Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 445: Không nhìn thấy [1]



“Đừng chạm vào ta. Cút ngay!” Giang Mộ Yên mang vẻ mặt chán ghét trừng về phía Bùi Huyền. Đáng tiếc nàng cái gì cũng không thấy được, nếu có thể thấy bộ dáng người đang nói chuyện trước mắt, nàng dù chỉ có thể cử động ánh mắt cũng muốn trừng chết hắn.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì? Nếu là đòi tiền thì cứ mở miệng đi, Bùi gia chúng ta cũng không phải cho không nổi. Nhưng nếu ngươi muốn vũ nhục nhân cách của ta thì sau này đừng trách ta không khách khí!”

“Chậc chậc, nghe khẩu khí này xem. Quả nhiên là hiên ngang lẫm liệt, mạnh mẽ vô cùng a!”

Bùi Huyền nhịn không được mà càng hung hiểm hơn mấy phần, tiếp tục giả giọng kỳ quái nói “Giang Mộ Yên, nàng thật sự xem mình là chủ mẫu Bùi gia sao? Hừ! Bất quá cũng không sai, nếu nàng theo ta, khi ta có được Bùi gia, nàng cũng xem như là nửa đương gia chủ mẫu rồi. Dù gì cũng là chủ tử, nàng mãnh liệt một chút cũng không phải không được!”

Giọng nói âm dương quái khí như vậy, lại thêm những lời đột nhiên đó của Bùi Huyền nhất thời khiến Giang Mộ Yên đang phẫn nộ lại trở nên bình tĩnh. Bởi vì nàng nghe hắn nói ‘khi có được Bùi gia’, còn thêm đủ loại tình huống theo như lời hắn nữa, hiển nhiên đã chứng minh hắn cũng không phải một người xa lạ với tình trạng Bùi gia hiện tại. Dù sao có thể nói được như vậy thì ít nhất cũng chứng tỏ quan hệ của hắn và Bùi gia không phải là ít.

Nhưng mà người này sẽ là ai đây?

Bùi Ngu bây giờ đang ở Trác Châu với Lâm Quỳnh Hoa. Lấy bản tính của hắn thì không có khả năng trở về ám toán, bắt cóc nàng rồi. Cho nên người này không thể nào là Bùi Ngu được!

Còn Bùi Dạ Tập bây giờ đang ở Giang thành tuy hận nàng, cũng có hiềm nghi nhưng lấy mối quan hệ và tình hình ở cùng hắn thời gian trước mà nói thì hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. Huống chi người trong thiên hạ đều đã biết hắn đã bị Vũ Khâm trục xuất khỏi gia môn, có trở về bắt cóc nàng cũng đâu được gì? Cho nên Bùi Dạ Tập cũng có thể loại trừ.

Bùi Phong? Đó lại càng không thể nào. Nam tử tiêu sái như gió kia, nếu nói hắn vì nàng mà đi giết người phóng hỏa nàng còn tin, nhưng nói vì sản nghiệp Bùi gia mà bắt cóc nàng, cho dù kề đao lên cổ hắn cũng sẽ không làm. Chút tự tin đó nàng vẫn có.

Như vậy cũng chỉ còn lại một người duy nhất có hiềm nghi, chính là Bùi Huyền, người mà nàng chưa bao giờ thật sự nhìn thấu. Nhưng vì sao Bùi Huyền hắn lại phải làm vậy?

Phải biết rằng nàng và Vũ Khâm đều đã có dự định muốn bồi dưỡng hắn và Bùi Phong. Bùi Phong xưa nay không màng danh lợi, gia sản Bùi gia đối với hắn mà nói còn không hấp dẫn bằng một quyển kiếm phổ lưu truyền nhiều đời. Cho nên nếu không có gì bất ngờ thì năm năm sau, người có tám chín phần mười cơ hội tiếp nhận Bùi gia chính là Bùi Huyền. Hắn cần gì phải vội vàng như vậy? Hay là vì biết nàng mang thai?

Giang Mộ Yên càng nghĩ càng cảm thấy tính khả nghi của Bùi Huyền rất lớn, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, bởi Bùi Huyền không biết võ công, hắn sao có thể không chút dấu vết cướp nàng đi dưới dự bảo vệ của Triển Tịch hoặc Nghênh Phong được?

Còn nữa, chuyện nàng và Thanh Thư quyết định ra khỏi phủ đi Phỉ Thúy lâu, đó căn bản chỉ là quyết định nhất thời. Lúc đó Bùi Huyền hẳn đang ở thư phòng với Vũ Khâm bọn họ, hắn sao có thể biết nàng và Thanh Thư ra phủ, còn đến bắt cóc nàng trong thời gian ngắn như vậy?

Hơn nữa đây là ở đâu? Còn trong Phỉ Thúy thành sao? Hay là nàng đang bị nhốt tại nơi nào khác rồi?

Những nghi vấn liên tiếp nảy sinh trong đầu Giang Mộ Yên, khiến nàng đột nhiên lại cảm thấy Bùi Huyền thật ra cũng không đáng nghi đến vậy.

Cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, nhưng Giang Mộ Yên vẫn không che giấu được khẩu khí không kiên nhẫn “Ngươi nói đi, nhốt ta ở cái chỗ tối đen này, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Nếu ngươi thật sự muốn vơ vét tài sản cùng uy hiếp Vũ Khâm thì đừng ở đây vô nghĩa nữa, cứ viết thư đòi tiền đi. Nếu muốn mạng của ta thì hiện tại cứ giết ta, ta sẽ tuyệt không chút nhíu mày. Nhưng nếu ngươi chỉ biết mở miệng làm nhục người khác thì ta đây chỉ có thể nói ta thật sự rất khinh thường ngươi!”

“Giang Mộ Yên, nàng quả nhiên là mồm mép lợi hại. Ngay cả khi đã rơi vào tay ta rồi mà còn không quên giở võ mồm. Giang Mộ Yên, nàng cảm thấy mang nàng đổi lấy thứ ta muốn rồi ta sẽ thả nàng hay sao?

Hừ, nàng quá ngây thơ rồi. Chẳng lẽ nàng không biết lòng tham của con người là không đáy sao? Ta nói cho nàng, ta không phải đang giỡn chơi. Ta muốn cả người lẫn tiền, xem nàng có thể làm được gì?

Giờ nàng đang trúng thuốc tê, không có thuốc giải của ta thì ngoại trừ nói ra, ngay cả sức cắn lưỡi tự sát nàng cũng không có. Hừ, chờ sau khi ta có được thân thể nàng, khiến nàng chân chính trở thành người của ta, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn mà thôi!”

Bùi Huyền vừa nói xong, Giang Mộ Yên đã lên tiếng cười lạnh “Ta biết người ti bỉ, vô sỉ như ngươi sẽ không có cách gì hay mà. Được, ngươi cứ thử đi, thử xem nếu Vũ Khâm không thấy ta thì có giao Bùi gia cho ngươi hay không.

Ngươi ngoại trừ tránh trong bóng đêm làm rùa rút đầu thì còn có thể làm gì? Chỉ bằng người như ngươi mà cũng muốn có được Bùi gia? Thật sự là người si nói mộng. Có bản lĩnh thì đừng làm rùa rút đầu, cũng đừng thay đổi giọng nói, châm đèn lên để ta xem rốt cuộc ngươi là như thế nào!”

Giang Mộ Yên vừa dứt lời liền cảm thấy không khí giống như đang ngưng lại. Nàng lập tức im lặng, tập trung chú ý.

Khiến nàng kích động là không biết tên cướp này lại muốn giở trò gì. Vẻ mặt nàng tuy thay đổi nhưng ánh mắt vẫn cố gắng tỏ vẻ kiên cường. Nàng nói như khiêu khích: “Thế nào? Bị ta nói trúng rồi? Ngươi không dám sao? Hừ, ta biết mà!”

Bùi Huyền vẫn im lặng, không nói gì. Hắn chỉ nhìn mấy viên Dạ Minh Châu sáng ngời được khảm trên vách tường bốn phía, sau đó lại chuyển lên đôi mắt trong suốt trên gương mặt tái nhợt của Giang Mộ Yên.