Huyết Nhiễm Tinh Khôi

Chương 7: Niềm hạnh phúc



Bạch Nhược Ảnh rảobước về phòng trong trạng thái thẫn thờ, trong đầu không ngừng lặp lạitừng câu từng chữ Bạch Vân Phi đã kể. Thì ra tất cả mọi chuyện từ trướcđến nay đều không phải như những gì nàng nghĩ. Nàng làm sao tiếp nhậnnổi sự thật vừa rồi? Như thế nào có thể đối mặt với sư muội của nàngđây?

Vì không chú ý dưới chân nên Bạch Nhược Ảnh vấp phải mộthòn sỏi khá lớn, chân bị trẹo, suýt thì ngã lăn ra đất, may nhờ có mộtbàn tay nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.

"Nhược Ảnh tỷ, tỷ không sao chứ?"

Từ xa ta đã thấy bộ dạng như người mất hồn của sư tỷ. Không lẽ Liễm Phong công tử của tỷ ấy lại xảy ra chuyện gì nữa ư?

Chợt tỷ ấy nhìn ta, cái nhìn sâu lắng, phức tạp, như hàm chứa thiênngôn vạn ngữ, rồi bỗng quay mặt đi, giọng thều thào nói: "Ta không sao."

Nghe giọng sư tỷ, ta cảm thấy có điều gì đó khác lạ nhưng cũng khôngmấy để tâm, bắt đầu huyên thuyên nói về một ngày vui vẻ của ta cho Ảnhtỷ nghe.

"Tối nay muội không ngủ cùng tỷ được rồi, muội đang định qua phòng Tình cô cô ngủ. Tỷ biết không... Hôm nay muội chơi rất vui!Cô cô nấu ăn phải gọi là thiên hạ đệ nhất, tỷ mà không nếm thử món chèlam của cô cô chắc chắn sẽ cả đời hối tiếc. Tình cô cô cùng muội trồngrất nhiều loài hoa trong vườn. Còn cùng chơi với đám khổng tước, thỏtrắng, gấu trúc, khỉ, nai, dê... Cô cô dạy muội thổi kèn lá, kết vònghoa và vô vàn các trò chơi dân gian. À đúng rồi, Tình cô cô tài lắm nhé, có thể dùng băng tuyết trong động để nặn tượng, nặn thành một bức tượng y hệt muội luôn. Haha, tối nay muội sẽ bắt cô cô kể thật nhiều câuchuyện cổ tích nghe cho đã mới thôi. Phải rồi, cả ngày nay tỷ với VânPhi sư huynh đi đâu thế? Cô cô bảo muội rủ tỷ ngày mai cùng đến đào viên học đàn cổ cầm và thuật dich dung đấy. Oa~ vừa nghĩ đến thôi muội đãcảm thấy hào hứng không chịu nổi rồi. Sư tỷ, muội thấy ở trong cốc chơicùng Tình cô cô vui hơn đi ngao du kinh thành Vạn Khang nhiều."

Nhược Ảnh tỷ cười cười gật đầu: "Xem muội cười tít cả mắt rồi kìa, tinhthần này, ai có thể tưởng tượng ba ngày nay muội đã hôn mê li bì kiachứ."

Bạch Nhược Ảnh chăm chú nhìn khuôn mặt linh động, đáng yêucủa Bạch Nhược Ca đang cười sáng lạn, nụ cười như hòa cùng ánh trăngtrên bầu trời, lung linh, đẹp đẽ và tràn ngập hạnh phúc. Đây là lần đầutiên, tiểu sư muội của nàng lộ ra tính tình hồn nhiên và trẻ con nhưvậy. Thật là một điều đáng kinh ngạc, Bạch Nhược Ảnh nghĩ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Màn đêm lẳng lặng buông xuống, mọi vật đều nhuốm một màu đen huyền, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc hình lưỡi liềm đang treo mình đứng đó, những vì tinh tú quây quần xung quanh như một loại hào quang rực rỡ của ánhtrăng. Ấy vậy mà có thứ còn muốn sáng đẹp hơn cả trăng kia.

Lãnh Ngạo Tuyết tựa người trên nhuyễn tháp, giơ miếng ngọc bội Hồ Điệplên ngắm nghía. Dưới ánh trăng, miếng ngọc tỏa ra một thứ ánh sáng lấplánh, tinh khiết, thuần túy. Vẻ đẹp của nó còn tuyệt mỹ hơn cả lưu ly,phỉ thúy hay dạ minh châu. Quả nhiên là hảo thượng phẩm vô giá, tên Công Tôn Tài thật ngu ngốc khi đổi nó lấy những trang sức kia. So với miếngngọc này, chúng chỉ là đồ hạ phẩm.

Đang say sưa thưởng thức vẻđẹp của miếng ngọc bội, đột nhiên bức tường phía sau lưng phát ra tiếngđộng. Lãnh Ngạo Tuyết cất ngọc bội vào chiếc hòm nạm ngọc, đưa mắt nhìnvề phía có tiếng động phát ra. Một bóng đen nhảy qua bức tường, từ từtiến đến chỗ Lãnh Ngạo Tuyết, nàng ta cảnh giác lên tiếng:

"Là ai?"

Bóng đen từ trong màn đêm dần dần hiện rõ, đó là một công tử mặc trường bào bạc, trên gương mặt phản chiếu ánh sáng bạc của một chiếc mặt nạ.Lãnh Ngạo Tuyết vừa thấy liền thả lỏng cảnh giác, lười nhác dựa mình vào nhuyễn tháp như cũ.

Nam tử nọ cất tiếng cười đùa: "Muội muội của ta hôm nay sao lại có nhã hứng ra đây ngắm trăng thế này?"

Nam tử vừa nói vừa tháo chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt phong lưu tuấn lãng.

Lãnh Ngạo Tuyết cũng đùa cợt đáp: "Còn đại ca của muội vừa lê la ở nơiphong hoa tuyết nguyệt nào về vậy? Đa tạ mùi son phấn trên người huynhđã đuổi bớt đám muỗi bu quanh muội."

"Son phấn gì chứ, ta chỉ đigặp mấy bằng hữu uống rượu mà thôi. Đã muộn như vậy rồi muội còn chưangủ, đừng nói là ngồi đợi đại ca về đấy nhé."

"Hứ, đợi huynh làmcái quái gì. Lần sau có ra ngoài đêm khuya thì cũng đừng trèo về từ MaiUyển của muội, huynh có biết đã dẫm chết bao nhiêu hoa muội trồng rồikhông?"

"Chậc, chỉ là chút hoa cỏ, lần khác ta mua một trăm cây về đền cho muội là được chứ gì."

Lãnh Ngạo Tuyết tỏ vẻ khó chịu, có đền lại cũng như không, đền rồichẳng phải cũng bị dẫm nát tiếp đó sao? Liếc đến chiếc mặt nạ, Lãnh Ngạo Tuyết tức thì nghĩ đến Bạch Nhược Ảnh và Bạch Nhược Ca, giọng vô thứctức giận:

"Tốt nhất là huynh dẹp ngay cái trò mạo danh Liễm Phong công tử ra ngoài gây chuyện đi, tiếng xấu của huynh chưa đủ hay sao,còn muốn phá hủy hình tượng anh hùng dân tộc trong lòng bá tánh? Đườngđường là thiếu chủ của Thiên Lãnh Giáo, không có một thân võ nghệ thiênhạ vô địch như phụ thân thì cũng phải học theo tác phong uy nghiêm củangười. Suốt ngày chỉ biết lui tới những nơi ong bướm, núp dưới váy nữnhân. Là nam nhi đại trượng phu, huynh không thấy hổ thẹn hay sao? Thậtlà mất mặt Thiên Lãnh Giáo!"

Lãnh Dạ Nguyệt phá lên cười:"Hahaha. Tuyết nhi, muội đây là đang lên mặt dạy đời đại ca đấy à? Xemlại thân phận Lãnh đại tiểu thư của muội đi, muội tưởng danh tiếng củamình tốt đẹp lắm sao? Chuyện tháng trước muội hủy dung tiểu thư Y Lancủa tiệm cầm đồ Phú Hương, rồi tháng trước nữa lại bán một nha hoàntrong phủ vào lầu xanh đều trở thành chủ đề bàn tán rôm rả ở kinh thànhrồi đấy."

Lãnh Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu cay nghiệt nói: "Ai bảo mấy ả dám quyến rũ Dạ Thần ca ca trước mặt muội!"

"Haiz, nữ nhân ghen lên thật quá đáng sợ! Tĩnh Dạ Thần liệu có thể chịu nổicái tính khí này của muội không?" Lãnh Dạ Nguyệt buông lời cảm thán.

Lãnh Ngạo Tuyết phản bác: "Dạ Thần ca ca nhất định sẽ hiểu, muội làm tất cảnhững điều đó đều là vì muội yêu huynh ấy. Hơn nữa, chuyện muội là thiếu phu nhân tương lai của U Tinh Giáo, người trong giang hồ có ai là không biết? Nên những việc muội làm đều hợp tình hợp lý cả thôi."

Thiên Lãnh Giáo và U Tinh Giáo là hai giáo phái bá chủ trên giang hồ,quan hệ thân thiết như huynh đệ và đều có điểm chung là chính tà bấtphân. Bất kì một lĩnh vực nào từ kinh doanh khách điếm, lầu xanh, hiệucầm đồ, trang trại, vũ khí, đến đào tạo các tổ chức tình báo, huấn luyện sát thủ, vân vân mây mây đều có sự tham gia của hai giáo phái này. Chỉduy nhất những chuyện liên quan tới triều đình là không thấy họ nhúngtay vào thôi.

Lãnh Ngạo Tuyết vốn có hôn ước với thiếu chủ UTinh Giáo Tĩnh Dạ Thần. Từ khi nhận thức được đến nay, nàng ta luôn coihắn là phu quân duy nhất của đời nàng, cho dù hắn chưa từng một lần mỉmcười với nàng. Sự tôn sùng, ái mộ, si mê của Lãnh Ngạo Tuyết đối vớiTĩnh Dạ Thần đã đến nỗi cực đoan. Chỉ cần một bóng hồng khẽ chạm vàongười hắn, ngay hôm sau, bóng hồng đó sẽ biến thành bóng ma vất vưởng.Những việc ác Lãnh Ngạo Tuyết làm ra, nàng ta đều tự cho là quyền hạncủa một vị hôn thê. Người khác chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ vì e sợ Thiên Lãnh Giáo, còn Tĩnh Dạ Thần dường như cũng chẳng thèm quan tâm.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo vang lên trong Noãn Vân Cốc, nghe cựckì vui tai. Những giọt sương sớm đọng trên lá long lanh như những hạtngọc trai tinh khiết. Từng tia nắng ấm áp, trong trẻo cũng chan hòa vớitiếng chim và giọt sương tạo nên quang cảnh buổi sáng tinh khôi, thoángđãng.

Ta nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện không thấy Tình cô cô đâu. Đẩy cửa ra ngoài hít thở không khí trong lành, khoáng đạt, ta cảm thấytâm hồn thanh mát vô cùng.

Một mùi hương thơm phức truyền vào mũi ta...

"Con dậy rồi à, lại đây súc miệng rửa mặt rồi ăn sáng nào!" Tình cô cô bưngmột mâm lớn đến. Trên mâm có tinh dầu bạc hà, trà hoa cúc và một vàiđiểm tâm trông vô cùng ngon miệng.

Ta phấn khởi chạy đến, hômnay cô cô lại làm thêm nhiều món ăn mới, thật khiến trái tim của ta phấn khích không thôi. Phải nói đối với mỹ thực kinh thành, ta chỉ là thích. Còn đối với những món do cô cô làm, ta chính là yêu và nghiện mất rồi.

Hôm qua Tình cô cô đã kể với ta. Trước đây, người và sư phụ ta cùng bái một vị cao nhân trong cốc này làm thầy, học được rất rất nhiều thứ. Cho đến lúc trưởng thành, cô cô đã xuất cốc ra ngoài sinh sống còn sư phụta vẫn ở lại trong cốc cùng vị cao nhân kia. Cách đây không lâu cô cô bị trọng thương, thật may vì gặp lại sư phụ, được sư phụ cứu và đưa vàođộng băng trị thương.

Chuyện là như vậy. Cô cô nói người cũngtừng có một đứa con gái, nếu còn sống chắc cũng trạc tuổi ta, cũng xinhxắn đáng yêu như ta. Thế nên khi vừa nhìn thấy ta, cô cô liền yêu mến ta vô cùng.

Thật kì lạ là ta cũng rất quý cô cô, ta vốn là cô nhinên luôn khao khát, ước ao có được vòng tay yêu thương của mẫu thân. Tuy sư phụ, sư huynh và sư tỷ cũng thương yêu, chăm sóc từng li từng tí cho ta; nhưng ta cảm nhận được, một đứa trẻ lớn lên bằng sữa mẹ hạnh phúchơn nhiều so với đứa trẻ được nuôi sống bằng sữa dê.

"Nhược Ca, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn." Tình cô cô vuốt ve tóc ta, dịu dàng nói.

Sự chu đáo, ôn nhu này khiến lòng ta dâng lên từng trận xúc động, bất giác ta vừa nhai vừa đáp: "Vâng, mẫu thân!"

Bàn tay cô cô khựng lại, kinh ngạc nhìn ta, như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

Ta tự nhiên nở nụ cười toe toét: "Cô cô, con có thể gọi người là mẫu thân được không?"

Tình cô cô chớp chớp mắt, mỗi lần chớp là một tầng lệ chảy xuống, như con đê bị vỡ khiến dòng nước tràn lan.

Ta hốt hoảng nói: "Con xin lỗi, chỉ tại cô cô cho con cảm giác giốngnhư một người mẹ... Nếu cô cô không thích con sẽ không gọi như thế nữađâu. Cô cô đừng khóc...!"

Tình cô cô dùng tay lau vội nước mắt, miệng lúc này mới mấp máy, phát ra thanh âm nghẹn ngào:

"Không đâu. Ta thích, ta thích con gọi như vậy, Nhược Ca... con gái!"

"Thật sao? Người đồng ý làm mẫu thân của con? Con có thể làm con gái người?" Ta vui mừng khôn xiết.

Tình cô cô liên tục gật đầu, mỉm cười với ta, nước mắt vẫn cứ khôngngừng chảy ra. Ta ôm chầm lấy cô cô, cơ thể gầy gò của người đang khẽrun nhưng vẫn cho ta cảm giác ấm áp.

Ta nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân thật là thích khóc nhè!"

Tình cô cô bật cười, khẽ đáp: "Tại con làm ta hạnh phúc quá thôi."

Hai mẫu tử chúng ta cùng cười lớn, tiếng cười vang lên trong sơn cốc,mọi thứ như trở nên chan chứa tình yêu thương. Thật là hạnh phúc vô bờbến!