Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 34



- Giờ thì chúng tôi là bạn... thế làm thế nào hai người gặp nhau? Lần cuối cùng tớ biết là cậu đang đi tới Napa để kiểm tra về đôi vợ chồng bị mất tích – Claire hỏi sau khi chúng tôi đã ăn xong.

Michael và Becky Degeorge, hai người vừa mới một phút trước đây dường như rất xa, nay quay trở về mạnh mẽ trong tâm trí tôi.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng ngày hôm nay đã thay đổi rất nhanh so với những gì tôi dự định. Tôi gần như cảm thấy sự dối trá với việc giữ bí mật và cho cô biết những gì đã xảy ra ở Napa nhưng chưa nói đến sự việc tiến triển quan trọng đang diễn ra trong người tôi.

Claire tiếp nhận điều ấy, tiêu hóa nó với tất cả trí óc sắc bén của cô. Cô đã tư vấn cho tôi trong rất nhiều vụ án giết người hàng loạt với cả vai trò là người kiểm tra dẫn đầu và là nhân chứng chuyên môn.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Trong điều kiện ốm yếu này của tôi, tôi không thích thú với trách nhiệm một mình thực hiện điều tra chuyên sâu trung gian trong các vụ án giết người đa dạng. Những gì tôi nói thậm chí khiến chính tôi thấy ngạc nhiên.

- Cậu có sẵn lòng giúp đỡ tớ không?

- Giúp đỡ ư? Như thế nào? – Claire chớp mắt ngạc nhiên.

- Claire, việc này sắp bùng nổ. Nếu có một kẻ giết chú rể và cô dâu ở ngoài kia, cả quốc gia sẽ quan tâm tới điều này. Tất cả chúng ta đều quan tâm tới vụ này. Có thể chúng ta có thể gặp nhau như thế này. Ba chúng ta... không chính thức.

Claire nhìn tôi đề phòng:

- Ý cậu là tự chúng ta sẽ giải quyết vụ này à?

- Chúng ta có những tay thiện nghệ của pháp y, Phòng tội phạm giết người, thậm chí có cả báo chí, cùng nhau họp bàn bên chiếc bàn này – Càng nói, tôi càng biết việc này sẽ thành công.

Chúng tôi có thể tập hợp lại các manh mối từ phòng điều tra, chia sẻ những gì chúng tôi biết, qua mặt những chính khách và đám quan chức. Ba người phụ nữ có thể hạ gục giới chính thống đàn ông. Điều quan trọng hơn là, chúng tôi chia sẻ sự thương cảm chân thành đối với các nạn nhân.

Đột nhiên, ý tưởng đó dường như được đốt sáng rực.

Claire lắc đầu một cách hoài nghi.

- Thôi nào, cậu không nghĩ là sẽ thành công sao? Cậu không nghĩ là chúng ta làm được việc này sao? – Tôi khẩn khoản.

- Không phải như thế này. Đó là tớ đã thân quen với cậu 10 năm nay rồi, và chưa một lần nào tớ nghe thấy cậu nhờ giúp đỡ về bất kỳ cái gì.

- Ngạc nhiên phải không, bởi giờ tớ đang hỏi cậu – Tôi nhìn thẳng vào mắt Claire.

Tôi cố gắng cho cô thấy rằng còn có một điều nữa đang làm tôi phiền muộn, lo lắng, một điều có thể còn lớn hơn vụ việc này. Rằng tôi không chắc tôi có thể giải quyết nó. Rằng tôi có thể nhờ đến sự giúp đỡ. Rằng có nhiều thứ trong việc đó.

Claire từ từ cất tiếng cười nhẹ nhàng:

- Xin thề trước cốc trân châu này, tôi tham gia.

Tôi rạng rỡ trở lại, rồi nhẹ nhàng quay lại phía Cindy:

- Thế còn cô thì sao? Cô tham gia chứ?

Cindy lắp bắp:

- Tôi, tôi không biết Sid Glass sẽ nói gì nhưng kệ xác ông ta. Tôi tham gia.

Chúng tôi chạm cốc chúc mừng.

Câu lạc bộ điều tra các vụ giết người của phụ nữ đã hình thành.