Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 22: Sư tôn của bổn tọa, muốn nổi giận



Edit: Chu

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh nghe tới đây, đã rất giận, hận không thể lập tức thu dây liễu đánh hai vợ chồng Trần thị tàn nhẫn. Nhưng y không thể mở mắt mắng người, một khi mở mắt, ảo cảnh lập tức biến mất, kết giới chỉ có thể đưa quỷ hồn vào một lần, nếu gián đoạn, La Tiêm Tiêm tiếp theo nói gì, y cũng không nghe được.

Bởi vậy y chỉ có nhịn lửa giận ngút trời, tiếp tục nghe La Tiêm Tiêm kể.

Sau khi chết, linh hồn nàng vào địa phủ, ngu ngốc, chẳng biết gì.

Ấn tượng duy nhất, là một nữ nhân khoác lụa mỏng, mặt rất giống Quỷ Tư Nghi trong miếu thờ, Quỷ Tư Nghi kia đến trước mặt nàng, ôn tồn nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngươi và Trần Bá Hoàn, sống không thể cùng giường, nhưng chết, có nguyện cùng huyệt?"

Nàng hốt hoảng đồng ý: "Ta đồng ý... Ta đồng ý!"

"Vậy để hắn tới đây cùng ngươi, được không?"

La Tiêm Tiêm cơ hồ bật thốt ra, muốn nói được, chợt nhớ ra cái gì, sửng sốt: "Ta chết rồi sao?"

"Đúng. Ngô là Quỷ Tư Nghi ở địa ngục, chờ ban lương duyên cho ngươi, lại chờ ngươi đồng ý."

La Tiêm Tiêm ngơ ngẩn: "Chàng tới đây với ta, chàng... cũng sẽ chết ư?"

"Đúng. Nhưng trời như có tình, sống chết là chuyện nhỏ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi, khác nhau gì đâu?"

Sở Vãn Ninh nghe đến đây, trong lòng nói, quả nhiên Quỷ Tư Nghi này đồng ý thực hiện nguyện vọng để lấy mạng người khác, tiên này, là tà tiên.

La Tiêm Tiêm tuy chết oan ức, lúc này chưa hoá thành lệ quỷ, bởi vậy liên tục lắc đầu: "Không, không thể giết chàng, không phải chàng sai."

Quỷ Tư Nghi xót xa cười nói: "Ngươi nhân hậu như vậy, đổi lấy báo đáp ra sao?" Ả cũng không ép buộc La Tiêm Tiêm, làm tiên, đồng ý với tâm nguyện ác độc của người khác cũng được, nhưng không thể ép buộc, thân ảnh ả dần mờ đi, giọng cũng mơ hồ.

"Bảy ngày hồi hồn, ngươi sẽ quay về dương gian, tự xem tình cảnh nhà Trần gia, lúc ấy ngô sẽ lại hỏi ngươi, xem ngươi, có không hối hận hay không."

Bảy ngày sau, đến ngày hoàn hồn.

Hồn phách La Tiêm Tiêm quay lại, về dương gian.

Nàng đi dọc theo đường xưa, sốt ruột lo lắng đến nhà Trần trạch, nhìn trượng phu của mình lần cuối.

Ai ngờ trong nhà Trần trạch kết hoa giăng đèn, ngoài sân đèn đuốc sáng rỡ. Trang phục sính lễ bày đầy phòng khách, trước đại đường dán chỉ "Hỉ" rất lớn, Trần phu nhân nét mặt rạng rỡ, chẳng có nửa điểm giống có bệnh, cười khanh khách chỉ huy gia nhân, sai họ thêu sính lễ, phủ thêm hồng bạch.

Là ai... Muốn làm hỉ sự?

Là ai... Muốn đưa sính lễ?

Là ai... Tam môi lục sính*, phong quang vô hạn.

(Tam môi lục sính: theo lễ nghĩ Trung Quốc, khi kết hôn cần 3 lễ giới thiệu, 6 lễ sính.)

Là ai...

Nàng xuyên qua đám người bận rộn, nghe tiếng thì thầm nói cười ở dương gian.

"Chúc mừng Trần phu nhân, lệnh lang và Diêu thiên kim nhà huyện lệnh đính hôn rồi. Khi nào thì mời rượu?"

"Trần phu nhân đúng là có phúc khí tốt."

"Diêu thiên kim quả là phúc tinh* của Trần gia, vừa mới đính hôn, Trần phu nhân ngài đã chuẩn bị thật nhiều sính lễ."

(Phúc tinh: Ngôi sao ban phước lành.)

"Lệnh lang và Diêu thiên kim kim ngọc lương duyên, duyên trời tác hợp, thật làm người ta hâm mộ, ha ha ha ha."

Lệnh lang... Lệnh lang...

Là ai cơ?

Là ai muốn thành thân với Diêu thiên kim?

Nàng càng thêm điên cuồng xuyên qua tiền viện quen thuộc, tìm kiếm bóng hình nàng quen thuộc trong nhóm nói cười ồn ào.

Sau đó, nàng tìm thấy rồi.

Ở phía sau chậu mẫu đơn, Trần Bá Hoàn khoanh tay đứng, khuôn mặt tiều tuỵ, hai má hõm vào. Nhưng lại là một thân hồng y, tuy không phải cát phục, nhưng mà theo phong tục ở trấn Thải Điệp, con rể chuẩn bị đi cầu hôn, sẽ mặc hồng trang thêu hoa đỏ.

Chàng... Muốn đi cầu hôn...?

Lễ hỏi ở mãn đường kia, vàng bạc châu báu, đều là chàng... Đều là Trần Bá Hoàn, chồng của nàng, vì thiên kim tiểu thư Diêu gia, chuẩn bị sính lễ sao?

Nàng bỗng nhớ khi bọn họ thành thân.

Cái gì cũng thiếu, trừ hai người, một lòng, cái gì cũng không có.

Không có tư nghi, không có lễ xướng, không có lễ hỏi. Trần gia khi ấy chưa giàu, thậm chí không có một bộ trang sức, hắn đi trong viện, dưới gốc quýt hai người cùng nhau trồng, hái một đoá hoa trắng xinh đẹp, thật cẩn thận cài lên bên tóc nàng.

Nàng hỏi hắn: "Có đẹp không?"

Hắn nói nhìn rất đẹp, trầm mặc một lát, hơi khổ sở vuốt tóc nàng, nói với nàng: "Nàng phải chịu ấm ức rồi."

La Tiêm Tiêm mỉm cười, nói không sao cả.

Trần Bá Hoàn nói với nàng, ba năm sau khi hắn cưới nàng, nhất định sẽ tổ chức một tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, muốn mời họ hàng khắp mười dặm, dùng kiệu tám người rước nàng, phải cho nàng đeo vàng đeo bạc, sính lễ đầy một phòng khách.

Lời thề năm đó vẫn còn bên tai, giờ hoa đẹp trăng tròn, khách quý đầy nhà.

Hắn muốn cưới, lại là người khác.

Giận ngập trời cùng bi ai mãnh liệt kéo đến, La Tiêm Tiêm kêu gào tê tâm liệt phế trong phòng, xé rách lụa đỏ gấm vóc.

Nhưng nàng là quỷ hồn, nàng không chạm vào gì được.

Trần Bá Hoàn mơ hồ cảm thấy cái gì, quay đầu, ngơ ngác nhìn lụa đỏ không gió mà động, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.

Tiểu muội đã tới, nàng búi tóc lên, trên trâm cài một đoá bạch ngọc thoa, không biết là trộm để tang vì ai.

Nàng nói: "Đại ca. Huynh xuống bếp ăn gì đi, huynh mấy ngày không ăn rồi. Lát nữa còn phải lên đường, đến nhà huyện lệnh cầu hôn. Huynh như vậy, thân thể chịu không nổi đâu."

Trần Bá Hoàn bỗng không đầu không đuôi hỏi: "Tiểu muội. Muội nghe thấy có người khóc không?"

"... Cái gì? Không có, đại ca, muội thấy huynh..." Nàng cắn chặt răng, không nói tiếp. Trần Bá Hoàn vẫn cứ nhìn chằm chằm màn lụa phiêu động.

"Mẫu thân giờ sao rồi, vui không? Khỏi bệnh chưa?"

"... Đại ca."

"... Mẹ hết bệnh rồi, khoẻ rồi." Trần Bá Hoàn ngơ ngác đứng một lát, lẩm bẩm tự nói, "Ta đã không còn Tiêm Tiêm, không thể mất cả mẫu thân."

"Đại ca, đi ăn cơm đi..."

La Tiêm Tiêm khóc, kêu to, ôm đầu kêu thảm.

Đừng mà... Chàng đừng đi... Chàng đừng đi...

Trần Bá Hoàn nói: "... Được."

Thân ảnh mệt mỏi, biến mất ở ngã rẽ.

La Tiêm Tiêm ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt trong veo rơi từng giọt lớn lăn xuống. Đột nhiên nghe thấy tiếng mấy huynh đệ Trần gia đã hại chết nàng, nhị ca và em út nhỏ giọng nói.

"Nương giờ vui rồi, ầy, cuối cùng cũng vứt được tảng đá đi."

"Còn không phải à? Giả bệnh hơn nữa năm, vứt được Tang Môn tinh kia đi rồi. Bà ấy có thể không vui sao?"

Em út tấm ta tấm tắc hai tiếng, bỗng nhiên lại nói: "Cô ta sao lại chết nhỉ? Chúng ta đuổi cô ta ra ngoài, cũng không muốn hại chết cô ta, sao lại ngu như thế chứ, không biết tìm người giúp à?"

"Ui xời, da mặt mỏng, ả giống người cha cổ hủ của mình. Chết rồi không thể hận chúng ta, tuy mẹ giả bệnh đuổi ả, nhưng nhà chúng ta có nỗi khổ riêng. Đệ nghĩ xem, con gái huyện lệnh và nha đầu nghèo, kẻ ngu mới chọn ả. Nói nữa, nhỡ đắc tội với Diêu thiên kim, chúng ta cũng chết."

"Nhưng mà, tại ả ngu, không cần sống, muốn chết rét, ai cũng không cứu được ả."

Những lời này phiêu phiêu mù mịt lọt vào tai.

La Tiêm Tiêm sau khi chết, mới hiểu cái gọi là "thiên sát cô tinh", chẳng qua là, bần hàn hèn mọn, thua, thiên kim huyện lệnh, tôn quý như thế.

Kẻ ngu mới chọn nha đầu nghèo.

Rốt cuộc điên cuồng.

Nàng mang theo oán khí ngợp trời, một bụng hận ý, trở lại trước miếu tư nghi.

Nàng chết ở đó, nàng quay về đó, khi chết bất lực nhu nhược, trở về oán khí ngập trời.

Nàng từng là người hiền lành như thế, khi chết lại mang cừu hận suốt đời, cùng với nhân tính chưa bao giờ làm chuyện ác, khàn cả giọng kêu gào, hai mắt đỏ đậm, hồn phách chấn động.

Nàng nói: "La Tiêm Tiêm, nguyện dâng hồn phách, tự đoạ lệ quỷ, chỉ mong Tư Nghi nương nương, thay ta báo thù rửa hận! Ta muốn cả nhà Trần gia—— Chết không tử tế!!! Ta muốn bà ta... Để bà bà độc ác không bằng cầm thú, tự tay giết con trai bà ta! Con của bà ta! Ta muốn Trần Bá Hoàn xuống địa ngục với ta!! Hợp táng cùng ta!!!! Ta không cam lòng!! Ta hận! Ta hận!!!!"

Tượng đất trong điện thờ rũ mắt, khoé miệng từ từ nhếch lên.

Một giọng nói quanh quẩn trong miếu thờ trống vắng.

"Nhận thờ phụng của ngươi, như ngươi mong muốn—— Ngươi giờ là lệ quỷ—— giết hết—— người oán ghét——"

Một vệt máu đỏ chói mắt hiện lên, sau đó, La Tiêm Tiêm, không nhớ được gì nữa.

Mà Sở Vãn Ninh lại rõ ràng, sau đó Quỷ Tư Nghi thao túng lệ quỷ La Tiêm Tiêm nhập vào người Trần phu nhân, để Trần phu nhân từng bước giết người.

Hồng quan trên núi kia, vốn sẽ đào lên Trần Bá Hoàn, đương nhiên cũng vì Quỷ Tư Nghi hoàn thành tâm nguyện của La Tiêm Tiêm—— "Để Trần Bá Hoàn hợp táng cũng ta". Hơn nữa, nó còn chôn quan tài đó dưới nền nhà của Trần Bá Hoàn và thê tử, vì nguyền rủa và trả thù oán độc nhất.

Còn mùi hoa trong quan tài Trần Bá Hoàn, chính là mùi phấn bách điệp hương trên người La Tiêm Tiêm khi chết. Trong quan tài nồng đậm oán khí và hương thơm, là vì hồn phách La Tiêm Tiêm nằm chung bên trong cùng Trần Bá Hoàn.

La Tiêm Tiêm không có người nhà, theo phong tục, người như vậy chết đi, thi cốt phải hoả táng, mà hoả táng rồi, nên nàng không còn xác, chỉ có thể nhờ Quỷ Tư Nghi hợp táng, mới có thể hoá thành hình. Lúc Sở Vãn Ninh một roi đánh vỡ quan tài, La Tiêm Tiêm mất che chở của quan tài, hồn phách tản mất, tạm thời khó tụ. Nên mới xuất hiện tình huống "quan tài chưa mở nặng oán khí, quan tài mở rồi oán khí nhạt" như vậy.

Nhưng lúc ở ảo cảnh, vì sao cạnh những người khác đều có tử thi, bên cạnh Trần Bá Hoàn lại chỉ có quỷ tân nương bằng giấy?

Sở Vãn Ninh hơi suy tư, nghĩ kĩ chi tiết này:

Quỷ Tư Nghi sẽ không phạm lời hứa của mình, quỷ tân nương bằng giấy kia là "thân thể" nó tạo cho La Tiêm Tiêm, hoặc là vật dẫn, chỉ có La Tiêm Tiêm có thể hợp táng cùng Trần Bá Hoàn.

Hết thảy đều sáng tỏ.

Sở Vãn Ninh nhìn thiếu nữ nhu nhược trong ảo cảnh, y muốn nói gì đó, lại không nói ra lời.

Ngọc Hành trưởng lão miệng lưỡi ngốc nghếch, vĩnh viễn nói chuyện ngang ngược, nên trầm mặc nửa ngày, vẫn không biết nói gì.

Thiếu nữ đứng trong bóng tối mênh mang, mở to đôi mắt ôn nhu tròn xoe của nàng.

Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt nàng, bỗng có cảm giác rất không đành lòng, muốn rời đi, không muốn phải nhìn thêm nữa. Y đang định mở mắt, rời khỏi kết giới.

Thiếu nữ bỗng nói chuyện.

"Diêm La ca ca. Ta, ta còn một chuyện muốn nói với huynh."

Sở Vãn Ninh: "... Ừ."

Thiếu nữ bỗng cúi đầu, che mắt lại, khóc, nàng nhẹ nhàng nói: "Diêm La ca ca, ta không biết về sau ta làm gì. Nhưng mà, ta... Ta thật sự không muốn hại chết chồng mình. Ta không muốn làm lệ quỷ. Ta thật sự..."

"Ta không trộm quýt, ta là thê tử của Trần lang, đời này, ta cũng thật sự, ta cũng thật sự không muốn hại người."

"Ta thật sự không muốn hại người, cầu xin huynh, tin ta."

Giọng nói nghẹn ngào run rẩy, tan thành mảnh nhỏ.

"Ta... không hề... nói dối..."

Ta không hề nói dối.

Vì sao cả đời này, không có ai tin ta.

Nàng nức nở than khóc, giọng Sở Vãn Ninh trong bóng tối, trầm thấp vang lên. Y không nói nhiều, nhưng không do dự.

"Ừ."

Thân thể gầy yếu của La Tiêm Tiêm chấn động.

Sở Vãn Ninh: "Ta tin ngươi."

La Tiêm Tiêm đưa tay lau nước mắt lung tung, nhưng mà vẫn không nhịn được, cuối cùng che khuôn mặt đầy nước mắt, cúi đầu, quay về nơi trong bóng tối, nơi nàng không nhìn thấy, thi lễ cẩn thận.

Sở Vãn Ninh mở mắt.

Sau khi y mở mắt, thật lâu không nói chuyện.

Thời gian trong kết giới, so với hiện tại không giống nhau, y ở trong kết giới rất lâu, với người ngoài mà nói, lại chỉ là vài giây, Mặc Nhiên còn chưa về, mấy người trong nhà Trần gia đều mang ánh mắt mong chờ nhìn y.

Sở Vãn Ninh bỗng thu dây liễu, nói với Trần phu nhân một câu: "Ta minh oan hộ ngươi, ngươi ngủ đi."

Trần phu nhân ngơ ngác mở to đôi mắt đỏ như máu, bỗng nhiên bịch một tiếng mềm mại ngã xuống đất, hôn mê.

Sở Vãn Ninh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên nhìn qua mặt Trần viên ngoại, lại dừng trên người con út, giọng không gợn sóng, vẫn thanh lãnh như cũ.

"Ta hỏi lần cuối." Miệng y chậm rãi khép mở, nói từng câu từng chữ, "Các ngươi, thật sự không nghe ra đó là giọng ai sao?"