Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 447: Hối hận



“Phải!”

Giang Mộ Yên vừa trả lời xong liền cảm giác được mình bị ôm dậy.

Liều mạng nhịn ý muốn mắng chửi người xuống, nàng không ngừng tự nói với bản thân người này là tên bắt cóc, nếu chọc giận hắn, con nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên dù chán ghét không thôi nhưng nàng vẫn chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống tệ nhất là bị làm nhục.

Nhưng nàng lại nghĩ sai rồi, Bùi Huyền cũng không định động đến nàng nhanh như vậy. Ít nhất cho dù muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn, điều kiện tiên quyết là ánh mắt của nàng phải nhìn thấy rõ ràng. Nếu không, vậy chẳng phải sẽ mất rất nhiều thú vị sao?

Bùi Huyền cũng không rảnh chú ý đến sắc mặt chịu đựng ghê tởm của Giang Mộ Yên, hắn chỉ phẩy nhẹ tay áo một chút, Giang Mộ Yên liền cảm giác mình có thể cử động.

Mà tay Bùi Huyền lúc này cũng đã đặt lên cổ tay trái của Giang Mộ Yên, còn nhẹ nhàng xoa mấy cái “Thế nào? Còn cảm thấy tê nhức nữa không?”

Giang Mộ Yên đương nhiên đã cảm thấy tay chân có thể cử động, nhưng nàng cũng không dám phản kháng hay giãy dụa, chỉ cứng ngắc gật đầu “Vẫn còn thấy tê!”

Vừa nói xong, Giang Mộ Yên cảm thấy dường như mình nghe thấy một tiếng thở dài của tên bắt cóc. Nhưng mà sao có thể? Người nọ là kẻ đã bắt nàng đến đây, chẳng lẽ hắn lại lo lắng cho nàng sao?

Trong khi suy nghĩ, nàng đã được đặt xuống giường trở lại. “Nàng cứ nghỉ ngơi trong phòng này đi, ba bữa sẽ có người đưa đến. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, không mưu toan làm hành động gì chạy trốn, ta sẽ không tổn thương đến nàng. Bất quá nếu nàng cố ý xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai thì ta cam đoan, không muốn mạng nàng nhưng tuyệt đối sẽ lấy mạng con của nàng!”

Bùi Huyền nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Giang Mộ Yên hoảng hốt, theo bản năng bắt lấy tay áo của hắn “Vậy, vậy ngươi định khi nào thì thả ta đi?”

Bùi Huyền yên lặng nhìn ngón tay đang túm áo hắn, thản nhiên nở nụ cười. Đáng tiếc ý cười lại hoàn toàn không chạm đến đáy mắt, thậm chí ánh nhìn Giang Mộ Yên còn chứa đựng mấy phần lạnh lùng tàn nhẫn “Giang Mộ Yên, nàng không nghe rõ sao? Ta đây lặp lại lần nữa. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là nữ nhân của ta, cho nên ta sẽ không thả nàng đi.

Nếu nàng còn muốn giữ lại đôi nghiệt chủng này của Bùi Vũ Khâm thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có lộn xộn nghĩ ra chủ ý gì, ta có thể cho phép bọn chúng bình an chào đời, nể tình nàng còn rất hữu dụng.

Nhưng nếu nàng không biết tốt xấu thì ta cũng không cần ba mạng của mẫu tử các người, còn lấy máu và thi thể của các người đi đả kích Bùi Vũ Khâm. Giang Mộ Yên, ta nghĩ nàng chắc vẫn chưa quên lần đầu tiên sẩy thai, Bùi Vũ Khâm đã ôm nàng hoảng sợ, bi thương đến trình độ nào! Ta thật muốn nhìn xem nếu là nàng chết trước thì hắn sẽ ra sao? Ta nghĩ nhất định sẽ rất thống khổ, không quan tâm đến chuyện gì của Bùi gia nữa! Haha, đến lúc đó, Bùi gia bấp bênh mất chủ cũng sẽ rơi vào tay ta. Thay vì như vậy, không bằng nàng thành thật một chút, ít nhất ta có thể để Bùi Vũ Khâm sống sót. Lời ta nói, nàng tự suy nghĩ cho kỹ đi!”

Nói xong, Bùi Huyền liền rời khỏi phòng. Đồng thời, Giang Mộ Yên cũng nghe được tiếng xích cửa bên ngoài.

~

“Đã tìm được người chưa?”

Bùi Vũ Khâm không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, sự trấn định ngày xưa bây giờ còn lại không đến một phần mười.

Biểu tình Bùi Phong cũng rất khó coi, nhưng hắn vẫn lắc đầu với Bùi Vũ Khâm “Tìm không thấy. Con và Triển tiên sinh bọn họ gần như đã lật cả Phỉ Thúy thành lên nhưng cũng không tìm được tung tích của Mộ Yên. Làm sao bây giờ? Thúc thúc, người có Mộ Yên có lẽ nào đã…”

“Không đâu, không đầu. Sẽ tìm ra được. Ta không tin một người lớn như vậy lại đột nhiên biến mất không thấy.”

Bùi Vũ Khâm nắm chặt tay, mím môi lại. Những lời này giống như được nói ra từ kẽ răng.

Lâm đại phu cũng những đại phu liên can lúc này cũng vội vàng đến đại sảnh. Không đợi Bùi Vũ Khâm mở miệng, bọn họ đã lắc đầu “Lão gia, thứ chúng lão hủ vô năng. Chúng ta dùng hết cách cũng không tài nào khiến Thanh quản sự tỉnh lại được!”

“Đáng chết!” Bùi Vũ Khâm tức giận đập bàn. “Ta mặc kệ, lập tức đi dán bố cáo, tìm đến tất cả những ai biết y thuật trong Phỉ Thúy thành đến cho ta. Vô luận như thế nào, hôm nay phải cứu tỉnh Thanh Thư lại. Bây giờ người biết Yên nhi đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ có hắn mà thôi!”

“Da, lão gia!”

Đám người Lâm đại phu cũng không dám nhiều lời nữa. Từ khi phu nhân mất tích, Thanh quản sự hôn mê được mang về Bùi gia thì bọn họ đều biết lão gia sắp phát cuồng. Phu nhân là thịt trong tim lão gia a, bây giờ khối thịt đó đột nhiên biến mất, lão gia sao có thể không đau?

Đàm người Lâm đại phu vừa lui ra ngoài thì ngoài cửa, Triển Tịch và Nghênh Phong đã vội vàng bước vào.

“Triển Tịch, Nghênh Phong, thế nào?”

“Lão gia, xem ra người bắt phu nhân đi tuyệt đối đã lên kế hoạch trước rồi. Bởi vì bất luận là bắt ngời hay trói người đều được bố trí không một sơ hở, một chút dấu vết cũng không để lại. Chúng ta đã kiểm tra xe ngựa luôn rồi, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Xem ra tình huống lúc đó là Thanh Thư và phu nhân định ngồi xe ngựa đến Phỉ Thúy lâu, bởi vì ngõ nhỏ nơi phu nhân gặp chuyện không may chỉ cách cửa sau Phỉ Thúy lâu một đoạn thôi. Ông lão thủ vệ ở Tây viện trong phủ cũng chứng thực lúc đó Thanh Thư thật sự đã cho người chuẩn bị xe ngựa đi Phỉ Thúy lâu, có thể thấy được…”

“Triển Tịch, ta không muốn nghe những lời đó. Điều ta muốn nghe là Yên nhi bây giờ ở đâu, chúng ta phải làm sao để đưa nàng trở lại mà không có thương tổn gì.”

Bùi Vũ Khâm nóng ruột nóng gan ngắt ngang lời Triển Tịch báo cáo, trong lòng lại hối hận vô vàn. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này thì mấy ngày trước không nên chọc Yên nhi tức giận.

Nếu không phải hắn cố chấp cùng sợ hãi, không chịu thẳng thắn nói với Yên nhi bí mật đã che giấu nhiều năm thì cũng sẽ không khiến Yên nhi bị người nào bắt đi cũng không biết. Hắn thật sự rất có lỗi với nàng.

Nghĩ đến nàng bây giờ không biết đang phải chịu khổ gì, bị đối xử ra sao, trong lòng Bùi Vũ Khâm liền hận không thể giết chết bản thân