Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 523: Bẻ cong thành thẳng



Edit: Ring.

“Yên nhi, đừng đùa nữa, nàng làm Dạ Tập sợ rồi.”

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý!” Giang Mộ Yên nghịch ngợm nhìn Bùi Vũ Khâm, sau đó mới quay sang Bùi Dạ Tập vừa chật vật đứng lên, lại nở một nụ cười thật tươi thật ngọt nữa, cười đến mức tóc gáy Bùi Dạ Tập đều dựng đứng hết cả lên.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Không có, ta chỉ muốn hỏi xem bây giờ ngươi biết ta không phải vị hôn thê của ngươi nữa rồi, còn muốn cưới ta sao?”

“Giỡn… giỡn chơi kiểu gì vậy! Ngươi… ngươi cách xa ta một chút. Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng hại cha ta, ta sẽ không để ngươi thực hiện được. Ta… ta sẽ đi mời một đạo sĩ bắt quỷ pháp lực cao thâm…”

“Hahahaha, Vũ Khâm, haha, con trai chàng thú vị quá!” Không đợi Bùi Dạ Tập nói xong, Giang Mộ Yên đã vỗ bụng phá lên cười.

Khóe miệng Bùi Vũ Khâm cũng không nhịn được mà cong lên, hắn nhẹ nhàng nắm tay Bùi Dạ Tập. Bùi Dạ Tập kinh ngạc nhìn phụ thân, đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn trưởng thành cha nắm tay hắn như lúc còn nhỏ.

“Dạ Tập, đừng sợ. Yên nhi nghịch ngợm, giỡn với con thôi! Yên nhi không phải quỷ, nàng là thê tử của ta, là nữ nhân cha con thật sự yêu mến!”

“Nhưng mà cha, nàng…”

“Ta vốn phản đối việc Yên nhi nói ra chân tướng với con. Dù sao chuyện như vậy nếu để người ta biết thì thứ nhất là quá mức kinh thế hãi tục, chắc chắn sẽ có người muốn tổn thương Yên nhi; thứ hai, ta cũng không muốn ai biết lai lịch Yên nhi, như vậy sẽ có rất nhiều người thấy được cái tốt, cái đẹp và tài tình của nàng, sẽ có rất nhiều người đến tranh đoạt với cha. Cha lớn tuổi rồi, sinh thời có thể lấy được một nữ tử mình yêu rất không dễ dàng…”

Bùi Vũ Khâm còn chưa nói xong, Bùi Dạ Tập đã nhịn không được mà nhảy dựng lên: “Cha, cha đang nói cái gì vậy? Nữ nhân này là quỷ a, có nam nhân hoàn mỹ như cha muốn thì nàng nên cười trộm rồi, còn có ai dám đến tranh giành chứ? Cha, cha cũng đánh giá nàng quá cao rồi!”

Bùi Dạ Tập nói xong dường như còn ngại không đủ nên lại dùng giọng thấp nhưng vẫn khiến Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm nghe được rõ ràng nói: “Ai muốn nằm chung với một nữ quỷ mượn xác hoàn hồn trên cùng một cái giường vào lúc đêm tối chứ! Cho dù có đẹp đến đâu đi nữa thì thể xác cũng không phải của nàng. Ai biết trước kia nàng là cái dạng gì, mũi tháp miệng rộng cũng không chừng. Dù có tài tình tới cỡ nào thì vừa nghĩ đến việc đàm thi luận họa với một nữ quỷ, ta thấy vẫn là thôi đi!”

“Dạ Tập, không được nói như vậy!”

Bùi Vũ Khâm tuy biết lời này của Dạ Tập không có ác ý nhưng nghe có người nói về Yên nhi như vậy, hắn vẫn không thẻ chấp nhận.

Giang Mộ Yên lại cười hì hì như không hề bị ảnh hưởng: “Bùi Dạ Tập, vậy theo lời ngươi nói thì bây giờ ngươi không còn thích ta chút nào nữa sao?”

“Ta chưa từng thích ngươi!”

Bùi Dạ Tập lập tức lớn tiếng nói, dường như còn ngại câu đó chưa đủ để chứng tỏ lập trường nên hắn lập tức bổ sung: “Giang Mộ Yên trước kia ta đã không thích rồi, huống chi là nữ quỷ lai lịch không rõ như ngươi!”

“Vậy tốt lắm, ngươi đã không thích ta, Vũ Khâm lại thích ta. Ta cũng không thích ngươi mà thích chàng. vậy chúng ta kết hợp, ngươi chắc không nên có ý kiến nữa chứ!”

“Ta… ta…” Bùi Dạ Tập lập tức bị những lời đó chặn họng.

Thật ra hắn nói dối, hắn từng thích Giang Mộ Yên hiện tại. Nếu không, lúc trước hắn cũng chẳng đã vì chuyện của Giang Mộ Yên mà mâu thuẫn với cha Bùi Vũ Khâm của hắn sâu sắc như vậy.

Nhưng tất cả cái sự ‘thích’ của hắn, sau khi biết Giang Mộ Yên căn bản chính là một nữ quỷ mượn xác hoàn hồn thì cái loại khát khao muốn có được nàng trước đó liền bay đi hết ráo.

Hắn thừa nhận, hắn sợ mấy thứ thần quỷ hư ảo đó, càng đừng nói đến chuyện tâm sự mỏng với một nữ quỷ nhập vào thi thể Giang Mộ Yên. Vừa nghĩ đến Giang Mộ Yên tràn đầy sức sống bây giờ với thi thể tái nhợt lạnh như băng đêm đó là một thì một chút mơ màng cuối cùng của hắn đối với nàng cũng bay mất.

Nhưng hôm nay Giang Mộ Yên muốn hắn chính miệng thừa nhận mình đã không để ý chuyện hôn sự của nàng và phụ thân, nhất thời hắn lại không thể đưa ra đáp án.

“Dạ Tập, hay là trong lòng con vẫn còn thích Yên nhi?”

Trong mắt Bùi Vũ Khâm có vẻ lo lắng, lại có vẻ bàng hoàng nhìn Bùi Dạ Tập. Hắn dùng hành động cao minh của mình giáng cho Bùi Dạ Tập một chiêu cuối cùng.

Bùi Dạ Tập vừa thấy Bùi Vũ Khâm lộ ra ánh mắt như vậy thì nhất thời vừa giơ chân vừa lắc đầu thật mạnh: “Không, không phải, đương nhiên không phải! Dẹp, dẹp, đây là chuyện của mấy người, ta mặc kệ!”

“Dạ Tập, cám ơn ngươi!”

Giang Mộ Yên nói xong còn cố ý làm như rất cảm động, muốn bước lên ôm hắn. Bùi Dạ Tập lập tức nhanh như chớp lui về sau mấy bước: “Ngươi… ngươi đã không phải là Giang Mộ Yên trước kia, vậy ân oán của chúng ta chấm dứt. Có điều nói trước, ngươi nữ… à, nữ nhân này, nếu dám hại cha ta thì đừng trách ta không khách khí!”

“Dạ Tập, đừng nói lung tung!” Bùi Vũ Khâm cũng không ngờ mâu thuẫn với Bùi Dạ Tập lại được giải quyết một cách ngoài ý muốn như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, không có chuyện nào có thể khiến hắn yên lòng hơn giải quyết viên mãn việc này.

Giang Mộ Yên cũng không để ý đến thái độ như chuột gặp mèo của Bùi Dạ Tập, nàng thậm chí còn cảm thấy Bùi Dạ Tập như vậy đáng yêu hơn trước đây nhiều.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng, mỉm cười nhìn Bùi Dạ Tập nói: “Chuyện này ngươi không cần phải lo. Nếu ta muốn hại Vũ Khâm thì còn có thể sinh con cho chàng sao? Lâm đại phu nói ở đây là sinh đôi nha. Dạ Tập, sợ là không lâu nữa ngươi sẽ có thêm hai đệ đệ hoặc muội muội. Thế nào, lớn như vậy mới được làm ca ca, vui không?”

Bùi Dạ Tập giống như đến lúc này mới sực nhớ ra chuyện Giang Mộ Yên mang thai, lập tức trừng mắt nhìn bụng nàng một lúc lâu, cuối cùng mới toát ra một câu: “Sinh… sinh ra sẽ là người sao?”

Khiến Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên nghe xong thì dở khóc dở cười. Xem ra Dạ Tập này thật sự đã bị nàng bẻ cong thành thẳng rồi.