Hướng Tả Phiêu Đích V

Chương 23: Nguyệt quang tự liên khúc 1



Lúc khôi phục ý thức, trong mũi toàn là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cả tai đều là tiếng khóc của anh nhi (trẻ sơ sinh)…ta biết…ta xong rồi.

Ta bị tiểu súc sinh kia hại thảm…trong lòng một trận sầu “Oa a!!!” mà khóc .

“Song bào thai thật đáng yêu a!”

“Tiếng khóc thật lớn nha”

“Nhìn xem, vừa sinh mà đã thấy lông mi, về sau khẳng định rất sinh đẹp”

A? Đây là tiếng của hộ sỉ tỷ tỷ sao? Hảo dễ nghe nha~~~ thật ôn nhu…thật lưu loát…một chút cũng không thua với cái tiên nữ tỷ tỷ trên thiên đình đi! Ta lau nước mắt, trái nhìn một cái gì đó đang khép hờ, liền liếc một cái…

Ôi má ơi! A di đà phật! A di đà phật! Ta cái gì cũng không thấy! Ta cái gì cũng không thấy…. vẫn là nhanh nhắm mắt lại! Mắt không thấy sẽ tĩnh…

Ta biết rằng so với Hồng nương cái bà xấu xí kia thiếu phụ này có bao nhiêu xinh đẹp…

“Ô oa” Ta tiếp tục khóc

“Con ta? Con ta đâu?”

“Ở đó! Ở đó!” Ta nghe được tiếng kích động, con mắt nhỏ lại hé mở, nhìn đến một nam nhân ngu ngốc cười nhìn ta! Hại ta sợ tới mức quên khóc!

“Mô ~~~ Bảo bối! Mô ~~~ con trai” Hắn tại trên mặt ta cùng tiểu súc sinh hôn vài cái! Ta lập tức trừng hắn! “*** ai là nhi tử của ngươi?”

A? Ta như thế nào chỉ nghe đến tiếng “Y nha y nha”? Thử một câu “Ta là suất ca” lại “Ô nha ô nha…”

A~~~~~~~~~~~!!!!! Xong rồi! Ta không thể nói chuyện! Ta cho rằng nói chuyện là chuyện vô cùng dễ! Chính là…đầu lưỡi ta không nghe lời…~ (T.T)

“Thấy không? Con của ta đang cùng ta nói chuyện!” này nam nhân ngốc hưng phấn muốn chết “Bảo bối ngoan! Lại lớn thêm một tí sẽ kêu baba rồi!” Hừ! Nằm mơ! Ngươi cứ trông cậy vào tiểu súc sinh kia kêu ngươi là “baba” đi.

Nói đến tiểu súc sinh…. Hắn đang an an tĩnh tĩnh nằm bên cạnh ta, vừa rồi khóc không ngừng giờ hắn an tĩnh hơn… không hiểu ái nhân của hắn thế nào…ta cứu được y không nhỉ?

Ta bị bao lại trong tã, tứ chi không thể nhúc nhích… ta thật khó chịu, chỉ có thể mở mắt trừng trần nhà. Ai…Sầu não thật nhiều, không khỏi nhớ đến chuyện cũ.

Ta, đại danh đỉnh đỉnh nguyệt hạ đồng tử Việt Quang, là đệ nhất môn sinh của Nguyệt lão. Hỏi một chút mỹ nữ thiên đình ai mà không biết? Ai mà không hiểu? Chuyên phụ sách ghép nhân duyên nhân gian, thích nhất là sắp xếp bi kịch ái tình!

Bình thường tại thiên đình ghé vào nguyệt trì, nhai củ lạc, nhìn người ta vì yêu mà thống khổ, vì yêu mà giãy dụa, diễn ra một bi kịch mà ta viết, cái loại tư vị này…Ai! Như thế nào là từng chữ tuyệt vời!

Đương nhiên, ta ngọc thụ lâm phong trên thiên đình cũng là tối hoan nghênh nam tính! Hơn nữa kẻ khác tồn tại lại chẳng bằng ưu thế! Mỗi lần tụ hội tết một khi ta xuất hiện, chúng tiên nữ tỷ tỷ ánh mắt nhìn từ nam nhân khác liền chuyển qua, lập tức quay quanh ta, vì ta thét chói ta, vì ta điên cuồng!

“A nha! Là tiểu Quang Quang a! Ngươi thật đáng yêu!” “Quang Quang a, tóc ngươi hôm nay là ai chải a?” “Quang Quang, vòng ba của ngươi là bao nhiêu?”

“Quang Quang, nội khố ngươi là màu gì?” Còn sẽ thường ăn đậu hủ của ta “Quang Quang, để tỷ tỷ thân thân!” “Quang Quang, mặt của ngươi vẫn nộn nộn phấn phấn! không thân sẽ không cùng ngươi hảo!”

Bởi vậy giữa các nàng bắt đầu vì ta mà tranh giành tình nhân “Không được! Ngươi dựa vào cái gì để Quang Quang thân thân miệng ngươi?” “Ta thích không được sao?” “Quang Quang, ta cũng muốn!”

“Ngươi tránh đi! Hôm nay Quang Quang là của ta!” Ta đi… Ha ha ha ha…chỉ là đáy lòng có thể ngửa mặt lên trời cười dài.

Ta thực sự cao hứng! Nhiều mỹ nữ như vậy vây quanh ta, đối ta cười, cho ta ăn, đưa ta đi chơi! Ta nơi nào chưa đi qua? Kỳ trân dị quả gì chưa ăn qua?

Ta thường là trước cầm sau giữ, trái ôm phải ấp (đương nhiên là người ta ôm ta), không chút nào keo kiệt mà quẹt miệng hướng mặt tiên nữ tỷ tỷ chạm tới!

Ta thường còn sẽ không cẩn thận, đụng nơi mềm mềm của tiên nữ tỷ tỷ… hắc hắc… ta thật sự là mỹ tử… nước miếng chỉ có thể nuốt vào lòng.

Bất quá, nói trở về, loại tình huống này, đều là tại ta có một tiểu sự đệ mà phát sinh. Bởi vì có y, tiên nữ tỷ tỷ càng thích y. Nói đến vị tiểu sư đệ này, ai…Thật đau lòng ta!

Nguyên bản là, ta cùng y sớm chiều ở chung, nắm tay cộng sự. Chính là, cố tình y thầm thương mến cái nơi cả ngày tối hù, ngo ngoe ngo ngoe, đâu ra đấy! Vì hắn, y bắt đầu học tập luật pháp Minh giới, vì hắn, y buông tha cơ bản học tập bản thân, cuối cùng vì hắn, đi đến một nơi cả ngày cũng không có, tiền lương chẳng cao, phúc lợi không tốt, đó là Minh giới…

Ta không hiểu! Ta thật sự không hiểu! Tuy rằng ta cả ngày viết chuyện ái tình, nhưng là ta thật sự không hiểu ái tình là gì? Ta căn bản không thể hiểu được y vì cái gì buông bỏ hoàn cảnh như vật tốt, việc vui không làm lại làm tang sự, đổi đến Minh giới u ám.

Ta nói y! Ta hỏi y! Ta bảo y! A…Không, không… Ta không bảo y! Ta thật sự không bảo y… tin ta… nhưng y vẫn là không phản mà đi…

Như vậy tiểu sư đệ đáng yêu của ta bỏ ta mà đi, đổi đến một tặc bà nương độc mồm xấu xí làm cộng sự của ta! Bất quá, sau lại, ta hiểu được Minh giới là chỗ tốt.

Ngày ấy sau khi y đi Minh giới, rất nhanh truyền đến tin y được khen ‘Minh giới đệ nhất mỹ nam tử’. Ta rất ngạc nhiên, cái tiểu dưa gang thích khóc nhè sao lại thành đệ nhất mỹ nam?

Ta trộm lại nhìn y! Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, ngay tại lòng non nớt của ta lưu lại một vết sẹo vĩnh hằng.

Nguyên bản tiểu sư đệ nhỏ hơn ta nửa cái đầu, cư nhiên vì công tác yêu cầu hình tượng mà biến thành một đường đường mỹ thanh niên…. “Sư huynh! Ngươi tới xem ta a?”

“A…a” ta ngẩng đầu nhìn y… y hảo chói mắt, ta nói không nên lời. Nhớ trước kia, ta cúi đầu nhìn y, giáo y…Hiện tại, ta lại ngửa đầu nhìn y…cổ…rất mỏi…

Ta ngày nhớ đêm mong hi vọng sẽ biến thành đường đường nam nhi thân cao bảy thước, muốn trở thành bạch mã vương tử trong lòng các tiên nữ tỷ tỷ, muốn tễ rụng cái tên nuôi chó chuyên nghiệp kia (Biết ta nói tên nuôi chó chuyên nghiệp là ai!),Trở thành ‘thiên giới đệ nhất mỹ nam’ danh hiệu…chính là ta làm không được…

Nhưng, tiểu sư đệ ta làm được! Cái tiểu sư đệ chỉ biết cầm tay áo chạy theo ta! Y làm được! Loại thống khổ này, thường nhân sao hiểu được!

(Này chính xác là rất đau, không phải ghen tị! Không phải ghen tị!) biết chưa? Khanh Khanh y cuối cùng không cần mặc đồ hài đồng! Trên tay trên chân không cần mang theo chuông leng keng leng keng! Không bao giờ buộc tóc cà rốt buồn cười!

Ta thấy mười ngón tay thon dài của y, khuôn mặt hơi gầy, nhìn lại ta mười ngón tay cứ như củ cải đường béo phì, tròn như khuôn mặt ta, ta…ta…!

Y còn cố ý ngồi xổm xuống nói chuyện với ta, nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng của ta! Ô ô…ta mệnh thật khổ…ta thật đáng thương… “Oa oa a!!! Oa oa a!!!”

Đáng giận! Lúc ta đang chìm trong chuyện xưa, tiểu súc sinh bên cạnh đột nhiên khóc lên! Đúng vậy! Đau khổ nhất là lần này! Khanh Khanh nhờ ta đăng ký cho hắn một đoạn nhân duyên, ta nghĩ như vậy ngây ngô thiện lương Khanh Khanh tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, nào ngờ y như vậy phá hư một cái lỗ! Phá xong rồi còn phẩy tay áo chạy một cái vô tung vô ảnh!

Ta bị coi thường, ta ăn no không việc gì làm lại quan tâm y, chạy đến Minh giới muốn nhìn một chút việc y nhờ ta làm giúp cùng chuyện y bỏ chạy là quan hệ gì, kết quả…mọi người đều thấy được…thật sự là một không hai kỳ oan!

“Bình Bình hẳn là đói bụng…Ôm lại đây, ta uy sữa” Bình Bình? Chẳng lẽ ta là Tuệ Phàm? Hắn là Tuệ Bình? Không thể nào?! Lỗi nha! Nhất định lúc đầu thai xảy ra vấn đề!

Cái này nên làm gì bây giờ? Trên giường chính là “Mẹ” của tiểu súc sinh đời này, là một thiếu phụ ôn nhu. Ta xem tiểu súc sinh bị ôm qua, đột nhiên ý thức được vấn đề!

Chẳng lẽ ta cũng phải…uống sữa nàng?! Không thể nào? Loại chuyện này ta làm sao có thể?!

Nam nữ thụ thụ bất thân! Bình thường ăn tiểu đậu hủ là đủ rồi, ta nếu làm như vậy sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Thân thể ta chính là mảnh mai nha, không giống người nào đó ngay cả chém năm nhát cũng không chết!

Ta liếc nhìn tiểu súc sinh, hắn từ từ nhắm hai mắt, miệng nút nút sữa! Hừ! Thật muốn cho tiểu tình nhân của hắn xem bộ dáng hiện tại!

“Đến lượt Phàm Phàm” Kia nam tử ngốc đưa ta ôm đến trong ngưc ‘Mẹ’, xoa xoa mặt ta nói “Ta phát hiện Phàm Phàm thực thích đưa mắt nhìn! Trẻ sơ sinh hẳn là thường ngủ say mới đúng, có phải Phàm Phàm bị bệnh hay không?”

Con mẹ nó ngươi mới bệnh! Thiết! Ta cũng không phải heo, suốt ngày ngủ cái gì? Tức chết ta! Đến nơi này, không nhìn nó! A! đổi chỗ…Ta…Ta xin ý kiến phê bình…

“Phàm Phàm bú sữa nha…” ‘Mẹ’ mỉm cười, đem ta chậm rãi hướng ngực nàng áp vào…ta nhất thời cả người nóng lên, huyết mạch nghịch lưu! Không cần! Không cần! Không thể a! Đừng nhét nha!!!

Cứu mạng a~~~~!!!! Ta muốn trốn, trốn không thoát. Chỉ có thể chờ chết ngậm miệng “A? Phàm Phàm sao không uống sữa?” ‘Mẹ’ có chút lo lắng.

“Có phải hay không bị bệnh a?” Kháo! Con mẹ nó! Chẳng lẽ tên ngốc này thật sự hy vọng nam nhân khác uống sữa lão bà hắn?! “Phàm Phàm, mở miệng, bú sữa mẹ nè ~!”

‘Mẹ’ càng nhét ‘nãi nãi’ vào…vì cái gì ta lại gặp kết quả thảm như vậy? Ta làm chuyện gì xấu sao?

Vừa định hé miệng khóc, thì đã bị ‘nãi nãi’ nhét vào miệng rồi… ta thừa nhận, ta đói bụng. Vậy hút một hơi đi…

Phật tổ, ngươi nhìn nha, ta là vô tội, ta là bị ép, trời đất chứng giám, ta quyết chẳng muốn phi lễ vị phụ nhân này. Huống hồ, nàng cũng không phải là hình tượng ta thích. Đúng không?

Hé miệng, hút một hơi. Một lượng sữa mẹ chảy thẳng vào yết hầu! “Phốc–!” Ta cảm thấy ghê tởm, toàn bộ phun ra! Chịu không nổi…. Ta chịu không được mùi vị sữa này…. “Xảy ra chuyện gì?”

“Nhanh gọi bác sĩ nha” ‘Người nhà’ ta đều luống cuống, vội vàng đi gọi bác sĩ! Ai!… Tìm bác sĩ cái rắm gì! Bất quá, ta sai.

Bác sĩ này, nhìn thế nào cũng thấy có chút quen mắt. Nhưng nhất thời ca tam khắc chưa nghĩ ra đã gặp ở đâu. Hắn hứng thú nhìn ta một cái “Cho nó dùng bình sữa thử xem”

Nam nhân ngốc kia lập tức phao sữa bột cho ta, ta ngậm bình sữa, từng ngụm từng ngụm uống, nhưng vẫn luôn đánh giá nam bác sĩ khoa sản này… Nhìn quen mắt…thực quen mắt…

“Oa! Một bình đều uống hết!” ngốc nam nhân bất khả tư nghị lấy bình sữa ra khỏi miệng ta. Ân? Nguyên lai khẩu vị ngon như vậy?! “Cách !!!!” Ta no ợ một cái, cuối cùng cũng thỏa mãn.

“Cám ơn ngươi, Bác sĩ Thường” Ngốc nam nhân kích động cầm tay bác sĩ. Bác sĩ Thường? Thường? Thường! Ta biết rồi!

“Này! Ngươi chờ một chút!” chính là trong miệng ta lại phát ra chỉ là “y nha y nha”, hắn không thèm để ý ta, cứ vậy mà đi.

Tiền nhiệm Hắc vô thường! Ta nhận ra ngươi rồi! Đừng tưởng rằng mặt áo dài trắng, cắt tóc ngắn, xụ mặt vờ âm trầm ta liền không nhận ra ngươi! Bất quá nói trở về, tiền nhiệm tiểu Hắc, tránh ở khoa sản này làm gì?

Hơn nữa, hắn trước kia không phải như vậy. Trước kia hắn… luôn nghịch ngợm hi hi ha ha gây sự…tựa như bộ dáng tiểu Bạch. Như thế nào sao mấy trăm năm không thấy hắn lại mang vẻ sầu mi đến vậy…

Bất quá, Minh giới không có gì là tốt! Nếu không có bọn họ, ta sao lại rơi vào tình trạng này?! Tiểu súc sinh bên cạnh đang ngủ, ăn ngủ, ngủ ăn….

Chậm rãi, ta cũng mệt. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút… Không biết qua bao lâu, ta buồn tiểu. Trái xem phải nhìn, sao lại tối như vậy ? Chẳng lẽ là buổi tối? Ta muốn tiểu muốn tiểu a!

Có hay không có người? Xem ra, ta chỉ có thể nghẹn… Ô ô…vì cái gì mà xui xẻo như vậy…Ô ô…Ngay cả đi tiểu cũng không có quyền…

Tuy rằng mông ta được quấn tã, chính là, ta tôn nghiêm không cho phép mình làm vậy! Ta nghẹn! Ta nghẹn! Ta lại nghẹn!

Thời gian qua thật lâu…ta đầu hàng, ta chịu thua, tôn nghiêm của ta tại lúc nước tiểu đi ra hoàn toàn đỗ vỡ…. Toàn thân thả lỏng…như hồng thủy đầy tả…

Ở bên trong khó chịu cũng đã được giải quyết, chính là…Ngoại tại lại có vấn đề…mông ẩm ẩm…rất khó chịu…huống chi bây giờ là tháng sáu a….

Đang lúc ta khó xử, tiểu súc sinh giúp ta giải quyết. Hắn tại nửa điểm khóc lớn lên! Đèn sáng, ngốc nam nhân chạy đến sờ mông hắn “Nha, tiểu ướt rồi”

Vì thế, hắn vội chạy đi cấp tiểu súc sinh đổi tả, nhìn hắn vui vẻ như vậy, phỏng chừng đổi tả đối với hắn là chuyện vui nha! Ta đã hiểu, ta hé miệng ‘oa oa’ khóc lớn, rất nhanh ngốc nam nhân phát hiện ta cũng ướt nước tiểu!

“Thật sự là song bào thai a, ngay cả đi tiểu cũng đi tiểu cùng thời gian”

Ta híp mắt, chờ hắn thay tã ẩm ướt đi…ta biết, mông ta bị nhìn thấy hết… đó là dự kiến trước. Trải qua khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng, tim ta cũng ổn định nhiều….

Ngốc nam nhân này cầm khăn ướt đến lau mông ta, lau xong lại thoa phấn trẻ sơ sinh… “Mông nhỏ tròn tròn”

Nha~~~!!! Này ngốc nam nhân cư nhiên hôn mông ta! Phi lễ a~~~!!! Như thế nào như thế nào a?! Biến thái! Vô sĩ! Cuồng sắc tính! Ta lúc này khóc a!

“Ngoan ngoan… ô ngoan…” Hắn vỗ nhẹ ta, hống ta không quá thuần thục mặc tã cho ta….. “Ô ô ….Ô ô…” Ta thật sự đáng thương… ta chưa bao giờ bị lăng nhục như thế…Ô ô…

“Phàm Phàm ngoan, Ba ba hát cho con nha…” Ta lập tức ngừng khóc…nhắm mắt ngủ. Hiện tại ta gọi là Tuệ Phàm, Tiểu súc sinh là Tuệ Bình.

Chỉ cần tiểu tình nhân hắn không có việc gì, ta liền soạn nhân duyên nhạc cho hắn hẳn là sẽ có hiệu quả!

Ta đúng là có biện pháp…chính là, hiện tại, pháp lực ta hoàn toàn mất hết, không có người giúp ta, ta cái gì cũng không làm được.