Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 209



Edit: Ring.

Giang Mộ Yên cười thầm trong lòng, đến lúc đó sợ là Thanh Thư hối hận cũng không kịp, dù sao chỉ cần nhìn chồng sổ sách trên bàn này thôi là đã biết chuyện ghi chép, tính toán sổ sách là một chuyện buồn tẻ đến mức có thể khiến người ta chán chết rồi.

Mười mấy năm vẫn như ngày đầu, liên tục làm việc như Vũ Khâm của nàng, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có một mình chàng mà thôi.

Mà nàng cũng không thể để nửa đời sau của Bùi Vũ Khâm phải đối mặt với sổ sách mỗi ngày.

Hắn chỉ cần ngồi sau bàn, mở miệng ra lệnh, sau đó hạ quyết định cuối cùng trong chuyện mua bán là được. Dù sao nếu ở hiện đại, thân phận của Bùi Vũ Khâm hẳn nên là tổng tài kiêm CEO một tập đoàn.

Ngươi có thấy tổng tài tập đoàn nào tự mình tính toán sổ sách chưa?

Chuyện này là thuộc về bộ phận kế toán, tài vụ, tất nhiên phải có người khác làm mới đúng.

Mà người này, nàng cảm thấy Thanh Thư là một lựa chọn không tệ, là một hạt giống có thể bồi dưỡng, nếu hắn vẫn cảm thấy vinh hạnh như vậy thì sau này nàng cứ tiếp tục ‘bồi dưỡng’ hắn vậy.

Suy tính này trong lòng Giang Mộ Yên, ngay cả Bùi Vũ Khâm giờ vẫn chưa biết, huống chi là Thanh Thư lúc này đã kích động cùng hưng phấn đến ngu người.

Cho nên nghe Giang Mộ Yên nói vậy, Thanh Thư nhất thời lại vỗ ngực cam đoan lần nữa “Tiểu thư, Thanh Thư tuyệt đối sẽ không hối hận.”

“Tốt lắm, vậy chờ thêm vài ngày nữa, sau khi đã có được những thứ cơ bản ta muốn thì sẽ an bày cho ngươi đi theo ta cùng Bùi tiên sinh học hỏi.”

“Dạ, Thanh Thư nhất định học tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của Mộ Yên tiểu thư.”

“Tốt nhất là vậy! Được rồi, bây giờ ngươi đi chỉnh trang lại bản thân đi, ta muốn yên tĩnh xem đám sổ sách này một chút.”

“Dạ, tiểu thư. Thanh Thư cáo lui.”

Thanh Thư bây giờ đã hoàn toàn, hoàn toàn bị Giang Mộ Yên thu phục. Không những không hề cảm thấy nàng có chỗ nào không xứng với Bùi Vũ Khâm nữa mà hắn hiện tại còn hận không thể gõ đầu mình, Mộ Yên tiểu thư có bản lĩnh, có năng lực như vậy ở trong phủ ba năm mà sao hắn lại không thật tâm hỏi thăm lấy một lần chứ?

Nếu sớm khiêm tốn đi thỉnh giáo, bằng tính tình tốt cùng trí tuệ thông thái kia của tiểu thư, hắn hẳn đã sớm học được rất nhiều thứ.

Thanh Thư vừa ảo não hối hận mình ‘mắt chó nhìn người thấp*’, vừa khom người lui ra khỏi thư phòng.

(*R: đại loại là mình kém nên cũng cho rằng người ta kém như mình).

“Nha, đúng rồi, Thanh Thư, ngươi chờ một chút!”

“Tiểu thư còn có gì muốn phân phó?”

Vừa nghe Giang Mộ Yên gọi, Thanh Thư vốn đã sắp ra đến cửa nhất thời như tên lửa, ba bước cũng gộp làm một, nháy mắt đã vọt đến bên án thư. Ánh mắt hắn nhìn Giang Mộ Yên tràn đầy mong chờ, như hy vọng nàng sẽ giao cho hắn nhiệm vụ gì trọng đại.

Giang Mộ Yên thấy vậy thật sự là dở khóc dở cười.

Nếu sớm biết chỉ cần mấy cây bút lông ngỗng nho nhỏ cùng một câu cho hắn học tính sổ đã có thể biến một thanh niên bình thường ổn trọng thành bộ dạng ngây ngốc như cún con thế này, Giang Mộ Yên ngược lại chắc sẽ không nói ra sớm như vậy.

Bởi vì nàng thật sự có chút không quen khi Thanh Thư bình tĩnh thành thục trước kia lại dùng ánh mắt ‘lửa nóng’ lại sùng bái như vậy nhìn nàng. Haizz, tiếc là không kịp nữa rồi! Nói cũng đã nói xong, xem ra sau này chỉ có thể cố gắng cải tại hắn lại như trước.

“Không có gì, chỉ là ta thấy phỏng chừng Bùi tiên sinh cũng sắp trở lại, điểm tâm chàng không ăn nhiều lắm, cơm trưa ngươi dặn phòng bếp làm thêm chút đồ ăn chàng thích đi!”

Giang Mộ Yên phân phó như vậy, Thanh Thư lúc này mới nhớ hắn còn chưa hỏi chủ tử chính quy của hắn là lão gia đi đâu, nhất thời không nhịn được lên tiếng “Lão gia đi đâu rồi?”

“Tiên sinh có một số chuyện cần đi làm, có thể là sắp về rồi, ngươi đi an bày trước đi!”

Giang Mộ Yên không muốn có thêm ai biết chuyện phát sinh trong phòng nàng đêm qua nên một chữ cũng không nhắc đến Bùi Dạ Tập.

Thanh Thư cũng biết hẳn là không nên hỏi đến vấn đề này nên lập tức phản ứng lại “Thanh Thư lắm miệng, Thanh Thư cáo lui!”

~

Sau khi Thanh Thư rời đi, Giang Mộ Yên lại lần nữa tập trung vào việc xem sổ sách, tiếp theo dùng bút lông ngỗng mới làm được viết những gì nàng cảm thấy có thể phân chia đại loại lên bản nháp bằng chữ giản thể.

Mới đầu còn có chút khó khăn, cảm thấy không thể quá tập trung, nhưng rất nhanh, nàng đã có thể hoàn toàn chuyên tâm làm việc.

~

Mà bên kia, trong từ đường Bùi gia, phụ tử Bùi Vũ Khâm lại trải qua trận cãi vã kịch liệt thứ hai kể từ khi chào đời đến giờ.

Bùi Dạ Tập bị cởi áo khoác, quỳ hơn nửa đêm cộng thêm cả một buổi sáng ở từ đường lạnh như băng, cuối cùng cũng tỉnh rượu.

Sau khi tỉnh lại, hắn tất nhiên cũng nhớ được đêm qua đã làm những gì.

Tuy trong tiềm thức cũng cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp, người như Giang Mộ Yên căn bản là không thể nào mời hắn đến phòng nàng giữa đêm khuya khoắt, nhưng hắn cũng không suy nghĩ sâu hơn.

Bởi vì so với vấn đề này, chuyện cha hắn xuất hiện trong phòng Giang Mộ Yên vào đêm khuya, còn bảo Nghênh Phong cùng Triển Tịch điểm huyệt rồi mang hắn đến từ đường quỳ càng khiến hắn không thể chấp nhận.

Cứ cho là đêm qua Giang Mộ Yên bị người bỏ thuốc, hắn không nên thô bạo, dùng sức mạnh với nàng đi, nhưng vậy thì đã sao? Hắn cũng đã chính miệng nói còn muốn Giang Mộ Yên, sẵn sàng thú nàng vào cửa rồi. Nhưng ngay lúc này, cha lại tặng hắn một cái tát, còn cho người điểm huyệt mang hắn ra khỏi phòng Giang Mộ Yên.

Vậy không phải cha không thèm giúp đứa con là hắn sao?