi kiểu gì a? Trợ lý phiền muộn suy đoán, bọn họ rốt cuộc thích thể loại nào mới chơi đến mức thành ra như vậy?

“Phần của Uất Trân đại khái đã hoàn tất, mấy cảnh lặt vặt không tính, còn mấy cảnh đã quay cậu trở về xem đoạn nào có thể cắt bỏ thì cứ cắt thẳng tay, không cần để lại quá nhiều.”

“Ý của ngài là, phân cảnh của Uất Trân càng ít càng tốt?”

Đoàn Hàn Chi cười lạnh một tiếng, ý tứ châm chọc không cần che giấu: “Cũng không nhìn lại xem mặt mình đã già thành cái dạng gì rồi, nếp nhăn nơi khóe mắt có thể kẹp chết ruồi bọ, thế mà dám mặt dày giành vai diễn với tiểu cô nương. Cô ta nghĩ nhờ chút địa vị ấy mà có thể ra oai phủ đầu với tôi? Lão tử không xử đẹp cô ta mới lạ!”

Y quả nhiên chán ghét Uất Trân đến chết! Quả nhiên là như thế! Trợ lý không ngừng gật đầu, liên tục phụ họa: “Hôm nay tôi cứ thấy cô ta kỳ quái thế nào ấy, thật sự không thể so sánh với lúc còn trẻ. Già rồi, thật sự là già rồi.”

Đoàn Hàn Chi cười khẩy, thuận miệng nói: “Lúc cô ta còn trẻ cũng chẳng khá hơn đâu, dáng vẻ quê mùa lạc hậu. Có người giới thiệu cô ta làm quen với một gã nhà giàu mới nổi, tuy cô ta không cam lòng nhưng lại sợ bỏ mất cơ hội thì sau này tìm không được đại gia, cho nên về nhà lăn qua lộn lại cân nhắc cả đêm, hôm sau mới ủy ủy khuất khuất trả lời rằng đồng ý gặp mặt gã nhà giàu mới nổi kia một lần. Không ngờ gã nhà giàu mới nổi tiêu chuẩn quá cao, vừa nghe nhắc tên cô ta liền nói thẳng cô ta không đủ nổi tiếng, không muốn gặp cô ta… Chuyện này năm đó đã trở thành trò cười cho thiên hạ.”

Trợ lý tò mò: “Đạo diễn Đoàn, trước kia hai người có giao tình?”

Đoàn Hàn Chi đột ngột dừng lại, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Trong giới nghệ sĩ có ai tôi không biết, nhưng không thể nói là có giao tình với tất cả được.”

Trợ lý càng thêm tò mò, đang định hỏi tiếp thì Vệ Hồng đã lái xe đến trước cửa, bóp còi hai tiếng.

Đoàn Hàn Chi vì thế vội vã xoay người bỏ đi.

“Lúc trưa chỉ ăn nửa hộp cơm, bây giờ hơn chín giờ rồi, hay là ra ngoài ăn rồi hẵng về nhà nhé?” Vệ Hồng vừa mở cửa xe vừa nói: “Quán cháo kia tôi cũng biết, tôi chở anh đi.”

“Quán cháo nào?”

“Chính là quán cháo Uất Trân nói với anh đó.”

Đoàn Hàn Chi chán ghét khoát tay: “Đến quán cơm Tây lần trước.”

Đoàn Hàn Chi là một người phi thường biết cách hưởng thụ. Cái gì quần áo cái gì nước hoa, cái gì mỹ thực cái gì âm nhạc, y so với bất kỳ ai khác đều rành rẽ hơn. Beefsteak nướng phải dùng loại thịt nào, mấy phần chính, thêm rau thơm hay nước sốt, y chú ý bắt bẻ từng chút một. Y thường đến quán cơm Tây ấy để dùng thực đơn đặc biệt chuẩn bị riêng cho y. Mỗi lần y tiến vào cửa, nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười dẫn y đến chỗ ngồi quen thuộc.

Đoàn Hàn Chi vừa gọi món khai vị, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm: “Ồ, đây không phải đạo diễn Đoàn sao?”

Đoàn Hàn Chi cùng Vệ Hồng quay đầu lại, trước mắt chính là Uất Trân cùng chồng chưa cưới của nàng, Quan Tĩnh Trác.

Thật sự là trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn.

“Tôi cũng vừa tan ca xong là chạy tới đây. Tĩnh Trác thấy tôi vất vả, muốn đền bù cho tôi. Xem ra chúng tôi cùng đạo diễn Đoàn thật sự rất có duyên.” Uất Trân tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện Đoàn Hàn Chi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười rạng rỡ khiến người ta không cách nào cự tuyệt: “Tĩnh Trác, nếu đã trùng hợp như vậy, chúng ta ngồi ăn chung đi.”

Sắc mặt Đoàn Hàn Chi trầm xuống, không nói không rằng. Thế nhưng Quan Tĩnh Trác cũng đi tới, kéo ghế ngồi đối diện với Đoàn Hàn Chi.

Vệ Hồng khụ một tiếng. Tình cảnh này quá mức quỷ dị, rốt cuộc phải tình cờ đến mức nào mới có thể khiến bốn người chán ghét lẫn nhau ngồi chung bàn ăn cơm?

“Quả nhiên Vệ Hồng cùng đạo diễn Đoàn ở cạnh nhau. Tôi nghe Ngụy Lâm nói, đạo diễn Đoàn sau khi tan ca đều sẽ đi cùng Vệ Hồng. Các người có kế hoạch gì gấp à?” Uất Trân hết tò mò nhìn Đoàn Hàn Chi lại quay sang Vệ Hồng, “Nếu như không ngại có thể cho chúng tôi tham gia không?”

Đoàn Hàn Chi im lặng tuyệt đối, hết sức chăm chú nhìn bức tranh trên tường, tựa hồ muốn đục thủng một lỗ trên bức tranh.

Vệ Hồng đành phải đáp lời: “Đưa y về ngủ, ngày mai còn quay tiếp mà.”

Uất Trân che miệng cười: “Cậu cũng vất vả quá, quay phim xong còn có nhiệm vụ chiếu cố đạo diễn Đoàn. Tĩnh Trác à, nếu lát nữa tiện đường, hay chúng ta đưa đạo diễn Đoàn về nhé?”

Quan Tĩnh Trác một bên thờ ơ xem thực đơn, một bên nhàn nhạt nói: “Lát nữa chúng ta còn phải đi lấy nhẫn đính hôn, không có thời gian.”

“Ái da, em quên mất, nhẫn đính hôn! Đều tại anh nói cái gì đính hôn cả đời chỉ có một lần, nhất định phải mời bậc thầy trang sức chế tác, mới khiến cho mọi chuyện phiền toái như vậy.” Uất Trân đẩy Quan Tĩnh Trác một chút, nhưng trong giọng nói tất cả đều là hạnh phúc cùng kiêu ngạo, “Nói ra thì, chiếc nhẫn bạch kim đơn giản kia cũng tuyệt lắm, tuy đơn giản mộc mạc nhưng có thể đeo liên tục suốt đời.”

“Em nói chiếc nhẫn bạch kim nào?”

“Không phải ngay trước ngực anh đấy sao?” Uất Trân làm bộ muốn sờ lên cổ Quan Tĩnh Trác tìm cái gì đó, anh ta liền nhẹ nhàng tránh được, nói: “Cái đó đã mất từ lâu, hiện tại có mà lên Cửu Hoa Sơn tìm ngọc.”

“A, mất rồi ư?”

“Chẳng đáng bao nhiêu tiền, em cần gì thấy tiếc.”

Uất Trân vỗ nhẹ anh một cái: “Có tiền thì có thể làm lại chứ.” Nói xong, chuyển hướng sang Đoàn Hàn Chi cùng Vệ Hồng, mỉm cười: “Lần trước tôi bảo bộ áo cưới trong tiệm đẹp lắm rồi, cả chị Quan Duệ và tôi đều thích kiểu dáng đó, vốn dự định trực tiếp đặt luôn, thế nhưng anh ấy giá nào cũng không hài lòng, kiên quyết nhờ người đặt may tận Paris một bộ áo cưới đặc biệt phiền toái. Kết quả các người xem đi, vốn dĩ tháng sau có thể cử hành hôn lễ, nhưng chỉ vì chờ bộ áo cưới kia mà đành dời đến tháng mười, rầy rà muốn chết.”

Ngoài dự đoán của mọi người, Đoàn Hàn Chi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đúng đúng, nhanh chóng kết hôn mới tốt.”

“Thì đó, còn phải đợi lâu như vậy. Vừa đính hôn vừa kết hôn, mấy lượt nghi thức, lôi thôi dài dòng.”

“Vậy đăng ký kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa. Cũng là tại anh ấy, chị Quan Duệ đã thúc giục mấy lần, nhưng anh ấy cứ nói không phải ngày hoàng đạo, không chịu đi đăng ký. Còn nói là người đi du học về, mê tín quá trời.”

“Hay là ăn xong lập tức đi đăng ký kết hôn nhé.” Đoàn Hàn Chi lấy di động ra, bắt đầu bấm số: “Tôi có người bạn làm ở cục dân chính, tuy đã quá giờ làm việc nhưng vẫn có thể nhờ được hắn suốt đêm lo liệu xác nhận giấy tờ…”

Đột nhiên một thanh âm chát chúa vang lên, chung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ thấy Quan Tĩnh Trác ném quyển thực đơn bọc da mạ vàng xuống bàn, vẻ mặt âm trầm, bộ dáng dường như rất không vui.

Đoàn Hàn Chi giả đò không nghe, đầu dây bên kia vừa bắt máy thì y lập tức nở nụ cười: “Alo, lão thái đầu hả? Đang chết bờ chết bụi ở đâu rồi? Là như vầy, tôi có người bạn muốn kết hôn gấp, ông xem có thể đóng dấu liền đêm nay…”

Lời còn chưa dứt, Quan Tĩnh Trác đã bất thình lình chộp lấy điện thoại, trực tiếp tắt nguồn tháo pin, sau đó ném điện thoại xuống sàn nhà.

Đoàn Hàn Chi nhìn bàn tay trống rỗng, lại nhìn sang Vệ Hồng, vẻ mặt vô tội: “…Hắn cướp trên tay tôi.”

Vệ Hồng mặt không đổi sắc: “Hảo, đợi lát nữa chúng ta đoạt về.”

“Nhưng tôi chỉ mới nói phân nửa, bọn họ hôn còn chưa kết.”

“Bọn họ sẽ kết, nhất định sẽ kết mà, ngoan đi.”

Đoàn Hàn Chi ủy khuất gật đầu, còn định mở miệng nói tiếp thì Quan Tĩnh Trác đã chặn ngang: “Cậu hy vọng nhìn thấy tôi kết hôn càng sớm càng tốt?”

Đoàn Hàn Chi chớp chớp hàng mi cong dài, nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao? Chúng tôi kết hôn, lương tâm cậu liền được thanh thản, có thể giải thoát rồi, đúng không?”

“Không có a.”

“Vậy cậu nôn nóng muốn nhìn thấy tôi kết hôn làm gì?”

Quan Tĩnh Trác nhịn không được đứng lên. Tuy rằng hiện tại trong quán có tương đối ít người, hơn nữa chỗ bọn họ ngồi lại rất bí mật, nhưng anh ta thất lễ quá rõ ràng khiến Uất Trân phải khẩn trương lôi kéo: “Tĩnh Trác…”

Hất văng tay Uất Trân ra, Quan Tĩnh Trác gắt gao nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi, cười lạnh, gằn từng tiếng một: “Tôi đã mua đứt quyền đầu tư bộ phim của cậu. Hiện tại tôi là ông chủ, cậu là người làm công cho tôi. Cậu nghĩ cậu là cái thá gì của tôi hả? Lo quay cho tốt bộ phim đi, chuyện kết hôn của tôi không liên quan chút nào đến cậu!”

Không khí trầm lắng xung quanh khiến người ta tim đập mạnh. Sau một lúc lâu, Đoàn Hàn Chi mới nở nụ cười cổ quái, ánh mắt quyến rũ mê người không nói nên lời.

Uất Trân khẩn trương nhìn quanh bốn phía, xem có ai chú ý đến bọn họ hay không: “Tĩnh Trác, mau ngồi xuống, mau đi…”

Quan Tĩnh Trác chậm rãi ngồi xuống, bởi vì tức giận cùng kích động nên động tác có điểm cứng ngắc. Ngay lúc chạm mông xuống ghế, đột nhiên dưới mặt bàn có thứ gì đó xen vào giữa hai chân anh, sau đó từng chút một di chuyển lên trên, và cuối cùng là chạm đến bộ vị giữa hai chân.

Lông mày Quan Tĩnh Trác giật giật kịch liệt, là một bàn chân.

Chân của Đoàn Hàn Chi.

“Quan tiên sinh, anh thật sự hiểu lầm tôi nha.” Đoàn Hàn Chi dịu dàng ôn nhu thở dài, “Ở trước mặt anh, tôi còn không xem bản thân mình là người. Không phải người ta hay nói sao, ở trước mặt ông chủ nhân viên phải xem mình như con cún.”

Mọi người trên bàn ăn không ai cảm thấy điều gì khác thường, thậm chí ngữ điệu của Đoàn Hàn Chi cũng hết sức bình ổn hết sức tự nhiên. Ai có thể ngờ bên dưới tấm khăn trải bàn, một chân y đang để ngay đũng quần Quan Tĩnh Trác, thành thạo sờ soạng khiêu khích khí quan ngủ say kia.

Kích thích kinh người xen lẫn nhục nhã làm cho khí quan nhanh chóng ngẩng cao đầu. Quan Tĩnh Trác cắn chặt răng, anh có phản ứng.

“Anh xem, anh và Uất Trân là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Thấy các người nhiều năm tình cảm như vậy, tôi chỉ thay các người sốt ruột thôi.”

Thanh âm của Đoàn Hàn Chi thực đặc biệt, hoa lệ mà trầm thấp, đầy từ tính không thể diễn tả bằng lời. Khi y mang theo nụ cười vừa ngây thơ vừa *** đãng, cho dù là thánh nhân ý chí sắt đá cũng khó mà chống đỡ.

Ngón chân cách một lớp vải mỏng, linh hoạt khiêu khích đỉnh khí quan bừng bừng phấn chấn, kích thích ngấm ngầm cùng đe dọa bại lộ khiến cho khoái cảm phóng đại gấp trăm ngàn lần. Quan Tĩnh Trác tựa lưng sát vào ghế, nhưng bất luận anh trốn thế nào đều không thể trốn khỏi cám dỗ của Đoàn Hàn Chi.

“Ngày tổ chức lễ đính hôn nhất định phải mời tôi đến dự đấy.” Đoàn Hàn Chi vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua đôi môi đỏ tươi, “Tuy rằng anh là lão bản tôi là người làm công, tôi cũng không phải là gì của anh, đối với chuyện hôn nhân đại sự của anh không chút nào liên quan… Nhưng sự chúc phúc của tôi, các người nhất định phải đón nhận.”

Nụ cười càng thêm rõ nét cùng phóng túng, kiêu ngạo hoành hành, không kiêng nể ai.

Phảng phất như chất kịch độc trí mạng, theo âm thanh êm đềm quyến rũ rót vào tai, ăn mòn lý trí, khiến linh hồn kẻ khác dần dần thối rửa, toàn thân chậm rãi rơi xuống, trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng đóa hoa tội ác.

Cổ họng Quan Tĩnh Trác gần như bật ra tiếng rên rỉ vô thanh, khoái cảm sắp sửa bộc phát không cách nào tránh né. Nếu như không có quần lót ràng buộc, có lẽ anh sẽ lập tức lên đỉnh mà phát tiết cũng không chừng.

Ngay trước thời khắc Quan Tĩnh Trác đạt tới cao trào, đột nhiên Đoàn Hàn Chi mang theo nụ cười tươi tắn thả chân xuống, ra vẻ đạo mạo cúi đầu nhấp một ngụm rượu: “Vệ Hồng, tôi hơi mệt, chúng ta đi thôi.”

Quan Tĩnh Trác cả người cứng đờ, dục vọng không được thỏa mãn kêu gào điên dại, cương cứng đến phát đau.

“À, đúng rồi.” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng vỗ tay, giống như mới chợt nhớ ra điều gì, “Uất Trân, tôi còn chưa tặng lễ vật đính hôn cho cô. Hy vọng cô không chê.”

Y móc trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn nhỏ xíu, tiện tay ném thành một đường vòng cung trong không trung đến trước mặt Uất Trân. Chiếc hộp đại khái đã có từ nhiều năm, bộ dáng móp méo, khi mở ra thấy bên trong rõ ràng là một chiếc nhẫn bạch kim cũ kỹ, màu sắc gần như phai nhạt hoàn toàn.

Đoàn Hàn Chi ngáp dài một cái, phờ phạc đứng lên. Vệ Hồng nhanh chóng chạy đến bên cạnh y, cũng chẳng thèm liếc nhìn Quan Tĩnh Trác và Uất Trân, trực tiếp đỡ lấy Đoàn Hàn Chi bước chân xiêu vẹo rời đi.