Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 9



Sau ngày bạn gái Triệu Nghị đến tìm, ta đã không còn muốn ra hồ ngồi học nữa, chỉ mỗi ngày ở KTX mà nghĩ ngợi lung tung.

Bỗng chợt có âm thanh vang lên. Nghe xong nửa ngày mới nhớ đó là điện thoại di động của ta.

Sau khi đỗ đại học, ta được cha mẹ mua cho điện thoại nhưng vốn chỉ dùng để nhắn tin, hơn nữa rất ít để gọi điện, lại càng không có nhiều người gọi cho ta.

Màn hình di động hiện ra một số máy lạ.

Ta tò mò ấn phím nghe. “Uy?”

“Phương Tuyết?”

Như thế nào lại là hắn?!

“Triệu, Triệu Nghị?”

“Ta đã trở lại trường rồi, ngươi có thể đến cổng trường đón ta không?”

“A?” Cái chuyện này quả thực từ trước đến giờ ta chưa từng dám nghĩ đến

“Không được sao?”

“Không, không, không phải, ngươi đang ở cổng nào?”

“Cổng Tây.”

“Ngươi chờ ta 10 phút, không, 5 phút thôi!”

Tắt di động ta liền nhắm thẳng hướng cổng Tây mà chạy như điên.

Năm phút, không nhiều không ít.

Thấy được hắn, trên tay cũng không có gì nhiều, căn bản cũng không có gì để cho ta xách giúp.

“Không có gì muốn ta xách hộ sao?” Ta thở gấp, vừa thở vừa hỏi.

“Không có. Ta không phải gọi ngươi đến để giúp ta xách đồ.”

“Ách…… Vậy vì cái gì mà gọi ta ra?” Ta hướng Triệu Nghị hỏi. Nếu hắn có bảo ta lên núi cao xuống biển lửa, cũng không thành vấn đề gì.

“Không có, ta chỉ là có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

“Nga.”

Cổng trường không phải là nơi có thể tự nhiên mà nói chuyện riêng tư vì thế ta và hắn cùng nhau đi vào vườn trường

Con đường nhỏ yên tĩnh, chỉ có ta và hắn.

“Trong kỳ nghỉ đông, ta suy nghĩ rất nhiều về chuyện của ngươi.” Vừa đi hắn vừa nói.

“Phải…không?” Kinh sợ, cám ơn ngươi còn nghĩ đến ta

“Ngay từ đầu ta chỉ cảm thấy ngươi là một người kỳ quái, đối với người khác thật sự rất nhiệt tình. Sau lại phát hiện ngươi là đồng tính, ta lại cảm thấy ngươi thực ghê tởm. Ngươi luôn đối với ta thực sự nhiệt tình, còn dạy ta toán học, ở chung một thời gian ta mới biết được ngươi tuyệt đối không phải người xấu. Ấn tượng về ngươi cũng dần trở nên tốt hơn. Nhưng thật sự ta không thích người hay nói dối, càng chán ghét hơn việc ngươi nói dối.”

Lời nói của hắn giống như đặt ta vào nơi sóng to gió lớn, muốn nhấn chìm tất cả, từ trên xuống dưới đều là sự chấn động.

Tất nhiên, cuối cùng ta vẫn là bị chán ghét.

Ta chỉ có thể im lặng.

“Ta nghĩ thật lâu, vẫn là cảm thấy ngươi là người nói chuyện hoàn toàn không thể tin tưởng được.”

Ta cúi đầu xuống, không muốn nhìn đến hắn.

“Nhưng ngươi cũng khiến ta nhịn không được mà muốn duy trì mối quan hệ.”

Đây là ý tứ gì?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn ta cười như không cười. Qua mắt hắn ta thấy được chính mình đang biểu tình ngơ ngác.

“Ta cảm thấy ngươi là một người bạn tốt, ta sẽ coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ngược lại ngươi cũng coi ta là bằng hữu, được không?”

Ta không trả lời hắn, chẳng lẽ cười rồi đáp ứng cái thể loại đề nghị vớ vẩn này sao?

“Ta không phải đồng tính, cũng không biết thích một người con trai là như thế nào, càng không thể tưởng tượng lại cùng con trai làm chuyện đó…, cho nên theo sinh lý bình thường ta không thể đón nhận ngươi, ngươi vẫn là không cần chờ mong gì ở ta.”

Hắn chính là loại người nghĩ gì đều dám nói ra. Ta thực sự hận hắn, cái gì cũng hận.

“Nếu coi ngươi là bằng hữu thì ta đã không đối xử tốt với ngươi!” Để lại những lời này, ta chạy thật nhanh, bỏ hắn lại phía sau.

Ngươi không thích ta, ta chấp nhận. Nhưng xin đừng bắt ta làm bằng hữu của ngươi, ta làm không được! Thật sự làm không được!

Chạy khỏi hắn, ta như lạc giữa rừng rậm, không biết phải đi đường nào. Cứ chọn bừa một con đường, cứ như vậy mà đi, đến cuối cùng liệu có sai không?

Ta mua rất nhiều bia, sau đó tìm một nơi uống để lấp đầy cái bụng sớm đã trống rỗng.

Đầu trở nên chết lặng, toàn thân lâng lâng.

Nhưng là trong lúc mơ màng, lời nói của Triệu Nghị càng lúc càng rõ ràng, hơn nữa không ngừng ở bên tai mà vọng lại.

Ta bịt tai lại, không muốn nghe, không muốn nghe! Vô dụng, con người ta chẳng có cái gì là dùng được cả.

Rốt cục có âm thanh vang lên, làm gián đoạn lời nói của hắn trong đầu ta.

Nghe xong một trận mới nhớ tới là di động của ta đổ chuông, ta lần theo túi quần lý lấy điện thoại ra, ấn phím nghe rồi áp lên tai.

“Phương tuyết? Ngươi đang ở đâu?”

Như thế nào vẫn là âm thanh của người kia? Ta không nghe.

“Mau trả lời ta!”

Ngươi khẩn trương cái gì? Ta còn không muốn nghe ngươi nói nữa cơ!

“Phương Tuyết!”

Đừng hét, tai ta không điếc.

“Ngươi phải trả lời ta một tiếng.”

“Làm gì?” Cuối cùng ta cũng mở miệng

“Ngươi đang ở đâu?”

“Ở đâu thì sao?”

“Ngươi hiện tại ở nơi nào?”

“Nga, không biết!”

“Nói mau! Ta vì ngươi mà lo lắng.”

“Cám ơn.”

“Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?”

“Ta thật sự không biết.”

“Đừng nói dối.”

Hắn thực sự bức ta. Ngữ khí của hắn chính là kiểu không có gì là không dám làm miễn là ép được ta nói ra.

“Tầng thượng, khu nhà 14.”

“Ngươi đứng im ở đó chờ ta, đừng chạy loạn.”

Hắn nói xong, điện thoại liền bị ngắt.

Ước chừng mười phút sau, ta thấy hắn trước mặt đang hít từng ngụm khí lớn mà thở gấp. Ta ngồi bệt dưới đất, dựa vào thành lan, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống.

“Ngươi có biết hiện tại đã gần 1 giờ đêm?”

“Khó trách sao trời lại đầy sao.”

“Ngươi sao lại ngồi đây mà uống bia?”

“Ta ngàn chén không say.”

“Ngươi ở đây uống rượu bia là trái với nội quy trường học, nếu bị bắt sẽ bị phạt.”

“Không quan hệ, ta chưa bao giờ bị phạt, muốn thử xem như thế nào.”

“Ngươi đừng nói bậy.”

Hắn đi tới, ngồi xổm thu thập mấy chai đang vương vãi xung quanh chỗ ta ngồi.

Tấm lưng hắn như được phóng đại trước mắt ta. Hắn thật sự đang ở rất gần… rất gần ta.

Không chút do dự, ta tiến về phía hắn, từ đằng sau vòng tay cuốn lấy thắt lưng hắn.

Hắn nguyên bản đang thu thập chai bia, động tác bất ngờ ngừng lại nhưng không có đẩy ta ra.

Thế giới lúc đó trở nên im lặng dị thường, chỉ có tiếng ta và hắn thở dốc.

“Thật ấm áp nga.” Ta đem mặt dán sâu vào lưng hắn, cảm thụ hơi thở của hắn.

“Đêm lạnh, cũng nên trở về thôi.”

“Như thế này là tốt rồi.”

“Ngươi thực để ý những lời ta nói trưa nay sao?” Hắn hỏi

“Ngươi sợ ta nghĩ luẩn quẩn rồi tự sát sao?”

Hắn không có trả lời.

“Ta không bao giờ làm cái việc ngu ngốc đấy! Thế giới này còn có biết bao nhiêu điều tốt đẹp như vậy, sao ta lại có thể không hưởng thụ cơ chứ.”

“Không có ý nghĩ thế là tốt rồi, nam nhân……” Rõ ràng hắn muốn nói gì đó nhưng lại là im bặt.

“Nam nhân?”

“Nam nhân còn có rất nhiều.”

“Đúng vậy, nhưng là ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi làm bằng hữu.”

“Phải không?”

“Ngươi vĩnh viễn là người đặc biệt, đặc biệt nhất đối với ta.”

“……”

“Ngươi sẽ không tin tưởng những gì ta nói đúng không?”

“Ngươi khóc sao?”

“Không có, ai lại làm chuyện mất mặt như thế.”

“Ta không tin lời ngươi nói.”

Hắn tách hai bàn tay đang ở trên thắt lưng hắn ra rồi xoay người lại nhìn ta.

Có cái gì đang nhẹ nhàng ở trên mặt ta mà chà lau, làm cho ta đang lạnh như băng bỗng trở nên ấm áp vô cùng.

Nguyên lai là tay hắn.

“Ngươi khóc thật sự rất khó xem.”

“Ai kêu xấu, ta liền như vậy khóc tiếp cho xấu luôn đi”

“Không xấu, thật sự không xấu.”

Thật cảm động, cho nên được một tấc ta lại muốn tiến thêm một thước.

“Vậy ngươi ôm ta được không? Một lần, một lần thôi, ta sẽ ngoan ngoãn trở về.”

Hắn do dự, không hề cử động.

Ta cười nhạo chính mình, muốn từ bên người hắn mà lui ra. Hắn lại giữ chặt cánh tay của ta, gắt gao đem ta ôm vào trong lòng.

“Cám ơn.” Ta vui vẻ nở nụ cười, sau đó vòng tay ôm lại hắn.