Hùng Miêu Viên Viên

Chương 6-1: Thượng



Lai giả bất thiện, thiện giả không đến*, đương kim thái tử chính là loại người này, bất quá bởi vì có Viên Viên mật báo , Thanh Trúc sớm để thị vệ đem toàn bộ đại môn vương phủ đóng lại, không chào đón khách nhân, khiến đương kim thái tử mang người cùng mã đứng trước đại môn màu đỏ đóng chặt của vương phủ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

*Lai giả bất thiện , thiện giả không đến: người đến không có ý tốt , người tốt lại khộng đến.



“Điện hạ, muốn phá cánh cửa không?” Cánh cửa mà , gõ cửa nhất định là sẽ không mở, bởi vậy thái giám một bên nhỏ giọng ở bên tai thái tử hỏi.



Thái tử trừng mắt liếc hắn một cái, không hiểu não công công này thế nào, đại môn vương phủ này gần ngã tư đường, tuy rằng không giống như là chợ chật chội, có thể coi là người đến người đi, hắn đường đường là một thái tử điện hạ dẫn người phá đại môn của hoàng thúc, chỉ sợ một điều này, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết ý đồ của hắn, e là tất cả đều chê cười hoàng thất bọn hắn.



Thái giám bị thái tử trừng như vậy, cũng biết mình nói sai , nhưng nhìn đại sư phía sau thật vất vả mới từ trong miếu mời được, nếu bỏ qua như vậy, lần sau muốn mời đến, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, đại sư này chính là hoàng hậu giới thiệu , mới có thể thuận lợi gặp được một lần.



Thái tử cũng biết đại sư khó cầu, vì thế vứt bỏ xấu hổ trên mặt , có thể nói là phong độ mà xoay người mặt hướng đại sư, hai tay làm lễ.



“Đại sư, ngài biết di chiếu của tiên đế là chúng ta không được tùy ý vào này phủ Vương gia, nhưng nếu không dùng thủ đoạn mạnh hơn, ta nghĩ…”



Bọn thị vệ nhìn về phía cao nhân bọn họ từ ngọn núi tìm tới, nghe nói đây là đồ đệ của quốc sư Viên Tịch tiên đế năm đó tín nhiệm , cùng quốc sư năm đó giống nhau, có pháp lực vô thượng, trước đó khi bọn họ nhận được thủ dụ mời người của thái hậu, bởi vì năm đó quốc sư từng được phân phó đừng nhúng tay vào việc của hoàng thất, vì vậy không tìm thấy, sau đó bọn hắn nghĩ tất cả biện pháp, đem thủ dụ của thái hậu tự ý để hòa thượng đem vào trong chùa, sau đó để đại sư xem qua, bọn họ mới thuận lợi đem người ra, không biết thái hậu rốt cuộc viết gì trong thủ dụ lại có thể làm cho đại sư phá giới.



“Bần tăng sở dĩ đáp ứng thái hậu đến đây, không phải là vì đối phó Vương gia, mà là năm đó khi sư phụ bần tăng ở chung quanh phủ Vương gia bày ra kết giới , Vương gia tuổi vẫn nhỏ, tu vi còn thấp, bởi vậy không thể phá kết giới mà ra, hiện giờ nghe điện hạ nói, đến nay Vương gia vẫn giống như vậy , có thể thấy là tu hành đã thành công, thái hậu lo lắng nhiều năm ,không vây được Vương gia, vì vậy bẩn tăng đến để tăng mạnh kết giới.”



Pháp Tường vẫn nhớ rõ trước đó sư phụ Viên Tịch khuyên hắn, nhưng mà những năm gần đây, bởi vì ở trong chùa ẩn danh, thanh danh cùng uy thế giảm đi, chỉ sợ qua vài năm, người tu hành cũng đã quên bọn họ , bởi vậy sư phụ năm lần bảy lượt nhắc đi nhắc lại, ngàn vạn lần không nên lọt vào trong hoàng thất , nhưng bởi vì sự sinh tồn của chùa, hắn nhịn không được hấp dẫn của thái hậu, sau đó nói cho sư phụ hắn rời núi.



Mà căn dặn của sư phụ hắn nhớ rõ, bởi vậy hắn chỉ đáp ứng thái hậu đến tăng mạnh kết giới Vương phủ này , không hề muốn đối kháng với Vương gia, lời khuyên của sư phụ , hắn vẫn nhớ ở trong lòng không quên.



Chính là, không biết có phải Vương gia là nửa yêu hay không, hắn đứng ở ngoài Vương phủ này , không hề cảm nhận được yêu khí, hơn nữa không khí bên trong khá bình thản, cũng không có lãnh khốc tàn ngược như trong miệng thái tử hình dung.



Theo lý thuyết, một yêu quái bị giam mấy chục năm , sẽ có oán khí tận trời, nhưng là không nên bình thản như vậy mới phải, hắn tin tưởng một yêu quái bị giam trong một thời gian dài, tâm tính sẽ nguy hiểm thay vì thương thiên, này mới quyết định ra tay để đề phòng.



“Uy! Các ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?”



Pháp Tường còn đang suy nghĩ bây giờ nên làm cái gì , đột nhiên cảm giác được y bào bị kéo một chút, một tiểu tử đô đô giương đôi mắt to xinh đẹp kỳ quái nhìn đoàn người bọn họ đứng ở trước đại môn Vương phủ làm cột.



“Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi mau đi đi.”



“Tiểu quỷ! Không có việc gì không nên ở chỗ này , có tin hay không ta vứt ngươi tới sông đào bảo vệ thành!”



“Tiểu tử nhà ai ! Không muốn sống nữa sao?”



So sánh âm thanh từ ái của Pháp Tường , thị vệ một bên có vẻ vô cùng hung dữ, khiến Pháp Tường nghĩ chuyện cần làm hôm nay, có lẽ là thu yêu quái thị vệ ngoài Vương phủ mới đúng.



Quả nhiên, tiểu tử bị thị vệ rống như vậy, đôi mắt to đen lúng liếng lập tức tràn đầy thủy quang, tiếp theo bàn tay nhỏ bé mập mạp buông ra, đôi chân ngắn bước một cái đầu liền hướng khác chạy đi, lại bắt đầu lên tiếng khóc lớn, tiếng nói non nớt vô cùng to rõ, lập tức truyền khắp toàn bộ đường cái,người nghe được âm thanh toàn bộ liền quay đầu nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



“Người xấu! Có người xấu! Người xấu đánh ta!”



Hình ảnh phi thường rõ ràng, tiểu tử khóc tới đỏ mắt mũi hồng vô cùng đáng thương, bàn tay nhỏ bé mập mạp còn chỉ vào tên thị vệ hung dữ vừa mới mắng chửi, mọi người xem lòng đầy căm phẫn, ngay cả Pháp Tường cũng chưa chú ý tới tiểu tử ba tuổi này đi đường có phải hay không quá nhanh ? Như thế nào lập tức liền từ bên này chạy qua đường bên kia, chẳng những không té ngã, âm thanh kia còn lớn tới nỗi có thể khiến mỗi người đều nghe thấy.



Người trên đường là nghe thấy được, bất quá đoàn người thái tử đều mặc quân trang, vừa thấy liền biết không dễ chọc, vài người đi đường cùng hộ gia đình tuy rằng trong lòng căm giận bất bình, cũng không dám ra tay công kích.



Đôi mắt to tiểu tử dấu trong lòng bàn tay mị lên, trong lòng lầu bầu những người này quả nhiên giống như Thương Huyền nói: tham sống sợ chết, suy nghĩ một chút, nghĩ không xa Vương phủ còn có một cái khách điếm, y bình thường đều chạy tới đó nghe người ta nói chuyện, cái khách điếm kia có rất nhiều giang hồ nhân sĩ không sợ triều đình, vì thế hút sâu một hơi, liền chạy tới phía trước, đem động tác vô cùng sinh động vừa nãy tái diễn một lần nữa, diễn đến nước mũi đều nhanh chảy ra , quả nhiên có người từ trên lầu khách điếm nhảy xuống, một người mặc võ trang, tiểu cô nương xinh đẹp rút ra trường kiếm hướng tới thái tử, đồng bạn của nàng vội vàng nhảy xuống, trực tiếp ôm lấy em bé nhét vào trong lòng nàng , sau đó thay nàng xông lên .



Tiểu cô nương luống cuống tay chân hống tiểu tử ngừng khóc, tiểu tử đem nước mũi cọ trên y phục của nàng , đôi mắt to xoay một chút, ngón tay một lần nữa hướng tới thái tử, tiểu cô nương cùng sư huynh mình liếc mắt một cái liền phát hiện không phải quan gia hảo gì, này trong cơn tức giận khả nguy, không nói một tiếng mấy mũi ám khí liền bắn ra .



“Chúng ta khi nào thì sợ người trong triều đình, cũng không muốn bọn họ ở dân gian làm nhiều việc ác, gặp gỡ không hảo hảo giáo huấn, còn khiến bọn họ tưởng là dễ khi dễ chúng ta!” Nghe khẩu khí kia , hình như là việc hành hiệp trượng nghĩa này đã làm không ít lần.



“Sư muội!” Sư huynh kia muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, ám khí đều đánh vào trên người người ta , đành phải bất đắc dĩ đánh cùng sư muội.



Tiểu cô nương đem em bé để qua một bên muốn y ngoan ngoãn trốn, đứa bé rất biết điều, thừa dịp không ai chú ý, lập tức liền chui xuống đất trốn vào tường trong phủ Vương gia , mông xoay xoay mà từ trên cây trèo lên tường, bắt đầu vui tươi hớn hở mà xem một hồi giang hồ đại chiến cùng triều đình .



“Viên Viên…” Âm thanh Thanh Trúc thở dài ở sau lưng đứa bé vang lên, thân thủ đem người từ trên tường đưa xuống dưới, trông thấy đôi mắt đen lúng liếng phi thường vô tội nhìn hắn, lỗ tai tròn trên đỉnh đầu lộ ra, ngón tay còn vói vào miệng ngây thơ hút.



“Chuyện gì?”



“Đừng giả bộ , ta không phải bảo ngươi đừng đi ra ngoài sao?”



“Nhưng bọn hắn rất xấu a!” Viên Viên y từ trước đến nay thờ phụng ăn miếng trả miếng, đem tai họa bóp chết , này đều là Thương Huyền dạy cho y, trước kia y không ngoan ngoãn nghe, nhưng lúc này không chút suy nghĩ liền làm theo, y phải bảo vệ Thanh Trúc!



“Bọn họ không gây thương tổn ta, hòa thượng kia nhiều lắm chỉ có thể tăng mạnh kết giới bên ngoài thôi, cho dù bọn họ tiến vào cũng không biết làm gì với ta , đừng quên, ta có võ công, không phải yêu thuật, hơn nữa ta chỉ là nửa yêu, pháp thuật của hòa thượng với ta mà nói, thương tổn cũng không lớn, trước khi hắn thi thuật ta liền giết hắn.” Trước kia Thúy Trúc chết sớm, sinh ra lại hận hắn khiến nàng không biết nên làm thế nào cho phải, vì vậy hắn tu luyện chính là võ công bí cấp thái giám từ giang hồ tìm được, mà không phải là yêu thuật.



“Dù sao bọn họ rất đáng ghét!” Thời điểm trước kia hắn còn chưa sinh ra, nghe được loài người là như thế nào thương tổn Tuyết Sắc cùng Liệu Liệu, bọn họ luôn cho rằng chỉ cần là yêu, liền là xấu xa.



“Đáng ghét thì đáng ghét, ngươi đừng quên mình không có yêu khí, tu hành vẫn còn kém, pháp bảo trên người hòa thượng kia, ngươi không nên đụng tới, ngươi sẽ bị thương.” Mấy câu nói đó của Thanh Trúc , rất ngưng trọng, Viên Viên không biết vừa rồi hắn đột nhiên không thấy thân ảnh của y có bao nhiêu kích động, khi cách tường vây thấy y thế nhưng thân thủ chạm vào quần áo hòa thượng kia , hắn sợ hãi thế nào, phải biết rằng, có một ít người y phục chính là pháp bảo, chỉ cần đụng chạm liền có thể đả thương người, Viên Viên còn là một tiểu yêu căn bản không thể chịu nổi bị đả thương.



Viên Viên cũng không phải là tiểu yêu bốc đồng , thấy biểu tình của Thanh Trúc , y biết hành động vừa nãy của y làm cho hắn có bao nhiêu lo lắng, vì vậy ngay cả hai lỗ tai cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đều rũ xuống, .



“Thực xin lỗi…”



“Lần sau không được như vậy nữa biết không?”



Bàn tay nhỏ bé mập mạp, hai ngón trỏ quấn a quấn , cái chân nhỏ trên mặt đất chuyển a chuyển, hoàn toàn giống như là một tiểu tử ba tuổi bộ dáng làm sai chuyện.



“…”



Mắt to trộm liếc một chút, quan sát sắc mặt của Thanh Trúc , quả nhiên, tuy rằng biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ , nhưng trong mắt đã có thể thấy được ý cười, hắc hắc! Y đã nói chiêu này bách phát bách trúng, y còn sẽ thảm như vậy dài dài , không hảo hảo vận dụng một chút sao được, bất quá còn không có lợi hại bằng Tuyết Sắc, dù không cố ý cũng có thể mê người trong vô hình, ở phương diện này bộ tộc hồ ly quả nhiên hơn rất nhiều! Hùng tộc chỉ có điểm giả ngốc trời cho, ngồi bất động tại chỗ y như một kẻ ngốc.



“Đừng giả bộ .” Thanh Trúc nếu không đoán ra y đang suy nghĩ gì, cuộc sống mấy ngày nay nghe y giảng qua đi đều vô ích.



“Vậy là tha thứ cho ta sao?”



“Ngươi đáp ứng ta không có lần sau, ta liền tha thứ cho ngươi.”



Cái miệng nhỏ nhắn đô lên.



Thiết! Đáng giận, vẫn là cho qua đi!



“Được rồi! Ta đáp ứng là được!”



Hừ! Xú hòa thượng! Tha cho ngươi một cái mạng, lần sau nếu lại đến, cho ngươi nếm thử chút hùng chưởng ăn có bao nhiêu ngon!



Thái tử dẫn người đi gây sự, mãi cho đến chạng vạng mới dần dần bình ổn xuống , Viên Viên bởi vì bị Thanh Trúc bắt vào trong phòng không ra ngoài nháo được, cho nên Viên Viên chỉ có thể cố gắng dựng đứng hai cái lỗ tai , muốn nghe rõ ràng kết quả cuối cùng bên ngoài là cái gì.



“Ngươi thích xem náo nhiệt như vậy sao? Ngay cả lỗ tai cũng lộ ra .”



Thanh Trúc bưng một mâm ngọt cao đặt ở trên bàn, dở khóc dở cười nhìn Viên Viên biến thành bộ dáng thiếu niên, đôi mắt đen không nói, hai cái lỗ tai tròn nhung nhung trên đỉnh đầu dựng đứng , có thể thấy được màng nhĩ phấn hồng trong lổ tai , cố gắng muốn nghe rõ ràng sự tình đang phát sinh ở bên ngoài .



“Như vậy nghe sẽ rõ hơn.” Lỗ tai nhân loại không thể dùng, cho nên mỗi lần thời điểm y muốn nghe lén bí mật của người ta , đều dùng một chiêu này, bất quá so ra còn kém Tuyết Sắc, lỗ tai hồ ly lớn so với y còn dùng được hơn, mỗi lần bọn họ lén đi ra ngoài chơi, lỗ tai Tuyết Sắc vừa động, liền biết người nhà tới bắt bọn họ trở về , cũng nhanh chuồn mất.