Huyết Vực Mê Đồ

Chương 13: Làm cuộc giao dịch



Lưỡi rìu sắc bén rìu bị ngăn ngoài kết giới, Sera phẫn nộ, “Dám dùng vũ khí thô lỗ như vậy đối đãi ta?!” Cho dù không có hắc ma pháp cường đại hoặc là hỏa ma pháp diễm lệ, cũng không đến mức dùng vũ khí nguyên thủy như vậy đi?

“Các ngươi giết hại Đế Phân đại nhân vĩ đại, hiện tại còn không biết sám hối!” Bán thú nhân chứa đầy nước mắt thương tâm, bi phẫn gào rống.

“…… Ngươi yêu thầm hắn?” Sera hỏi.

“Nói bậy!” Bán thú nhân thiếu chút nữa bị sặc, “Đế Phân đại nhân là sao trời lóa mắt, ta chỉ xứng phủ phục dưới đất hôn ngón chân cao quý của ngài.”

“Ta cuối cùng cũng đã biết vì sao thú nhân là sinh vật thấp kém nhất Ma giới.” Sera cảm khái.

Bán thú nhân ngao ngao kêu, giơ rìu lần nữa lại muốn xông lên.

Sera chính diện cho một quyền, trực tiếp đạp hắn ngất xỉu.

“Đừng bắt ta hỏi lần thứ ba, ai là đội trưởng?” Thanh âm Sera lạnh băng, con ngươi chậm rãi biến thành đỏ tươi.

Huyết tộc mị hoặc, không có nhiều người có thể ngăn cản, huống chi là đám thú nhân cùng ác ma cấp thấp, chỉ ngắn ngủn vài giây đã có kẻ bắt đầu mất dần thần trí.

Trong đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Đừng nhìn vào mắt hắn!”.

“Rất tốt, xem ra ngươi là kẻ thông minh nhất.” Sera thu hồi ma pháp, đôi mắt cũng khôi phục xanh thẳm, “Mang chúng ta đi gặp Bách Tư Khắc.”

“Thành chủ hiện tại rất thương tâm.” Đội trưởng chần chờ, hơn nữa chính mình thu được mệnh lệnh là đem hai người kia mang đến ngục giam, không phải phòng tiếp khách!

“Nếu ngươi không đưa chúng ta đi, ta bảo đảm hắn sẽ càng thương tâm hơn.” Răng nanh Sera bén nhọn, “Hơn nữa ngươi cũng sẽ rất thương tâm.”

Đối thủ quá cường đại, đội trưởng quyết đoán đưa ra lựa chọn,” Thành chủ ở đồn cảnh sát, ta mang các ngươi đến đó!”

“Ngươi cảm thấy Bách Tư Khắc là kẻ thế nào?” Đi ở trên đường, Sera hỏi Jonas.

“Chỉ có thể khẳng định một chút, hắn tuyệt đối không phải một Kẻ Thống Trị đủ tư cách.” Jonas chỉ chỉ lão ăn mày bên đường, “Đến tuổi này hẳn phải đến viện dưỡng lão uống trà, chứ không phải nằm trên ghế dài rách nát; càng chưa kể hắn còn dung túng đệ đệ mình, tùy ý hủy hoại kiến trúc công cộng.”



“Ta cũng cảm thấy hắn không xứng với vị trí này.” Sera gật đầu phụ họa, “Càng không xứng với đá Phù Diễm Địch đặc chất!”

Đội trưởng nghe phía sau lưng đổ mồ hôi, yên lặng cách xa hai cái kẻ điên này một chút, miễn cho bị vạ lây.

Đồn cảnh sát cách quán bar cũng không xa, đem hai người giao cho thủ vệ xong đội trưởng quyết đoán chạy như bay về nhà, chuẩn bị thu thập tài sản chạy trốn.

Sera cùng Jonas ngồi ở đại sảnh, đám người đi thông truyền Bách Tư Khắc.

“Thậm chí hồng trà cho khách nhân cũng không có, bọn họ đến tột cùng có biết cái gì gọi là lễ nghi không?” Sera một bên oán giận, một bên lấy từ không gian của Jonas ra một chai rượu vang đỏ, “Còn may ta đã có chuẩn bị.”

“Ngươi rốt cuộc thả bao nhiêu thứ trong không gian của ta vậy?” Jonas buồn cười.

“Tới nơi hoang vắng hẻo lánh đất cằn sỏi đá thế này đương nhiên phải chuẩn bị nhiều một chút.” Sera đưa cho hắn một ly rượu, “Niên đại ngươi thích.”

Jonas nhận lấy, cùng cậu nhẹ nhàng chạm ly một chút.

Vì thế lúc Bách Tư Khắc xuất hiện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là hai người đang nâng ly rượu thâm tình nhìn nhau, thiếu điều chung quanh bay đầy bong bóng hồng nữa thôi.

“Các ngươi bảo ta tới đây làm cái gì?” Khàn khàn thanh âm cắt qua không khí, mang theo một tia phẫn nộ.

Nam nhân mặc quân phục sẫm màu, thân hình rất cao, ánh mắt âm trầm, trên mặt vết thương chồng chất, tay phải mang móc sắt, nhìn qua có chút khủng bố.

“Ngươi chính là Bách Tư Khắc?” Sera buông ly rượu, “Ta là ――”

“Huyết tộc thân vương điện hạ.” Bách Tư Khắc ngắt lời cậu, “Ta không mời ngươi tới nơi này.”

“Ngươi biết thân phận ta?” Bách Tư Khắc nghe vậy nhíu mày, “Vậy ngươi cũng nên biết, kẻ giết đệ đệ ngươi không có khả năng là ta, vì sao muốn bắt chúng ta?”

Bách Tư Khắc hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Này là có ý tứ gì? Bách Tư Khắc có chút bốc hỏa, Jonas lại giành trước mở miệng, “Bởi vì hắn đang phẫn nộ.”

“Phẫn nộ là có thể tới bắt ta?” Sera càng tức giận.

“Ý ta là, lý trí hắn đã bị phẫn nộ thiêu đốt sạch sẽ, cho nên sẽ làm ra hành vi khác thường.” Jonas giải thích cho cậu nghe, “Trước đó khi chúng ta ở rừng rậm ma chướng, hắn chỉ phái ra Vu nữ báo tang cản trở. Tuy rằng ta không biết cụ thể tình huống nơi này, tuy nhiên cũng có thể khẳng định, nữ vu tuyệt không phải binh lực mạnh nhất Vô Tra thành, cho nên có thể nói hắn ban đầu chỉ nghĩ cho chúng ta một lời cảnh cáo, cũng không định cố tình khó xử; sau đó chúng ta có thể thuận lợi tiến vào cửa thành, hẳn là cũng là vì hắn trước đó phân phó qua thủ vệ không cần cùng chúng ta đối nghịch.”

“Sau đó thì sao?” Sera cảm thấy cũng có đạo lý.

“Đáng tiếc chúng ta vận khí không tốt lắm, vừa đến đúng lúc Đế Phân bị người giết hại, Bách Tư Khắc rất tức giận với chuyện này, rồi lại không có đầu mối tìm hung thủ, cho nên lo âu cùng phẫn nộ lấn át lý trí, chỉ muốn tìm bất cứ cái gì đó làm hắn khó chịu để phát tiết cảm xúc tiêu cực, mà một trong những nguyên nhân làm hắn khó chịu nhất định bao gồm chúng ta.”

Cho nên mình thật vất vả mới chờ được tới ban đêm khi tình cảm mãnh liệt dâng trào, liền bị lý do vớ vẩn này đánh gãy?

Sera bốc hỏa, phẫn nộ nhìn về phía Bách Tư Khắc, “Đồ đầu óc ngu ngốc!”

Phá đám người khác XXOO, chúc ngươi bị ngựa đá!



“Ta không chào đón các ngươi.” Thanh âm Bách Tư Khắc lành lạnh, “Bất kể các ngươi tới vì nguyên nhân là gì, đều rời ngay đi cho ta!”

“Cho ta đá Phù Diễm Địch đặc chất, ta lập tức sẽ đi.” Sera duỗi tay.

“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ cho ngươi?” Bách Tư Khắc cười lạnh, sáu phiến cánh đen sau người dang rộng, hiển nhiên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là còn chưa tìm được hung thủ giết hại đệ đệ ngươi.” Jonas che Sera ở phía sau, “Không bằng, dùng cái này làm giao dịch?”

“Ngươi?” Bách Tư Khắc dùng ánh mắt thăm dò hắn, “Nếu ta không nhìn lầm, ngươi không hề có ma pháp.”

“Tìm hung thủ phải dùng đại não, không phải ma pháp.” Jonas cùng hắn đối diện, “Ta giúp ngươi tìm ra hung thủ, ngươi cho ta đá Phù Diễm Địch đặc chất, thế nào?”

“Ngươi cũng đâu có quen thuộc nơi này.” Bách Tư Khắc hoài nghi như cũ.

“Thử xem cũng không mất gì.” Jonas nhún vai, “Hơn nữa có vài thời điểm, quen thuộc cũng không phải chuyện tốt, sẽ nhiễu loạn lý trí nguyên bản phân tích logic.”

Nhớ tới thảm trạng đệ đệ mình tử vong, Bách Tư Khắc cuối cùng vẫn gật đầu.

“OK.” Jonas nhẹ nhàng thở ra, “Chuyện này trước đó là ai phụ trách, ta muốn biết vài thông tin.”

“Ngải Đức Sâm, người phụ trách quân đoàn số một của Vô Tra thành, cũng chưởng quản toàn bộ cục cảnh sát.” Bách Tư Khắc chỉ chỉ cầu thang, “Tầng bảy, văn phòng chính giữa, ta sẽ ký mệnh lệnh chính thức trao quyền cho ngươi.”

Jonas gật gật đầu, mang theo Sera đi lên trên.

“Vì sao lại muốn giúp hắn?” Sera rất bất mãn nói thầm, “Nếu ngươi đồng ý để ta đánh nhau, nói không chừng đã lấy được cục đá rồi đi!”

“Nếu hắn không mang theo đá Phù Diễm Địch đặc chất trên người thì sao?” Jonas ôm bờ vai của cậu, “Kết quả chỉ có hai loại, thứ nhất hắn bị ngươi đánh chết, chúng ta có khả năng tìm không thấy cục đá; thứ hai hắn bị ngươi đánh thẹn quá thành giận, tự tôn quân nhân nhất định sẽ làm hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, cho nên chúng ta vẫn có khả năng tìm không thấy cục đá. Thế thì lần này đi đến đây sẽ mất ý nghĩa, nếu như vậy, còn không bằng làm chính hắn giao ra.”

“……” Sera cẩn thận tự hỏi một chút, gật đầu, “Ngươi vẫn luôn rất có đạo lý.”

“Về sau đừng bực bội, ta thích nhìn bộ dạng dịu dàng của ngươi.” Jonas xoa xoa đầu cậu, “Về sau chờ ma pháp ta khôi phục, loại việc đánh nhau này cũng có thể giao cho ta, ngươi có thể không cần làm cái gì.”

“Ta chỉ phụ trách xinh đẹp?” Sera ở trên mặt hắn gặm một ngụm, “Chân ái, ta thích đề nghị này!”

Jonas cười cười, dừng bước trước một văn phòng. Trên cửa lớn màu đen là chữ viết đỏ “Dành riêng cho Ngải Đức Sâm đại nhân”.

Sera lại lần nữa cảm khái, nơi này quả nhiên nghèo kiết hủ lậu lại không có thẩm mỹ, chữ trên cửa các văn phòng ở Ma giới đều dùng đá quý khảm!

Jonas đẩy cửa đi vào, phát hiện ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông vạm vỡ đang cầm một chồng văn kiện lật xem, bên cạnh một nam nhân mảnh khảnh đang đứng, mang kính gọng vàng văn nhã, trông như bí thư hoặc thư ký.

“Đây là cái gì?” Tráng hán nhìn qua dữ tợn, văn kiện trong tay ào ào run rẩy.

“Là án kiện quận Ứớc Hạ truyền đến, chính ngọ nhất thời 32 khắc, ở trên phương tiện giao thông công cộng có một nữ sĩ bị ác ma cường bạo, chiếc xe đánh số 8297.” Thư ký khinh thanh tế ngữ, giúp hắn giải thích.

“1 giờ rưỡi? Rõ như ban ngày?” Tráng hán cơ hồ muốn đập nứt bàn, “Loại chuyện này nhất định phải nghiêm trị!”



“Ta đã phái đội cảnh vệ đi tra xét, cũng phân phó dân chúng xung quanh phải chú ý.” Thư ký hiển nhiên đã quen quen tính tình dữ dằn của hắn.

Tráng hán tiếp tục ngao ngao kêu, biểu hiện chính mình đang phẫn nộ!

“Sao ta tự dưng cảm thấy cục trưởng cục cảnh sát này giống cái bao cỏ?” Sera nhíu mày.

“Bởi vì hắn chính là bao cỏ.” Jonas đi đến trước bàn, hướng thư ký duỗi tay, “Ngươi tốt chứ, Ngải Đức Sâm tiên sinh tôn kính.”

“……” Sera có chút kinh ngạc.

Thư ký trầm mặc không nói, tráng hán duỗi dài cổ rít gào, “Ngươi là kẻ mù à, ta mới là cục trưởng!”

Jonas đến nhìn hắn cũng lười, tiếp tục duỗi tay với thư kí.

Một phút đồng hồ lúc sau, thư ký rốt cuộc thỏa hiệp, cùng hắn bắt tay.

Tráng hán nhanh chóng đứng lên, đem ghế dựa hướng hắn, ánh mắt thử thăm dò nhìn qua,” Ngải Đức Sâm đại nhân, ta…… “

“Đi đi.” Ngải Đức Sâm vừa dứt lời, tráng hán cũng đã cúi chào chạy ra cửa, sợ chậm tí sẽ lại bị bắt lấy, phải chơi trò của đám nham hiểm đầy thủ đoạn này.

“Ngươi trước đó đã gặp ta?” Ngải Đức Sâm hỏi.

“Không có, đây là lần đầu tiên ta tới Vô Tra thành; thẳng thắn mà nói, thời gian ta ở Ma giới cũng chưa lâu lắm.” Jonas ngồi ở đối diện hắn.

Sera ở trong lòng nói thầm, không lâu lắm cái gì, trước đó rõ ràng đã sống ngàn vạn năm!

“Vậy ngươi làm thế nào biết ta mới là người phụ trách nơi này?” Ngải Đức Sâm ngoài ý muốn.

“Bởi vì ta cũng là quân nhân.” Jonas nhìn hắn, “Cho nên ta biết, quân nhân có thói quen nói nhất thời 30 khắc, mà không phải 1 giờ rưỡi; thói quen đánh số mấy phương tiện giao thông, mà không phải nói xe buýt; lúc ta mới vừa vào cửa, vị kia vẫn luôn xem tài liệu tự nhiên rống to, chỉ vì che dấu cảm xúc khẩn trương, hơn nữa ta có chú ý tới, tay hắn run run; nói xong mỗi một câu đều phải nhìn ngươi một chút, thực rõ ràng là đang chờ đợi đáp lại, ta không cho rằng đó là thái độ của thượng cấp đối với thủ hạ.”

“Tốt lắm, xem ra hắn không phải diễn viên đủ tư cách, hắn là trợ thủ của ta.” Ngải Đức Sâm cười cười, “Nói đi, các ngươi tìm ta, có chuyện gì?”