Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 37



-Chắc chúng thoát ra bởi khế ước giữa con người với thánh thú đã bị phá bỏ.- Thượng Quan Phong nói.


-Không nói nhiều. Chặn chúng thôi. Hai nàng đứng yên đó- Thượng Quan Khương ra lệnh.


-Nhưng ta cũng muốn giúp.- Kiều Tuyết chán nản nói.


-Thánh thú không giống như huyền khí đâu. Huyền khí của các nàng may ra mới xử lí được một thánh thú- Thượng Quan Hàn Kì mắng.


-Ra đi Long Vân Hoàng- Thượng Quan Khương giơ một tay lên trời, hô to.


Lập tức bầu trời chuyển sang đen kịt. Những đám mây tích điện phủ đầy bầu trời. Những đợt chớp lóe sáng, tiếng sấm rền vang long trời lở đất. Các đám mây tụ lại tại một điểm, tạo thành một vòng xoáy mây tích điện. Và từ vòng xoáy ấy, một con chim lớn với bộ lông xám chui ra. Đầu tiên là đầu, rồi cả thân hình nó. Nó không khác những loài chim bình thường là bao nhưng lại mang một thân hình ngoại cỡ khổng lồ. Thân hình nó có khi còn to hơn cả một ngôi làng lớn. Nó rú lên một tiếng rồi sà xuống chỗ bọn linh thú. Tất cả bọn linh thú hoảng loạn, sợ hãi. Long Vân Hoàng cất tiếng nói:


-Mau quay về rừng.- Tiếng nói này chỉ có chủ nhân của nó là Thượng Quan Khương và các thánh thú nghe thấy được.


Bọn thánh thú lập tức quay lưng chạy về rừng. Bọn chúng không muốn ở lại. Trước mặt bọn chúng chính là Long Vân Hoàng và chủ nhân của nó. Long Vân Hoàng là một trong Thập Ngũ đại Thánh Thú mạnh nhất trong truyền thuyết. Bọn chúng không thể nào đấu lại được.


-Sao ngươi không xử lí hết bọn chúng đi Long Vân Hoàng?- Thượng Quan Khương khó chịu hỏi.


-Ngươi quả thật ưa bạo lực- Long Vân Hoàng cười đểu rồi biến mất.


Các đám mây tích điện cũng dần dần tan biến trả lại cho bầu trời sắc xanh của nó.


-Đó là thánh thú của ngươi ư Tượng Quan Khương?- Kiều Tuyết hỏi với ảnh mắt đầy ngưỡng mộ.


-Phải. Chúng ta đi thôi. Không còn nhiều thời gian đâu.- Thượng Quan Khương ngước lên trời, trời đã hửng sáng. Phải nhanh chân trước khi quân tiếp viện của bọn chúng tới.


Hắn bất chợt kéo tay Kiều Tuyết lại gần và bế nàng lên. Hắn sử dụng khinh công bay đi cho nhanh. Kiều Tuyết sợ hãi bám chặt lấy cổ hắn làm hắn suýt nghẹt thở. Mắt nàng tự nhiên rơm rớm. Nàng sợ độ cao a.


Biểm cảm trên khuôn mặt nàng khiến hắn cảm thấy tim mình dường như đang đập rất nhanh. Hắn thật sự muốn đưa tay véo một phát vào mà nàng. Hắn muốn giây phút này kéo dài mãi mãi.


Thượng Quan Phong thấy hoàng huynh mình làm vậy thì cũng tiến tới ôm Huyết Tử rồi vận khinh công bay mất. Phía sau chỉ còn Thượng Quan Hàn Kì lẻ loi vận khinh công bay một mình.

o0o

Bọn họ đã về đến trọ, lúc đi qua quầy của tên quản lí, Thượng Quan Khương cất tiếng nói:

-Mang đồ ăn lên phòng ta, 5 người.

-Dạ- Tên quản lí cúi đầu. Hắn coa hơi ngạc nhiên. Các vị khách quan trông có ver quý phái này của hắn đi đâu mà đến giờ này mới về? Đã thế còn trong cái bộ dạng ướt như chuột lột thế kia. Hắn đang mải suy nghĩ thì Kiều Tuyết quay lại nhắc nhở:

-Tầm một canh giờ nữa hãy mang lên nhé.

-Sao vậy?- Thượng Quan Khương quay lại hỏi.

-Ta muốn đi tắm. Nhìn xem, người ướt hết rồi nè. Các ngươi cũng mau đi tắm đi không cảm đó- Kiều Tuyết nói.

-Nàng lo cho ta sao?- Thượng Quan Khương vừa trêu chọc vừa nhìn xuống tấm thân ướt sũng của nàng mà nãy giờ hắn không để ý. Đột nhiên hắn quay mặt đi không nhìn nàng nữa.