Julia Yêu Dấu

Chương 32



Julia rất phân vân về việc tham gia vũ hội. Nếu Sebastian không định tham dự, mà cô ngờ là anh sẽ như vậy, thì cô cũng chẳng cần tham dự làm gì. Nhưng nó cho cô cơ hội nói chuyện với Oliver, và đối mặt với những người thắc mắc về sự mất tích của cô ở vũ hội của phu nhân Jersey.

Bên cạnh đó, vũ hội sẽ khến cô không phải lo nghĩ Sebastian đang ở đâu. Theo lời Emily, người được cô cử đi thăm dò, thì anh vẫn chưa trở về từ cái công chuyện chẳng biết là chuyện gì đã lôi anh đi từ tờ mờ sáng. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Julia rằng có lẽ anh lại hoảng sợ trước viễn cảnh gắn bó quá mật thiết về mặt cảm xúc và lại chạy trốn, nhưng rồi cô gạt ngay ý nghĩ đó. Đêm qua cô cảm nhận được là cuối cùng anh đã ngưng trốn tránh cô. Không, anh chỉ về nhà muộn mà thôi. Thay vì ngồi một chỗ mải nghĩ về anh thì tốt hơn cô nên tham gia buổi tiệc và thắt chặt lại những mối quan hệ lỏng lẻo ít ỏi còn sót lại trong cuộc sống của mình.

Chiếc áo cô chọn cho buổi tối - thực ra là Emily chọn, nhưng Julia đồng ý đó là sự lựa chọn sáng suốt - làm bằng lụa màu hồng ngọc viền đăng ten bạc. Thân áo trên xếp nếp ôm vừa vặn cổ áo hình trái tim, phần eo rủ xuống nhẹ nhàng kết thúc ngay phía trên rốn. Hai ống tay áo bồng lên và cắt ngắn đến khuỷu tay với những chấm đăng ten bạc. Thân váy dệt chun, xòe rộng, và một dải đăng ten bạc thu nhỏ lại ngay trên gấu. Quanh cổ có trang sức bằng đá. Tóc cô vấn lên thành một búi cao sau đầu với hai lọn quăn dài - sản phẩm của chiếc kẹp làm quăn cùng rất nhiều lời dỗ dành ngon ngọt của Emily - rủ xuống buông lơi trên một bờ vai trắng mịn. Ngắm mình trong gương, Julia còn hơn cả mãn nguyện. Nom cô thật đáng yêu, cô nghĩ, nhưng quan trọng hơn, c một tiểu thư đến từng centimet. Ít nhất về mặt ngoại hình, cô không làm mất mặt Sebastian.

Cô xuống dưới nhà bị muộn, vì hầu hết khách khứa đã có mặt đông đủ. Nhưng Caroline cùng bá tước phu nhân vẫn đứng ở cửa phòng khách, đón những người khách đến trễ, và Julia phải đứng với họ.

Caroline tặng cô một nụ cười thoáng chút trách móc vì sự chậm trễ của cô, còn ánh mắt của nữ bá tước làm cô ớn lạnh. Nhưng chỉ hai giây sau một nụ cười giả lả đã dán trên môi bà khi bà đáp lời trêu chọc của một người bạn thân.

Hầu hết khách khứa đều quá lịch sự để lộ ra tò mò về sự ra về bất ngờ của Julia ở vũ hội của phu nhân Jersey. Nhưng khi cô bắt tay và nói những lời xã giao thì cô vẫn cảm thấy những cáo nhìn suy đoán lướt qua người mình. Dù vậy, cô vẫn ngẩng cao đầu và cư xử như thể mình hoàn toàn không biết có nhiều lý do cho sự suy đoán ấy. Cô tự chúc mừng mình đã hoàn thành tốt công việc khi cuối cùng cũng được giải phóng khỏi dòng người mà không bị hỏi một câu sỗ sàng nào.

Caroline, lúc chỉ còn một mình, cho cô biết rằng chỉ có phu nhân Carruthers hỏi thẳng cái điều mà mọi người đều muốn biết, nên Caroline đã nói cho bà ta biết những gì họ đã thống nhất, và chắc chắn nó sẽ lan ra khắp phòng nhanh như thổi. Vì vậy chỉ cần Julia cư xử như thể chẳng có gì bất thường thì họ sẽ qua được buổi tối một cách tương đối an toàn nếu Sebastian không tùy hứng xuất hiện để cuỗm cô đi một lần nữa, Julia tủm tỉm trước ý nghĩ này, thầm ước anh làm thế, và vẫn đang mỉm cười khi ngài Rathburn bước đến chỗ cô.

“Chào buổi tối, cô Stratham. Trông cô thật xinh tươi tựa đóa hồng trong chiếc váy này.”

“Thật ư, cám ơn ngài Rathburn. Nhưng tôi sợ là ngài đã tâng bốc quá lời.”

“Làm gì có chuyện đó,” anh ta ga lăng đáp, đưa tay ra cho cô. “Cho phép tôi đưa cô đến bàn ăn nhé?”

“Vâng, thưa ngài.” Julia mỉm cười, đặt tay lên cánh tay anh ta và cùng anh ta đi tới chỗ những dãy bàn dài được kê trong phòng ăn. “Thật xấu hổ phải thừa nhận điều này, nhưng tôi đang đói muốn chết.

“Tôi cũng thế,” anh ta nói nhỏ, nhưng căn cứ vào nơi mắt anh ta dán vào thì rõ ràng anh ta không nói đến thức ăn.

Julia vờ như không biết anh ta muốn ám chỉ gì. Nhưng cô không thích chút nào. Khi buổi tối tiếp tục trôi qua, cô càng không thích những gì đang diễn ra hơn. Càng lúc sự thay đổi thái độ của cánh đàn ông đối với cô càng trở nên rõ ràng hơn. Trước kia họ tỏ ra tôn trọng, lễ độ với cô như một bà cô có tuổi, giờ thì những nhận xét của bọn họ đôi khi khiếm nhã, những lời khen có lúc vô cùng thái quá, ánh mắt thì quá ư trơ tráo. Nói tóm lại, bọn họ đối xử với cô như thể cô đang trở thành một mụ đàn bà hư hỏng, Julia hết sức hổ thẹn và nhục nhã, tuy nhiên cô vẫn cố sức tảng lờ, kể cả những lời xúc phạm tồi tệ nhất. Cô cho rằng cách tốt nhất để chặn đứng những hành vi như thế, là tỏ thái độ như thể nó không tồn tại.

Cánh phụ nữ thì tử tế hơn một chút, nhưng không nhiều. Không ai chĩa lời chỉ trích về phía cô hay công khai lờ cô đi, nhưng một số người, nhất là các bà già và vài phụ nữ có chồng còn rất trẻ trung hấp dẫn, thì lạnh nhạt với cô ra mặt. Những người già thì Julia có thể hiểu, và cô cố gắng chuộc lỗi trong mắt họ bằng cách cư xử cực kỳ đúng mực. Nhưng những mệnh phụ trẻ thì làm cô rất bối rối cho đến khi cô nghe lỏm được một đoạn đối thoại thì cô mới hiểu.

“Người ta đồn anh ta đã giết vợ đấy.” Người đang nói là phu nhân Westland, một phụ nữ tóc đen đẫy đà khoảng chừng ba mươi tuổi mặc chiếc áo thụng màu đào thêu kim tuyến.

“Anh ta có giết ba bà vợ tôi cũng chẳng bận tâm,” đáp lời là phu nhân Mayhew danh giá, có bộ tóc hoe đỏ yểu điệu trông trẻ hơn bạn mình một chút. “Tôi chỉ biết là anh ta cực kỳ đẹp trai. Tôi tưởng mình chết ngất đi khi anh ta bước vào nhà phu nhân Jersey như vậy, chẳng xin phép lấy một lời mà nhảy điệu valse với con ranh Stratham ấy. Thật lãng mạn hết sức! Sao chẳng bao giờ có chuyện tương tự xảy đến với tôi chứ?”

“Chị có thể cảm ơn những ngôi sao may mắn của mình vì nó đã không xảy ra đi. Chị thích có kết thúc như Elizabeth Tynesdale đáng thương à?”

Phu nhân Mayhew bĩu môi đầy quyến rũ. “Đáng thương! Tôi có bao giờ nói là muốn lấy anh ta chưa? Và tôi rất nghi ngờ hôn nhân là thứ anh ta muốn với cô nàng nhỏ bé - cô ta là gì ấy nhỉ, em họ anh ta ài dám chắc đó là mối quan hệ ngắn ngủi hợp với phong cách của anh ta hơn. Và tôi cũng thế.”

Phu nhân Westland cười khúc khích, và đập mạnh quạt vào cánh tay cô bạn. “Thật hư hỏng, Irena! Không biết Wesley thân mến sẽ nói gì?”

“Sao cơ, không gì hết, vì anh ấy sẽ chẳng bao giờ nghe được chuyện này. Hơn nữa, Wesley tẻ ngắt đi được. Tôi đã kể với chị rằng anh ấy...”

Julia không nghe được thêm gì nữa vì hai người phụ nữ đã đi khỏi. Cô đang nhấm nháp một cốc rượu hạnh nhân, chờ ngài Rathburn đi lấy đồ ăn. Họ định cùng nhau đi xem đánh bài Uýt ở phòng chơi bài mà Caroline đã bố trí. Một cây cọ thấp đã che khuất cô khỏi tầm nhìn của hai phụ nữ, nhưng cô nghe không sót một chữ và đã phần nào hiểu ra. Nhất định rồi, sẽ có những phụ nữ trẻ đố kỵ với cô. Tất nhiên Sebastian không phải là một đám ưu tú trên thị trường hôn nhân vì tin đồn anh giết vợ và việc bị giới thượng lưu tẩy chay, nhưng là một người tình thì... đúng là hai người này muốn có anh trong giường họ, và phát hiện đó làm Julia vừa hài lòng vừa bực bội. Mọi việc vẫn ổn chừng nào họ còn thu móng vuốt và Sebastian giữ mình tránh xa đường đi của họ. Nhưng nếu anh không chống nổi những trò quyến rũ, đó lại là một câu chuyện khác. Julia ngạc nhiên khi thấy ý nghĩ đó khiến hai tay cô siết chặt lại quanh chiếc cốc đang cầm. Cô ngỡ ngàng phát hiện ra mình cũng có tính chiếm hữu mãnh liệt y như Sebastian.

“Em đây rồi!”

Tiếng Oliver, và Julia nhảy dựng lên như bị bắn, rượu đổ xuống mặt trước áo cô, và cô buột ra một lời than. Chất vải lụa đỏ sẫm nên vết bẩn không thấy rõ, nhưng Julia vẫn đặt cốc xuống chiếc bàn gần đó, lấy khăn ăn chấm nhẹ lên chỗ ướt trước khi ngẩng lên và nhìn thấy Oliver đang đứng lù lù trước mặt cô với ánh mắt trừng trừng. Anh đến rất muộn; cô đã gần như tin rằng anh sẽ không đến.

“Anh cần nói chuyện riêng với em, Julia.” Trông anh vô cùng cứng rắn, đôi mắt khắc nghiệt, miệng mím chặt, hai tay khoanh trước ngực, hệt như ông hiệu trưởng còn cô là cậu học trò bị phạt.

“Em cũng muốn nói chuyện với anh, Oliver, nhưng làm ơn nhỏ giọng xuống. Không cần phải cho cả phòng này biết chuyện tình cảm của chúng ta.”

Nó là chuyện tình cảm sao?” Anh nói chua chát. “Ý anh là mối quan hệ của em với Moorland ấy. Hay em định phủ nhận? Anh nghe từ ba nguồn khác nhau là anh ta bị bắt gặp đang hôn em ở ngoài hiên nhà Jersey, ngay sau màn trình diễn nhục nhã trong phòng vũ hội!”

Julia thở dài. Chuyện còn tệ hơn cô tưởng. Quý ông lịch thiệp mà Oliver luôn trưng ra với cô đã biến mất cùng sự giận dữ của anh. Thông thường cô cũng sẽ nổi giận lại với anh, nhưng lần này cô cảm thấy mình xứng đáng với từng lời xúc phạm anh ném vào cô. Trên phương diện nào đó, cô đã lừa gạt anh, bằng cách khiến anh tin rằng cô có thể lấy anh trong khi trái tim cô từ lâu đã thuộc về Sebastian.

“Nếu anh định chỉ trích em, Oliver - và em thừa nhận anh có quyền làm thế! - ít nhất hãy vì phép tắc mà làm điều đó ở nơi kín đáo. Mong anh hãy đi cùng em đến văn phòng.”

Oliver mím chặt môi và cúi đầu, rõ ràng quá tức giận và có thể không làm chủ được bản thân nếu mở miệng.

Biết là có những cú huých tay và những ánh mắt tò mò nhìn theo họ, Julia mỉm cười với anh để giữ thể diện. Khi anh không chìa tay ra cho cô thì cô đi bên cạnh anh, lặng lẽ dẫn anh tới phòng làm việc riêng của Sebastian, nó là căn phòng duy nhất ở hai tầng dưới không bị xâm phạm bởi bữa tiệc. Khi Julia chỉ lối vào, Oliver đứng lui lại nhường cô vào trước, rồi đóng cửa lại sau lưng anh,

Hai con mắt anh rắn đanh lại như mã não khi anh dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt và soi mói cô như thể cô là một cọng rác cực kỳ chướng mắt anh nhìn thấy trên đường. Julia không thích bị nhìn theo kiểu đó, nên cô hếch cằm lên. Nhưng xét cho cùng, cô tự nhắc mình, anh có quyền nổi giận, nên cô nhượng bộ để chịu đựng sự chỉ trích gay gắt về nhân phẩm cùng những lời răn dạy đạo đức trong mười lăm phút trước khi cô trả anh về chỗ của mình.

“Anh nghĩ em nợ anh một lời giải thích,” sau một hồi lâu anh tức giận lên tiếng. “Anh có đúng khi tin rằng em đang có quan hệ với Moorland? Cuối cùng anh ta đã ép buộc được em ư? Nếu thế thì anh sẽ...”

“Sebastian đã hỏi cưới em,” Julia khẽ ngắt lời, hai tay đan vào nhau khi cô báo tin cho Oliver bằng cách ít đau đớn nhất mà cô biết. “Và em đã đồng ý.”

Oliver nhìn cô một màu đỏ sậm dần hiện lên trong cổ họng rồi hằn trên mặt anh. “Chắc hẳn em có sở trường sưu tập những lời cầu hôn, phải không? Lần này là ngay tối qua, khi mà em đã định kết hôn với anh. Hoặc ít nhất anh đã nghĩ vậy. Anh tự hỏi cái gì đã khiến em chọn Moorland? Anh là một đám tốt hơn nhiều. Anh giàu có hơn hắn, Moorland thậm chí còn không được chấp nhận. Và chắc chắn anh không bao giờ bị nghi là giết vợ mình. Em thích đàn ông vũ phu hả? Anh đã quá dịu dàng với em chăng? Anh đảm bảo là, ở trên giường anh không quá dịu dàng đâu!”

“Em rất xin lỗi, Oliver, em...” Julia mở đầu, lờ đi những lời phẫn nộ của anh để xoa dịu anh, nhưng bị chặn lại bởi một tiếng gầm gừ.

“Xin lỗi! Cô còn xin lỗi. Thề có Chúa, tôi sẽ khiến cô phải hối tiếc! Không ai có quyền biến tôi thành thằng ngốc!”

Anh băng qua phòng trước cả khi Julia nhận thấy anh di chuyển, túm lấy cô một cách thô bạo và kéo cô vào vòng tay anh. Môi anh hạ xuống chộp lấy môi cô, và hai tay anh sỗ sàng sờ soạng người cô khiến cô vặn vẹo vì khó chịu. Nhưng anh rất khỏe, và anh khiến cô không thể cử động. Lưỡi anh lách vào miệng cô, và trong một thoáng cô cân nhắc có nên cắn nó không, nhưng nói cho cùng đây là Oliver, và cô đã cư xử không phải với anh. Và rồi anh nhấc cô lên khỏi mặt đất, mang cô đến chiếc đi văng ở cuối phòng đối diện bàn làm việc Sebastian. Đặt cô xuống, anh ném mình xuống cạnh cô, giam giữ cô bằng sức nặng của phần trên cơ thể anh trong khi anh quỳ dưới sàn.

“Thôi đi, Oliver!” Cô nghiêm khắc nói, như thể đang giáo huấn một học trò hư. Đôi mắt xám của anh long lên rồi hai bàn tay đang túm chặt phía trên hai cánh tay cô siết lại đến phát đau.

“Tôi dám cá là cô sẽ không nói thế với Moorland,” anh gầm gừ với sự căm ghét. “Tôi dám cá cô sẽ để cho hắn muốn làm gì thì làm. Tôi đã thấy cô nhìn hắn trên sàn nhảy tối qua, đồ dâm đãng! Cô muốn hắn... giờ cho dù cô có cầu xin tôi cũng sẽ không lấy cô đâu, nhưng tôi sẽ chiếm đoạt cô. Giống như hắn đã làm. Hắn ta sẽ không tha thứ và cũng không cưới cô nữa. Một khi tôi có được cô, hắn sẽ bỏ rơi cô.”

“Oliver, dừng lại! Để tôi dậy!” Julia hoảng sợ. Oliver đã nổi điên vì giận dữ, hai mắt anh long sòng sọc, môi mím chặt. Julia sợ hãi nhận ra cô bị phó mặc hoàn toàn trong tay anh. Anh rất mạnh, và cô không thể địch lại anh. Cô có thể hét lên - Julia run lên khi nghĩ đến vụ tai tiếng sẽ có. Và phần tệại nhất là Sebastian sẽ biết.

“Hôn tôi đi, đồ dâm đãng!”

Julia tránh cái miệng đòi hỏi của anh, tuyệt vọng tìm một giải pháp để không lôi bản thân vào một vụ tai tiếng nghiêm trọng, nhưng chẳng nghĩ được gì. Hai tay anh kẹp lấy đầu cô, và anh ép môi mình lên môi cô. Khi đó anh đã thả tay cô ra, và cô đang định cào chúng lên mặt anh thì một ý nghĩ hay hơn xuất hiện. Nếu cô giả bộ thuận theo anh, chỉ đủ lâu để anh mất cảnh giác, thì cô có thể thoát ra mà không một ai ngoài hai người biết chuyện đã xảy ra trong căn phòng này. Sebastian sẽ không biết chuyện gì.

“Ôi, Oliver,” cô thì thầm trên môi anh, và hé môi ra một chút, để cho anh hôn cô trong khi hai tay cô vòng qua cổ anh và lùa tay vào mái tóc dày rậm của anh. Vì đang tức giận, nên anh làm đau môi cô, nhưng cô hôn anh mà không cảm thấy quá khó chịu nữa. Chỉ là anh không thể khơi được ham muốn trong cô như cái chạm nhẹ nhất của Sebastian.

Tay anh đặt lên ngực cô, trược vào trong cổ áo, thô bao và lỗ mãng úp lấy bầu ngực cô. Julia giật thót người, cố gắng đẩy ra. Cô đã không lường trước mọi chuyện sẽ đi xa đến mức này. Hai bàn tay cô cuộn lại thành nắm đấm, chuẩn bị cho anh một cú đấm mạnh vào mũi, thì cánh cửa mở tung với một tiếng ầm lớn. Julia giật mình, Oliver cũng vậy, cả hai đều kinh ngạc nhìn ra. Khi cô nhìn thấy người đang đứng ở ngưỡng cửa, mắt cô trợn tròn vì khiếp đảm.

Đó là Sebastian. Đằng sau là mẹ anh, một nụ cười thỏa mãn đang nở trên môi bà ta. Julia không hề nghi ngờ ai là người cho Sebastian biết chỗ tìm cô.

Anh đang nổi trận lôi đình, Julia biết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô tuyệt vọng xô vào vai Oliver trong một nỗ lực vô ích nhằm đẩy anh ra để cô có thể ngồi dậy. Nhưng tên ngốc này dường như không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm nên cứ tiếp tục quỳ trên sàn cạnh đi văng, đầu vẫn dựa sát vào cô, và tay vẫn ở trên ngực cô! Julia thở hổn hển khi nhận ra điều đó, rồi vội vã túm lấy bàn tay trơ trẽn kia và kéo ra khỏi người mình trước khi nhận ra làm thế chỉ khiến Sebastian chú ý tới cách mà Oliver đang chạm vào cô thôi.

Cô hoảng sợ nhìn Sebastian, cầu nguyện rằng bằng cách nào đó anh đã không trông thấy. Nhưng qua ánh mắt, cô nhận ra điều đó là vô ích. Sebastian đang nhìn cô như nhìn quỷ dữ, trong khi sát khí bùng lên thành những ngọn lửa xanh trong mắt anh.

“Đứng dậy ngay, Carlyle!”

Những từ ngữ lạnh lẽo và gầm gừ làm Julia run rẩy. Julia chưa từng thấy sự cộc cằn trong giọng nói êm ái đó lại vượt xa mức bình thường như lúc này. Sebastian đã biến thành tên sát nhân và Oliver là nạn nhân đầu tiên.

“Sebastian, không phải như anh nghĩ đâu...”

“Im miệng.” Ánh mắt anh dành cho cô làm cô co rúm người lại. Rồi anh quay lại với Oliver. “Và mày, đồ khốn, đứng dậy cho tao. Trừ phi mày muốn tao cho mày một trận nhừ tử trước khi đứng lên được.”

“Anh không có quyền xộc vào đây thế này và đe dọa tôi!” Julia nhận ra Oliver đang nổi giận. Đối diện với sự uy hiếp lạnh lùng của Sebastian thì cơn giận bừng bừng của Oliver đã giảm đi vì sợ hãi. Cô không đổ lỗi cho Oliver. Ắt hẳn anh cũng giống cô, đã nhận ra rằng Sebastian rất có khả năng gây tội ác với tâm trạng hiện thời. Cô khiếp đảm nghe Oliver nói, “ Julia là vợ sắp cưới của tôi. Ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn, và hành động kiểu như vậy của chúng tôi chẳng can hệ gì đến anh!”

“Oliver!” Julia thở gấp sợ hãi, trừng mắt nhìn anh trước khi chuyển sự chú ý sang Sebastian, người đang nhìn cô với lửa địa ngục cháy rực sau bề mặt lạnh lùng của đôi mắt. “Sebastian, đó không phải sự thật đâu!”

Oliver vẫn đang quỳ một chân bên cạnh cô, và cô xô mạnh anh để có thể chạy tới chỗ Sebastian. Anh đứng đó nom đẹp trai và đáng sợ trong chiếc áo vét màu xanh lam với gi lê lanh trắng và quần đen, mái tóc vàng chải gọn và tia giận dữ lóe lên từ đôi mắt xanh, rất xanh...

“Không ư? Trong túi tôi có một giấy phép đặc biệt chứng minh điều đó. Ngày mai, Julia và tôi sẽ tổ chức lễ cưới. Và tôi cũng có một mảnh giấy mà chiều nay đích thân cô ấy mang đến nhà tôi, đề nghị tôi tới đây gặp cô ấy, tôi chắc là để bàn về việc tổ chức lễ cưới.”

“Không!” Julia rên rỉ, bò dậy khỏi đi văng và chạy tới bên cạnh Sebastian. Cô nắm lấy cánh tay anh, nhưng anh lập tức giật ra với một sự hung dữ khiến cô loạng choạng lùi lại. Cô va vào chiếc bàn làm việc của anh và hẳn đã ngã nếu không có nó chống phía sau. chặt mép bàn được mài tròn bằng cả hai tay, cô trân trân nhìn Sebastian với nỗi kinh hoàng tuyệt vọng. Anh thậm chí không thèm nhìn cô. Anh trừng trừng nhìn Oliver đang căm ghét nhìn lại anh. Hai gã đàn ông sửng cồ lên với nhau như hai con gà chọi.

“Cho tôi xem giấy phép và lá thư.” Sebastian ép ra từng lời từ hàm răng nghiến chặt.

Oliver, với vẻ dương dương tự đắc, thu chân đứng dậy và thò tay vào túi áo, lôi ra một tờ giấy trắng gấp đôi và một mảnh giấy nhàu nát khác mà Julia hốt hoảng nhận ra chính là tờ giấy cô đã viết cho anh sáng nay. Oliver bước tới trước hai bước và đưa tờ giấy cho Sebastian. Anh cứng nhắc cầm và đọc chúng.

“Cưới bằng giấy phép đặc biệt chính là sáng kiến của Julia. Cô ấy nói với tôi là muốn hoàn tất mọi việc lúc anh vắng nhà. Cô ấy nói sẽ cản trở vì anh muốn có cô ấy. Nhưng tôi lại nghĩ cô ấy đã cường điệu như mọi phụ nữ khác. Anh xin lỗi, Julia, vì đã thiếu hiểu biết, và vì những lời gay gắt đã nói với em lúc nãy. Giờ thì anh hiểu em định làm gì ở vũ hội của phu nhân Jersey tối qua. Em chỉ đang cố thoát khỏi sự đeo bám của Moorland cho đến khi em có thể an toàn lấy anh. Em nên tin anh có thể bảo vệ em mới phải, em yêu. Anh ta không còn trói buộc được em nữa, dù anh ta có nói gì. Với giấy phép này chúng ta có thể tổ chức lễ cưới vào ngày mai như đã định, và anh ta chẳng thể làm gì để ngăn cản.” Lúc này giọng Oliver hướng về phía Julia đã ôn tồn hơn, với vẻ thấu hiểu và quan tâm giả tạo khi Oliver nhận thấy có cách trả thù được cả Sebastian lẫn Julia.

Julia, nghe với sự hoảng sợ ngày càng tăng, không thể nói gì để biện hộ cho mình. Cô cảm thấy như bị đóng băng tại chỗ bởi những làn sóng giận dữ lạnh lùng tỏa ra từ thân hình cứng đờ của Sebastian.

“Có cái nào trong đó là thật không, Julia?” Câu nói lạnh nhạt và rất chậm rãi làm Julia lạnh toát cả sống lưng. Julia chỉ biết trân trân nhìn anh bằng đôi mắt khiếp hãi và van nài khi cô lắc đầu.

“Không,” cô thì thầm, đôi mắt khóa chặt vào Sebastian trong một ánh nhìn van lơn.

Oliver bật ra một tràng cười giận dữ. “Thôi nào, Julia, chẳng lẽ em vẫn còn sợ gã này? Em có thể phủ nhận việc chúng ta định kết hôn vào ngày mai không? Không cho Moorland biết? Hay chuyện em bảo anh là gã đang cố dồn ép em vào một mối quan hệ và em phải kết hôn ngay lập tức thì mới ngăn được gã?”

Julia nhìn vào mắt Sebastian, và cảm thấy mình không thể nói dối anh. “Sebastian, anh ta nói đúng, nhưng...” cô lí nhí khổ sở, quyết định thú nhận tất cả. Nhưng Oliver cắt ngang bằng nụ cười tự mãn.

“Anh thấy chưa, Moorland? Dù cô ấy nói gì với anh, cũng chỉ để rũ bỏ sự đeo đuổi của anh thôi. Ngay từ đầu, ý định của cô ấy là kết hôn với tôi.”

“Sebastian, không! Em...” Anh làm cô im bặt chỉ với một cái nhìn. Cô mở to mắt nhìn anh thong thả xé tờ giấy phép kết hôn và lá thư thành từng mảnh nhỏ, rồi thả chúng xuống sàn nhà. Phải chăng nhờ phép màu mà anh vượt qua được sự hoài nghi đã ăn sâu do nhiều năm không được yêu thương và giờ đây tin tưởng cô?

“Anh sẽ không bao giờ lấy cô ta, Carlyle ạ, và không chỉ vì tôi không cho phép đâu.” Giọng Sebastian điềm tĩnh - quá ư điềm tĩnh. Julia cảm thấy bất an khủng khiếp khi Sebastian rời mắt khỏi Oliver để chiếu vào cô. “Anh sẽ không bao giờ lấy cô em họ Julia Stratham yêu quý của tôi được, vì cô ta không tồn tại. Tên thật của cô ta là một cái tên rất tầm thường Jewel Combs, đúng không Julia? - và gần như cả đời cô ta sống ở khu ổ chuột London. Cô ta trở thành bà con của tôi nhờ tham gia vào một vụ cướp đã lấy đi tính mạng cậu em họ tôi. À phải, cô không ngờ tôi biết chuyện đó phải không, em họ? Nhưng tôi không phải thằng ngốc cho cô tiếp tục đưa vào tròng. Tôi đã thuê thám tử lần theo cô chỉ một tiếng sau khi cô bước chân vào nhà tôi, và họ đã báo cho tôi toàn bộ sự thật ngay sau khi chúng ta đến White Friars. Nhưng nói tiếp chuyện kia đã, Carlyle, sau đó Jewel Combs đã ép cậu em họ đang hấp hối của tôi phải cưới cô ta, và cuối cùng trơ tráo đến gặp tôi như một góa phụ đau buồn. Tôi tiếp nhận cô ta - nhìn cô ta xem, và anh sẽ hiểu tại sao - rồi đồng ý dạy dỗ cô ta thành một quý cô. Cô ta trở thành tình nhân của tôi được mấy tháng rồi. Giờ thì, Carlyle, anh còn muốn lấy cô ta làm vợ không?”

Mắt Sebastian không rời khỏi Julia phút nào trong khi nói. Cô cũng đăm đăm nhìn lại anh, đờ đẫn bởi sự sỉ nhục khủng khiếp anh đang bắt cô phải chịu. Cô chỉ lờ mờ nhận thấy ánh mắt kinh hoàng của Carlyle hướng về mình hay những tiếng hổn hển và những cái nhìn háo hức của đám đông giờ đã tụ tập quanh nữ bá tước ngay ngoài cửa phòng.

“Julia?” Những cảm xúc đối lập nhau hiện trên mặt Carlyle. Julia chẳng muốn phân loại chúng khi mắt cô vẫn dán vào Sebastian. Bị lột trần như thế này trước mặt tất cả bọn họ... cô không thể chịu nổi. Cô muốn rũ xuống, muốn tan thành vũng nước nhỏ trên sàn, nhưng cô không muốn để Sebastian thỏa mãn nhìn thấy sức tàn phá của cú đánh anh giáng xuống cô. Thay vào đó cô hếch cằm lên và rướn thẳng sống lưng, đứng thẳng dậy để đối mặt với Sebastian cách đó nửa mét.

“Những lời anh ấy nói hầu hết là sự thật.” Giọng cô rành rọt một cách lạnh lẽo, bề ngoài là nói với Oliver nhưng mắt cô không rời Sebastian. “Có vài chi tiết nhỏ không đúng, nhưng giờ tôi chẳng cần đính chính nữa. Tôi xin lỗi vì đã lừa gạt anh - mọi người.” Từ cuối cùng nhằm gửi tới những quan sát viên đang há hốc miệng ngoài cửa. Sebastian, gương mặt trắng bệch như màu áo trong khi đôi mắt sáng rực như đá quý bắt lửa, nhìn cô chằm chằm khi cô vững vàng đi về phía anh.

“Xin phép,” cô nói với vẻ hết sức điềm tĩnh, và anh nhích ra khỏi đường đi của cô như bị thôi miên. Cô đi qua anh, và đám đông tự động rẽ ra cho cô qua. Sebastian quay lại, mắt lóe lên những cảm xúc mà cô không thể gọi tên.

“Julia...” Sebastian thì thào khàn khàn gọi tên cô.

Thoáng chốc Julia đứng sững. Đầu cô xoay lại trên cần cổ trắng muốt nhìn anh với vẻ khinh thường trong mắt.

“Anh thật là ngốc, Sebastian,” cô nói rành rọt, rồi bước đi, đương đầu với ánh mắt háo hức của những kẻ quan sát bằng sự bình thản vương giả của một nữ hoàng trên đường đến pháp trường. Những gương mặt với đôi mắt bàng hoàng và môi há hốc chỉ là những hình ảnh lờ mờ, chỉ có khuôn mặt nữ bá tước với đôi mắt giống hệt Sebastian là xuyên qua lớp sương mù. Trong đôi mắt xanh đó là sự căm ghét và hân hoan.

Julia hếch cằm cao hơn chút nữa để đáp lại, và rồi những kẻ quan sát lại ngoái đầu nhìn theo khi cô đi xuôi theo sảnh và xuống cầu thang. Một người hầu mặt đầy ngạc nhiên nhảy tới mở cửa khi anh ta nhận ra cô định bỏ đi, và rồi Julia bước vào không khí mát lạnh ẩm ướt của một đêm cuối xuân.

Mặc dù chiếc áo dái lụa duyên dáng để hở hai cánh tay và đôi vai, cô thậm chí còn không cảm thấy không khí se se lạnh làm da cô nổi gai. Đầu óc cô trống rỗng khi cô bước thấp bước cao mà không hề nhận thức được thời gian. Cô điường lớn tấp nập tên là Piccadilly, xuyên qua Haymarket và Whitehall, chẳng để ý đến con đường ngày càng vắng, cũng như những tiếng huýt sáo, những ánh mắt dâm đãng dán vào cô gái trẻ giữa đêm đi một mình ngoài đường và dễ trở thành mồi ngon khi chẳng có cả khăn lẫn áo choàng che giấu da thịt và chiếc áo đắt tiền.

Cuối cùng, thậm chí chẳng biết bằng cách nào, cô đã trở lại khu ổ chuột của Whitechapel giữa những kẻ nghiện rượu và gái làng chơi từng là đồng nghiệp. Nhưng cô chẳng nhìn thấy bọn họ. Cô đang bị sốc nặng nên chẳng nhận thức được gì xung quanh cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay nắm lấy cánh tay mình, những ngón tay ấn mạnh vào làn da mềm mại và làm cô đau. Cơn đau xuyên qua sự đờ đẫn, và cô nhìn quanh để thấy một bộ mặt rỗ hoa to bè đang mỉm cười với cô dưới mớ tóc đen nhờn mỡ.

“Chào Jool, em yêu. Em đã không đi biệc và quêng mấc Mick già này, giờ ta nại có em dồi! Vì ta chắc chắng không đời lào quêng em,” hắn nói. Và rồi Julia dứt được khỏi sự mê man, nhưng đã quá muộn.