Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 92: Hai mươi năm ẩn nhẫn [1]



Edit: Ring.

Giang Mộ Yên hoàn toàn không biết, nàng bất quá chỉ nói mấy câu đã khiến cảm giác với nàng trong lòng mấy nam nhân thay đổi rất nhiều.

Nàng sau khi ngủ đủ tỉnh lại vẫn phiền não vấn đề quà tặng cho Bùi Vũ Khâm như trước.

Mà Bùi Huyền làm ‘thích khách’ một lần thiếu chút nữa bị người phát hiện thân phận cũng đồng thời phiền não vì tờ danh sách bị Giang Mộ Yên quẹt lộn xộn, không biết những gì viết trên đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Vì sợ bị Hướng Nhật phát hiện hắn giữ tờ giấy này của Giang Mộ Yên nên hắn đã sao chép lại tất cả những vật phẩm trên đó, sau đó đối chiếu chữ trên tờ giấy đó với hai câu thơ lần trước một chút. Sau khi khẳng định chữ trên hai tờ giấy là cùng một người viết, hắn mới cất cả hai vào ngăn bí mật trong thư phòng của mình.

Sau đó bắt đầu bình tĩnh nhìn tên những vật phẩm trên tờ giấy, phỏng đoán cùng liên tưởng xem có liên quan gì đến cuộc nói chuyện của bọn họ. Dù sao Giang Mộ Yên hôm qua phiền não như vậy, chắc không thể nào vô duyên vô cớ mà viết ra tên mấy thứ này.

Những vật được liệt kê trong này, chắc chắn phải có mật mã bí ẩn gì đó mà hắn nhìn không ra. Như vậy đó là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, Bùi Huyền cũng không ngồi yên được nữa, hắn gấp tờ giấy lại cất vào ngực, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Ai ngờ vừa mở cửa thư phòng ra đã thấy được gã sai vặt bước đến. Vừa thấy hắn, gã sai vặt liền vui vẻ tiến lên hành lễ “Công tử, công tử, ngài đi ra vừa đúng lúc. Di nương bảo tiểu nhân đến mời ngài qua dùng cơm trưa!”

“Nương ta?”

(R: ta giải thích một chút. Mẹ Bùi Huyền chỉ là thiếp thôi nên k được gọi là ‘phu nhân’ mà chỉ gọi là ‘di nương’. Đây cũng là vì sao Lí Tương Vân được gọi là ‘Tương di nương’. Nhà này có cái truyền thống ngộ, chưa vào cửa mà gọi đại hết rồi :|).

Bùi Huyền kinh ngạc, hắn nghĩ nương đã lâu không gọi hắn qua thăm, hôm nay tự nhiên cho người nhắn hắn qua ăn cơm thì trong lòng không khỏi vui vẻ lên, biểu tình trên mặt cũng mềm mại hơn nói “Ừ, ta đã biết, ta đi qua ngay. Đúng rồi, tiểu Thuận, hôm nay nương ta tâm tình tốt lắm sao?”

“Khởi bẩm công tử, di nương hôm nay tựa hồ tâm tình rất tốt. Từ sáng sớm đã tươi cười không ngừng!”

Gã sai vặt gọi là tiểu Thuận đã hầu hạ di nương bao năm qua, đối với tình hình ở chung của mẫu tử bọn họ đều xem rõ ràng trong mắt. Hắn sao lại không rõ dụng ý công tử khi hỏi câu này chứ?

Đáng tiếc, công tử tuy hiếu thuận nhân hậu, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ xuất, hơn nữa nhị lão gia cha của công tử lại mất sớm, di nương mấy năm nay cũng bị phu nhân khinh thị không ít, sinh ra công tử cũng luôn kỳ quái, lãnh đạm không quan tâm.

Nhưng công tử lại chưa bao giờ trách móc di nương không thương yêu mà vẫn rất cung kính hiếu thuận. Hắn thấy một thế hệ bốn vị công tử Bùi gia này, chỉ có công tử nhà hắn là hiểu nhân nghĩa, hiếu thuận nhất, hơn nữa còn biết phấn đấu.

Tuy không ai xem trọng công tử có thể thi đạt công danh, thoát khỏi số phận con nhà thương nhân, nhưng tiểu Thuân hắn lại rất tin tưởng ở công tử. Công tử cố gắng như vậy, nhất định có thể thi được công danh.

Đến lúc đó, những người đã từng khinh thường công tử cùng di nương đều phải xem trọng bọn họ.

“Phải không? Vậy tiểu Thuận biết vì sao nương ta hôm nay lại cao hứng vậy sao?”

Nhiều năm như vậy, hắn cố ý che giấu bản thân, vờ như mình thích đọc sách, chuẩn bị thi kiếm công danh để che giấu ý niệm muốn theo thương trong đầu, chính là vì muốn bảo hộ bản thân cùng mẫu thân.

Bùi Vân Phảng cha hắn đã qua đời năm hắn mới hai tuổi. Mà hắn tuy là con lớn nhất của cha nhưng lại không phải con vợ cả, bởi vì Vân Ái Liễu mẫu thân hắn chỉ là một thiếp của cha.

Bùi Vân Phảng cha hắn còn có một phu nhân nguyên phối khác, chính là Lâm Quỳnh Hoa, người được gọi là tam phu nhân ở Ba Tiêu viên hiện tại.

Năm đó chỉ vì mẫu thân sinh ra hắn sớm hơn Lâm Quỳnh Hoa một năm mà Lâm Quỳnh Hoa đến giờ vẫn không tha cho mẫu thân.

Tuy năm sau bà ta cũng sinh ra Bùi Ngu, nhị đệ cùng cha khác mẹ với hắn, nhưng bao nhiêu năm nay, Lâm Quỳnh Hoa vẫn xem mẫu tử bọn hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận vô cùng!

Mà châm chọc là, người cha đoản mệnh kia của hắn, sau khi để lại cho thê thiếp mỗi người một đứa con, không lâu sau đã bệnh chết, cả đời chỉ sống ngắn ngủi mười tám năm.

Khiến nương hắn cùng Lâm Quỳnh Hoa thủ tiết một lần là hai mươi năm. Nếu cha sống lâu thêm mười năm, vị trí gia chủ Bùi gia này cũng không nhất định rơi vào tay tiểu thúc thúc Bùi Vũ Khâm của hắn.

Nguyên nhân là như vậy nên nương vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, luôn oán hận cha hắn chết quá sớm. Nếu không, nàng bây giờ đã có thể là thiếp của gia chủ đương gia. Cho dù vĩnh viễn không lên được chức vị chủ mẫu, nhưng tốt xấu gì cũng oai phong tám phần, không phải bị người khinh thị cùng xa lánh như bây giờ.

Nhưng hắn cũng rất muốn nói, sinh tử thật ra do số mệnh, bởi vì cho dù bọn họ không cam lòng đến thế nào đi nữa, một phòng này của bọn họ cũng là không có khả năng trở thành gia chủ nhất.

Bởi vì trong ba huynh đệ Bùi Vũ Khâm, Bùi Vân Phảng cha hắn là đoản mệnh nhất.

Dù sao Bùi Vân Dũng cha Bùi Phong tốt xấu cũng đến lúc Bùi Phong được sáu tuổi mới chết, tính ra cuối cùng vị trí gia chủ vẫn phải do Bùi Vũ Khâm kế thừa.

Trên thực tế, Bùi Vũ Khâm thật đúng là một kỳ tài ngút trời. Trong lòng Bùi Huyền có thể không phục bất luận kẻ nào chưởng quản Bùi gia, nhưng chỉ có Bùi Vũ Khâm là không thể không phục.

Bởi vì nếu không có hắn, Bùi gia ngập trong sóng gió năm đó có thể giờ đã không còn, càng đừng nói đến huy hoàng như hôm nay.

Vậy nên cho dù sau này hắn có hy vọng chấp chưởng Bùi gia, hắn cũng sẽ tuyệt không vì vậy mà xử tệ với đường đệ Bùi Dạ Tập.

Nhưng mà, tất cả những điều này, mẫu thân hắn là không thể hiểu được. Đối với một người không đọc nhiều sách, một lòng thầm nghĩ muốn có cuộc sống vinh quang, được người hâm mộ như mẫu thân hắn mà nói, không thể trở thành một nữ nhân khiến người ta ghen tị cùng hâm mộ là thất bại cả đời của nàng.