Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 44: Sáu mươi vạn



Bên ngoài cửa thủy tinh vòm tròn của You Yi shopping city*, một chiếc Bentley màu đen lặng lẽ dừng lại. Quan Duệ mặc áo khoác ngoài màu đen, chân mang giày ống, kính râm che khuất nửa khuôn mặt từ trong xe bước ra, liếc mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó nhanh nhẹn bước vào bên trong.

*Trung tâm Lufthansa là một công trình phức hợp lớn ở Bắc Kinh khai trương vào năm 1992, bao gồm 3 phần chính: You Yi shopping city (thành phố mua sắm You Yi),Kempinski Hotel Beijing (khách sạn Kempinski Bắc Kinh), khu căn hộ cùng văn phòng cho thuê cao cấp.

Mái tóc của nàng thả xuống, mềm mại uốn lượn ở phía sau cùng trước ngực, khăn choàng tơ tằm vừa tiện tôn lên cần cổ thon dài trắng nõn, thấp thoáng trần trụi ra bên ngoài làn da băng tuyết mềm mại được bảo dưỡng thỏa đáng, tựa như thiếu nữ mới tròn mười tám. Vài khách hàng nam lúc đi ngang qua đều nhịn không được quay đầu nhìn nàng, có người còn mỉm cười thân thiện, thế nhưng khuôn mặt bên dưới chiếc kính râm của Quan Duệ vẫn không có nửa điểm biểu tình.

Cánh cửa tiệm cà phê thuộc trung tâm thương mại mở ra, nhân viên phục vụ nhanh chân chạy đến đón tiếp Quan Duệ, nhưng nàng chỉ khoát khoát tay, đường nét khuôn mặt lộ ra bên dưới chiếc kính râm cực kỳ sâu sắc tinh xảo, một chút cảm xúc lộ ra đều không có, chỉ trực tiếp nhìn lướt qua xung quanh một lượt, sau đó bước nhanh tới chiếc bàn ghỗ trong góc.

Quan Tĩnh Trác buông ly sứ trắng trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Quan Duệ ngồi đối diện với Quan Tĩnh Trác, tháo kính râm xuống, nhìn kỹ gương mặt em trai mình. Trong phút chốc, gương mặt anh hiển hiện một loại biểu tình khó có thể hình dung, phức tạp vô cùng, nhưng không mang theo chút ác ý hoặc bất mãn nào, mà ngược lại còn hàm chứa một sự bi thương nhàn nhạt sâu thẳm.

Quan Duệ là kiểu phụ nữ khá mạnh mẽ, nhưng khi bắt gặp thần sắc nhiều năm như vậy mới xuất hiện lần đầu trên khuôn mặt Quan Tĩnh Trác, nàng lại do dự không mở miệng, bầu không khí nhất thời trở nên hòa hoãn.

“Chị, chị… khỏe không?”

Quan Duệ lắc đầu: “Làm sao mà khỏe được? Em cũng không phải không biết tính tình lão thái thái, bà vốn đã xem chị không vừa mắt, nay em lại ngay bữa tiệc đính hôn mà không cho Uất Trân chút mặt mũi nào… Em đó, chị nghe Phong ca nói em đã chạy đến Mỹ. Em thế nào rồi?”

Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại: “Như chị thấy đấy.”

Quan Duệ thăm dò anh một chút: “Sao em lại trở về? Chị cứ nghĩ em sẽ ở Mỹ luôn.”

“Hàn Chi không cần em.”

“…Hiện tại em về, nhưng Phong ca đang tức giận, có lẽ sẽ không cho em bước chân vào cửa Quan gia đâu.”

“Quan gia?” Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng, “Quan gia hai chữ này đối với chị mà nói có ý nghĩa gì, đối với em mà nói lại có ý nghĩa gì chứ? Trong cuộc đời mỗi người, có thể sử dụng tiền bạc là có hạn, có thể hưởng thụ thứ gì đó là có hạn, nằm trong tòa tháp vàng mục nát tiêu xài số tài sản hữu hạn, cùng với ra sức đấu tranh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau đó hưởng thụ cảm giác thành tựu khi đoạt lấy sự nghiệp thuộc về chính mình, hai loại cách sống này loại nào có vẻ thích hợp với em hơn, chị không nhìn ra được ư? Em ở Mỹ nhiều năm như vậy vẫn không muốn trở về, chính là vì em muốn ở Mỹ tích lũy tài sản cùng quan hệ của riêng em. Chị… em đã không còn muốn tiếp tục lãng phí sinh mệnh có hạn của mình cho cái gông cùm xiềng xích mang tên Quan gia nữa.”

Sắc mặt Quan Duệ tái nhợt, thật lâu cũng không thể lên tiếng, “Nhưng Quan gia… là nhà của em.”

Quan Tĩnh Trác bình thản nhìn nàng: “Em từng nghĩ sẽ cùng Hàn Chi tạo dựng một gia đình, nhưng thất bại.”

“…Rốt cuộc em có dự tính gì?”

“Em sẽ trở về Mỹ. Ở đó em có chút ít tài sản và một vài người bạn. Bọn họ thành lập công ty, em sẽ rót vốn vào. Nếu anh hai thật sự giận em, em ở Mỹ đợi chừng ba hay năm năm rồi mới về.” Quan Tĩnh Trác mỉm cười một chút, “Chị, đấu đá lẫn nhau để tranh giành sản nghiệp tổ tiên không phải là cách sống duy nhất trên thế giới này.”

Quan Duệ chăm chú nhìn em trai mình, thật lâu trước kia, thời điểm anh vẫn còn là đứa bé, yếu ớt như vậy, cần được che chở như vậy, e thẹn, sợ người lạ, mang theo nét kháu khỉnh bụ bẫm ngây thơ. Những năm tháng ngọt ngào cùng nhau nơi quê cha đất tổ gần như theo thời gian đã biến mất khỏi trí nhớ của nàng, hiện tại sau nhiều năm như vậy, khi nàng một lần nữa nhìn kĩ em trai mình, mới phát hiện đứa bé năm đó đã biến thành một người đàn ông, một nam nhân đã không cần chị mình che chở, không cần dựa vào gia đình, chỉ hướng tới độc lập cùng tự do.

Đột nhiên, một cơn đau đớn xa xôi chiếm lấy Quan Duệ, mũi có chút chua xót: “Nếu em đã quyết định rồi… Vậy lần này em trở về là vì cái gì?”

Quan Tĩnh Trác nhìn nàng, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Em muốn hỏi chị về chuyện Đoàn Hàn Chi năm xưa.”

Quan Duệ cứng đờ người.

“Hàn Chi nói, em ngay từ đầu đã lựa chọn Uất Trân, nói quyết định ban đầu của em là chính xác.” Quan Tĩnh Trác dừng một chút, “Nhưng năm đó, rõ ràng em nói với chị, em muốn Đoàn Hàn Chi, cho dù có bị đuổi ra khỏi cửa Quan gia em vẫn muốn Đoàn Hàn Chi. Tại sao y lại nói ngay từ đầu em lựa chọn Uất Trân?”

“…”

“Chị.” Quan Tĩnh Trác hỏi, “Chị nói năm đó Đoàn Hàn Chi đã nhận của chị một số tiền. Rốt cuộc phí chia tay là bao nhiêu?”

Trong tiệm cà phê, chiếc đàn organ phát ra khúc nhạc Scotland du dương như đang chìm giữa bầu không khí mù sương thơm ngát, theo sự im lặng nặng nề của Quan Duệ dần dần khuất xa. Nàng trầm mặc rất lâu rất lâu, lâu đến mức tựa hồ cả đời cũng không dự định mở miệng nói chuyện nữa.

Đang lúc Quan Tĩnh Trác muốn lên tiếng, Quan Duệ đột nhiên nói: “…Sáu mươi vạn?”

“Cái gì?”

“Năm đó Đoàn Hàn Chi lấy số tiền này từ chỗ chị.” Quan Duệ nói, “Năm đó y muốn quay một bộ phim, là tác phẩm đầu tiên của y, tiền vốn còn thiếu sáu mươi vạn. Số tiền này đối với y mà nói rất quan trọng, nếu thiếu thì không thể quay được. Muốn quay phim, y thật sự có tài năng.”

Thật giống như có một khối đá khổng lồ đè vào lòng Quan Tĩnh Trác, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn: “Chỉ vì như thế ư? Tại sao y không hỏi mượn em?”

“Y không muốn nợ em. Năm đó y nói với chị rằng, tuy điều kiện kinh tế của các người cách xa nhau, nhưng mỗi lần ra ngoài các người đều thay phiên trả tiền, y không thiếu em dù chỉ một phân tiền. Y có thể đến gõ cửa từng nhà đầu tư một để xin tài trợ, nhưng ngay cả một phân tiền y cũng không muốn nợ em. Chị nói y thật ngốc, y lại nói đó là kiên trì của y.”

Quan Tĩnh Trác nắm chặt cái thìa nhỏ bằng bạc trong ly cà phê, móng tay gần như muốn cắm sâu vào da thịt của chính mình.

“Kỳ thật, năm đó chị không chỉ cho y sáu mươi vạn, bộ phim điện ảnh đầu tiên của y cũng là do chị lăng-xê… Y mời chị xem thử, chị chỉ nhìn mười phút, sau mười phút chị lập tức biết ngay người này tuyệt đối có tài năng, y tuyệt đối có thể nổi tiếng, thậm chí có thể trở thành nhân vật chói sáng nhất trong lịch sử ngành điện ảnh trong nước.” Quan Duệ hít sâu một hơi, “Tiếc thay bộ phim kia không nổi tiếng, đề tài quá kén người xem. Sau đó đến bộ phim thứ hai, y nghe theo ý kiến của chị mà chọn nhân tài, rốt cuộc một bước lên mây, phòng vé chật ních người, trực tiếp phong thần.”

Quan Tĩnh Trác thì thào: “Sáu mươi vạn… lại chỉ vì sáu mươi vạn…”

“…Không, không phải sáu mươi vạn.” Quan Duệ khó khăn nói “Sau khi chia tay em hai năm, y gọi điện cho chị, nói là muốn trả tiền. Kế tiếp y đưa chị tấm chi phiếu sáu trăm vạn, rồi nói với chị: Đoàn Hàn Chi tôi từ nay về sau không bao giờ thiếu nợ Quan gia các người nữa.”

Quan Duệ cúi đầu rất sâu, bởi vì khớp hàm cắn quá chặt khiến cho biểu tình khuôn mặt có chút vặn vẹo.

“Lý do khiến anh hai em sau này kết giao bằng hữu với Đoàn Hàn Chi chính là bởi vì tấm chi phiếu sáu trăm vạn kia. Số tiền ấy là tôn nghiêm của y, vì để đem tôn nghiêm đã đánh mất của mình trở về, đừng nói là trả gấp mười lần, cho dù là gấp trăm lần, y cũng sẽ cắn răng thanh toán. Tĩnh Trác, em đã cùng y nhiều năm như vậy, kỳ thật em vẫn chưa từng chân chính hiểu rõ con người Đoàn Hàn Chi y.”

Đoàn Hàn Chi nổi danh từ rất sớm. Nhưng mười năm kiếm sáu trăm vạn, cơ hồ là con số trên trời.

Quan Tĩnh Trác đã mơ hồ biết Đoàn Hàn Chi là một người cực kỳ có tâm huyết. Y căn bản không sợ đau, nỗi thống khổ ấy ở trên người y gần như là không có cảm giác, là điểm mấu chốt giúp giúp y vĩnh viễn bỏ cuộc, yếu đuối, đầu hàng… Đoàn Hàn Chi chính là một người kiên cường đến mức không biết sợ.

Anh nghĩ đến, Đoàn Hàn Chi vì tiền mà rời khỏi anh, khiến anh ôm theo ý thức suy sụp vượt qua mười mấy năm.

“…Vậy y tại sao… lại nói lúc đầu… lúc đầu em đã lựa chọn Uất Trân?”

Thời điểm Quan Tĩnh Trác mở miệng, anh cảm giác được trong cổ họng mình tràn ngập cổ hương vị mằn mặn, chính là máu tươi do anh cắn ra trong khoang miệng.

Quan Duệ nhìn anh, nhìn chăm chú không rời mắt, trên mặt biến hóa rất nhiều loại thần sắc. Lúc đầu là do dự, sau đó chậm rãi bi thương. Khi nàng nói chuyện, thanh âm thế nhưng mang theo ý tứ yếu ớt hàm xúc, giống như nàng đối với chuyện đã xảy ra rất sợ hãi nhưng cũng rất bất đắc dĩ, rất đau xót.

“Tĩnh Trác…” Quan Duệ nói, “Cả đời này chị từng làm không ít chuyện thiếu đạo đức, có đôi khi là bị ép buộc bất đắc dĩ, có đôi khi không thể ngăn cản. Chị cũng từng nghĩ, bước chân vào cửa Quan gia rốt cuộc là đúng hay không? Nhưng sự tình đã xảy ra, em và chị đều đã mang họ Quan, chị cũng… không cách nào thay đổi. Chị hi vọng em, không, là chị van xin em chấp nhận chuyện này.”

“Tĩnh Trác, lúc trước khiến em và Đoàn Hàn Chi chia tay là do Phong ca hạ lệnh. Em nghe cho kĩ, chị không phải nói anh ấy ‘để’ em hoặc anh ấy ‘kêu’ em, mà là anh ấy ‘ra lệnh’ cho em. Em có nhớ chuyện chị từng ép buộc em đi xem mắt không?”

Quan Tĩnh Trác gật đầu. Lúc ấy anh ở Quan gia phải gánh chịu rất nhiều áp lực, bất đắc dĩ đành đi xem mắt mấy lần, bất quá đều là làm cho có lệ, sau đó không hề có kết quả. Trong đó có một lần là xem mắt Uất Trân, bởi vì lần đó đặc biệt trang trọng đặc biệt nghiêm túc, cho nên ấn tượng của anh cũng liền đặc biệt khắc sâu.

“Chị để người ta chụp cảnh em đi xem mắt rồi đưa cho Đoàn Hàn Chi.” Quan Duệ nói, “Kế tiếp chị nói với y, Uất Trân là vị hôn thê do lão thái thái đích thân chọn cho em, các em dự định đến Mỹ đính hôn. Đương nhiên là em yêu y, cho dù em có kết hôn cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với y, hai người vẫn là quan hệ tình nhân. Chị thỉnh cầu y, sau khi em kết hôn y đừng tiếp tục qua lại với em nữa, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến gia đình em.”

Thanh âm Quan Tĩnh Trác gần như biến đổi hoàn toàn: “Y tin!?”

“Dùng ngôn ngữ khiến một người tin tưởng không phải chuyện khó, huống hồ ảnh chụp cảnh em đi xem mắt Uất Trân là ảnh thật, không hề giả. Chị đoán năm đó em nhất định chưa bao giờ nhắc đến việc người trong nhà buộc em đi xem mắt với Đoàn Hàn Chi đúng không? Cho nên lần đầu tiên y tận mắt nhìn ảnh chụp cảnh em đi xem mắt, y liền lâm vào trạng thái hỗn loạn. Chưa kể khi đó đúng lúc y đang đi khắp nơi lôi kéo tài trợ cho bộ phim đầu tiên, còn thiếu sáu mươi vạn, trạng thái tinh thần hết thảy đều vô cùng kém.”

Huyệt thái dương trên trán Quan Duệ đột nhiên co giật, phải uống một ngụm nước đá.

“Lúc ấy, y rất phẫn nộ, không, nói phát điên cũng không phải quá đáng. Chị chỉ thỉnh cầu y, sau khi em kết hôn đừng tiếp tục qua lại với em nữa, nhưng y lập tức không muốn gặp em. Y cầm sáu mươi vạn của chị, sau đó bảo chị nói với em rằng y là vì tiền mới rời khỏi em, y nói y muốn em cả đời đều nhớ rõ, giá trị của em trong lòng y ngay cả sáu mươi vạn còn không bằng.”

Quan Duệ nhắm mắt lại, “Đây là năm đó sau khi về nhà, chị nói tất cả với em. Em tin.”

Đáy mắt Quan Tĩnh Trác phủ kín tơ máu. Anh nhìn chằm chằm gương mặt Quan Duệ, cơ hồ muốn đem nàng nhìn thủng.

Bao nhiêu năm qua, phẫn nộ cùng thống hận như vậy, kết quả chỉ bởi vì hai người buông tay lẫn nhau. Đoàn Hàn Chi nói rất đúng, bọn họ không thể ở cùng nhau, không chỉ do thân phận địa vị cách xa nhau, cũng không phải vì bọn họ yêu nhau chưa đủ. Thật ra, căn bản là do bọn họ hoàn toàn không thể cùng tin tưởng nhau.

Bởi vì một tấm ảnh chụp với cô gái khác. Bởi vì sáu mươi vạn.

Bởi vì bọn họ đều không ở vào thời điểm cần sự kiên định nhất, gắt gao nắm chặt tay nhau.

Quan Duệ thở dài, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy. Nàng muốn đứng dậy, nhưng ngay sau đó thanh âm khàn khàn của Quan Tĩnh Trác đã vang lên: “Tại sao chị phải làm thế?”

“…Tĩnh Trác, thực xin lỗi.”

“Tại sao chị phải làm thế hả?” Quan Tĩnh Trác hầu như cả người đều run rẩy, “Chị có rất nhiều biện pháp có thể lựa chọn, tại sao chị cố tình dùng thứ biện pháp ấy? Chị có biết Đoàn Hàn Chi hận em bao nhiêu năm rồi không? Chị có biết y hận em bao nhiêu sâu hay không? Nhiều năm như vậy trôi qua, chị hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng, trong nhà chỉ có chúng ta là nương tựa vào nhau, chỉ có chị mới là ruột thịt của em! Đây là kết quả chị nhấn mạnh sao?”

Thanh âm Quan Duệ nghẹn lại: “…Chị không còn cách nào khác, chính bởi vì em là đứa em trai duy nhất của chị! Chị chỉ có thể làm như vậy, chị phải khiến cho hai người bọn em hoàn toàn hết hi vọng! …Nếu chị không dùng thủ đoạn ấy, lão thái thái cùng Quan Phong sẽ khiến bọn em càng thê thảm hơn! Em có biết Quan Phong là người như thế nào không!? Anh ấy đã từng hấp thu độc tốc, bước qua hắc ám, giết qua nhiều người. Anh ấy căn bản không biết sợ thứ gì, ngay cả em anh ấy cũng có thể giết em biết không!?”

“Chị rốt cuộc đang nói cái gì?” Quan Tĩnh Trác khiếp sợ nhìn nàng.

Quan Duệ từng ngụm từng ngụm thở dốc, một luồng dưỡng khí dồi dào được lá phổi hấp thu, miễn cưỡng dùng phương pháp này lấy lại bình tĩnh.

Đây đều là những hồi ức đã phủ kín rêu phong, theo thời gian cọ rửa dần dần phai nhạt. Nàng vốn nghĩ là, chỉ cần Quan Tĩnh Trác kết hôn với Uất Trân, sinh ra đứa con, câu chuyện cũ mang theo mùi máu tươi sẽ dần dần theo sinh mệnh của nàng phai nhạt, thậm chí biến mất, từ nay về sau nàng không bao giờ phải trằn trọc mỗi đêm, một lần lại một lần ép buộc bản thân đừng nhớ đến nữa.

Sơn thôn nho nhỏ, nhà ngói đơn sơ, buổi hoàng hôn mơ hồ vắng lặng nỉ non… Khói bếp chậm rãi bay về phía bầu trời đỏ rực như máu…

Khi ấy, Quan Tĩnh Trác còn quá nhỏ, căn bản không lưu lại hồi ức về nơi chốn anh từng khờ dại sống qua.

Nhưng Quan Duệ thì nhớ rõ. Nàng nhớ chính mình từng không mang họ Quan, nàng nhớ chính mình từng chơi đùa ven cánh đồng lúa thôn quê, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen mới toanh chạy đến trước cửa nhà. Cửa xe mở ra, một thiếu niên mặt đầy cao ngạo, toàn thân tôn quý bước xuống. Bộ dáng của hắn tuấn tú như vậy, lại mặc quần áo mà người trong sơn thôn vốn chưa từng thấy qua bao giờ, mang theo khí tức thơm ngát sang trọng từ một thế giới khác.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Quan Phong, người anh cùng cha khác mẹ với nàng. Thiếu niên đáng sợ, tuấn tú, tàn nhẫn, lãnh khốc ấy, trong khi nàng vẫn là một tiểu cô nương thôn quê mơ mơ hồ hồ, thì thủ đoạn giải quyết mọi chuyện của hắn đã cùng với vẻ ngoài xinh đẹp đồng loạt phát triển mà cực đoan.