Julia Yêu Dấu

Chương 27



Cô sẽ lấy huân tước Carlyle - hay đúng hơn là Oliver, như anh bảo, cũng như giờ đây anh gọi cô là Julia. Có thể cô không yêu anh, nhưng tình yêu đâu phải là điều kiện cho một cuộc hôn nhân thành công. Có thể anh không khơi dậy đam mê cháy bỏng mà chỉ với một cái chạm nhẹ Sebastian cũng dễ dàng đánh thức, nhưng người ta không thể gắn bó cả đời chỉ vì đam mê xác thịt.

Oliver là người đàn ông tốt bụng, đáng tin cậy, có thể chăm sóc cô; anh giàu có, là con nhà dòng dõi và có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp. Và hơn hết, anh tôn trọng cô. Ít nhất anh tôn trọng Julia Stratham. Cô không dám hình dung anh sẽ nghĩ gì nếu biết cô là ai. Cô có nên thú thật với anh không? Mọi bản năng trong cô hét lên không - ngoại trừ bản năng trung thực. Và cô kiên quyết gạt ý nghĩ đó đi. Liệu Sebastian có nói với anh? Đó lại là vấn đề hoàn toàn khác. Có thể lắm - nhưng Sebastian, cũng như mẹ anh và Caroline, sẽ trở thành tâm điểm chú ý vì đã đưa một kẻ giả danh vào giới thượng lưu. Và giới quý tộc khó mà tha thứ cho một việc như thế.

May là cô có thời gian để nghĩ kỹ trước khi gây ra bất cứ hậu quả nghiêm trọng nào. Sau cuộc đối đầu của họ, Sebastian đã rời London ngay sáng sớm hôm sau, chỉ có Leister tháp tùng đi đến những điền sản của anh ở Suffolk giải quyết việc gấp. Theo như lời Smathers thì anh hết sức cáu kỉnh lúc khởi hành, Julia vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng một cách kỳ lạ khi hay tin anh đã đi. Hèn nhát, cô thầm trách Sebastian. Lại chạy trốn, cũng như cái ngày cô làm anh hoảng sợ bằng việc tiến đến quá gần anh khi anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô trong thư viện ở White Friars. Julia bắt đầu ngờ rằng chạy trốn là cách anh tránh né đối mặt với cảm xúc của mình. Hình như câu nói ác ý của cô hôm trước đã có tác dụng. Cô hy vọng thế. Anh đã khiến cô yêu anh trong suốt khoảng thời gian ở White Friars, cô đã khao khát tình cảm hơn cả thức ăn. Anh giống vầng dương sáng ngời đột ngột nhô lên trên cuộc sống tăm tối của cô, thắp sáng thế giới của cô bằng sức nóng và chiếu rọi tâm hồn cô. Cô biết là anh cũng cảm thấy điều đó. Và nó khiến anh rụt đầu vào cái vỏ lạnh lùng của mình.

Nhưng sẽ có ngày anh phải ngừng trốn chạy và đối mặt với bản thân mình, những tình cảm của mình. Nhưng lúc đó đã quá muộn để lấy lại những gì đã mất. Cô đã yêu anh, yêu thực lòng, nhưng cô không ngu ngốc tới nỗi dành cả đời mơ tưởng đến người khinh rẻ cô dưới vẻ ngoài yêu mến, say mê, và bạn bè. Cô sẽ chết dần chết mòn nếu làm tình nhân của anh cho đến khi anh chán cô. Anh lấy cô là điều không tưởng như việc giành chiến thắng tại giải đua hoàng gia Ascot. Giờ thì cô đã nhận ra. Trong tâm trí anh, anh mãi là một bá tước cao quý còn cô là đứa bụi đời vô danh. Đũa mốc có thể nằm cùng mâm son, nhưng một đứa bụi đời không bao giờ có thể trở thành nữ bá tước.

Dường như Sebastian đi có một tuần vì anh chỉ mang theo một chiếc vali. Thế nhưng anh cũng chỉ mang theo một cái vali hồi đưa cô về White Friars lần đầu tiên, và anh đã ở lại đến vài tháng. Nhưng hoàn cảnh hồi đó khác. Julia mong được thấy anh trở về London trong vòng hai tuần. Cô không còn quá nhiều thời gian để quyết định phải làm gì.

Dường như Sebastian vô cùng chắc chắn về sự vâng lời của cô. Nhưng lời nói của Sebastian không còn là luật lệ với cô nữa và cô sẽ kết hôn với huân tước Carlyle - Oliver - chỉ để chọc tức Sebastian. Anh sẽ uất nghẹn khi trông thấy cô trở thành mệnh phụ thực sự của giới quý tộc và là vợ một người đàn ông khác! Cô hy vọng anh sẽ ghen tức. Cô muốn anh phải phẫn uất. Cô muốn anh phải dằn vặt mội khi nghĩ tới điều đó.

Nhưng để làm được điều đó trước tiên cô phải đưa được Oliver tới bệ thờ. Cô sẽ gặp không ít khó khăn để làm việc đó nếu Sebastian thích một vụ tai tiếng hơn việc cô trở thành phu nhân không mơ tưởng rằng Oliver sẽ vẫn lấy cô nếu anh biết tất cả nhưng gì Sebastian đe dọa tiết lộ. Gốc gác thật sự của cô là một chướng ngại gần như không thể vượt qua, và nếu Sebastian bồi thêm tình tiết cô từng là nhân tình của anh thì - không, Oliver sẽ không cưới cô nữa. Và Sebastian cuối cùng vẫn thắng.

Hình ảnh Sebastian cười cợt khiến Julia cáu tiết hơn bất cứ điều gì khác. Anh đừng hòng thấy được cảnh cô bị khước từ và hạ nhục! Cô sẽ trở thành phu nhân Carlyle, và đột nhiên cô nhận ra mình phải làm gì. Tất cả những gì cô phải làm là thuyết phục Oliver cưới cô ngay lập tức, trước khi Sebastian về thành phố, để Sebastian không thể can thiệp. Rất có thể Sebastian sẽ không thực hiện lời đe dọa của mình một khi thấy rằng đã quá muộn. Và nếu anh vẫn cứ nói với Oliver - thì đằng nào cô cũng là phu nhân Carlyle rồi, lúc đó Oliver sẽ không thể làm gì vì cô biết anh không thích mình là đề tài cho mọi người bàn tán. Điều khó nhất là thuyết phục Oliver sẵn lòng chấp nhận tổ chức lễ cưới thật nhanh chóng vì anh là người rất khắt khe.

***

“Thôi nào, Julia, anh biết em chỉ đùa, nhưng anh mong em đừng làm thế với một chuyện tế nhị như thế này. Dĩ nhiên chúng ta sẽ làm lễ cưới tại nhà thờ Stratham. James sau ba tháng nữa, đúng như phép tắc. Vì em là quả phụ, nên lễ cưới sẽ đơn giản. Nhưng không có nghĩa là mọi thứ sẽ thiếu trang trọng. Rồi em sẽ thấy.”

Oliver thì thầm với Julia trong khi vở hài kịch diễn ra ồn ào ở phía dưới. Cô nhìn chằm chằm xuống những diễn viên ăn mặc lòe loẹt bằng đôi mắt thất thần, vô cùng phiền muộn trước sự cương quyết của Oliver về khuôn phép và nhấp nhổm không yên vì lo sợ Sebastian có thể quậy tung lên trước khi cô thành công trong việc dỗ dành Oliver làm theo ý cô.

Trong vòng năm ngày kể từ khi Sebastian lên đường, lần nào gặp Oliver cô cũng bóng gió nói đến việc cùng nhau bỏ trốn sẽ hết sức lãng mạn, nhưng anh luôn xem đó là chuyện đùa vô duyên. Giờ thì anh có vẻ thực sự bực mình với cô rồi. Julia cắn cắn móng tay và nhìn quanh nhà hát tối om trong lúc trí não làm việc điên cuồng. Nếu cô thực sự muốn trở thành phu nhân Carlyle, cô phải nghĩ ra cách nào đó để lái người đàn ông ù lì này theo ý cô. Và phải nhanh nhanh lên.

Ngồi cùng lô với họ là Caroline và người tháp tùng của chị ta, ngài Rowland, một người đàn ông cao gầy tầm bố mươi lăm tuổi có nụ cười quyến rũ. Phút chót, vợ chồng ngài Courtland đến ngồi cùng họ. Ngài Courtland thấp và gầy, giọng nói hơi ngọng của anh khiến người khác nghĩ anh sợ cô vợ đầy sức sống của mình. Phu nhân Courtland, một người phụ nữ đẫy đà, không biết ăn mặc khi cố nhét thân hình quá khổ của mình vào mẫu thời trang mới nhất, là bạn thân của Caroline, lại rất mực hòa nhã những khi cô không ngọt ngào ra lệnh với đôi mắt như hai ngọn roi gai muốn róc thịt đức ông chồng.

Vở kịch có vẻ như kéo dài vô tận, còn cô thì quá nôn nóng muốn kéo Oliver ra một góc để nói chuyện riêng với anh. Cuối cùng cô không thể đợi thêm được nữa. Lúc nữ chính vừa mới tuyên bố ý định tự tử nếu người tình của cô không đáp lại tình yêu của cô thì Julia nghiêng người sang Oliver và thì thầm rằng mình bị đau đầu.

Lập tức anh cuống cả lên, đề nghị đưa cô về ngay, và cô mỉm cười cảm ơn anh. Sau khi nói qua mấy lời với Caroline, chị ta gật đầu và có vẻ không mảy may phản đối việc Julia ra về trong đêm trên chiếc xe kín mít với một người đàn ông không phải họ hàng gần - một hành vi không phải phép. Mọi việc diễn ra như ý của Julia nên cô nhanh chóng lấy áo choàng, túi xách và để Oliver dẫn ra khỏi lô. Nhưng khi họ ra đến tiền sảnh sáng trưng và đã yêu cầu đem xe đến, thì Oliver bắt đầu nghĩ lại.

“Có lẽ chúng ta nên mời cô Peyton đi cùng,” Oliver trầm ngâm nói khi khoác chiếc áo choàng lụa màu kem lên đôi vai trần của cô. “Anh biết em không câu nệ phép tắc, Julia thân yêu, và cũng chẳng có vấn đề gì khi chúng ta rời khỏi nhà hát cùng nhau. Nhưng không nên để cho em mang tai tiếng - em là một cô gái trong sáng! Và anh cảm thấy mình có trách nhiệm với thanh danh của chúng ta.”

“Oliver yêu quý,” Julia nói, cố lắm mới mỉm cười được với anh trong khi cô muốn túm lấy anh mà lắc. Lúc nào anh cũng thế cả, cực kỳ đứng đắn! “Thật là không phải khi làm phiền Caroline và bạn chị ấy. Họ đang say sưa xem kịch, và em sẽ rất áy náy nếu họ phải ra về mà không xem được đoạn kết chỉ vì em. Xét cho cùng Grosvenor Square chỉ cách nhà hát mười lăm phút đi đường.”

“Nhưng mà,” Oliver phân vân, “có nhiều người xem trọng khuôn phép. Chúng ta chưa chính thức đính hôn và anh không muốn có ai đó nói rằng chúng ta kết hôn là do... do tình thế bắt buộc. Đúng, càng nghĩ anh càng cảm thấy chúng ta phải đề nghị cô Peyton đi cùng.”

Ju đếm từ một đến mười trước khi đáp lời. Trong lúc đếm cô thắt d áo choàng. Tối nay cô mặc chiếc áo màu kem với vạt trên ôm sát, vạt dưới rộng, được tô điểm bằng những dải ruy băng màu bạc. Ai cũng khen chiếc áo là một kiệt tác, rất hợp với cô và cô trông rất xinh đẹp. Bề ngoài xinh đẹp thì có gì hay nếu chẳng ai ngắm? Dù đã hết sức cố gắng, nhưng cô không mặc đẹp cho Oliver, Caroline, bạn chị ta, và những người còn lại trong nhà hát cũng vậy. Vị khán giả duy nhất cô muốn làm lóa mắt là Sebastian và chỉ Sebastian mà thôi. Không có anh chứng kiến và bị lay động bởi sắc đẹp của cô, thì nó trở thành vô nghĩa. Dù khó chịu với nhận thức này nhưng cô không thể phủ nhận nó.

“Anh sẽ gửi một lời nhắn cho cô Peyton.” Oliver vẫn đang lẩm bẩm, và Ju không thể nén sự bực bội lâu hơn.

“Đừng có ngốc, Oliver,” cô nói cương quyết, quay lại đối diện với anh, thấy đôi mắt anh tròn xoe vì bị xúc phạm, cô vội vã mỉm cười và đặt tay lên cánh tay anh, dù sao cô cũng không muốn làm anh phật lòng.

“Em xin lỗi, Oliver, em nói mà không suy nghĩ. Nhưng anh hiểu cho, quả thực anh không cần gửi tin nhắn cho Caroline. Em nào có bị đau đầu, em chỉ lấy nó làm cớ thôi. Sự thực là, em muốn nói chuyện riêng với anh. Em có chuyện quan trong muốn nói ngay với anh. Em đã muốn giấu anh, nhưng em nhận ra mình không thể lừa dối anh được. Vậy anh sẽ chiều ý em chứ?”

Oliver sững người nhìn cô. Trước khi anh nói được câu nào, thằng bé chạy việc đã báo là xe ngựa đang đợi. Julia thở nhẹ nhõm, lập tức đi đến chỗ xe ngựa. Oliver chẳng có cách nào khác đành đi theo.

“Chuyện quan trọng gì vậy?” anh nôn nóng hỏi liền khi họ vừa bước vào trong xe và cửa đã đóng lại.

Trong ánh sáng của những ngọn đèn đường qua cửa sổ, nhìn anh bỗng già hẳn đi. Những nếp nhăn trên mặt hằn thành những rãnh sâu, quanh hai mắt là những bọng thịt. Cằm anh xệ hơn, mũi dài hơn và to hơn. Chẳng còn bóng dáng người đàn ông hoạt bát, sung sức mà Julia đã nghĩ, anh nhìn đủ già để làm cha cô.

“Oliver, em rất buồn khi phải nói chuyện này với anh, nhưng em không thể giấu,” Julia mở đầu, đau khổ nhìn xuống hai tay khi cỗ xe rục rịch chuyển bánh. “Anh không biết là có một thứ cản trở lễ cưới của chúng ta. Em sợ là trừ phi chúng ta bí mật kết hôn trong vài ngày tới, bằng không chúng ta sẽ bị chia cắt mãi mãi.”

Cách đó cực kỳ hiệu quả, Julia tự chúc mừng mình. Cô thầm cảm ơn mấy cuốn tiểu thuyết đầy những cặp tình nhân bị chia cắt bởi những kẻ giám hộ ác độc của bà Radcliffe, và ý tưởng của cô được lấy từ đó. Dựa vào những gì Oliver nghĩ về Sebastian, anh sẽ tìn ngay câu chuyện mà cô tự biện hộ là sát với sự thật theo cách nào đó.

“Cản trở gì?” Oliver đang nhìn cô chằm chằm, Julia có thể thấy nét mặt anh cứng đờ qua những vệt sáng nhập nhòa.

“Em... em ghét phải nói điều này. Quả thực, em hy vọng sẽ không phải nói! Nhưng em đã nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không thể tìm ra cách nào khác. Ôi, Oliver, hãy nói với em chúng ta nên làm gì! Sebastian - ngài Moorland! - sẽ không bao giờ cho phép em lấy anh. Anh biết không, anh ta muốn em thuộc về anh ta.”

“Moorland muốn cưới em?”

Julia cố gắng đỏ mặt và ngước đôi mắt đau khổ nhìn Oliver trước khi cụp mắt xuống đôi tay đan vào nhau.

“Em sợ nó còn tệ hơn, tệ hơn thế nhiều,” cô buồn bã nói, giọng nhỏ xíu. “Em rất xấu hổ khi nói với anh, nhưng ngài Moorland đã tỏ rõ rằng anh ta sẽ... sẽ không cầu hôn.”

“Thằng kh..., xin lỗi Julia. Tên đê tiện ấy quá sức láo xược khi bắt em dan díu với hắn?” Oliver phẫn nộ bừng bừng. Julia lén liếc anh một cái, và phải kìm một nụ cười mãn nguyện. Lời thú nhận của cô chắc chắn đang đem lại hiệu quả như mong muốn.

“Em... em rất xấu hổ,” cô thì thầm.

“Ôi, em yêu quý,” anh đổi giọng, vươn tay nắm lấy tay cô. Julia để yên cho tay mình bị nuốt chửng bởi bàn tay to hơn và ấm hơn gấp bội. Cô còn ngửa tay để những ngón tay cô bám vào tay anh như cầu cứu. “Em chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Moorland mới là kẻ nên cảm thấy hổ thẹn. Người ta đã xì xào bàn tán về sự trụy lạc của hắn từ mấy năm qua, trước cả khi lan truyền câu chuyện hắn giết vợ. Nhưng hắn thực sự đang sỉ nhục em! Hắn sẽ phải gặp anh vì chuyện này.”

Câu cuối cùng được nói với vẻ hết sức kiên quyết không lường trước tình huống này, há hốc miệng. Không được để Oliver thách đấu Sebastian! Cô không biết chắc, nhưng cô ngờ rằng Sebastian sẽ chấp nhận bất cứ lời thách đấu nào. Anh cũng chẳng ưa gì Oliver. Và Sebastian có thể giết Oliver, hoặc khủng khiếp hơn, Oliver có thể giết chết Sebastian.

“Không, không, anh không cần làm thế!” Julia hốt hoảng thuyết phục. “Hãy... hãy nghĩ em sẽ mang tiếng như thế nào! Vì không thể có lý do nào khác khiến anh xô xát với người giám hộ của em, và mọi người sẽ biết chuyện đó! Hơn nữa, anh có thể bị giết!”

Có thêm câu đó vào vì đó là điều một hôn thê nên nói, và ngước nhìn anh với vẻ lo lắng. Anh có vẻ choáng váng với những gì cô nói, và cô vội vàng tiếp tục.

“Điều chúng ta nên làm - em đã mất ngủ nhiều đêm để suy nghĩ - là tổ chức lễ cưới ngay lập tức. Chuyện đó chẳng có gì mờ ám cả. chẳng phải có một loại giấy phép đặc biệt hay sao? Chúng ta có thể làm lễ cưới ở ngay London, theo đúng nghi thức, trước khi ngài Moorland trở về thành phố. Rồi thì... rồi thì anh ta không thể kiểm soát em nữa, và chẳng thể thay đổi chuyện đã rồi.”

Oliver im lặng một hồi lâu, lơ đãng vuốt ve làn da mềm mại ở mu bàn tay cô. Julia, dù khó chịu với sự đụng chạm của anh, nhưng vẫn để yên. Gì cũng được miễn là anh chịu làm theo ý cô!

“Có lẽ em nói đúng. Anh sẽ phải suy nghĩ về chuyện này,” anh chậm rãi nói khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà trên Grosvenor Square. “Nếu em cho phép, ngày mai anh sẽ đến thăm em và cho em biết quyết định của anh.”

Julia không hài lòng với câu trả lời thiếu dứt khoát, nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài mỉm cười bẽn lẽn với anh khi anh áp môi lên tay cô đúng lúc người hầu mở cánh cửa xe ngựa.