Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 53: Thật ra là ghen tị [1]



Edit: Ring.

“Đệ muội, muội thật sự quyết định như vậy sao? Thúc thúc vừa mới –”

Bùi Phong nghe được lời Giang Mộ Yên nói, trên mặt tuy biểu hiện ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại có mấy phần vui mừng mà chính hắn cũng không hiểu được.

“Ta không còn là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập, tất nhiên cũng không là đệ muội của huynh nữa. Về sau gọi ta là Mộ Yên đi!”

Giang Mộ Yên nhẹ nhàng ngắt lời Bùi Phong, sau đó tao nhã thi lễ với hắn “Giang Mộ Yên còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của Bùi Phong công tử!”

“Ách, đệ — Giang tiểu thư xin đừng đa lễ. Đó, đó là chuyện ta phải làm, dù sao cũng là ta hại muội rơi xuống hồ.”

Bùi Phong nhất thời chân tay luống cuống nhìn Giang Mộ Yên, muốn đưa tay đỡ nàng lại cảm thấy như vậy không hợp lễ, chỉ có thể thu lại giữa chừng. Không được gọi đệ muội nhưng cũng không thể thật sự gọi thẳng khuê danh của Giang Mộ Yên, hắn đành phải giữa chừng sửa miệng, cứng ngắc gọi nàng Giang tiểu thư.

Giang Mộ Yên đối với cố kị của Bùi Phong thật ra cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi nói cảm tạ xong liền đứng thẳng lên mỉm cười “Hiện tại có thể nhờ Bùi Phong công tử giúp Mộ Yên gọi kiệu nhỏ đến đây không? Mộ Yên cảm thấy thân mình có chút mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi.”

“Đương, đương nhiên có thể, ta đi bảo người chuẩn bị!”

Bùi Phong lại lần nữa lắp bắp gật gật đầu, sau đó liền lập tức chạy ra ngoài, không biết là vì bối rối hay đi quá mau mà lúc bước qua cửa thiếu chút nữa bị vấp.

May mắn hắn có học võ, thân thể phản ứng nhanh nhẹn, đúng lúc ổn định thân mình mới không bị gục trên mặt đất, nhưng dù vậy cũng có vẻ chật vật!

Khiến Giang Mộ Yên nhìn thoáng qua liền nhịn không được cười ra tiếng. Mà Bùi Phong nghe được tiếng cười của nàng thì lại càng xấu hổ, không thèm quay đầu mà bỏ chạy mất dạng. Nhưng Bùi Dạ Tập vẫn còn trong phòng thấy một màn như vậy thì cơn tức trong lòng lại ứa ra, hừ lạnh một tiếng.

“Quả thật là không chịu yên nổi, vừa mới giải trừ hôn ước với ta bên này, người nào đó liền khẩn cấp muốn câu dẫn đại đường ca của ta?”

Đối với lời khiêu khích âm dương quái khí của hắn, Giang Mộ Yên chỉ trả lại một cái nhìn thoáng qua, cái gì cũng không nói, chỉ nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh, tự ngã cho mình một chén trà, vừa uống vừa đợi.

Dù sao trong mắt nàng, Bùi Dạ Tập hai mươi tuổi tuy diện mạo là một người lớn thành thục, nhưng vô luận tâm lý, cách nói chuyện hay cách làm việc của hắn đều không khác gì một đứa nhỏ tùy hứng.

Thân thể của nàng lúc này tuy chỉ là bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, nhưng linh hồn cũng đã hai mươi tám, không có lý do gì lại đi so đo với một đứa nhỏ bốc đồng không phải sao?

Cho nên Giang Mộ Yên không để ý tới hắn chủ động gây hấn, nhưng hành động như vậy của nàng lọt vào mắt Bùi Dạ Tập lại trở thành cam chịu.

Nhất thời trong lòng hắn lại khó chịu lên, lời khó nghe lại không nhịn được mà lần nữa nói ra miệng “Giang Mộ Yên, ngươi thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm, cư nhiên ngay cả một câu phản bác cũng không có sao?”