Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Quyển 1 - Chương 43: Lam Vũ Tích so vũ đạo với Bạch Mạt Mạt



Huyết Hồ cười câu hồn, liếc mắt nhìn Lam Vũ Tích, ý cười trong mắt càng sâu. Xem ra Lam Vũ Tích gặp phải đối thủ, chỉ sợ hôm nay nàng không chỉ không có được vị trí Thái tử phi, ngay cả đệ nhất tài nữ Minh thành có khi cũng sắp đổi chủ!

Dừng điệu múa, Bạch Mạt Mạt lượn vòng thân mình chậm rãi rơi xuống, đứng vững trên khán đài, mười phần ngạo khí nhìn mọi người ở dưới.

Chỉ thấy trong mắt mọi người có khiếp sợ cùng chưa phản ứng lại, có kinh diễm, có ghen tị, có khẩn trương .

Giờ phút này, tâm tình Bạch Mạt Mạt nàng rất tốt, mâu quang sáng lên. Vì tỷ tỷ của mình là sườn phi thái tử, nàng phải toàn lực ứng phó!

“Ai tự nhận vũ đạo có thể so sánh với Bạch Mạt Mạt ta có thể tới khiêu chiến!”

Thanh âm cuồng ngạo vang lên, Bạch Mạt Mạt mang vẻ mặt lãnh liệt, vô cùng khí thế nhìn chăm chú vào đám người phía dưới.

Huyết Hồ khóe miệng nâng càng cao, Bạch Mạt Mạt này, thật sự là càng ngày càng hợp khẩu vị của mình, quả thực đủ cuồng! Cùng đại tỷ Hỏa Hoàng của mình có điểm giống nhau! Giương mắt hướng tới phía Lam Vũ Tích nhìn một cái ý tứ chính là cười nhạo nàng ta.

Lam Vũ Tích cảm giác được tầm mắt Huyết Hồ, không kiêng dè chút nào nhìn thẳng vào nàng. Lúc này sắc mặt trầm xuống, nàng cũng không tin đệ nhất tài nữ Minh thành như nàng ngay cả thiên kim Thượng Thư Bạch Mạt Mạt cũng đấu không lại. Trừng mắt nhìn lại Huyết Hồ một cái, mâu sắc lãnh liệt, phi thân bước lên khán đài.

“Oa......”

“Ngay cả đệ nhất tài nữ Minh thành cũng lên”

“Bạch Mạt Mạt chết chắc rồi”

“Chưa chắc nha, Lam Vũ Tích không nhất định là đối thủ của Bạch Mạt Mạt”

Chỉ nghe phía dưới là một mảnh nghị luận, tất cả mọi người mang bộ dáng xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người trên đài.

Con ngươi Lam Vũ Tích tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Bạch Mạt Mạt, cười nhạo nói:

“Bạch cô nương không khỏi quá mức tự phụ, tục ngữ nói thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân(*)! Bạch cô nương không phải là ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu chứ?!”

(*) Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

“Phải không? Đệ nhất tài nữ Minh thành?! Hừ! Ta Bạch Mạt Mạt hôm nay muốn nhìn xem tài nữ đứng đầu Minh thành có phải hay không chỉ là hư danh! Lam cô nương, thỉnh!”

Bạch Mạt Mạt lui về phía sau vài bước, mũi chân điểm nhẹ, phi thân nhảy xuống đài. Xoay người, ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Lam Vũ Tích trên đài.

Cho dù Bạch Mạt Mạt ở dưới, Lam Vũ Tích cũng có thể cảm thấy Bạch Mạt Mạt cả người khí thế lãnh liệt, có chút hơi hơi lo lắng.

Bạch Mạt Mạt này thật sự là đáng ghét! Cư nhiên giống phế vật Lam Vũ Lạc kia, cuồng ngạo như vậy, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt!

Hiển nhiên, Lam Vũ Tích đã đem Bạch Mạt Mạt quy về cùng loại người với Lam Vũ Lạc. Giờ phút này, hận ý trong mắt nàng trào dâng, trông vô cùng sinh động.

Cảm giác được bên trong đám người có một ánh mắt khác nhìn chăm chú vào mình, Bạch Mạt Mạt dời lại tầm mắt trên người Lam Vũ Tích . Đập vào mắt là một bóng dáng lửa đỏ xinh đẹp tuyệt thế, một thân lãnh ngạo, cả người tản ra khí chất lãnh liệt. Khí chất kia giống mình mấy phần, nhưng so với chính mình thì khí phách tự tin mãnh liệt hơn nhiều.