Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 13: Vào bang



Có tin nhắn được gởi đến, Trần Vũ Khả không ôm theo bất kì hi vọng gì mở nó ra xem, là của Phi Sát.

“Em dâu, em có mở kênh bang phái không?”

“Dạ không.”

“Mau mở đi.”

Trần Vũ Khả khó hiểu mà mở ra kênh bang phái, ở trong bang đang nói chuyện hăng say đến tận trời, tin tức hiện ra ào ào trên màn hình, trong đó có một cái vừa hiện ra đã thu hút ngay ánh mắt của cậu.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Bà xã của tôi cũng đến, tôi chẳng lẽ không thể đến sao?

Lúc này Trần Vũ Khả rất khó gọi tên rõ ràng cảm giác của mình, giống như đang loanh quanh trong hầm băng lạnh thấu xương tự nhiên lại có được hạnh phúc tột đỉnh, có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cậu không nghĩ đến Phiêu Linh Thư Kiếm lãnh khốc kia sẽ nhượng bộ cậu, hạnh phúc lặng lẽ nở rộ ở trong lòng…

Trong bang rất náo nhiệt, mà cậu lại không có gia nhập vào đó, nhưng vẫn mỉm cười theo dõi.

[ Phi Sát] Phiêu, nói vậy là cậu vì bà xã mới vào trong bang bọn này sao?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tất nhiên.

[Nữ Nhân Hoa Trung Tú] Lãng mạn quá đi — Tui say mất rồi —

[Thiên Niên Nhất Thán] Nữ Nhân… bạn e lệ chút đi.

[Thiên Niên Nhất Thán] Gào gào gào — Phiêu Linh đại thần, tui rất tất rất sùng bái anh! Xin nhận một lạy của tui!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, cậu tiếp tục sùng bái đi.

[Thiên Niên Nhất Thán] Ô — Đại thần rất lạnh lùng nha! Rất có cá tính!

[ Loạn Sát] Mĩ Nữ đâu rồi? Không phải cậu ấy đang online à?

[ Phi Sát] Đang onl mà, anh mới M cho cậu ta mà, em dâu nói gì đi.

Nhìn thấy mọi người đang gọi cậu, Trần Vũ Khả định gõ chữ trả lời, thì nhận được tin nhắn của Phiêu Linh Thư Kiếm gởi qua, vẫn rất đơn giản rõ ràng.

“Oh cái con khỉ, đến lò rèn mau.”

Nghe theo lệnh, ma nữ bé nhanh chân chạy đến lò rèn, Phiêu Linh Thư Kiếm đang đứng trước thợ rèn, không biết đang làm cái gì.

Kênh phụ cận nói:

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em tới rồi.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, giao dịch với anh.

Anh lại định làm cái gì?!

Cậu bấm vào Bạch y nam nhân chọn cửa sổ giao dịch, liền nhìn thấy trên đó bỏ vào một thanh Trảm Yêu Kiếm cùng một viên bảo thạch cao cấp, là một thanh Trảm Yêu Kiếm +4.

Trần Vũ Khả cảm thấy tin không được! Thanh kiếm này là thanh kiếm lúc trước cậu có được sao?! Phiêu Linh Thư Kiếm đã nâng cấp nó lên được cấp 4 rồi sao?! Chẳng lẽ không sợ bị gãy à? Lá gan lớn kinh! Cấp 3 cũng đã rất tốt rồi mà!

Suy nghĩ của Trần Vũ Khả quá ngây thơ rồi! Những thứ đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Em đập nó lên cấp 5 đi.

Tay Trần Vũ Khả run lên, con chuột bấm cũng không vững. Thanh Trảm Yêu Kiếm +1 giá chưa đến vài trăm đồng, nhưng lên +4 thì giá đã ở trên trời, muốn mua cũng chẳng có mà mua! Như vậy mà Phiêu Linh Thư Kiếm còn chưa thấy đủ? Muốn đập lên +5?!

Điểm quan trọng còn chưa nằm ở đó, nhìn thanh vũ khí nằm trong túi trang bị, khuôn mặt Trần Vũ Khả liền ảo não, khóc không ra nước mắt, mắng nhỏ: “Gào! Tại sao tự anh không đập lên mà quăng cho em? Gãy thì làm sao bây giờ? Cho dù anh không trách em, tự em cũng sẽ tự trách mình, anh cố ý làm cho em cắn rứt cả đời hả?!”

Ngay lúc cậu đang không ngừng tự đấu tranh ở trong lòng thì Bạch y nam nhân lại rất bình tĩnh.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đừng nhìn nữa, đây là thanh kiếm em lượm được hôm bữa đó.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh giỏi quá đi! Đã lên tới +4 rồi, sao còn muốn đập lên +5?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Em là heo à> Ai không muốn có đồ +5 hả? +4 chẳng lẽ xịn hơn +5 sao?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em tất nhiên biết thần binh +5 thì lợi hại, nhưng vấn đề là từ +4 lên +5 chỉ có 5% cơ hội thôi, chắc chắn gãy đó!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Miệng chó không khạc ra được ngà voi, sao em không nghĩ là dù chỉ có 1% nhưng vẫn rơi vô người em hả?

Hứ! Lúc thì là heo, lúc thì là ki ki, miệng người này đúng là độc kinh khủng!

Trần Vũ Khả hít sâu một hơi, cố sức làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, bình tĩnh thương lượng với anh.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh đừng nói vậy, em không may mắn đâu, +4 đã rất lợi hại rồi, thật đó! Mình đừng có tham nữa, dừng lại ở đây đi, lỡ đâu gãy, anh sẽ hối hận đó.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Gặm cà rốt rồi bớt bao đồng đi, anh hối hận là chuyện của anh, em lo đập đồ nhanh lên.

Xem ra hôm nay nếu không đập, anh sẽ không bỏ qua đâu, Trần Vũ Khả rất bất đắc dĩ chẳng thể làm gì khác hơn là sử dụng đến tuyệt chiêu,

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Nói thiệt… Em không dám…

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Em có phải là con trai không vậy? Sao giống con gái quá vậy, chẳng có gan gì hết? Gãy thì gãy, cũng có mất miếng thịt nào đâu.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Thiệt đó, gan em nhỏ lắm, tay run ghê lắm!

Trần Vũ Khả không có nói xạo, tay cậu lúc này còn run hơn cả lúc nãy, nếu như thanh cực phẩm thần binh ngàn năm khó gặp này bị gãy ở trong tay cậu thì không chừng cậu tự tử luôn.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ôi, anh phải nói sao với em bây giờ? Đập đá lên thần binh cũng có tỉ lệ mà, hệ thong cũng có tính toán cảm mới vừa rồi anh dùng một mớ đồ rác đập thử rồi, cũng có thể thấy được chút qui luật, em cứ yên tâm đập đi, lần này có thể thành công đó.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Vậy à, vậy sao anh không tự đập đi?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Em chưa nghe à, người chưa bao giờ đập ra thần binh so với người thường xuyên đập thì sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn mà? Em bèo bọt vậy, chắc chưa từng đập thần binh? Cho nên anh mới kêu em tới.

Trần Vũ Khả chợt hiểu ra, cũng tin tưởng chút chút, nhưng mà câu sau có cần phải nói ra luôn không vậy? Rất làm người ta tổn thương nha!

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Được rồi, em đập nha?!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em đập thiệt đó?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đập đi.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Gãy cũng đừng có trách em.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Sẽ không đâu.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh thề đi.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] …

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh không thề em không đập đâu.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Được, anh thề. Anh thề nếu em không đập nhanh một chút, còn dám dong dài thêm nửa câu thôi, anh sẽ giết em!

Phiêu Linh đại thần lại nổi bão nữa rồi, Trần Vũ Khả rốt cuộc cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mang theo tâm trạng kích động đem thanh vũ khí cap cấp kia bỏ vào cửa sổ nâng cấp, nhắm mắt lại ấn xuống nút hợp thành…

Thật ra Phiêu Linh Thư Kiếm cũng không có chắc chăn trăm phần trăm về sự thành công trong lần nâng cấp này, lúc nãy anh nói vậy chỉ để trấn an Trần Vũ Khả mà thôi, cái câu “Người chưa hợp thành thần binh thì sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn người từng làm” là anh thấy ở trên diễn đàn, mặc dù anh biết đó là lời nói vô căn cứ, nhưng mà trong tiềm thức thì vẫn tin. Với còn một điểm quan trọng hơn chính là sau chuyện cãi nhau ầm ĩ lần trước, sau khi anh logout, cũng thấy rất hối hận, anh đúng là độc đoán, nhưng nhìn thấy Loạn Sát nói như vậy thì đã rất giận, không ngờ đến Trần Vũ Khả sau đó còn chống đối lại anh, anh kiêu ngạo như vậy sao có thể nhượng bộ được, cho nên không tránh khỏi chuyện to tiếng. Tiếp theo, công việc của anh lại bận bù đầu bù cổ, cơ bản là không đào là được thời gian rảnh, khi vào game được cũng đã là chuyện của nửa tháng sau, nhìn thấy tin nhắn trong hộp thư, anh liền thoải mái lên rất nhiều, tâm trạng theo đó cũng tốt hơn hẳn, làm bộ lạnh lùng nhắn tin cho Phi Sát, nói muốn vào bang, Phi Sát tất nhiên là vui mừng hớn hở, ngay lập tức thêm anh vào trong bang, cho nên khi Trần Vũ Khả mở kênh bang phái ra, mọi người đang buôn dưa về lí do vì sao anh vào bang.

Phiêu Linh đại thần vốn là một người sĩ diện, anh biết chuyền lần trước vốn là do anh không đúng, nhưng lại không thể hạ thấp mặt mũi xuống nhận sai, nói chuyện trong bang một hồi cũng không thấy Trần Vũ Khả nói gì, liền biết ngay bé ngốc này chắc chắn không có mở kênh bang phái, rồi lại len lén nhắn tin cho Phi Sát, nhắc bé ngốc kia mở kênh bang phái.

Về phần tin nhắn riêng mà Trần Vũ Khả gởi cho anh, anh chỉ trả lời lại bằng một chữ, đúng là rất lạnh lùng nha, nói đơn giản đi một chút thì đó chính là phong cách của anh, lúc ấy anh đang đập trang bị, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Vũ Khả, lập tức nghĩ ngay sao không dùng phương pháp nâng cấp thanh kiếm lên +5 để hai người làm hòa? Dùng cớ như vậy, cũng có thể khỏi bị xấu hổ.

Trần Vũ Khả mà biết được suy nghĩ của anh chắc sẽ tức chết luôn. Nói thẳng mà khó khăn đến vậy sao? Còn dùng tới chuyện đập trang bị thần binh làm cớ nữa, gãy thì làm sao bây giờ?!

Trần Vũ Khả mở mắt he hé, tim đập kịch liệt, nhìn về phía cửa sổ nâng cấp…

Thanh Trảm Yêu Kiếm vẫn còn ở đó! Không gãy!!!

Lại nhìn thuộc tính, là +5 nha!!!

Trần Vũ Khả thấy tất cả giống như đang nằm mơ, rất kì diệu! Dùng dức nhéo má mình một cái, đau quá! Trên khuôn mặt bị nhéo đến hồng hồng lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

Kênh phụ cận nói:

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em thành công rồi!

Chọn giao dịch với đối phương, đem thanh kiếm đặt vào, bấm xác nhận.

Kiếm đã giao dịch cho đối phương.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Anh nói không sao phải không? Ha ha, em dám nói là em không may mắn nữa đi?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Hi hi! Có thanh kiếm này từ nay về sau anh liền trở thành vô địch thiên hạ rồi!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Hi hi, em nói chuyện sao giống trẻ con quá vậy.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em vui quá đi!

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Uh, mình có phải nên nói vô chuyện chính rồi không?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Chuyện chính gì?

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đưa QQ của em cho anh, mình lên QQ nói chuyện.

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] 844xxxxx.

[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ.

Chưa đến mười giây, tin kết bạn trên QQ đã có rồi, Trần Vũ Khả lập tức đồng ý, xem qua một chút thông tin trên QQ của người kia, rất đơn giản, không có hào nhoáng giống như ở trong game.

Tên: Dương, giới tính: Nam, tuổi: 22.

Những cái khác trống trơn.

Vừa mới thêm bạn tốt, cái đầu chim cánh cụt liền lúc lắc.

[15: Chim cánh cụt: Biểu tượng của QQ message – 1 trình duyệt message phổ biến của Trung Quốc với hình con chim cánh cụt đeo khăn quàng cổ màu đỏ.]

Dương: Là anh.

Vui Vẻ: Em biết rồi.

Dương: Nick QQ của em thiệt khờ.

Vui Vẻ: Anh cũng có hay chỗ nào đâu.

Dương: Hi hi, đây là một chữ trong tên anh, anh tên Phương Thư Dương, còn em?

Vui Vẻ: Trần Vũ Khả.

Dương: Nghe cũng hay.

Vui Vẻ: Cảm ơn, không phải anh có gì định nói sao?

Dương: Đúng vậy.

Vui Vẻ: Anh nói đi.

Dương: Ừ, những lời này anh đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ mới nói với em.

Trần Vũ Khả có chút khó hiểu, nói gì mà cần phải trang trọng như vậy thế? Còn phải suy nghĩ rất lâu?

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ muốn thổ lộ sao?!

Nghĩ đến đây, Trần Vũ Khả rất kích động, gần như chắc chắn về ý nghĩ đó của mình, tâm trạng liền rất khẩn trương chờ đợi tin tức của người kia, nhưng mà đợi rất lâu cũng không thấy có tin gì nhắn qua.

Cậu nghi ngờ có phải bản thân mình hiểu lầm rồi hay không nữa?

Thình lình, cái đầu của chim cánh cụt lúc la lúc lắc, khiến cho cậu giật hết cả người, mở ra xem, là một tin nhắn rất dài.

Dương: Hôm đó anh không nên nói với em như vậy, lúc đó trong lòng anh có chút khó chịu, mới đem toàn bộ mọi chuyện trút hết lên người em, anh không có cố ý, em đừng để bụng. Mấy hôm nay anh bận nhiều việc quá, không đào đâu ra thời gian lên mạng, tin nhắn em gởi cho anh, anh đã đọc hết rồi, hi hi, nói thật là anh rất cảm động, còn tưởng là em không thèm để ý đến anh nữa… Chuyệ cũng qua rồi, anh cũng không định nói gì nữa, nhưng suy nghĩ lại thì thấy vẫn nên giải thích rõ với em, chuyện kia bỏ qua đi, được không? Em đừng để trong lòng, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Nhìn thấy những lời này, tâm trạng của Trần Vũ Khả liền rạng rỡ hẳn lên. Cậu không ngờ đến Phiêu Linh Thư Kiếm lại có thể có một mặt như vậy, anh kiêu ngạo đến mức không thể kiêu ngạo hơn, nhưng thái độ lại trở nên rất khiêm tốn. Thay đổi nho nhỏ ấy của người kia làm cho tâm trạng tủi thân cùng khổ sở của cậu trong thời gian qua đều tan thành mây khói.

Cậu tỉnh táo lại trước tiên, nói:

Vui Vẻ: Em không có để bụng, chuyện qua rồi thì mình đừng nói đến nữa, em cũng có chỗ sao, em không nên nổi cáu với anh.

Dương: Ừ, không nhắc đến nữa. Đúng rồi, em có chuyển server không?

Vui Vẻ: Anh thì sao? Em không muốn chuyển.

Dương: Em không chuyển anh cũng không chuyển.

Vui Vẻ: Hi hi.

Dương: Cười ngốc gì đó, em có webcam không? Cho anh nhìn em chút.

Vui Vẻ: Em không có, còn anh?

Dương: Có.

Vui Vẻ: Thật sao? Em muốn nhìn.

Dương: Không được, anh không thấy em vì sao lại cho em thấy anh.

Vui Vẻ: Được rồi, thật ra em cũng có, nhưng mà bỏ ở đâu rồi, để em tìm lại.

Dương: Ừ, tìm nhanh lên.

Vui Vẻ: Dạ.

Trần Vũ Khả đồng ý nhưng cũng rất miễn cưỡng, mấy hôm nay tinh thần của cậu không có sáng sủa, tiều tụy muốn chết, trên mặt bây giờ vẫn còn đôi mắt thâm sì này. Cậu không muốn để cho Phiêu Linh Thư Kiếm nhìn thấy bộ dạng xuống sắc của mình, nhưng cậu lại muốn nhìn xem hình dáng của anh là như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lục tủ tìm webcam, sau khi kết nổi xong xuôi thì lại phát hiện ra tóc tai mình rối bời, liền chạy vào toilet chỉnh sửa lại, khi quay lại bàn ngồi trước máy tính, video call đã được mời qua.

Đồng ý, video bắt đầu hoạt động…

Lần đầu tiên Trần Vũ Khả nhìn thấy bản thân mình trong webcam, đôi mắt đen trên khuôn mặt trắng xanh nhìn có vẻ lớn hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt chờ mong, nhưng mà webcam của đối phương lại đen sì sì, đợi thật lâu cũng chẳng có thay đổi gì. Lúc này, cậu mới biết mình bị xí gạt, muốn tắt webcam đi, bên kia đã gởi tin qua.

Dương: Không cho tắt, tại sao lần nào nghĩ gì thì người kia cũng đều đoán ra được hết vậy?!

Trần Vũ Khả hết hồn, tại sao lần nào nghĩ gì thì người kia cũng đều đoán ra được hết vậy?!

Dương: Mấy chuyện này của em anh còn không biết sao? Webcam của anh bị hư, để bữa sau anh mua cái mới rồi mở cho em nhìn.

Trần Vũ Khả bái phục, người này đúng là đoán việc như thần! Cái gì cũng biết hết trơn!

Vui Vẻ: Được rồi, không được lừa em.

Dương: Ừ, không phải em nói mình tròn vo sao? Sao mà lại gầy như vậy?! Cao nhiêu, nặng nhiêu?

Chiều cao và cân nặng chính là tâm bệnh của Trần Vũ Khả, cậu chỉ cao có 170cm, nặng chỉ được 54kg, người gầy đến mức gió thỏi cũng muốn bay, hơn nữa cậu ăn kiểu gì cũng chẳng mập ra, muốn nuôi bản thân mập mạp thêm một chút cũng chẳng được. Chiều cao cũng giống vậy, sau khi vào trung học thì không cao thêm được nữa, ngày nào cũng chăm chỉ uống sữa nhưng vẫn phí công, vẫn chẳng chịu cao thêm, thiếu niên như vậy quả thật nhìn cũng có chút còi cọc.

Suy nghĩ một chút cậu vẫn quyết định nói thật.

Vui Vẻ: 170cm, 54kg, nhưng mà em chắc vẫn còn có thể cao hơn, em mới có 20 tuổi.

Dương: Em cũng đâu có lùn, chỉ có điều ốm quá, mỗi ngày chịu khó ăn thêm một chút, ngủ nhiều một chút, đừng có lúc nào cũng thức khuya chơi game.

Vui Vẻ: Em biết rồi.

Dương: Ừ, vậy là tốt rồi.

Dương: Em tắt webcam nha, mình vô game nói chuyện tiếp?

Dương: Em tắt đi, anh offline, lát nữa còn bận.

Trần Vũ Khả định đưa tay tắt webcam, vừa lúc Đàm Thụy ở chung phòng đem thức ăn về, bước vào cửa liền kêu to: Nhanh, nhanh, Vũ Khả, cầm giúp tôi nào, bỏng chết mất thôi.”

Trần Vũ Khả vội vàng đứng dậy, nhận lấy túi thức ăn trong tay bạn mình đặt xuống bàn, nhìn qua cũng thấy rất thịnh soạn.

Đàm Thụy đưa cho cậu đôi đũa dùng một lần, cười nói: “Hôm nay đồ ăn của căn tin rất được, đều là món cậu thích, tôi mua nhiều hơn một chút, ăn nhanh đi, không thì nguội mất.”

Trần Vũ Khả cười đầy cảm kích với cậu ta, Trần Vũ Khả rất đói bụng, lúc này còn lo lắng hình tượng làm cái gì, ăn uống ngấu nghiến.

Đàm Thụy ngồi bên cạnh nhìn buồn cười, sợ cậu bị nghẹn, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, còn không quên rót cho cậu li nước.

Chờ sau khi cơm nước xong, đi đến trước máy tính, mới phát hiện webcam vẫn chưa tắt, còn đang hoạt động.

Vừa mới ngồi xuồng, tin nhắn đã gởi qua.

Dương: Ăn no chưa?

Vui Vẻ: Dạ rồi. Hi hi.

Dương: Cậu ta là ai vậy?

Vui Vẻ: Bạn cùng phòng của em.

Dương: Oh, cậu ta mua thức ăn cho em à?

Vui Vẻ: Dạ.

Dương: Quan tâm em quá nhỉ.

Vui Vẻ: Dạ, bạn ấy tốt lắm.

Dương: Ừ, em cứ chơi game trước đi, anh phải logout rồi, có gì tối anh online.

Vui Vẻ: Dạ.

Sau khi Phương Thư Dương logout, Trần Vũ Khả lại vào game, vừa khéo nơi cậu login ở trong game có một người chơi đang đứng, người kia thấy cậu đến, cũng rất ngạc nhiên.

Kênh phụ cận nói:

[ Phi Sát] Em dâu, sao trùng hợp vậy?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Dạ.

[ Phi Sát] Em có chuyển server không?

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Dạ không, còn anh?

[ Phi Sát] Anh? Cũng không biết nữa, chắc có lẽ sẽ chuyển…

[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tại sao???

Trần Vũ Khả rất giật mình! Người kia muốn chuyển server sao?! Rất muốn biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng mà mãnh tráng sĩ đã reborn hai lần chỉ đứng ở đó trầm mặc một lát rồi bay đi mất…