Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 462: Đã định trước [1]



Cho nên nếu là phương diện khác, Bùi Huyền hắn còn có thể không nắm chắc, nhưng nói đến Bùi Vũ Khâm trên phương diện nữ nhân, hắn có thể khẳng định rất rõ ràng.

Nhưng mà bây giờ, chính vấn đề đơn giản đó lại làm khó hắn, bởi vì hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nữ nhân kia có thể là ai.

Người có thể khiến Bùi Vũ Khâm mở miệng mắng, lại không phải nữ nhân trong phủ, đặc biệt như vậy, còn được đưa vào phủ ngay thời điểm mấu chốt này, là ai chứ?

Bùi Huyền suy nghĩ rất lung, nhưng vì không vào phòng nhìn thấy mặt thật của nữ nhân đó được nên hắn không thể không tạm thời tử bỏ. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn chính là hai ngày nay, các cửa hàng ở Phỉ Thúy thành đã lục tục hưởng ứng lời kêu gọi của Bùi Vũ Khâm mà đóng cửa ngừng kinh doanh rồi. Nhất là những cửa hàng của Bùi gia, họ lại là nhóm đầu tiên chấp hành mệnh lệnh của ông chủ nhà mình.

Vì thế, nếu có ai đi trên phố hai ngày nay sẽ kinh ngạc phát hiện Phỉ Thúy thành bây giờ đã hoàn toàn không giống như Phỉ Thúy thành nữa rồi.

Vì sao lại nói vậy?

Bởi vì Phỉ Thúy thành trước giờ vốn luôn ồn ào náo nhiệt, bây giờ dù đang là ban ngày nhưng ngã tư đường cũng rất vắng vẻ, tiêu điều. Các cửa hàng Bùi gia khắp phố không chỗ nào là không hạ cờ đóng cửa. Nhất là Phỉ Thúy lâu, đại tửu lâu nổi tiếng nhất Phỉ Thúy thành, lại là nơi đầu tiên dán bố cáo ngừng kinh doanh ngay cửa. Nhất thời, mọi người trong khắp Phỉ Thúy thành đều cảm thấy bất an.

Còn một số ít cửa hàng mở cửa cũng chỉ là những cửa hàng nhỏ, xen trong đám hiệu buôn lớn đóng cửa khắp thành cảm giác vô cùng lạc lõng.

Đừng nói không có dân chúng đến, cho dù ngẫu nhiên có mất vị khách đi nữa thì những tiểu nhị cùng chủ quán cũng chẳng có tinh thần mua bán gì. Một đám nhìn qua còn ủ rủ, sầu thảm hơn cả gà rù.

Mà đó mới chỉ là ngày thứ hai Bùi gia ngừng kinh doanh thôi.

Ngay sau đó, khi dân chúng còn chưa hiểu được rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Bùi gia lại muốn đóng cửa ngừng bán thì một bức thư đến từ ba vị đại thần trên triều là Lí đại nhân, Vương đại nhân và Cát đại nhân đã được gửi đi để điều quân. Mệnh lệnh điều tra nghiêm ngặt từng thành viên trong mỗi gia đình cũng đã được chấp hành ở Phỉ Thúy thành.

Tất cả hộ vệ trong và ngoài thành đều xuất động, hừng hực khí thế mà bắt đầu điều tra thật sự nghiêm túc. Không như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ăn hối lộ một chút, lần này bọn họ không nhận hối lộ không nói, còn cẩn thận đến mức gần như muốn lật hết mỗi tấc đất trong nhà người ta ra để điều tra.

Như vậy, nhà ai có hầm lương thực hay là mật thất gì này nọ, không bị phát hiện thì thôi, một khi bị phát hiện, chắc chắn lại không thể thiếu một trận điều tra càng nghiêm mật hơn.

Cũng vì tỉ mỉ, cẩn thận như vậy nên tất cả hộ vệ quân đi suốt hai ngày cũng chỉ vừa vặn điều tra được hai phần ba Phỉ Thúy thành. Mà hai phần ba đó, không khéo lại là hai bên rìa.

Nói cách khác, một phần ba nhà ở, dân chúng còn lại vừa vặn chính là nơi trung tâm của Phỉ Thúy thành, cũng chính là nơi buôn bán phồn hoa, sầm uất nhất.

Mà thật bất hạnh, tòa nhà Bùi Huyền nhốt Giang Mộ Yên kia lại vừa vặn nằm ngay chỗ chính giữa đó.

Bùi gia xem như nằm bên trái phần đất trung tâm. Bởi vì tất cả hộ vệ quân điều tra khắp thành chính là để tìm ra phu nhân Giang Mộ Yên của Bùi Vũ Khâm, như vậy trong thành này, nếu nói có nơi nào mà quân lính điều tra qua loa nhất, vậy chỉ có thể là phủ đệ Bùi gia.

Nhưng dù vậy, đám quân hộ vệ đó cũng dùng thời gian gần như cả một ngày mới điều tra xong. Này đương nhiên phải quy công cho phủ đệ Bùi gia thật sự quá lớn, chỉ một Bùi gia đã chiếm gầm như một phần sáu Phỉ Thúy thành. Điều tra nơi rộng lớn như vậy cũng giống như rà soát hoàng cung Đông Vân quốc một lần, có thể không tốn thời gian sao?

Phủ trạch Bùi gia may mắn như vậy, nhưng những chỗ khác thì không được chế độ như thế. Bởi vì những lời ba vị đại nhân đã viết trong thư rất nghiêm trọng nên lần này Thái Kinh cũng sống chết mà làm theo. Bất luận thế nào, chỉ cần Giang Mộ Yên còn trong Phỉ Thúy thành thì cho dù phải lật cả Phỉ Thúy thành lên cũng phải tìm ra bằng được.

Mệnh lệnh này vừa ban ra, phía dưới tất nhiên không dám chậm trễ, chỉ hận không thể xác nhận xem con ruồi bay qua là đực hay cái mà thôi. Cũng vì vậy mà thuộc hạ của Bùi Huyền đang canh giữ tại ngôi nhà dân bí ẩn kia cũng không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều không biết ‘Vũ’ mấy ngày nay biến mất khỏi Phỉ Thúy thành cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.

Bởi vì nhiệm vụ Giang Mộ Yên giao thật sự rất khó nên dù bọn họ có thể dễ dàng biết thân phận ba vị khách thương Sơn Nam kia chính là ba vị thượng thư đại nhân trong triều đình Đông Vân quốc, đây vốn không phải việc khó, cũng không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy, nhưng thứ phu nhân muốn là chi tiết mọi chuyện chứ không phải chỉ là báo cáo qua loa, cho nên bọn họ không thể không truy cứu xem rốt cuộc người đứng sau ba vị thượng thư đại nhân là ai.

Nếu Bùi Vũ Khâm đã là con dân Đông Vân quốc, lại chưa từng phạm phải tội mưu nghịch gì thì vì sao cái người đứng trên vạn người kia lại muốn dồn Bùi gia vào chỗ chết. Trong chuyện này rốt cuộc chỉ liên quan đến lợi ích hay là còn có ẩn tình gì bên trong nữa?

Vì thế, nhóm ‘Vũ’ được huấn luyện từ nhỏ, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ phục vụ vì chủ nhân tất nhiên sẽ tận hết sức lực mà phân tán đi các nơi tìm hiểu tin tức từ mười mấy năm trước. Mà một chuyến đi này thật đúng dịp, không nhiều không ít, vừa vặn hết tám ngày.

Mà ngày thứ tám chính là ngày Bùi Vũ Khâm nhận được thư tống tiền. Cũng là giới hạn của hắn.