Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 223



Edit: Ring.

“Được rồi, ta đã biết. Ngươi đi xuống trước đi!”

“Dạ, công tử!”

Gã sai vặt vừa đi, Bùi Huyền liền dùng lực đập mạnh xuống án thư “Chết tiệt, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đang âm mưu chuyện bí mật gì nhằm vào chuyện chọn người thừa kế gia tộc, ai ngờ lại không phải, mà là –

Giang Mộ Yên chết tiệt, đúng là thủ đoạn thật, biết Bùi Dạ Tập là gỗ mục không thể đẽo nên đã sớm ngầm câu dẫn Bùi Vũ Khâm.”

Bùi Huyền nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt xanh mét lầm bầm. Sau đó hắn lại cảm thấy buồn cười cùng phẫn nộ vì bản thân mình mấy ngày nay vẫn hành xử cẩn thận, không dám manh động, còn ngày đêm nghiền ngẫm không biết giữa Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên có thể có bí mật gì.

Hắn vẫn nghĩ đối thủ của hắn là Bùi Phong, Bùi Ngu cùng Bùi Dạ Tập, chưa bao giờ để Giang Mộ Yên vào mắt. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, có thể làm được chuyện kinh thiên động địa gì?

Nhưng bây giờ xem ra hắn thiếu chút nữa đã thất bại trong gang tấc, không ngờ dã tâm của nữ nhân Giang Mộ Yên này lại lớn đến vậy.

Nam nhân dùng sức mạnh cùng đầu óc để chinh phục thế gian, nàng ngược lại, chỉ cần dùng thân thể chinh phục một Bùi Vũ Khâm cũng đã đủ để nàng dễ dàng đạt đến địa vị cùng tài phú trong Bùi gia.

Như vậy Hướng Nhật thì sao?

Hướng Nhật vẫn luôn miệng nói sau khi mọi chuyện giải quyết xong muốn mang một mình Giang Mộ Yên đi, như vậy đối với hành vi lần này của Giang Mộ Yên, Hướng Nhật lại hoàn toàn không biết gì sao? Hay đây căn bản là âm mưu mà Hướng Nhật cùng Giang Mộ Yên đã sớm hợp tác chuẩn bị. Một kẻ giả vờ nói sớm muộn gì cũng có một ngày mang Giang Mộ Yên đi, để hắn không đề phòng mà đạt được mục đích khiến hắn lơi lỏng phòng bị, mà trên thực tế, bên kia, Giang Mộ Yên lại dùng mọi thủ đoạn để mê hoặc Bùi Vũ Khâm, nhanh chóng biến hóa trở thành nữ chủ nhân cao nhất của Bùi gia trong khi mọi người hoàn toàn không kịp trở tay.

Bùi Huyền càng nghĩ càng cảm thấy đúng, hắn lúc này cũng nổi lên sát tâm với Hướng Nhật.

Nhưng hắn vốn vẫn luôn suy nghĩ sâu xa, tuy lúc này đã có ý định xử lí Hướng Nhật nhưng biểu tình trên mặt vẫn từ từ bình tĩnh lại.

Đầu tiên hắn tìm một người đáng tin đến xử lí sạch sẽ cái bàn giờ đã thành mảnh vụn này trước, sau đó lại chuyển một cái mới vào. Tiếp theo hắn lại tự mình phái hai tâm phúc đến Lưu Vân tiểu trúc bên kia tìm hiểu một lần nữa. Không cần bọn họ tới quá gần, chỉ cần đi xác nhận xem có phải Bùi Vũ Khâm thật sự không trở về phòng của hắn qua đêm hay không là được.

Như vậy mới có thể khẳng định lời gã sai vặt báo tin cho nương hắn là thật hay giả.

Đồng thời bản thân Bùi Huyền lại đi đến phòng Hướng Nhật, hắn thật sự muốn nhìn xem khi nói tin Giang Mộ Yên đã ở cùng một chỗ với Bùi Vũ Khâm ra thì Hướng Nhật sẽ có phản ứng gì. Là tiếp tục giả bộ trước mặt hắn hay khiếp sợ mà lộ ra dấu vết. Nhưng mặc kệ đáp án là vế trước hay vế sau, nếu Giang Mộ Yên đã dám chặn một chân trước tài sản Bùi gia, Bùi Huyền hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Hắn để ý sản nghiệp Bùi gia bao nhiêu năm nay, sao có thể cho phép chuyện xấu như vậy phát sinh chứ?

~

Biểu tình của Hướng Nhật hoàn toàn có thể dùng mấy từ ‘kinh hãi đến cực điểm’ để hình dung “Không thể nào. Bùi Huyền ngươi đừng giở âm mưu quỷ kế gì, vô dụng, ta sẽ không tin đâu.”

“Hướng Nhật, ngươi đừng giả vờ trước mặt ta nữa, ngươi cho rằng biểu hiện ra bộ dáng kinh hãi không thôi thì ta sẽ không hoài nghi đây căn bản chính là mưu kế ngươi đã sớm thông đồng với Giang Mộ Yên sao?”

Trong lòng Bùi Huyền thật ra đã gần như hoàn toàn tin tưởng Hướng Nhật đúng là không biết, bởi vì Hướng Nhật trước giờ mang mặt người chết chưa từng lộ ra bộ dáng khiếp sợ không hề phòng bị như vậy, thậm chí trong mắt hắn còn có cả sự đau đớn.

Cái loại thần sắc thống khổ xuất hiện trong nháy mắt này muốn giả trang cũng không được. Chẳng lẽ đây là dã tâm của một mình Giang Mộ Yên, hoàn toàn không liên quan đến Hướng Nhật?

Nhưng mặc kệ như thế nào, ngoài miệng, Bùi Huyền vẫn làm bộ lạnh lùng nói lời thử Hướng Nhật.

“Bùi Huyền, ngươi câm miệng! Mọi chuyện có đúng như lời ngươi nói không, ta đi thám thính sẽ biết. Ngươi tốt nhất là đừng có gạt ta, nếu không khi trở lại, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi!”

Nói xong câu đó, Hướng Nhật liền đẩy cửa sổ, nhanh chóng bay vút ra ngoài. Hắn muốn đích thân đi xác nhận lời Bùi Huyền nói không phải là thật. Hắn không tin Mộ Yên lại ở cùng với Bùi Vũ Khâm. Hắn không tin!

Nhưng khi vừa tiếp cận sân của Giang Mộ Yên, Hướng Nhật đã thấy một bóng người, một nam nhân đang ôm kiếm ngồi trên nóc nhà phòng Giang Mộ Yên.

Đó không phải ai khác, chính là một trong hai cao thủ tuyệt đỉnh luôn đi theo bảo hộ Bùi Vũ Khâm – Triển Tịch!

Tuy Triển Tịch ở đây thì Bùi Vũ Khâm có thể cũng ở trong phòng, nhưng mọi người trong phủ ai cũng đều biết, từ sau lần Giang Mộ Yên bị dọa mấy hôm trước, Bùi Vũ Khâm liền phái một trong hai người bên cạnh hắn đi bảo hộ Giang Mộ Yên.

Nói cách khác, bây giờ hắn không thể vì nhìn thấy Triển Tịch liền khẳng định Bùi Vũ Khâm ở trong phòng.

Hôm nay hắn không muốn giao thủ với Triển Tịch nữa, không có tâm tình. Hắn hiện tại chỉ muốn xác định trong phòng Giang Mộ Yên có thật là có nam nhân ở lại qua đêm hay không thôi.

Cho nên Hướng Nhật thoáng do dự một chút, sau đó liền mạo hiểm lấy từ trong lòng ra một viên cầu màu đen to cỡ ngón tay cái, dùng ngón giữa bắn vào hồ sen nằm trong Lưu Vân tiểu trúc.

Nhất thời, từ hồ sen vang lên một tiếng nổ lớn như sấm rền, sau đó bọt nước, bùn đất cũng bắn lên cao theo, khiến tất cả mọi người gần như lập tức bừng tỉnh, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà Triển Tịch vẫn canh giữ trên nóc tất nhiên là nhanh hơn tất cả mọi người. Trước khi nổ mạnh, hắn đã nhìn về phía hồ sen nhưng không phát hiện gì.

Hướng Nhật lại thừa dịp này mà lẩn vào bóng tối, hoàn toàn im hơi lặng tiếng vòng đến trước cửa sổ sau phòng Giang Mộ Yên.